Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 54:




“Già Già!”
Việt Trạch hoảng sợ, vọt đến một bên cầu, từng tảng bọt biển lớn bắn lên trong biển chết tối đen, rồi lại bị sóng dữ mạnh mẽ nhấn chìm.
Bão đến trên biển rộng, sóng lớn nhấp nhô.
Mà Nghê Già của anh, chẳng thấy đâu.
Việt Trạch xoay người nhảy qua thành cầu, vừa muốn nhảy xuống, lại bị mấy người ở phía sau ngăn cản, mọi người gấp đến độ gào to: “Anh ba, bão đến rồi, nhảy xuống rất nguy hiểm.”
“Tránh ra!” Việt Trạch dùng sức tránh đi ràng buộc, thả người nhảy xuống cầu huyết ngọc bắt đầu cuộc hành trình tìm ngọc.
Những người còn lại mắt đều choáng váng, trơ mắt nhìn Việt Trạch biến mất trong biển lớn, mấy phút sau, một nửa người ở lại yểm hộ, còn lại thì cũng nhanh chóng nhảy xuống.
Bão sắp đến, nước biển xóc nảy chập trùng, Việt Trạch ra sức lặn xuống, rất nhanh tìm thấy cái thuyền nhỏ kia, nó đang xiêu xiêu vẹo vẹo muốn nổi lên. Nhưng chỗ có thể nhìn thấy, đều không có hình bóng của Nghê Già.
Anh nín thở, bơi xung quanh tìm kiếm, chỗ nước sâu cũng tìm, nhưng vẫn không có.
Nổi lên mặt nước lấy hơi, bão táp trên mặt biển càng lúc càng mãnh liệt, nhìn xung quanh, những người khác cũng nổi lên để thở, đều không có thu hoạch được gì.
Việt Trạch cực kỳ đau lòng, không chút nghĩ ngợi, lần nữa lặn xuống nước, những người khác cũng nhanh chóng lặn xuống tiếp tục tìm kiếm.
Dòng nước bên dưới mặt biển càng thêm mãnh liệt, dần dần nổi lên sức mạnh mà người thường không thể khống chế được.
Dần dần, có người lội qua muốn kéo anh đi, nhưng anh không chịu, vẫn trầm mặc chấp nhất tìm kiếm khắp nơi, anh không thể đi, làm sao có thể chứ?
Nghê Già của anh đang ở nơi nào đó trên mảnh biển này, anh làm sao có thể đi được?
Bên dưới mặt biển rất yên tĩnh, không có mưa gió bão bùng. Yên tĩnh như vậy, mới càng khiến anh sợ hãi, yên tĩnh đến không có sự sống, không có tương lai.
Anh làm sao có thể để cô bé hay sợ tối, sợ lạnh, lại cô độc một mình ở nơi yên tĩnh tối đen này được?
Chỉ cần nghĩ đến một mình cô vĩnh viễn trôi nổi dưới đáy biển một mình, trái tim anh liền đau đến mất tri giác.
Anh khủng hoảng, sợ hãi, trong đầu giống như điên liên tục hiện lên hình ảnh cuối cùng của cô, cô thất kinh đưa tay cầu cứu anh:
“A Trạch!”
Cùng với khoảnh khắc kia, lúc cô bị anh che lại hai mắt. Sấm vang chớp giật mưa rơi xối xả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô mang theo nụ cười, dáng dấp hạnh phúc, nói:
“Tốt lắm!”
“Hẹn hò công khai đi!”
“Tốt lắm!”
Việt Trạch đau lòng như ăn phải một nhát dao, em ở nơi nào?
Nước biển khiến mắt anh đau nhức, viền mắt nóng rát. Nhưng trong nháy mắt, bên dưới biển lớn giống như xuất hiện một vệt đỏ.
Càng lúc càng gần.
Cô gái giống như cá trôi nổi ở giữa đại dương, tóc dài theo sóng biển mở rộng, làn váy đỏ như đóa hoa nở dưới đáy biển đen. Trên ngực cô nằm một viên đạn, máu ào ạt chảy ra bốn phía.
Lòng Việt Trạch nháy mắt dấy lên tia sáng, rồi thắt lại thành một đoàn, anh cắn răng, đem toàn lực bơi qua, đầu tiên nắm lấy tay cô, lại theo dòng nước ôm chặt cô vào lòng.
Mất mà lại được.
Anh cũng sẽ không bao giờ buông ra nữa, nhìn máu liên tục trào ra từ ngực cô, anh tranh thủ từng giây, ôm cô bơi lên trên.
Rốt cục nổi lên mặt nước.
Trên mặt biển, sóng to gió lớn nện lên đầu, mà cả người cô đều lạnh lẽo mềm mại, giống như chết tựa vào lồng ngực anh.
