Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 43:




Một điều rất dễ nhận ra là, gần đây Mạc Doãn Nhi vô cùng không may mắn.
Sinh nhật Mạc Mặc, Liễu Phi Phi xông vào cửa đánh chửi xơi xơi, khiến cho cô ta mất thể diện không ngẩng nổi mặt suốt một thời gian dài.
Tống Minh không trách cô ta nhưng lại rất giận dữ với Mạc Mặc.
Cũng may, cô ta giọng ngọt ngào đáng thương nói đỡ cho mẹ, mới làm Tống Minh nguôi giận. Trước đây khi cô ta còn là tiểu thư nhà họ Nghê, Tống Minh là chú của cô ta cũng đã rất quý cô ta, giờ là con gái, ông ta càng chiều cô ta hơn.
Đương nhiên, về sau Mạc Doãn Nhi mới biết, khi làm chú Tống Minh đã đối xử với cô cháu gái này tốt như vậy là bởi vì ông ta đã sớm biết, Mạc Doãn Nhi (khi đó là Nghê Già) chính là con gái của ông ta.
Cho nên, từ nhỏ, ông ta đã thân với cô hơn cả với Tống Nghiên Nhi.
Điểm này Mạc Doãn Nhi hoàn toàn có thể hiểu.
Tống Minh và Nghê Khả, mẹ của Tống Nghiên Nhi, quan hệ không phải tốt lắm, cũng không phải tệ lắm, mà là chiến tranh lạnh.
Nghê Khả giống với bà nội Nghê Già, là một nữ cường nhân hiếm có, cho dù tư duy mưu lược, thủ đoạn tình cảm, mọi vấn đề, bà đều là người xuất sắc, áp chế Tống Minh ở mọi phương diện.
Tống Minh vốn không thích bà. Trừ lúc trước khi kết hôn, vì gia đình ông ta mà ông ta phải dày mặt bám theo Nghê Khả, thì những lúc khác ông ta đều lạnh lùng với bà.
Cuộc sống vợ chồng của ông ta chẳng ra gì, đâm ra cũng chẳng thích Tống Nghiên Nhi giống Nghê Khả như từ cùng một khuôn đúc ra.
Đối với một gã đàn ông chịu áp lực của gia tộc, sầu não, thất bại, dẫn đến nội tâm trống trải, không chịu nổi cô đơn như Tống Minh, loại đàn bà vừa hiểu chuyện “giường chiếu” vừa giỏi thuật “trị chồng”, còn đại biểu cho sự phản kháng với hôn nhân bất hạnh như Mạc Mặc chính là những kẻ có thể hoàn toàn làm ông ta phát điên vì say đắm.
Nhưng quan trọng hơn là tâm lý của chính ông ta thay đổi, Nghê Khả, cô giỏi lắm đúng không? Phụ nữ mà giỏi như cô, sao lại có chồng đi yêu một ả khác kém cô về mọi mặt được nhỉ? Khó chịu lắm phải không?
Một gã đàn ông cả đời sống như một cái xác không hồn, đột nhiên thay đổi có một gia đình hoàn toàn mới, một bà vợ mới, một con gái mới, cảm xúc đè nén lâu dài rốt cục cũng được trút đi, giống như thể quét sạch hết những sỉ nhục bao nhiêu năm qua hôn nhân đem lại, đương nhiên ông ta sẽ vui đến quên hết trời đất.
Nhưng Mạc Doãn Nhi cũng rõ ràng, Mạc Mặc nhiều nhất cũng chỉ là kích thích mới mẻ nhất thời và lối thoát khi bế tắc mà thôi. Cô ta cũng từng nghi hoặc nghĩ đến Mạc Mặc rồi sẽ mất đi sự ưu ái của Tống Minh, từng tò mò Tống Minh ít ra phải biết chút ít quá khứ của Mạc Mặc chứ, sao lại không thèm để ý như thế.
Lúc cô ta hỏi, Mạc Mặc chỉ đầy tự tin mà cười nói,
Con người đến với nhau, không phải vì tình cảm, mà là lợi ích!
Mạc Doãn Nhi không thể đoán được ra Tống Minh và Mạc Mặc thì có quan hệ ích lợi gì, nguyên do trong đó không cách nào biết, điều này cô ta hiểu.
