Hắc Hồ Bạch Lang

Chương 24:




Sau khi trở về từ Nhạn Vân cốc, thân thủ hồ ly rõ ràng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, ngay cả Cửu Cữu cũng cảm nhận được. Chỉ cần không để ý một chút cổ tay áo đã bị rạch một đường. Toàn thân Túy Lạc tản ra khí thế sắc bén, tựa như không phải hồ ly mơ màng vừa mới gặp, mà là……


Càng lúc càng giống với thiếu chủ chồn đen vì bảo vệ vương vị của mình mà hăng hái chiến đấu anh dũng.
Hai người đồng thời nhảy lên nóc nhà, Cửu Cữu nhấc tay lên, lập một vách tường phòng hộ chống đỡ thế công của Túy Lạc. Sau đó y niệm một câu lôi chú, một đạo sấm sét đánh xuống ngay cạnh người hồ ly, nhưng hắn nhanh chóng tránh được, lông tóc vô thương.
“Ngươi nói ta vì sao phải đánh đây?” Túy Lạc đột nhiên hỏi.
“Ngươi không phải đã biết rồi sao?” Cửu Cữu lui về sau một bước, tránh khỏi lưỡi dao sắc bén của hắn.
Túy Lạc sửng sốt, dừng động tác nhìn về phía tên thần sắc từ đầu đến cuối không hề có chút thay đổi kia, không khỏi cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết?” Y có thể dễ dàng nhìn thấu mình như vậy, thật sự là…. có chút căm tức a.
“Khi ngươi nguyện ý nói ra, ta sẽ nghe.”
Lang vương đáng chết, ngay cả lúc này cũng không quên tự cao tự đại. Hồ ly vừa tức vừa cảm thấy buồn cười.
“Tất cả những gì ta có hôm nay, không phải chỉ có mỗi bản thân ta thôi sao? Không vì mình thì ta còn có thể vì ai?” Túy Lạc vừa nói vừa nắm một cây chùy thủ màu bạc trong tay,  “Nếu như ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, ta chẳng phải quá mức vô dụng sao?”
Nói rồi hắn cúi rạp người lao đến công kích Cửu Cữu! Cửu Cữu ngửa về sau một cái, tránh được hàn quang xẹt qua mặt mình, nhưng Túy Lạc trong nháy mắt lại quẹt ngang một cước, y chỉ có thể chật vật trở lại lang hình né tránh thế công mạnh mẽ của hắn.
Đến khi nhìn rõ chùy thủ trong tay hắn, quang mang trong mắt Cửu Cữu càng thêm sắc bén.
Đó là lễ vật y đã tặng hắn.
“Ta không phải kẻ dễ dàng bị tình cảm ảnh hưởng,” Trở tay cầm chùy thủ, hồ ly cúi đầu nói. Cho dù từng là vật của ngươi, ta cũng không chút do dự dùng để chống lại ngươi. Đã như vậy thì cho dù có trói buộc ta ở bên cạnh ngươi, ta cũng sẽ mặc kệ ngươi thâm tình đến thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ lợi dụng nó, sau đó chạy trốn khỏi ngươi.
Đã biết bản thân vì cái gì mà sống, vậy thì sẽ không do dự. Nhưng hết lần này đến lần khác, con bạch lang này đều cố chấp không chịu buông tay, nếu cứ như vậy, hắn sẽ phải thương tổn y.
Nếu đã sớm biết trước, chẳng bằng sớm phòng ngừa thương tổn phát sinh.
Bạch lang dõi theo hắn, không có động tĩnh gì.
Túy Lạc thở dài một tiếng: “Ta phải đi rồi.”
Bạch lang đứng cản trước mặt hắn không nhúc nhích, tựa như một bức tường đá sừng sững vô tri vô giác, nếu như không phải cặp mắt màu vàng kim kia dần dần trở nên ảm đạm thì Túy Lạc còn tưởng rằng y hoàn toàn không hề nghe thấy.
