Tô Tô vừa đi vừa nhớ chuyện ở hoàng cung.
Nàng không phải Diệp Tịch Vụ, lần đầu tiên vào cung, vẫn là nhanh chóng quen thuộc nơi đây.
Hoàng cung ở nhân gian thật đẹp, tráng lệ huy hoàng, so với người Tu Chân hưởng thụ hơn nhiều.
Còn chưa tới tẩm cung của Thái Hậu, Tô Tô đã bị ngăn cản.
Một thiếu nữ cầm trong tay một chiếc roi, giang hai tay che trước mặt Tô Tô.
"Diệp Tịch Vụ, mấy ngày trước ngươi đẩy hoàng tẩu ta xuống nước, hôm nay còn dám tới hoàng cung?"
Thiếu nữ này mày liễu dựng ngược, sát khí nghiêm nghị nhìn Tô Tô.
Tô Tô mờ mịt.
Người này là ai? Nhìn không giống vị tỷ tỷ ôn nhu trong lời đồn.
Xuân Đào biết tiểu thư bị đập đầu, kí ức gần đây mơ hồ, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là Cửu công chúa, là muội muội của Lục điện hạ."
Xuân Đào nói như vậy, Tô Tô nháy mắt lĩnh ngộ.
Người chán ghét nguyên chủ đếm không hết, vị Cửu công chúa này cũng là số đó.
Cửu công chúa cực kì được sủng ái, tính tình cũng không tốt, trời sinh Diệp Tịch Vụ không vừa mắt nhau.
Trước kia Diệp Tịch Vụ còn muốn gả cho ca ca của nàng ta, còn phải hạ thấp tư thái lấy lòng nàng.
Vị Cửu công chúa này ánh mắt khinh thường, lúc nào cũng cười nhạo, phảng phất có thể nhìn ra tâm tư của Diệp Tịch Vụ.
Nhưng Cửu công chúa đặc biệt thích Diệp Băng Thường.
Lúc trước Diệp Băng Thường gả cho Lục hoàng tử, Cửu công chúa còn chạy tới nhục mạ Diệp Tịch Vụ, làm cho Diệp Tịch Vụ khi ấy khóc một trận.
Lần này, Cửu công chúa cũng vì Diệp Băng Thường mà bất bình.
"Lục hoàng tẩu ta thân thể yếu đuối, ngươi là nữ nhân tâm địa rắn rết lại đẩy tỷ ấy xuống nước. Nếu không phải hoàng huynh cứu kịp thời, tỷ ấy đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, Lục hoàng tẩu lương thiện ôn nhu, không cùng ngươi so đo thì ta cũng không buông tha cho ngươi."
Cửu công chúa múa may mấy roi, roi quất xuống đất phát ra âm thanh sắc bén.
"Diệp Tịch Vụ, có dám tỉ thí với ta một trận không?"
Tô Tô tuy rằng nồi đội đầy đầu nhưng nàng không nhịn được nói: "Nếu Lục hoàng tẩu rơi xuống nước, tỷ ấy không so đo...vậy ngươi tức giận cái gì?"
Này không phải bắt chó đi cày, xen vào việc người khác sao.
Tô Tô thật sự cảm thấy nghi hoặc, nhưng Cửu công chúa cảm thấy chính mình bị mạo phạm, sắc mặt càng khó coi.
"Ít nói lời vô nghĩa, có phải ngươi sợ bản công chúa?"
Nàng tính tình nóng nẩy lại tàn bạo, nói xong liền quất một roi.
Tô Tô ở giới Tu Tiên luyện võ theo bản năng né tránh.
Phía dưới Tô Tô là tiểu thái giám ngăn cản Cửu công chúa: "Ai nha! Cửu công chúa, cái này không được, không đượccc....."
"cút ngay!"
Roi quất trên người tiểu thái giám, Tô Tô ngẩn người.