Những người khác đã mang thuyền nhỏ đến, chèo thuyền theo cuộn sóng lăn lộn chập trùng, vừa cố gắng chèo về phía vùng nước ít nông gần bờ.
Việt Trạch bơi qua, đưa cô lên thuyền, rồi cũng trèo lên, tay chân lanh lẹ cởi áo sơ mi ra, dùng làm băng vải cầm máu cho cô.
Cô nghiêng đầu, tóc đen che khuất mặt, bởi vì anh trị thương mà thống khổ hừ một tiếng.
Anh sốt ruột nhưng tỉnh táo giúp cô cột chắc, không dám tùy ý động cô, chỉ dám khuynh thân, đem đầu cô ôm vào trong lòng, miễn cưỡng dùng thân thể mình che khuất bầu trời đầy giông bão cho cô.
Một mặt nhẹ giọng mà an ủi: “Nhịn một lúc nữa, đừng ngủ. Anh sẽ trông chừng em, đừng sợ. Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
Anh càng nói càng lộn xộn, ngón tay run rẩy vén mái tóc ướt nhẹp dán trên gò má cô qua một bên, chớp giật đánh qua, tay anh ngưng trệ giữa không trung, cả người như bị dòng điện lạnh lẽo đánh qua, hoàn toàn cứng ngắc.
Khuôn mặt này,
Đâu là Nghê Già?
Làm sao có thể là Tống Nghiên Nhi?
#
Việt Trạch ngồi trong đại dương, sắc mặt lạnh lùng, nhìn nước biển mãnh liệt cuồn cuộn. Gió lớn đến mức không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì, mưa như trút nước, lại một lần nữa thấm ướt thân thể đã ướt đẫm của anh.
Lòng như nước lại nhảy vào trong biển, bị đè ép, trầm trọng, không kịp thở.
So với lúc Nghê Già vừa rơi xuống nước anh đã trấn định hơn, đầu óc cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ. Lúc Nghê Già rơi xuống biển, anh cũng liền nhảy xuống, cùng một vị trí, nhưng không tìm được cô.
Những người khác tìm khắp nơi, đều không tìm được.
Thuyền vẫn còn, nhưng không có thân ảnh của cô?
Con ngươi anh dựng thẳng, bơi lên bờ, người mặc áo đen theo sát phía sau chờ nghe dặn dò.
Việt Trạch liên tục bước đi, tròng mắt đen kịt, trong đêm mưa giống như biến thành mắt sói, âm u tỏa sáng: “Cô ấy còn ở trên đảo. Sáng mai năm giờ, cầu vượt mở, nhất định phải tìm được cô ấy.”
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, qua một lúc, có người hỏi: “Anh ba, còn cô gái kia?” Nói xong, chỉ Tống Nghiên Nhi bị sóng biển đánh bên bờ.
Việt Trạch không có hứng thú, lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”
Người kia gặp tình thế khó xử, Tiểu Lượng đi qua, căn dặn vài câu, anh ta lại chạy về ôm Tống Nghiêng Nhi mang đi.
#
Sau khi Nghê Già rơi xuống nước, áp lực nặng nề khiến cô nghẹt thở rồi ngất đi, mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đầu óc hỗn loạn, giống như dính xi măng, khí thở ra cũng mang theo nhiệt độ nóng hổi.
Một đêm gặp mưa lại rơi xuống nước, sốt cao càng nghiêm trọng hơn.
Cô giống như nằm trong lồng hấp, nóng đến sốt ruột, lại mềm mại vô lực, thế giới đều lay động, choáng váng đến đòi mạng; giẫy giụa muốn dậy, lại phát hiện tay chân đều bị trói chặt, mắt cũng bị vải đen che lại.
Cô đột nhiên cả kinh, triệt để tỉnh táo, cảm thấy mình hình như đang nằm trên một tấm thảm mềm mại.
Bên người có động tĩnh.
Tiếng hôn môi triền miên, thân thể kịch liệt va chạm, tiếng thở dốc ồ ồ của đàn ông, cô gái nhu nhược kiều mị…
Nghê Già nổi da gà, buồn nôn đến không nhịn nổi.
“A? Thoải mái chứ?” Tiếng của người đàn ông mang theo nồng nặc ghen ghét và không cam lòng, “Anh và hắn, ai lợi hại hơn?” Tiếp theo là tiếng va chạm thân thể càng mãnh liệt hơn.
Cô gái bị đau “A”, vừa giống như thống khổ lại như sảng khoái, từ ngữ quyến rũ như tơ: “Đương nhiên là anh rồi, a, hắn ta hả, em càng muốn anh hơn.”
Ngữ điệu người đàn ông nhẹ nhàng, mang theo áy náy: “Xin lỗi, oan ức em rồi.”
