Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 60:




Editor: dipM
Vốn là vì phài dự buổi họp về cải tổ Hoa thị nên Nghê Lạc phải làm thêm giờ ngày thứ bảy không đi được, còn cố ý gửi lời xin lỗi với Việt Trạch, rồi cẩn thận dặn Nghê Già trước mặt cụ Việt nhớ tỏ ra ngoan ngoãn.
Nghê Già điềm nhiên như không, định chờ đến tối mới nói rõ quan hệ của cô với Việt Trạch.
Nhưng hôm nay công việc quá suôn sẻ, kết thúc rất sớm. Khi Nghê Lạc lái xe về nhà, nghĩ hôm nay chắc người nhà đều đang dự tiệc ở nhà họ Việt, vì vậy cũng qua bên ấy.
Cậu vừa xuống xe, đã nhìn thấy, Việt Trạch.
Việt Trạch đứng dưới giàn hoa cách đó không xa, nói chuyện với một cô gái.
Mới thoáng nhìn, Nghê Lạc suýt thì tưởng mình đui luôn rồi.
Anh Việt Trạch mặt liệt cao cao tại thượng bình tĩnh gương mẫu lạnh như băng cậu hẳng thần tượng, mà lại cười á? Lại còn cười đến mắt cũng dịu dàng, trong trẻo lấp lánh, miệng cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng lúc này.
Không những thế, anh còn tự nhiên mà ôm eo cô gái ấy, thi thoảng lại cúi đầu cọ cọ lên mặt cô. Động tác mập mờ vô cùng thân mật như vậy, hoàn toàn có chỗ nào giống với kẻ bình thường nói chuyện với người ta phải đứng cách cả mét không cho tiếp xúc gì cả đó không!
Thực sự là mất hình tượng.
Sức mạnh tình yêu chăng??
Lòng Nghê Lạc đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào sâu sắc, tất cả đều là công lao của tiểu đệ đây!
Lại nhìn cô gái kia, tóc búi phồng, cổ trắng nõn, vòng eo thon, váy trắng đáng yêu, chân nhỏ thon dài. Bóng lưng này, vừa nhìn là biết đây là một người đẹp trong sáng ngây thơ rồi.
Cũng chỉ có dạng con gái như thế mới xứng với thần tượng “Anh Việt Trạch” của cậu, đương nhiên Nghê Lạc rất hiếu kỳ, thực ra cô gái này là người như thế nào nhỉ? Mới có thể khiến cho dạng phúc hắc mặt lạnh như anh Việt Trạch trở nên giống sinh viên đại học yêu nhau trong sáng ngây thơ thế này?
Tò mò quá.
Nhìn sau lừng, chắc hẳn là kiểu em gái nhỏ moe yếu ớt dịu dàng dễ bắt nạt dễ dụ.
Nghê Lạc đang chuẩn bị đi tới làm bộ không cẩn thận nhìn thấy, kết quả còn chưa tới gần, hai người họ đã hôn nhau.
Bạn trẻ Nghê Tiểu Lạc là một đứa bé ngoan, rất bình tĩnh mà quay người lại, nhưng chưa kịp thì. Cô gái đó nghiêng đầu về phía vai Việt Trạch, để lộ cho Nghê Lạc nhìn thấy một phần khuôn mặt.
Lần này mà còn không nhận ra nữa thì cậu đã không cùng họ với bà đó!
Cái người đang ôm cổ Việt Trạch, quấn quýt ngọt ngào thân mật với anh ấy kia, không phải Nghê Tiểu Già nhà cậu thì còn ai nữa!!!
Nghê Lạc:
Cái cảm giác tam quan sụp đổ này là thế nào!
Hình như là, vừa nãy cậu vừa mới đánh giá bà chị mình là, bảo bối.
Đau trứng quá đi.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới ba mươi sáu chiêu cưa gái, ba mươi câu tán tỉnh, mười tám cách phóng điện mình dạy Việt Trạch, tất cả! Làm ơn đi anh dùng hết chỗ đó lên Nghê Già đó hả, cút!
Nghê Lạc như chiếc lá bay run rẩy trong gió.
Nếu thực sự dùng hết chiêu thức đó, thỏ trắng nhỏ ngây thơ yếu đuối Nghê Già Già này chẳng phải sẽ bị mê hoặc đến đầu óc mơ hồ, vẫy đuôi cụt ngủn phi thẳng vào ổ sói hiến thân, không phải sao?