Chưởng môn từ nhỏ đã dạy nàng, không thể ỷ mạnh hiếp yếu, không thể lấy thân phận áp người.
Nhưng mà đến nhân gian phát hiện việc này quá đỗi bình thường.
Tô Tô bình phục một chút hô hấp, nhìn Cửu công chúa lắc đầu: "Ta bất hoà với ngươi, ở đây là hoàng cung, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu trách tội ta thì sao bây giờ?"
Lời kia vừa thốt ra, Cửu công chúa khinh thường mà cong cong môi.
Ai chả biết, Đại Hạ quốc tôn trọng võ đạo.
Khi hoàng đế khai quốc chính là dùng võ nhập đạo, từ nay về sau mặc kệ đại quan hay quý nhân, hay là con cháu bình dân đều dùng võ kỹ cường đại.
Cường giả vi tôn, ở Đại Hạ quốc chính là vẽ hình người chân thật nhất.
Diệp đại tướng quân chưa bao giờ bại trận, vì thế Đại Hạ quốc địa vị cao như vậy.
Trưởng tử của Diệp đại tướng quân nghe nói thân thủ bất phàm. Nhưng Tam tiểu thư thì tư chất bình thường, hoàn toàn không được miếng nào di truyền từ phụ thân.
Cửu công chúa từ nhỏ tập võ, mỗi khi đều có thể cao ngạo với Diệp tiểu thư đến nỗi tôn nghiêm quét rác.
Cửu công chúa cố tình không may đắc tội, Diệp Tịch Vụ muốn báo thù cũng bất lực.
Cũng là vì như vậy, Diệp tam tiểu thư đối với Cửu công chúa vừa tức vừa sợ.
Cửu công chúa nghe Tô Tô nói vậy nhận định là đối phương sợ mình.
Cửu công chúa nói: "Nếu bản công chúa tìm ngươi tỉ thí thì phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu sẽ không nói gì, xảy ra chuyện gì bản công chúa chịu trách nhiệm. Đổi lại là ngươi thua đừng cáo trạng với Diệp tướng quân."
Nàng nói lại một roi quất lại đây.
Tô Tô vội vàng thấp người tránh thoát, thuận tay đẩy tiểu thái giám ra.
Tính nàng rõ ràng, Cửu công chúa biết nàng muốn vào cung, chờ ở nơi này thế nào cũng phải đánh với nàng một trận, vì báo thù cho Diệp Băng Thường.
Cửu công chúa thấy Tô Tô né tránh, nhếch môi đỏ: 'Người tới đưa cho Diệp Tịch Vụ một cái roi."
Tô Tô vốn dĩ không muốn gây chuyện, đến nhân gian nàng mới phát hiện nơi này cùng Tu Chân giới không giống nhau.
Trước mắt vết thương của Tu Chân giới, một điều nhịn bằng chín điều lành.
Nhưng nhân gian không để mình bị xoay vòng vòng, bọn họ thích niết mềm quả hồng.
Nếu tránh không được, Tô Tô dứt khoát nhặt nhánh cây.
"Không cần, ta dùng cái này." Nành đem nhánh cây kên người làm tư thế phòng ngự.
Cửu công chúa cười: "Ngươi đây là nhục nhã bản công chúa?"
Tô Tô:....
Người này thật là.
"Ngươi chốc lát đừng khóc." Cửu công chúa giũ roi, ném về phía Tô Tô.
Tô Tô dùng cành cây ngăn cản, roi quất lên nhánh cây, nhánh cây bị gãy một đoạn.
Cửu công chúa khinh thường mà cười cười.
Tô Tô không nói chuyện, khinh thân đi lên.
Nàng lấy nhánh cây làm kiếm, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đối phó với roi của Cửu công chúa.
Kiếm pháp của nàng là Vô Cực Tông kiếm, hàn ảnh náo náo, một nhát nhưng đoạn sơn phách hải.
Tô Tô bởi vì mệnh nên từ nhỏ học hành rất nghiêm túc.
