Hắc Sắc Dục Niệm

Chương 4:




Cuộc sống cứ như dòng nước chảy, cặm cụi đêm ngày, đảo mắt mới đó đã hơn nửa tháng, thời gian bất giác trôi qua bên người Giang Tiếu Vãn.
Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, đối với Giang Tiếu Vãn phải nói rằng đây là một kỳ nghĩ vô cùng buồn chán, tẻ nhạt. Ngày ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, nghỉ ngơi để giết thời gian.
Trương Hạo trở về hơi muộn, mỗi lần như thế Giang Tiếu Vãn vẫn cứ thản nhiên ngồi xem phim hoạt hình mặc cho Trương Hạo một thân nồng nặc mùi rượu, cậu vẫn cứ bình tĩnh xem như không thấy gì mặc cho hắn tự sinh tự diệt.
Vào một ngày, Giang Tiếu Vãn như thường lệ ngồi chồm hổm trên ghế sa lon uống nước trái cây xem phim hoạt hình.
“Ầm” một tiếng, cửa mở, chính xác hơn là bị đá ra.
Giang Tiếu Vãn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Trương Hạo mặt trắng bệch thần thái nghiêm nghị đứng ở cửa, nút áo sơ mi có chút không đúng đắn, cà vạt lệch sang một bên, đầu tóc lộn xộn, nhìn qua trông vô cùng nhếch nhác.
Trương Hạo liếc Giang Tiếu Vãn, khẽ mỉm cười.
Giang Tiếu Vãn sững sờ, ban đêm ban hôm cười cái quái gì chứ? Trước đây hình như không có như vậy a~.
Sau đó, liền thấy Trương Hạo khuỵ gối dựa người vào vách tường bên cạnh cửa, một tay ôm đầu, bộ dạng dường như không được thoải mái.
Giang Tiếu Vãn vội vàng đặt remote TV xuống, vừa trông qua gương mặt trắng bệch của Trương Hạo, thầm nghĩ lần này chắc là hắn đã quá chén rồi. Không thể làm gì hơn là tiến lên đỡ lấy thân thể người kia.
Nào ngờ, đôi tay vừa mới chạm đến Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn liền bị hắn gắt gao ôm vào lòng. Trên người Trương Hạo tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá, Giang Tiếu Vãn bất thình lình bị hành động này của hắn khiến cho sợ hết hồn, vội vã đẩy Trương Hạo ra kêu to, “Chua làm gì thế? Cả người toàn mùi lạ, mau tránh ra!”
Trương Hạo mông lung vuốt mặt Giang Tiếu Vãn, nỉ non gọi, “Tiêu…”
Giang Tiếu Vãn kéo dép lê đứng cạnh cửa, không có phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi “Chú… Chú muốn làm gì? Uống say còn không lo tắm rửa rồi ngủ đi, phát điên cái gì chứ.”
Trương Hạo híp mắt, khóe miệng cong lên tràn ngập ý cười, lại trông có điểm hơi khốn khổ, “…Cậu… Cậu đừng đi a…” Vừa nói vừa từng bước từng bước một, hướng về phía Giang Tiếu Vãn.
Kính của Trương Hạo rơi trên mặt đất. Giang Tiếu Vãn nhìn khuôn mặt không đeo kính của hắn, thật mê hoặc.
Đồng thời cũng nhìn đến nụ cười đắng chát trên gương mặt kia, khiến tâm Giang Tiếu Vãn thoáng co thắt.
Giang Tiếu Vãn cảm thấy chính mình có điểm quái dị. Đúng vậy, đó là một loại cảm giác khó chịu, khó chịu từ tận đáy lòng.
Giác quan thứ sáu của cậu dường như đang báo cho cậu biết rằng con người trước mặt có điểm bất thường. Trương Hạo dường như đang coi cậu là một người khác.
Một giây sau, Giang Tiếu Vãn liền tự cho rằng ý nghĩ đó của mình cũng quá hài hước rồi, muốn mặc kệ Trương Hạo, trở về phòng. Nhưng còn chưa cất bước, đã bị một cánh tay từ phía sau bắt lấy.
Từ đầu ngón tay truyền đến nguồn nhiệt nóng ấm, Giang Tiếu Vãn như bị điện giựt, muốn đẩy ra nhưng có gắng sức thế nào cũng không đẩy nổi.
Giang Tiếu Vãn xoay người, cau mày nhìn Trương Hạo, “Mau buông ra.”
Bản thân còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Trương Hạo áp vào hộc tủ bên cạnh.
Giang Tiếu Vãn sững sờ, sau đó cảm nhận được cơ thể mình đang bị áp chặt vào bên trên tủ kính, mà nhiệt độ lúc này dường như có chút lạnh lẽo.
“Đừng đi nữa…”
Trương Hạo đột nhiên ôm lấy Giang Tiếu Vãn, dùng lực đạo vô cùng lớn siết chặt khiến cậu không biết nên làm gì.
Huyết dịch toàn thân Giang Tiếu Vãn như đang chảy ngược, gương mặt nóng đến mức tưởng như bị thiêu đốt.
“Trương… Trương Hạo?” Thanh âm Giang Tiếu Vãn run rẩy gọi tên đối phương.
Trương Hạo dường như không nghe thấy, vừa đem Giang Tiếu Vãn bức đến cạnh cửa, vừa nâng khuôn mặt cậu, dưới ánh đèn u tối, nguyên bản gương mặt Giang Tiếu Vãn vốn hơi tái nhợt lại mang theo vài phần sắc hồng mị hoặc.
