Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 82:




Mấy ngày nay Hạ phủ yên ắng dị thường, tất cả mọi người đến thở mạnh cũng không dám, sợ sẽ chọc giận mấy vị chủ tử. Nhị lão gia uể oải không phấn chấn, sau chuyện kia, vẫn chưa gượng dậy được, dù người khác khuyên giải thế nào cũng không thể tháo gỡ được khúc mắc của hắn.
Giữa Hạ lão thái gia và Hạ lão phu nhân cũng xuất hiện khoảng cách, hai ông bà mấy ngày rồi không nói với nhau câu nào, lúc nghỉ ngơi cũng cách sân, cho dù ngẫu nhiên gặp, cũng chỉ nhìn mặt một cái rồi lại trầm mặc bước đi.
"Làm sao bây giờ?" Đại phu nhân than thở nhìn đại lão gia, "Cứ để cha với nương như vậy không phải là biện pháp tốt, tuy là nương ban đầu cũng có chút không phải, nhưng tóm lại sự tình đã qua rồi, hai người đã lớn tuổi hết rồi cơ mà !" Đại phu nhân nói.
Đại lão gia nhíu chặt mày, sắc mặt luôn luôn không tốt, "Mẫn nhi, mấy ngày nay sao lại như vậy?" Đại lão gia đột nhiên mở miệng hỏi, "Mấy ngày rồi cũng chưa thấy mặt, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy người đâu, xảy ra chuyện gì rồi không biết?" Đại lão gia nghĩ chẳng lẽ là bị biến cố xảy ra mấy ngày trước dọa sợ rồi?
Vừa nhắc đến Hạ Thược Mẫn, sắc mặt đại phu nhân càng thêm tối tăm , "Nữ nhi đã nhiều ngày không có ra khỏi phòng , ăn cơm cũng dùng bên trong, ai cũng không chịu gặp, ban đầu ta cũng cho là nàng bị dọa sợ, nhưng ——" đại phu nhân thở dài, "Nữ nhi là đang trách cứ chúng ta!" Đại phu nhân bất đắc dĩ thở dài .
"Trách cứ?" Đại lão gia không hiểu.
Đại phu nhân lắc đầu, "Nàng trách chúng ta ngày đó không giữ Dạ Khê lại!" Đại phu nhân ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Ta, ngày đó, thời điểm Quân nhi ra tay, ta thấy Mẫn nhi cũng có ý tứ động thủ, sợ nàng gây chuyện, liền ra tay âm thầm ngăn cản, có lẽ vì vậy mà giờ đang oán trách chúng ta!"
Đại lão gia vừa nghe lời nói của đại phu nhân, trầm tư một lát, "Mẫn nhi thật để ý đến Dạ Khê." Đại lão gia đưa ra kết luận.
Đại phu nhân không hiểu, "Các nàng mới gặp mặt vài lần? Cho dù là Dạ Khê có thân thế đáng thương, nhưng cũng không phải là tiểu thư này nọ, dựa vào cái gì đáng để nữ nhi chúng ta ưu ái chứ? Ngay cả nha đầu Dạ Khê kia có thể thay đổi tính tình Mẫn nhi, nhưng cũng không phải là thiếu nàng thì làm không được!" Đại phu nhân rất không vui, "Ta thực coi thường cái tiểu nha đầu kia!" Đại phu nhân đầy tức giận nói.
Phanh!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Thược Mẫn xuất hiện trước mặt hai người, một đôi mắt phẫn nộ trừng lớn nhìn bọn họ, "Hạ gia chúng ta có cái gì hay ho chứ? Ngươi cho là Dạ Khê hiếm lạ lắm sao, ngươi nhìn nhân gia không vừa mắt, nhân gia còn chướng mắt ngươi kìa!" Hạ Thược Mẫn bị đè nén mấy ngày, nghe được lời nói đại phu nhân xong rốt cuộc bộc phát, "Là Hạ gia chúng ta cầu Dạ Khê đến, không phải là nhân gia mặt dày mày dạn muốn đến! Nương, ngươi dựa vào cái gì mà nói như thế? Ngươi vì sao muốn ngăn cản ta?"
