Hắc Thị Thục Nữ

Chương 2:




Bầu trời bị vô số tầng mây bao phủ, ngẫu nhiên còn truyền đến vài tiếng sấm, tia chớp cắt ngang qua phía chân trời làm nền cho sắc trời âm u.
Tuy rằng hiện tại là buổi chiều, nhưng bầu trời gần như tối đen, trên  núi, gió thổi mạnh mẽ, cho thấy không lâu sau sẽ mưa to.
Một chiếc xe hơi màu bạc có rèm che chạy trên đường núi, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà cũ nát. Trong đình viện rộng lớn gần  nhà,có hơn mười đứa bé đang chơi đùa, âm thanh huyên náo tràn đầy  vui vẻ.
Thương Trất Phong gọn gàng mở cửa,dựa vào bên cạnh xe,bên dưới  đôi mày rậm là hai con ngươi đen mê người, im lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Anh mặc bộ tây trang vừa thân thể rất cầu kỳ, không hề có nếp nhăn, cùng với khí chất tao nhã như học giả, làm anh trông thật ôn hòa mà an toàn. Khóe miệng của anh theo lễ phép mỉm cười, hai tay thon dài như nghệ thuật gia, khiến cho người ta thực dễ dàng lơ là cảnh giác, cặp con ngươi đen kia còn ngẫu nhiên hiện lên hào quang lợi hại.
Anh theo tư liệu Đỗ Phong Thần đưa cho, tìm hồi lâu mới thấy căn nhà ở sâu trong núi này. Nếu không phải chuyện quá khẩn cấp, anh cũng sẽ không đích thân ra tay. Chính là, nhìn đám trẻ con kia sung sướng tươi cười, anh không thể không hoài nghi, Đỗ Phong Thần từ trước tới nay có năng lực thu thập tình báo vốn rất kinh người, không lẽ cũng có lúc sai  ?
Dù sao, tòa nhà này thật giống cô nhi viện, người anh muốn tìm chẳng nhẽ lại lẩn trốn ở một nơi như thế này?
Bọn trẻ phát hiện ra sự xuất hiện của anh, tất cả đều tự động đứng thành hàng trước hàng rào thấp, há to mồm, trăm miệng một lời kêu lên: “Chúng tôi không chào đón nhân viên chào hàng, mời cút đi!” Trong đó còn có mấy đứa nhảy vài cái, nhấn mạnh ngữ khí.
Thương Trất Phong nhíu mày, đi lên trước vài bước.“Chú không phải nhân viên chào hàng.”
“Vậy chú là ai? Đại khái lại là công ty nào đó muốn chú tới đuổi chúng cháu chuyển nhà phải không?” Một đứa bé làm ra bộ mặt hung ác.
Anh đứng tại chỗ, nhìn đám trẻ con lộ rõ địch ý.
“Các cháu đừng kích động.” Nhìn đội quân trẻ con một lòng đoàn kết đang phẫn nộ, Thương Trất Phong có chút dở khóc dở cười, đột nhiên nhớ tới Đường Tâm, cô con gái yêu của ông chủ Đường Bá Vũ luôn  làm người ta phải đau đầu, anh luôn luôn không am hiểu chuyện ứng phó trẻ con.
“Tai chú điếc sao? Gọi chú,chú nghe không hiểu phải không? Không cho phép tiến vào, mặc kệ chú nói cái gì, chúng cháu sẽ không chuyển nhà.” Ngay sau đó, một viên đá nhỏ bắn ra, sượt qua tóc mai của Thương Trất Phong.
Bọn trẻ vẻ mặt bình tĩnh, trong tay đứa nào cũng có một món đồ chơi chuẩn bị ứng chiến, biểu tình của bọn chúng là kiên quyết liều mình, kiên quyết không cho Thương Trất Phong bước vào một bước. Mắt thấy nguy cơ hết sức căng thẳng, cửa sổ căn nhà cũ nát bỗng bị ai đó đẩy ra, một người đàn ông có gương mặt râu ria chửi ầm lên bên cửa sổ.
“Nháo đủ chưa! Lễ phép của mấy đứa đi đâu hết rồi? Lấy đá làm gì? Chuẩn bị công kích khách tới nhà sao? Toàn bộ vào nhà cho ta.” Giọng địa phương của ông ta thực kỳ lạ,bởi nó mang theo một chút làn điệu ngoại quốc. Ông ta vẫy tay bên cửa sổ, ra lệnh cho lũ trẻ.
