Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 56:




Việt Trạch ngồi trong ánh nắng rực rỡ trước cửa sổ kính sát đất ở phòng làm việc, trầm tư xuất thần.
Có một số việc đối với anh rất đơn giản, nhưng một số thì rất khó.
Đơn giản, chẳng hạn như việc Nghê Già mất tích.
Anh biết rõ chỉ có hai người, Tôn Lý và Ninh Cẩm Niên.
Đối phó với Tôn Lý rất đơn giản, tìm người giống anh tôn trọng quy tắc, tuân thủ luật lệ – Tôn Triết – là được. Tôn Triết nếu có thể vì nể mặt mũi Việt Trạch mà lấy lý do làm trái luật chơi ván bài để chặt một phần ngón tay em trai mình, thì tất nhiên sẽ không bao che với chuyện của Nghê Già.
Chỉ còn lại Ninh Cẩm Niên.
Việt Trạch nghĩ, âm mưu bỏ thuốc của Tưởng Na đã đâm ngược lại Ninh Cẩm Niên, hơn nữa có Mạc Doãn Nhi, khả năng là bọn họ bắt cóc Nghê Già là rất lướn.
Anh không chút suy nghĩ, cho người ở Bắc Kinh gửi đến nhà họ Ninh một bản sao, trên đó hơn trăm trang là chứng cứ ** nhận hối lộ bán chức quyền, từng đó đủ xử bố mẹ Ninh Cẩm Niên một án tử hình.
Một phút sau, liền nhận được điện thoại của Tưởng Na.
Việt Trạch hứa hẹn, chỉ cần Nghê Già nguyên vẹn không bị tổn thương gì, anh sẽ bảo đảm chứng cứ không bao giờ được tiết lộ.
Ngữ điệu bình thản của Tưởng Na khiến Việt Trạch phát hiện, đây thật ra là cái bẫy của bà ta, có thể đến cả con bà ta cũng không phát hiện cái bẫy này.
Rất có khả năng, sau khi Tưởng Na biết được chuyện Ninh Cẩm Nguyệt gặp phải, đã bỏ qua kế hoạch dựa hơi lần lượt Nghê Già và Việt Trạch, mà chuyển qua đứng theo phe Ninh Cẩm Niên định làm hại Nghê Già. Nhưng cũng lúc đó, lại dùng Nghê Già làm một quân cờ, để thăm dò Việt Trạch.
Bà ta vốn hoài nghi Việt Trạch có tâm tư phá hủy chiếm đoạt gia sản họ Ninh, nên nhân cơ hội Ninh Cẩm Niên bắt được Nghê Già dò xét mọi chuyện, kết quả thu hoạch được thật ngoài dự đoán.
Tuy rằng tiếc cho tình cảm của con gái, nhưng nếu đã biết Việt Trạch không phải đồng minh mà là đối thủ, còn không hề lưu tình, không thể dặ vào, bà ta cũng không hồ đồ đến mức để con gái cưng bám lấy rồi lại chịu tội, có lẽ bà ta đã lôi Ninh Cẩm Nguyệt về rồi.
Việt Trạch vốn định sau khi từ Macao về, lập tức rút hết những người được cài trong công ty Kana của nhà họ Ninh, khai đao chiếm đoạt, nhưng…
—— ngộ hoàn toàn vẫn chưa rõ mấy công ty này là sao đâu——
Có điều Việt Trạch cũng không tiếc.
Anh muốn lật đổ ai, chỉ là vấn đề thời gian. Cơ hội là bản thân tự tạo ra hoặc tìm thấy, thời gian tới có thể còn nhiều.
Khó khăn là, có một chuyện vẫn làm anh băn khoăn.
Từ lúc anh biết được Nghê Già đang ở đâu, cho đến khi anh tới, chỉ có 15 phút đồng hồ.
Vết nước, dây thừng, vết bầm trên tay chân, từ trong cabin cho đến boong tàu.
15 phút, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra, có thể khiến cô khi nhìn thấy anh đã dán vào nhiệt tình như lửa, rồi đến khoảnh khắc cuối cùng lại ngất đi trong tuyệt vọng.
