[Hắc Pháp Sư Dữ Bạch Vương Tử Hệ Liệt] - Hắc Pháp Sư Và Bạch Vương Tử

Chương 1.3:




Vô luận là Quang Minh giáo hội hay Hắc Ám Chi Thần đều từng nói một câu —— chân lý xuất phát từ thực tiễn.
Pháp Nhĩ Tư đem dấm táo nhỏ vào thịt chuột hư thối, sau đó nhẹ nhàng niệm chú ngữ.
Thịt thối cấp tốc biến thành màu đen, đồng thời tản ra loại vị đạo dị thường khó nghe.
Pháp Nhĩ Tư ôm cánh tay nhìn một chút, lại đối chiếc mâm niệm chú ngữ.
Lần này, thức ăn nguyên bản khiến kẻ khác buồn nôn, biến thành một bàn thịnh soạn cao lương mỹ vị khiến ngón trỏ đại động.
Vô luận là khối táo trang trí tinh xảo hay miếng thịt cùng loại thịt bò, đều tản mát khí tức mê người không gì sánh được.
Pháp Nhĩ Tư thở phào, huyễn thuật ma pháp của y cuối cùng thoạt nhìn không như vậy kém cỏi.
Tuy y tại Á Cách đại lục được xưng Hắc Bào Giáo Phụ, thế nhưng đối với loại phổ thông huyễn thuật hoàn toàn không thể xưng hắc ma pháp, chỉ có thể nói là một loại thủ thuật che mắt này thật sự không quá am hiểu.
So sánh với nó, y quen biết một vu yêu thật ra là hảo thủ.
Tuy hắc ma pháp của vu yêu kia không được tốt, thế nhưng tại phương diện pháp thuật mê hoặc cùng huyễn thuật thuộc hắc ma pháp hệ, lại là thứ khiến y theo không kịp.
Pháp Nhĩ Tư nghĩ, vu yêu kia nhất định có thể đem mâm thịt chuột biến thành thịt bò chân chính, cả vị đạo cũng giống nhau như đúc.
Chênh lệch chính là chênh lệch, y vô pháp đem thịt chuột chua biến thành thịt bò, chỉ có thể cải biến bề ngoài.
Khe khẽ thở dài, chỉ cần nghĩ đến Y Lai Ân ăn xong, có lẽ gương mặt sẽ biến thành màu lục hoặc màu tím…
Pháp Nhĩ Tư không khỏi đối chiếc gương trên bàn lộ tiếu dung xán lạn, sau đó đem chiếc mâm thoạt nhìn —— chỉ là thoạt nhìn, thức ăn mỹ vị không gì sánh được đặt lên khay.
Liếc nhìn bữa trưa tinh xảo vừa từ phòng bếp bưng tới, y bưng chiếc khay của mình tới sát vách.
“Điện hạ, cơm trưa của ngài tới.” Pháp Nhĩ Tư gõ cửa.
Không giống quý tộc bình thường cao ngạo, Y Lai Ân tự ra mở cửa, chỉ là biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, “Pháp Pháp Nhĩ Tư, cảm tạ ngươi.”
Pháp Nhĩ Tư cười cười, bưng khay tiến vào gian phòng bố trí hoa lệ —— làm một thành viên hoàng thất, thứ Y Lai Ân hưởng thụ tự nhiên là tốt nhất.
Tơ lụa đắt tiền của phương đông từ đỉnh giường rủ xuống, được thị nữ dùng dây lụa kim hoàng sắc buộc lên, mặt đất trải da lông gấu trắng vận chuyển từ đại lục lạnh lẽo của phương bắc, thuần trắng mà mềm mại.
Mỗi kiện trang trí trong phòng đều là như vậy xa xỉ, tuy đối Y Lai Ân, những thứ này không có gì đặc biệt hơn người.
Pháp Nhĩ Tư đem chiếc mâm nhẹ nhàng đặt lên bàn, đồng thời trong ly thuỷ tinh rót vào nước trái cây mới mẻ —— ly nước trái cây nhưng thật ra là hàng thật giá thật.
Y Lai Ân có chút do dự ngồi xuống ghế.
Gần nhất hắn đối thức ăn có chút bài xích, chính xác mà nói, là hắn đối thức ăn do Pháp Nhĩ Tư bưng tới hứng thú thiếu thiếu, đồng thời loại cảm giác đang từ từ chuyển thành sợ hãi. Nếu có một ngày hắn đi con đường mắc bệnh kén ăn, có lẽ chính là bởi những thứ thức ăn này.
