Chị Lưu xuất hiện khiến Vinh Kính và Tạ Lê Thần có chút khó xử, lát nữa đi vào đụng phải, sẽ bại lộ ... Còn nữa, chị ấy tới đây làm cái gì? Không thực sự là tới báo thù chứ... Thật phiền phức!
"Hai người suy nghĩ cái gì vậy?!" Lúc này, trong bộ đàm cửa xe truyền đến giọng Mejia không nhịn được, "Mau vào đi a, mất dấu là Triệu Duệ nguy hiểm đấy!"
Vinh Kính và Tạ Lê Thần Không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi vào câu lạc bộ.
Câu lạc bộ Skull Fruit này, thật ra gác cổng không nghiêm ngặt như nhóm Vinh Kính tưởng.
Vinh Kính nói khẽ với Tạ Lê Thần, "Kỳ quái a, câu lạc bộ có buôn lậu ma túy đều như nhau, không thoáng như vậy mới đúng chứ!"
Tạ Lê Thần nghe xong cũng không hiểu, quan sát bốn phía, Vinh Kính nhắc nhở, "Cẩn thận vẫn hơn!"
Hai người tới gần quầy bar, tìm vị trí ngồi xuống.
Triệu Duệ đứng ở trước quầy bar, bắt chuyện với một người bartender, mà chị Lưu không ở đó. Xa xa, có một hành lang rất tối, chị Lưu không phải đi vào đó chứ? Mục tiêu của chị ta có thể là ông chủ thần bí của câu lạc bộ. Chị Lưu hẳn là là có năng lực tự vệ nhất định, Vinh Kính từng thấy chị ta luyện quyền, thế nhưng... Nếu như Triệu Duệ nói không sai, như vậy trong câu lạc bộ này có tay buôn ma túy! Buôn ma túy nghĩa là gì?! Là có khả năng sẽ có súng ống đạn dược và nguy hiểm tùy lúc xảy ra! Chị Lưu đang nổi nóng, tâm tình kích động rất có thể sẽ làm chuyện điên rồ.
Vinh Kính lại nhìn bốn phía, thấy lo lắng.
Tạ Lê Thần nhìn ra tình tự của anh, thấp giọng nói, "Phân công nhau hành động đi, tôi theo dõi Triệu Duệ là được rồi, chị Lưu sớm muộn gì cũng sẽ gây náo loạn, tình huống này, tốt nhất cậu tìm chị ta trước, khuyên chị ta rời đi."
Vinh Kính nghĩ rất có lý, nhưng lại lo lắng Tạ Lê Thần một mình ở chỗ này.
"Đi đi." Tạ Lê Thần nháy mắt với anh, "Tôi có thể tự gánh vác cuộc sống cũng có thể tự lập."
Vinh Kính do dự một chút, xoay người rời đi, nhân lúc mọi người trong quán bar không chú ý, lẻn vào hành lang.
Hành lang rất dài, bên trong ánh sáng lờ mờ, Vinh Kính cảnh giác, vừa đi vừa tìm chị Lưu. Trong tay nhẹ nhàng nắm một quả lựu đạn, là lựu đạn khói cầm tay, dùng tác chiến du kích là tốt nhất, vũ khí không tiện, lực sát thương cũng quá lớn.Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đi rồi, y cũng không có việc gì, đứng ở đó nhìn Triệu Duệ nói chuyện với bartender.
Triệu Duệ và bartender ở cạnh nhau, có thể thấy hai người rất quen thuộc ... Tạ Lê Thần không biết vì sao, vẫn thấy biểu cảm của Triệu Duệ kỳ quái. Chẳng lẽ mình có ý với thỏ Vinh rồi, sẽ bài xích nữ sinh kiểu như Triệu Duệ sao? Sao hình như cứ có thành kiến với người ta vậy?
Mặt khác, Tạ Lê Thần tiện thể quan sát khách ra vào câu lạc bộ bốn phía, phát hiện rất nhiều dân punk, thế nhưng cũng có một vài người thường...
Nói như thế nào nhỉ, cảm giác giống như khi nãy Vinh Kính nói, là một tổ chức đáng sợ buôn lậu ma túy, nhưng câu lạc bộ này làm cho người ta cảm giác quá quang mình chính đại, giống một nơi các fan âm nhạc mê tụ hội hơn.
Tạ Lê Thần tuy rằng đeo kính râm, nhưng vẫn thu hút chú ý nhất định, đại thể khách chỉ nghĩ y rất tuấn tú, tạm thời chưa phát hiện thân phận của y.
