Thời điểm đến bến tàu, đã hơn tám giờ. Trương Hạo xuống xe, phía sau chỉ dẫn theo hai người, số còn lại lưu lại đứng đó đợi lệnh. Bến tàu sát biển gió thổi trùng trùng như đánh vào người khiến ta choáng váng.
Trương Hạo đi tới địa điểm đã hẹn sẵn, trước mặt vẻn vẹn mấy người.
Hoàng Hưng Á đứng trước mặt hắn, nhưng vẫn là khuôn mặt mơ hồ bình thản như một người trung niên bình thường.
Trương Hạo mở miệng trước, “Cậu ấy ở đâu?”
Hoàng Hưng Á cười gằn, vỗ tay một cái, tức thì phía sau có hai người đem Giang Tiếu Vãn lôi ra trước mặt hắn.
Khuôn mặt Giang Tiếu Vãn có chút sưng đó, có lẽ là bị đánh qua.
Giang Tiếu Vãn mặt không thay đổi đứng ở nơi đó nhìn hắn, trong đôi mắt kia là biểu cảm lạnh nhạt hẳn là tuyệt vọng đi.
Trương Hạo vẫn không hiểu, đến cuối cùng sai sót ở chỗ nào, tại sao Hoàng Hưng Á hiện tại còn có thể đứng trước mặt hắn.
Hoàng Hưng Á quét mắt nhìn Trương Hạo từ trên xuống dưới, sau đó cười nói, “Mày có phải là đang nghĩ, tại sao tao còn bình yên vô sự đứng ở chỗ này?”
Trương Hạo im lặng không nói lời nào, hai mắt nhìn thẳng vào Giang Tiếu Vãn. Thế mà Giang Tiếu Vãn lại né tránh ánh mắt của hắn.
Hoàng Hưng Á cười, “Trương lão đệ a, nói đến cùng chú vẫn là nên nói một lời cám ơn với tôi đi. Không phải tôi, Cảnh Các hiện tại cũng sớm đã bị dỡ ra rồi.”
Trương Hạo nghe xong lời này lập tức nhíu mày.
Hoàng Hưng Á nói tiếp, “Chú đại khái không biết, Tiểu Vãn đứa nhỏ này rất thông minh. Chú đoán cậu tại sao lại bị tôi nắm thóp?”
Trương Hạo vặn vặn quyền, “Ông đến cùng là có mục đích gì?”
Hoàng Hưng Á bày ra bộ dáng cân nhắc dường như đang đánh giá Trương Hạo một phen, “Người trẻ tuổi đừng bạo lực như vậy, tốt xấu cũng phải nghe tôi nói hết đã, đúng không?”
Trương Hạo cắn răng, lạnh lùng nói, “Có chuyện nói mau.”
Hoàng Hưng Á gật đầu, người phía sau ép Giang Tiếu Vãn đi lên đứng bên cạnh hắn, một tay bắt lấy mặt Giang Tiếu Vãn ép cậu nhìn về phía Trương Hạo cười hì hì nói, “Mày và thằng nhóc này trong ứng ngoài hợp, trộm dữ liệu của Tứ Hải là muốn tố giác tao đi. Nhưng đáng tiếc, mày nhất định không nghĩ tới, thằng nhãi này ngoại trừ muốn đối phó tao, còn muốn tính kế mày.”
Trương Hạo trong lòng cả kinh, giương mắt nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn như trước, quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, nhàn nhạt hỏi, “Hắn nói thật sao?”
Giang Tiếu Vãn im lặng.
Hoàng Hưng Á ngược lại mở miệng “Chà chà, Trương Hạo, vào lúc này rồi mà còn hỏi cậu ta có phải thật hay không? Mày đưa phần tài liệu kia cho cảnh sát, nói cho mày biết, bên trong đó, còn có những giao dịch mà Cảnh Các tham dự, nếu không phải người của tao nửa đường cướp được, đã sớm tới tay cảnh sát rồi. Đến lúc đó, một mũi tên bắn hai con nhạn, mày sẽ tự tay tố cáo chính mình đi. Sự việc đã đến như vậy rồi, mày còn tin cậu ta được sao?”
Hoàng Hưng Á vừa nói vừa dùng lực đem đầu Giang Tiếu Vãn hướng qua đây.
Tầm mắt Giang Tiếu Vãn vừa vặn đối mặt với Trương Hạo.
Trương Hạo mang kính mắt, che khuất đi biểu tình. Nhưng Giang Tiếu Vãn vừa nhìn thấy gương mặt đó của Trương Hạo liền nhắm chặt mắt lại.
Trương Hạo lại hỏi một tiếng, “Tiểu Vãn, nói cho tôi biết có phải thật vậy hay không?”
