Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 83: Cậu giả ngầu tôi giả ngơ!




Vào buổi sáng ngày diễn ra vòng loại của Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ, Hynes lấy được thông tin về Elvira O’Gorman.
Tất nhiên là lấy được ở chợ đen với giá cao, song điều khiến Hynes hết sức không hài lòng là thông tin quá mức sơ sài, chợ đen trả lời y rằng tiểu thư Elvira O’Gorman thoắt ẩn thoắt hiện, khó lòng thu thập thông tin về cô trong một thời gian ngắn.
Elvira O’Gorman, con gái công tước O’Gorman của đế quốc Laluna ở phía Đông đại lục, lúc mới sinh được kiểm tra ra là không thể học phép thuật hoặc đấu khí, năm mười tuổi đính hôn với Đại vương tử, người thừa kế hợp pháp nhất của đế quốc Laluna, năm mười lăm tuổi giải trừ hôn ước, về sau bị lừa vào rừng Misp của đại lục phía đông, sống một mình trong rừng một tháng, lúc về được kiểm tra ra thiên phú về phép thuật, vào học ở Học viện Phép–Võ Laluna…
Đọc chỗ tư liệu mình có xong, Hynes khinh bỉ ra mặt, một kẻ vô dụng lúc nhỏ không học được phép thuật và đấu khí mà dám cướp người của y. Rồi nét mặt y trở nên dữ tợn, vì sao Giản Lục lại chú ý đến loại vô dụng này như vậy, thậm chí còn vì trở nên khác thường? Chẳng lẽ vì cô ta là con gái, lại xinh đẹp, là mẫu người Giản Lục thích?
Hynes biết Giản Lục chưa từng có ý gì với đàn ông, là một chàng trai rất bình thường, y tin Giản Lục thích một cô gái.
Nhưng Giản Lục là một người cực kỳ lý trí, sẽ không có chuyện vì thứ phù phiếm như sắc đẹp mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lại càng không có chuyện bối rối vì người mới gặp lần đầu.
Nếu chỗ tư liệu này chính xác, thì Giản Lục lớn lên tại thành Cabel ở phía Tây đại lục không thể quen biết Elvira của đế quốc Laluna ở phía Đông đại lục. Từ khi y được Giản Lục dẫn về Thần điện Ánh Sáng vào năm tuổi, y vẫn luôn ở cùng Giản Lục, biết mọi chuyện của Giản Lục, trừ khi đó là chuyện trước năm Giản Lục tám tuổi…
Hynes giật nảy người.
Y không biết những chuyện trước khi Giản Lục lên tám, ngày trước cũng không để ý nên chưa điều tra bao giờ, nếu Giản Lục gặp Elvira trước năm tám tuổi, thì tất cả đều thông suốt. Nhưng, có thật là Giản Lục gặp cô gái kia từ trước hay không?
“Hynes, đi thôi!”
Nghe Giản Lục gọi, Hynes bình thản dùng đấu khí đốt tư liệu thành tro bụi, lúc từ ban công vào đã thấy Giản Lục sửa soạn xong rồi, pháp bào màu trắng phối với chiếc áo bên trong được cài cúc cẩn thận lên đến cổ, mái tóc bạc buông thõng sau lưng, trông thanh cao lạnh lùng, hờ hững như áng mây trắng phía chân trời.
Hynes lại gần vuốt phẳng nếp nhăn trên vai áo cậu.
“Vừa nãy ai tới à?” Giản Lục hỏi, vừa rồi cậu nghe thấy tiếng mở cửa.
“À, đi nhầm thôi.” Hynes tỉnh bơ.
Nghe vậy, Giản Lục cũng chẳng nghĩ nhiều, cùng Hynes ra khỏi ký túc xá, đến quảng trường trung tâm của Học viện Phép–Võ Mepstead.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Giải đấu giao lưu giữa các Học viện Phép–Võ, sau khi tổ chức lễ khai mạc tại quảng trường của Học viện Phép–Võ Mepstead, họ di chuyển đến đấu trường.