Nghê Lạc giờ đây hối hận không sao kể xiết, cuối cùng cậu đã hiểu được tâm trạng muốn làm thịt thằng nào đó của Liễu Phi Dương trước đây rồi. Cậu gặp báo ứng cho thói lăng nhăng ngày xưa rồi, Nghê Già Già nhà cậu cũng bị người ta trêu chọc.
Nháy mắt, cậu hận không thể làm thịt con sói to Việt Trạch kia.
Nhớ lại lần trước ở trong bệnh viện, cậu hỏi Việt Trạch đã đến bước mấy rồi, còn hỏi có phải đằng gái chủ động dán vào không, Nghê Lạc trứng đau như cắt, thật hận không thể kéo lưỡi mình ra rán thành bánh quai chèo luôn đi!
Đồ lưu manh đáng chết Việt Trạch kia, lại còn dám hỏi cậu bí quyết tán gái à, sau đó quay người lén lút quỷ thần không biết mà ra tay với thỏ trắng ngây thơ Nghê Già Già nhà cậu!!
Uây sần ma!!
Việt Trạch rõ ràng là thần tượng của cậu mà~~~
Nghê Lạc nhíu chặt mày, đứng dưới tán lá cây, im lặng không lên tiếng. Cho đến tận khi hình như Việt Trạch đi ra, một mình Nghê Già đi về hướng này.
Nhìn lại xem, con thỏ nhỏ này còn đang rất vui vẻ, nhìn mới ngu si làm sao, Nghê Lạc hận không thể đánh cô một cái cho cô tỉnh ra, trước chị dạy tôi cái gì hả? Đây là bị sắc đẹp mê hoặc đó thôi.
Con thỏ nhỏ mặt mày phơi phới, khóe môi mỉm cười, vừa đi vừa nhảy chân sáo qua, thậm chí chẳng nhìn thấy Nghê Lạc đứng bên đường.
Nghê Lạc cáu, nhảy vèo một bước qua, tóm vai cô lôi lại.
Nghê Già lại càng hoảng sợ, quay đầu lại thì nhìn thấy cái mặt không vui vẻ gì của Nghê Lạc, nhất thời không kịp phản ứng: “Sao em lại đến đây?”
Nghê Lạc căm tức: “Sợ em đến thấy chị và anh Việt Trạch ôm ôm hôn hôn hả?”
Nghê Già: ⊙﹏⊙b
Bị em trai nhìn thấy đang hôn người ta, cảm giác thật là.
“Chị chuẩn bị về nhà nói cho em biết.” Nghê Già không hề để ý, lại tiếp tục bước đi,
Không ngờ Nghê Lạc lại tóm vai cô kéo lại,
– Không được yêu Việt Trạch!
Nghê Già quá sức sửng sốt, thấy Nghê Lạc mày nhíu chặt, vừa nghiêm túc vừa đau lòng:
– Nghê Già, không nên yêu Việt Trạch!
Nghê Già thấy lòng mình thắt lại: “Không phải em thích anh ấy sao?”
– Em đã nghe thấy chị nói chuyện với bà nội, chị phải kết hôn với người nhà họ Việt vì Hoa thị sao? Không cần tình yêu, hi sinh cả hạnh phúc của mình? Nghê Già, chị đừng có đần thế được không? Em không cần chị làm những chuyện như vậy vì em. – Nghê Lạc bóp chặt cánh tay cô, gần như nghẹn ngào.
– Chị không thấy giờ em rất biết điều, rất nghe lời, rất có chí tiến thủ sao? Em biết lỗi rồi, em sẽ sửa. Giờ em học rất nhiều thứ, cũng bắt đầu quản lý tập đoàn, sau này bà nội nhất định sẽ yên tâm giao Hoa thị cho em. Nhất định em có thể làm được, không cần chị phải làm những chuyện này.
Nghê Già thực sự là sửng sốt, ai ngờ Nghê Lạc lại đột nhiên nói những lời cảm động như vậy, lòng cô mềm lại, cô vừa há miệng định giải thích, lại nghe thấy Việt Trạch ở phía sau gọi cô:
– Già Già!
Nghê Già căng thẳng.
Nghê Lạc cũng nhìn về phía Việt Trạch sau lưng cô, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Nghê Già có dự cảm không tốt, vừa định cản, Nghê Lạc đã xô cô qua một bên, vung tay một quyền nhằm thẳng Việt Trạch:
– Đồ khốn!
Việt Trạch không phòng bị gì với cậu, cứ thế mà trúng một đấm sát bên cằm.
Trong cơn sấm sét, Việt Trạch nghiêng mặt, tóc mái che mắt, không nhìn ra là biểu cảm gì.