Hoàng Hưng Á bên kia vừa nghe Trương Hạo hỏi như vậy, không nhịn được cười ra tiếng, “Không nghĩ tới mày còn rất tình thâm nghĩa trọng a, không trách được năm đó mày nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ cậu ta.”
Giang Tiếu Vãn nguyên bản nhắm hai mắt im lặng, nghe được lời này của Hoàng Hưng Á, lập tức mở mắt ra, “Mày nói cái gì?”
Hoàng Hưng Á liếc Giang Tiếu Vãn, xì một tiếng bật cười, “Nha, cậu bây giờ còn chưa biết a.”
Giang Tiếu Vãn cau mày nhìn Hoàng Hưng Á.
Hoàng Hưng Á lại nhìn Trương Hạo đứng bên kia, lông mày Trương Hạo nhăn lại thống khổ, đã sớm mất vẻ tiêu sái thường ngày.
Hoàng Hưng Á đắc ý, “Tính toán một chút, coi như tao đang làm một chuyện tốt đi.” Tiếp tục quay đầu nói với Giang Tiếu Vãn, “Tiểu Vãn a, nói cho cậu biết một bí mật, người trước mặt ấy, người cậu hận đến nửa chết nửa sống hận không thể ngàn đao bầm thây ấy, trên thực tế chính là ân nhân cứu mạng của cậu ấy. Năm đó, nếu không phải cậu ta nói muốn giữ cậu một mạng, tôi đã sớm cho cậu cùng cha đoàn tụ.”
Hoàng Hưng Á nói xong cười cười, “Được rồi, ngược lại bây giờ tụi bây có thể cùng xuống hoàng tuyền an nhàn trò chuyện rồi.”
Hoàng Hưng Á vẫy tay, một đám người ngồi trong góc tối bên kia đứng dậy.
Sau cánh cửa cũ của bến tàu, cửa sắt, tấm gỗ, góc tường, từng người từng người một chậm rãi đi ra.
Trương Hạo còn chưa kịp gọi người, phía sau đã có người cầm súng đặt ngay lưng hắn.
Hoàng Hưng Á đi tới, vẻ mặt đắc ý, “Ngày hôm nay mày đã dám tới, liền chết tại đây đi.” (cũng tốt, trăng thanh gió mát còn có Tiểu Vãn làm bạn)
Trương Hạo ngẩng đầu nhìn Hoàng Hưng Á, “Ông cảm thấy tôi sẽ đến đây mà không có chuẩn bị sao?”
Hoàng Hưng Á sững sờ, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, cười cười, “Trương Hạo, đừng giở trò với tao.”
Trương Hạo chỉ cười không nói. Một giây sau, hắn giơ tay đánh ngã người phía sau, bắt lấy Hoàng Hưng Á.
Mấy người xung quanh thấy lão đại bị tóm, đều tự giác dừng động tác trong tay.
Toàn bộ nòng súng chĩa vào Trương Hạo, nhưng không mảy may nhúc nhích nửa phần.
Trương Hạo lạnh lùng ra lệnh, “Bảo bọn họ bỏ súng xuống!”
Hoàng Hưng Á cười gằn, “Mày thử xem, xem tay mày vặn cổ tao nhanh, hay là súng của bọn đàn em tao nhanh.” Nói xong cũng nhìn về Giang Tiếu Vãn.
Hai mắt Giang Tiếu Vãn mở to thu vào hết thảy tình huống trước mặt, hét lên, “Mặc kệ tôi! Chú mang theo Hoàng Hưng Á rồi chạy đi!”
Hoàng Hưng Á nhìn Giang Tiếu Vãn cười khẽ, “Trương Hạo, mày cam lòng nhìn Tiểu Vãn như vậy sao?”
Dứt lời liền nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ, một người rút ra một con dao, đâm vào cánh tay Giang Tiếu Vãn.
“A!” Đương nhiên ai trong tình cảnh này cũng kêu ra tiếng, một dao đó, sâu tận cốt tủy.
Nhìn máu nhuộm đỏ tay áo Giang Tiếu Vãn, sắc mặt Trương Hạo trắng bệch.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, đôi mắt thế nhưng lãnh tĩnh quá mức dị thường, “Trương Hạo! Chú có chết vì tôi, tôi cũng sẽ không cảm ơn chú nửa câu.”
Im lặng.
Hoàng Hưng Á nở nụ cười, “Sao, Trương Hạo? Còn muốn tao cho cậu ta thêm vài nhát nữa không?”
Trương Hạo im lặng, một lúc sau mới nói, “Thả cậu ấy, tôi mặc ông xử trí.”
Hoàng Hưng Á nói, “Thả cậu ta, có thể. Nhưng mày trước tiên thả tao đã rồi nói.”
Trương Hạo nói, “Thả cậu ấy ra trước.”
Hoàng Hưng Á nói, “Như vậy đi, đếm một hai ba, chúng ta cùng thả.”
Trương Hạo suy nghĩ một chút, “Được.”
