Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 91:




Sắc mặt Dạ Khê trắng bệch, ngũ quan nhăn nhúm lại một chỗ, sự bình tĩnh trên khuôn mặt bị phá tan, gân xanh nổi đầy trán, cả người khụy xuống, đầu gối chạm mặt đất phát ra âm thanh nặng nề. Dạ Khê kêu rên, cả người thống khổ như thể đang đắm chìm trong biển lửa. Đau đớn bộc phát từ tận xương tủy, khiến cho con người ta sống không bằng chết.
Nam tử đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn Dạ Khê thống khổ, không có ý định giúp đỡ dù chỉ một chút, hắn vẫn đang lẳng lặng chờ đợi.
Dạ Khê quỳ một gối xuống trên đất, tay phải nắm thật chặt, thật muốn chặn đứng đau đớn truyền đến từ vết sẹo nơi lòng bàn tay, đồng thời tay trái cắm sâu vào thịt, thậm chí làm rách một mảng lớn, máu từ kẽ tay chảy xuôi ra ngoài, nhưng loại đau đớn này vẫn không bằng một phần vạn thống khổ mà thân thể phải chịu đựng!
Lúc này, hồng quang nhàn nhạt bắt đầu khuếch tán trên người Dạ Khê, tia sáng màu đỏ nhu hòa dần bao phủ nàng, cùng lúc đó, một tia sáng màu lam bắt đầu len theo hồng quang chảy xuôi quanh người Dạ Khê, giống như dòng suối uốn lượn.
Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuôi trên khuôn mặt nóng bừng của Dạ Khê, hồng quang cùng lam quang cũng không giúp nàng bớt cảm thấy đau đớn.
A ——
Dạ Khê đột nhiên mở hai mắt, con ngươi màu đỏ phát ra ánh sáng đỏ rực, tay trái nàng nắm chặt vào vết sẹo, tay phải tự động mở ra, năm ngón tay không thể điều khiển tự mở ra, giống như những cánh hoa đang nở rộ. Bắt đầu từ chỗ vết sẹo, một tầng lại một tầng da thịt mỏng như tờ giấy nở xòe ra, máu lại theo chỉ tay chảy ra ngoài .
Thân mình Dạ Khê bắt đầu run rẩy, đau đớn như muốn nổ đầu, cả người đột nhiên ngã trên mặt đất, run rẩy kịch liệt.
——
"Công tử!" Nam tử vừa xuất hiện trong hư vô, gò má xinh đẹp đột nhiên trở nên tái nhợt như giấy trong nháy mắt, cánh môi không có chút máu, bạch y nam tử cùng hắc y nam tử bên cạnh hắn kinh hãi, nhanh chóng nâng đỡ trái phải.
Phốc ——
Thân mình nam tử run lên, bước chân giật lùi, phun ra một ngụm máu, thân thể bị giày vò khó chịu! Nam tử mở to mắt, thống khổ thể hiện trên khuôn mặt, nhưng hai mắt lại ngoan lệ ngăn chặn đau dớn từ bên trong, đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh sáng thần bí.
"Làm sao có thể?" Hai người bên cạnh hoảng sợ, sốt ruột dị thường.
Nam tử chùi đi vết máu trên khóe miệng, đẩy hai người bên cạnh ra, "Không sao!" Thanh âm của hắn ám ách, cúi đầu vuốt ve ban chỉ màu tím trên ngón tay cái, thấy ban chỉ lộ ra huyết sắc ánh sáng, tâm cứng lại, cả người phóng thích khí phách không người có thể địch. Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn rừng rậm xanh um, thần sắc trầm xuống.
——
Phốc ——
Dạ Khê chợt phun ra một ngụm máu, khuôn mặt trắng bệch ẩn ẩn tử khí, có thể dọa người chết khiếp. Nàng suy yếu thở phì phò, thân thể nằm trên mặt đất như một bãi bùn nhão.
Kha kha kha — kha kha kha —
Đột nhiên, trên người Dạ Khê lần lượt truyền đến từng thanh âm thanh thúy, bắt đầu từ hai chân lan tràn khắp thân thể, mỗi tiếng vang lên, thật giống như trải qua thiên chuy bách luyện, mà theo mỗi tiếng vang ấy, Dạ Khê lại cảm giác như dạo điện Diêm Vương một vòng.
Lúc này, nam tử một bên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dạ Khê, thật sự thành kính, cái gì cũng không nói, chỉ là bên trong hai mắt tràn đầy kích động.
Rất nhanh, thanh âm biến mất, mà lúc này, từng lớp da thịt chỗ vết sẹo trên tay nàng bắt đầu tự động khép lại, thẳng đến khi lớp cuối cùng khép kín lại với nhau, lòng bàn tay trơn bóng không tỳ vết đột nhiên phụt ra ra một cỗ ánh sáng chói mắt, ánh sáng xuyên qua tầng tầng thạch bích, rọi thẳng lên trời.