Đấu trường mới xây thôi, khá giống đấu trường La Mã, nhìn từ ngoài vào thì không lớn, vào trong mới phát hiện nơi này dùng phép nới rộng không gian, có thể chứa được mấy trăm nghìn khán giả.
Thời gian thi đấu tổng cộng năm ngày, ngày đầu tiên học viên của năm Học viện Phép–Võ thi đấu riêng lẻ, chia đấu trường thành nhiều khu, các khu đều có pháp trận bảo vệ chuyên biệt.
Thật ra hai ngày đầu không có gì đáng xem, gần như là vòng loại, loại bớt thí sinh.
Tuy mỗi trường chỉ có hai mươi người được chọn đi thi, nhưng đây không phải giải đoàn thể mà là giải cá nhân, chú trọng năng lực của từng người, sau cùng sẽ chọn ra mười thí sinh đứng đầu, từ đó xếp hạng trường học, trường có nhiều học sinh lọt vào top mười nhất xếp thứ nhất, tiếp đó là thứ hai.
Dù ở thế giới nào đi nữa, loại đấu giao lưu kiểu này đều gắn mác tình cảm xếp nhất, thi đấu xếp nhì, nên quy tắc đã được phổ biến ngay từ đầu, trong đó cấm cố tình gây thương tích, cấm giết người, vân vân, còn bọn học viên lách luật thế nào lại là một chuyện khác.
Giản Lục, Amelia và Priestley cùng ngồi tại phần khán đài dành cho Remulas xem thi đấu, rất ngạc nhiên khi phát hiện cách so tài của đám học viên khá buồn cười, nhất là lúc Luyện kim sư đấu với Chiến sĩ, Pháp sư đấu với Chiến sĩ, Chiến sĩ đấu với Dược sư, Dược sư đấu với Pháp sư, vân vân, đủ mọi tổ hợp, tất nhiên khi hai đối thủ xứng tầm gặp nhau sẽ có một trận đấu đặc sắc khiến người xem liên tục reo hò, nếu năng lực không cân sức thì trận đấu sẽ nhanh chóng kết thúc, chẳng có gì đáng xem.
Ngày đầu, tất cả đều tham gia, khi bước vào vòng loại, mỗi người có năm lượt đấu, thắng ba trận là có thể vào vòng tiếp theo.
Ở sàn đấu số hai, Giản Lục thấy nữ chính Elvira bước lên sàn, hôm nay cô thắt mái tóc đen thướt tha thành bím vòng quanh cổ, phong thái ung dung, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp hoàn hảo cả phương Đông lẫn phương Tây lập tức thu hút ánh mắt của hơn nửa bọn con trai trên khán đài.
Giản Lục hãy còn để tâm đến nữ chủ lắm, vì muốn biết hiện giờ năng lực thực chiến của cô ra sao, vậy nên khi cô xuất hiện, cậu lập tức nhìn qua kính viễn vọng cầm tay để quan sát cô thi đấu.
Hynes thấy hành động của cậu thì mặt mày sa sầm đến mài được ra mực.
Amelia và Priestley cũng phát hiện đối tượng khiến Giản Lục chú ý, họ cũng nhìn sang sàn đấu thứ hai, khi phát hiện ở đó có một cô gái tóc đen, cả hai không khỏi sửng sốt, sắc mặt trở nên quái lạ.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Giản Lục để ý đến một cô gái như vậy, chẳng lẽ…
Hai người trầm ngâm một lát, hết nhìn Giản Lục đang chăm chú rồi lại nhìn sang Hynes đang xụ mặt, nhanh chóng vỡ lẽ.
Chỉ có Thú nhân ngu ngơ là chẳng hay biết gì, thấy Giản Lục nhìn, hắn cũng nhìn theo rồi vỗ đùi thốt rằng: “Úi chà, giống cái Nhân loại này xinh đẹp thật, làm bạn đời thì phải biết!”