Cho nên, cô ta vận dụng lý luận về lợi ích của Mạc Mặc vào mối quan hệ của mình với bố Tống Minh. Để giữ sự quan tâm của bố, vì để cho địa vị của cô ta ở nhà họ Tống vững chắc hơn, Mạc Doãn Nhi bảo đảm với bố Tống, cô ta nhất định sẽ lôi kéo được nhà họ Ninh hợp tác đầu tư với bọn họ, còn lấy một loạt lý do trước đó cô ta nói với bà nộ Nghê Già, rằng sau đó cô ta có thể gả cho nhà họ Ninh, mượn thế lực nhà họ Ninh để phát triển thật tốt nhà họ Tống.
Tống Minh không có con trai, vốn định giữ lại quyền sở hữu và bán lại quyền kinh doanh. Nay ông ta nghe Mạc Doãn Nhi có lòng tin tưởng suy nghĩ cho nhà họ Tống, đương nhiên ông ta rất vui.
Cho nên, so với trước, ông ta lại càng ưu ái Mạc Doãn Nhi hơn một chút.
Chỉ tiếc, Mạc Doãn Nhi khởi đầu không thuận, chuyện mua đất lần này đã làm cho nhà họ Tống phải bỏ ra số tiền bồi thường gần 100 triệu, tổn thất lớn là một chuyện, cái chính là nhà họ Tống mất hết mặt mũi.
Đúng lúc ấy Mạc Doãn Nhi đẩy hết trách nhiệm cho trợ lý mà Tống thị sắp xếp cho cô ta, cũng như nhóm cố vấn đã đưa cho cô ta ý tưởng.
Bọn họ thật ra vô cùng oan, tuy họ có kiến nghị là đất ở khu số 2 tốt, nhưng cũng nói đất ở những khu khác cũng tốt, còn nhắc Mạc Doãn Nhi, theo phân tích của họ, cho dù thổi giá lên, có lẽ tỉ lệ tăng cũng không vượt qua được 20%. Kết quả…
Bọn họ bị đuổi.
Tống Minh chỉ mắng Mạc Doãn Nhi có một chút, nhưng rõ ràng giận dữ còn giữ lại trong lòng, sắc mặt khi gặp cô ta cũng không tốt trong mấy ngày liền.
Càng làm cho cô ta không ngờ tới là, Tống Mình biết đến video trong tay Tống Nghiên Nhi, lại dùng 20% cổ phần Tống thị làm phí bịt miệng.
Đương nhiên, vì điều đó mà Mạc Mặc cũng bị mắng chửi thậm tệ.
Tống Minh giải thích việc này là, Tống Nghiên Nhi dù sao cũng là con gái ông ta, dùng 20% Tống thị để mua một sự thật hổ thẹn giấu trong lòng cũng như lời hứa không công bố thân phận Mạc Doãn Nhi ra là cái giá rất hợp lý rồi.
Mạc Doãn Nhi mặc dù có chút tức giận và không cam lòng, nhưng dù sao, danh tiếng ít ỏi sót lại của mình quan trọng hơn, hơn nữa nghĩ lại, Tống Minh vốn là kẻ bạc tình, tặng Tống Nghiên Nhi 20% cổ phần rồi, hẳn sau đó ông ta cũng sẽ không thua thiệt gì với cô ta, ngược lại cũng ngăn cách nhà họ Tống và Tống Nghiên Nhi. Giá đó hời.
Đây chỉ coi như, một lần nữa làm tu hú chiếm tổ chim khách; chỉ có điều trong lòng Mạc Doãn Nhi, đây là một trận toàn thắng.
Điều duy nhất không được thoải mái là, bên nhà họ Ninh hình như có chút vấn đề.
Ninh Cẩm Niên đi công tác dài ngày mới về, vừa về là theo cô ta đến dự kỷ niệm thành lập trường, cổ vũ cho tiết mục của cô ta.
Hai người như thế chơi trò yêu đương vụng trộm, trốn ở dưới cầu thang thủ thỉ tình tự, từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân càng làm cho hai kẻ đó cảm thấy hưng phấn vì kích thích. Ôm ấp một hồi, bọn họ lò dò đi ra, thì gặp ngay Tống Nghiên Nhi.