Bọn nhóc không tình nguyện buông vũ khí, ngoan ngoãn chạy vào nhà, tới gần cửa còn chưa hết hy vọng quay lại liếc Thương Trất Phong  một cái xem thường, trong nháy mắt, đình viện đã trở nên lạnh lùng.
Thương Trất Phong nhìn người đàn ông bên cửa sổ, không thèm chấp địch ý bắn ra từ bọn trẻ. Con mắt lợi hại của anh nhìn thẳng về phía trước, dễ dàng nhìn ra đối phương không phải người da vàng, tuy rằng  mái tóc màu đen, nhưng đôi mắt của ông ta lại là màu lam.
“Tiên sinh, tôi đến tìm người.” Anh thẳng thắn nói, khi tầm mắt cùng đối phương giao nhau lập tức muốn phân thắng bại.
Râu xồm nhìn kỹ Thương Trất Phong một lúc lâu, màu lam trong mắt ánh lên vài tia đề phòng, bàn tay to vẫy vẫy hướng vào nơi góc sân.“Hạ Lan, người này giao cho cô xử lý.” Ông ta đơn giản dặn dò, sau  đó đóng cửa sổ lại.
“Đã biết.” Từ góc sân truyền đến một tiếng trả lời mơ hồ, còn mang theo tiếng va chạm của kim loại.
Thương Trất Phong quay lại nhìn, lúc này mới phát hiện ở một góc sân, có một chiếc xe máy phân khối lớn cũ nát, bên ngoài phủ lớp nước sơn loang lổ cùng cái đệm rách nát cũ kỹ, cái xe này ít ra cũng phải có tới mười năm lịch sử. Có người nằm bên dưới chiếc xe Harley đó, thay đổi linh kiện, có lẽ là đang sửa chữa gì đó.
Từ chỗ của anh nhìn sang, có thể thấy được người nọ mặc cái quần công nhân sẫm màu, chân đi đôi giày nửa cũ nửa mới, hai tay đeo găng di chuyển qua lại giữa máy móc và linh kiện, thỉnh thoảng vươn tay đổi công cụ. Lại một trận tiếng vang kinh thiên động địa của kim loại, người nọ vừa lòng vỗ vỗ lên xe máy, gọn gàng chui ra, trong chớp mắt đứng dậy, thân thủ thập phần nhẹ nhàng,nhanh nhẹn.
Thương Trất Phong có vài giây ngây ngốc, nháy mắt không biết nói gì, chỉ có thể nhìn đối phương chằm chằm, anh lâu nay vẫn giữ thái độ bình tĩnh khiến người khác phải khâm phục, thế mà trong thời khắc ngắn ngủi ấy, đầu óc thông minh bỗng trở nên trống rỗng.
Đó là một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, mái tóc đen thật dài buộc thành một túm, gọn gàng thả sau lưng, cái bao tay dính bẩn cùng quần áo lao động, thậm chí là khuôn mặt trắng nõn không cẩn thận dính  dầu mỡ, đều không có ảnh hưởng tới mỹ mạo của người con gái ấy. Con ngươi đen trong suốt sáng ngời, thần bí lãnh đạm như con mèo nhỏ, ngũ quan xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết, có thể dễ dàng mê hoặc bất luận kẻ nào.
“Anh là ai? Lại là người do công ty kiến trúc phái tới thương lượng  sao? Có điều hôm nay bổn cô nương tâm tình rất tốt, không muốn động tay, cút nhanh đi!” Hạ Lan xem thường nói, trong tay thậm chí còn nắm cờ lê nặng nề, chuẩn bị lấy công cụ cồng kềnh này làm vũ khí, nếu anh ta  có cái hành động xấu, coi như thứ trên tay cô sẽ giáng xuống đầu.
Thấy anh sững sờ nhìn thẳng mình, cô có vài phần không kiên nhẫn.
Thương Trất Phong nhanh chóng khôi phục lại từ cảm xúc kinh diễm, bình tĩnh ôn hòa mỉm cười, nhìn không ra quẫn trạng(Quẫn bách + trạng thái) thất thố lúc trước.
Anh luôn luôn che giấu cảm xúc rất khá, người khác không dễ dàng nhìn thấu nội tâm của anh.