"Ngươi, Mẫn nhi, ngươi, ngươi đứa nhỏ này, khi nào thì ——" đại phu nhân cả kinh nói không nên lời.
"Xem ra ta không nên đến !" Hạ Thược Mẫn giận tái mặt, lại khôi phục trầm mặc, phúc phúc thân mình với đại lão gia cùng đại phu nhân, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Này, này, đứa nhỏ này, thế nào —— ma chướng bất thành!"
Trong thanh lâu, Hạ Thược Quân cúi đầu nhìn quần áo trên người mình tiêu tán, còn chưa kịp phản ứng, đã bị thân thể nóng bỏng áp lên. Hai người đều trần truồng, không chút khe hở tựa vào nhau, nàng còn chưa kịp kinh hô, đã bị cỗ nhiệt khô nóng bao trùm, mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi chân thật thể nghiệm, vẫn là xấu hổ không biết làm sao. Hai tay bíu lấy cánh tay nam tử, hơi thở dị thường hỗn loạn, gò má chôn trong ngực hắn, thân thể không tự giác vặn vẹo .
Hạ Thược Quân không ngờ được, loại động tác như có như không này giống như âm thầm cổ vũ nam tử kia, hắn nắm cằm của nàng, tỉ mỉ quan sát cánh môi no đủ, con ngươi dần tối lại, ngón cái nắm hàm dưới có ý muốn vuốt ve cánh môi kia.
Gò má Hạ Thược Quân đỏ như mông khỉ (=.,= lời tác giả nhé), trong đầu lại truyền đến mệnh lệnh, gò má càng thêm nóng bỏng, "Ngươi, nhưng ngươi là ai?" Lông mi nàng run run, âm thầm hít sâu một hơi, hai tay vòng lên cổ hắn, kéo về phía mình, âm thầm rút một bàn tay ra, đầu ngón tay đụng chạm thân thể đầy cơ bắp của nam tử, tuy rằng bản thân không nhịn được run run, nhưng tay vẫn có thể khống chế lực đạo rất chuẩn.
Nam tử hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt nữ nhân trước mắt, thét lớn một tiếng, "Tiện nhân!" Mắng một tiếng, nam tử quơ tay giật lấy tóc nàng, bỗng nhiên sắc sắc cười, cúi đầu cắn một ngụm lớn lên ngực Hạ Thược Quân, dùng sức đến mức hận không thể cắn rớt ra một miếng.
Nam tử hiển nhiên là cao thủ tình trường, còn Hạ Thược Quân chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, làm sao thừa nhận nổi loại khiêu khích như thế này? Rất nhanh, thân thể Hạ Thược Quân đã bị ấm áp bao vây, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mềm yếu, thân thể càng thêm vặn vẹo không ngừng.
Hạ Thược Quân lâm vào mê man, mông lung nhìn nam tử trước mắt, không để ý da đầu đau đớn, gia tăng lực đạo trên tay, "Ngươi là ai?" Hạ Thược Quân khiến cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, cái tay còn lại đang đặt trên cổ nam tử cũng trườn xuống dưới, chạm vào gò má hắn, làm theo mệnh lệnh trong đầu, ngượng ngùng đưa ngón tay nhét vào miệng hắn, làm loạn bên trong, không cho hắn một chút cơ hội phản ứng.
Thân thể nam tử cứng đờ, hai tròng mắt lại càng thêm sáng ngời, hiển nhiên loại hành động này là điều hắn thích nhất, "Không biết bản công tử là ai, còn dám ngã vào lòng? Hử?" Nam tử nhíu mày nhìn nữ nhân trong lòng, bỗng nhiên quỷ dị cười, bắt lấy hai chân Hạ Thược Quân, nháy mắt dùng sức.
Hạ Thược Quân hé miệng kêu ra nửa tiếng, đau đớn kịch liệt khiến Hạ Thược Quân sống không bằng chết, có mấy lần nàng đau đến muốn chết, nhưng rất nhanh, thống khổ lại biến thành hưởng thụ.
Màu trắng trên thảm được điểm lên một đóa huyết mai!