Trương Hạo cười nhạt, gương mặt thoạt nhìn qua tựa hồ như không hề say, thế nhưng Giang Tiếu Vãn xác định hắn thực sự say rồi. Nếu như không say, ai sẽ đem một thằng đàn ông áp vào trong góc để đùa giỡn đây…
Tâm tư bản thân lúc này vô cùng hoảng loạn, trong đầu Giang Tiếu Vãn chỉ còn lại một mảng trống không. Đến mức khi Trương Hạo cúi đầu đến gần, Giang Tiếu Vãn thậm chí đã quên mất việc mắng người mà cậu vẫn thường làm, sững sờ nhìn người trước mặt chậm rãi áp sát.
Trương Hạo lại nhàn nhạt nở nụ cười, ” Khi hôn môi phải nhắm mắt lại nha.” Nói xong đầu ngón tay giơ lên chậm rãi chạm vào mí mắt Giang Tiếu Vãn.
Mí mắt Giang Tiếu Vãn vô cùng nhạy cảm, bị chạm vào như vậy, dĩ nhiên sẽ thật chậm rãi nhắm lại, đôi mắt bên trong nhẹ nhàng chuyển động khiến cho mí mắt khẽ rung động theo, nhìn vào thực phiến tình.
Hôn, Giang Tiếu Vãn cảm nhận nụ hôn thật mỏng trên môi, nhỏ vụn nhưng ôn nhu. Từ cạn tới sâu, từng điểm từng điểm tan ra.
Khoang miệng Trương Hạo tràn ngập mùi rượu, Giang Tiếu Vãn có chút choáng váng.
Vào lúc này trực giác của cậu bảo là nên phản kháng lại, thế nhưng không biết tại sao, bản thân cậu lại không hề phản kháng, vô tri vô giác, đột nhiên nhớ đến nụ cười nhạt nhòa thường ngày trên gương mặt Trương Hạo, khi đó hắn đều mang theo vài phần phong độ của người trí thức cùng thanh âm ôn nhu cũng khiến cậu bị mê hoặc.
“Giang Tiếu Vãn…” Đúng rồi, chính là cái thanh âm kia đang kêu tên cậu, nhỏ nhẹ lại vô cùng quyến rũ.
Nụ hôn của Trương Hạo mang theo cả sự khiêu khích trêu chọc của người trưởng thành, đầu lưỡi không ngừng dây dưa, nụ hôn dần dần hạ xuống, tiến vào trong áo sơ mi Giang Tiếu Vãn.
Đến tận xương quai xanh!
Giang Tiếu Vãn bắt đầu run rẩy, cậu biết cái này không còn là sự trêu chọc nữa. Thế nhưng… Cậu… Bản thân cậu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Đây rốt cuộc là tình huống gì? Mình đang làm cái gì? Mà Trương Hạo hiện tại lại là đang muốn làm gì?
Trương Hạo vươn đầu lưỡi nhè nhẹ chạm lên xương quai xanh của Giang Tiếu Vãn, đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động trên làn da trắng mịn lại mang theo sắc dục khẽ động đậy trên thân thể khiến Giang Tiếu Vãn thực sự hoang mang.
Ngay lúc này, ti vi đột ngột bật ra tiếng thét quỷ dị chói tai của nữ sinh. Hình như là cha cô giết chết mẹ cô khi phát hiện mẹ cô đang gian díu với người khác. Chậc chậc, đúng là hoạt hình đêm khuya đến thế này là cùng.
“A…” Xương quai xanh bị người kia cắn lấy, Giang Tiếu Vãn không kìm được nhẹ rên một tiếng.
Giang Tiếu Vãn bị Trương Hạo cắn bất giác khẽ ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt hắn, lúc này đây trong cặp mắt kia vô cùng tỉnh táo, so với bản thân cậu cơ hồ còn thanh tỉnh hơn.
Giang Tiếu Vãn sững sờ, lập tức đẩy Trương Hạo ra, như một làn khói chạy mất tăm.
Có cái gì đó trong cậu đang dần dần mất đi khống chế.
Nhưng chính xác là cái gì chứ?
Có cái gì có thể khiến cho một nam nhân như cậu thay đổi về cả thể xác lẫn tinh thần?
Không có!
Giang Tiếu Vãn tuy rằng không thích xem sách, nhưng đối với tạp chí ngược lại là đã xem cũng không ít, cho nên so với nam sinh cùng lứa có thể nói già dặn hơn chút ít, nhưng mà già dặn thế nào thì chung quy đặt trong mắt người ta cũng chỉ là đứa nhỏ.
Điền Vũ từng nói với cậu, “Cậu có một loại khí chất đặc biệt, khiến người khác trầm mê say đắm.”
Khiến người khác trầm mê say đắm? Cái loại khí chất đó hẳn là nên nói đến Trương Hạo đi. Giang Tiếu Vãn nghĩ vậy, bởi vì cậu cư nhiên đang dần dần trầm mê say đắm ông chú kia.
Giang Tiếu Vãn ngồi trên xe nghe nhạc. Con đường về nhà vốn dài dằng dặc, cậu nhìn qua cửa xe, bất giác lại ngẩn người.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu, cho nên cậu phải về nhà thay quần áo và lấy ít đồ đi cúng tế.
