Hắc Thị Thục Nữ

Chương 3:




Nguyệt hắc phong cao(*), có mấy chiếc xe container tiến vào  bãi đất trống vùng ngoại thành tập hợp, tài xế mở cửa cẩn thận xuống xe, sau đó mở cửa thùng hàng, cầm đèn pin  thăm dò trong bóng tối. Bóng đêm lúc bấy giờ có rất nhiều bóng người đang lén lút qua lại xem xét hàng hóa.
(*): Vốn là Nguyt hc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên ( đêm trăng tối thì giết người, gió lớn thì phóng hỏa) – ý nói hoàn cảnh đặc biệt, thích hợp làm chuyện xấu.
Hàng hóa bên trong container có đủ loại, từ đồ điện gia dụng đến binh khí súng ống, thậm chí còn có châu báu đắt tiền. Nơi này mỗi tháng tụ tập một lần, bọn trộm sẽ mang đồ vật đến để buôn bán, cho nên, hắc thị – chợ đen là nơi có đầy đủ các mặt hàng nhất.
Có đi xem thử mới biết được, người vận chuyển hàng hóa rất nhiều. Bọn họ tới nơi này vừa trao đổi tin tình báo, hoặc là tìm kiếm người ủy thác, hỗ trợ kinh doanh những vật phẩm không thể công khai ra giá cao.
Hạ Lan nhấc chiếc mũ bảo hiểm màu đen, tiện tay đặt ở trên xe máy, cô đưa mắt nhìn bốn phía hồi lâu,rồi mới từ từ đi vào khu chợ náo nhiệt. Những lần tụ tập như thế này đối với cô vô cùng quen thuộc, bởi từ vài năm trước đây, cái chợ này đã trở thành chỗ kiếm tiền của cô.
Mặc dù không hợp pháp, nhưng có thể kiếm được kha khá tiền, huống chi cô chỉ làm đại lý buôn bán, đâu có giết người phóng hỏa, vì thế lương tâm không có gì phải day dứt.
Ở bên trong một cái lều nhỏ, có vài người đàn ông đang chơi bài,mà mỗi người tham dự trận đánh bạc này đều là dân cờ bạc chính hiệu, phải có thuật gạt người vô cùng cao siêu mới có thể giành phần thắng.
“Thuận tử.” Một người đàn ông mặc quần áo thể thao kêu to, mấy người khác liền chửi rủa vài tiếng, bỏ lại lá bài trong tay rồi đi ra ngoài. Người đàn ông nọ chuẩn bị thu hồi tiền mặt trên bàn, lúc này lại có người bỏ lại một phó bài khác.
“Thật xin lỗi, cùng hoa thuận, số tiền này là của tôi.” Lão Kha cười nói.
“Con mẹ nó, lấy tiền mua thuốc ăn đi!” Người này thua không dậy nổi tức giận, chỉ hận tài nghệ không bằng người ta, ngay đến chơi bài gạt cũng thua.
Ông ta chuẩn bị rút dao ra muốn cho lão Kha một bài học. Chỉ là tay vừa mới sờ tới thắt lưng, sau gáy lại cảm nhận được một trận đau đớn lạnh lẽo, thân thể ông ta cứng ngắc không dám động.
“Thua cuộc còn muốn động dao, ông không hiểu quy củ, hay là không muốn sống nữa?” Giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên, bên trong cái lều vốn đang xem trò hay,nay nhìn thấy Hạ Lan xuất hiện, tất cả đều đồng loạt cắm cổ chạy trối chết ra ngoài.
“Không có, không có…” Ông ta ấp úng đáp, thân thể không ngừng phát run.
“Mèo đen, nếu cô giết hắn rồi, sau này còn có ai dám tìm tôi  đánh bài?” Lão Kha vừa đếm tiền mặt vừa nói.