Hai người đều sửng sốt.
Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi đã ra điều có ý với nhau từ trước, còn để cho bà con cô bác hai họ nghĩ là họ có cái gì, rồi nhất định sẽ trở thành người yêu thậm chí là vợ chồng.
Tuy rằng Ninh Cẩm Niên lúc mới phát hiện mình thích Mạc Doãn Nhi mà không thể làm rõ với Tống Nghiên Nhi cũng giấu một chút áy náy trong lòng, nhưng, hắn đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc của Mạc Doãn Nhi, những tâm tư nghiêm chỉnh ấy đều bị ném qua sau đầu.
Cho nên đến tận bây giờ, cho dù là bị Tống Nghiên Nhi bắt gặp ngay chính diện, hắn cũng chả thèm cấm kị, thản nhiên khoác vai Mạc Doãn Nhi, ánh mắt dịu dàng theo thói quen lại cũng vô tình thờ ơ mà nhìn cô ấy.
Mạc Doãn Nhi càng đắc ý, nếu nói cướp đàn ông là sở thích bí mật của cô ta, thì diễu võ dương oai khoe khoang trước mặt người bị cướp mất chồng là kiêu ngạo và vinh quang lớn nhất trong lòng.
Cho nên, cô ta uốn éo người, dán thật chặt lên người Ninh Cẩm Niên, tựa đầu lên vai hăn ta, đắc ý mà châm chọc cong môi cười nhìn Tống Nghiên Nhi.
Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Tống Nghiên Nhi lại bình tĩnh kì lạ, như thể hai người là hai kẻ không quen biết. Trừ bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng khó thấy, ngược lại khiến cho gương mặt hiền dịu thường ngay trở nên đẹp vừa lạ vừa khó cưỡng lại.
Ninh Cẩm Niên kinh ngạc vô cùng, trong ấn tượng của hắn, Tống Nghiên Nhi vẫn giống như bánh bao mềm bắt nạt thế nào cũng không đánh trả, chỉ biết nín nhịn rồi khóc thầm. Lại còn nụ cười ưu nhã trăm ngàn lần cũng chỉ một kiểu của cô khiến hắn thấy phiền vô cùng.
Nhưng biểu cảm này lần đầu tiên hắn mới thấy.
Tống Nghiên Nhi cười nhạt, trong đôi mắt xinh đẹp không có một chút để tâm, điềm nhiên như không, nói:
“Ninh Cẩm Niên, anh liệu mà công bố sớm với mọi người là Mạc Doãn Nhi mới là bạn gái anh đi; nếu không, mỗi lần gặp cô chú nhà nào là em lại bị gán với anh, thực sự là…” Cô hừ mũi một tiếng, nhìn giống như ý là, phiền?
“Thật sự là phiền phức.” Tống Nghiên Nhi tỏ vẻ chán chường nhướng mày, “Làm cho bây giờ em muốn hẹn hò cũng không dám đi những chỗ người quen thường đến, cho nên, hai người nhanh chút được không?”
Ninh Cẩm Niên sửng sốt, không phải cô ta vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn ta không dám ho he sao? Đột nhiên lại thấy hắn phiền phức? Ồ, còn chưa có con gái nhà nào nói hắn đáng ghét đâu!
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng đầy ghê tởm vô cùng xa lạ, không khỏi hiếu kỳ, tại sao khi cảm giác kỳ lạ thay đổi rồi hắn mới nhận ra Tống Nghiên Nhi đẹp hơn hắn tưởng.
Mà hôm nay chiếc váy lụa màu nude bó sát người này càng tôn dáng của cô, cô ấy bây giờ chỉ có thể hình dung bằng hai chữ cực phẩm.
Nhưng tuy hắn đã muốn thay đổi cái nhìn, hắn không định thay đổi thái độ với Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi chủ động làm rõ trắng đen với hắn, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Những nghĩ lại câu của cô, hắn nhíu mày.
Mạc Doãn Nhi cũng nhíu mày, đơn giản là vì, buồn cười, Tống Nghiên Nhi giả vờ mạnh mẽ vụng về quá? Ngoài mặt không nói được gì chứ trong lòng chắc buồn chán lắm? Nghĩ vậy, Mạc Doãn Nhi lại vui sướng.