Giang Tiếu Vãn xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn nhà quen thuộc của chính mình, thế mà lại cảm thấy chói mắt.
Phía trước nhà, một chiếc xe không phải của về Giang Thành đậu ở đó, Giang Tiếu Vãn đi ngang qua tới trước cửa, lấy chìa khóa mở cửa. Vậy mà chìa khóa còn chưa kịp tra vào, cánh cửa liền mở ra từ bên trong.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn người phụ nữ trước mắt, khá quen, nha, đúng rồi, là cái mặc đồ đen lúc trước.
Giang Thành từ phía sau đi ra, biểu tình hai cha con giống nhau như đúc, “Ba biết hôm nay con chắc chắn sẽ trở về.”
Giang Tiếu Vãn lướt qua Giang Thành, dùng lời lẽ vô tình nói “Tôi trở về thay quần áo, xong sẽ đi. Không bận ông phải nhọc lòng.”
Giang Thành kéo Giang Tiếu Vãn lại, “Con trước nghe ba nói hết, sau đó tùy con muốn thế nào.”
Giang Tiếu Vãn xoay người nhìn Giang Thành cùng với người phụ nữ bên cạnh hắn, “Nói mau.”
Giang Thành liếc mắt một cái quan sát Giang Tiếu Vãn từ trên xuống dưới, đưa tay chỉ người phụ nữ bên cạnh, “Ba và cô ấy hôm nay đã đi đăng ký kết hôn.”
Đầu óc Giang Tiếu Vãn bất giác tựa như bị đóng băng.
“Ông nói cái gì?” Giang Tiếu Vãn hét lên.
Giang Thành chăm chú nhìn Giang Tiếu Vãn kiên nhẫn nói lại một lần, “Ba nói ba và dì, người đứng trước mặt, con đã đăng ký kết hôn rồi, ngày hôm nay.”
Giang Tiếu Vãn lập tức “Thao” một tiếng, chỉ tay vào trước mũi Giang Thành mắng to, “Ông cố ý phải không?”
Giang Thành mặt vẫn không đổi sắc tuyên bố, “Mặc kệ con có ý kiến hay không, Tiểu Vãn, ba và cô ấy đã kết hôn rồi, từ nay về sau cô ấy chính là mẹ con.”
Giang Tiếu Vãn hất tay Giang Thành, “Người này mà muốn làm mẹ tôi sao?Tôi cho ông biết, Giang Thành, mẹ của tôi chỉ có một, hiện tại đang nằm ở La Hoa Mộ, hôm nay là ngày giỗ của bà ấy!”.
Giang Thành tiếp được bàn tay của Giang Tiếu Vãn, tát cậu một cái, “Mày phải nhớ rõ cho mày chuyện này một điểm cũng không được quên. Tao nhịn mày hai năm rồi! Mẹ mày là cái loại phụ nữ gì trong lòng mày tự biết, tao hiện tại tái hôn thì đã sao?”
Người phụ nữ đi tới trước mặt Giang Tiếu Vãn, nhàn nhạt nói, “Tiểu Vãn, mặc dù bây giờ con không chấp nhận dì, thế nhưng dì và ba cháu là thật tâm. Ba cháu cũng không phải là vì kích cháu giận mới làm như vậy, mà chính là bởi vì đi đã có đứa nhỏ của cha cháu, cho nên không sớm kết hôn thì không ổn.”
Được! Con hoang cũng đã có rồi.
Giang Tiếu Vãn chậm rãi trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, hung ác nói, “Bà nghĩ tô sẽ quan tâm sao! Nhưng tôi phải nói cho bà rõ, tôi sẽ không để Giang gia cho bà muốn làm gì thì làm!”
Nói xong dùng sức tránh khỏi bàn tay của Giang Thành, chạy ra ngoài.
Giang Tiếu Vãn vừa ra khỏi cửa, liền leo lên xe đến thẳng La Hoa Mộ.
Mẹ của Giang Tiếu Vãn an nghỉ tại đó.
Mặt trời buổi chiều đã dần ngã về tây, Giang Tiếu Vãn đứng bên trong nghĩa trang, trước bia mộ của mẹ cậu, khóc không ngừng. Từ trước đến nay dù gì bản thân cũng là một đứa con trai, nhưng hiện tại cậu đã không thể kìm nén được nữa.
Giang Tiếu Vãn sống lưng thẳng tắp, một tay cố lau nước mắt, nói “Mẹ… Xin lỗi… Con ngay cả nhà mình, cũng không bảo vệ nổi… Xin lỗi…”
Giang Tiếu Vãn rầm một tiếng quỳ gối trước bia mộ.
Gió thổi cát bay vào mắt, đau đến độ kìm nén không nổi nữa nước mắt cứ từng giọt từng giọt thi nhau chảy xuống.
Giang Tiếu Vãn mở cửa, lập tức bị một luồng gió lạnh thổi đến run lập cập. Bóng tối trong phòng khách lóe lên một điểm sáng nhỏ màu xanh biếc, nguyên lai là do máy điều hòa vẫn còn chưa tắt.
Giang Tiếu Vãn thay dép lê, cũng không định bật đèn, theo ánh trăng tiến đến mở cửa sổ, một luồng gió mang chút hơi lạnh thổi vào, thổi đến mặt có chút đau buốt.
Một người từ trên cầu thang lầu đi xuống, Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, liền thấy Trương Hạo mang kính mắt chăm chú nhìn cậu.