“Giết hắn còn là nhân từ nhé, nếu hắn còn tìm ông đánh bài, người này nhất định sẽ phá sản, nghèo túng đến mức phải bán cả vợ mình đi thôi.” Hạ Lan nhàn nhạt đáp, nhẹ rung trường kiếm trong tay, cái quần của người đàn ông kia nát vụn.”Cút!” Cô đơn giản quát.
Ông ta run rẩy, tuy cái mông không có gì che chắn,nhưng  cũng không dám ở lại thêm một giây,vừa chạy vừa ngã lao ra khỏi lều.
Trong chợ vang lên một trận âm thanh cổ vũ, cười nhạo  bộ dáng chật vật của người nọ.
“Một khuê nữ lại ngang nhiên cầm kiếm rạch quần đàn ông,  như thế còn ra thể thống gì nữa?” Lão Kha cảm thán, lắc đầu nhìn Hạ Lan.
Cô nhìn quanh lều, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, con ngươi đen có vài phần tức giận:
.”Tại sao ông lại đưa tấm danh thiếp hắc miêu cho ‘Tập đoàn Thái Vĩ’, thậm chí còn tiết lộ chỗ ở của tôi? Thực không giống tác phong của ông chút nào.” Cô trực tiếp vào chủ đề chính, không muốn lãng phí thời gian chút nào.
Lão Kha nhún bả vai một cái, trên mặt không hề biểu hiện một chút vẻ hổ thẹn:
“Thương tiên sinh là người tốt, một người rất lợi hại.”
Hạ Lan cười lạnh một tiếng.:
“Những người như chúng ta không nên có liên quan tới người tốt.”
“Hắc miêu, đừng nhanh kết luận như vậy, chỉ cần ở cùng anh ta vài ngày, cô đã có thể học được không ít thứ cần thiết.” Lão Kha mỉm cười, cầm lấy bộ bài luyện tập, tốc độ  trộn bài  nhanh tới nỗi làm cho người ta hoa cả mắt.
“Nói đùa sao, cái gối thêu hoa kia có thể dạy tôi chuyện gì? Nhìn kia bộ dạng ôn tồn, nói không chừng đến bây giờ vẫn  còn phải bú sữa mỗi đêm đấy!” Vừa nhắc tới Thương Trất Phong, cô liền có chút tức giận táo bón.
“Người xấu gian trá giảo hoạt là điều đương nhiên, nhưng người tốt cũng có thể lợi hại hơn rất nhiều. Cô phải cẩn thận một chút, đừng nên nói như vậy trước mặt Thương tiên sinh.” Lão Kha khoái trá trả lời, có lòng tốt căn dặn hậu bối.
“Tôi làm sao có thể nói trước mặt anh ta? Cái gối thêu hoa kia mắc mưa từ mấy hôm trước, bây giờ có lẽ là đang ốm nằm bệnh viện kêu cha gọi mẹ rồi.” Hạ Lan châm chọc cong khóe miệng lên, trên khuôn mặt mỹ lệ có chút hả hê  tự đắc.
“Như vậy, cô hoàn toàn không phát hiện mình bị theo dõi  ư?” Lão Kha ung dung hỏi tiếp, sau đó gật đầu nhìn phía sau Hạ Lan:
“Hoan nghênh quang lâm a, Thương tiên sinh.” Ông chào hỏi.
Cô mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng quay đầu lại, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn chiếm hơn phân nửa lối vào, khí thế  cao ngất. Thân thể của cô run rẩy, môi đỏ mọng bởi vì khiếp sợ mà hơi hơi hé mở, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Thương Trất Phong ưu nhã đi vào lều, mỉm cười với lão Kha.”Xin chào.” Sau đó tầm mắt quay về phía Hạ Lan, anh cố ý giả bộ giật mình, ánh đèn chiếu rọi tròng mắt đen, bên trong đó toát lên ý cười thật sâu:
“A! Hắc miêu, thật là có duyên, không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô nói xem, đây có phải là trời xanh cố ý an bài hay không?”