Câu nói của cô lúc hôn mê trên ghế sau xe ô tô như một mũi dao găm trong lòng anh, thậm chí anh còn tìm người điều tra toàn bộ quãng đời trước đây của cô.
Kết quả còn thảm hại hơn cả anh tưởng tượng, anh cũng không biết làm sao mà hàng ngày cô vẫn có thể cười? Cách giải thích hợp lý duy nhất là, vài tiếng đồng hồ bị giam cầm đã dẫn đường cho những ký ức thống khổ ngày trước.
Lúc đó anh mới biết vết thương lòng của cô, là cả một nửa quãng đời trước đó.
Trong ánh mặt trời ấm áp, ánh mắt Việt Trạch như tăm tối lại, cằm banh chặt thành một đường cong sắc bén.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thế. Trong cơn bão trên cầu, thật vất vả mới đến gần nhau; khi tìm lại được cô, lại giống như có một bức tường ngăn cách họ.
Rốt cục phải làm sao mới có thể trở lại như trước?
Mà cùng lúc đó, Nghê Già đã hoàn toàn bình phục, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
Đang làm thì nghe có người gõ nhẹ cửa phòng bệnh, cô quay đầu lại nhìn, là Tống Nghiên Nhi.
Cô ấy đổi sang áo quần thường ngày, tay xách cái túi nhỏ, có vẻ cũng sắp xuất viện.
Nghê Già thấy sắc mặt cô ấy không tốt, nói: “Cậu không cần ở bệnh viện thêm một thời gian nữa sao?”
Tống Nghiên Nhi lắc đầu, không còn khí lực cố gượng nói:
“Bà ngoại nói tình trạng mẹ mình có chuyển biến tốt, bà đã đưa mẹ về biệt thự chăm sóc. Dù sao ở đâu cũng có bác sĩ, mình ở nhà dưỡng thương cũng được, tiện chăm sóc mẹ mình nhiều hơn. Có thể nói chuyện với mẹ, mẹ mình sẽ tỉnh lại nhanh hơn.”
Khi nói xong câu cuối cùng, giọng nói cô ấy lộ ra sự đau thương trong cô độc, không biết dựa vào ai.
Nghê Già yên lặng trong chốc lát, chẳng biết nên nói gì.
Nói vậy trận đấu lần này, Ninh Cẩm Niên đã tổn thương trái tim cô ấy rất nhiều.
Tống Nghiên Nhi thấy Nghê Già ánh mắt phức tạp, thì cười gượng gạo: “Mình còn quá non, đánh giá thấp Ninh Cẩm Niên. Có điều cổ phần của Tống thị trên tay Tôn Lý, coi như mình đã đổi được lại bằng giá thấp, lần đi Macao này vẫn xem là có lãi. Học được một bài học, còn biết được… “ Cô ấy dừng một chút, “Rất nhiều chuyện, rất nhiều người.”
Nghê Già tiếp tục thu dọn, thản nhiên: “Bản thân cảm thấy không sao là tốt rồi.”
“Mình đi về trước đây.” Tống Nghiên Nhi phải đi rồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Nghê Già, “Nghê Già, cậu còn nhớ ngày đó mình hỏi cậu sao không tìm bạn trai không?”
Nghê Già đã chẳng còn ấn tượng gì, nói bình tĩnh như không: “Gì cơ?”
Tống Nghiên Nhi thấy cô có vẻ không hề để ý gì, lại lắc đầu, “Không có gì cả.”
Cô ấy đi không bao lâu, lại một người gõ cửa. Là Từ Hiền.
Nghê Già ngừng tay, hỏi: “Điều tra được rồi?”
Từ Hiền gật đầu, đưa tập tài liệu cho cô: “Đại tiểu thư đoán không sai, dù là trong nhà hay trong Hoa thị đều có người hành động đáng nghi.”
Nghê Già mở tập tài liệu, lật từng trang.
Từ sau khi biết được chuyện Ninh Cẩm Nguyệt bỏ thuốc cô từ Tống Nghiên Nhi, Nghê Già liền thấy nghi ngờ, dù Ninh Cẩm Nguyệt có thể là vì nhà mình có việc nên tìm nhà họ Tôn, nhưng không đến mức phải thăm dò rõ ràng hành tung Nghê Già chứ.