“Tôi đã đánh mất một món đồ, rất quý giá.” Anh nhìn kỹ cô gái trẻ tuổi trước mắt, bề ngoài tuy rằng duy trì lễ phép, nhưng tầm mắt của anh không hề bỏ sót bất kỳ vẻ xinh đẹp nào.
Bộ quần áo lao động rộng thùng thình càng làm tăng dáng người yểu điệu, liền ngay cả mặc quần dài mà hai chân cô vẫn thon dài duyên dáng, chỉ có cái cờ lê trong tay cùng với thái độ không chào đón rõ ràng đã  giảm bớt hưng trí thưởng thức mỹ nhân của anh.
Hạ Lan hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc thu dọn đồ nghề. Cô  cúi đầu, đôi mắt thần bí như mèo nhỏ lại hiện lên một tia hào quang.
“Mất đồ nên đi báo án ở cục cảnh sát, tới chỗ chúng tôi làm gì? Đồ của anh cũng đâu có mất ở đây. Hay là, con mẹ nó, anh hoài nghi chúng  tôi là trộm, tới cửa để khởi binh vấn tội?” Giọng nói của cô vô cùng thô lỗ, ngẩng đầu lên liền khiêu khích trừng mắt nhìn anh.
Thương Trất Phong không bị chọc giận, chính là vừa nghe thấy ngôn từ của cô, thoáng nhíu mi.“Con gái, nhất là người xinh đẹp như cô, thật sự không nên thô tục.” Anh lắc đầu.
Cô loan môi cười lạnh vài tiếng, cất hộp đồ nghề, sau đó xoay người lại đánh giá anh. “Bổn tiểu thư tôi đây muốn nói gì thì nói, không tới phiên anh một người mặc tây trang gối thêu hoa đến quản!”
Hạ Lan ngoài miệng tuy rằng vũ nhục anh là gối thêu hoa, bất quá nói gì thì nói, anh ta xác thực rất hấp dẫn. Bộ dạng tinh tế cùng với thái độ thân sĩ hữu lễ, thực dễ dàng có thể giành được hảo cảm từ người đối diện, động tác, ngữ khí tất cả đều ôn hòa, chỉ có cặp mắt đang nhìn  cô  tựa hồ nóng rực như lửa, làm cho cô trời sinh tính ngang ngạnh cũng có vài phần không được tự nhiên.
Anh lắc đầu thở dài, quyết định không thèm thảo luận vấn đề dùng từ của cô nữa.
“Có người nói cho tôi biết, muốn tìm vật phẩm quý trọng mất trộm, có thể tới nơi này nhờ giúp đỡ, chỉ cần trả giá tốt thì nhất định có thể chuộc thứ đồ kia.” Anh nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nhặt nào, kêu lên cách xưng hô thần bí.
“Hắc miêu, chỉ cần cô nói giá, tôi đều đáp ứng được.” Anh chậm rãi nói.
Thân thể của cô nháy mắt cứng đờ, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên nhìn anh cười. Nụ cười tươi rói bất khả tư nghị, quả thực có thể câu dẫn đoạt lấy hồn phách người đối diện, ngay cả Thương Trất Phong luôn luôn bình tĩnh cũng bị nụ cười ấy phân tán lực chú ý.
Ngân quang chợt lóe lên, vũ khí sắc bén cắt qua không khí phát ra  âm thanh chói tai, không biết cô trong tích tắc đã rút ra tây dương kiếm từ nơi nào, mũi nhọn sắc bén chỉ thẳng vào ngực anh, ánh sáng lóe ra từ thân kiếm thật nguy hiểm trí mạng.
Hạ Lan thu lại nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra cảm xúc lạnh như băng.
“Nói! Anh rốt cuộc là ai, còn có, là ai chỉ đường cho anh tới nơi này? Nói rõ ràng cho tôi, bằng không bổn cô nương sẽ chém anh thành thịt nát.”Tay cô hơi dùng sức, uy hiếp nói, mũi kiếm nhọn cắt qua quần áo anh.
Thương Trất Phong thức thời giơ hai tay lên, không phản kháng, cho dù một bộ tây trang tốt đã bị phá hỏng, anh vẫn duy trì phong độ như cũ.
“Tôi chỉ là muốn nhờ người tìm lại vật đã mất, là lão Kha giới thiệu  tôi tới tìm cô.” Anh chuẩn bị buông tay, mà thanh kiếm trước ngực không chút lưu tình sượt vào da, anh nhún nhún vai, một lần nữa nâng cao hai tay, duy trì tư thế đầu hàng.