Tống Nghiên Nhi nói xong, giẫm giày cao gót, thướt tha và ung dung, rất có vẻ tiêu sái tự tại.
Ninh Cẩm Niên không khỏi quay đầu lại mà nhìn, Mạc Doãn Nhi ghen rồi.
Hắn liền dỗ dành, nói chẳng qua là thấy không cần trốn tránh nữa, có thể thoải mái hơn rồi. Nhưng Mạc Doãn Nhi nhìn ra được, mặc dù Ninh Cẩm Niên không thích lại Tống Nghiên Nhi, nhưng không thể không nghi rằng, hắn thay đổi ấn tượng với Tống Nghiên Nhi.
Giống như là, Tống Nghiên Nhi trước đây, trong lòng hắn là bức phông màn mơ hồ, có cũng được, chẳng có cũng được, nhưng hôm nay, cô ấy thể hiện sự kiên quyết và dứt khoát, lại để lại một ấn tượng rất sâu sắc rất cụ thể trong hắn.
Phán đoán này làm Mạc Doãn Nhi đau đầu, nhưng điều làm cô ta buồn bực hơn nữa là, Tưởng Na.
Chờ Tống Nghiên Nhi đi rồi, Mạc Doãn Nhi nhân cơ hội hỏi Ninh Cẩm Niên: “Đúng rồi, bao giờ thì chúng ta công khai đây?”
Nhưng nụ cười trên mặt Ninh Cẩm Niên nháy mắt cứng ngắc lại, không trả lời ngay.
Mạc Doãn Nhi cảm giác thấy không ổn, hỏi đi hỏi lại mấy lần, Ninh Cẩm Niên mới tỏ vẻ khó xử, nói: “Mẹ anh…”
Cô ta lập tức hiểu ra, loại người cái gì cũng phải đi kèm lợi ích như Tưởng Na chỉ sợ là chướng mắt cô ta. Dù cô ta thầm oán giận, nhưng cũng biết không thể biểu hiện ra, mà cười rất dịu dàng nói:
“Đừng lo, em sẽ thử cải thiện của cô Tưởng về em, không để anh khó xử đâu. Trước đây, coi như là bí mật hẹn hò, em không thấy sao cả. Chỉ cần ở bên anh là em vui rồi.”
Ninh Cẩm Niên ôm cô ta, thở dài thật dài: “Bắt em phải chịu khổ rồi, nếu mẹ anh nghĩ được như em thì tốt quá.”
Mạc Doãn Nhi thông cảm mà cười, trông đầu lại tính toán, phải kéo Ninh Cẩm Niên từ phe mẹ hắn sang bên này, chuyện này thật đúng là một việc khiêu chiến chưa từng thấy, nghĩ đến đã thấy kích thích.
Mạc Doãn Nhi vào phòng tiếp khách của trường học thì thấy Tưởng Na đang ung dung ngồi uống cà phê trước cửa kính sát đất, chỉ có một mình bà ta, rất thích hợp bồi dưỡng tình cảm.
Cô ta vừa vào, ánh mắt Tưởng Na đã ngầm dõi theo. Mạc Doãn Nhi không kìm được thấy lạnh cả sống lưng, bà Tưởng Na này có một đôi mắt khôn khéo lõi đời lắm, như thể một cái liếc mắt là rõ hết suy nghĩ trong lòng người khác.
Người phụ nữ trung niên thanh lịch này nhìn thì có vẻ rất nhu hòa nhưng thực ra lại ngầm tỏa ra sự sắc bén đến khó chịu.
Mạc Doãn Nhi lên tinh thần, nhu thuận lên tiếng chào hỏi, rồi định bước tới ngồi xuống.
Nhưng vừa khom lưng, đã nghe cốc cà phê cụng xuống đĩa đánh cạch.
Tưởng Na đặt ly xuống, không nhanh không chậm mà nguy hiểm nói: “Tôi sẽ không đồng ý cho cô và Cẩm Niên yêu nhau!”
Mạc Doãn Nhi sững người: “Gì cơ ạ?”