“Cái gì! Anh theo dõi tôi?” Hạ Lan tức giận nhảy dựng lên, đưa tay tới eo lưng nắm trường kiếm,bàn tay thậm chí có chút run rẩy.
Ngày đó,sau khi cơn mưa chấm dứt liền không thấy bóng dáng anh ta, cô còn tưởng rằng anh ta biết nghĩ, đã quay về nhà, ai mà ngờ anh ta không những không từ bỏ ý định, mà còn trốn ở một bên quan sát hành tung của cô, thậm chí một đường theo dõi cô đến chợ đen?
Càng khiến cô tức giận là, cô thế nhưng quá sơ suất, không phát hiện có người bám theo mình! Cô chắc chắn là bị anh ta làm rối loạn tâm tư, cho nên quên mất phải chú ý  xung quanh, nếu không làm sao lại bị tên đàn ông mềm yếu này theo dõi?
Thương Trất Phong ra vẻ vô tội:
“Cô có chứng cớ không? Tôi chỉ là vừa hay tìm tới nơi này, thuận đường đến thăm lão Kha mà thôi.”
“Đáng chết, đừng giả vờ giả vịt với tôi, bổn cô nương đã cảnh cáo anh tránh xa tôi rồi cơ mà!” Cô dùng sức cắn môi, chỉ kém không có lớn tiếng thét lên, tỉnh táo thường ngày đã sớm tan thành mây khói.
Cô huy kiếm chĩa vào anh, cơ hồ muốn bổ về phía thân thể anh, thế mà anh vẫn cười cợt  như  cũ,  Tây Dương kiếm trong tay cô dừng lại  giữa không trung,quá nguy hiểm, mũi kiếm chỉ cách ngực anh vài centimet. Cổ nhân có câu:  đưa tay đánh ngườikhông ai nỡ đánh mặt người đang nở nụ cười tươi, huống hồ gương mặt đáng ghét của anh đang tươi cười tới cực điểm.
Anh ngoắc ngoắc ngón trỏ, trên mặt ngập tràn vẻ không vừa lòng.
“Tôi đã nói, con gái đừng nói tục, như vậy sẽ ảnh hưởng tới vẻ mỹ lệ của cô.” Anh không sợ hãi chút nào lấy đầu ngón tay nắm lưỡi kiếm  sắc bén, kéo lệch nó sang một hướng khác.”Còn có, tôi rất thích bộ quần áo này, xin đừng làm hỏng nó.”
“Đúng vậy a, hắc miêu, hiếm khi cô và Thương tiên sinh vô tình gặp gỡ ở đây, cũng là duyên phận của 2 người, cô nên đáp ứng yêu cầu của anh ta đi! Thương tiên sinh là thành tâm thành ý a.” Lão Kha cổ vũ, cố gắng nói đỡ cho Thương Trất Phong.
“Ông nhận của anh ta bao nhiêu đồ hối lộ, đừng có mà thay người ta nói tốt, quấn lấy tôi đòi tìm con chip gì gì đó?”
Hạ Lan mở to hai mắt nhìn, gương mặt xinh đẹp bốc lửa giận. Cô tôn kính lão Kha, nhưng cho dù lão có nói giúp đến rách miệng cô cũng không muốn có liên quan gì tới người đàn ông kia.
Cô tin tưởng trực giác của mình, mà trực giác của cô nói cho cô biết, một khi có dính dáng tới Thương Trất Phong, chỉ sợ  không dễ dàng   thoát thân. Cô theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, chỉ muốn tránh xa người đàn ông lúc nào cũng tươi cười đầy mặt thế này.