“Trừ phi anh muốn bị bổn cô nương tôi mổ bụng, bằng không đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Hạ Lan cảnh cáo.
“Lão Kha cho tôi một thứ, để trong hộp danh thiếp ở túi áo sơ mi. Cô nếu không cho phép tôi hành động, như vậy phải phiền cô lấy rồi.” Tầm mắt anh vẫn chưa dời khỏi cô, lễ phép nói xong liền nhếch khóe miệng cười như không cười.
Hạ Lan cẩn thận nheo mắt, cân nhắc độ tin cậy trong lời anh nói có mấy phần. Sau một lúc lâu, cô mới tiến lại gần. Tay trái cầm kiếm, ổn định mà bất động, để ở chỗ quan trọng của anh, một tay thò vào trong bộ tây trang của người đàn ông lạ.
Tuy rằng muốn tìm thứ chứng minh lời nói của anh, nhưng mà sờ soạng thân mật như vậy, lòng bàn tay của cô còn có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cực nóng trong lồng ngực anh.
“Chết tiệt!” Cô thấp giọng mắng, tay phải trượt trượt trên lớp vải.
Hạ Lan cắn cắn môi. Cô rất ít khi tiếp cận với những người đàn ông trẻ tuổi như anh, tới gần thân hình ấy, cô mới biết anh rất cao lớn, chỉ là thể trạng to lớn ấy được che giấu bởi lớp tây trang, khi anh hô hấp, hơi thở phả ra tại bên tóc cô, mang đến độ ấm nóng rực.
Thăm dò thân mật thế này khiến cô tăng thêm vài phần hiểu biết về anh, cô biết anh không mang theo vũ khí, biết anh có một bộ ngực rộng lớn mạnh mẽ, còn có hơi thở nam tính độc đáo……
Cô cơ hồ sắp phân tâm, lòng bàn tay đang toát mồ hôi hột, sờ soạng  một lúc lâu, chính là tìm không thấy cái hộp anh nói.
“Xuống chút nữa sờ thử xem, sắp tìm được rồi.” Anh thong thả nói, khóe miệng có một tia vui vẻ nhỏ bé, âm thanh ôn nhu dụ dỗ, cúi đầu vừa lúc thấy khuôn mặt hồng hồng của cô.
Nghe thấy anh nói, cô ngoài ý muốn hoảng sợ, bàn tay cầm trường kiếm run rẩu, ngữ điệu ấy làm cô giờ phút này không những chậm chạp đi hẳn, ngược lại còn nghe theo anh dụ dỗ, vuốt ve lồng ngực anh. Mà nghe ngữ khí của anh có vẻ rất hài lòng, dường như còn đang thật sự thoải mái hưởng thụ.
“Câm miệng!” Cô bực mình quát, giọng điệu bắt đầu có chút yếu đuối.
“Tôi chỉ là sợ cô không tìm thấy, muốn chỉ dẫn cho cô, cô ngay cả sự lễ phép này của tôi cũng không đồng ý?” Anh làm vẻ mặt vô tội lên tiếng, vừa nói vừa đưa gương mặt tới gần cô, bất chợt hương thơm từ hơi thở của cô truyền đến tấn công anh.
Ngay cả cô đã từng trải qua bao nguy hiểm, mấy năm nay tung hoành trong chợ đen không gì có thể cản trở, rất nhiều người đàn ông nhắc tới danh hiệu của cô liền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng cô chung quy cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi.  Ngôn từ thô lỗ cùng thân thủ  lợi hại, làm cho cánh đàn ông hoàn toàn không dám tiếp cận, bởi vậy cô dĩ nhiên sẽ  xa lạ với mối quan hệ giữa nam và nữ.
Hạ Lan đột nhiên dâng lên cảm xúc lo lắng trong lòng, hai gò má khô nóng khiến cô hoang mang, không rõ bản thân vì sao lại đỏ mặt, cô thầm nghĩ phải nhanh chút rời khỏi anh.
Cô cắn môi, rốt cuộc cũng tìm thấy cái hộp danh thiếp trong áo anh, hít sâu một hơi,sau đó nhanh chóng rút tay về.
Anh thì vẫn duy trì tư thế cũ,có điều sau khi cô thu tay lại,anh liền  phát ra tiếng than thở  nho nhỏ nuối tiếc, cặp con ngươi đen ánh lên ý  cười, cũng có vài tia lửa nóng gian nan.