“Sao không bật đèn?” Trương Hạo nhàn nhạt hỏi.
Giang Tiếu Vãn ở trong bóng tối đột nhiên cười, “Không muốn.”
Trương Hạo từ trên đi xuống, tiện tay mở đèn tường. Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng cầu thang cùng Giang Tiếu Vãn đang đứng ở một góc bên kia. Dưới ánh đèn khuôn mặt Giang Tiếu Vãn trắng bệch.
Trương Hạo tiến đến, nâng mặt Giang Tiếu Vãn, “Còn không mau nói, có chuyện gì? Khóc đến đỏ cả mắt rồi.”
Giang Tiếu Vãn quay mặt sang chỗ khác, hung dữ nói, “Chú làm gì thế, ai cho chú làm vậy với tôi!” Nói xong liền xoay người hẳn là muốn chạy về phòng đi.
Trương Hạo kéo tay Giang Tiếu Vãn lại, “Tôi ở với cậu lâu như vậy, ít nhất muốn cậu mở lòng, nói chút gì đi.”
Giang Tiếu Vãn nghe những lời này, đột nhiên mơ hồ nhớ đến gì đó, thoáng dừng lại mỉm cười hờ hững với Trương Hạo, “Ba tôi và chú đã nói với nhau những gì rồi?”
Trương Hạo sững sờ, lập tức nở nụ cười, “Tại sao tôi làm bất cứ chuyện gì, cậu đều ngũi là do ba cậu chỉ điểm?”
Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Chú nghĩ người bình thường sẽ quan tâm tôi như thế sao?”
Trương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, nâng bàn tay muốn sờ đầu Giang Tiếu Vãn, lại bị cậu né trắn.
Trương Hạo không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói, “Cậu xem cậu đi, lời nói ra đã đủ khiến người khác thật đau lòng, lại còn làm ra động tác từ chối nữa chứ.”
Giang Tiếu Vãn bắt đầu giãy giụa, “Ai mượn chú đau lòng vì tôi!”
Trương Hạo bắt lấy hai tay của Giang Tiếu Vãn, “Tôi không biết ngày hôm nay cậu đã đi đến chỗ nào, bất quá lúc thức dậy không thấy cậu, lo lắng nên đã không đi làm. Giờ cậu nói vậy, cũng không nghĩ đến một chút cảm nhận của tôi sao?”
Giang Tiếu Vãn vừa giãy giụa vừa khó chịu trong lòng, cái tên Trương Hạo này luôn mồm luôn miệng quan tâm bảo vệ, hơn nữa đối với cậu quả thật không tệ. Thế nhưng lại nghĩ tới những thứ này đều là do Giang Thành bày mưu đặt kế, Giang Tiếu Vãn trong lòng liền giận đến không chỗ phát tiết.
Giang Tiếu Vãn khó chịu liền bắt đầu điên cuồng giãy giụa, “Cho tôi xin đi! Chú chớ có giả vờ quan tâm ta! Tôi… con mẹ nó không cần cái loại quan tâm tôi vì có mục đích!”
Trương Hạo giống như bị lời nói này khiến cho bực mình, cúi đầu cười yếu ớt, đem mặt áp sát.
“Quan tâm có mục đích? Giang Tiếu Vãn, cậu đừng có tự nhiên quy tội cho người khác dĩ nhiên như vậy. Tuy rằng ba cậu bảo tôi chăm sóc cậu, thế nhưng chỉ là đến mức sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn bảo tôi chăm sóc cậu cùng lắm cũng chỉ là nhớ cho cậu ăn cơm, trông nom cậu để cậu không chạy lung tung, cũng không bảo tôi phụ đạo tâm lý cho cậu. Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy, cả ngày theo cậu, nghe cậu phí lời?”
Đối với Giang Tiếu Vãn bây giờ thần trí không rõ ràng nhất, vừa giãy giụa vừa rống to, “Tôi làm sao biết chú muốn thế nào! Tôi từ nhỏ đến lớn ba không thương, mẹ không yêu, tôi… con mẹ nó chính là một đứa không ai muốn! Chú vì cái gì sẽ quan tâm tôi! Nếu không phải cha tôi nói, chú sẽ quan tâm tôi sao! Hả?”
“Tất nhiên tôi sẽ làm điều đó.” Trương Hạo cười nói. Không sai, chính là nụ cười ôn nhu đó, luôn khiến cho Giang Tiếu Vãn không thể chống đỡ được.
Giang Tiếu Vãn không khỏi cảm thấy viền mắt bắt đầu nóng lên, đã nhiều năm như vậy rồi, còn có ai quản cậu sống hay chết chứ? Ngoại trừ mẹ cậu, ngoại trừ người đàn ông tươi cười trước mặt này, còn có ai sẽ cả ngày chấp nhận phiền phức vì cậu!
Trương Hạo nở nụ cười bất đắc dĩ, vừa cười vừa vuốt tóc Giang Tiếu Vãn, “Tiểu Vãn … Cậu có biết, nếu cậu khóc lên khiến người khác rất đau lòng a.”
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, nhưng là gương mặt quật cường, cắn môi nhẫn nhịn nước mắt, trên mặt một khoảng trắng bệch, nhưng lại mang theo vẻ phiếm hồng, “Ai khóc chứ!”