Nghê Già nghẹn họng mà trợn mắt nhìn, lao tới che trước mặt Việt Trạch, kinh ngạc:
– Nghê Lạc em điên rồi à? – Rồi quay đầu nói với Việt Trạch – Nó kích động quá thôi, không cho anh đánh lại nó! (tôi cười chết mất hẳn là bênh em)
– Em rất tỉnh táo! – Nghê Lạc một tay kéo Nghê Già – Nghê Già, em đã nói rồi, em sẽ quản lý Hoa thị thật tốt, không cần hi sinh chị làm những thứ vớ vẩn như kết hôn vì lợi ích gì gì đó. – Dứt lời, lôi cô đi.
Không ngờ Việt Trạch tiến lên một bước, cố sức nắm lấy tay kia của Nghê Già, thần sắc khó đoán:
– Cậu định mang bạn gái tôi đi đâu?
Điên thật rồi, lần đầu tiên trong đời có đàn ông đánh nhau vì cô, nhưng mà lại là em trai và bạn trai? Đây là kiểu gì vậy?
Nghê Già chỉ mong mình ngất luôn ra đây, cô gấp gáp nói gần như thét: “Nghê Lạc em nhầm rồi. Lời chị và bà nội nói em chỉ nghe có một nửa, chị thật lòng thích anh ấy.”
Dứt lời, Nghê Lạc sững người, ngay cả Việt Trạch cũng ngẩn ra.
Im phăng phắc. Chỉ có gió mùa hạ thổi qua giàn hoa, lá xào xạc.
Nghê Già thở ra một hơi, nói như đóng đinh chặt sắt: “Em nghĩ nhầm rồi, chị thật lòng thích anh ấy.”
Nghê Lạc thấy vừa nãy Nghê Già thực sự sốt sắng, lúc này thì rất nghiêm túc, cũng nhận ra có khi là mới nghe được nửa chừng câu chuyện thật, lại nhìn Việt Trạch, cằm có vết đỏ, sắc mặt lạnh nhạt bình thản, lòng cậu nổi lên một nỗi sợ hãi.
Úi, xem ra Việt Trạch vẫn là thần tượng, còn cậu, vừa đánh thần tượng xong.
– Vậy hai người giấu em cũng là không đúng – Nghê Lạc kiếm cớ oán trách, xoa xoa đầu, chịu thua không dám làm gì nữa – Kệ nó đi, chúc mừng hai người, em vào gặp cụ Việt đây. – Dứt lời, đã vắt chân lên cổ chạy.
Nghê Già giờ mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đột nhiên phát hiện không khí sau lưng có chút không ổn, trong lòng cả kinh, quay đầu sang, gặp ngay Việt Trạch ánh mắt lạnh toát, giọng nguy hiểm: “Kết hôn lợi ích, ha?”
Trong nháy mắt Nghê Già cảm thấy như mình bị gai đâm toàn thân, vô cùng khó chịu. Cô khẽ cắn môi, ngoan ngoãn nói thật: “Lúc đầu em không nghĩ tới sau này sẽ yêu ai, cảm thấy nếu xem mặt rồi gả đi cũng không phải tệ, hai bên đều có lợi.”
Cô hờn dỗi bĩu môi, dù sao sự thật là thế đó, anh có để ý cũng chẳng để làm gì đâu.
Việt Trạch bình tĩnh nhìn cô, khóe môi hơi cong, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mặt cô: “Vậy bây giờ thì sao?”
Nghê Già hơi ngẩn ra, cuối cùng, nhỏ giọng lầm bầm: “Em vừa mới nói đó.”
Anh chăm chú nhìn cô khí thế bất khuất không hề sợ hãi, bất đắc dĩ cười cười, một vòng tay ôm cô vào trong lòng.
Kết hôn vì lợi ích sao?
Sao anh không biết âm mưu của cô lúc đầu chứ.
Anh đâu có ngây thơ thế, anh không cho là chỉ một biểu hiện của anh có thể mê hoặc cô đến mụ mị được.
Anh biết cô cũng giống anh, tình cảm không bỏ ra nhiều, lý trí bỏ vào thì lại không phải ít. Nhất định phải suy xét đủ các điều kiện các yếu tố, người này là phù hợp nhất, vậy hẹn hò thôi.
Mọi việc đều là như thế, rất công bằng. Anh không nghĩ gì, cũng không thấy mất mát. Ngược lại anh rất hài lòng, rất vui vẻ, vì trong khi cấp bách cô đã bật thốt ra câu nói ấy.