Nghê Già nghi ngờ bên người có gián điệp của nhà họ Ninh, thậm chí là của Mạc Doãn Nhi, nên cô nói Từ Hiền kiểm tra lại tất cả nhân viên tất cả ngành nghề thậm chí là chủ chốt của Hoa thị mà có vãng lai đến nhà họ Nghê, kết quả là một danh sách dài này.
Nghê Già sắc mặt nặng nề lướt một lần, trong lòng đã biết rõ, trả cặp lại cho anh ta: “Xác nhận lại một lần nữa, những người có vấn đề và những người có vai trò quan trọng, đều nghĩ cách sa thải. Đúng rồi, bác sĩ tâm lý tôi nhờ anh tìm, đã tìm được chưa?”
“Tiêu Lâm, tìm thấy rồi. Rất trùng hợp là, bà ta là vợ bác sĩ riêng của bà chủ, bác sĩ Phan.”
Nghê Già hai mắt hơi co lại, đúng là trùng hợp quá, bạn thân của Mạc Mặc, Tiếu Lâm, lại có quan hệ như vậy với nhà họ Nghê.
Dù sao, bước đầu tiên trong kế hoạch của cô phải bắt đầu từ Tiêu Lâm.
Nghê Già vừa định đi thì dừng bước chân, lấy ra từ trong túi một mảnh giấy đưa cho Từ Hiền, khuôn mặt bình tĩnh dị thường: “Anh giúp tôi tìm hiểu loại thuốc này, nhưng không được nói cho bất cứ ai.”
Từ Hiền nhìn tên thuốc xa lạ trên tờ giấy, không hiểu lắm, nhưng vẫn tuân lệnh.
Nghê Già nhanh chóng thông qua bác sĩ Phan để tìm được Tiêu Lâm.
Ngồi trong phòng làm việc của Tiêu Lâm, Nghê Già bình tĩnh quét qua khung cảnh xung quanh, bố trí đơn giản và sạch sẽ, rất thích hợp để người ta thả lỏng.
Cô nhớ mang máng trước đây khi Mạc Mặc ở Bắc Kinh, có quan hệ tốt với Tiêu Lâm. Khi đó Mạc Mặc sống thê thảm, mỗi lần đến nhà họ Nghê lại gặp Mạc Doãn Nhi không thể lại gần và Trương Lan sống cuộc sống phu nhân giàu có, đến khi về liền bực bội khó chịu. Thỉnh thoảng nội thương phát tác lại khóc hu hu, đối tượng nghe khóc lóc kể lể chính là bác sĩ tâm lí am hiểu lắng nghe Tiêu Lâm.
Sau đó Nghê Già chuyển đi thành D, ấn tượng với Tiêu Lâm chẳng gặp mấy lần cũng thành mơ hồ.
Nhưng bây giờ cần một người như thế, cô liền nghĩ ngay tới bà ta. Mạc Mặc trở lại Bắc Kinh, gả nhà giàu, nhận lại con gái, nhất định sẽ chia sẽ niềm vui với Tiêu Lâm. Dù sao năm ấy luôn luôn lấy tư cách người thế yếu để chờ an ủi, giờ đã đổi đời, chắc chắn phải khoe khoang chứ?
Không biết Mạc Mặc có chú ý không, nhưng Nghê Già rất rõ, một trong những bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý là, để phân tích và sưu tầm tình trạng bệnh của từng bệnh nhân, thông thường họ đều có thói quen ghi âm, thậm chí là có thói quen ghi hình.
Kiếp trước, Nghê Già và Tiêu Lâm hoàn toàn chưa hề gặp mặt, cho đến khi cô nghiện ma túy, thử phương pháp trị liệu tâm lý, lúc đó bác sĩ phụ trách chính là bà ta.