Thật khó tin tưởng, tiêu chuẩn trù nghệ hiện tại của trù phòng kém như vậy, cả hắn luôn không kiêng ăn đều sản sinh cảm giác sợ hãi.
Bất quá Y Lai Ân hiện rất đói bụng, sáng nay có một hồi nghi thức duyệt binh, sau đó hắn cùng vài kỵ sĩ luận bàn, bức thiết cần thức ăn đến khôi phục thể lực.
Hắn nhìn một chút những món ăn tinh xảo tản mát vị đạo mê người trong chiếc mâm, lại ngẩng đầu nhìn Pháp Nhĩ Tư tiếu dung xán lạn, do dự chốc lát, cầm dao nhẹ nhàng cắt một khối thịt, dùng nĩa xiên vào, chuẩn bị đưa lên miệng——
Cửa phòng không tiếng động bị người đá văng, Y Lai Ân đầu tiên dừng lại, động tác kế tiếp chính là liếc về phía cửa, thế nhưng không có cắn xuống khối thịt.
Pháp Nhĩ Tư thấy thế, phẫn nộ ngẩng đầu, xuất hiện ở cửa chính là tổng quản hoàng cung Ô Lạp Nhĩ.
“Bữa trưa tốt lành, Y Lai Ân điện hạ, quốc vương cấp tốc triệu kiến ngài, hy vọng ngài lập tức đến phòng tiếp kiến.”
“Úc, tốt!” Y Lai Ân lập tức đứng lên, đương nhiên, trước khi đứng, đã đem dao nĩa trong tay buông xuống, bao quát khối thịt xiên trên nĩa.
“Pháp Nhĩ Tư, theo ta đến phòng tiếp kiến.” Bỏ xuống những lời này, hắn lập tức ra ngoài.
“Cơm trưa đâu?” Pháp Nhĩ Tư ở phía sau ồn ào, “Ngài vẫn chưa ăn cơm trưa!”
“Úc, Ô Lạp Nhĩ sẽ đối phó với nó.” Vương tử một giọng thoải mái, “Ta có thể ăn ở chỗ phụ thân, Quang Minh Chi Thần tại thượng, ta nghĩ thức ăn ở chỗ phụ thân sẽ so chỗ ta tốt hơn.”
Pháp Nhĩ Tư nghe xong, ai oán trừng Ô Lạp Nhĩ, người sau lập tức lộ tiếu dung ôn nhu.

Thế nhưng khi Y Lai Ân đến phòng tiếp kiến, mới bi ai phát hiện bên trong trống rỗng, trên bàn chỉ có một ít hoa quả bày ra đủ tính tượng trưng.
Hắn cực kỳ thất vọng. Tuy là hắn nhất sương tình nguyện cho rằng, phụ thân tại thời gian ăn trưa triệu kiến hắn, sẽ chuẩn bị cho hắn một phần.
Bất quá rất hiển nhiên, phụ thân trời sinh tính nghiêm cẩn không nghĩ đến điểm như vậy.
Vì vậy Y Lai Ân có chút chán nản đứng đó, bên cạnh đứng đồng dạng uể oải Pháp Nhĩ Tư.
Nghĩ đến Ô Lạp Nhĩ làm sao đối đãi mâm thịt chuột chua, Pháp Nhĩ Tư ngực rất không tư vị.
Đó thế nhưng là y tìm thời gian một buổi trưa mới chế thành, trong đó còn tăng thêm ma pháp dược thuỷ trân quý, thậm chí cả phổ thông huyễn thuật chính y không thường dùng đều dùng tới, không nghĩ hạ tràng cuối cùng cũng là bị Ô Lạp Nhĩ ghét bỏ xử lý…
Pháp Nhĩ Tư bi ai nghĩ, y chỉ muốn biết lực lượng hoàn mỹ kết giới trên người Y Lai Ân rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mới để hắn ăn mấy thứ này! Hắc Ám Chi Thần tại thượng, vì sao thực nghiệm tiến hành không thuận lợi như vậy?