“Một… Hai… Ba…”
“Bắn đi!”
Cũng không biết ai đột nhiên hô lên một câu, tiếng súng vang dội.
“Ầm” một tiếng, đinh tai nhức óc.
Mục tiêu là Giang Tiếu Vãn, thế nhưng người bị bắn trúng là Trương Hạo.
Giang Tiếu Vãn vừa quay đầu lại, đã bị hình ảnh Trương Hạo trước mắt làm cho hoảng loạn.
Bởi vì thủ hạ của Trương Hạo đều ngã xuống rồi, bởi vì trong tay hắn không hề có vũ khí, bởi vì Trương Hạo một lòng đều nghĩ Giang Tiếu Vãn.
Cho nên Trương Hạo thua, là kết cục đã định sẵn.
Hoàng Hưng Á nghiến răng nghiến lợi, đạp lên người Trương Hạo một cái, “Trương Hạo, tao vốn là muốn cho mày một cơ hội, mày đã lựa chọn ngu xuẩn như thế, đừng trách tao độc ác!”
Tay Giang Tiếu Vãn còn bị trói, mắt thấy Hoàng Hưng Á đạp Trương Hạo dưới chân, rống lớn một tiếng, “Không!”
Hoàng Hưng Á nguyên bản cầm súng tính kết liễu Trương Hạo, bỗng nhiên nghe được Giang Tiếu Vãn kêu đến tê tâm liệt phế, mới nhớ tới sự tồn tại của cậu.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, cười lạnh một tiếng, “Tao hình như đã quên mất còn có mày, Giang Tiếu Vãn.”
Lập tức xoay người ngoắc ngoắc tay chỉ đạo người bên cạnh, “Đem tay của thằng này trói lại.” Ông ta chính là chỉ vào Trương Hạo ngã trên đất.
Trương Hạo bị trói lại, đặt ngồi bên cạnh Giang Tiếu Vãn.
Hoàng Hưng Á từ trên cao nhìn xuống hai người gần bờ sông, “Chờ một lúc thủy triều lên, tụi bây liền trở thành một đôi uyên ương đồng mệnh sống chết có nhau.”
Một đêm gió thổi mây phun.
Bọn họ chính là mang bộ dạng bi thảm như vậy bị ném vào nơi này, một người toàn thân chi chít vết thương, một người trên bụng lủng một lỗ.
Trương Hạo nhắm mắt lại, cười khổ, “Không… nghĩ tới… … Dĩ nhiên phải chết ở chỗ này.”
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo ngã trên mặt đất, “Đừng nói chuyện.”
Trương Hạo than thở, “… Vẫn không thể nào bảo vệ được em…”
Giang Tiếu Vãn đột nhiên giãy nãy kêu to, “Con mẹ nó, câm miệng!” Lực đạo quá lớn, liền động đến vết thương, Giang Tiếu Vãn không khỏi nhíu mày.
Trương Hạo nhìn chăm chăm Giang Tiếu Vãn, “Rất đau sao?”
Giang Tiếu Vãn im lặng, nếu nói “đau”, ngoại trừ khiến cho hắn càng thêm áy náy, thì còn ý nghĩa gì nữa.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, tuy rằng hắn đang dùng giọng điệu đoan đoan chính chính như người lành lặn nói chuyện, thế nhưng thân thể lại chếch sang một bên dựa ngã trên mặt đất bán đứng hắn rồi. Ánh đèn lờ mờ, cậu trông thấy cỏ dại dưới thân Trương Hạo nhuộm một màu đỏ thẫm.
Súng nhắm thẳng vào bụng. Sắc mặt Trương Hạo trắng bệch.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo như vậy, bàn tay bị trói siết chặt đến phát đau.
Trương Hạo ngẩng đầu nhìn ngon nước xa xa, “Tiểu Vãn… Em sợ không?”
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, tóc rũ xuống bên tai, “Sợ cái gì, chết có gì đáng sợ…”
Trương Hạo nheo mắt, kính mắt tại vì vụ ẩu đả vừa rồi hơi lệch sang một bên, “Chuyện tôi đã đáp ứng em… cuối cùng … cũng không làm được.”
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, nhìn cỏ dại bên chân, “Tôi xin chú đừng nói nữa… Tại sao trước khi chết chú cũng thích dằn vặt tôi như vậy…” Giang Tiếu Vãn khóc. Nước mắt rơi xuống cỏ, rơi vào trong những hạt cát vàng lạnh lẽo biến mất. Như chưa từng tồn tại.
Trương Hạo hít một hơi thật sâu, âm thanh rất nhẹ, từng chữ từng chữ nới ra cơ hồ đều run rẩy, “Rất nhiều lời… bây giờ không nói… thì không còn cơ hội.”
Giang Tiếu Vãn khép mắt, âm thanh càng lúc càng khàn đi, lạc cả giọng, “Chú muốn nói cái gì?”