Cô gái khổ sở bi thương nói: “Chỉ cần là vì anh, làm cái gì em đều chịu.”
Cảm giác mát mẻ đáng sợ xẹt qua đầu cho đến chân Nghê Già,
Âm thanh này rất quen thuộc, không phải là Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi sao?
Nghê Già nhíu mày, hai người này nhanh như thế đã lại dính với nhau?
Bên tai truyền đến âm thanh gợn sóng cao thấp, phỏng chừng là sắp tới cao trào, cô thật hận không thể kéo lỗ tai xuống. Dày vò mấy phút sau, người bên cạnh cuối cùng bình tĩnh lại.
Nhưng thế giới của Nghê Già vẫn còn đang lay động.
Mười lăm phút sau, có người tiến đến thô bạo bắt lấy vai Nghê Già, kéo cô ngồi dậy, một tay bỏ đi miếng vải trên đầu cô.
Nghê Già nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo mang theo đỏ ửng của Ninh Cẩm Niên. Lúc này mới biết, cảm giác lay động vẫn quanh quẩn vừa rồi không phải do bị sốt, mà là vì cô hiện tại đang ở trong khoang thuyền.
Thuyền nhỏ theo sóng biển chập trùng, trong khoang thuyền không có thứ gì, chỉ có thảm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt Mạc Doãn Nhi ửng hồng ngất ngây, váy bị kéo đến eo, hiện ra bắp đùi đầy dấu hôn ngân mờ nhạt.
Cô ta ngược lại không hề hoảng loạn, chậm rãi kéo quần áo lại, kéo xuống mạt ngực, miễn cưỡng che lại hai đoàn trước ngực.
Ninh Cẩm Niên nhìn Nghê Già, ánh mắt rất quỷ dị, rồi đột nhiên cong khóe môi, giống như trào phúng rồi lại như suy đoán, không nói câu nào đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bên trong khoang thuyền lay động, chỉ còn lại Nghê Già và Mạc Doãn Nhi.
“Biết tại sao tao trói mày bắt đến đây không?” Mạc Doãn Nhi vững vàng ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, trên mặt vẫn còn đỏ ửng vì vừa vận động quá kịch liệt.
Nghê Già không trả lời, không chút biến sắc tựa lên vách tường, thân thuyền lay động và ánh đèn khiến cô đầu váng mắt hoa, cô hiện tại một chút sức lực ngồi dậy cũng không có.
Mạc Doãn Nhi không tiếp tục, không chút hoang mang đánh giá Nghê Già.
Sau khi Nghê Già rơi xuống nước thì áo khoác rơi mất, hiện tại cô chỉ mặc một bộ váy dạ hội đỏ rực, ướt nhẹp thiếp trên người, dáng người nổi bật; da thịt vốn trắng nõn, màu đỏ tươi càng thể hiện sự óng ánh của da thịt đến kỳ cục, nhìn cũng muốn nghĩ hủy diệt; khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, tóc dài ngổn ngang ướt đẫm, con ngươi lặng yên mà tản mạn, cả người đều thể hiện sự kinh diễm.
So với Tống Nghiên Nhi tinh tế càng mỹ lệ, so với bản thân càng chuẩn mực mỹ lệ, Mạc Doãn Nhi ghen tị Nghê Già hững hờ, mà mọi nơi mơ hồ đều xuất hiện ánh chớp của chữ ‘mỹ’.
Do đó, khi Ninh Cẩm Niên phái người đối phó Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi đề nghị cũng chộp Nghê Già đến. Khi người được mang đến, người được thuê nói có người đuổi giết cô, bọn họ vừa vặn nhìn thấy cô rơi xuống biển, lượm cái tiện nghi.
Giống như được trời giúp.
Mạc Doãn Nhi đầy hứng thú nhìn cô, rất muốn biết cô có tâm trạng thế nào khi bị cô ta bắt.
Nhưng đánh giá nửa ngày, Nghê Già cũng không thèm nhìn cô ta dù là một cái, chỉ chán nản dựa lên vách tường, mặt không có nửa phần kinh hoảng, trấn định dị thường, thậm chí là xem thường. Chỉ có sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tiếng hít thở yếu ớt mà nặng nề.
“Thì ra mày bị bệnh à?” Mạc Doãn Nhi tiến lên trước, quái đản muốn sờ trán cô, cô phản cảm quay đầu đi nơi khác.
Tay Mạc Doãn Nhi treo giữa không trung, con ngươi tối sầm, cười: “Tao giúp mày chữa bệnh!” Nói xong thì cầm lên thùng nước đá ở một bên giội lên người cô, đá lạnh và nước, bùm bùm nện lên người Nghê Già.
Lạnh đến thấu xương.