Trương Hạo nâng bàn tay sờ lên mặt Giang Tiếu Vãn, khiến cậu bất giác ngẩn người, khuôn mặt cũng ửng đỏ.
“Đừng khóc, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì nói ra không phải sẽ tốt hơn sao? Càng muốn một mình nhẫn nhịn chịu đựng, như vậy nhất định sẽ bị bức đến điên đó.” Nói xong liền ôm lấy Giang Tiếu Vãn đang phát run.
Cảm giác này, thật ấm áp.
Giang Tiếu Vãn nâng đầu, định nói gì đó với Trương Hạo nhưng miệng chỉ khẽ mở ra liền khép lại.
Cậu không biết nên nói thế nào, cái loại chuyện cẩu huyết như mấy tiểu thuyết trên mạng này,cậu mà làm sao nói với người khác.
Trương Hạo nhìn bộ dáng giãy giụa của cậu, nâng tay xoa nhẹ nước mắt đọng trên mặt Giang Tiếu Vãn, “Được rồi, không muốn nói tôi cũng không ép cậu.” Trương Hạo đến cùng vẫn muốn từ bỏ.
Nhưng Giang Tiếu Vãn lại đột nhiên thốt lên,”Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Đôi tay đang định nhấc lên cao của Trương Hạo khẽ cứng đờ, nhưng hắn không nói lời nào.
“Ngày hôm nay tôi về nhà, vốn là muốn thay quần áo sạch sẽ để đi cúng bái, thế nhưng ba tôi ngăn tô trước cửa, nói rằng ngày hôm nay hắn đã cưới một người phụ nữ khác làm mẹ kế cho tôi.”
Giang Tiếu Vãn vụng về xoa xoa mặt, đôi mắt hồng hồng như thỏ con. Cậu khoa trương cười với Trương Hạo, “Có đôi lúc tôi thực muốn hỏi ba tôi ông thực ra là có…trái tim…hay không. Chú…vẫn còn muốn nghe tiếp không?”
Trương Hạo gật gật đầu, “Nếu như cậu muốn nói.”
Giang Tiếu Vãn cười cười, nhàn nhạt nói, “Không biết chú đã từng nghe qua hay chưa, hai năm trước vụ án náo động toàn thành phố về việc xã hội đen giết người phân thây, người chết kia… chính là mẹ của tôi…”
Giang Tiếu Vãn trong ký ức của mình, vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Gia đình Giang Tiếu Vãn rất bình thường, cha làm giáo viên, mẹ cũng làm việc trong trường học, còn có cậu, từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan khiến nhiều người thương yêu. Đây là một gia đình đơn giản mà ấm áp.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, khi Giang Tiếu Vãn học tiểu học, cha cậu đột nhiên bị đuổi việc.
Cha của Giang Tiếu Vãn cả một đời làm người đàng hoàng luôn cần cù chăm chỉ, nhưng bởi vì đắc tội một người thuộc giới thượng lưu trong trường học, thế nên hồ sơ bị đè xuống một bút, kể từ đó cả tiền đồ đều bị hủy.
Mẹ Giang Tiếu Vãn không vào lúc đó mà rời bỏ cha cậu, hai người cùng chịu đựng cuộc sống nghèo khổ, gắng vượt qua đoạn thời gian khó khăn. Một công việc tìm rất khó khăn, nhưng thời gian thử việc chưa hết lại bị loại bỏ, Giang Thành cũng không phải không biết nguyên nhân.
Có người nói, khi đó thân thích trong nhà cũng không đồng ý giúp đỡ, bọn họ chán nản đến suýt chút nữa thì phải đi ngủ ở công viên.
Ngay lúc Giang Thành quẫn bách nhất, một người bạn trước kia tìm tới hắn. Người kia vốn là ngư dân, vừa lúc lại thiếu người, nên tìm đến Giang Thành. Giang Thành khi đó đã không chịu nổi học phí của Giang Tiếu Vãn, lại còn kéo thêm tiền sinh hoạt hàng ngày bức bách nên đã đồng ý đi làm thuê cho người ta.
Sau đó, Giang Thành từ một nhân viên nho nhỏ, từng bước một trèo lên trên, cuối cùng cũng leo lên thượng tầng xã hội.
Mấy năm kia, gia đình Giang Tiếu Vãn sống rất đầy đủ. Thế nhưng cũng chính lúc đó, Giang Thành bắt đầu hàng đêm không về.
Mẹ cậu mỗi đêm đều chờ cha cậu, ngày ngày trống vắng, đến cuối cùng, cũng không còn tâm tư chờ đợi.
Giang Tiếu Vãn chỉ nhớ bọn họ bắt đầu cãi nhau, bắt đầu không hợp. Thế là Giang Thành hàng đêm ra ngoài uống đến say khướt mới về, mà mẹ cậu lại ở trong phòng đóng chặt cửa không ra ngoài.
Sau đó, mẹ Giang Tiếu Vãn bắt đầu trang điểm ăn mặc xinh đẹp, cũng bắt đầu ra ngoài kết giao bạn bè. Ngược lại Giang Thành vì có tiền trong túi, cũng đêm đêm chơi bời không quan tâm.
Sau đó mấy ngày, Giang Thành bắt quả tang mẹ Giang Tiếu Vãn cùng đàn ông khác ở trên đường ôm nhau. Thế nhưng chuyện đó đối với hắn cũng không thành vẫn đề, dù sao bên cạnh Giang Thành cũng đã có người khác.