Chính lúc này, Tạ Lê Thần thấy Triệu Duệ nhét một tờ giấy phía dưới ly, giao cho bartender.
Bartender giơ tay lấy khăn, lặng lẽ thu hồi tờ giấy, xoay người đi vào.
Triệu Duệ bưng ly giả vờ uống rượu, trừng mắt nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần thấy được, chỉ bất quá... Y vẫn thấy rất không thích hợp.
Chính lúc này, thấy na bartender đã trở lại, rót một ly rượu cho Triệu Duệ, còn có mấy viên thuốc.
Triệu Duệ cười cười, uống hết rượu buông ly, xoay người đi đến một cái cửa nhỏ bên cạnh.
Tạ Lê Thần nhíu mày, quay đầu lại nhìn hàng lang Vinh Kính đi vào... Còn chưa trở về.
Lúc này, bartender đi ra khỏi quầy, sang bên kia, giống như đi toilet, Tạ Lê Thần tận dụng thời cơ, đi qua, lẻn vào cửa nhỏ kia.
Tiến vào mới phát hiện, dĩ nhiên là cửa ra, bên ngoài sau quán bar.
"Này."
Y đảo mắt, thấy Triệu Duệ dựa vào tường nhìn mình, trong tay thảy thảy mấy viên thuốc.
Tạ Lê Thần trước tiên nhìn trái phải có ai không, sau đó hỏi, "Thế nào rồi?"
"Đều đối phó cả rồi, chứng cứ đều có, chỉ tiếc ông chủ không ở đây."
"Chậc..." Tạ Lê Thần nhíu mày, không nói sớm, đỡ phải đi ra, "Em gọi Mejia tới đón, tôi trở về."
Nói rồi, xoay người đi trở lại.
"Ai!"
Triệu Duệ nhanh chóng kéo y, "Anh đã ra đây rồi, còn đi vào làm gì? Cẩn thận bị phát hiện."
"Em về trước đi, tôi và Vinh Kính còn có chút việc." Tạ Lê Thần định đi, Triệu Duệ kéo không tha, hỏi, "Vinh Kính kia, là gì của anh a?"
Tạ Lê Thần khó chịu, "Cô quan tâm nhiều quá đấy."
Nói xong, thấy ánh mắt bi thương của Triệu Duệ, Tạ Lê Thần nhìn trời —— thiếu chút nữa đã quên, y đang dùng mỹ nam kế.
Đang nghĩ ngợi làm thế nào đuổi cô ta đi, Triệu Duệ liền cười, "Tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh đang diễn, anh căn bản không phải người dịu dàng như vậy!"Tạ Lê Thần gãi gãi đầu, bại lộ rồi không việc gì phải giấu diếm nữa, an nguy của thỏ quan trọng hơn. Giơ tay vẫy chào Triệu Duệ, "Cô đi nhanh đi, nói Mejia đưa cô về nhà."
"Anh là gay a?" Triệu Duệ truy hỏi, "Vinh Kính kia là bạn trai anh?"
Tạ Lê Thần rất phiền người khác hỏi vấn đề của y, lại không có nghĩa vụ phải báo cáo, chuyện của mình liên quan quái gì đến kẻ khác a! Không thèm để ý tới xoay người đi.
"Trong lòng anh, tôi có phải không còn không bằng một ả thế thân đánh võ a?"
Một câu nói tiếp đó của Triệu Duệ, khiến Tạ Lê Thần ngừng cước bộ.
"Cô làm sao biết chuyện người thế thân kia?" Tạ Lê Thần quay đầu lại, bước lên một bước, nhíu mày nhìn... Quả nhiên, hình dáng nữ sinh chỉ là giả vờ mặt ngoài.
"Hắc hắc." Triệu Duệ nhếch khóe miệng cười, "Tôi vẫn thích anh thế này hơn, dịu dàng gì đó, quá giả tạo!"
Tiếng vừa dứt, Tạ Lê Thần liền cảm giác bụng đau đớn... Sau đó toàn thân bị tê dại, như là bị điện giật...
Nghĩ đến điện giật, Tạ Lê Thần đã thấy được côn điện trong tay Triệu Duệ, tay chân cũng không còn nghe theo sai khiến nữa... ngã quỵ.
...
Vinh Kính đi tới đầu cùng hàng lang, dừng lại tại một gian phòng cuối cùng.
Chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khắc khẩu.
"Cứu tôi với!"