Khởi đầu thế nào thì sao chứ?
Hiện tại, cô cũng giống anh, trong lúc vô thức, tình cảm đã chiếm ưu thế.
So với sự tương kính như tân từng mong đợi, đã là hơn rất nhiều.
Việt Trạch nhớ ra việc quan trọng, mặt nghiêm lại:
– Vừa nãy vô tình nghe thấy ông nội anh nói chuyện với bà nội em, anh nghĩ vẫn nên nói trước cho em biết thì hơn.
Nghê Già thầm phỏng đoán, cũng chắc được vài phần, lập tức mặt đỏ lên, cúi đầu.
– À – Anh sờ mũi một cái, rồi ngượng ngùng nói – Về chuyện đính hôn.
Thấy mặt cô càng đỏ hơn, còn cố chấp không phát ra tiếng, anh nổi lên bất an, liền nắm chặt tay cô:
– Nếu em thấy nhanh quá, anh sẽ…
– Không cần – Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong có chút xấu hổ – Ừm, thuận theo tự nhiên thôi.
Đính hôn và kết hôn thật là một khoảng cách dài. Giống như đã nói từ trước, ban đầu hai người đều suy nghĩ và cân nhắc về các phương diện, gặp nhau vốn là với mục đích kết hôn, chẳng qua trong quá trình có nảy sinh tình cảm, đây cũng là một sự may mắn, không phải sao?
Hơn nữa, vừa báo tin này ra, giá cổ phiếu của nhà họ Nghê sợ là sẽ tăng như tên lửa. Nghê Già dựa vào lòng Việt Trạch, yên bình và hạnh phúc nghĩ.
Sau sự kiện Nghê Lạc đấm Việt Trạch, Nghê Già vô cùng khổ não, bình thường là đàn ông lo lắng vợ và em gái sống chung mâu thuẫn, còn cô lại phát sầu vì chồng chưa cưới và em trai.
Quả thực là quá kỳ lạ.
Thằng nhóc đáng ghét Nghê Lạc kia lúc nào cũng làm cô khó xử; lúc cô và Việt Trạch không có gì, thì nó là fan não tàn của Việt Trạch; đến lúc có gì thì cậu biết thành antifan.
Nghê Già rất lo lắng hai người đó chung đụng sẽ gặp vấn đề gì.
Nhưng, cuối tuần Nghê Già ở lì trong phòng viết kịch bản, giữa chừng ra ngoài uống nước liếc ngang qua phòng Nghê Lạc, khong ngờ lại thấy Việt Trạch, ngồi với Nghê Lạc bên cạnh bàn, đang đọc sách, ghi ghi chép chép cái gì đó.
Nghê Già cầm cốc nước, rón rén đi tới, nghe lén hồi lâu mới phát hiện, hai người họ đang nghiên cứu số liệu tài vụ những năm gần đây của Năng lượng Ninh gia và Công ty Y dược Tống thị.
– Gần đây năng lượng Ninh gia đang đầu tư vào dòng xe xanh bảo vệ môi trường, lại gặp đúng lúc chính phủ đang thắt chặt cho vay doanh nghiệp, tài chính không quay vòng nhanh; Tống thị cũng tương tự, thuốc mới được nghiên cứu gặp nhiều vấn đề không đảm bảo an toàn, nên mãi vẫn không đưa được ra thị trường, giá cổ phiếu đã sụt giảm không ngừng. – Đây là giọng Nghê Lạc, rất chắc chắn, rất thẳng thắn, làm cho Nghê Già cảm giác em trai cô đã hoàn toàn trở thành một người khác, từ khi nào nó cũng biết phân tích vấn đề có luận điểm có trọng tâm rõ ràng như vậy?
– Thời điểm này hai nhà bọn họ chọn hợp tác để mở công ty mới, rất có thể là để nuốt trọn công ty thiết bị y tế của nhà họ Liễu, thứ nhất là để chuyển trọng tâm, vì nhà họ Ninh cũng có ý định bước chân vào ngành thiết bị y tế, thứ hai là đưa cổ phiếu mới ra thị trường thu hút đầu tư, còn có thể kích cho hai cổ phiếu còn lại tăng giá. – Đây là giọng Việt Trạch, đều đều không cảm xúc, bình tĩnh như không, rất thản nhiên mà cũng rất có uy.