Cô cố gắng trốn tránh tầm mắt anh, đẩy nắp chiếc hộp đó ra, đầu tiên   là nhíu mày nhìn vật kim loại mỏng màu đen, bên trên có chạm khắc nổi hình một con hắc miêu đang chạy, là danh thiếp cô quen dùng trong khu chợ đen, mà vật này chính là đại diện cho chính cô.
“Anh rốt cuộc là ai? Vì sao lão Kha lại đưa thứ này cho anh?” Cô đưa ra nghi vấn một lần nữa, trực giác cho cô biết người đàn ông trước mắt không tầm thường.
Lão Kha được xưng là tiền bối của nhóm người vận chuyển trong khu chợ đen, cô nợ ông ta mấy lần ân tình,cho nên mới đưa ông ta tấm dánh thiếp đại biểu cho bản thân. Có thể khiến lão Kha nguyện ý giao danh thiếp hắc miêu, thậm chí tiết lộ đường đi chỗ ở, anh ta đến tột cùng là có thân phận gì?
“Thương Trất Phong, tôi là người của “tập đoàn Thái Vĩ”.” Anh đơn giản đáp, ngữ khí lễ phép nghe thập phần dễ nghe. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm vẫn đặt trước ngực, lại vô tội nhìn cô, ôn hòa tươi cười. “Xin hỏi, tôi có thể buông hai tay chưa?”
Hạ Lan rút danh thiếp hắc miêu ra, bỏ vào trong túi bộ quần áo lao động, xoát một tiếng thu hồi trường kiếm, chấm dứt uy hiếp với anh, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh từ trên xuống dưới.“Nhìn cách ăn mặc của anh, đại khái là ngồi văn phòng quen rồi, làm sao có thể quen biết lão Kha,  lại còn có danh thiếp tới tìm tôi?” Cô thuận tay ném hộp danh thiếp cho anh.
Anh vẫn giữ ôn hòa mỉm cười.“Nửa tháng trước phát hiện ngành nghiên cứu phát triển của “tập đoàn Thái Vĩ” bị mất trộm, thất lạc hai  con chip đã nghiên cứu hoàn chỉnh, cùng với bản kế hoạch chi tiết chế tạo chúng. Trải qua điều tra, phát hiện hai con chip này đã rơi vào khu chợ đen, có người dùng giá cả mua hai con chip ấy, sau khi kiểm tra sơ bộ ở Đài Loan đã mang chúng ra nước ngoài.”
Anh cường điệu dựa vào chiếc xe máy, tuy rằng tươi cười không thay đổi, nhưng khi nói chính sự, ôn hòa trong hai mắt lại trở nên lợi hại vạn phần.
“Đường đường là một công ty lớn có tầm cỡ quốc tế, thế nhưng vẫn để cho người khác có cơ hội xâm nhập, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là muốn làm cho người khác cười sái quai hàm hay sao? Không ai phụ trách an toàn ư? Hay là bảo vệ của công ty các anh chỉ là một lũ phế vật?” Hạ Lan lạnh nhạt châm chọc, che giấu một tia kinh ngạc xẹt qua trong lòng.
Khi anh nhắc tới con chip, cô đã đoán được mục đích đến đây của anh.
Anh nhún nhún vai, cúi đầu nhìn chốt mở của xe máy, phát giác chiếc xe này tuy rằng cũ kỹ xa xưa, nhưng lại được bảo dưỡng rất khá, xem ra tính năng cũng không tệ lắm.
“Thực không đúng dịp, người phụ trách an toàn cho “tập đoàn Thái Vĩ” có chút chuyện riêng, tạm thời rời khỏi cương vị, cho nên vòng an toàn khó tránh khỏi có sơ thất, kẻ trộm vì thế mới thừa cơ luồn vào.” Anh giải thích, nhớ tới người bạn tốt Lôi Đình trước đó không lâu mới nghênh đón đứa con thứ hai, hiện nay đang bề bộn ở nhà chăm sóc vợ yêu.
Cùng là thuộc hạ của Đường Bá Vũ, anh lại phải mạo hiểm sinh mệnh, đến đây đàm phán với cô gái xinh đẹp này. Bất quá nói đi nói lại, mỹ mạo của cô thật đúng là kinh người, bất ngờ ở chỗ cô ăn nói thô lỗ, ra tay độc ác, không thể nghi ngờ là một loài động vật xinh đẹp hoang dại khó thuần phục, thế nhưng lại khơi dậy hưng trí trong anh.