Hai mắt nam tử trào ra ánh sáng hưng phấn, mà Hạ Thược Quân lại hít một ngụm khí lạnh, "Ngươi, ngươi là ai?" Hạ Thược Quân khàn khàn hỏi.
Nam tử nuốt một ngụm nước, trừng mắt với Hạ Thược Quân, "Bản công tử là thiếu chủ Thương Nguyệt thành Liệt Câu! Tiểu nương tử, nhớ kỹ!" Liệt Câu sau khi nói xong, thân thể bắt đầu vận động kịch liệt.
Hạ Thược Quân kêu lên sợ hãi, vài lần hôn mê, nhưng đều bừng tỉnh mỗi khi hưng phấn nhất, mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Liệt Câu lúc này mới thoả mãn ngã lên trên người Hạ Thược Quân. Mà giờ phút này, trên người Hạ Thược Quân tràn đầy chất lỏng màu trắng, người cũng đã sớm ngất đi.
Đợi đến khi Liệt Câu ngủ say, Hạ Thược Quân đột nhiên mở to hai mắt, tròng mắt báo gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Câu, nâng tay chạm vào Liệt Câu, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh quỷ dị, đột nhiên nhấc một chân bước qua thân thể Liệt Câu, ngồi xuống trên người hắn, đồng tử co rút một phen, thân thể di động, lại chậm rãi ngồi xuống lần nữa.
Liệt Câu thét lớn một tiếng, cũng không có thanh tỉnh. Mắt báo đột nhiên biến lãnh, trong chớp mắt, đồng tử khôi phục bình thường, cả người bỗng chốc mềm nhũn ngã xuống trên người Liệt Câu.
Mãi cho đến buổi chiều, Liệt Câu mới mơ mơ tỉnh lại, lúc hắn hô hấp, đột nhiên cảm thấy dị thường, nghe tiếng “ưm” khe khẽ trước ngực, giật giật thân thể, toàn thân cứng ngắc đến cực điểm.
Lúc này, Hạ Thược Quân cũng tỉnh lại, đúng lúc nàng vừa động, khẽ động đến nơi gắn kết kia, hai người đều hít vào một ngụm khí lạnh, "Ta, ta ——" Đến khi Hạ Thược Quân phản ứng kịp, lòng muốn chết cũng xuất hiện, thật dọa người mà!
"Tiểu tiện nhân! Còn chưa thỏa mãn!" Liệt Câu nuốt một chút.
"Đứng lên!" Đang lúc Hạ Thược Quân không biết phải làm sao, đột nhiên trong đầu truyền đến mệnh lệnh. Thân mình nàng run lên, hai tay đè lên ngực Liệt Câu, mím môi, đột nhiên dùng một chút lực, rời khỏi đối phương, cả người mềm nhũn ngã xuống trên giường.
"Tất cả giờ tùy thuộc vào ngươi, xú nam nhân này đã không thể ly khai thân thể của ngươi được nữa rồi!" Trong đầu, thanh âm khinh thường vang lên.
Hạ Thược Quân đang muốn đứng lên, nhưng hai chân mềm yếu bỗng chốc quỳ trên đất, Liệt Câu nằm trên thảm nhìn Hạ Thược Quân, tuy rằng hai người đều “trống trơn”, nhưng hiển nhiên Liệt Câu là nam nhân so với Hạ Thược Quân thì phản ứng bình tĩnh hơn nhiều.
"Ta mệt mỏi!" Hạ Thược Quân oán trách trừng mắt nam tử, sau mím môi, mị mị ánh mắt nói, "Ngủ với bổn cô nương, có phải hay không nên cấp cho ta chút hồi báo?" Hạ Thược Quân thở nhẹ, nhìn nam tử trước mắt, sắc mặt tuy rằng đỏ ửng, ánh mắt kiên định, nhưng là trong lòng nàng dị thường bất an, sợ hắn ta không đáp ứng.
Liệt Câu hiếm khi có tâm trạng tốt, "Muốn bổn thiếu gia hỗ trợ cái gì?"