Nghê Lạc bình thản phân tích: “Theo như hướng đi này, sản nghiệp của họ Liễu hay Tống cũng đều rơi vào tay nhà họ Ninh, công ty này thực chất chỉ là một bước quan trọng để nhà họ Ninh chiếm đoạt hai nhà Tống Liễu. Nếu thật sự thành công, không chỉ có trợ giúp lớn với lĩnh vực hàng đầu của nhà họ Ninh hiện giờ là các máy móc tạo năng lượng, mà còn tăng sức mạnh của chỉnh thể nhà họ Ninh không phải chỉ vài bậc.”
Việt Trạch khẽ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, không nhanh không chậm nói: “Cho nên, nếu như chúng ta muốn đứng bên kia chiến tuyến với hai nhà Tống và Ninh, thì phải bắt đầu từ bây giờ. Vì ngay khi công ty Ninh Tống thành lập, là lúc bọn họ không ổn định nhất, cũng là thời cơ tốt nhất của chúng ta!”
Nói xong, anh bất ngờ quay đầu lại, lại nhìn thấy Nghê Già đứng ở cửa, nét mặt nghiêm túc lập tức hiện nụ cười: “Nghĩ giữa giờ hả?”
Cô vẫn biết lúc cô viết kịch bản, anh qua xem thế nào nhưng không làm phiền.
“Vâng.” Cô mỉm cười thong dong bước tới, ai biết rằng cảnh cô vừa đứng ở cửa thấy là cảnh tượng hạnh phúc nhất đời cô chứ?
Nghê Già không kìm được véo véo mặt Nghê Lạc. Đây là em trai cô thật sao?
Nghê Lạc bất mãn trừng cô: “Chị làm gì thế?”
Nghê Già cười ha ha: “Em chắc chắn chúng ta sẽ đối đầu với nhà họ Tống và họ Ninh sao?”
“Đương nhiên,” Nghê Lạc nhìn cô như kiểu sao chị còn không biết hả.
“Vốn tất cả nhà họ Tống có đều là của nhà chúng ta. Bọn họ hại bác, đuổi chị Nghiên Nhi đi, còn chứa chấp Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi, những thứ này chúng ta phải đoạt lại hết; còn như nhà họ Ninh, họ đã hại chị hết lần này lần khác, không phải là theo dõi nhà chúng ta đó sao? Dù sao cũng không thể đứng cùng phe nổi, không bằng nắm chắc thời cơ tấn công đi, nếu không chờ bọn họ lớn mạnh rồi nhổ đi khó lắm.”
Nghê Già nhìn sự kiên định và bình tĩnh trên gương mặt Nghê Lạc, trong lòng có một sự xúc động và bồi hồi không thể nói thành lời, lại nhìn sang Việt Trạch, hai ánh mắt chạm vào nhau, đều ẩn ẩn sự vui mừng. Ôi, đứa em trai mất dạy ăn hại của cô giờ đã trở thành cây cao bóng cả rồi sao?
Nghê Lạc nói huyên thuyên một hồi, thấy vẻ mặt xúc động em trai tôi lớn rồi của Nghê Già, không khỏi nhíu mày, búng trán cô, nói: “Nghê Già, chị nhìn ai mà làm cái mặt đó thế hả?”
Nghê Già bị đau ôm trán, lớn lớn cái bép!
Nghê Lạc thấy cô cáu nghiến răng, không thể cưỡng được cười to: “Nghê Già ngu si không hiểu gì về buôn bán kia, chị có muốn biết em với anh Việt Trạch định dùng cách gì đối phó với bọn họ không?”
Nghê Già rất phối hợp, chớp chớp mắt, gật lia lịa: “Muốn!”
Nghê Lạc nhìn cô có vẻ rất thành kính ngưỡng mộ, đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay: “Qua đây!”
Nghê Già bật dậy đi tới.
Nghê Lạc: “Gọi ‘Anh’ đi!”
Nửa giây sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong phòng đọc sách của Nghê Lạc.
(Cho chừa giỡn mặt với chính quyền nha con =))))))))))))))))))))))))
Trương Lan lên nhà, nhìn thấy Nghê Già lắc lắc chân, vừa lắc lắc vừa bình tĩnh đi ra.
“Mẹ, con với Nghê Lạc đùa nhau thôi, nó không sao đâu.” Nghê Già lúng túng cười.
“Kệ nó.” Trương Lan không thèm quan tâm phất tay một cái, kệ con trai, bà kéo Nghê Già vào phòng, rất nghiêm túc, hỏi: “Già Già, con xem Lạc Lạc với A Trạch đều đang bận rộn chuẩn bị đối phó nhà họ Tống, hai chúng ta cũng không thể nương tay đúng không?”