Trương Hạo nở nụ cười, giọng nói kia giống như thanh âm Giang Tiếu Vãn đã nghe được khi lần đầu gặp hắn. Nhưng một giây sau, lại đổi lấy trong tim một trận đớn đau.
Tính mạng của hắn đang theo dòng máu không ngừng chảy ra khỏi cơ thể nhanh chóng biến mất, cho nên… Nếu hiện tại không nói, thật sự không còn cơ hội nữa.
“Tôi cả đời này, việc duy nhất… hối hận… duy nhất hối hận chính là… khiến em đau lòng … Đúng… không nổi…”
Giang Tiếu Vãn hét lên với Trương Hạo, “Được rồi! Tôi van chú đừng nói nữa. Chú xem lại dáng vẻ hiện tại đi! Bây giờ là lúc nói chuyện yêu đương hả? Coi như tôi cầu xin chú Trương Hạo… đừng nói nữa… chú đừng nói nữa… Chú xem chú đang chảy máu… chảy máu nhiều như vậy… chảy máu nhiều như vậy…”
Giang Tiếu Vãn nói càng lúc càng nhỏ, âm thanh cuối cùng là tiếng khóc nức nở xen lẫn ngữ khí cầu xin.
Cậu thật sự sợ.
Loại sợ hãi này cực kỳ quen thuộc, còn có cả tuyệt vọng, giống như mấy năm trước, khi Giang Thành chết trước mặt cậu.
Cậu không thể cử động nổi nữa, một lần lại một lần, dù cho giãy dụa, cũng chỉ có thể nhìn người mình quan tâm trước mặt mình đón nhận cái chết.
Trương Hạo ngẩng đầu lên, Giang Tiếu Vãn cũng không hiểu nổi vào lúc này sao hắn còn có thể bày ra biểu tình như vậy, rõ ràng là toàn thân đẫm máu, rõ ràng là đau đến nói không nên lời, hắn thì thầm”Tiểu Vãn… Em khóc sao… Đừng vì… tôi… mà khóc… tôi… Khụ khục… xin lỗi…”
Âm thanh Trương Hạo cũng thay đổi! Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, liền phát hiện cỏ dại, bãi cát dưới chân máu đã lan ra một mảng rộng.
Máu tươi nhuộm đỏ quần áo, nhiễm đỏ cát vàng, trông thực khủng bố, và cả tuyệt vọng.
Giang Tiếu Vãn ngây người, lập tức giãy dụa, nỗ lực di chuyển đến bên cạnh Trương Hạo, “Trương Hạo… Trương Hạo…”
Trương Hạo vừa thở hổn hển vừa nói, “Tôi… đã từng… thương tổn em… Thực sự… Nhưng… Tiểu Vãn… tôi… đối với em… là.. thật lòng…”
Giang Tiếu Vãn cuối cùng cũng dời được đến bên người Trương Hạo, nhưng tay chân bị trói, cậu không làm được gì, thậm chí ngay cả vươn tay sờ gương mặt của người đó cậu cũng không làm được. Không nhìn thấy, vươn không đến, tầm nhìn cũng mơ hồ, cậu muốn điên rồi.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo, nước mắt từng giọt nóng hổi, “Tôi sai rồi Trương Hạo… Tôi hối hận rồi… Tôi không nên, không nên có ý nghĩ… muốn báo thù, tôi không nên có ý nghĩ đó. Tôi xin chú… xin chú đừng chết… Tôi biết cha tôi không phải chú giết… Tôi biết mà…”
Trương Hạo gật đầu với cậu, “Ừ” một tiếng. Khí lực nói chuyện, hắn cũng không có.
Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo nằm trên đất cát, cứng nhắc như vậy, vô lực như vậy. Trương Hạo, vốn là một người đàn ông nho nhã luôn mang ý cười trên môi, bây giờ lại yếu ớt như vậy nằm ở đây chờ chết.
Tại sao? Vì cậu! Bởi vì Giang Tiếu Vãn!
“Tôi tên Trương Hạo. Cung trường Trương, ngày ngày Hạo.”
“Chú xem chú đi, lời nói ra đã khiến người khác đủ đau lòng, lại còn làm ra động tác từ chối nữa chứ.”
“Tiểu Vãn a… Em biết không, em khóc lên làm tôi rất đau.”
“Nếu như em nguyện ý, tôi liền sống với chú.”
“Tiểu Vãn, em như vậy khiến tôi rất khó chịu.”
“Trước khi đảm bảo em an toàn, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Tiểu Vãn… Xin lỗi.”
Từng hình ảnh từng hồi ức, hành hạ Giang Tiếu Vãn.
Là ai, vừa nói dăm ba câu đã động tình mất rồi, từng câu từng chữ, khiến cậu muốn quên cũng quên không được.
Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn Trương Hạo, mặt dính bùn cát, vô cùng chật vật.
Trương Hạo híp mắt, dùng hết khí lực cuối cùng, “Tiểu Vãn… Đừng… Khóc…”
Nước mắt rơi xuống mặt Trương Hạo, âm ấm. Thế nhưng, thần trí của hắn đã muốn mờ mịt rồi.
Bọn họ vừa bắt đầu liền định sẵn không thể hạnh phúc, ngay khi vừa mới bắt đầu.
Giang Tiếu Vãn nằm trên người Trương Hạo, khóc không thành tiếng.”Trương Hạo… Trương Hạo… Đến cuối cùng là đã sai chỗ nào? Đến cuối cùng sao lại biến thành như vậy… Tôi rõ ràng… Tôi rõ ràng … quan tâm chú như vậy…”
Đáng tiếc hết thảy đều đã muộn rồi, ngươi cũng biết mà.
Xa xa truyền đến thanh âm của sóng biển. Thủy triều lên. Kết thúc được rồi.
Không nghĩ đến kết cục của cậu là thành ra như vậy, trong mơ, Giang Tiếu Vãn dường như thấy được chính mình nhiều năm trước. Khi đó cậu vẫn là đứa nhỏ quật cường, cậu ngồi xổm trong bóng tối không ngừng gào khóc, vẫn luôn gào khóc, mãi đến khi khàn cả giọng, mất phương hướng, không ai cứu cậu.
Ngón tay hơi co lại, Giang Tiếu Vãn khép hai mắt nỗ lực muốn chạy trốn ác mộng cùng đêm đen, nhưng thủy chung không cách nào nắm được một tia nắng.
Bứt ra khỏi ác mộng, Giang Tiếu Vãn là khóc tỉnh, mãnh liệt mở mắt, đối diện là vách tường trắng nhợt mà chói mắt.
Cậu chưa chết. Cậu mới nhớ tới, cậu chưa chết.
Khi cậu gào khóc nằm nhoài trên người Trương Hạo vì mất máu quá nhiều mà mất đi tri giác, có người tới cứu bọn họ.
Giang Tiếu Vãn mở to mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó cử động thân thể, chẳng qua là có chút đau nhức mà thôi.
Cậu giãy dụa muốn đứng dậy, đột nhiên bị một đôi tay mạnh mẽ ngăn lại.
“Cậu đừng ngồi lên.”
Giang Tiếu Vãn ngước mắt, trước mặt cậu là một người trẻ tuổi sàn sàn cậu, đôi mắt to hiếm thấy, tóc xơ xác, gần như là màu trắng, khuôn mặt còn mang vài nét trẻ con, nói là thiếu niên cũng không quá.
Người kia vừa thấy cậu liền cười nói, “Tôi tên Kiều Duyên, là thủ hạ của Trương tiên sinh.”
Giang Tiếu Vãn hờ hững gật đầu, thật lâu sau mới mở miệng, “Hắn ở đâu?”
“Hắn” từ trong câu nói của cậu, dĩ nhiên là chỉ Trương Hạo.
Người trước mặt gãi gãi đầu, “Trương tiên sinh hắn còn chưa tỉnh…”
Giang Tiếu Vãn nắm lấy tay Kiều Duyên, “Chưa tỉnh? Đó là ý gì? Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?”
“Giang tiên sinh, xin cậu buông tay ra trước, để tôi tới trả lời vấn đề của cậu.” Một thanh âm đột nhiên chen vào.
Giang Tiếu Vãn nhìn thấy một thanh niên đeo kính đi tới, khuôn mặt lạnh nhạt.
Thanh niên đi tới bên giường, lễ phép gật đầu chào cậu, “Xin chào, tôi tên Đoạn Thường Quân, là tôi dẫn người đến cứu cậu cùng Trương tiên sinh. Nói cho cậu biết một chuyện, người của Tứ Hải khi đang trên đường trở về sau khi giao dịch vũ khí đã bị cảnh sát chặn lại, Tứ Hải xong đời rồi.”
Sau khi nghe xong, Giang Tiếu Vãn cả kinh, “Ngài nói thật chứ?”
Thanh niên đối diện nhàn nhạt cười, “Chính xác trăm phần trăm. Lực lượng cảnh sát vốn muốn lập tức tìm cậu hỗ trợ điều tra, nhưng tôi đã cản lại, lần sau cậu và Trương tiên sinh nếu như bị hỏi tới, mấy người nhớ thống nhất một chút khẩu cung, nói là các người là bởi vì trong lúc vô tình biết được việc kinh doanh của Hoàng Hưng Á, cho nên suýt chút nữa bị giết người diệt khẩu.”
Giang Tiếu Vãn nghe Đoạn Thường Quân nói xong, nghi hoặc hỏi, “Tại sao lại cứu chúng ta?”