Hạ Thược Quân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt lắm, hỏi như vậy đã nói lên hắn đang hứng thú, đáy mắt Hạ Thược Quân thoáng qua một tia hung ác, tuy rằng thân thể cảm thấy dễ chịu, nhưng là bị một người nam nhân xa lạ như vậy đối đãi, thân từng là thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng, trong lòng Hạ Thược Quân vẫn là cực độ căm hận.
"Thiếu gia thích xử nữ?" Đáy mắt Hạ Thược Quân xẹt qua một tia dị thường,
"Ta biết chỗ của một cô nương vô cũng mỹ mạo, là một tiểu mỹ nhân lạnh như băng, tuyệt đối khiến thiếu gia vui vẻ!" Hạ Thược Quân nằm ở trên giường, dần dần vứt đi cảm giác hổ thẹn, thoải mái thở phì phò.
Vừa nghe Hạ Thược Quân nói vậy, Liệt Câu liền thấy hưng trí, "Nga? Thật không? Người nào?"
Hạ Thược Quân cười khanh khách, "Cái cô gái này ấy à..."
——
Dạ Khê đang ở khách điếm nghỉ ngơi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận thanh âm rối loạn, Dạ Khê trợn mắt đứng dậy, vùa sửa sang lại cổ áo, cửa đã bị người không chút khách khí đá văng, mấy người nọ hùng dũng tiến vào, đem phòng căn phòng bao vây, chật như nêm cối.
Nhuệ đứng bên cạnh Dạ Khê, mím môi nhìn, Đinh Đang dựa vào Dạ Khê mà đứng, mắt mèo nheo lại quét qua đám hỗn tạp này, đọng lại trong mắt là một tia khinh thường.
"Công tử nhà ta muốn mời cô nương đến gặp mặt!" Nam tử dẫn đầu không khách khí nhìn Dạ Khê, trong mắt tràn đầy hèn mọn.
Đinh Đang nhún một cái nhảy lên vai Dạ Khê, nhẹ giọng nói với nàng cái gì đó. Dạ Khê nhíu mày cười, "Ta còn tưởng là cái gì, thì ra là một đám cẩu!" Dạ Khê đứng lên, lãnh khốc nói, "Cũng chỉ là một đám chó điên!"
Nghe thấy Dạ Khê nói, Nhuệ hơi hơi nhíu mày, đánh giá mấy người trước mắt, cẩn thận khịt mũi, quả thật ngửi được một ít hương vị, "Tiểu thư, là chó đực! Động dục!" Nhuệ bổ sung thêm.
Lời nói châm chọc rõ ràng khiến mấy người trong phòng biến sắc, "Muốn sống, vậy đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Được công tử coi trọng, là phúc khí của ngươi!" Một người khác ngạo mạn nói.
Dạ Khê híp mắt, "Nói cho công tử các ngươi, muốn đến thì tự hắn đến!" Dạ Khê âm lãnh cười, nàng đây là muốn nhìn xem, là ai ở sau lưng giật dây!
"Ngươi!"
"Khoan đã, trở về nói cho công tử rồi tính!" Một người lý trí ngăn trở đồng bọn, quay đầu nhìn về phía Dạ Khê, "Cô nương tóm lại là không nên ly khai khỏi thành, vẫn nên an phận chút mới tốt!" Người nọ cảnh cáo một câu, rồi mang theo ngườirời đi.
"Tiểu thư?" Nhuệ quay đầu nhìn Dạ Khê, không hiểu vì sao Dạ Khê dễ dàng buông tha những người này như vậy.
"Biết chính xác vị trí của ta, chắc chắn hướng ta mà đến, những ngày gần đây, địch nhân của ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay, Hạ gia cũng coi như gia tộc lớn, sẽ không dùng loại hành động nhỏ nhặt này đối phó ta, vậy thì chỉ còn một người!" Dạ Khê âm lãnh nở nụ cười, "Đi theo, xem bọn hắn đi nơi nào!" Dạ Khê nói với Đinh Đang.
Đinh Đang gật đầu, biến mất ở bên cửa sổ.