Nàng một trăm tuổi mới thành niên, tam sư huynh đánh cũng không lại nàng.
Nhưng trong thân thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không có biện pháp vận hành, kiếm ý 1% cũng không thể dùng.
Tô Tô chưa từng cùng phàm nhân đánh nhau, nhìn bộ dáng hùng hổ của Cửu công chúa, Tô Tô cũng không xác định được có thể đánh thắng được Cửu công chúa hay không.
Trong lòng Tô Tô thực không dễ, tóm lại cứ thử trước xem, nếu không được thì lúc đó liền chạy.
Nhánh cây linh hoạt vòng qua roi sắc bén, bỗng nhiên tới gần trước người Cửu công chúa.
Roi vốn là vũ khí đánh từ xa, đột nhiên có người lại gần, Cửu công chúa hoảng hốt, cánh tay bị đánh một cái.
Đau làm cho roi rơi xuống, ngay sau đó nhánh cây trên cổ Cửu công chúa.
Thời gian bừng tỉnh, Cửu công chúa cảm thấy trên cổ mình chính là một thanh kiếm sắc bén.
Nàng theo bản năng lưu về phía sau, dưới chân lảo đảo, té ngã trên đất.
Cung tì vội vàng đỡ nàng: "Công chúa."
Cửu công chúa:.....
Nàng bị ba chiêu hạ.
Tô Tô càng khiếp sợ, thì ra đánh nhau với phàm nhân là như vậy, ta lợi hại vậy sao?
Vì cái gì mà phàm nhân yếu như vậy nhưng nhìn qua lại hung ác, lúc trước hù nàng đến thấp thỏm.
Tô Tô biểu tình phức tạp, trước kia ở Tu Chân giới, cha nàng nói rằng Tô Tô, cái này con đánh không lại đâu, chạy đi. Cái kia, con cũng đánh không lại đâu.
Hiện tại nàng lợi hại đến hỏng rồi.
Cửu công chúa ngàn dặm tặng đầu, lễ khinh tình ý trọng.
Tô Tô thu hồi nhánh cây: "Ngươi không còn gì để nói thì ta đến chỗ Thái Hậu đây."
Sắc mặt Cửu công chúa đỏ lên, không có khả năng! Nàng sao lại bị một nhánh cây của Diệp Tịch Vụ đánh bại chứ.
Trước kia không phải Diệp Tịch Vụ không có khả năng đánh trả sao. Đây nhất định là ngoài ý muốn.
Cửu công chúa không tin, nhặt roi lên: "Đứng lại."
Roi xảo quyệt mà quất về đây, hiển nhiên là hướng về người đang đi. Xuân Đào kinh sợ, vội vàng che trước mặt Tô Tô.
Nếu roi này mà dừng trên mặt Xuân Đào, Xuân Đào sẽ phải huỷ dung mất.
Tô Tô thấy Cửu công chúa độc ác như vậy, nàng kéo Xuân Đào ra, ném nhánh cây trong tay mình ra ngoài.
Nhánh cây bị roi đánh thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống đất, một đoạn bay tới mặt công chúa.
Cửu công chúa mở to hai mắt.
Mắt thấy nhánh cây muốn đánh trúng mặt của Cửu công chúa, một bàn tay thon dài như ngọc chặn đứng nhánh cây lại.
"Hoàng huynh."
Tô Tô chăm chú nhìn lại, một nam tử mắt như hàn tinh ngọc quan đang cầm nhánh cây.
Hắn mặc thiên thanh trường bào, vai rộng ro thon, trên tay áo thêu vân văn, giờ phút này đang nhíu mày nhìn Tô Tô.
Tô Tô sửng sót, không thể tưởng tượng được lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh...."
Người trước mắt giống Đại sư huynh nàng y như đúc. Chẳng qua trên người Đại sư huynh nàng thêm vài phần nhân hậu của người Tu Chân, nam tử trước mắt thì càng thêm tuấn lãng.