Mặt mày Hynes càng sa sầm lại, nhịp thở bất thường, ngoài Thú nhân và Giản Lục không cảm nhận được gì thì những người ngồi cạnh y đều muốn tránh xa.
Đáng sợ quá đi mất QAQ.
Elvira thi đấu rất nhanh, đối thủ của cô là một nam Pháp sư của Học viện Phép–Võ Deaton, mới được hai chiêu Pháp sư nọ đã bị một con rồng lửa hung hãn của Elvira quật rớt đài, thời gian thi đấu không đến một phút đồng hồ, nhanh đến nỗi khiến người xem ai nấy đều chấn động.
Lúc mới thấy Elvira lên sàn, mọi người nhao nhao lên bảo nam Pháp sư của Học viện Phép–Võ Deaton hãy thương hoa tiếc ngọc, nhẹ tay thôi, nhưng ngờ đâu kết quả lại ngược đời như vậy. Học viên được tham gia dự thi của các trường không ai kém cỏi cả, Elvira có thể giải quyết đối thủ nhanh đến thế, chắc chắn là rất có năng lực.
Thời gian thi đấu ngắn quá nên mọi người chưa đánh giá được sức chiến đấu của Elvira, nhưng qua trận đấu này mà biết đến sắc đẹp của Elvira và nhớ kỹ cô.
Giản Lục thấy hơi tiếc, ngần ấy thời gian không đủ để đánh giá kỹ thuật chiến đấu của nữ chính, chưa biết giữa cô và Hynes thì ai mạnh hơn, nếu Hynes gặp Elvira trên sàn đấu, liệu ai sẽ thắng đây. Là đồng đội, tất nhiên cậu muốn khẳng định rằng Hynes sẽ thắng, nhưng khi nhìn phần đánh giá về nữ chính của hệ thống, Giản Lục lại không dám chắc.
Nữ chính của truyện được giới thiệu là: một sát thủ hàng đầu thế giới xuyên thành một kẻ không học được phép thuật và đấu khí, nhưng lúc xuyên qua được kế thừa một ít năng lượng của Thần nên thiên phú thay đổi, biến cô từ một người thường có độ hung tàn ẩn là 100 trở thành thiên tài học được cả phép thuật lẫn đấu khí với độ hung tàn ẩn nhảy vọt lên 10000, ngang bằng với tín đồ bạo lực Hynes mang dòng máu Rồng Hoàng Kim.
Đó là hai người duy nhất của đại lục Olaven có độ hung tàn ẩn đạt đến 10000, mạnh ngang nhau, không ai làm gì được ai, vậy nên cuối cùng họ chỉ có thể hợp tác chứ không thể trừ khử được đối phương.
Vì vậy Giản Lục không thể quả quyết rằng Hynes sẽ thắng, nhất là khi bây giờ dòng máu Rồng Hoàng Kim của Hynes còn chưa thức tỉnh.
Tất nhiên cậu vẫn mong Hynes sẽ thắng.
Elvira đấu xong, Giản Lục cất kính viễn vọng, tiếp tục ngồi xem thi đấu với vẻ mặt vô cảm.
Hynes không nhịn được nữa, y kề sát vào Giản Lục, nói rất nhỏ nhẹ: “Giản, cô gái vừa thi ở sàn đấu số hai là học viên của Học viện Phép–Võ Laluna ở phía Đông đại lục, anh quen cô ta à?”
“Không quen!”
“Vậy sao anh để ý tới trận đấu của cô ấy thế?” Giọng điệu của Hynes càng nhỏ nhẹ hơn: “Hay là vì hôm trước gặp nhau trên phố?”
“Cô ấy rất mạnh!” Vẻ mặt Giản Lục vô cùng nghiêm túc: “Hynes, ta có linh cảm cậu và cô ấy sẽ là những người cuối cùng đứng trên sàn đấu, đó sẽ là trận đấu tuyệt vời nhất. Vậy nên từ giờ trở đi cậu phải quan sát cách đánh của cô ấy cẩn thận để bản thân có thêm lợi thế.”