Tưởng Na từ từ mỉm cười mà rõ ràng không hề thật lòng:
“Cô cũng coi như là đứa được giáo dục tốt, chẳng lẽ không nhìn ra cô và nó chênh lệch thế nào sao? Với thân phận của cô, tìm một người bình thường thì tốt hơn đúng không? Không phải mẹ cô gả cho nhà họ Tống thì cô chính là tiểu thư nhà họ Tống đâu!”
Sự khinh bỉ tuôn trào trong lời của người lớn mới là tổn thương nhất.
Mạc Doãn Nhi giận dữ mà cười, không chùn bước: “Nhưng, Ninh Cẩm Niên thích cháu.”
“Thích thì sao? Hôn nhân ở những gia tộc lớn vốn chẳng bao giờ theo tình cảm.” Tưởng Na nhẹ nhàng nghịch thìa khuấy cà phê, cười kỳ dị như trào phúng mà như trêu tức, “Cha Tống Nghiên Nhi vốn thích ai? Chắc chắn không phải mẹ của Tống Nghiên Nhi, nhưng ông ta cưới ai?”
Một ví dụ quá gần gũi, làm mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch.
Nhưng, cô ta không giống Mạc Mặc, cô ta tin tưởng sự hấp dẫn của mình với Ninh Cẩm Niên, cho nên cô ta buộc phải nói: “Nếu như cháu quyết phải theo anh ấy đến cùng?”
Tưởng Na thoáng ngẩn người, trong mắt phủ một màn khó chịu, con ranh không biết tốt xấu!
Mạc Doãn Nhi cũng nhìn thẳng bà, mặt khiêu khích.
Trên TV không phải rất nhiều con cái nhà giàu có cực kỳ thích phản bội gia tộc sao? Chỉ cần cô ta nắm được Ninh Cẩm Niên trong tay, không tin Tưởng Na có thể làm được gì.
Hơn nữa, bà mẹ độc ác uy hiếp người yêu VS người yêu yếu thế đáng thương, nhất định Ninh Cẩm Niên sẽ đứng về phía cô ta.
Cô ta nghĩ cũng hay quá!
Không biết là xem phim truyền hình nhiều hại thân à? Càng là con cháu nhà giàu thì lại càng không thể xích mích nội bộ.
Trong lúc hai người giằng co, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, Ninh Cẩm Niên đi tới, vừa vào đã thân mật ôm eo Mạc Doãn Nhi, giới thiệu với Tưởng Na: “Mẹ, chắc là mẹ đã gặp rồi, đây là Mạc Doãn Nhi mà con đã kể với mẹ.”
Mạc Doãn Nhi nhìn ra được trong khuôn mặt tươi cười gượng gạo của Tưởng Na có cất giấu một mối hận như đao bén, cô ta từ từ chuẩn bị, chờ Tưởng Na phát hỏa một cái, là cô ta rơi nước mắt vờ tủi thân ngay.
Nhưng, Tưởng Na chỉ cười: “Đã gặp rồi, Mạc Doãn Nhi này mẹ thấy cũng được.”
Mạc Doãn Nhi kinh ngạc, gừng càng già càng cay chính là thế nào?
Ninh Cẩm Niên nghe xong đương nhiên mừng rỡ, nhưng sắc mặt Mạc Doãn Nhi lại càng tệ, Tưởng Na diễn tuồng đổi mặt cũng quá nhanh.
Xem ra, Tưởng Na tuyệt đối sẽ không để Mạc Doãn Nhi và con trai xích mích, nhưng, người như Tưởng Na, nếu cô ta không vừa mắt bà thì chắc chắn không bao giờ bà ta để cho cô ta thực hiện được cái gì. Cho nên,
Mục đích của Tưởng Na là, trước mặt Ninh Cẩm Niên làm một bà mẹ hiểu lòng con, mà sau lưng, nhất định sẽ nghĩ cách hại Mạc Doãn Nhi.
Đối thủ như vậy càng đáng sợ, cô ta thà có một mẹ chồng ý nghĩ đơn giản nhưng hung dữ kích động còn hơn!
Mạc Doãn Nhi lúc này hoảng hốt, nhìn mặt Tưởng Na thế nào cũng thấy đáng sợ, trong đầu chỉ nghĩ phải làm sao cho bà ta buông tha mình.