Mấy khối nước đá tiến vào ngực Nghê Già, cô bị sốt, thân thể bị kích thích kịch liệt run rẩy.
Nhưng Nghê Già vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
Mạc Doãn Nhi ngồi xổm xuống, lạnh lẽo cười nhìn cô: “Dáng vẻ của mày thật chật vật, nhưng vẫn có thể khiến người yêu thích. Cảm thấy mát lên chưa?”
Nghê Già hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực khắc chế thân thể run rẩy. Nước đá tuy rằng lạnh đến thấu xương, nhưng lại khiến đầu óc hỗn độn của cô thanh tỉnh, có chút tinh thần.
Cô giật nhẹ khóe môi trắng xám, tùy tiện liếc nhìn Mạc Doãn Nhi một cái:
“Cảm ơn.”
Mạc Doãn Nhi khó chịu, nhấc mi.
Nghê Già điều chỉnh tốt hô hấp, giọng khàn đặc từ từ nói:
“Để tôi đoán xem, Tống Nghiên Nhi bị lừa. Nhanh như thế đã cùng Ninh Cẩm Niên ân ái, xem ra cô không phải bị đánh thuốc mê, đơn giản chỉ là lợi dụng chuyện này. Cô ta cho rằng có thể hại cô, chia rẻ tình cảm của hai người; nhưng thực tế là bị hai người tương kế tựu kế?”
Mạc Doãn Nhi nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô, cười khẽ:
“Nghê Già, mày quả nhiên thông minh. So với Tống Nghiên Nhi lại càng thông minh.”
“Nó cho rằng thay đổi hình tượng thì Ninh Cẩm Niên sẽ nhìn nó với cặp mắt khác xưa sao?” Mạc Doãn Nhi cười khẩy, tỏ rõ xem thường.
“Lại còn tự tin đến mức đề nghị Ninh Cẩm Niên đổi bạn gái. Nó đâu ngờ rằng, tao và Ninh Cẩm Niên dự tính gài Tôn Lý, tương kế tựu kế cho nó và Tôn Lý bỏ thuốc tao. Tao với Tôn Lý nảy sinh quan hệ, nhưng Ninh Cẩm Niên cũng không có ngủ với Tống Nghiên Nhi, mà cầm video nói với Tôn Lý là Tống Nghiên Nhi đã đổi ý, còn dùng video chuẩn bị áp chế bọn tao. Thỏa thuận đổi bạn gái hết hiệu lực. Tôn Lý ngủ với tao, Tống Nghiên Nhi đổi ý, còn có video làm vật chứng, về tình về lý hắn đều ở thế hạ phong. Cổ phần Ninh gia còn không phải sẽ bán rẻ cho bọn tao sao.”
“Hiện tại, Tôn Lý còn tưởng rằng là do Tống Nghiên Nhi bố trí tất cả, muốn dùng video chèn ép hắn.”
Nghê Già chịu đựng đầu óc choáng váng, châm biếm: “Chỉ cần Tôn Lý và Tống Nghiên Nhi đối chất, cái trò phật khiêu tường này còn không phải sẽ bị vạch trần sao?”
“Đối chất?” Mạc Doãn Nhi cười, “Ninh Cẩm Niên rất kỹ lưỡng, sau buổi tiệc đã trói Tống Nghiên Nhi lại. Lâu như vậy mà nó còn không xuất hiện, Tôn Lý đã sớm nghi ngờ, còn đối chất cái gì nữa?”
Nghê Già cong môi, Ninh Cẩm Niên thật tàn nhẫn.
Vu oán giá họa cho Tống Nghiên Nhi, còn cắn ngược lại cô ta một cái, lần này Tôn Lý phỏng chừng hận chết Tống Nghiên Nhi rồi, nếu như cô ta xuất hiện trong địa bàn của Tôn Lý, kết cục tuyệt đối rất thảm.
Mạc Doãn Nhi xoa trán, tiếc hận ai thán: “Tao vốn muốn thả nó đi, nhưng người của Tôn Lý đều đang tìm nó, nó cũng không thể rời khỏi Macao. Có điều, Ninh Cẩm Niên nói không thể lưu một chút sơ sót, vạn nhất Tôn Lý không giết nó còn cho nó giải thích, thì người không thể rời khỏi Macao là tao và Ninh Cẩm Niên. Cho nên, tao không cứu được đứa bạn thân này, chỉ có thể đem nó đi xử lý thôi.”
“Xử lý?” Giọng Nghê Già khàn khàn, “Có ý gì?”
“Hôm nay không phải có hắc bang ác chiến sao? Bấy giờ,” Mạc Doãn Nhi liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, ba giờ rưỡi sáng, “Phỏng chừng nó đã bị hắc bang ngộ thương, trúng đạn rơi xuống biển.”