Hynes ngạc nhiên lắm, y không ngờ Giản Lục đánh giá cao về cô gái kia đến vậy, cậu rất nể cô ta.
Vấn đề không nằm ở việc phụ nữ sinh ra đã yếu hơn đàn ông, tại thế giới phép thuật này, chỉ cần có thiên phú và nỗ lực hết mình, thì phụ nữ không hề thua kém đấng mày râu, nhưng nhiều cô gái dù có thiên phú vẫn quan tâm đến ngoại hình và một số điều kiện bên ngoài của mình hơn, rất hiếm có ai quyết tâm tôi luyện bản thân như đàn ông.
Người ta chỉ thấy Elvira là một cô nàng xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến họ quên đi năng lực của cô, chỉ xem cô như là một người phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông.
Sau khi nói một cách nghiêm túc, Giản Lục chăm chú quan sát biểu tình của Hynes, đau lòng nhận ra người anh em này đang cười.
Cậu vỗ đầu y một cái: “Ta nói thật đấy!”
Hynes hơi cúi đầu để cậu vỗ, cong môi nở nụ cười tỏa nắng: “Em biết rồi! Giản, nếu mọi chuyện đúng như lời anh, thì anh mong ai thắng?”
“Tất nhiên là cậu!” Thế mà cũng hỏi? Hai kẻ bạo lực tương lai sẽ cùng hủy diệt thế giới đều là nhân vật nguy hiểm, nhưng dù thế nào chăng nữa cũng phải ủng hộ đàn em mình nuôi lớn.
Hynes càng mừng rỡ hơn, y cười tủm tỉm: “Anh chú ý đến cô ấy cũng là vì biết cô ấy rất mạnh nên muốn thăm dò năng lực à?”
Giản Lục gật đầu, nhủ thầm câu hỏi này cũng thừa nốt?
Tâm trạng của Hynes lập tức chuyển từ âm u sang nhiều mây, từ nhiều mây sang quang đãng, cảm xúc bực dọc đè nén suốt hai ngày cuối cùng cũng được giải tỏa, nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, y đã nhào lên ôm chầm thanh niên mang vẻ mặt nghiêm túc này.
“Nhưng sao anh lại biết về năng lực của cô ấy?” Hynes quấn một lọn tóc của cậu vào ngón tay mình, hỏi với vẻ tò mò. Tài liệu chợ đen cung cấp sáng nay cũng không nói rõ về năng lực của Elvira O’Gorman, còn về việc cô ta được kiểm tra ra có thiên phú, cũng chỉ nói rằng ăn cái gì đó trong rừng rồi đột nhiên có mạch phép.
Hynes chẳng tin cách giải thích ấy, mạch phép là do trời sinh, y chưa từng nghe nói có thứ gì thay đổi được thiên phú của một người. Vậy nên chắc chắn Elvira O’Gorman đang nói dối, nếu chuyện của cô ta được biết đến, chắc rằng rất nhiều thế lực có hứng thú với cách cô ta có được thiên phú.
“Chuyện đó cậu không cần biết.” Giản Lục không biết giải thích như nào nên tỏ ý không vui, giả vờ nói với nét mặt cao thâm khó đoán.
Quả nhiên cậu chỉ cần trưng bộ mặt này ra, thì không chỉ Hynes ngừng hỏi mà những người khác cũng ngừng nói, tuy không biết họ đang nói gì nhưng đột nhiên Giản Lục thấy mình rất vĩ đại.
Giả ngầu xong, chợt nhớ tới một chuyện, Giản Lục bổ sung thêm một câu: “À, cô ấy còn là một thiên tài học cả phép thuật lẫn đấu khí.”
Hynes: “…”
Nét mặt Hynes hơi thay đổi.