Thân là hắc bào pháp sư đứng đầu Á Cách đại lục, vô luận là hắc ám sinh vật hay Quang Minh giáo hội đều đối y kính nể có thêm, thế nhưng, lúc trước, tại một đêm nguyệt hắc phong cao, thanh âm câu tĩnh, y cư nhiên bị tên vương tử kỵ sĩ không có trí tuệ cường bạo!
Hắc Ám Chi Thần tại thượng, y tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào biết y lần đó là làm sao mất mặt bị đặt dưới thân một người nam nhân! Chuyện này hoàn toàn là một ngoài ý muốn, cho nên y sẽ dùng phương pháp của mình đem điều ngoài ý muốn này che giấu, tựa như che giấu quá khứ của y…
Bất quá trên người vị vương tử thoạt nhìn rất ngốc, thực tế không rất thông minh, y phát hiện một loại kết giới đối tất cả hắc ma pháp miễn dịch, cũng chính là đầu sỏ tạo thành y ở lần sự kiện bị cường bạo vô pháp phản kháng, cho nên hiện tất cả mục đích thực nghiệm, tự nhiên là vì cởi ra bí ẩn của kết giới kia.
“Y Lai Ân, ca ca ngươi Nặc Á đến nay chưa về, cho nên lần này ta hy vọng ngươi thay thế hắn đi bái phỏng nước láng giềng của chúng ta —— Cổ Lạp Đức.” Quốc vương dùng ngữ khí không chút tâm tình, thậm chí so tảng đá trên núi Na Á Bỉ còn cứng rắn nói, “Đồng thời mang theo hai muội muội của ngươi, Ngả Vi cùng Ngả Na công chúa.”
Y Lai Ân lộ biểu tình kinh ngạc, dù sao không có công chúa quốc gia nào sẽ chạy loạn, cho dù là Á Cách đại lục cũng như vậy, rất ít có công chúa ly khai lãnh thổ của mình, đi bái phỏng một quốc gia không có quan hệ.
Thế nhưng Y Lai Ân đối phụ thân thủy chung nghe theo, cho nên kinh ngạc chỉ trong nháy mắt.
Sau khi trải qua nghìn bài một điệu hàn huyên, Pháp Nhĩ Tư cùng Y Lai Ân từ phòng tiếp kiến đi ra.
“Muốn trở về sao?” Pháp Nhĩ Tư hỏi.
“Không, ta muốn đi nói cho Ngả Vi cùng Ngả Na, sáng ngày mai chúng ta xuất phát.” Y Lai Ân nhanh đói đến điên cước bộ vội vàng hướng ra ngoài, “Tuy vừa qua buổi trưa, bất quá ta nghĩ bọn muội muội của ta hẳn đang uống trà trưa.”

Dương quang đầu mùa đông rơi vào hoa viên, hoa viên trải qua chúc phúc của Quang Minh Chi Thần, những đoá hoa bên trong thường nở không tàn.
Y Lai Ân bước nhanh về trước, mái tóc ngắn màu vàng dưới ánh mặt trời hiện ra một loại cảm giác ấm áp.
Pháp Nhĩ Tư an tĩnh theo sau, tuy mặc một thân trang phục tùy tùng trắng noãn, nhưng khiến người như cũ cảm giác u thâm tựa một mạt hắc ảnh.
Tay y lơ đãng chạm qua một đóa hướng dương nở rộ, chỉ thấy cánh hoa màu quất của đóa hướng dương cấp tốc cong lại, mục khí tượng trưng hắc ám lập tức bò lên cành lá bích lục, đương khi một trận gió thổi qua, đoá hoa từ cánh hoa bắt đầu biến thành bột phấn màu đen, cuối cùng tựa như chưa bao giờ tồn tại trong hoa viên.
Nhìn thấy điều này, Pháp Nhĩ Tư nhất thời giật mình, cúi đầu nhìn ngón tay.
Bạch tích mềm mại, tuyệt không giống tay của một tùy tùng, đôi tay này cầm qua thứ nặng nhất, đại khái là bút lông ngỗng.
Pháp Nhĩ Tư ngây người một lúc, mới lấy lại tinh thần đem tay thu vào tay áo, tiếp tục đuổi theo Y Lai Ân.
Y là một hắc bào pháp sư, từ linh hồn đến thân thể đều tản mát khí tức tà ác, lực lượng cường đại đến cho dù là ở trong quang minh kết giới lợi hại nhất của giáo hội vẫn có thể hành động như thường, đồng thời không phá hư kết giới. Y như vậy, cùng cảnh vật mỹ lệ, quang minh quanh mình, thực sự có chút không thích hợp.