Tuy nhiên vì thể diện của đàn ông là lớn nhất, Giang Thành khi đó nổi trận lôi đình.
Sau đó về nhà Giang Thành cùng mẹ Giang Tiếu Vãn làm ầm ĩ một trận, long trời lở đất, cũng mặc kệ Giang Tiếu Vãn lúc đó chỉ mới học sơ trung đang ở bên cạnh. Mẹ Giang Tiếu Vãn khóc lóc chạy ra ngoài, và mãi mãi cũng không bao giờ trở lại nữa.
Buổi tối hôm đó Giang Tiếu Vãn ở nhà nhận được một cuộc điện thoại, nói là gọi Giang Thành đem một số hàng nhường cho bọn họ, bằng không liền đem mẹ Giang Tiếu Vãn giết chết. Giang Thành cầm điện thoại cười lạnh một tiếng, nói tùy ý.
Sáng ngày thứ hai, bờ sông phát hiện một thi thể phụ nữ bị cắt nát không còn ra hình dạng. Giang Tiếu Vãn nhìn chằm chằm tin tức cùng hình ảnh đã qua xử lý trên TV, bật khóc.
Qua mấy ngày, Giang Thành phái người bí mật báo cảnh sát, đem đám người gọi điện thoại hôm trước tố cáo.
Giang Thành sau lần đó trở thành một người sắc bén, đem quyền lực trong thành phố toàn bộ thâu tóm.
Giang Tiếu Vãn từ đó trở đi bắt đầu hận Giang Thành.
Cũng là khi đó, cậu bắt đầu hận chính mình. Bởi vì khi đó cậu lại không báo cảnh sát, mà tin vào Giang Thành, tin tưởng hắn sẽ đi cứu mẹ cậu.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn trong lồng ngực mặt không cảm xúc nói về chuyện cũ, trong lòng cũng có chút trống rỗng.
Trương Hạo hỏi, “Cậu hận ba cậu sao?”
Giang Tiếu Vãn nhàn nhạt đáp, “Hận.”
“Cho nên?”
“Cho nên… Tôi không bao giờ muốn trở về cái nhà kia nữa.” Giang Tiếu Vãn cắn răng nói.
Nước mắt, nước mắt luôn khiến cho lòng con người trở nên chua xót.
Trương Hạo nâng khuôn mặt Giang Tiếu Vãn, gương mặt đó mang theo nét rung động ngây ngô của thiếu niên, hiện tại lại giống như một con thỏ nhỏ bị thương tổn run rẩy yếu ớt.
Trương Hạo hé lưỡi, giống như những con vật nhỏ hay đối xử với nhau, lưỡi chạm đến vị mặn của những giọt nước lăn trên gò má Giang Tiếu Vãn, ôn nhu nói, “Nếu như cậu muốn, cậu có thể ở lại nơi này.”
“Chú…” Bị hành động bất thình lình Trương Hạo khiến cho đỏ mặt Giang Tiếu Vãn có chút luống cuống.
Trương Hạo ôn nhu cười, “Sao? Cậu không muốn?”
“Tôi có nói không muốn sao…” Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhẹ giọng nói.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Giang Tiếu Vãn lần thứ hai may mắn ăn được điểm tâm do Trương Hạo làm.
Giang Tiếu Vãn mang theo đôi mắt hơi sưng lên xuất hiện trước mặt Trương Hạo.
Trương Hạo cười hi hi đạo, “Cập ngày hôm nay thật đáng yêu a, như con thỏ nhỏ.”
Giang Tiếu Vãn mạnh mẽ lườm một cái, trên mặt lại không tự chủ lộ ra mấy phần e lệ, tự mình ngồi ở trên bàn ăn bắt đầu đánh chén.
Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn cười nói, “Sáng sớm tôi gọi điện thoại cho ba cậu nói chuyện, cậu trước hết đừng trở về, ở lại nhà tôi đi.”
Giang Tiếu Vãn nuốt xuống miếng trứng cuộn trong miệng, gật gật đầu.
Kỳ nghỉ hình như đã qua một nửa, Giang Tiếu Vãn bắt đầu đối với kỳ nghỉ như sinh hoạt của trạch nam này bắt đầu sinh ra mất hứng. (trạch là chỉ mấy người chỉ thích làm ổ ở nhà không thích đi ra bên ngoài giao tiếp)
Mỗi ngày bốn giờ chiều, Giang Tiếu Vãn mới vừa tỉnh ngủ, Trương Hạo cũng vừa tỉnh ngủ. Nghĩ đến cũng thật thú vị, cuộc sống của cả hai người đều quen thuộc vì chúng gần như mười phần giống nhau.
Trương Hạo làm cơm tối, trong lúc ăn cơm, Trương Hạo cười hi hi nói, “Cậu mỗi ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, có cảm thấy tẻ nhạt không a, muốn cùng tôi ra ngoài chơi không?”
Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, “Tới địa ngục Cảnh Các sao?”
Trương Hạo nói, “Cậu có thể ở trong phòng làm việc của tôi. Lúc nào chán có thể xuống dưới ăn cái gì đó, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Tùy chú.” Giang Tiếu Vãn bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ, Trương Hạo gần đây bận việc khiến cậu cũng không thường xuyên thấy hắn, lần này lại vừa vặn có cơ hội.
Cơm nước xong, Giang Tiếu Vãn quả thực đi theo đến Cảnh Các.