Chờ Ninh Cẩm Niên đi toilet, Mạc Doãn Nhi rốt cục nghĩ ra một điều kiện rất hấp dẫn, cười nói:
“Cô Tưởng, cháu biết cô khinh thường cháu. Có điều, cô là người làm ăn, quan trọng nhất vẫn là lợi ích đúng không? Nếu cháu có thể khiến Tống thị trở thành của hồi môn, cô xem, cô còn phản đối được không?”
Tưởng Na chỉ chần chừ trong chốc lát, rồi nhìn cô ta dò xét kĩ càng bằng ánh mắt sắc nhọn: “Cô? Tống thị có thể trở thành của cô? Cô có phải coi thường Tống Nghiên Nhi quá rồi không?”
“Con bé đó cháu thèm nhìn sao?” Mạc Doãn Nhi khinh thường rõ ràng.
Tưởng Na bắt đầu có hứng thú, ngón tay khẽ chọc lên mặt bàn, một lúc sau cười nói: “Nếu như thật sự cô có khả năng như thế, vậy chắc tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác thật rồi.”
Ý là, đồng ý giao dịch.
Mạc Doãn Nhi cười đầy tự tin: “Cảm ơn cô cho cháu cơ hội này.”
Đang nói, Ninh Cẩm Niên đi ra, thấy hai người nói chuyện có vẻ rất hòa hợp còn rất vui vẻ. Nói thêm mấy câu rồi hắn dẫn Mạc Doãn Nhi đi ra.
Hai người vừa đi, nụ cười trên mặt Tưởng Na lạnh hẳn, ánh mắt âm sâm. Một lát sau, liếc qua phòng thay đồ, mặt dịu đi hẳn: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Cẩm Nguyệt cười híp mắt đi tới, sà vào lòng Tưởng Na: “Mẹ, mẹ đúng là thông minh nhất! Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi cả hai bên đều nghe lời mẹ. Lần này hai đứa nó lại càng đấu nhau sứt đầu mẻ trán rồi.”
“Không có mẹ, chúng nó cũng sẽ đấu, chẳng qua mẹ chỉ thêm chút xúc tác mà thôi!” Tưởng Na xoa xoa đầu con gái, chỉ lúc này mới lộ ra sự dịu dàng của người mẹ,
“Gia tộc nào cũng sợ nhất là tranh chấp nội bộ, sau khi Nghê Khả thành người thực vật, Tống thị vẫn xuống dốc không phanh. Giờ người của bọn họ từ bố mẹ đến con cái đều là bọn vô dụng. Xem ra, ngày chúng ta nhận bọn họ sắp tới rồi.”
“Có điều mẹ à, con nghĩ Tống Nghiên Nhi ngốc nghếch lắm, không đấu nổi Mạc Doãn Nhi đâu.”
“Nó không ngốc, chỉ là bây giờ nó chưa tìm được chỗ thông minh của nó thôi. Trừ việc đó, ưu thế lớn nhất của nó là, nó là cháu ngoại nhà họ Nghê, ở Tống gia nó bị bắt nạt, người nhà họ Nghê sẽ không mặc kệ nó đâu!” Tưởng Na đùa nghịch bộ móng đỏ của mình, khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng,
“Kéo nó vào có khác gì kéo nhà họ Nghê vào.”
“Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo nhất.” Ninh Cẩm Nguyệt nghiêng đầu dựa vào Tưởng Na, nói: “Đúng rồi mẹ ạ, con thử rồi, anh rất ghét Nghê Già, không thể nào thích cô ta được đâu. Mẹ cũng đừng cố đơn phương làm gì.”
“Có thích hay không thì ảnh hưởng gì?” Tưởng Na nhướng mày, “Hôn nhân chỉ là lợi ích, nó không thích, mẹ cũng có cách bắt nó phải làm.”
Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc rồi chần chừ: “Nhưng mà, mẹ, con thích Việt Trạch mà, mẹ đừng phản đối được không…”
“Đương nhiên mẹ sẽ không ngăn con rồi.” Tưởng Na mỉm cười nhìn cô ta, “Chủ yếu là vì người anh con thích có kỳ cục. Nếu nó ngoan ngoãn giống con, mẹ cũng đã để cho nó thích làm gì thì làm. Con yên tâm, mẹ có cách, rất nhanh thôi anh con sẽ chấp nhận Nghê Già, mà Việt Trạch cũng không thích Nghê Già nữa.”