“Ta…. ta sẽ trở lại. Một lúc nào đó…” Có áy náy, cũng có chột dạ, còn có ngượng ngùng. Ý nghĩa của hai từ “trở lại” tất nhiên hắn biết rất rõ, nhưng rốt cục khi nào trở lại, hắn cũng không thể xác định được.
Hồ ly vốn là động vật phong lưu, vậy mà hết lần này đến lần khác đụng phải bạch lang chung tình.
Nếu năm đó không dạy y hôn môi thì tốt rồi, hôm nay sẽ không phải đối mặt với bạch lang vương giả phong phạm vô hạn trước mặt lũ yêu tinh khác, nhưng trước mặt mình lại từng bước rũ bỏ tầng tầng lạnh lùng, để rồi hết lần này đến lần khác phải nhận lấy thương tổn từ sự trốn tránh của mình.
Đến lúc phải đi, Túy Lạc đột nhiên xoay người lại nhìn bạch lang vẫn đứng yên tại chỗ, tâm đau nhói như thể bị vô số mũi kim châm, vô cớ biến về nguyên hình hắc hồ, chậm rãi đến trước mặt y.
Trước khi bạch lang kịp phản ứng bất kì điều gì, Túy Lạc đã dùng hình dáng hồ ly liếm liếm miệng bạch lang, sau đó dùng đầu dụi dụi vào phần lông mềm mại trước ngực bạch lang.
Đây là cử chỉ thân mật nhất của động vật.
Bạch lang nhẹ nhàng cúi đầu cắn khẽ lên sống lưng của hồ ly, hắc hồ thì như đáp lại bằng cách dùng cái đuôi quấn lấy bạch lang.
Bốn phía là tuyết rơi trắng xóa, ngay cả bạch lang trước mặt hắn cũng mang một bộ lông trắng như tuyết, chỉ có mỗi mình hắn mang màu đen lạc lõng như màn đêm.
Màu đen và màu trắng, sao có thể tùy tiện trộn lẫn với nhau?
Tự dưng hắc hồ cảm thấy hốc mắt chua xót.
Hắn vừa trở lại hình người đã vội vã nhảy khỏi nóc nhà, sau đó cũng vội vã như thế rời khỏi Đoạn phủ, bạch lang thủ vệ khắp nơi tưởng rằng hắn muốn trốn thoát, đang định xông lên vây lấy hắn, thì nghe thấy một tiếng tru dài phát ra từ nóc nhà.
Tiếng tru mạnh mẽ tưởng như bị đè nén khiến tất cả bạch lang đều dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía nóc nhà mà đồng loạt quỳ xuống.
Hồ ly không dám quay đầu lại, nghe thấy tiếng tru, bước chân hắn càng thêm vội vã.
Sau khi chạy như trốn khỏi đoạn phủ, hắn đột nhiên ghét quang cảnh sau khi tuyết rơi.
Lời nguyền rủa của hồ ly vô cùng hữu hiệu, cảnh tuyết phủ nhanh chóng trở thành quá khứ, băng tuyết tan chảy róc rách thành những khe nước nhỏ.
Trời đất trắng xóa tuyết đọng nhanh chóng bị màu xanh nhạt sinh sôi che lấp.
Túy Lạc thích thời gian này, ít nhất hắn không bị đau mắt do tuyết đâm vào mắt. Gần đây hắn rất thích uống rượu. Mà ham ăn cũng không phải đặc tính của riêng con người, hồ ly như hắn cũng đã phát huy bản tính này vô cùng thuần thục. Huống chi hắn còn là con hồ ly trời sinh yêu mĩ thực nhân gian hơn các hồ ly khác.
Hắn cũng không muốn làm một tửu quỷ suốt ngày chỉ biết uống, hắn là con hồ ly thông minh muốn làm một cái gì đó cơ.
Phiêu bạt đến Huyền thành nổi danh nhờ nhưỡng rượu, hồ ly ở lại đây kiếm một cửa hàng, rồi tự mình học nhưỡng rượu. Suy cho cùng thì để một con hồ ly miệng lưỡi tinh tường nhưỡng rượu đến trình độ tự thỏa mãn được nó, thì rượu ấy chắc chắn nhân gian phải khen nức nở không ngớt rồi. Bởi vậy tửu *** “Gà béo” của hồ ly buôn bán không muốn tốt cũng không được.