Sau đó, phía chân trời lại truyền tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp cũng theo đó mà tới, trời đất lại bị bóng tối bao phủ, mà lần này, khiến mọi người cảm thấy khủng bố hơn chính là lần này cùng với bóng tối cón có loại khí tức tử vong vờn theo, hơi thở tử vong chậm rãi lan trài trong thiên địa, những cá thể có sinh mệnh, từ gốc cỏ nhỏ nhất, đến những mãnh thú thánh yêu lớn nhất đều bị loại hơi thở này làm cho kinh sợ .
"Chết rồi!" Trên cỏ, trong bóng tối mọi người kinh hoảng dị thường, chạy trốn chung quanh, "Ta không muốn chết, ta không muốn!" Người người trong mắt tràn ngập kinh sợ kích động, giống như ngay sau đó chính là cái chết.
Mà ở một nơi khác, một lão giả đang ngồi nhập thần đột nhiên mở to mắt, thân thể không tự giác run run một chút, lão giả nhanh chóng chạy ra cửa, nhìn thiên địa tối đen một màu, cảm thụ tử khí đang vờn quanh, tâm chợt trầm xuống đáy cốc!
"Lão nhân!" Lúc này, đột nhiên phía trước xuất hiện một đạo ánh sáng, sau đó một vị lão giả khác xuất hiện, sắc mặt ngưng trọng. Một vài lão nhân khác cũng lần lượt xuất hiện vội vàng, hiển nhiên mục đích của bọn họ là giống nhau. Ánh nến chiếu sáng lên khuôn mặt từng người, nhưng cũng chỉ đẩy lùi được một vùng nhỏ bóng tối mà thôi.
"Thời tiết thay đổi!" Lão nhân bắt tay sau lưng, ngưng trọng nhìn bóng tối xung quanh.
"Có cái gì đó đã xuất hiện!" Một người khác trầm giọng nói, "Không thể đoán được!"
"Khiến thiên địa chấn động mức này, làm cho tất cả đều phải kiêng kị, nhất định ——" lão giả không nói nữa, nhưng những người khác đều hiểu được.
"Nhất định, phải mau chóng tra ra!" Một người khác tiếp lời, bóng tối chợt tán đi, ánh mặt trời ấm áp lại trở về mặt đất, sinh khí lan tràn, bóng tối chỉ bao trùm trong nháy mắt nhưng giống như kéo dài cả thế kỉ. Hắc ám tán đi, uy hiếp mà nó mang theo cũng tiêu tán, mọi người rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tra!" Lão giả nhìn người chung quanh, "Mặc kệ là yêu là ma, xem ra, đối phương đã tìm được kí chủ!" Lão giả thở dài , "Không tiếc hết thảy đại giới! Nhất định phải tìm được kí chủ kia!"
Lão giả vừa nói xong, mấy vị lão nhân xung quanh đồng loạt biến mất, thời gian cấp bách, tranh thủ tất cả thời gian.
Mà giờ phút này, Dạ Khê suy yếu mở mắt, khóe miệng chảy máu, mơ hồ nhìn nam tử thành kính quỳ lạy trước mắt, hai mắt lại suy yếu chậm rãi nhắm lại. Nam tử đứng dậy, ôm lấy Dạ Khê đã lâm vào hôn mê, xoay người bước ra ngoài.
Theo bước chân, cảnh vật chung quanh bắt đầu biến hóa, thạch bích biến mất, màu xanh núi rừng dần xuất hiện, nam tử cúi đầu nhìn Dạ Khê, tầm mắt xẹt qua tay phải nàng, khóe môi hiện ra nụ cười không chút cảm xúc.
Nam tử đặt Dạ Khê trên đất, đỡ nàng dựa vào thân cây, nhìn gò má Dạ Khê tái nhợt, nam tử rũ mắt, đứng dậy, rồi biến mất trong chớp mắt.
Ngay khi nam tử biến mất, trên ngón tay cái của Dạ Khê bắt đầu có chùm sáng màu tím vờn quanh, một vòng lại một vòng, một tầng vây quanh một tầng, sau đó một ban chỉ màu tím liền xuất hiện trên ngón tay, óng ánh trong suốt.
"Công tử!" Phía trước có tiếng bước chân truyền đến, sau đó xuất hiện ba nam tử dừng lại không xa chỗ Dạ Khê.
Dẫn đầu là nam tử mặc áo khoác lông chồn màu tím dị thường chói mắt, gò má yêu nghiệt kinh diễm tứ phương, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Khê đang dựa bên cây, rồi bước từng bước một tới gần Dạ Khê, nhìn gò má nàng trắng bệch, cảm nhận hô hấp yếu ớt như có như không của nàng. Nam tử run run một chút, trái tim chợt thắt chặt lại, vội vàng bước đến chỗ nàng, ngồi xổm xuống nắm lấy tay phải Dạ Khê, chạm đến ban chỉ lạnh lẽo, cặp ban chỉ giống nhau như đúc tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hai nam tử đi theo phía sau nhìn màu tím sáng rỡ kia, bốn con mặt trợn lên nhìn Dạ Khê không nháy một lần, hận không thể chọc vài cái lỗ thủng trên mặt nàng.