Ninh Cẩm Nguyệt hiếu kỳ, không biết bà ta âm mưu gì, nhưng cô ta tin tưởng mẹ mình, nên chẳng nói thêm gì nữa.
##
Vở kịch nhân dịp lễ kỉ niệm thành lập trường được tổ chức ngoài trời, là kịch bản nhóm Tần Cảnh và Nghê Già dựng, nữ chính và nữ thứ là Tống Nghiên Nhi Mạc Doãn Nhi mấy hôm trước còn làm náo động giới diễn viên điện ảnh truyền hình mới.
Vì thời gian trước phim của hai người họ bán được tốt, thu hút được nhiều người quan tâm nên chỉ mất một thời gian ngắn đã trở nên rất nổi tiếng. Chỉ là, hồi còn đóng phim, hai người vẫn là chị em thân thiết không gì giấu nhau, nhưng bây giờ, đã là đối thủ không đội trời chung rồi.
Sinh viên dưới khán đài không biết điều đó, còn kiễng chân chờ đợi đôi chị em xinh đẹp này lần thứ hai biểu diễn ra sao.
Nghê Già và Tần Cảnh núp sau cánh gà, nhìn mọi động tác của diễn viên trên sân khấu. Lúc đó hai người đang biểu diễn rất hăng say. Nói thật ra là, tiêu chuẩn biểu diễn của hai người đều rất cao, đều là sinh viên ưu tú khoa diễn xuất.
Tần Cảnh nhìn một hồi, đột nhiên quay đầu hỏi Nghê Già: “Em nói xem, hai người này đối địch với nhau trên sân khấu thế này rốt cuộc là có mấy phần thật, mấy phần giả?”
Nghê Già cười: “Kệ nó, kết quả tốt là được.” Sau đó lại nói tiếp: “Tần Cảnh, lần này may mà có chị. Có mấy chị lớp trên bảo kịch bản em viết này xung đột kịch liệt quá, may mà có chị ép bớt xuống, nếu không đã chẳng diễn được.”
Tần Cảnh nhún nhún vai: “Không tính là giúp đỡ gì cả mà, tự chị có hứng thú với kịch bản này thôi. Một người dịu dàng lương thiện vô tư, lại luôn lơ đãng tổn thương người xung quanh, với một người tâm cơ sâu nặng, nhiều mặt, nhiều biến đổi; a, lại là hai chị em thân thiết. Chuyện này đương nhiên người khác muốn xem rồi.”
Nói xong, cô le lưỡi: “Chết, chị đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, phải làm sao giờ?”
Nghê Già bị vẻ bướng bỉnh của cô làm cho không nhịn được cười.
Tần Cảnh nháy mắt mấy cái, lại hỏi: “Phải rồi, mai đi Macao à?”
“Vâng, sao chị biết?” Nghê Già rất kinh ngạc. Không phải là vì chuyện với Việt Trạch, có một lần hẹn hò với Việt Trạch bị Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã bắt gặp rồi. Hai người lúc đó làm như không thấy, nhưng sau, đều tự biết cả.
Tần Cảnh cười liếc cô, cười rất dịu dàng: “Vì chị và Thiên Dã cũng đi mà. Tốt quá, đến đó mình có thể cùng đi chơi, phải rồi, nghe nói cuối quần sau Macao còn có carnival đó.”
“Hay quá.” Nghê Già vui sướng nhận lời, nói thật, cô chưa lần nào đi du lịch xa nhà với bạn bè cả, nghĩ đã thấy háo hức rồi.
Tần Cảnh nói xong, lại chăm chú xem kịch, lòng thầm oán, đồ thần kinh Việt Trạch đúng là tận tâm quá.
Chuyện là như thế này.
Việt Tiểu Trạch trầm tư: “Em muốn ở cùng Nghê Già Già, làm sao bây giờ?”
Tần Tiểu Cảnh chống má: “Nóng vội quá, có lần một rồi mới có lần hai được.”