Quá trình trị liệu không hề có hiệu quả, Tiêu Lâm đột nhiên lại đưa ra một cuốn bệnh án thần kinh có vấn đề, nói cô có khuynh hướng chống đối xã hội, hận đời, nếu không phải ngày bác sĩ tâm thần bắt cô đi, vừa may gặp Nghê Lạc, chắc chắn cô đã bị trói mang vào bệnh viện tâm thần tiêm thuốc an thần rồi.
Hôm đó Nghê Lạc nổi nóng đánh người, bị người ta quay lại tải lên mạng, truyền thông lại tiếp tục mổ xẻ hai đứa con bất hiếu nhà họ Nghê này.
Bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân rất đơn giản. Chắc chắn là nhờ công Mạc Mặc rồi.
Nghê Già còn đang suy tư, thì Tiêu Lâm tới.
Bà ta hoàn toàn không nhớ rõ Nghê Già, nhưng bà ta biết được thân phận cô qua chồng mình. Nghĩ đến có thể bắt thóp được người này để vòi tiền Mạc Mặc, trong lòng bà ta rất vui vẻ, nói chuyện với Nghê Già cũng dịu giọng hơn nhiều.
Nghê Già rất nhanh chóng rơi vào trạng thái, kể lại rất khoa trương chuyện cô bị người ta bắt cóc suýt nữa bị làm nhục, giọng đầy đau thương:
“Giờ cứ nhắm mắt lại, lại nhớ tới khuôn mặt xấu xí của bọn họ, vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, ngày nào cũng là ác mộng.”
Nghê Già nửa thật nửa giả, trong quá trình còn đau lòng rơi nước mắt mấy lần.
Tiêu Lâm liếc mắt liền kết luận là triệu chứng tổng hợp lại do áp lực sau sang chấn nhẹ, giọng nhẹ nhàng chậm rãi trấn an: “Không cần phải sợ, ác mộng đều phải tỉnh lại. Hiện tại điều làm cô ám ảnh chỉ là ảo tưởng trong đầu cô thôi, nhưng chuyện đáng sợ đó cũng chưa xảy ra không phải sao?”
Nghê Già nhìn trong mắt bà ta lóe lên sự dò xét, vội trốn tránh nhìn nơi khác, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi vùi đầu vào ghế, khóc nức nở: “Hôm nay tôi không muốn nói, tôi chỉ muốn nghỉ một lúc.”
Vừa nói vừa khổ sở khép đôi mắt đẫm lệ.
Tiêu Lâm thở dài: “Đừng lo, lần sau chúng ta bàn lại.”
Đâu ra lần sau?
Nghê Già nghe tiếng bà ta lấy máy ghi âm, hơi hí mắt, thấy bà ta bỏ băng vào ngăn kéo dưới cùng của giá sách, khóa lại.
Cô lại nhắm mắt lại, tìm một kẻ trộm điệu nghệ, dễ như không.
Ban đêm, cô xem lại băng ghi âm và ghi hình Mạc Mặc gần đây, ngoài ý muốn là, lại có cả Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc. Đây không phải là trị liệu tâm lý mà chỉ là nói chuyện phiếm bình thường, nhưng bị Tiêu Lâm ghi lại theo thói quen.
Nghê Già rất yên lặng, xem xong tất cả, trong lòng nảy ra một ý.
Ngày thứ hai sau đêm đó, là ngày hội tuyển dụng ngành điện ảnh truyền hình của trường. Bên đầu tư sẽ đến trường chọn đạo diễn mới để nâng đỡ, đạo diễn sẽ tới chọn biên kịch có thực lực, hoặc ekip làm phim đến tìm diễn viên mới.
Lúc Nghê Già còn đang ở trong viện, Tần Cảnh nói đã đọc kịch bản phim chiến tranh “Long Đồ” của cô, tính đề cử cho nhà sản xuất nổi tiếng của Thịnh Hạ, Hứa Mặc. Hứa Mặc cảm thấy rất có hứng thú, có ý định đầu tư để Tần Cảnh và Nghê Già lại hợp tác với nhau.
Nghê Già rất hưng phấn, trên đường đi học, nói chuyện líu lo với Việt Trạch đang làm tài xế cho cô.