Đi không bao lâu, Pháp Nhĩ Tư quả nhiên thấy Ngả Vi cùng Ngả Na, các nàng không như quốc vương khiến vương tử tóc vàng thất vọng.
Các nàng vừa kết thúc bữa trưa, đang chuẩn bị uống trà trưa.
Trong hoa viên nở đầy những đoá hoa hồng, dương quang đầu mùa đông rất ấm áp, các tùy tùng tại khu đất trống dọn xong bàn ăn, trải lên đó khăn trải bàn trắng noãn, bình hoa cắm những đoá hoa hồng hôm nay vừa hái, bàn ăn bày hồng trà pha tốt, cùng bánh ngọt và bánh xốp dùng một chiếc mâm khả ái trang trí.
Thấy ca ca mang theo tùy tùng đến, Ngả Vi lập tức sai người lấy thêm một chiếc ghế.
Thông minh như nàng, tự nhiên nhìn ra ca ca phi thường thích tuỳ tùng này, bất quá cho dù thái độ vương tử đối y rất không bình thương, nhưng lấy thân phận y, vẫn không thể tùy tiện ngồi xuống.
“Có lẽ các ngươi đã biết, chúng ta gần nhất đi Cổ Lạp Đức.” Y Lai Ân ngồi xuống nói.
“Úc, phụ thân vĩ đại của chúng ta từng đề cập một lần.” Ngả Vi nhún nhún vai, “Bất quá ta nghĩ, có lẽ hắn không nói cho ngươi mục đích chúng ta tới đó.”
“Mục đích gì?” Y Lai Ân sau khi tùy tùng vì hắn rót hồng trà, yêu cầu một phần thịt bò —— lần này Pháp Nhĩ Tư không có biện pháp động tay động chân.
“Có lẽ các vị bằng hữu của vương tử từng nói cho ngươi, vương tử của Cổ Lạp Đức sắp tuyển một nữ hài, trở thành vương hậu ngày sau của quốc gia.” Ngả Vi uống một ngụm hồng trà nói, “Cho nên, phụ thân vĩ đại của chúng ta nghĩ đối với chúng ta, có lẽ là một cơ hội không sai, bởi vì hắn rốt cục có thể đem hai nữ nhi —— chí ít một trong hai người gả ra ngoài, kể từ đó, Lạc Á vương đô có thể tiết kiệm chi tiêu của một công chúa.”
“Ngả Luân? Là Ngả Luân muốn chọn thê tử?” Y Lai Ân nhìn phần thịt bò nóng hầm hập, lộ tiếu dung hạnh phúc, “Hắn là một người không sai.”
“Có lẽ chỉ có ngươi nghĩ như vậy.” Ngả Vi chống cằm, dùng thìa bạc nhẹ nhàng khuấy trà sữa trước mặt, “Loại nam nhân như Ngả Luân vì mặt mũi, cái gì cũng làm được.”
“Phải không?” Y Lai Ân không lưu ý trả lời, rất nhanh ăn xong phần thịt bò trên bàn, kế đó đứng lên, “Các ngươi đã biết phải đi Cổ Lạp Đức, như vậy thỉnh trước bình minh sáng ngày mai đến quảng trường.”
“Muốn đi sao, ca ca?” Ngả Na nhíu nhíu mày, “Ngài là tới uống trà trưa?”
“Không, ta là tới ăn trưa.” Y Lai Ân dùng khăn ăn xoa xoa miệng, “Tùy tùng của ta không thích đứng lâu, như vậy ngày mai gặp lại.”
Nhìn bóng lưng Y Lai Ân cùng Pháp Nhĩ Tư, Ngả Vi thở dài.
“Làm sao vậy, tỷ tỷ?” Ngả Na đem sữa đặc làm từ quả mâm xôi xanh đẩy qua
“Ta nghĩ, Y Lai Ân rất thích hài tử kia!” Ngả Vi nói.
Ngả Na lộ tiếu dung nhàn nhạt, tùy tùng hợp thời bưng lên một chén trà hoa hồng.
Cánh hoa mềm mại trong nước trà nâu nhạt bập bềnh, tản mát hương khí nồng nàn hoa hồng đặc hữu, “Biết không? Uống trà hoa hồng có thể làm mộng chiêm tinh.”