Không lâu sau, Đinh Đang trở về, "Những người này vào phủ thành chủ Thương Nguyệt thành, ta chỗ đó thấy một người, ngươi nhất định đoán không được!" Đinh Đang vuốt mặt một cái, sau đó tiếp tục nói, "Tiện nhân Hạ Thược Quân kia thế nhưng ở phủ thành chủ! Hơn nữa, cùng nam nhân trong phủ kia... Ân ——" Đinh Đang vốn nói trôi chảy, đến lúc này lại đột nhiên im miệng.
"Thế nào?" Dạ Khê nhìn bộ dáng Đinh Đang, nhíu mày.
Đinh Đang phiết miệng, trên mặt cực kì khinh thường, "Chính là mấy cô gái trong kỹ viện còn giữ mình trong sạch hơn nàng ta!"
Phốc xuy ——
Dạ Khê không nói gì nở nụ cười, nữ nhân vào kỹ viện, có mấy người có thể chân chính giữ mình trong sạch ? Quả nhiên là chứng thực suy đoán của Dạ Khê, bất quá ——
"Mặt tiện nhân kia đã khôi phục, bất quá —— hừ!" Đinh Đang âm lãnh cười, "Cách cái chết cũng không còn xa ! Thiêu thân lao đầu vào lửa, loại chuyện hại người hại mình, nàng cũng dám làm!" Đinh Đang hiển nhiên là phát hiện ra bí mật, nhưng cũng không giải thích kỹ càng cho Dạ Khê.
"Dạ Khê, Dạ Khê!" Đúng lúc này, một trận thanh âm dồn dập mà sốt ruột càng ngày càng gần, đến khi cửa bị mở toang, Hạ Thược Mẫn xuất hiện trước mặt Dạ Khê, nàng thở hổn hển, hiển nhiên là vì chạy quá nhanh.
Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Dạ Khê đạm cười, hôm nay đúng là ngày lành, một người lại một người theo nhau mà đến.
"Ngươi, ngươi thế nào còn an ổn như vậy!" Hạ Thược Mẫn vọt tới trước mặt Dạ Khê, "Đi mau, ngươi không thể lại ở trong này, đi mau, suốt đêm rời đi!" Hạ Thược Mẫn nói xong, xoay người đem mấy thứ trên giường của Dạ Khê nhét lung tung vào bọc vải rồi tống cả vào trong lòng nàng.
Dạ Khê tùy ý để Hạ Thược Mẫn bận bịu, cấp Nhuệ một ánh mắt, Nhuệ đem gói đồ sớm đã thu thập xong cầm lấy lấy. Đinh Đang ở một bên nhìn không nói gì, nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Dạ Khê không nói gì trừng mắt Hạ Thược Mẫn đang túm bản thân chạy ra bên ngoài, "Ngươi cũng phải để ta tính tiền đã chứ?" Dạ Khê quay đầu đi đến quầy, không nhanh không chậm kêu chủ quầy, sau mới quay đầu nhìn về phía Hạ Thược Mẫn.
"Đừng tốn thời gian nữa!" Hạ Thược Mẫn nắm lấy tay Dạ Khê bắt đầu hướng phía ngoài chạy đi, "Người bên ngoài đều đồn đãi ngươi bị Liệt Câu coi trọng, Liệt Câu là người cực kì háo sắc, nữ nhân bị hắn coi trọng không thể nào mà chạy thoát được! Quyết không thể để ngươi lọt vào tay hắn!" Hạ Thược Mẫn vừa nói vừa chạy.
Chạy một đường, trực tiếp chạy ra khỏi thành, Hạ Thược Mẫn thở phào nhẹ nhõm, dừng lại, "Ngươi mau rời khỏi nơi này!"
"Vì sao lại đến?" Dạ Khê nhìn nét quan tâm trên mặt Hạ Thược Mẫn, nhàn nhạt hỏi.
"Ngươi là bằng hữu của Hạ Thược Mẫn ta!" Nàng ấy bướng bỉnh nói.
Bằng hữu? Dạ Khê nở nụ cười, lúc Hạ Thược Mẫn thúc giục mình rời đi, Dạ Khê lắc đầu, "Chậm rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.