Đoạn Thường Quân cười cười, “Trương tiên sinh cùng Tấn Nhật cũng được tính có chút giao tình.”
Giang Tiếu Vãn bỗng nhiên hiểu ra, lãnh đạm nói, “Đã biết.”
Đoạn Thường Quân cười với Giang Tiếu Vãn, “Trương tiên sinh vì mất máu quá nhiều bị thương khá là nặng, nên phải an dưỡng một quãng thời gian rất dài, cậu không cần lo lắng, bác sĩ nói hắn rất nhanh sẽ tỉnh lại.”
Giang Tiếu Vãn gật gật, cúi đầu nói tiếng cám ơn, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.
“Cứ vậy đi, vậy tôi đi trước. Hi vọng cậu có thể sớm ngày hồi phục.” Nói rồi liền lôi thanh niên tóc trắng đi.
Giang Tiếu Vãn gật gật đầu, mắt chăm chăm ra giường trắng bệch.
Người đi rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Biết được Trương Hạo còn sống, tảng đá lớn trong lòng có thể đặt xuống được rồi.
Nhưng khoảng trống trong lòng đồng thời cũng rút hết sức lực của Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn tựa vào giường bệnh, nhắm mắt lại, từ từ cẩn trọng suy nghĩ.
Cậu đột nhiên cảm nhận được tâm tình năm đó của Trương Hạo, lại không thể làm gì khác ngoài ngồi đây hối hận cùng đau đớn, nhưng cũng đã muộn rồi không cách nào vãn hồi được nữa.
Giang Tiếu Vãn giơ tay che mắt nở nụ cười, nước mắt len qua những kẽ tay.
Chuyện cũng nên đến hồi kết thúc, cậu tự nhủ.
Khí trời tháng sáu có chút nóng.
Giang Tiếu Vãn một tay kéo kéo cố chỉnh lại Caravat, một tay cặp cái túi đựng giấy tờ chen lên tàu điện ngầm.
Xe của cậu là do Tứ Hải cấp cho, không tới mấy ngày đã bị thu hồi, sau khi xe bị mất, Giang Tiếu Vãn vô cùng vui mừng chính là nhà của cậu là được mua trên danh nghĩa của cậu, bằng không trên người cậu chẳng có lấy một xu dính túi.
Cuối cùng vẫn phải vì vài nguyên nhân đành bán căn hộ kia, đưa tiểu công ngụ.
Sau khi bận rộn một thời gian cuối cùng cũng thu xếp mọi chuyện ổn thỏa. Giang Tiếu Vãn bắt đầu làm công việc đơn giản, sống qua ngày đơn giản, giống như công nhân bình thường 9h đi làm 5h tan ca, khát vọng an bình.
Một mình về nhà, đi chợ mua ít thức ăn, sau đó nấu cơm, rửa chén, tắm giặt, xem ti vi, ngủ.
Cậu dĩ nhiên cứ như vậy biến thành một người già.
Giang Tiếu Vãn cầm cải xanh cùng một miếng thịt nhỏ, trở về nhà mình.
Trên mặt còn mang một vệt cười nhạt trở về nhà, men theo đường đá đi vào, là khu dân cư sáu tầng.
Cậu đã quen cuộc sống như vậy, tuy nửa đêm tỉnh giấc, sẽ lại nhớ tới một ít chuyện trước đây, bất quá chỉ cần tự nhủ chính mình phải quên đi, tự khẩn chính mình hãy quên đi, những cảm giác tồi tệ kia cũng chẳng mấy đáng sợ chỉ cần vượt qua đêm đen là tốt rồi.
“Về nhà nấu cơm sao?” Một người đàn ông đứng trước cửa nhà trọ xoay người lại, nhìn cậu nói.
Giang Tiếu Vãn nhìn người trước mặt, ngơ ngác.
Người trước mắt là ai? Áo sơ mi trắng, kính mắt gọng vàng, khóe miệng mang theo ý cười thanh nhã.
Là ai?
Dĩ nhiên là Trương Hạo! Một người đàn ông đứng đó cười nhạt, là Trương Hạo hơn một năm không gặp. (có người đàn ông đứng trước cửa nhà mình cười cười dù quen hay không cũng cảm thấy thực biến thái)
Giang Tiếu Vãn ngẩn người, một lúc sau liền dứt khoát quay đầu bỏ chạy.
Trong tay mang theo cái bịch đựng cải xanh và miếng thịt, người còn cặp cái túi đựng giấy tờ, Giang Tiếu Vãn cứ như thế chạy vào trong khu nhà.
Người phía sau kêu to tên cậu, “Tiểu Vãn… Tiểu Vãn…”
Cậu không dám quay đầu, chỉ hướng về phía trước không ngừng chạy.
Cậu còn có mặt mũi nào mà gặp hắn. Bọn họ là dùng tâm trạng gì để gặp mặt đối phương?