“Chó canh cửa nhà các anh không tận tâm, làm mất đồ thì liên quan gì tới tôi?” Hạ Lan cười lạnh phủi sạch, biết rõ còn cố hỏi.
“Tập đoàn Thái Vĩ” đã điều tra, mới có thể để tôi tới thỉnh cầu sự giúp đỡ của cô. Cô là đệ nhất vận chuyển ở khu chợ đen, toàn bộ tình báo đều không qua khỏi con mắt của cô. Với lại, theo nguồn tin tức, những thứ này là được bán ra từ tay cô, cô có biết lai lịch người bán và người mua không?” Anh nhìn thẳng con ngươi đen của cô, biết cô kỳ thật là đang giả ngốc với mình.
“Gối thêu hoa, nói cũng đừng nói lung tung, anh có chứng cớ gì có thể chứng minh tôi là người bán không?”
Cô đột nhiên giảo hoạt cười.
Cô làm công việc này đã nhiều năm, thủ đoạn thập phần cao minh, đương nhiên không có khả năng để lại dấu vết, cho dù anh biết cô là hắc miêu cũng không quan trọng, không ai có thể chứng  tỏ cô buôn bán chúng.
“Bằng thanh danh của hắc miêu, bất luận là bên mua hay người bán đều đã tín nhiệm cô, nếu cô ra mặt một lần nữa, tìm lại mấy món đồ này, hiệu quả còn tốt hơn so với “tập đoàn Thái Vĩ” tự tìm kiếm bốn phía dẫn tới đả thảo kinh xà(rút dây động rừng). Tôi muốn mời cô hỗ trợ, giúp tôi tìm lại hai con chip cùng bản đồ kế hoạch chi tiết đó.” Thương Trất Phong phân tích, biết muốn tìm được chúng, nhất định phải có cô giúp.
Hạ Lan đương nhiên không phải người dễ dàng bị thuyết phục, tuy rằng việc cô làm là trái pháp luật, nhưng bọn họ luôn luôn cần “Chức nghiệp đạo đức”(Ý là có úy tín nghề nghiệp), bởi cô còn muốn dựa vào công việc này kiếm miếng ăn, làm sao có thể vì gối thêu hoa này mà bán đứng khách hàng?
“Nực cười! Anh là ai? Bố thiên hạ sao? Dựa vào cái gì mà nói mấy câu đã nghĩ tôi giúp anh? Thành thật nói cho anh, bổn cô nương khinh thường nhất, chính là đồ gối thêu hoa nhà anh, cho dù anh ra giá cao thế nào, tôi cũng không nhận cuộc làm ăn này.” Cô lạnh nhạt lên tiếng, thầm nghĩ mau chóng đuổi anh đi, không muốn lằng nhằng gì với anh nữa.
Anh mắt anh luôn khiến cô cảm thấy là lạ, nhất là lúc trước, khi cô sờ soạng hộp danh thiếp trong lồng ngực, cái loại thái độ này làm cô phải  sợ hãi.
Thương Trất Phong không bị dọa chạy, có thể trở thành nhân vật trung tâm của “tập đoàn Thái Vĩ”, lòng can đảm, sự sáng suốt tự nhiên cũng không nhỏ, không có khả năng bị thái độ lạnh như băng của Hạ Lan dọa lui.Tayanh nhẹ vỗ về yên xe máy, vươn tay thử chân ga, tư thái kia  thoạt nhìn tựa như đang vuốt ve động vật có sinh mệnh, nhàn nhã yêu chiều một con mèo tùy hứng……
Thình lình,tây dương kiếm sắc bén lại quét tới, anh nhanh chóng thu  tay lại, kiếm phong không cứa tới cổ tay, nhưng ống tay áo vẫn bị làm rách.
“Thu hồi tay của anh lại, không cho chạm vào đồ của tôi!” Hạ Lan hờn giận nói, trừng mắt nhìn người đàn ông to lớn trước mặt. Rõ ràng là gối thêu hoa tốt mã dẻ cùi(chỉ được cái mã ngoài), vì sao khi cô tiếp xúc với tầm mắt của anh lại có chút bất an?
Thương Trất Phong không hề phẫn nộ, chính là tiếc hận nhìn tay áo bị rách  , lại ngẩng đầu lên nhanh chóng nhìn không di chuyển vào lúm đồng tiền xinh đẹp đang tức giận.