Lão Kha bất đắc dĩ lên tiếng:
“Hắc miêu, tôi lăn lộn ở đây được mấy chục năm rồi, cô mặc dù nóng tính, nhưng vẫn  là cô gái tốt hiếm thây, tôi vẫn xem cô như con gái của mình.” Ông  ngẩng đầu nhìn Thương Trất Phong, trên mặt  tràn ngập biểu tình bất lực.”Nhưng là, Thương tiên sinh đã giúp tôi mấy lần, coi như là ân nhân của tôi,  như vậy cô  giúp tôi trả nhân tình này cũng tốt, giúp hắn một lần đi!”
“Anh ta là ân nhân của ông? Ông chưa sắp xếp lại mà đã lên tiếng nói láo ư? Cái gối thêu hoa này đại khái còn cần người khác bảo vệ mới sống được, mà lão già gian ngoan như ông, làm sao phải nhận ân tình của anh ta?” Hạ Lan sắp hết kiên nhẫn với tình huống trước mắt.
Thương Trất Phong nhíu mày.”Cô đả thương tới lòng tự tôn nam tính của tôi.”  Anh nhàn nhạt nói, đồng thời  trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường cùng lão Kha.
Cô trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục bùng nổ:
“Tóm lại, tôi sẽ không dây dưa với anh ta, ông  nếu như muốn  trả nợ, vậy thì tự giúp anh ta đi.”
“Tôi đã rất lâu không giao thiệp với các cuộc giao dịch tang vật, mà hắc miêu bây giờ vô cùng nổi  tiếng, còn  vang dội hơn tôi. Ai! Trường giang sóng sau đè sóng trước, ta làm  sao giúp được, chỉ có thể biết điều một chút lừa gạt tiền bạc trên bàn là tốt rồi.” Lão Kha thở dài một hơi, bắt đầu cảm thán.
Hạ Lan cắn cắn môi, rút lại  Tây Dương kiếm, mặc dù rất muốn  cho Thương Trất Phong mấy đường kẻ lên gương mặt đáng ghét, chỉ là bản tính  thiện lương đã khiến cô do dự không ra tay.
Cửa lều bỗng bị vạch ra, một người đàn ông trẻ tuổi thò đầu vào ngó dáo dác rồi kêu to:
“Hắc miêu, khách tới cửa, có người chỉ đích danh muốn cô ra mặt, hắn ở  trong quần giao dịch chờ cô.” Nhìn  không khí căng thẳng bên trong lều,  người đó vừa nói xong lập tức rụt đầu lại không dám ở lâu.
Cô gật đầu, sau liếc xéo Thương Trất Phong một cái.
“Bổn cô nương bây giờ có việc, không thèm so đo với ngươi. Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, tránh xa tôi ra, đừng để tôi trông thấy anh lần nữa, nếu không tôi sẽ dùng thanh kiếm này, cắt gọn của quý, cho anh  tuyệt tử tuyệt tôn luôn đấy.” Cô nói xong  ngạo nghễ xoay người rời đi, mái tóc dài đen óng cộng thêm bộ quần áo đen kịt, trông cô thật đúng là một con mèo đen kiêu ngạo.
Nghe thấy Hạ Lan uy hiếp, lão Kha âm thầm huýt sáo, nghiêng đầu nhìn về phía Thương Trất Phong.
“Thương tiên sinh, nha đầu này tính tình không tốt, lời nói đặc biệt cay nghiệt! Ngài ứng phó được không? Có muốn  bây giờ tôi kêu người khác giúp không, mặc dù thủ đoạn không linh hoạt như hắc miêu, nhưng  hẳn là vẫn có thể đạt yêu cầu của anh.”
Anh vẫn duy trì ôn hòa mỉm cười như cũ, bên trong tròng mắt đen lại toát ra ngọn lửa:
“Không cần đâu, cô ấy cuối cùng vẫn sẽ  gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của tôi thôi.” Anh  nhàn nhạt nói, khóe miệng loan thành đường cong  bí ẩn.
“Tôi thích mèo, hơn nữa thích nhất là loài mèo hoang nóng tính.”