Kỳ quái, kếu cứu mạng lại một người đàn ông, mà mặt khác còn có một giọng nữ, là chị Lưu, chị ta đang hét, "Tao phải giết mày, là mày hại chết con tao! Là mày!"
"Không phải a! Cô có phải nhận sai người rồi không!"
Vinh Kính khó hiểu, nhưng bất luận thế nào, hình như thực sự sắp tai nạn chết người, đẩy cửa ra xông vào.
Vừa vào, thấy một người đàn ông, mặc áo sơmi hoa hơn ba mươi tuổi, hắn trốn ở sau bàn làm việc, chị Lưu cầm đao trong tay, muốn giết chết hắn.
"A!" Người kia thấy được Vinh Kính vui mừng, nhanh chóng hét, "Cứu tôi với, bà điên này không biết có phải nhận sai người rồi không, mau báo cảnh sát a!"
"Chúng mày buôn lậu ma túy, hại chết con tao, tao liều mạng với mày!" Chị Lưu cầm đao định đuổi tới chém. Vinh Kính nhanh chóng tiến lên ngăn cản.
"Không phải chứ... Bà nói tôi nuôi hai tình nhân thì tôi đây sẽ nhận, nhưng buôn lậu ma túy?!" Na nam há to miệng, kiểm bộ biểu cảm cực khoa trương, "Bà thím à! Bà có lầm hay không vậy!"
Vinh Kính thấy không đúng, hỏi hắn, "Anh là ông chủ ở đây?"
"Đúng vậy!" Người kia gật đầu, "Chứ còn ai nữa, cậu biết bà điên này a?"
Vinh Kính thấy chị Lưu vừa khóc vừa giãy dụa giống như không khống chế được tâm tình, giằng lấy đao trong tay chị ta, hỏi người kia, "Tên là gì? Giấy chứng nhận!"
"À..." Nam nhân trên dưới quan sát Vinh Kính, "A! Cảnh sát hả?! Xin chào xin chào! Tôi là Vương Bỉ Đắc, chúng tôi làm ăn có giấy phép kinh doanh hợp pháp. Vừa rồi tôi nói cái gì mà tình nhân, chỉ là nói bậy thôi, ha ha!" Nói rồi, hắn nhanh chóng lấy ra một đống giấy chứng nhận lớn đưa cho Vinh Kính kiểm tra, biện giải, "Bà thím này tuyệt đối là nhận nhầm người! Tôi là người làm ăn giữ khuôn phép, tuyệt đối không có buôn lậu ma túy! Tôi ngay cả thuốc lá cũng không hút a!"Vinh Kính trên dưới quan sát hắn, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe ra một ý niệm trong đầu, cảm thấy không đúng, gọi điện thoại cho Tạ Lê Thần, đảo mắt hỏi chị Lưu, "Chị Lưu, làm sao chị biết mà đến đây ?"
"Bạn gái..." Chị Lưu lúc này có chút suy sụp, vừa khóc vừa nói, "Bạn... bạn gái nó nói cho tôi biết."
"Tôi không có bạn gái a!" Vương Bỉ Đắc nhanh chóng lắc đầu, "Tôi thích đàn ông !"
Vinh Kính biết chị Lưu không phải nói Vương Bỉ Đắc, mà là bạn gái con trai mình, hơn nữa... Tạ Lê Thần vẫn không tiếp điện thoại, anh liền có chút rối loạn.
"Bạn gái con trai chị là ai a?" Vinh Kính hỏi.
Chị Lưu vẫn lắc đầu, "Duệ Duệ... Duệ Duệ vừa gửi tin nhắn cho tôi, là hắn, hắn hại chết con tôi!"
Vinh Kính khống chế chị Lưu, cảm thấy trong óc đại loạn —— Duệ Duệ?!
"Các anh có mở trang web Skull Fruit không?" Vinh Kính truy hỏi Vương Bỉ Đắc.
"A?" Vương Bỉ Đắc gãi gãi đầu, "À... Cái trang web hình xăm kia sao! Ờ, tôi quen biết một người bạn, cô ấy thích thiết kế hình xăm, rất được thanh niên hoan nghênh. Chỗ tôi có phòng, nên đơn giản mời một người chuyên nghiệp đến làm! Làm ăn rất tốt."
"Người bạn của anh tên là gì?" Vinh Kính trong lòng đã có dự cảm không tốt, điện thoại Tạ Lê Thần reo đến giờ còn chưa ai tiếp.