“Sở trường của cô là sử dụng kiếm đúng không? Có người đã cảnh cáo tôi, hắc miêu có móng vuốt lợi hại, không nghĩ rằng là máu và thịt chuẩn bị lẫn lộn.” Anh nhìn trường kiếm trong tay cô, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.“Có điều tốt nhất là cẩn thận một chút, đao kiếm là vũ khí sắc bén, hai mặt đều cô cùng sắc đấy, nếu không cẩn thận, thanh kiếm này sẽ làm chính bản thân cô bị thương.”
“Không liên quan tới anh, nể mặt người giới thiệu là lão Kha, tôi  không làm khó dễ anh nữa, anh có thể cút được rồi.” Hạ Lan không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Cho dù là vì mặt mũi lão Kha, cô cũng không tình nguyện trợ giúp?”
Cô lãnh đạm liếc anh một cái, hạ quyết định quyết tâm không tiếp tay làm việc xấu.“Lão kha tiết lộ chỗ ở của tôi, còn nói ra thân phận của tôi, về điểm này tôi sẽ đi tìm ông ta để tính sổ.”
“Xin hãy nghe tôi nói, con chip này rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lưu lạc ra nước ngoài, bởi rơi vào tay người khác sẽ gây ra hậu quả vô cùng khó lường.” Thương Trất Phong khuyên bảo.
“Không liên quan tới tôi, anh mau cút đi, cho dù là anh nói đến thắt đầu lưỡi, tôi cũng không chấp nhận cuộc làm ăn này.” Cô không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, thầm nghĩ phải nhanh chút đuổi anh đi. Đợi lát nữa đi vào nhà, cô còn phải hảo hảo giải thích với Dacke.
Anh thong thả lắc đầu.“Trước khi đạt được mục đích, tôi sẽ không rời khỏi đây.” Anh một tay vỗ về cằm, xem kỹ mỹ mạo khi cô phẫn nộ.“Tôi nên gọi cô như thế nào nhỉ? Nên xưng hô tiểu thư, hay là cô muốn tôi gọi cô là hắc điêu ( con chồn đen)?” Giọng nói của anh ôn hòa  hữu lễ, lại có vẻ quá mức thân mật.
“Phiền chết đi được, cút đi cho tôi, đồ chướng mắt!” Cô đã hết sạch  kiên nhẫn, dắt theo chiếc xe phân khối lớn, xoay người đi vào nhà, quyết tâm không hề để ý đến anh nữa.
Thật không ngờ đúng lúc ấy trời lại đổ mữa, rất nhanh, mưa càng lúc càng nặng hạt, đảo mắt một cái đã biến thành mưa to tầm tã. Thương  Trất Phong đứng dưới mưa, bộ tây trang đắt tiền toàn bộ ẩm ướt, lại vẫn như cũ,không hề dao động, hai mắt sáng quắc nhìn căn nhà cổ xưa.
“Chị Hạ Lan, người kia còn đứng dưới mưa, không nhúc nhích nha!” Một đứa bé ghé vào cửa sổ, tò mò nhìn Thương Trất Phong đứng ở đình viện.
“Đừng để ý đến anh ta nữa.” Cô đơn giản đáp, đóng cửa sổ lại, ngăn cách cuồng phong mưa lớn bên ngoài. Nhưng tầm mắt cũng không tự chủ lại dừng ở trên người anh, dưới làn mưa, anh nhìn thật cao lớn, so với hình tượng gối thêu hoa lúc trước cô mắng, có sự khác nhau quá lớn.
Hạ Lan tiếp xúc đến tầm mắt anh, thấy anh hơi hơi nở nụ cười, nụ cười ấy khiến cô đột nhiên lạnh cả người. Quá bối rối, cô liền nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, hai gò má không rõ nguyên nhân vì sao mà nóng hồng.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì sao đây?
Hắc miêu nổi tiếng khiến người ta kinh hãi mỗi lần nhắc tới tên, thế nhưng lại vì một nụ cười của cái gối thêu hoa kia liền sợ tới mức chạy trốn?
Cô tin tưởng trực giác của bản thân không sai, Thương Trất Phong đối với cô mà nói chắc chắn là một phiền toái lớn, cô phải tránh xa, không thể có liên quan gì tới anh ta.
Tuyệt đối không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.