~~~
Bên ngoài cỗ xe container khổng lồ này chẳng thu hút tý nào, nhưng từ cửa nhỏ đi vào,  có thể phát hiện bên trong thật kinh ngạc.
Quầy hàng tuy rộng rãi nhưng hơi  âm u, có một cái bàn xa xỉ, tấm ván gỗ điêu khắc tinh xảo ngăn thùng xe thành mấy ngăn tương đối kín đáo,cách bày trí không khác gì một quầy rượu, nơi này là nơi trao đổi tang vật, không ít người  ôm tang vật tới bán giá cao, mà toàn bộ đều ký hợp đồng thành công ở tại chỗ này.
Hạ Lan đi vào  bên trong quầy hàng, tiến thẳng tới phòng của cô. Dưới ngọn đèn lờ mờ, cô thấy một người đàn ông có dáng vẻ lo âu, xung quanh là một đống tên hộ vệ hung ác.
“Có thứ gì bán được à?” Cô tự nhiên ngồi vào ghế sô pha mềm mại.
Người đàn ông kia thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương.”Cô chính là hắc miêu?” Hắn hoài nghi hỏi, nơm nớp lo sợ ôm chặt cái hộp da trong ngực.
Hạ Lan không trả lời vấn đề của hắn, cô đưa tay ném ra một tờ danh thiếp hắc miêu. Cái tấm card mỏng manh rơi ở trên bàn, bên trên tấm thẻ màu đen có khắc một chú hắc miêu vô cùng sinh động. Cô đã sớm quen khách hàng tới cửa thường dùng ánh mắt hoài nghi hỏi cô, cho nên mới chế ra loại danh thiếp riêng biệt này làm đại diện cho mình.
“Tiêu chuẩn thu phí anh hẳn là rất rõ ràng,sau khi  tìm được người mua, tôi lấy mười phần trăm tiền hoa hồng, tuy nhiên nếu cuộc giao dịch này có tính nguy hiểm cao, vậy thì tiền thuê sẽ tùy theo mức độ nguy hiểm mà tăng lên. Bây giờ, nói cho tôi biết trên tay anh có những thứ gì?” Cô dựa lưng vào ghế, đánh giá người đàn ông ở trước mắt.Khách hàng căng thẳng cô đã gặp nhiều, nhưng rất ít khi gặp phải tên nào có tố chất thần kinh giật giật như hắn, hô hấp cũng không xong.
Người đó cẩn thận quan sát hồi lâu, hít thở sâu một hơi mới cẩn thận khai báo: “Trong rương tất cả đều là châu báu, tôi đến đây là muốn cô tìm mối bán chúng.” Hắn lặng lẽ mở hộp da, toàn bộ châu báu phát ra quang mang chói lọi.
Hạ Lan cầm lấy một hột xoàn, cẩn thận ngó nhìn. Mặc dù ánh sáng không đủ, nhưng vẫn có thể nhìn ra những thứ  châu báu này không phải loại  thường, mà người cung cấp chúng còn kinh người hơn: “Nửa tháng trước, hội chợ đồ trang sức quốc tế bị mất trộm, điều tra ra được là một vị quản lý rút đi mất.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên của hắn,trắng bệch như người sắp chết trôi.”Vật này chính là khoai lang nóng bỏng tay, rời tay thế nào đây. Chuyện châu báu bị mất trộm lần này báo chí đưa tin quá rầm rộ, rất nhiều người lưu ý xem ai là người trộm nó, không dễ dàng tìm ra người mua.”
“Tôi sẽ tăng tiền thuê cho cô, miễn sao cô nhanh chóng bán chúng cho tôi.” Người nọ lo lắng nói, hắn trộm những thứ này, mặc dù không  bị cảnh sát bắt được, nhưng khi chuyện vỡ lở ra, hắn vội vã đem châu báu đổi thành tiền mặt, muốn nhanh chóng chạy ra nước ngoài.