"Triệu Duệ." Vương Bỉ Đắc trả lời, "Là khách quen chỗ tôi, đúng rồi, trang web đó là cô ấy lập ra, nói là dùng để mời chào khách hàng..."
Vương Bỉ Đắc vừa mới dứt lời, Vinh Kính đã xoay người phóng ra.
Để lại chị Lưu và Vương Bỉ Đắc nhìn nhau.
"Không phải chứ!" Vương Bỉ Đắc nhanh chóng cầm lấy ghế bảo vệ mình, "Cứu tôi với!"
Chị Lưu đứng ở tại chỗ, nghe được tên Triệu Duệ, thấy có chút hỗn loạn... Phát nhiệt mình đã bình tĩnh lại, cảm thấy như bị lợi dụng rồi.
Vinh Kính chạy vội đi ra ngoài, tới rồi phòng khách thấy Tạ Lê Thần biến mất.
"Mejia, đã xảy ra chuyện!" Vinh Kính gọi điện thoại thông báo Mejia, "Chúng ta bị Triệu Duệ đùa giỡn rồi!"
Mejia sửng sốt, rời xe đi về phía câu lạc bộ.
Vinh Kính vọt tới trước quầy bar, túm lấy người bartender đang phối rượu.
Bartender thấy một cậu trai xinh đẹp tới bắt lấy mình, cho rằng là do say rượu làm loạn, mỹ mãn cười hỏi, "Muốn gì? Cừu nhỏ... Ai nha."
Nói còn chưa dứt lời, Vinh Kính túm lấy hắn vứt ra khỏi quầy bar, "Triệu Duệ đâu!"
"Triệu... À, Duệ Duệ đi ra phía sau rồi." Bartender giơ tay chỉ vào cửa sau, "Cô ấy nói đau đầu về nhà sớm một chút... Ai nha "
Vinh Kính đã đá văng cửa, đạp trên người hắn đi qua, lấy ra điện thoại gọi cho Tạ Lê Thần.
Mới tới cửa chợt nghe tiếng điện thoại reo, thấy điện thoại Tạ Lê Thần bị nhét vào ven đường... Cái di động Lamborghini rất kiêu ngạo, màu vàng kim, dưới ánh mặt trời rất chói mắt. Bên cạnh còn có hai viên Aspirin.Vinh Kính cắn răng, đại khái đoán được Tạ Lê Thần bị lừa đi ra ngoài thế nào rồi. Giơ tay nhặt điện thoại lên, không có điện thoại, tức là hệ thống định vị cũng không dùng được!
Vinh Kính chạy ra khỏi ngõ nhỏ, bên ngoài là đường cái đông nghịt, xe cộ lui tới rất nhiều, ngẩng đầu, đầu ngõ vốn có một cái camera... Nhưng bị đập hư rồi.
Vinh Kính đã hiểu hết, tất cả đều do Triệu Duệ sắp đặt cả, mục tiêu chỉ là Tạ Lê Thần mà thôi! Xem ra giác quan thứ sáu của cục đồ ăn thực sự chuẩn, Triệu Duệ kia có vấn đề lớn, mình tin tưởng y một chút sẽ không xảy ra cớ sự này .
Vinh Kính vỗ vỗ mặt mình, hiện tại không phải thời gian rối rắm, việc cấp bách là cứu cục đồ ăn ra!
Nghĩ vậy, vội vã về lại quán bar, thấy bên trong quán bar nháo loạn hết cả, Mejia một cước giẫm trụ người bartender bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Bartender từ túi trước lấy ra một bao bột phấn màu trắng, nói là Triệu Duệ vẫn thường cung cấp ma túy cho hắn.
Mejia còn muốn nói gì đó, Vinh Kính cũng đã không còn hứng thú, anh vội vã đi ra ngoài, lên xe rồi, mở video liên lạc với Kolo.
Kolo xuất hiện, sắc mặt cũng khá nghiêm trọng, "Tôi nhận được tin tức ..."
"Trên người Tạ Lê Thần có thứ gì có thể tìm được y không?" Vinh Kính nói thẳng.
"Ờ..." Kolo do dự một chút.
"Bớt giả vờ đi!" Vinh Kính nghiêm mặt, "Tạ Lê Thần quang trọng như vậy, tổ chức không thể nào không giấu."
"Kính, đừng nóng vội." Kolo trả lời.
"Cho tôi thứ tìm được y, còn nữa, nói Sara chuyển vũ khí tới cho tôi, ngay lập tức!" Vinh Kính ngữ khí cường ngạnh.