Giản Lục không nhịn đươc nhìn y chằm chằm, sợ y kinh ngạc quá nên không tin. “Học cả phép thuật lẫn đấu khí” chỉ là một cụm từ nhưng mỗi lần xuất hiện đều có sức chấn động lớn với người trên đại lục Olaven, đại lục Olaven có người đưa ra khái niệm “học cả phép thuật lẫn đấu khí” nhưng xưa nay chưa có ai học được cả hai, khiến nó trở thành truyền thuyết.
Nay chợt biết bên cạnh mình có người học được cả phép thuật và đấu khí, sự chấn động này chẳng khác nào khi biết được sự thật rằng hóa ra trước đây Thần cũng là Thánh mà thôi.
Vẻ mặt Hynes hơi thay đổi, sau đó bình tĩnh trở lại, nói với Giản Lục vẫn luôn nhìn mình: “Giản, em hiểu rồi.”
Giản Lục chớp mắt, cậu hiểu cái gì vậy? Người an hem, có thể phát biểu chút cảm nghĩ không?
Nhưng bấy giờ Hynes đã quay đầu xem trận đấu bên dưới.
Trận đấu của Hynes là vào buổi chiều.
Bọn người Amelia, Giản Lục và Priestley đều chúc y may mắn, tuy họ tin rằng với thực lực của Hynes, thắng là chuyện hiển nhiên mà thôi, nhưng cần chúc thì vẫn nên chúc, thế là Tinh linh vốn luôn có thành kiến với y cũng làm phép một lời chúc phúc của Tinh linh đơn giản.
Thấy Priestley đã đạt đến trình độ hiểu sơ về câu thần chú Lời chúc phúc của Tinh linh, bọn Giản Lục đều khá ngạc nhiên, không ngờ Priestley lại tài giỏi như vậy.
“Priestley, lát nữa ta ra sân, cậu cũng cho ta một Lời chúc phúc của Tinh linh nhé.” Taylor hí hửng rằng, Lời chúc phúc của Tinh linh giúp tăng tỷ lệ thắng, không ai chê nó cả.
Priestley hừ giọng mũi: “Chỉ có Lời chúc phúc xui xẻo thôi lấy không?”
“Không lấy!” Taylor lắc đầu, thẳng thừng: “Cậu là Tinhlinh chứ đâu phải Pháp sư bóng tối tà ác, nghiên cứu Lời chúc phúc xui xẻo làm gì?”
“Con thú ngu ngốc! Da cậu thô dày như vậy còn cần Lời chúc phúc của Tinh linh làm gì hả?”
Một Thú nhân một Tinh linh lại bắt đầu lao vào đánh nhau, người xung quanh đã quen quá rồi nên chẳng để vào mắt, ai nấy đều điềm nhiên quay đầu xem trận đấu của Hynes.
Đối thủ của Hynes là học viên của Học viện Phép-Võ Mepstead, là một Chiến sĩ cơ bắp cực kỳ vạm vỡ, phần bắp tay lộ ra từng thớ cơ săn chắc, trông vô cùng khoa trương. So với cậu ta, Hynes có vóc người cao ráo thon thả hơn, trông điển trai cực kỳ, bấy giờ ánh mặt trời đang chói chang, chẳng mấy chốc đã trở thành điểm sang của sàn đấu, rất nhiều nữ sinh đều hò hét với y, vội vã tìm hiểu thông tin về y, thậm chí còn cầm quả cầu tinh thể phép thuật dùng để quay phim lưu trữ lại.
Đây là một thế giới chú trọng nhan sắc!
Khi trận đấu bắt đầu, Hynes và người bên kia đánh vài đòn, chỉ dung một chân đã đá người nọ ra khỏi sàn, động tác lưu loát dứt khoát, thời gian thi đấu còn chẳng đến một phút.