“Nương tay?” Nghê Già hiếm khi thấy bà nghiêm túc lên tinh thần chiến đấu như thế nên chưa thể quen nổi.
Trương Lan nghiêm trang: “Chúng ta là lực lượng phụ nữ, cũng phải có cống hiến nha.”
Nghê Già nhìn bà đột nhiên biến thành “Mẹ làm bạn với con”, không khỏi nổi vài vạch đen, con đã tốt nghiệp nhà trẻ rồi, giờ mẹ mới đi theo con đường này, hình như hơi kì kì.
Nghê Già không biết nói sao: “Ồ, mẹ nói đi.”
Trương Lan vô cùng nghiêm túc, lấy ra một quyển sổ nhỏ, như thể là ghi chép bài họ vậy: “Già Già, mới rồi mẹ ngồi nhớ lại những việc Mạc Mặc làm trong mấy năm qua, phát hiện có vài điểm khả nghi.”
Nghê Già đại 囧, bầu không khí hôm nay bị sao vậy?
Loại không khí hừng hực khí thế tiêu diệt này cứ là lạ sao vậy?
Trương Lan tiếp tục: “Đầu tiên nói về việc mẹ đã dám chắc, lúc Mạc Mặc còn ở Bắc Kinh, vô cùng vô cùng nghèo. Nhưng mẹ nhớ rõ bà ta có đeo một vòng ngọc rất quý giá. Bà ta nói đó là đồ giả, nhưng mẹ biết xem ngọc, nó là đồ thật. Hơn nữa tính cách bà ta rất khoe khoang, có là giả thì cũng phải nói là thật. Cho nên hồi đó mẹ đã nghi ngờ bà ta có yêu đương ai, nhưng sau đó lại quên.”
“Giờ nghĩ lại, mẹ cảm thấy nếu vào thời ấy có thể cho bà ta được một món đồ như vậy, người kia không chỉ có tiền, mà phải có thế nữa. Giờ bà ta quay về không biết có còn liên lạc với người đó nữa không.”
Nghê Già bình tĩnh nghe, cô thấy mẹ có thể ngồi nhớ lại chi tiết này, rất là đáng quý. Thật sự không muốn dội gáo nước lạnh vào sự tích cực của bà, nhưng, Nghê Già nghĩ, việc này vẫn chỉ là một phán đoán, không có chứng cứ thực tế nào, nói Mạc Mặc và người đó còn có liên hệ, cũng chỉ là phán đoán thôi.
Cho dù thực sự có, hai bên đều là người có địa vị, gặp mặt cũng làm như không biết, sẽ không để lộ dấu vết.
Trương Lan nghe xong, lại hoàn toàn không thất vọng, ngược lại còn khí thế hơn: “Cho nên, chúng ta phải sắp xếp thật tốt.”
Nghê Già:
Nghê Lạc đã high bất thường, sao mẹ cũng…
Ầy, thế thì cả nhà cùng phấn đấu vậy!
Nghê Già nghĩ một chút, đảo mắt, nói: “Mẹ, trong nhà mình hẳn phải có ảnh chụp chung lúc đi chơi với các cô chú nhà khác chứ nhỉ.”
Trương Lan tìm lại cho Nghê Già xem, không bất ngờ, đúng là thấy được vài khuôn mặt quen thuộc không biết tên. Nghê Già hỏi lại toàn bộ, điều bất ngờ nhất là, cha của Ninh Cẩm Niên Ninh Trung Kỳ.
Nhưng chuyện đã qua nhiều năm, giờ lật ra chắc không dễ dàng.
Nghê Già lại suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cách. Cô nói cho Trương Lan, hai người cùng bàn luận một hồi. Vì thế….
Công ty thiết bị y tế Tam Diệp do ba nhà Tống, Ninh, Liễu hợp tác thành lập tổ chức lễ khai trương. Trương Lan là cổ đông nhỏ của công ty y dược Tống thị, đương nhiên là tham gia, còn mang Nghê Già theo.
Trước khi bước vào nơi làm lễ, Trương Lan còn cổ vũ nhiệt liệt “Mã đáo thành công”. Nghê Già thực sự là dở khóc dở cười với phong cách cố gắng thân thiết của bà, miễn cưỡng giơ tay lên đập tay với bà, kết quả tay lại bị bà cầm chặt lại, nghiêm túc như thể đọc lời thề khi ra trận vậy: “Già Già, mẹ con đồng lòng, đại sự thành!”
Nghê Già tuy bị tác phong kì lạ của bà làm cho bí từ, nhưng trong lòng lại có một cảm giác vui sướng vì được thương yêu, qua một hồi, cuối cùng cũng khoác tay mẹ, mắt ra vẻ trợn lên: “Thật là trẻ con quá, lại còn mẹ con đồng tâm.”