Việt Tiểu Trạch nhíu mày: “Em muốn ở cùng Nghê Già Già, làm sao bây giờ?”
Doãn Tiểu Dã đề nghị: “Vậy bảo là khách sạn còn đúng một phòng?”
Tần Tiểu Cảnh chọc cho một cái: “Sao thiểu năng thế?”
Việt Tiểu Trạch kiên trì: “Em muốn ở cùng Nghê Già Già, làm sao bây giờ?”
Vì thế, Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã cũng đi, ở trong phòng tổng thống; và để cho tiện, phải ở cùng một tầng, tốt nhất là ngay bên cạnh nhau, hơn nữa khách sạn “hỗn loạn”, “không an toàn”, thôi thì ở trong một phòng lớn có phân hai buồng là tốt nhất, cho nên, ừm, ở cùng một chỗ, đương nhiên, là đương nhiên rồi phải không nào?
Đương nhiên, Nghê Già không biết đến trang thâm sử này, nên không nghĩ nhiều.
Cô nhìn lướt dưới sân khấu, chỉ nhìn thấy thầy giáo bạn học xếp chen chúc, cùng với nhóm truyền thông, cũng như đại diện hội phụ huynh, đều chăm chú xem vở kịch trên sân khấu.
Mạc Mặc rất vui vẻ, nói gì đó với người xung quanh, nhìn hướng bà ta chỉ, chắc hẳn là nói mấy câu kiểu Mạc Doãn Nhi là con gái bảo bối của tôi gì đó.
Trương Lan rất bình tĩnh, hơi ngậm cười, bà tới trường, còn cố ý đi tìm Nghê Già, dặn cô sau khoảng thời gian này nhất định phải về nhà, vân vân.
Nghê Già đã đồng ý, cũng hiểu cách mình và Trương Lan giao tiếp hiện tại là đủ lễ phép, không quấy nhiễu, không mặn không nhạt, rất tốt.
Mà biểu cảm của Tưởng Na cũng rất lạ, mắt thì ung dung không để ý gì, thậm chí là có chút uể oải, nhưng khóe môi lại lộ ra vẻ chờ mong mà cười hả hê, như đang chờ xem kịch vui gì đó.
Nghê Già cảm thấy kỳ lạ, biểu cảm này nhìn như thế, bà ta không có hứng thú gì với vở diễn trên sân khấu, nhưng bà ta biết lập tức sẽ xảy ra chuyện thú vị, cho nên không nhịn được kích động mà kiên trì ngồi đợi.
Lẽ nào, Ninh Cẩm Nguyệt nói hết mưu đồ bí mật của đám thanh niên các cô cho Tưởng Na?
Nghê Già nghi hoặc nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng quá sau sân khấu, chỉ thấy Ninh Cẩm Nguyệt đã ngồi trước máy tính làm gì đó, đang định đưa vào một bức ảnh.
Không hiểu sao, Nghê Già cảm thấy rất kích thích, lại nhìn về phía sân khấu.
Lúc này đang diễn đến lúc nữ chính và nữ phụ đối đầu dữ dội.
Tống Nghiên Nhi trách Mạc Doãn Nhi dối trá ra vẻ, lừa người khác. Mà Mạc Doãn Nhi thì dõng dạc chối từng lời một, nói nữ chính không biết phân biệt thị phi, tưởng mình lương thiện lắm, thực ra phải nói là ngu.
Tống Nghiên Nhi không nhịn được nổi nữa, cô gái mềm yếu trong kịch bản rốt cục lấy dục khí dùng hết lực toàn thân, tát một phát vào mặt Mạc Doãn Nhi.
Theo yêu cầu diễn tập và kịch bảo, chi tiết bạt tai này là kĩ xảo, giả; nhưng tiếng “bốp” rõ ràng vang vọng bầu trời sân chạy không phải là giả.
Các sinh viên dưới san khấu à, phần diễn này, hay chứ?
—————————————
Dip: trời ơi buồn ngủ quá, mà lại còn dài nữa…..
iọng nói của Liễu Phi Dương rất trầm, có thể nghe ra hắn đang tức giân. Hắn nói xong, cúp điện thoại, nhẹ buông tay, điện thoại của Nghê G

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.