Không biết đã chạy bao lâu, mãi đến tận khi Giang Tiếu Vãn không còn nghe thấy âm thanh phía sau mới dừng lại.
Căng căng thẳng thẳng xoay người, chỉ thấy Trương Hạo ngồi chồm hỗm trên đất ôm bụng, đầu gục xuống, nhìn không rõ biểu tình.
Giang Tiếu Vãn bỗng nhớ tới, trước kia Trương Hạo bị thương rất nghiêm trọng, khó đảm bảo không lưu lại di chứng.
Vội vã quăng luôn cái bịch đựng rau thịt, chạy tới đỡ tay Trương Hạo, “Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào đau?”
Ngón tay tiếp xúc với cánh tay Trương Hạo, truyền tới nhiệt độ phảng phất có thể khiến người ta bị bỏng. Thân thể của người này không thể đụng vào.
“Xem em còn trốn được tới nơi nào.” Một giây sau, tay cậu bị bắt lấy, Giang Tiếu Vãn còn chưa phản ứng lại, đã thấy người trước mắt nhìn cậu cười sáng lạn. Một phát bắt được tay cậu, bày ra bộ dạng đến chết không buôn. Mất một lúc, Giang Tiếu Vãn mới ý thức được mình vừa bị lừa gạt.
Đầu tiên là kinh hãi, lập tức sau đó tỏ vẻ lãnh đạm lạnh lùng nói, “Mau buông tay.”
Trương Hạo lại gắt gao siết chặt tay của cậu cười hì hì, “Em thừa dịp tôi hôn mê bất tỉnh chạy mất, em nói xem là tội gì nà?”
Giang Tiếu Vãn giãy dụa đứng lên, lại vẫn không thể tránh thoát ma chưởng của hắn, “Đi là quyền của tui, không tới phiên chú quyết.”
Trương Hạo nheo mắt lại nhìn Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn bị đôi mắt nhìn chăm chăm nhìn đến toàn thân toả nhiệt, “Không tới phiên tôi quyết? Thế nào không tới phiên tôi quyết, bây giờ em liền cùng tôi về nhà, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.”
Giang Tiếu Vãn nghe ngữ khí đương nhiên của hắn, nhíu mày không vui, “Sao tui phải cùng chú về nhà!”
Trương Hạo chậm rãi tới gần Giang Tiếu Vãn, ôn nhu cười, “Bởi vì em là đứa nhỏ nhà chúng ta a.”
Giang Tiếu Vãn nghe hắn nói thế, sửng sốt. Một lúc sau mới khôi phục ngữ điệu bình thường, “Chú già rồi, đầu óc hồ đồ đi, chú xem tui từ trên xuống dưới chỗ nào giống đứa nhỏ?”
Trương Hạo vẻ mặt như thường cười hi hi, “Em nhìn chỗ nào cũng là trẻ con a, từ khi tôi biết em, em từ đầu đến cuối đều là em bé.” (vô lại a~)
Giang Tiếu Vãn mím môi môi bất mãn, “Đừng có giở trò vô lại. Không đi.”
Trương Hạo nhẹ giọng dỗ dành, “Em vẫn là không chịu tha thứ cho tôi sao?”
Thân thể Giang Tiếu Vãn hơi run run, cuối cùng đành cười bất đắc dĩ, “Chuyện đến nước này sao chú còn đuổi theo đến đây? Tôi đối xử với chú như vậy, tại sao chú còn kiên trì như vậy, đuổi theo đến tận đây…”
Gương mặt Trương Hạo tràn đầy ý cười, nhàn nhạt nói, “Giang Tiếu Vãn, em quan tâm quá nhiều rồi.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trương Hạo. Trương Hạo cúi đầu, ánh mắt đọng lại trên người Giang Tiếu Vãn, “Trở lại bên cạnh tôi không tốt sao? Em không có tôi, tôi không có em, đều sẽ đau khổ. Tại sao còn chưa dứt khoát với nhau? Những chuyện kia đều là ân oán trong quá khứ, đã sớm qua rồi, chỉ có một mình em là còn chấp nhất với những chuyện kia thôi.”
Giang Tiếu Vãn nghe xong, muốn nói gì đó, nhưng chỉ cúi đầu rũ mắt, lông mi cong dày tỏa thành hình quạt trên khuôn mặt xinh xắn trông có chút bất đắc dĩ, cuối cùng, đành nói câu, “Đúng vậy sao… tôi đã từng muốn đẩy chú vào chỗ chết, chú vẫn muốn ở cùng tôi sao?”
Trương Hạo đưa tay ra, bộ dáng tự nhiên sờ đầu Giang Tiếu Vãn, “Mặc kệ emđã làm cái gì, tôi biết em không cố ý. Trong lòng em chưa từng chân chính muốn tôi chết, nếu không khi đó em cũng sẽ không hối hận.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười khổ, “Như thế đáng giá sao…”
Trương Hạo thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy Giang Tiếu Vãn, “Có đáng giá hay không là do chúng ta quyết định.”