Sở dĩ tại sao gọi là “Gà béo”, vì đối với hồ ly mà nói, có con gì tốt hơn con gà đâu, có thể lấy thịt ăn. Chẳng lẽ ngươi muốn bắt Túy Lạc hắn đặt tên *** là “Bạch Lang” chắc?
“Gà béo” buôn bán ngày càng tốt, thu hút không ít khách quý, trong đó có cả một đại nhân vật lừng lẫy nổi danh kinh thành – Tô gia tam công tử.
Ngày ấy tam thiếu gia Tô gia từ kinh thành tới đây kiểm tra việc buôn bán của mấy cửa hàng chi nhánh thuộc Tô gia, đang lúc bận rộn sứt đầu mẻ trán, thì vừa khéo đi qua “Gà béo”. Tô gia tam thiếu gia tuấn mỹ khẽ nhíu mày, không để ý quản sự đang đưa mình đến cửa hàng tiếp theo đi ở phía trước mà quay đầu bước vào trong tửu ***.
Mặc dù là đồ dùng trong quán còn mới tinh, nhưng được đắm mình trong men rượu đã lâu, dần dần bản thân chúng dường như cũng tản ra hương rượu tinh khiết thơm mát, có thể thấy được gian tửu *** này quả thật không tồi.
Tô gia tam thiếu gia gọi loại rượu tốt nhất, tiểu nhị nhanh nhẩu bưng ra một bầu rượu sẫm màu, nói: “Rượu này không có tên, bình thường cũng chỉ gọi là “rượu nhất đẳng”, hai mươi lạng một bầu….” Giá cả thế này, còn đắt hơn cả rượu tiến cung.
Tô gia tam thiếu gia cũng không hỏi han gì, trả ngay hai mươi lạng bạc rồi mở bầu rượu ra uống một ngụm.
Một hồi lâu sau mới hỏi: “Chủ quán các người đang ở đâu?” Tiểu nhị vội vàng trả lời: “Trong phòng để ngũ cốc…”
Lời còn chưa dứt, tiểu nhị đã thấy Túy Lạc đi ra. Vừa mới thử nghiệm một loại rượu mới, hắn cũng có chút say. Vì không muốn bại lộ nguyên hình trước mặt con người, cho nên bây giờ hắn chỉ muốn chui vào phòng ngủ luôn thôi.
Nhưng Tô gia tam thiếu gia tuấn mỹ chói mắt thu hút hắn, khiến hắn không khỏi dừng bước híp mắt trêu chọc: “Đây là công tử nhà ai vậy?”
Tô gia tam thiếu gia cười khẽ: “Xin hỏi rượu này có phải do ngài nhưỡng không?”
“Đương nhiên.” Vừa nói hắn vừa nấc cục một cái.
“Rượu này…. ngài định đặt tên là gì?”
“Không.” rượu ngon là được, lại còn bày đặt tên với tuổi làm gì, con người thật đúng là phiền toái.
“Hương rượu này….. giống như có chút lãnh liệt, lại có chút ngọt, thế nhưng khi vào bụng rồi, dư vị vẫn quấn quýt không tan, gợi cảm giác ái tình vấn vương lưu luyến….”
“Cái gì!” Men say trong nháy mắt bay biến hết, Túy Lạc trợn tròn mắt, hiển nhiên cực kì bất mãn với nhận xét này.
“Không bằng gọi là “niệm tình” đi, được không?” Tô gia tam thiếu gia cười như thấu triệt điều gì đó.
“Tầm thường! Tầm thường không chịu nổi!” Túy Lạc thở hổn hển: “Gọi là “gà mái”, không, gọi là “gà mái già” đi! Tiểu nhị, đưa ta bài tử viết tên lên!” Nực cười, cái gì mà vấn vương, cái gì mà lưu luyến, cái gì mà niệm tình! Hắn chỉ muốn uống rượu, đặt tên làm gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.