Kolo cũng không biện bạch thêm, nói cho Vinh Kính một dãy số, là số hiệu kết nối với con chip định vị trong thân thể Tạ Lê Thần, còn có một chuỗi mật mã.
Vinh Kính vừa truy lùng vị trí Tạ Lê Thần, vừa hỏi, "Các ông gắn chip định vị vào người y lúc nào?"
"Anh ta làm diễn viên, thường hay thụ thương." Kolo trả lời.
"Vì sao lo ngại y như vậy?" Vinh Kính nhập số hiệu và mật mã, bắt đầu đợi vệ tinh định vị, biên hỏi Kolo, "Y chẳng qua chỉ là một diễn viên, có chút thiên phú, tôi tới bây giờ chưa thấy ông coi trọng ai như vậy."
"Anh ta không phải người bình thường, Vinh Kính." Kolo cười cười, "Anh ta là vũ khí mạnh nhất... Giống cậu vậy!"
Vinh Kính cười nhạt một tiếng, lúc này, định vị vị trí đã ra kết quả.
Vinh Kính phát hiện con trỏ đang di động, có thể thấy được hẳn là đang ở trong xe, liền lái xe theo bản đồ đi tìm.
"Tôi sẽ nói Sara đưa hàng đến trợ giúp cậu." Kolo chuẩn bị tắt video, Vinh Kính nhắc nhở, "Tìm Triệu Tạ nhờ chút đi, vì sao muốn giết con gái mình, gã khả năng có lý do đầy đủ."
Trên mặt Kolo cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu, tắt video.
...
Tạ Lê Thần cảm thấy đầu có chút choáng, bụng đau nhức như là cơ thể bị kéo bị thương vậy.Cố sức giật giật, phát hiện hai tay hình như không thoải mái... Mở mắt —— rồi xong! Bị trói trên ghế, nhưng lại là trói gô, nút buộc dây thừng thế này muốn tháo ra cũng có chút độ khó.
Cúi đầu nhìn, thấy Triệu Duệ hai tay chống cằm, ngồi trên mặt đất bên cạnh y, đang xuất thần.
Tạ Lê Thần quan sát bốn phía, bọn họ đang ở trong một thứ cùng loại với thùng đựng hàng, góc tường đặt hai cái đèn nạp điện rất sáng, có chút chói mắt. Mặt đất đang rung, còn có một chút xóc nảy, chứng tỏ bọn họ đang di động.
"Anh tỉnh rồi?" Triệu Duệ ngẩng mặt, rất hưng phấn nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhìn vào mắt cô ta, gật đầu, "Tôi hiểu ba cô vì sao muốn thuê người giết cô rồi."
"Anh không nghi ngờ tất cả đều là tôi đang diễn, thuê người giết cũng là tôi sao?" Triệu Duệ cười hỏi.
Tạ Lê Thần lắc đầu, "Thuê người giết cô, nhất định là ba cô! Hơn nữa, cô vẫn luôn nói dối."
"Hừ." Triệu Duệ cười gật đầu, "Lúc ăn mì, anh đã nghi ngờ tôi có phải không? Tôi đã nhìn ra, anh rất thông minh! Nhận ra từ chỗ nào?"
Tạ Lê Thần không thích ứng với cách nói giả Lolita của ả, nhún nhún vai, "Cảm giác mà thôi."
"Cảm giác?" Triệu Duệ nghiêng đầu, "Cảm giác gì?"
"Kiểu như, người lương thiện trên người đều có khí tức tự nhiên rõ ràng." Tạ Lê Thần thản nhiên nói, "Mặc kệ cô ấy ăn mặc thế nào, khí chất sẽ không thay đổi!"
"Ha ha." Triệu Duệ cảm thấy rất hứng thú giơ tay chỉ chỉ mình, "Tôi thì sao? Tôi có mùi vị gì?"
Tạ Lê Thần nhìn ả, cười nhạt, "Mùi tử thi hôi thối."
Triệu Duệ ngẩn người, sau đó nhếch môi nở nụ cười, "Tôi rất thích anh a! Anh có biết, ba tôi sợ tôi tới cỡ nào không? Trong mắt lão, tôi chính là ác ma! Ha ha "
Tạ Lê Thần đảo mắt, không hề để ý tới thiếu nữ tâm lý cực độ vặn vẹo không bình thường này, chỉ yên lặng sổ sổ trong lòng —— con thỏ bạo lực, thời khắc mỹ nhân cứu anh hùng đến rồi, cậu phải nỗ lực a!