"Không biết tiểu Cửu nơi nào mạo phạm đến Diệp tam tiểu thư mà tam tiểu thư lại hạ độc thủ như vậy?" Tiêu Lẫm lạnh lùng hỏi.
Tô Tô nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót, thậm chí còn có một chút cảm giác uỷ khuất, nước mắt không cản được rơi xuống.
Nhưng đây đều không phải là cảm xúc của Tô Tô, Đại sư huynh đối với mình khoan dung lại ôn nhu, nàng kính trọng hắn như kính trọng huynh trưởng,
Nàng không có khả năng xuất hiện loại cảm xúc thẹn này trong ngực.
Hiển nhiên là cảm xúc của Diệp Tịch Vụ quấy phá.
Nàng phản ứng lại một chút, người trước mắt là Lục hoàng tử mà Diệp Tịch Vụ yêu muốn sống muốn chết.
Mà Đại sư huynh của Tô Tô, rất lâu trước kia vì thiên hạ mà hy sinh, chết ở chiến trường tiên ma, nghe nói là Ma Vương động tay.
Sau đó, người yêu hắn là Dao Quang tiên tử cũng tuẫn tình mà đi theo.
Thấy Tô Tô ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, Cửu công chúa lập tức dậm chân: "Hoàng huynh, may huynh đến kịp thời nếu không mặt ngọc này của muội bị nữ nhân kia huỷ hoại rồi."
Đây là ác nhân còn đi cáo trạng, được lắm.
Cửu công chúa này muốn cùng nguyên chủ liều mạng, Tô Tô cuối cùng cũng lãnh hội được, cảm giác người khác xem mình là cái gì?
Được, một lời khó nói hết.
Tiêu Lẫm hỏi: "Diệp tam tiểu thư có gì để nói không?"
Ánh mắt hắn lạnh lùng, Tô Tô bị hắn nhìn đến khó chịu.
Thời gian lâu như thế, lại lần nữa nhìn cố nhân, nhưng trước kia là Đại sư huynh của nàng, giờ lại là huynh trưởng của người ta.
Hắn che chở nữ nhi khác, lạnh lùng cùng nàng giằng co.
Cửu công chúa ở phía sau Tiêu Lẫm, mỉa mai đắc ý mà nhìn Tô Tô.
Tô Tô thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Lẫm.
"Không phải ta động tay trước."
Tiêu Lẫm đánh giá nhánh cây trong tay.
"Cung yến ngày ấy, chẳng lẽ là tam tiểu thư đẩy Băng Thường rơi xuống nước sao?"
Tô Tô không có gì để nói.
Thật là trốn không xong, chính xác lúc trước là Diệp Tịch Vụ đẩy thứ tỷ mình xuống nước.
Thấy Tô Tô không giải thích, Tiêu Lẫm vung tay lên, nhánh cây khảm vào một thân cây cạnh đó.
Nhánh cây trực tiếp "Nhập mộc thập phần" Tô Tô không nhịn được liếc mắt một cái.
Phàm nhân này nội lực cực kì tốt.
Nàng cân nhắc một chút, người này đại khái nàng đánh không lại.
Rốt cuộc thân thể Diệp Tịch Vụ này ăn không khổ, trước kia học đều khoa chân múa tay, cùng trình độ của Cửu công chúa không phân cao thấp.
Tô Tô nháy mắt bảo trì im lặng, an tĩnh như gà.
Nội tâm cực kì xúc động, tàn lưu cảm xúc của Diệp Tịch Vụ còn lưu luyến si mê nam tử trước mặt.
Tô Tô hung hăng đè xuống cảm xúc tim thình thịch nhảy loạn này, nàng hạ quyết tâm về sau ít chọc Lục hoàng tử này đi thì hơn.
Đừng nháo loạn!
Tiêu Lẫm không phải Đại sư huynh của nàng, chọc tới hắn nói không chừng hắn giết nàng luôn.