“Thật sao?” Ngả Vi hiếu kỳ nói.
Ngả Na từ bên cạnh hái xuống một đóa hoa hồng màu đỏ tiên diễm, vươn tay đưa cho tỷ tỷ. “Cài hoa hồng có thể gặp được chân ái, đây là các ma pháp sư nói.”
Ngả Vi nhận lấy, ôn nhu nói: “… Ta đã gặp.”
Ngả Na nhàn nhạt nghiêng mặt không nói, Ngả Vi không nói gì cười cười, đem hoa đặt một bên, tiếp tục buổi trà chiều của các nàng.

Pháp Nhĩ Tư theo Y Lai Ân trở về gian phòng, phát hiện cơm trưa y tỉ mỉ đặc chế, quả nhiên đã bị Ô Lạp Nhĩ xử lý.
Y không khỏi ai oán liếc nhìn Y Lai Ân.
“Làm sao vậy, ở đâu khó chịu?” Người sau khẩn trương hỏi.
Pháp Nhĩ Tư bộ mặt tiếc hận lắc đầu, “Ta chỉ là mệt mỏi…” Nói, xoay người định quay về gian phòng chuẩn bị thực nghiệm kế tiếp.
“Sắc mặt của ngươi thoạt nhìn không tốt.” Y Lai Ân nhưng kéo lại cổ tay y, y bất ngờ không phòng bị, thiếu chút ngã vào ôm ấp của Y Lai Ân.
“Ách… Có thể vừa nãy đứng lâu lắm.” Pháp Nhĩ Tư có chút không được tự nhiên cúi đầu, nhưng không đẩy hắn ra.
“Pháp Nhĩ Tư…” Y Lai Ân bỗng nhiên lấy ngón tay nhẹ nhàng nâng gương mặt y.
Ngũ quan của Pháp Nhĩ Tư là tinh xảo ít có, nhưng luôn bị mái tóc đen ngăn trở, khiến y thoạt nhìn không phải như vậy khiến người chú ý, đôi mắt đen trầm tịch như màn đêm thâm trầm nhất, bên trong tựa hồ cái gì cũng không có, da có điểm tái nhợt, khiến y tựa hồ một bộ dáng không chút tinh thần.
“Có lẽ ngươi nên cùng ta học tập kiếm thuật.” Y Lai Ân trầm ngâm nói.
Nhíu nhíu mày, Pháp Nhĩ Tư nghiêng mặt chán ghét nói: “Ta nguyên bản là muốn làm pháp sư học đồ, tuy hiện tại buông tha, nhưng ta không thích kiếm thuật.”
“Thế nhưng thân thể ngươi thoạt nhìn rất hư nhược…” Y Lai Ân không tán thành nói, bàn tay nhẹ nhàng trượt.
Nguyên bản hắn chỉ là muốn nhắc nhở Pháp Nhĩ Tư có bao nhiêu gầy, thế nhưng khi bàn tay dọc theo bờ vai hướng xuống thắt lưng, Y Lai Ân bỗng nhiên có loại xung động ôm y.
Tuy Pháp Nhĩ Tư thoạt nhìn rất gầy, sờ lên lại tựa hồ không phải vậy, xuyên qua y phục hơi mỏng, hắn có thể cảm giác làn da tinh tế mà co dãn cùng nhịp đập sinh mệnh, thắt lưng mỹ lệ như vậy nếu như giãy dụa, nhất định muốn chết…
Pháp Nhĩ Tư có chút xấu hổ đẩy hắn ra, dù sao bị người vuốt ve thắt lưng như vậy, quá mức mập mờ.
“Ách… Ta đi trước chuẩn bị y phục cho lữ hành ngày mai.” Y vội vàng làm một cái lễ, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Trở lại gian phòng mình, mặt của Pháp Nhĩ Tư nhưng có chút hồng, trái tim tựa hồ đập so bình thường ra sức, y ảo não gãi gãi tóc, không biết ở đâu xảy ra vấn đề.
Miễn cưỡng ổn định tình tự, y từ ngăn tủ lấy ra bản bút ký, đồng thời dùng bút lông ngỗng bên trên viết xuống tình huống hôm nay.
Năm 〇 tháng 〇 ngày 〇: dấm táo cộng thêm thịt chuột hư thối, tăng vào chú ngữ khiến người ăn da mọc lông chuột —— thực nghiệm chưa thành công, lần sau thử lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.