Việt Trạch lái xe, tập trung nghe cô cười nói, khóe môi hơi cong nhẹ, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Một mặt anh vui vì dường như cô đã trở lại là cô sinh viên xuất sắc khoa biên kịch tỏa ánh hào quang trong phòng hóa trang nhiều năm trước kia, khi nói chuyện về kịch bản thì trở nên vô cùng hồ hởi nhiệt tình; một mặt anh đau lòng, cô có thể giữ tâm trạng vui vẻ thế này được bao lâu.
Nghê Già thật ra cũng cảm thấy kì lạ.
Mấy ngày nay dù là trên điện thoại hay gặp nhau, anh đều nói nhiều hơn hẳn trước, mang theo sự thoải mái cố ý khó nhận ra, cũng càng dịu dàng quan tâm cô hơn. Nhưng người nhạy cảm như cô sao không nhận ra trong lòng anh là nỗi đau trong bát lực đến gần như tự trách.
Cô biết anh yêu cô, có thể còn phải tìm các cách khác đi điều tra, muốn giúp cô giải quyết, giúp cô xả giận, lại không tra ra một đầu mối nào.
Đúng vậy, chuyện của kiếp trước, anh có bản lĩnh đến trời cũng tra ra không nổi.
Với tính cách của anh, chắc chắn lại kìm nén, đau muốn chết, nhưng lại sợ nói ra sẽ tổn thương cô, cũng chỉ có thể cố gắng thả lỏng bản thân, không để cho hai người chịu thêm áp lực.
Nhưng tiếp tục như vậy, quan hệ hai người sẽ gặp vấn đề mất.
Cho nên, khi xe đỗ, Nghê Già cởi dây an toàn, không xuống xe, lại đột nhiên không báo trước xông vào lòng anh.
Anh hơi ngỡ ngàng, ôm cô vào lòng mình: “Sao vậy?”
Nghê Già thỏ thẻ: “Không sao cả, chỉ là trong lòng có một vài chuyện, đã đến lúc kể cho anh rồi.”
Việt Trạch không hiểu sao thấy lo lo, vừa bất an vừa chờ mong. Trời mới biết anh chẳng quan tâm cái gì hết, anh chỉ đang chờ cô có thể mở lòng kể hết những chuyện khổ sở trong lòng cho anh nghe, chờ cô có thể tin tưởng anh, không còn lo ngại gì mà dựa vào anh.
Giọng cô rất nhẹ, thậm chí hơi run rẩy: “Từ nhỏ đến lớn, phải nhìn thấy hình ảnh không thể nhìn nổi của Mạc Mặc và rất nhiều đàn ông, em luôn nghĩ có một vài việc thực sự rất khủng khiếp. Lúc lớn lên, luôn luôn có người xấu muốn…. cho nên em mới học karate để bảo vệ mình. Nhưng đêm đó bị trói ở trên thuyền, người không còn sức, lại thấy nhiều bản mặt ghê tởm, nghe những lời hạ lưu của đám đàn ông đó,”
Cô chậm rãi nói chuyện, mắt nhìn vô định, anh yên lặng chịu đựng, bàn tay nắm chặt.
“Em tưởng rằng em cũng bị…” Nghê Già khẽ run rẩy, “Bọn họ đi rồi, em vẫn sợ hãi. Cho đến tận lúc thấy anh, em mới hoàn toàn thả lỏng, vừa ấm lòng, vừa thấy may mắn, chưa bao giờ em có cảm giác ấy, lúc ấy em chỉ muốn cùng anh. Nhưng trong tiềm thức em vẫn mâu thuẫn, vẫn bài xích như cũ, bóng ma vẫn đó, nên, đừng trách em được không?”
Tay anh đã nổi gân xanh, cằm banh chặt nghe đến hết câu, tức giận đến nỗi cứng ngắc cả người rồi mới dần dần thả lỏng lại.
“Sao anh trách em được chứ?” Anh ôm cô, kề má lên mái tóc dài của cô, trong lòng đầy sự tức giận và căm hờn với những kẻ đó, nhưng lúc này, quan trọng nhất vẫn là sự tự nhiên và mở lòng của cô.
