Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 135: Cuộc chiến không hồi kết




Nền trời đen đang rực rỡ đột nhiên có một loạt pháo hoa đồng loạt nổ tung, bay lên trời tạo thành họa tiết tường vi và kiếm khổng lồ, đó là biểu tượng của Giáo hội Yexi.
Khi họa tiết này xuất hiện, những người đang ăn mừng hôn lễ của Vương tử Alex còn chưa nhận ra điều gì, thành Cabel đã rối loạn, trong sảnh chính của Vương cung đế quốc Edith, Đại vương tử Grantham Edith mất tích bấy lâu bỗng dẫn một đội quân xông vào, sau khi tung ra một loại thuốc phép khiến mọi người mất hết sức lực, bèn ra tay bắt cóc Quốc vương và Vương hậu.
“Grantham, ngươi làm gì vậy?” Alex vừa giận dữ hỏi, vừa che chở cho vợ mới cưới của mình, nghi lễ kết hôn của họ vừa kết thúc, đám người này đã lao vào.
Amelia mặc trang phục cô dâu trắng tinh, mạng che mặt trong suốt rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt của cô. Cô bình thản đứng sau lưng chồng, ánh mắt sắc bén quét qua Grantham và tên Pháp sư sau lưng gã.
Grantham tỏ vẻ khinh thường, lướt tầm mắt qua những khách khứa tới dự lễ trong sảnh lớn, thấy Pháp sư thông thái Creed và Kỵ sĩ Ánh Sáng đại diện cho Thần điện Ánh Sáng tới tham dự, vẻ mặt càng khinh thường hơn.
“Em trai mến thương của ta, ta làm gì không phải đã nói rõ rồi sao?” Grantham cười nhẹ đầy ẩn ý, không vì kiểm soát được tình hình mà cẩu thả, toát lên vẻ khiêm tốn ung dung, gã nói với những người dự lễ: “Đây là việc riêng của đế quốc Edith bọn ta, ta cũng không muốn khiến mọi người khó xử, mong các vị thứ lỗi.”
Khách khứa dự lễ hiểu ý gã, cảm thấy nhẹ nhõm, trước ánh mắt của Quốc vương Edith, chỉ có thể chọn cách quay mặt đi. Chỉ vài Giáo chủ của Thần điện Ánh Sáng lộ rõ vẻ không vui, cuộc hôn nhân này là liên hôn giữa đế quốc Edith và Thần điện Ánh Sáng, hành động này của Grantham chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Thần điện Ánh Sáng trước mặt mọi người.
Thế nhưng vì thuốc độc được tung vào sảnh, ngay cả Pháp sư thông thái cũng bất lực, chỉ có thể đứng đó cam chịu.
Granntham không để bụng, thực chất hôm nay gã muốn đánh đòn đầu tiên với Thần điện Ánh Sáng, đế quốc Edith chỉ là phần phụ.
“Giết hết người của Thần điện Ánh Sáng.” Grantham lạnh lùng nói.
Vài người cạnh đó bước tới, nhìn thấy họa tiết trên mũ họ, có người bật thốt lên: “Giáo hội Yexi.” Đoạn nhìn về phía Thần điện Ánh Sáng, thấy sắc mặt của họ vô cùng tệ.
Giáo hội Yexi không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, tiến về phía đám người Thần điện Ánh Sáng, giết tất cả trừ Pháp sư thông thái Creed, sảnh lớn nồng mùi máu.
“Grantham!” Quốc vương đế quốc Edith giận run cả môi: “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Grantham cười với hắn: “Phụ vương kính yêu của ta ơi, sao ta lại không biết chứ? Đúng rồi, hôm nay ta còn mang quà đến cho ngươi.” Nói rồi, hai cái đầu đầm đìa máu được ném đến trước mặt quốc vương.