Nghê Già ngẩn ra, hắc bang cái gì chứ, còn không phải là bọn họ kêu người đi giết Tống Nghiên Nhi sao.
Tuy rằng cô không mấy thích Tống Nghiên Nhi, vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, nhưng khi nghe thấy người còn sống sờ sờ ngày hôm qua bây giờ đã chìm xuống biển làm mòi cho cá, Nghê Già nhất thời cảm thấy lòng cứng rắn có chút tan vỡ.
Mạc Doãn Nhi nhìn sắc mặt Nghê Già thay đổi, vui vẻ cười: “Ồ, mày quan tâm đến nó à? Phải biết, nó đã dùng 5% cổ phần Hoa thị để đổi lấy cổ phần của Tống gia đấy. Đương nhiên, đồ là của bản thân nó, vì lợi ích của chính mình, cũng không đáng trách, nhưng cho dù là vô ý, cũng tổn hại đến lợi ích của mày, mày không để ý sao? Rộng lượng như vậy?”
Nghê Già nhấc mắt, vì sốt cao mà đôi mắt trở nên mông lung, nhưng minh bạch:
“Tôi không hề rộng lượng, còn rất keo kiệt. Nhưng nếu như tôi có nhiều cổ phiếu Tống thị trong tay như thế, tôi cũng sẽ không chút do dự đổi thành chính mình. Cho dù là bán cho đối thủ của Tống gia, mắt tôi cũng sẽ không nháy dù là một cái. Cho nên,”
Cô nói có chút nhiều, không đủ khí lực, phải thở hổn hển,
“Cho nên, nếu mọi người đều ích kỷ, đều không phải người tốt, thì có tư cách gì đi cầu người khác chứ?”
Nụ cười của Mạc Doãn Nhi ngưng trệ vài giây, từ lỗ mũi phát tiếng hừ xem thường: “Tống Nghiên Nhi sai ở chỗ nó tự cho là đúng! Nó cho rằng bằng bản thân nó có thể đùa giỡn Ninh Cẩm Niên sao? Buồn cười.”
Nghê Già giật dây thừng một cái, nhưng không đủ sức, cô dựa lên vách tường thở dốc, lát sau nói: “Còn cô? Cô cho rằng mình có thể đùa giỡn Ninh Cẩm Niên?”
Trong mắt cô ta hiện lên một tia không thích: “Mày có ý gì?”
Nghê Già cong khóe môi, âm thanh suy yếu, nhưng tràn đầy châm biếm: “Hắn vì thu mua cổ phần Ninh gia với giá rẻ, bán thân thể cô cho Tôn Lý, đàn ông như vậy, đặt bên người không lo lắng à?”
Sắc mặt Mạc Doãn Nhi lạnh xuống mấy độ, đôi mắt mang theo ý cười, vô cùng quỷ dị: “Cùng Tôn Lý nảy sinh quan hệ, là tao tự nguyện.”
Nghê Già sững sờ.
Mạc Doãn Nhi cười: “Tao và Ninh Cẩm Niên có ước định, mỗi ba tháng sẽ có một lần ngủ với người khác. Nếu cứ luôn với một người, sẽ chán.”
Nghê Già cau mày, bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Mạc Doãn Nhi lại tiếp tục: “Nghê Già, đây là hiện thực. Đàn ông sau một thời gian dài, nhất định sẽ trật đường ray, sẽ đối với một người phụ nữ cảm thấy chán chường, đã như thế, không bằng làm một cái ước định, buông thả như thường, nam nữ bình đẳng, quá tốt còn gì.”
Nghê Già nhắm mắt, cô xem như rõ ràng lý do hai người này trói chặt nhau như vậy rồi, quan điểm giá trị và thế giới hi hữu của bọn họ giống nhau như đúc.
“Bất quá lần này, tao và Tôn Lý làm, Ninh Cẩm Niên lại không chạm đến Tống Nghiên Nhi. Nói như thế, tao nợ anh ấy.” Ánh mắt Mạc Doãn Nhi sâu kín nhìn Nghê Già.
Nghê Già căng thẳng trong lòng, không thể tin được cô ta lại biến thái như thế, nhưng một giây sau, cô ta lại nở nụ cười:
“Nghê Già, tao và mày không phải là không đội trời chung sao? Nếu như, mày bị người đàn ông của tao cưỡng bức, tao nghĩ mày nhất định thống khổ đến chết đi nhỉ?”
Cô ta nói xong lời này, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Nghê Già, nhưng cô vẫn thật yên lặng, còn nở nụ cười tươi: “Hôm nay tôi rơi vào tay cô, kết cục đã định, đổi ai còn không phải đều giống nhau sao? Có điều,”
Nghê Già giương khóe môi, không chút sợ hãi, ngược lại còn rất khoa trương,
“Cô không sợ Ninh Cẩm Niên động tâm sao? Giống như lúc cô và Tôn Lý ân ái, chẳng lẽ không động tâm à?”