Anh ôm thân thể mềm mại của cô, chỉ cảm thấy trong lòng cũng mềm, than nhẹ: “Là lỗi của anh. Lúc đó em đang ốm, trong lòng lại lo nghĩ bất ổn, anh không nên mất khống chế.”
“Qua rồi,” Trong lòng anh, cô mỉm cười, “Sau này chúng ta cũng thế nhé, trong lòng có gì, nghĩ là nói ra ngay, được không?”
Tim anh run lên, anh càng cúi đầu sâu hơn, dán sát vào gò má mềm mại: “Được!”
Cứ như thế, trong lòng yên bình ôm nhau một lúc, Nghê Già mới chui ra chuẩn bị xuống xe.
Lúc đứng dậy không cẩn thận làm rơi túi xách nhỏ, đồ trong bao rơi xuống ghế.
Việt Trạch thoáng nhìn qua, sửng sốt, nhặt lên một hộp nhỏ thuốc an thần, nhìn cô.
Nghê Già gài gài tóc bên tai, có chút xấu hổ, tỏ vẻ thành thật:
“Sau hôm đó trong lòng em vẫn không yên. Cứ nhớ lại chuyện không vui trước đó, nên đi gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói có lẽ chuyện lần này làm khơi lại những tổn thương trước kia, sợ em có khuynh hướng bị trầm cảm, nên cho thuốc.”
Việt Trạch nhíu mày: “Anh thấy người đó muốn bị tịch thu giấy phép rồi. Thuốc này tịch thu.” Dứt lời, giọng lại mềm lại, anh cầm tay cô, “Nếu em cần bác sĩ tâm lý, anh có thể tìm cho em người đáng tin hơn.”
Những chuyện cô gặp mấy năm qua và cả gần đây, đúng là cần người chuyên nghiệp hỗ trợ.
Nghê Già vốn không phản đối, hơn nữa thật sự cô cần, nên gật đầu đồng ý.
Tới hội trường lớn của trường, học sinh đang tụ tập thành từng nhóm, tranh nhau trao đổi với nhà sản xuất, đạo diễn mà mình có hứng thú.
Tìm đến gian của Thịnh Hạ, liền gặp Tần Cảnh đang vẫy cô.
Nghê Già đi tới, thông qua Tần Cảnh làm quen với nhà sản xuất nổi tiếng Hứa Mặc. Ba người thảo luận về kịch bản của “Long Đồ”, Hứa Mặc rất hài lòng, bày tỏ mong muốn ngày nào đó có thể gặp mặt thảo luận chi tiết hơn.
Nghê Già biết đây chính là lời khẳng định, còn rất hưng phấn, nhưng Tần Cảnh thấy cũng rất hưng phấn thì cô chẳng hiểu nổi vì sao. Cô kéo cô ấy sang một bên: “Chị kích động cái gì? Thịnh Hạ của nhà chị mà, chị là bà chủ, còn vui mừng thế là sao?”
Tần Cảnh cười ha ha, chẳng lẽ cô lại nói cô đang cười Việt Trạch mới chỉ yêu mà đã chú ý từng chi tiết nhỏ như thế, còn nhờ Tần Cảnh và Hứa Mặc cổ vũ Nghê Già nhiều hơn chút sao? Đương nhiên, quan trọng nhất là quả thật Nghê Già rất có tài.
Tần Cảnh đổi chủ đề, cầm lấy điện thoại của Nghê Già”: “Vào wifi trường đi.”
“Làm gì?”
“Trường làm ứng dụng tin nhắn, tin tức mới hôm nay sẽ được cập nhật tại chỗ, hiện thông báo trên điện thoại của mọi người ngay lập tức.” Tần Cảnh nhanh tay đánh một dòng chữ trên màn hình, rất nhanh, xung quanh đồng loạt vang lên tiếng điện thoại hiện tin nhắn.
Mọi người nhìn điện thoại, rồi toàn bộ nhìn về phía Nghê Già, ước ao, ghen tỵ đều đủ cả.
“Chị làm gì đó?” Nghê Già cầm lại điện thoại, nhìn vào
Tần Cảnh viết một cái tin trên trang “Hứa Mặc (Hãng sản xuất Thịnh Hạ) đã lựa chọn kịch bản “Long Đồ”, chuẩn bị thực hiện, mong đợi sự ủng hộ của khán giả.”