Vừa vào cửa, mấy bảo tiêu liền cúi người chín mươi độ, kêu to, “Chào Trương tiên sinh.”
Giang Tiếu Vãn đứng ở một bên suýt chút nữa cười lăn lộn, “Trương… Trương tiên sinh… A…”
Trương Hạo cười hi hi vỗ đầu Giang Tiếu Vãn một cái, “Nhóc con thì hiểu cái gì a, so với việc bọn họ gọi tôi là Trương tổng, thì Trương cái gì đó xem như êm tai rồi.”
Giang Tiếu Vãn vuốt đầu của chính mình, “Không cho phép vỗ đầu, sẽ dốt nha.”
Đến văn phòng của Trương Hạo, Trương Hạo chỉ tay đến ghế sô pha, “Cậu đến đó ngồi chơi đi. Tôi chuẩn bị cho cậu một cái máy tính có thể lên mạng, hoặc là xem sách bên trong ngăn kéo của tôi cũng được.”
Giang Tiếu Vãn nhìn lướt qua xung quanh, “Vậy chú làm gì?”
Trương Hạo bật cười, “Tôi làm việc a, đã xong đâu. Chờ chút nữa có người đến tìm tôi nói chuyện, có thể phải còn đi ra ngoài nữa.”
Giang Tiếu Vãn đùa cợt nói, “Trương tiên sinh, ngài thật vất vả.”
Trương Hạo bên một tràn đầy ý cười, “Không có gì không có gì, được Giang thiếu gia bồi tiếp không vất vả không vất vả.”
Giang Tiếu Vãn bắt trước tư thế của nam chính trong phim hoạt hình ngồi chồm hổm trên ghế sa lon bắt đầu lên mạng, xem bài post, dạo diễn đàn, chơi game.
Bên kia Trương Hạo cũng bắt đầu xem văn kiện.
Hai giờ trôi qua, đúng chín giờ, điện thoại di động của Trương Hạo vang lên, là một bài hát tiếng Pháp, Giang Tiếu Vãn cảm thấy thật quen tai, ước chừng là đã nghe qua, hình như là một bài hát kết thúc của một bộ phim hoạt hình nào đó.
Trương Hạo nhận điện thoại, mang theo ý cười “Ừ” cả buổi. Cúp điện thoại trong nháy mắt, ngẩng đầu lên đối Giang Tiếu Vãn nói, “Tôi phải đi ra ngoài xã giao, đi Tây Mộc Quán, cậu có muốn đi hay không?”
Giang Tiếu Vãn sững sờ, Trương Hạo là hỏi mình có muốn đi hay không? Nhíu nhíu mày, Giang Tiếu Vãn hỏi, “Chú không phải đi xã giao sao? Mang tôi theo thì làm ăn được gì?”
Trương Hạo mang theo nụ cười trên mặt, đứng dậy, “Không có gì, ngược lại gia thế của cậu khá đặc thù, mang theo cậu cũng coi như cho cậu rèn luyện.”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này liền cảm thấy không thoải mái, ngữ khí lập tức trở nên lãnh đạm, “Không phải là ba tôi bảo chú làm thế chứ, muốn mang tôi ra ngoài để thích ứng hoàn cảnh sao?”
Trương Hạo cảm thấy thật sự bó tay với người này rồi, “Ba cậu chỉ nhờ tôi chăm sóc cậu thật tốt, không nhờ tôi dẫn cậu đi thích ứng. Bất quá…” Trương Hạo cười yếu ớt, “Bất quá tôi ngược lại là cảm thấy rất ok, cậu lớn như vậy, thế mà một chút kinh nghiệm cửng chả có, tính tình có chút… ấu trĩ?”
Ấu… Ấu trĩ?
Giang Tiếu Vãn bật dậy, “Đi thì đi, ai sợ ai!”
Mẹ nó, dám nói cậu ấu trĩ!
Tê Mộc Quán… Sớm biết thế cậu nên hỏi trước đó là cái loại địa phương gì.
Nguyên bản Giang Tiếu Vãn cho rằng ba chữ này tám, chín phần là quán ăn, làm sao biết vừa vào cửa, lại phát hiện đây là …club?
Bất quá nơi Trương Hạo mở chẳng phải là hộp đêm hay sao, tại sao còn chạy tới nơi này làm cái quái gì chứ?
“Trương tiên sinh tới rồi. Ha ha.”
Mãi đến tận người trước mắt xuất hiện, Giang Tiếu Vãn mới biết nguyên nhân.
Một tên…đồng tính. Tóc dài trang điểm hơi đậm, tuy rằng người dáng dấp không tệ, bất quá Giang Tiếu Vãn nhìn không quen, liền cau mày.
Nhìn thấy vậy Trương Hạo cười hi hi cùng người kia chào hỏi, “Đúng vậy, chỗ cũ.”
Người kia nhẹ nhàng nở nụ cười, “Đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi đây.”
Giang Tiếu Vãn như đứa nhỏ bám theo sau Trương Hạo, đi tới cái nơi gọi là “chỗ cũ” kia, thì ra là một gian phòng VIP, bên trong mở máy điều hòa nhưng lại không có một bóng người.
Vừa tiến vào bênh trong gian phòng, Giang Tiếu Vãn liền đặt mông ngồi lên ghế sa lon, mặt mày ảo não, “Mẹ nó! Chú đúng là đồ nhà giàu mới nổi không biết xấu hổ!”