Người vạm vỡ bị đá khỏi sàn vẫn còn mang vẻ mặt ngơ ngác, một lúc sau mới nhận ra rồi quay đầu nhìn chàng thiếu niên tóc vàng đang hất cằm nhìn mình, trong lòng đầy từ chửi rủa. Trận đấu bắt đầu này sao mà uất ức quá, chưa gì đã bị đá ra ngoài rồi? Dáng người to con như cậu ta mà sao người này lại chỉ dung một chân đã đá bay cậu ta ra ngoài được?
Học viên nữ của bốn Học viện Phép–Võ khác hét ầm lên, mê tít dáng vẻ đá người rất ư lạnh lùng của Hynes, đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta không khép chân lại được. Người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Học viên Remulas nhìn trời, họ đã quá quen với dáng vẻ lạnh lùng của Hynes, và quen hơn nữa là sự bạo lực của tên này, lúc đánh nhau thì hung hăng thôi rồi, chẳng thấy y đẹp đẽ chỗ nào, mà còn muốn đập vào mặt y là đằng khác.
Thời gian thi đấu của Hynes ngắn quá, thậm chí còn chưa dùng chiêu thức gì nên những người muốn tìm hiểu cách đánh của y cũng phải bó tay.
“Jane Gruffudd.”
Giản Lục đang nhìn Hynes trên sàn đấu, chợt nghe tiếng gọi, cậu chậm mất nửa nhịp mới nhận ra đối phương đang gọi tên ở thế giới này của cậu.
Cậu quay sang nhìn thì bắt gặp cô gái tóc đen xinh đẹp đang đứng trên lối đi, đôi mắt đen láy như biết cười nhìn cậu, nét mặt rạng rỡ, rõ ràng rất vui khi được gặp cậu ở đây.
Nơi này là khán đài dành cho học viên Remulas, Giản Lục ngồi ở vị trí khá gần lối đi, nhưng dù vậy, khi có nữ sinh trường ngoài đứng đó gọi tên Giản Lục, đám học viên Remulas vẫn chú ý tới, ai nấy đều đồng loạt nhìn sang.
Elvira bị nhìn mà nhíu mày, nhanh chóng phát hiện dường như Học viện Phép–Võ Remulas là một Học viện bí ẩn đến độ tách khỏi đại lục Olaven. Còn Giản Lục dù đang ngồi giữa một đám học viên toàn người đẹp, dù ngay cạnh cậu có một Vương tử Tinh linh đẹp không kém cậu, nhưng vẫn khiến người ta phải nhìn cậu đầu tiên.
Cậu là một người rất đặc biệt.
Elvira liếc nhìn Vương tử Tinh linh Priestley, vẫn cảm thấy Giản Lục là người có ngoại hình xuất sắc nhất mà cô từng gặp, xuất sắc đến mức không thể tìm ra chút khuyết điểm nào. Vẻ đẹp ấy rất hài hòa, rất bổ mắt.
Elvira thích người đẹp, nét đẹp của Giản Lục vừa hay phù hợp với mắt thẩm mỹ của cô, tuy không có tình cảm đặc biệt gì với chàng trai này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô muốn kết bạn với cậu.
“Xin lỗi đã làm phiền.” Thiếu nữ tóc đen hành lễ quý tộc một cách tao nhã: “Còn chưa tự giới thiệu, ta tên Elvira O’Gorman.”
Giản Lục lẳng lặng nhìn cô, đau tim muốn chết.
Vì cái quái gì nữ chính lại đến tìm cậu? Chẳng lẽ vì cậu không phải hàng chính hãng, không toàn tâm toàn ý hướng về Thần điện Ánh Sáng, đối đầu với nữ chính, nên nữ chính mới tỏ vẻ nhã nhặn với cậu như vậy? Còn đích thân đến tìm cậu?
“Có việc gì?”
Giản Lục, người mất một lúc lâu mới rặn ra mấy chữ này không biết rằng trong mắt người khác lại là như vầy: Tên này lạnh lùng gớm, người đẹp chủ động đến tận nơi tìm cậu ta mà vẫn bình tĩnh được đến thế, còn chẳng thèm nhìn. Sự thật chỉ vì cậu thót tim nên nhất thời không biết phải đối mặt với nữ chính hung hãn thế nào thôi.