Nghê Già rất rõ ràng, Mạc Doãn Nhi là loại phụ nữ chỉ cần thấy đàn ông có điều kiện không sai thì sẽ nghĩ nhảy vào, lúc cô ta và Tôn Lý nảy sinh quan hệ làm sao sẽ chưa từng say mê qua.
Quả nhiên, cô mới vừa mới dứt lời, sắc mặt Mạc Doãn Nhi lập tức thay đổi, âm u nhìn cô vài giây, nói: “Là mày không lọt mắt Ninh Cẩm Niên, anh ấy biết mẹ anh ấy muốn tác hợp mày với anh ấy, vì lẽ đó, anh ấy vừa thấy mày đã phản cảm.”
“Vậy khi anh ta nhìn cô tình cảm chạy đi nơi nào rồi?” Đầu óc Nghê Già rõ ràng hơn, từng câu từng chữ nói, “Mạc Doãn Nhi, là phụ nữ, cô cũng thật ngu xuẩn. Ninh Cẩm Niên nói thật dễ nghe, cái gì nam nữ bình đẳng tìm người khác phái bầu bạn để kéo dài tình cảm? Chó má! Nếu thật sự yêu một người, thì tuyệt đối sẽ không bao dung cô ấy lên giường với những người đàn ông khác.”
“Đàn ông của cô muốn ăn vụng, lại muốn lợi dụng thân thể của cô thu đến lợi ích.” Nghê Già trơ trẽn cười nhìn cô ta, “Tâm của anh ta cũng chỉ có bản thân mà thôi, cô bị anh ta bán còn giúp anh ta kiếm tiền.”
Mạc Doãn Nhi hận đến nghiến răng, xác thực cô ta không mấy quan tâm đến Ninh Cẩm Niên, nhưng cô ta không muốn kẻ khác nghĩ rằng Ninh Cẩm Niên không quan tâm cô ta. Cô ta thật hận đôi mắt này của Nghê Già, đều có thể nhìn ra sự tình rõ ràng như vậy.
Khuôn mặt tươi cười của cô ta co giật, liều chết: “Mày biết cái gì chứ? Đây là phương thức bọn tao ở chung, nhìn qua hoang đường nhưng lại cứng rắn đến không thể phá vỡ. So với bất kỳ quan hệ nào càng kiên cố hơn nhiều. Dù sao, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng.”
“Đúng đấy, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng, nhưng cô đã quên, giá trị lợi dụng của cô không phải vĩnh hằng, lợi ích ràng buộc giữa cô và anh ta trong lúc đó cũng không phải vĩnh hằng.” Nghê Già ngoẹo cổ, lời nói ra tựa như vạn cân,
“Mạc Doãn Nhi, tôi đoán cô sớm biết, Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi đã xảy ra quan hệ chứ?”
Mạc Doãn Nhi đắc ý cười cợt, ngược lại là rất có cảm giác thành công.
Nghê Già hỏi: “Như thế đã cảm thấy thắng lợi rồi à? Cô có từng nghĩ tới chưa, hôm nay Ninh Cẩm Niên có thể đối Tống Nghiên Nhi tàn nhẫn như thế, ngày mai cũng có thể sẽ đối với cô tàn nhẫn như vậy.”
Đồng tử Mạc Doãn Nhi hơi thu, u ám nhìn Nghê Già, một lát sau, khóe môi lần nữa nham hiểm cong lên:
“Nghê Già, cái miệng này của mày thật lợi hại. Tao thiếu chút nữa đã bị mày đả động. Nhưng mày nghĩ có thể bằng mấy câu này chia rẽ quan hệ của hai đứa tao sao?”
Nghê Già mím môi, trấn định nhìn Mạc Doãn Nhi, xem ra không thể dùng phương pháp này rồi.
Cô cố sức ho khan vài tiếng, quyết định trước tiên tra rõ ràng nội tình tốt hơn:
“Cô định xử lý tôi như thế nào?”
“Vốn muốn một súng bắn chết mày, nhưng thế thì quá dễ dàng. Nên để thuyền nhỏ trôi mày đến Thái bình dương đi thôi.” Mạc Doãn Nhi giả vờ thương tiếc, “Bệnh tình của mày cũng không nhẹ, không có nước lại không có đồ ăn, chà chà, ngẫm lại đều thật đáng thương.”
Nghê Già không nói gì.