Đám con gái quý tộc tới dự lễ “Á” lên một tiếng đầy sợ ái, khi nhìn rõ mặt mũi hai chiếc đầu nọ, Vương hậu hét lên rồi ngã xuống đất.
Chủ nhân của hai chiếc đầu chính là Tam vương tử và Ngũ vương tử của đế quốc Edith, họ đều là Vương tử do Vương hậu sinh ra, người thừa kế hợp pháp thứ hai và thứ ba sau Alex. Giờ hai Vương tử này bị giết, đối tượng tiếp theo của lưỡi đao là ai, người ở đây đều ngầm hiểu rõ.
Hôm nay Grantham Edith trở về cùng sức mạnh, quyết giành Vương vị.
Grantham nhìn người đứng giữa trung tâm, cũng là chú rể hôm nay, Alex.
Nhìn Alex trong bộ lễ phục sang trọng, Grantham cười: “Alex, em trai yêu quý của ta, ngươi là người thông minh, hẳn phải biết lựa chọn thế nào cho đúng.” Đặng, gã chỉ vào quốc vương với khuôn mặt tái mét: “Lão già này lúc nào cũng bất công, dù ngươi là người thừa kế hợp pháp nhất của đế quốc, nhưng chưa bao giờ lão nghĩ tới việc truyền vị trí này cho ngươi, người thừa kế Vương vị hắn thầm chỉ định không phải ngươi.”
Alex nhìn gã, lạnh lùng nói: “Thì sao? Thứ gì thuộc về ta, ta sẽ tự mình giành lấy.”
Grantham cười khẩy, như đang chế giễu sự ngu ngốc của em trai, rồi dửng dưng nói: “Nếu đã vậy, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn.” Nói rồi, Grantham vung tay ra phía sau: “Giết Thánh nữ Ánh Sáng.” Lập tức có mấy thành viên của Giáo hội Yexi bước ra khỏi hàng, tiến về phía Alex đứng giữa trung tâm sảnh và cô dâu sau lưng hắn.
Gân xanh nổi trên thái dương Alex, hắn rút kiếm phép thuật bên hông, đặt ngang trước ngực, lạnh lùng nói: “Ai dám tới gần, đừng trách ta không khách khí.” Dứt lời, kiếm phép thuật bùng lên đấu khí.
Trong lúc Alex liều mạng bảo vệ cô dâu của mình, một bàn tay đeo găng tay trắng từ sau lưng hắn vươn ra, đặt trên kiếm phép thuật của hắn, và rồi cô dâu đáng lẽ đã trúng độc lại kéo mạng che mặt màu trắng xuống, giơ tay lên, rất nhiều lưỡi dao ánh sáng lao đi, mấy tay sai của Giáo hội Yexi không kịp đề phòng, bị giết gọn.
Sau khi Thánh nữ Amelia ra tay, có người cảm nhận được pháp trận phong tỏa Vương cung đang bị công kích, Grantham hơi biến sắc, không dùng dằng nữa, ra lệnh cho đội quân giết hết người trong sảnh, còn gã thừa cơ lùi vào góc, quay gót vội vã bỏ đi.
Vừa ra khỏi sảnh chính thì gặp Leicester đang hối hả chạy lại.
Sắc mặt Grantham càng thêm đáng sợ: “Elvira đâu?”
Khuôn mặt Leicester dưới ánh đèn tái nhợt đến ghê người, rằng: “Cô ấy dẫn người tấn công Thần điện Ánh Sáng, phía ngươi sao rồi? Cô ấy bảo ta tới đây giúp ngươi!”
“Không cần, chúng ta qua đó giúp cô ấy!” Grantham không chút chần chờ.
Leicester lại hơi do dự: “Đế quốc Edith…” Elvira đã nói nhất định phải đưa Grantham lên Vương vị của đế quốc Edith, điều này giúp ích cho kế hoạch của họ.
“Nếu Thần điện Ánh Sáng sụp đổ, không có Thần điện Ánh Sáng chống lưng, đế quốc Edith là cái thá gì?” Grantham chế nhạo.