Một thân ảnh cao lớn, chẳng biết đi tới từ lúc nào, mọi người bỗng giật mình vì bị bóng đen bao phủ, nhưng không ai phát hiện anh vào bằng cách nào. Thân hình cao lớn, đi lại thế nhưng quỷ dị không phát ra một thanh âm nho nhỏ nào.
Hạ Lan còn phản ứng không kịp, hột xoàn trong  tay cũng đã bị lấy đi. Cô ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thẳng vào tròng mắt đen mang theo ý cười của Thương Trất Phong.
“Hắc miêu, chúng ta lại gặp mặt.” Anh mỉm cười gật đầu, thưởng thức  khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, nụ cười càng thêm sâu sắc.
“Anh…” Cô bị chọc tức nói không nên lời, không ngờ anh lại to gan lớn mật, không những không thèm để ý cô cảnh cáo, còn dám xuất hiện ở nơi cô làm việc!
Cái gối thêu hoa này chẳng lẽ không có đầu, không biết thị trường tiêu thụ tang vật nguy hiểm đến cỡ nào sao(ra là chị lo cho anh)? Mà tới nơi này giao dịch phần lớn đều là những người dám liều mạng, không cần thận chọc tới ai đó, anh đại khái sẽ bị người ta đánh cho sống dở chết dở. Anh đến tột cùng là quá mức ngu xuẩn, hay là có dũng khí khiến người ta phải ngưỡng mộ?
“A, cô thật cao hứng khi nhìn thấy tôi  sao?”  Anh cố ý xuyên tạc phản ứng của cô.
” Hắc miêu, người này là ai vậy?” Người kia khẩn trương hỏi, lo lắng nhìn Thương Trất Phong đột nhiên xuất hiện.
“Tôi là đồng bọn của mèo con.” Anh lớn giọng tự giới thiệu mình, nở nụ cười ôn hòa thân mật,  thân mật tới nỗi gương mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn, sau đó anh giơ cao hột xoàn trong tay, nheo  tròng mắt đen ánh lên tia nguy hiểm.” Thật tinh xảo, mỗi một viên đều được trải qua chọn lựa, lấy cùng một góc độ để cắt, quả là trân bảo đáng giá. Nếu để hở tin tức ra ngoài, đại khái có không ít người tới mua.”  Anh  chậm rãi nói, vẻ mặt cùng giọng nói hết sức chuyên nghiệp.
Tên kia còn tưởng rằng Thương Trất Phong thật sự là đồng bọn của Hạ Lan, cũng làm nghề vận chuyển ở khu chợ đen này. Nhìn thấy đối phương phân tích, hắn gật đầu lia lịa. “Đúng, đúng vậy, những thứ này đều là châu báu thượng hạng,do công ty Hoắc Phổ chế tạo.”
Thương Trất Phong nhếch lông  mày, cầm cái hộp da nhìn vào bên trong.”Đích xác là đồ của Hoắc Phổ, mỗi vật đều có ký hiệu riêng đặc biệt của Hoắc Phổ.” Anh cúi đầu nhìn tên trộm đồ: “Trước khi diễn ra cuộc triển lãm, toàn bộ châu báu ngọc ngà của Hoắc Phổ không cánh mà bay, nguyên lai là ở trên tay anh. Coi như là mệnh trung chú định(???? Mình không hiểu), bị tôi bắt được ở chỗ này, công ty con của Hoắc phổ ‘Tập đoàn Thái Vĩ’, bây giờ vật quay về với chủ, tùy tôi mang về nhé!” Anh ung dung nói, tiếp theo lấy động tác ưu nhã đóng kín cái hộp da lại.
Tên kia nghe thấy vô cùng sửng sốt, vẫn không hiểu rõ Thương Trất Phong đang nói cái gì:
“Hắc miêu, đây là chuyện gì xảy ra, cái gì  mà vật về tay chủ? Hắn không phải đồng bọn của cô sao?” Càng nói đến phía sau, trong lòng hắn càng rõ ràng, nhanh chóng toát ra mồ hôi lạnh.