Cô biết rõ Mạc Doãn Nhi đang nói dối, bọn họ nếu bắt được cô, chỉ cần ngụy tạo hắc bang trực tiếp bắn chết là được. Trôi nổi trên biển không an toàn, với sự thông minh của Ninh Cẩm Niên, sẽ không làm như thế. Cho nên, bọn họ trói cô là có lý do khác, mà không phải muốn mạng của cô.
Nghĩ như vậy, Nghê Già lại có chút sức lực.
Cô nâng mắt, hờ hững liếc nhìn cô ta một cái, không tiếng động trào phúng.
Mạc Doãn Nhi thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô không hề kinh hoảng, lòng càng tức giận, Nghê Già luôn ở trước mặt cô ta làm một bộ nắm giữ đại cục tự tại hờ hững như mây như gió, khiến cô ta muốn xé rách bộ mặt này của cô giẫm đạp dưới chân.
Cô ta cũng không hiểu vì sao, nếu ở trước mặt Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Nguyệt, hoặc Liễu Phi Phi cô ta đều có thể lạnh lùng âm độc, nhưng chỉ duy nhất trước mặt Nghê Già, cô ta hoàn toàn không đủ sức kéo thấp cô.
Lẽ nào trời sinh cô chính là khắc tinh của cô ta?
Mạc Doãn Nhi oán hận nói: “Nghê Già, hôm nay tao sẽ đưa mày một lễ vật.”
Nghê Già vẫn cứ trầm mặc.
“Mày là một cô gái xinh đẹp, chưa biết mùi đời đã hương tiêu ngọc vẫn, quá đáng tiếc.” Mắt cô ta lóe lên một tia âm ngoan, “Tao tìm mấy thằng đàn ông đến cùng mày, để mày trước lúc chết cũng nếm được tư vị đó.”
“Mạc Doãn Nhi,” Nghê Già mở miệng, con ngươi không gợn sóng, bình tĩnh đến đáng sợ, giọng khàn đặc, nhưng nói năng có khí phách, “Mặc kệ hôm nay cô đối tôi làm cái gì, tôi đều sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho cô.”
Ngữ khí kiên định giống như cô chắc chắn mình có thể rời đi nơi này.
Cô chợt nhớ tới gì đó, trong lòng dâng lên nỗi chua xót lại ấm áp, ánh mắt nháy mắt nhu hòa, sau đó nói ra như chặt đinh chém sắt,
“Cho dù cô khiến tôi mất tích, cũng sẽ có người đuổi tới chân trời góc biển tìm tôi; cho dù hôm nay cô giết tôi, cũng sẽ có người tra ra, giết cô báo thù cho tôi.”
Cô nhìn cô ta, ánh mắt kiên định mà quyết tuyệt, không có một chút sợ hãi nào.
Đến hiện tại, cô vẫn kiêu ngạo không để cô ta vào mắt.
Mạc Doãn Nhi hận đến nghiến răng, từng chữ từng câu tàn bạo mà uy hiếp: “Ai? Mẹ, bà nội, hay là Nghê Lạc, hoặc là người đàn ông nào mê đảo mày? Vậy tao ngược lại muốn nhìn xem, sau khi mày đem mặt mũi của mày và Nghê gia mất hết, còn có ai sẽ vì mày làm chủ?” Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.
Nghê Già ánh mắt phù phiếm, vô lực dựa vào vách tường.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải kiên cường sống tiếp.
Nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cô biết có người khẳng định giống như điên tìm kiếm cô khắp nơi, nhất định sẽ đến, anh nhất định sẽ đến.
Lại một trận nhiệt độ cao đột kích đầu óc, tầm mắt mơ hồ, cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt.
Cô cường chống không muốn cho ý thức tan rã, cô muốn kéo dài thời gian, chờ Việt Trạch đến cứu cô.
Cửa mở, mấy người đàn ông đi vào.
Mạc Doãn Nhi cười đến ngả ngớn: “Vẫn còn trinh đấy, đúng là tiện nghi mấy anh.”
Có người do dự: “Sẽ không có vấn đề chứ, nhìn dáng dấp của cô ta hình như là người có tiền.”
Nghê Già nghe xong câu nói này, trong lòng đã có dự tính.
Mạc Doãn Nhi cau mày, lạnh lùng nói: “Nhát gan thì đi ra ngoài!” Cuối cùng, còn thêm vào một câu, “Nếu tôi là đàn ông, với khuôn mặt, vóc người này của cô ta, giết tôi cũng làm.”
Mấy người đó nhanh chóng nhìn sang, cô gái núp ở góc tường, tóc dài như thác nước, mặc dù che khuất nửa bên mặt, nhưng đường viền hiển lộ đủ để câu dẫn lòng người, váy đỏ trên người dị thường yêu diễm, bộ ngực trắng nõn kịch liệt phập phồng, đường cong lả lướt khiến người mơ màng khuynh đảo.