Dẫu sao Leicester cũng lo cho Elvira, bèn cùng gã đi tới điện chính của Thần điện Ánh Sáng.
***
“Đóng cửa thành lại!”
Trên tường thành, một vị tướng quân của đế quốc giơ cao kiếm phép thuật trong tay, đấu khí màu trắng rực rỡ tỏa sáng trong màn đên, như soi đường dẫn lối, hắn hét lớn với binh lính phía dưới.
Cổng thành cổ kính, nặng nề chậm rãi khép lại, ngăn chặn sự tấn công của đội quân Vong linh.
Vài Pháp sư Vong linh đội mũ trùm đen điều khiến một đám Vong linh bắt đầu tấn công thành, vô số Vong linh nối tiếp nhau được triệu hồi từ Vị diện Vong linh, bay trên trời, chạy dưới đất, thậm chí còn có một con rồng Bóng Đêm đáng sợ, binh lính trên tường thành nhìn thấy rồng Bóng Đêm thì sợ run người, nếu tướng quân thủ thành không hét lên, e là khiên chắn họ cũng không dựng nổi.
Giản Lục đứng trên tường thành, tầm mắt di chuyển từ đội quân Vong linh đông nghìn nghịt về phía Vương cung, ánh mắt sâu xa.
Theo giới thiệu cốt truyện của hệ thống, Thánh tử Ánh Sáng Jane Gruffudd sẽ chết trong trận chiến giữa ánh sáng và bóng tối đêm nay, bỏ mạng dưới tay Elvira O’Gorman, Thần điện Ánh Sáng sụp đổ, Nữ thần Bóng Tối thiết lập thần quyền trên đại lục Olaven, cục diện của toàn đại lục xoay chuyển.
Cậu thản nhiên vuốt ve quyền trượng Milotus trong tay, ánh mắt ẩn ý, rồng Bóng Đêm bay lên giữa trời, bắt đầu phun lửa đen lên tường thành, ngọn lửa màu xanh nhạt lạnh lẽo bị pháp trận bảo vệ thành Cabel ngăn ở ngoài, trước mỗi đòn tấn công pháp trận lại lóe lên một vầng sáng nhạt, nhưng dưới sự công kích của rồng Bóng Đêm, chỉ e pháp trận chẳng giữ được lâu.
Ánh mắt Giản Lục rất nghiêm túc, nhảy lên, đứng tại tòa cao nhất trên tường thành, giơ cao quyền trượng Milotus, đọc thần chú, một luồng ánh sáng trắng hiện ra, hóa thành lưới ánh sang lao về phía rồng Bóng Đêm, chặn lại ngọn lửa đen.
Đôi mắt lập lòe ánh lửa đen của rồng Bóng Đêm chăm chăm nhìn vào cậu, lạnh lùng khác thường.
Ánh mắt Giản Lục càng tập trung hơn, đứng yên ở đó, mặc cho gió đêm trên tường thành thổi áo phép của cậu bay phấp phới, tạo thành hai đối cực với rồng Bóng Đêm.
Có cậu kiềm chế rồng Bóng Đêm, tướng quân và binh lính trên tường thành đều thở phào, dành sức đối phó những Vong linh đang tấn công tường thành.
Bất thình lình trong thành Cabel liên tục phát ra những tiếng nổ dữ dội, cùng với những tiếng nổ ấy, một tiếng rồng ngâm vang vọng bình minh, ai nấy sợ hãi quay đầu nhìn, giữa bầu trời thành Cabel, một con rồng Hoàng Kim khổng lồ xuất hiện phía trên Thần điện Ánh Sáng, đang đối đầu với một cô gái trần truồng tóc dài tới gót. So với cơ thể của rồng, cô gái Nhân loại nọ vô cùng nhỏ bé, nhưng chỉ việc cô gái ấy không dùng bất cứ thứ gì vẫn có thể lơ lửng giữa không trung, đã không ai dám khinh thường.