Tiêu Lẫm liếc mắt nhìn Tô Tô một cái.
Diệp tam tiểu thư ngày trước, luôn dùng một ánh mắt si mê nhìn mình, làm hắn cực kì ghê tởm.
Hôm nay thật ra rất quy củ, hàng mi dài rũ xuống nhìn ngoan ngoãn, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Lẫm lơ Tô Tô, nói với Cửu công chúa: "Lục hoàng tẩu và Hoàng tổ mẫu ở chỗ đó, muội đi nói chuyện cùng họ đi."
Cửu công chúa gật đầu.
Hai huynh muội không để ý Tô Tô đi về phía cung Thái hậu.
Xuân Đào cẩn thận nhìn tam tiểu thư nhà mình, sợ tam tiểu thư uỷ khuất đến nổi điên.
Đối với tiểu thư mà nói, chuyện bị Lục hoàng tử ghét bỏ là căn nguyên của mọi thống khổ. Tam tiểu thư si mê điện hạ như vậy đã đến lúc điên cuồng nông nổi rồi.
Tam tiểu thư lại nhẹ nhàng thở ra, ấn ngực nhỏ nói: "Còn tốt, không đến tính toán với ta không thì ta đánh không lại mất."
Nói xong còn lộ ra vẻ mặt tươi cười như trút được gánh nặng.
Xuân Đào: "?"
Đây là tức đến điên rồi sao?
.....
Tô Tô đến Từ Ninh cung chậm hơn Tiêu thị huynh muội một bước.
Lúc nàng đi vào, Cửu công chúa đang cùng Thái hậu nói chuyện.
Bên kia là một nữ tử mặc y phục màu hồng cánh sen.
Nữ tử rất xinh đẹp, khí chất ôn nhu, ánh mắt trong vắt, rũ mắt cười nhạt động lòng người, nếu nói Cửu công chúa là đoá hoa tường vi nhiệt liệt nở thì nữ tử này tựa như đoá hoa sen duyên dáng yêu kiều.
Bất luận là dáng người hay là dung mạo vẫn không thể bắt bẻ.
Tiêu Lẫm nhìn ánh mắt của nữ tử với vừa rồi không giống nhau, so với Cửu công chúa càng ôn nhu vạn phần.
Nàng là Diệp Băng Thường.
Tô Tô nhìn thấy một người giống hệt Dao Quang tiên tử bây giờ đã có thể thích ứng được.
Nàng nhìn đến đã hiểu.
Đại sư huynh là Tiêu Lẫm, Dao Quang là Diệp Băng Thường, Ma Vương là Đạm Đài Tẫn.
500 năm sau ai cũng không biết Ma Vương ngang trời xuất thế là từ đây đến, hắn trời sinh tà cốt, thiên sát cô tinh chi mệnh, lệ khí nghiệp chướng đầy mình, máu của tam giới chảy thành sông.
Cảm giác hắn áp bách, làm Tu Chân giới không chịu đựng nổi, từ trong gương mơ hồ nhìn thấy cơ hội cuối cùng — 500 năm trước Ma Vương là một phàm nhân yếu đuối.
Các trưởng lão hiến tế tu vi ngàn năm để xoay chuyển càn khôn.
Đưa Tô Tô trở lại 500 năm trước, biết rõ chân tướng mà Ma Vương thức tỉnh, thay đổi tương lai.
Tô Tô nhìn thấy Diệp Băng Thường cảm thấy mình chạm đến chân tướng rồi.
Không ngoài hai điểm.
Đối với Đạm Đài Tẫn mà nói, vận mệnh thảm hại, không ngừng bị người ta ngược đãi khinh nhục, do đó tà cốt căn nguyên thống khổ thức tỉnh.
Mà đối với sinh mệnh Bạch Nguyệt Quang, yêu mà không có được, chấp niệm tận xương kéo dài đến 500 năm.
*****
Mn nhớ vote ủng hộ mik nha~
(30-12-2021)