Trương Hạo vừa rót rượu, vừa quay sang vô tội nói, “Tôi đã làm ra chuyện gì sao?”
Giang Tiếu Vãn chỉ vào mũi Trương Hạo, “Chú chú chú! Chú dám mang tôi tới chỗ như thế này!”
Trương Hạo cười khẽ, “Chỗ gì?”
Giang Tiếu Vãn gào thét, “Cửa hàng vịt!” (Nghĩa gốc là Áp Điếm hình như để chỉ những nơi có trai bao a~)
Trương Hạo nhấp ngụm rượu, “Nơi này là club, không cung cấp dịch vụ tình dục.”
“Có quỷ mới tin!”
Trương Hạo giơ tay, “Ít nhất tôi không hưởng thụ qua loại phục vụ kia. Chỉ là người cùng ta bàn chuyện làm ăn lại có loại ham mê này, đại gia đi xã giao, không thể tự lựa chọn.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu sang chỗ khác, “Coi như chú có lý.”
Trương Hạo nhìn gò má phập phồng vì thở dốc của Giang Tiếu Vãn, không khỏi nheo mắt lại nở nụ cười. Giang Tiếu Vãn nhất định không biết, bản thân mình bây giờ giống như thiếu nữ đang ghen.
Chỉ một lát sau, người kia liền tới. Giang Tiếu Vãn giương mắt nhìn, là một ông bác trung niên mang gương mặt bình thản, đại khái chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt có chút hung ác.
Người kia vừa vào cửa liền đi về phía Trương Hạo nhiệt tình chào hỏi, còn đứng dậy bắt tay.
Giang Tiếu Vãn nhìn hai người đều làm ra vẻ dối trá khách sáo kia, mặt lập tức đen lại.
Chờ cho đến khi xã giao xong, người kia mới phát hiện ra sự tồn tại của Giang Tiếu Vãn, ngờ vực hỏi, “Đây là?”
Trương Hạo híp mắt ngắm nhìn Giang Tiếu Vãn, cười nói, “Đây là Tiểu Vãn.”
Giang Tiếu Vãn bị Trương Hạo nhìn như vậy, cảm thấy bầu không khí đột nhiên có chút không đúng. Sao lại dùng cái ánh mắt mập mờ kia nhìn cậu?
Người bên kia tựa hồ lập tức tỉnh ngộ, “Há, Tiểu Vãn đúng không. Ha ha…” Vừa nói vừa lấy ánh mắt quỷ dị liếc Giang Tiếu Vãn một cái.
Giang Tiếu Vãn ngây thơ, hoàn toàn không rõ đến cùng là xảy ra cái gì.
Chỉ chốc lát sau, tên nhân yêu* (Nhân yêu: ta thường thấy trong võng du thôi, ở đây là chỉ tên phục vụ lúc nãy) vừa nãy dẫn theo một thiếu niên tiến vào. Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu, thiếu niên bộ dáng gần bằng tuổi cậu, trưởng thành rất thanh tú, chỉ là ăn mặc có chút…lộ liễu? Áo sơ mi đen cùng quần da bó sát vào người, đem cơ thể mình biến thành giống như một cái cột, đặc biệt là cái mông kia… Vô cùng lộ liễu…
Thế nhưng lại chỉ có một người, không phải ở đây có nhiều hơn một người cần bồi rượu hay sao? Điều này là có ý gì đây?
Thiếu niên kia ngồi xuống, liền hướng Giang Tiếu Vãn khẽ mỉm cười. Nụ cười kia thật giống như đang nói: “Thật là đúng dịp a, cậu cũng là đến bồi rượu sao…?”
Ách… Giang Tiếu Vãn lúc này mới đột nhiên hiểu được.
Mẹ nó, nguyên lai nãy giờ cậu bị coi như vịt rồi!
Vừa mới hiểu ra Giang Tiếu Vãn lập tức muốn bạo phát, lại bị người nào đó bắt lấy tay.
Trương Hạo vừa nhìn thấy ánh mắt hung thần ác sát của Giang Tiếu Vãn, liền biết cậu muốn nổi nóng. Vội vã tới gần, thì thầm vào tai Giang Tiếu Vãn, “Cậu không phải là hy vọng tôi tìm ai khác tới bồi đi. Coi như là giúp tôi chuyện này đi.”
Âm thanh Trương Hạo từ bên tai truyền đến, Giang Tiếu Vãn còn chưa kịp sinh khí, mặt liền nổi lên một tầng sắc hồng mỏng manh.
Liếc về hai người sát vách, người trung niên kia một tay đang vuốt mông thiếu niên kia, không biết nói cái gì, ánh mắt rất dâm đãng.
Giang Tiếu Vãn lập tức không biết làm sao cho phải.
Cảnh tượng như thế này, bầu không khí như thế này.
Trương Hạo cười hi hi bưng một chén rượu lên, thấp giọng nói, “Xã giao a, chuyện này không thể tránh được. Cậu coi như giúp tôi một việc đi. Gọi những người khác rất phiền phức, mà… Cậu cũng không muốn người khác bồi tôi chứ.”
Lời kia vừa thốt ra, Giang Tiếu Vãn lập tức ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn Trương Hạo, âm thanh lại vô cùng kiềm chế, ” Chú nói vậy là ý gì?”
Trương Hạo giơ tay lên, sờ sờ mặt Giang Tiếu Vãn, “Cậu nói thử xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.