Vừa vào phòng tiếp khách, đã thấy Tống Minh với Mạc Mặc, sau bọn họ là backdrop (là cái phông để chụp ảnh ở các event, trên thường in rất đẹp, có tên sự kiện và các nhà tài trợ…), photographer đang chụp để lấy ảnh tuyên truyền.
Mắt liếc qua, là Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên, đứng bên cạnh Tưởng Na như Kim Đồng Ngọc Nữ, không biết là mới đóng phim xong hay sắp đi đóng.
Nếu đã có người quen, đương nhiên phải ra chào hỏi.
Tưởng Na vốn tưởng Trương Lan sẽ không đến, giờ nhìn thấy, liền nghĩ Trương Lan đúng là quả hồng mềm chỉ ham vui thích náo nhiệt đó, có thể lôi về cùng phe được, lập tức bà ta bước tới chào hỏi thân thiết:
“Lan, chị tới thật là vinh hạnh cho tôi quá!”
Trương Lan cong cong khóe môi, không vội trả lời.
Tưởng Na lại nhìn xuống Nghê Già, tuy là chợt lóe lên sự thù địch, nhưng ngoài thì vẫn cười: “Lan, chị thật là may mắn đó. Con gái thì xinh đẹp, ngay cả cậu ấm nhà họ Việt tính cách lạnh lùng vậy mà cũng coi nó là bảo bối. Việt Trạch thích con bé như thế, thực sự sau này cũng không còn gì lo nữa.”
Câu này nghe chỗ nào cũng đúng, mà nghĩ sao cũng thấy không chỗ nào đúng.
Nghê Già đang định cãi lại, không ngờ Trương Lan đã nói trước: “Một chàng trai ưu tú như Việt Trạch thích Già Già nhà chúng tôi, đây là may mắn của Già Già. Mà Già Già nhà chúng tôi cũng thích cậu ấy, đây lại là may mắn của cậu ấy. Cho nên, cụ Việt mới nói, đây là một mối lương duyên.”
Tưởng Na miệng cười như hoa, trong lòng thì bực mình.
Hôm sinh nhật ông cụ bà ta thấy rất rõ, già trẻ lớn bé nhà họ Việt cũng như tất cả những người muốn nịnh bợ nhà họ Việt, đều cưng nựng Nghê Già như thể Vương phi tương lai.
Mạc Doãn Nhi đứng một bên, miệng cười cứng nhắc, từ giây phút nhìn thấy Nghê Già tâm tình cô ta đã không tốt.
Cô ta và Mạc Mặc bị cấm đi xã giao, nhà họ Việt lại càng chắc chắn sẽ không mời cô ta.
Một nơi giới thượng lưu tập hợp như thế không đi được, mất cơ hội giao lưu thêm mối quan hệ tốt như thế thì thôi, đã vậy đi đâu cũng nghe người ta nói chuyện Việt Trạch và Nghê Già công khai yêu đương, ngay cả cửa ông cụ cũng đã qua ngoạn mục chưa từng thấy.
Mọi người nói đều bằng sự ngưỡng mộ và đố kị, lại càng không cần nhắc tới Mạc Doãn Nhi.
Rời Macao sớm, đến khi biết Việt Trạch cứu Nghê Già, cô ta đã oán hận chết được. Nhưng sau khi trở về hai người đó vẫn không có động tĩnh gì, cô ta liền nghĩ rằng Nghê Già bị đùa bỡn thôi, còn rất đắc ý.
Nhưng ai ngờ hai người đó đột nhiên công khai ngay trước cả gia đình. Cách công khai này không giống kiểu tay nắm tay hẹn hò, tác động của việc này không khác với việc đính hôn là mấy.
Sao Việt Trạch có thể vừa mắt nổi Nghê Già?
Dựa vào đâu Nghê Già có thể tìm được một người đàn ông cực phẩm xuất sắc trước sau như một với cô, còn có thể yêu đương công khai quang minh chính đại trong ánh mắt ước ao chúc phúc của mọi người?
Mà cô ta vì một Ninh Cẩm Niên thực ra là chẳng mấy hài lòng mà đắc tội bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện, để nhà họ Tống cũng bị kéo vào.
Mạc Doãn Nhi nín nhịn sự hờn giận, bật cười, giọng còn run rẩy: “Nghê Già, chúc cô may mắn. Sống cho tốt, đừng có náo loạn chia tay nhé.”