Tin này có thể hiện lên điện thoại của tất cả mọi người ở đây sao?
Nghê Già không nhịn được cong khóe môi, tiết kiệm được nhiều công sức rồi.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Nghê Lạc trong đám đông.
Hoa thị có một công ty đầu tư, lĩnh vực đầu tư có liên quan đến truyền thông giải trí, cho nên cậu xuất hiện ở đây không có gì lạ.
Nhưng Nghê Già vừa định đi qua, lại thấy Mạc Doãn Nhi cũng xuất hiện trong tầm mắt, ăn mặc rất quyến rũ, đang tiến lại gần Nghê Lạc.
Nghê Già mặt trầm đi, liền mỉm cười bước lại, tới gần, nghe thấy giọng kiều mị của Mạc Doãn Nhi: “Nghê Lạc, đạo diễn Trương mới nói có ý định cho chị đóng vai nữ chính trong phim điện ảnh mới của ông ấy, đang không biết tìm ai báo tin vui này thì nhìn thấy em. Em đúng là thần may mắn của chị đó.”
Nghê Lạc cũng cười: “Doãn Nhi, em xem qua chị diễn rồi, rất rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”
Nghê Già đi lên trước, khoác cánh tay Nghê Lạc, cười khẽ nhìn Mạc Doãn Nhi: “Mẹ cô đứng sau lưng cô đó, sao lại không có ai để báo tin vui nhỉ?”
Buổi gặp mặt này có mời cả hội phụ huynh, Trương Lan, Mạc Mặc và Tưởng Na đều tới.
Trước kia Trương Lan cũng là diễn viên nhỏ, người quen cùng thơi đều đã đổi nghề làm nhà sản xuất hoặc đạo diễn, nên lúc đó bà đang gặp lại nói chuyện rất rôm rả với những người bạn cũ.
Mạc Mặc từ đầu đến cuối vẫn đứng với Tưởng Na, trò chuyện vui vẻ, thân mật như thông gia.
Nghê Già đoán rằng, có lẽ đã cùng phạm tội trong lần ở Macao, hoặc có lẽ là Tống Minh thật sự có ý đưa một nửa cổ phần công ty cùng với quyền kinh doanh của Tống gia làm của hồi môn cho Mạc Doãn Nhi xuất giá.
Cho dù thế nào, cũng có thể thấy, Tưởng Na có ý đồ nhận Mạc Doãn Nhi.
Thật ra Tưởng Na là một người phụ nữ thông minh, biết rằng cách dựa hơi Nghê Già và Việt Trạch không thể dùng được, quan hệ của mấy nhà đó tuy trên bề nổi vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa, nhưng bên trong đã hỏng bét rồi, tốt nhất là đi tìm đồng minh mới thôi.
Nghê Già vừa nói xong, Nghê Lạc liền tắt nụ cười, bởi vì cậu nhìn thấy Mạc Mặc và Tưởng Na sau lưng Mạc Doãn Nhi, hai bà già cậu ghét nhất.
Mạc Doãn Nhi thấy Nghê Già, trong mắt lóe lên tia thù hận và đố kỵ.
Ngày đó Ninh Cẩm Niên đi dứt khoát, cô ta đành bất đắc dĩ đi theo, sau mới biết Việt Trạch tới cứu Nghê Già. Mà Việt Trạch vì cứu cô, không tiếc xé rách quan hệ hai nhà, gần như đẩy nhà họ Ninh đến đường cùng.
Không ngờ Nghê Già còn có bản lĩnh hơn cô ta, câu được người đàn ông như Việt Trạch.
Mạc Doãn Nhi hận muốn chết, đố kị muốn phát điên, sớm biết vậy phải bịt mắt Nghê Già lại, để cho đám đó cưỡng X cô hơn nữa.