Đây là bậc thầy cấp Thánh.
Tới nay chỉ biết có sáu Nhân loại là kẻ mạnh cấp Thánh, Thần điện Ánh Sáng có hai người, nhưng hai bậc thầy cấp Thánh này ra ngoài rèn luyện từ khi còn trẻ, không thấy quay về, không ai biết hiện giờ họ đã nằm xuống hay vẫn còn thám hiểm trong bí cảnh. Do đó thực ra Thần điện Ánh Sáng không có bậc thầy cấp Thánh bảo vệ, nếu Elvira O’Gorman nhân đêm nay tấn công Thần điện Ánh Sáng, Thần điện chỉ có nước sụp đổ.
“Lại là ngươi!” Giọng nói của Elvira rất lạnh lùng: “Vì sao ngươi luôn đối đầu với ta? Thứ thối nát này là ung nhọt của đại lục Olaven, giữ nó lại có ích gì? Thà rằng thằng tay loại bỏ, kiến tạo nên cục diện mới cho đại lục Olaven, mới có thể tìm được cơ hội thành Thần, chẳng lẽ ngươi không muốn thành Thần?”
”Vì có người muốn giữ nó.” Rồng Hoàng Kim nói: “Nên nó phải được giữ lại.”
“Ai?”
“Ngươi không cần biết.”
“Có phải cậu ta?”
“Câm miệng!”
Theo tiếng rít gào của rồng là một ngọn lửa vàng được phun ra, Elvira nhanh nhẹn tránh được, ngọn lửa rồng rơi xuống quảng trường của Thần điện Ánh Sáng, mấy tháp Pháp sư biến thành tro bụi trong chớp mắt.
Phía dưới, Giáo hoàng, Hội đồng Trưởng lão và đội Kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng nghe thấy hai người nói chuyện, mặt nhăn nhó khó coi, cũng không rõ người họ nhắc đến là ai, nhìn thấy kết cục của mấy cái tháp Pháp sư mà mồ hội lạnh túa ra, nhận thức rõ sự đáng sợ của rồng Hoàng Kim trong truyền thuyết, chỉ một hơi thở thôi đã có thể dễ dàng phá hủy tháp Pháp sư vững chãi được tạo nên từ vô số nguyên vật liệu.
Khi Elvira O’Gorman dẫn Giáo hội Yexi xông vào điện chính, họ không hề có sức đánh trả, đến khi rồng Hoàng Kim xuất hiện mới cứu vớt được tình thế thua bại, giữ được Thần điện Ánh Sáng. Không biết việc rồng Hoàng Kim mất tích từ sau cuộc chiến giữa các vị Thần nay đột nhiên xuất hiện hay việc Thần điện Ánh Sáng tựa như thớ thịt trên thớt mặc người xâu xé khiến họ khiếp sợ hơn.
Thần điện Ánh Sáng đứng trên đỉnh cao của đại lục Olaven đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi họ quen với việc không ai dám động vào Thần điện, khiêu khích thần quyền của Thần điện.
Elvira nhìn kỹ rồng Hoàng Kim trước mặt, suy nghĩ lướt qua thật nhanh, hiểu rõ hành động đêm nay thất bại, thất bại lớn nhất của cô là biết rõ thân phận của rồng Hoàng Kim nhưng không hợp tác ngay khi phát hiện ra giá trị của y, vậy mới tạo thành cục diện hiện tại.
Elvira thu hồi quyền trượng của Nữ thần Bóng Tối, liếc nhìn rồng Hoàng Kim, nói với Thần điện Ánh Sáng ở dưới: “Việc hôm nay chấm dứt, tại đây Elvira O’Gorman lập lời thề: Nữ thần Bóng Tối và Thần điện Ánh Sáng không đội trời chung! Bọn ta chờ các ngươi ở Andorhal, không gặp không về!”