Mạc Doãn Nhi thấy bọn họ chần chờ, biến sắc mặt, đi lên phía trước, cầm lấy làn váy của Nghê Già, “Roạt” xé một cái đến cùng, phía trên làn váy đỏ, hai chân trắng nõn cân xứng của cô gái, gợi cảm đến không thể dời mắt sang chỗ khác, mắt cá chân thì bị dây thừng trói chặt, càng giống như một loại cấm kỵ kích thích hồng trần tu tiên lục.
Màu đỏ kích thích thị giác khiến huyết mạch sôi sục.
Mạc Doãn Nhi cong khóe môi, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về phía Nghê Già.
Nghê Già không nhúc nhích, vẫn cúi đầu cụp mắt, tóc dài che mặt, không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì. Cả người đều là không có sức chống cự, ngay cả hai tay trói phía sau, đều đã buông lỏng.
“Xem ra mày cũng biết giãy dụa vô dụng à?” Mạc Doãn Nhi nhìn từ trên cao xuống, cười nhạo, “Mày kỳ thật cũng cảm thấy không bằng hưởng thụ chứ gì? Quả nhiên là tiện nhân giống như tao nghĩ.”
“Mạc Doãn Nhi!” Nghê Già sâu sắc cúi đầu, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cô giống như vô lực, lời nói ra lại dị thường hung ác quyết tuyệt, không biết sức lực từ đâu đến,
“Cô muốn nhục nhã quyết tâm của tôi, tôi đã cảm nhận được. Ngày hôm nay, mặc kệ phát sinh, hay không phát sinh cái gì, tôi đều sẽ từ nơi này đi ra ngoài. Hơn nữa tôi thề, sau đó, nhất định sẽ tự tay phá huỷ cô!”
Bên trong khoang thuyền hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng mưa gió phía bên ngoài càng thêm mãnh liệt.
Mấy người đàn ông phát hiện nơi này không phải ôn nhu hương, mà là ổ rắn độc.
Cho đến Mạc Doãn Nhi, trong nháy mắt cô ta bị sự cứng cỏi của cô làm cho chấn động đến mức mê mẩn, mặc dù chỉ là trong nháy mắt mê mẩn cũng đủ làm cho cô ta cảm thấy bị nhục nhã, tâm tình chuyển đổi: “Phá huỷ tao? Chỉ bằng mày? Vậy hôm nay tao phải tận mắt nhìn thấy mày bị tao phá hủy.”
Nói xong thì ra hiệu cho những người kia mau ra tay.
Nhưng Nghê Già còn chưa dứt lời: “Còn có các người.”
Nghê Già quay đầu nhìn về phía bọn họ, tóc đen ngổn ngang trên mặt cô, chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt, âm u độc ác, giống như oán độc xà:
“Ai dám đụng vào tôi, cho dù chỉ chạm vào một đầu ngón tay, tôi đều sẽ phái người truy đuổi từng người và người nhà của mấy người cho đến tận chân trời góc biển, đem các ngươi ngàn đao bầm thây. Để chuyện xảy ra với tôi ngày hôm nay, sẽ ngàn lần vạn lần báo ứng trên vợ con chị em của các người!”
Cô gái nhìn như nhu nhược đột nhiên trở nên nham hiểm đến liều lĩnh, cứng cỏi so với bão táp bên ngoài càng khủng bố.
Sắc mặt của mấy người đàn ông đều trắng bệch, không dám lộn xộn, vừa bắt đầu đã cảm thấy lai lịch của cô không đơn giản, hiện tại cô nói ra những lời oán độc như thế này. Bọn họ tuy rằng thèm nhỏ dãi, nhưng không đến mức không thể nắm giữ chính mình, mạo hiểm sinh mạng của người nhà, toàn bộ do dự nhất thời biến mất.
Mạc Doãn Nhi hận không thể xông lên lột sạch quần áo của Nghê Già, mới vừa muốn động thủ, cửa khoang thuyền lại bị mở ra, Ninh Cẩm Niên vọt vào.
Hắn vừa muốn nói gì đó, khi nhìn thấy bộ dạng câu người lúc này của Nghê Già, tinh thần cũng có chút lung lay. Nhưng chỉ là thoáng qua, ngay sau đó nhìn về phía đám người kia, âm thanh rất thấp, mang theo mệnh lệnh: “Tất cả đều đi ra ngoài.”
Ánh mắt tham lam của bọn họ quét mấy lần lên người Nghê Già, rồi đi ra.
Thấy Ninh Cẩm Niên, Mạc Doãn Nhi lập tức mềm yếu xuống, nhưng mang theo một tia khó có thể phát hiện nôn nóng: “Làm sao?”
Ninh Cẩm Niên nói thẳng: “Đừng động cô ta, chúng ta phải lập tức rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.