“Không có việc gì thì không thể đến tìm cậu à?” Elvira hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
Giản Lục sững sờ, đoạn đáp với giọng từ tốn: “Không phải vậy.”
Nụ cười trên mặt Elvira càng thêm rạng rỡ, trong nét rạng rỡ ấy còn có sự quyến rũ khó nói thành lời, cuốn hút đến lạ. Đây là sức mê hoặc của Nữ thần Bóng tối, vào nhiều trường hợp có thể mang lại cho cô vẻ huyền bí khiến người khác không thể chối từ.
Giản Lục càng đau lòng.
Rõ ràng cậu biết nhờ chút năng lượng mà Nữ thần Ánh Sáng để lại trên người nữ chính, nữ chính mới có thể bá đạo như vậy, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì.
“Ngày đó cậu giúp ta, ta còn chưa cảm ơn cậu, nếu cậu rảnh, ta muốn mời cậu…”
“Anh ấy không rảnh!”
Một giọng nói lạnh lùng cất lên ngắt lời Elvira, không những khiến Elvira sửng sốt mà còn khiến đám học viên Remulas đang hóng chuyện lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”, không ngạc nhiên chút nào.
Học viên Remulas ai cũng biết xưa nay Hynes và Giản Lục như hình với bóng, tuy Giản Lục lớn tuổi hơn Hynes, là anh trai Hynes, nhưng thực tế thì Hynes luôn sắm vai một con rồng dữ tợn bảo vệ Giản Lục, quản lý mọi chuyện của Giản Lục như thể người giám hộ của cậu vậy.
Cũng vì Giản Lục một lòng vùi đầu học tập, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài, y mới có thể phách lối đến thế.
Giờ có thiếu nữ xinh đẹp đến mời Giản Lục, một nam một nữ dễ khiến người ta nghĩ theo chiều hướng mờ ám, làm gì có chuyện tình bạn đơn thuần, tên yêu anh trai đến phát cuồng như Hynes không chen ngang mới lạ đấy.
Elvira quay đầu, khi thấy Hynes thì sửng sốt, sau đó rất rộng lượng nói với y rằng: “Hóa ra là cậu, Hynes Stuttgart, vừa rồi thi đấu không tệ, thật ra chân cậu vẫn chưa chạm vào đối thủ, chỉ mượn gió mà thôi, đòn đánh nào cũng hóa giải được, chỉ tốc độ là không thể né tránh, cực nhanh sẽ sinh ra gió.”
Khi nghe câu “đòn đánh nào cũng hóa giải được, chỉ tốc độ là không thể né tránh”, những người có mặt ở đây đều nhìn Elvira với vẻ mặt kinh ngạc, bởi câu này có rất nhiều sức gợi, thậm chí vài người có vẻ mặt như vỡ lẽ, nhìn cô với đôi mắt khác.
Chỉ có Giản Lục thẫn thờ đến nói không nên lời.
Còn Hynes chẳng tỏ vẻ gì, đi lướt qua cô ngồi xuống cạnh Giản Lục.
Elvira thấy người này không để ý gì đến mình cũng không giận, tên này vừa nhìn đã biết là thiếu niên mới lớn kiêu ngạo tự phụ, EQ bằng không nên mới ra vẻ như cậu chàng nhà giàu, so đo với y chỉ có mình bị tức chết mà thôi.
Do đó cô nhìn Giản Lục, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cậu Gruffudd, sau khi kết thúc buổi thi đấu hôm nay, cậu có thời gian chứ?”
Giản Lục im lặng một lúc, dưới cái nhìn thúc giục của Hynes, cậu nói với cô: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Elvira tiếc nuối ra mặt: “Mong rằng lần sau cậu sẽ rảnh.”
Giản Lục gật đầu một cách thanh cao lạnh lùng, tiếp tục giả ngầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.