Dứt lời, Elvira giơ tay, ngưng tụ một luồng ánh sáng đen mang theo Thần tính của Nữ thần Bóng Tối, hất vào một phía thành Cabel, phá nát tường thành và Pháp trận bảo vệ, đoạn dẫn Giáo hội Yexi rút lui, đội quân Vong linh ngoài thành cũng dần bỏ đi.
Rồng Hoàng Kim nhìn theo họ, bay lên gác chuông cao nhất của thành Cabel rồi biến mất trên gác chuông.
Ánh mắt của mọi người đều tập chung lên gác chuông, muốn nhìn rõ hình dáng Nhân loại của rồng Hoàng Kim, nhưng nơi đó không còn ai, đối phương đã xé rách không gian mà đi.
Trên tường thành, Thánh kỵ sĩ mặc trang phục Kỵ sĩ màu trắng không vướng bụi trần tới trước đài cao, nhìn người đứng trên cao, mở miệng nói: “Giản…”
Giọng nói dịu dàng như mộng du, biến mất trong làn gió đêm.
Giản Lục lại nghe thấy dễ dàng, quay lại nhìn người không biết đã xuất hiện sau lưng tự lúc nào, ánh mặt tựa như hơi thay đổi, rồi lại bình thản như trước. Khi Thánh kỵ sĩ bảo vệ của cậu vương tay, cậu đặt tay lên tay y, nhảy xuống, pháp bào tung bay trong gió tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp.
Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối được số phận an bài, vì bị rồng Hoàng Kim xen ngang, không bệnh mà chết.
Vào lúc trời chưa sáng rõ, hồi chuông báo tử của Quốc vương đế quốc Edith vang khắp thành Cabel, Nhị vương tử Alex kế vị, Thánh nữ Ánh Sáng Amelia trở thành Vương hậu.
Giản Lục ngồi trong sân nhỏ của Thần điện Ánh Sáng uống trà, tháng hai, ánh mặt trời thành Cabel không gay gắt, hắt lên người khiến người ta trở nên lười biếng.
Hynes bưng bánh quy bơ do Verna làm lại gần, để lên bàn, cúi đầu đặt một bụ hôn xuống khóe môi của thanh niên tóc bạc, dịu dàng nói: “Giản, gần đây anh có tâm sự à?”
“Không.”
“Thật không?”
Hynes ngồi xuống cạnh cậu, một tay vòng qua hông cậu, tựa vào lòng cậu. Đôi tay y ôm ngang hông thanh niên đang ngồi thẳng tắp, ngẩng đầu hôn nhẹ lên chiếc cằm đẹp tuyệt trần, nói: “Có phải anh đang chờ đợi Andorhal?”
Giản Lục không phủ nhận.
Hynes nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt, nỗi bất an này cộng thêm sự im lặng của Giản Lục khiến y gần như không kìm chế nổi thú tính trong người. Y hít một hơi thật sâu, bất thình lình đứng dậy, ôm thanh niên đi về phía phòng ngủ.
Trong một góc sân, Verna đứng bất động, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng họ, không thể tin nổi hai đứa bé mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn lại có quan hệ như vậy. Nhưng cơn bàng hoàng qua đi, cũng chẳng biết nói gì, có gì để nói đây? Ít nhất họ thấy vui, không có mối quan hệ nào bền chặt hơn Thánh tử và Thánh kỵ sĩ bảo vệ Thánh tử.
Khi bị chàng trai đè ra giường hôn, Giản Lục chần chờ một lát, rồi vòng tay ôm cổ y, chủ động làm sâu thêm nụ hôn này.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động, hương vị còn ngọt ngào hơn trong tưởng tượng. Hynes sửng sốt, ngón tay run lên vì kích động, không khỏi ôm chặt thanh niên trong ngực, đáp lại cậu bằng nụ hôn mãnh liệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.