Nam tử vươn bàn tay trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay chạm vào gò má nóng bỏng của Dạ Khê, lửa nóng gặp hàn băng, giống như xích đạo gặp được bắc cực.
Lông mi Dạ Khê run lên, hai mắt mở ra một khe hở, mơ hồ thấy một nam tử xuất hiện trước mắt, chưa kịp kinh ngạc, vì thân thể suy yếu cực độ, cánh môi khô nứt chỉ kịp khẽ động một chút, rồi cả người liền đổ nghiêng sang một bên.
"Khê nhi!" Nam tử rốt cuộc vươn cánh tay, ôm Dạ Khê vào trong lòng, cảm thụ được nàng hô hấp, trái tim khẩn trương của hắn cũng dần bình tĩnh lại.
"Tỷ tỷ!" Lúc này, Đinh Đang vội vàng chạy đến, nhìn nam tử đang ôm Dạ Khê, cố kìm nén sốt ruột, "Tỷ tỷ!" chỉ có thể đảo quanh tại chỗ.
Nhuệ cùng tiểu thanh xà theo sau, nhìn nam tử xa lạ trước mắt, trên khuôn mặt hiện rõ ý đối địch.
"Sao tỷ tỷ lại như thế?" Tiểu thanh xà lo lắng nhìn Dạ Khê.
"Ngươi là ai? Buông tiểu thư ra!" Nhuệ mặt lạnh như băng hỏi, lại thấy ban chỉ giống nhau như đúc trên ngón cái hai người, cảm giác dị thường chói mắt, tức giận trừng mắt nam tử.
Nam tử ôm Dạ Khê, chỉ liếc qua Đinh Đang một cái, cũng không thèm nhìn một người một rắn phía sau, bước về phía trước.
"Đứng lại!" Nhuệ thấy thế, rút binh khí ra, chắn trước mặt nam tử.
"Nhuệ!" Đinh Đang nhảy một bước lên trên đầu Nhuệ, "Hắn sẽ chiếu cố cho tỷ tỷ!" Đinh Đang giận tái mặt nhìn nam nhân kia, "Chúng ta chỉ cần đi theo là được!" Đinh Đang vỗ vỗ đầu Nhuệ.
Nam tử ôm Dạ Khê tiếp tục đi về phía trước .
Nhuệ tuy rằng khó chịu, nhưng e ngại lời nói của Đinh Đang, hắn chỉ có thể vâng theo, tiểu thanh xà ở một bên tròng mắt xoay vòng lưu chuyển, không biết lại đang nghĩ cái gì.
"Thật lâu không thấy, tiểu bất điểm!" Thần kinh ngạc nhìn Đinh Đang nói chuyện, mở lời. Lộ vẫn im lặng đánh giá Đinh Đang, Nhuệ cùng tiểu thanh xà, đáy mắt lướt qua một tia khiếp sợ. Có thể ở yêu giới gặp được Dạ Khê cùng Đinh Đang, quả thật khiến hai người họ không thể tưởng tượng nổi, ngay cả chủ tử bọn họ là Viêm cũng cảm thấy thật rung động, nhưng so sánh ra mà nói, kinh hỉ lại chiếm phần hơn.
Viêm nhìn nữ nhân trong lòng, khóe môi gợi lên độ cong mềm mại, một đôi con ngươi lạnh lùng rốt cuộc cũng có độ ấm.
Khè —— Đinh Đang nhe răng uy hiếp Thần, lắc lắc cái đuôi về phía hắn ta, "Tiểu bạch kiểm!" Đinh Đang hừ hừ vài tiếng.
"Ngươi!" Thần vừa muốn nói gì, nhưng nhìn người phía trước, ngoan ngoãn im miệng, hung hăng trừng mắt Đinh Đang.
Xa xa, một chiếc xe ngựa xa hoa cấp tốc chạy đến, vững vàng đứng ở trước mặt Viêm, phu xe là một hắc y nhân mang mặt nạ, "Chủ tử!" Cung kính cúi đầu, nhưng trong mắt lại khiếp sợ cho nữ tử trong lòng Viêm.
Viêm ôm Dạ Khê lên xe ngựa, mà Đinh Đang muốn theo sau lại bị chắn bên ngoài, liền ngay cả tiểu thanh xà cũng bị cản lại ngoài cửa, nhưng không có bỏ bọn họ lại, cho Nhuệ một con ngựa, Đinh Đang cùng tiểu thanh xà đều do Nhuệ lo liệu.
Trong xe ngựa, Viêm đặt Dạ Khê lên nệm, đưa tay chạm vào Dạ Khê vẫn nóng bừng như cũ, mày nhíu lại thật chặt, "Phải đến nơi trong thời gian ngắn nhất!" Thanh âm của hắn trở nên lãnh khốc, "Thông tri cho Lâm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.