“Nào có rỗi hơi mà chia tay chứ,” Nghê Già lười biếng xoa xoa mặt, “Còn đang bận tối mặt chuẩn bị để một tháng nữa làm lễ đính hôn đây.”
Đính hôn? Mạc Doãn Nhi vừa kinh ngạc vừa đố kị, vừa oán hận vừa tức tối, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Nghê Già nhún nhún vai như không có gì xảy ra,
“A, đúng rồi, chắc cô không nhận được thiệp mời. Ngại quá, tôi đã quên cô với mẹ cô bị cái giới này tẩy chay rồi, đáng ra không nên nhắc chuyện làm cô thương tâm.”
Mạc Doãn Nhi mặt co quắp, chỉ hận không thể phản bác, mà ngay từ khi Trương Lan bước qua cửa rất rõ ràng đã nheo mắt lại, chỉ dành cho cô ta một sự phản cảm và khinh bỉ, thậm chí là chán ghét sâu sắc và thù hằn.
Ánh mắt này, đã chặt đứt ý nghĩ muốn tươi cười chào đón của cô ta.
Giờ Nghê Già chỉ mấy câu không dấu vết làm nhục cô ta, Trương Lan lại hơi hơi mỉm cười, Mạc Doãn Nhi tức nghiến răng nghiến lợi, không giúp cô ta thì thôi lại còn hả hê nữa.
Cô ta cảm giác bất lực chưa từng thấy, vậy mà lại vẫn cứ phải cố mỉm cười.
Tưởng Na lạnh lùng nhìn, cười khẽ: “Đính hôn? Tôi cũng mới nghe nói đấy. Hai người mới qua lại có bao lâu, sao đã vội thế, hay là…”
Bà ta không có ý gì tốt liếc qua bụng Nghê Già, làm bộ trong lòng biết cả rồi còn rất quan tâm khuyên bảo, “Nghê Già, tuổi cháu còn nhỏ, vẫn nên suy nghĩ cho thân thể mình thì hơn.”
Chịu kích thích nhiều nhất, là Trương Lan.
Nhưng Nghê Già lập tức cười nhạt: “Chỉ là đính hôn thôi, kết hôn phải thêm một hai năm nữa.” Một câu nói dễ dàng gạt phăng ý châm chọc “bác sĩ bảo cưới”.
Lập tức cô nghiêng đầu hiếu kỳ:
“Gần đây không thấy Ninh Cẩm Nguyệt, nghe nói cô ấy đi Mỹ du học? Bao lâu ạ, mười tháng sao?”
Du học là cớ ai cũng biết rõ, không phải để sinh con thì để bỏ con.
Tưởng Na tức giận nghiến sắp nứt cả lợi, đẩy Ninh Cẩm Nguyệt ra nước ngoài là để cắt đứt ý định của nó, nếu như con gái cưng thật sự bị tất cả mọi người tự động hiểu thành đi “du học”, thì bà ta thực sự là đau lòng.
Nghê Già nhìn bà ta, sao? Bị gán cho tiếng xấu này cảm giác rất khó chịu đúng không?
****
Tiểu kịch trường:
Trở lại với chuyện xưa, con sói Việt Tiểu Trạch thích 1 con nhím nhỏ kêu Nghê Già Già. Nhưng con nhím lại rất thích ngủ, cứ nằm ngáy o o trên thảm cỏ, cuộn thân lại chỉ lộ ra toàn gai và cái mũi nho nhỏ mềm mềm.
Con sói ngồi bên cạnh, nhìn cái mũi trơn mềm khi ngủ cứ co rụt của con nhím, thật có loại xúc động muốn nhào tới gặm cắn, âu yếm một phen. Ô oa, nhưng đó chỉ là trong tưởng tượng thôi, bởi vì con nhím rất sợ người lạ, chắc sẽ không muốn làm bạn với sói ta đâu. Con sói chỉ có thể yên lặng ngồi phe phẩy đuôi mà nhìn xem con nhím. Lại nhìn cái mũi mềm mềm đang co co rụt rụt kia, thật sự không kiềm được muốn tiến đến sờ sờ cắn thử một ngụm nga ( ̄▽ ̄)  nhưng mà xung quanh toàn gai nhọn sẽ đâm thủng miệng mất. Còn nếu sờ sờ thì sợ móng vuốt lại cào phá cái mũi nhỏ đáng yêu của con nhím.
Con nhím chắc chắn sẽ bị đau tỉnh lại rồi rồi oa oa khóc.  Con sói mới không muốn làm đau con nhím đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.