Trương Hạo siết chặt hơn, “Em nà, dĩ nhiên đến bây giờ còn chưa có hiểu ra.”
Giang Tiếu Vãn mặc cho người trước mắt ôm mình vào lòng, không hề vùng vẫy. Khẽ nhắm mắt lại, khoảng trống trong tim rốt cuộc cũng có dòng chảy tình cảm lấp đầy.
“Lần đầu gặp em, mọi chuyện tôi làm dường như đều bị thứ gì đó dẫn dắt. Tuy rằng đã phản kháng, đã chối bỏ, cũng cân nhắc hậu quả, thế nhưng tôi không nghĩ được quá nhiều, tôi chính là đã yêu em. Từ khi bắt đầu, đều là tình cảm đó, dẫn lối cho tôi…”
“Là rung động sao?” Giang Tiếu Vãn tiếp lời, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
Trương Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, “Em xem, em xem, em cũng cảm thấy đúng không, không phải chỉ là ảo giác của một mình tôi.”
Giang Tiếu Vãn ngẩn người, xong lại cúi đầu, cười khẽ, “Kia kỳ thực… Chúng ta là giống nhau sao?” Giống nhau. Đều bị màu đen xinh đẹp đó, bị dục vọng hắc sắc không thể không chế lôi kéo. Hấp dẫn lẫn nhau, tổn thương lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, dây dưa không dứt.
Phần dục vong kia khiến bọn họ quấn quýt cũng đồng thời, bọn họ vô pháp kháng cự.
Bên tai mang theo ý cười của Trương Hạo, “Đương nhiên giống nhau, chúng ta không cách nào trốn tránh nguyện vọng tự đáy lòng. Cho nên, đừng rời xa tôi.”
Giang Tiếu Vãn nghiêng đầu, không xác định hỏi, “Thiệt hả?”
Trương Hạo nghiêm túc nhìn người trước mắt, “Đương nhiên.” Sau đó chỉ chỉ bầu trời chiều không xa, “Em nhìn nà, cảnh sắc mỹ lệ như vậy, thời khắc tốt đẹp như thế, em nhẫn tâm từ chối tôi sao?” (=_=)lừa đảo!
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nhìn trời chiều nơi xa, toàn bộ bầu trời đều nhuộm một màu đỏ tươi đẹp, mang theo phân ấm áp đặc biệt diễm lệ, sắc nước đầy đặn như một bức tranh sơn dầu. Quả thật cực kì xinh đẹp.
“Tiểu Vãn.” Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, đầu ngón tay Trương Hạo đặt tại ngực của cậu, “Em a, phải học trung thực với dục vọng của chính mình.”
Giang Tiếu Vãn híp mắt, ý tứ hàm xúc không rõ mà nhìn nam nhân trước mắt, sau vài giây, lại đột nhiên cười, “Xem chú nói nhìn giống ác ma đang dụ dỗ trẻ con.”
Trương Hạo nhìn khuôn mặt ửng hồng dưới ánh mặt trời, trông cực kì đáng yêu, giống như buổi chiều hôm đó, hắn tựa vào ghế salon trong nhà Giang Thành, là cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia. Đơn thuần mà đẹp đẽ.
Trương Hạo đưa tay ra, “Như vậy, có thể hay không xin em trở lại với ác ma tôi đây? Hoặc là, để tôi trở về với em?”
Giang Tiếu Vãn cúi đầu, cười khẽ, “Thực sự là hết cách.”
Nước mắt đột nhiên rơi trên đôi tay đang gắt gao siết chặt vào nhau, nước mắt ấm áp.
Trương Hạo nắm tay Giang Tiếu Vãn, vuốt ve gò má của đối phương, “Cho nên em vẫn còn là một đứa nhỏ thích khóc nhè, phải không?”
“Tùy, thích nói thế nào cứ nói.”
“Em là người của tôi, đương nhiên là để tôi tùy tiện xử trí.”
“Này, chú đừng được voi đòi tiên. Tui cũng chưa có đáp ứng cái gì.”
“Mới vừa rồi còn ở trong lòng tôi khóc lớn đây.”
“Ai ở trong ngực chú khóc a! Hoa mắt à? Già quá hóa ngu rồi!”
“Ha ha…”
“Không cho cười!”
“Em muốn phản lão hoàn đồng rồi.”
Dưới bầu trời chiều, bóng lưng hai người sóng vai bị nhấn chìm trong ráng nắng hoàng hôn ấm áp, trở nên mơ hồ mà ám muội.
Dục vọng dục niệm kia ── xuất hiện khi bắt đầu, trở thành nguyên nhân, cuối cùng hóa thành kết quả.
TOÀN VĂN HOÀN