Đáng giận hơn là, trước khi đi, rõ ràng cô ta đã ép Nghê Già mở miệng đổ vào một liều thuốc. Đó là loại thuốc thí nghiệm từ một nghiên cứu thất bại mới nhất của phòng nghiên cứu dược Tống thị. Chuột bạch thí nghiệm toàn bộ xuất hiện tình trạng thần kinh không ổn định, mất khả năng phản kháng, giảm thiểu khả năng nhận thức.
Ninh Cẩm Niên nói Nghê Già sốt cao gặp mưa, lại rơi xuống biển từ độ cao lớn, vừa hay có thể mượn cơ hội dùng thuốc độc để cô thành con ngốc. Không có Nghê Già, Nghê Lạc sẽ dễ thu phục hơn.
Nhưng không ngờ được, chẳng lẽ cô ta cầm nhầm thuốc hạ sốt?
Mạc Doãn Nhi mặc dù tức tối, nhưng trước mặt Nghê Lạc, cô ta ngụy trang rất khá, cười rất ngọt: “Nghê Già, tôi mới nhìn thấy tin trên điện thoại, xem ra cậu được hợp tác với nhà sản xuất Hứa rồi, chúc mừng cậu nhé.”
Mấy hôm trước Nghê Già bị sốt cao còn bị cô ta hành hạ, hôm nay đã đổi thành bạn bè rồi?
Nghê Già nghĩ đã gần vạch trần bộ mặt thật rồi, cũng lười giả vờ thân mật trước mặt Nghê Lạc, nên trực tiếp làm ngơ cô ta, nhìn phía Nghê Lạc, giọng nói vừa khoe khoang vừa làm nũng:
“Ông Hứa có hứng thú kịch bản của chị đấy, lợi hại không? Em phải tặng quà chúc mừng chị đấy.”
Nghê Lạc cũng vừa nhìn thấy tin thông báo trong điện thoại, trong lòng cũng kiêu ngạo và vui mừng vì Nghê Già, cảm xúc vẫn trào dâng chưa tan, nên lúc này cũng không tranh cãi với cô, ngược lại trở nên cưng chiều như anh trai chiều em gái:
“Được, chị muốn gì, em đều cho chị.”
Nghê Già hơi sững người, lòng ấm áp, nhếch môi: “Vậy chị phải về nghĩ thật kỹ.”
Mạc Doãn Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Nghê Già và Nghê Lạc thân nhau như thế, cũng lần đầu tiên nhìn thấy một Nghê Lạc trưởng thành, ra dáng đàn ông. Nghê Lạc trong trí nhớ của cô ta vẫn mãi mãi là cậu bé to xác suốt ngày gây chuyện, rất bốc đồng, rất đơn giản, rất liều lĩnh, rất thẳng thắn.
Nhưng giờ đây cậu giống như một gốc đại thụ trưởng thành, một gốc đại thụ phải che chở cho chị gái, yêu chiều chị gái.
Mà chị gái của cậu là Nghê Già, chứ không phải là Mạc Doãn Nhi.
Mạc Doãn Nhi trong lòng xót xa, vừa ganh ghét vừa oán hận, nhếch nhếch khóe miệng, như cố lôi kéo làm thân Nghê Lạc: “Nghê Lạc, vậy em định chúc mừng chị thế nào vậy?”
Nghê Lạc sửng sốt, còn chưa kịp đáp lời, Nghê Già đã đanh giọng đáp lại: “Cô thích tìm người khác đòi hỏi thế à?”
Mạc Doãn Nhi lập tức tủi thân rưng rưng khóc.
Nghê Già giờ chẳng cần lo lắng tâm tình của Nghê Lạc nữa, cô lạnh lùng xì một tiếng cười:
“Khóc cho ai xem? Lúc cô bắt cóc tôi, thấy tôi sốt cao còn cố ý đổ nước đá lên người tôi, còn suýt nữa thì để đám đàn ông đó làm nhục tôi, tôi còn chưa từng khóc. Giờ cô thì vì một câu nói vô thưởng vô phạt mà phát khóc được sao?”
“Mạc Doãn Nhi, cô có thể giả vờ đáng thương để được thương cảm trước mặt tất cả thế giới này, chỉ duy nhất là trước mặt tôi, cô không có mặt mũi, cũng không có tư cách để khóc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.