Hạ Lan sắc mặt tái nhợt, cô lắc đầu nhìn chằm chằm Thương Trất Phong, không thể tin được những lời anh vừa nói.
Thân thể cô đang run rẩy, đã không hiểu được là bởi vì tức giận hay do  khẩn trương, cô thẳng tắp nhìn vào người vẫn mang theo nụ cười trong mắt như cũ, nhận định anh chắc chắn là điên rồi.
“Hắn là người của ‘Tập đoàn Thái Vĩ’!” Tên kia rốt cục phản ứng kịp, kinh hoảng la lớn, nhào về phía trước muốn cướp hộp châu báu về, lại bị Thương Trất Phong dễ dàng giấu đi: “Mau! Mau đưa nó cho tao!” Hắn điên cuồng hô.
Thương Trất Phong vẫn duy trì mỉm cười, một tay kéo Hạ Lan, tránh khỏi tay bọn hộ vệ, lao ra ngoài.”Mèo con, đừng từ chối, anh đây là vạn bất đắc dĩ, những thứ châu báu này thật sự là của sếp anh, cái hột xoàn kia là quà sinh nhật của con gái hắn, mà làm thuộc hạ như anh tại sao có thể nhìn chúng bị lưu truyền trong cái chợ này?” Anh cúi đầu tránh cái ghế bay tới.
Bọn cận vệ bị cố chủ la hét ầm ĩ, bắt đầu đuổi theo Thương Trất Phong cùng Hạ Lan, bên trong quầy hàng loạn thành một đoàn, có người vì muốn được chia một chén canh, cũng gia nhập hàng ngũ truy đuổi.
“Chết tiệt, dừng tay! Anh đang hủy hoại danh dự của tôi.” Cô muốn tránh thoát, nhưng dùng hết sức lực mà không thoát nổi. Cái gối thêu hoa này khí lực khác xa so với tưởng tượng của cô, cô chỉ có thể để anh  lôi kéo rời khỏi hiện trường.
“Đây không phải là đen ăn đen rất phổ biến sao? Tôi là vì cô, cố gắng học tập thích ứng cái nghề này a!”
Anh thành khẩn đáp, gương mặt không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Khu chợ vốn náo nhiệt nay lại bị tiếng động lớn hấp dẫn, quay đầu lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn một người đàn ông xa lạ kéo hắc miêu chạy trốn mất mạng. Một giây sau, tiếng súng đùng đùng vang lên, người đuổi theo mất kiên nhẫn cho nên đã lấy súng ra.
Đạn rơi lả tả đằng trước họ, bụi đá bắn mù mịt.
“Thật là thô lỗ a, bọn họ thực không biết thương thục nữ?” Thương Trất Phong quay đầu lại mỉm cười, vừa vặn chạm phải hai tia tức giận bừng bừng trong mắt cô.
“Để đồ lại, tôi đi giải thích cùng người kia.” Cô lên tiếng nhưng không ôm bất cứ hy vọng nào, chợt bên hông căng thẳng, lại bị Thương Trất Phong dễ dàng ôm lấy, đặt lên xe máy, mà anh không tới vài giây đồng hồ đá nổ máy, để lại một màn khói đen cho đám người truy đuổi đằng sau.
Thân thể cao lớn của anh lúc này đang dựa sát vào cô. Hạ Lan theo thói quen vươn tay, muốn khống chế xe máy, cô cắn chặt răng, thề nếu vượt qua lần này, tuyệt đối sẽ chém anh thành từng mảnh nhỏ,  để cho anh không thể tới làm phiền cô nữa!
“Mèo con, đừng lãng  phí thời gian, em đã leo lên mình cọp thì khó xuống, bọn họ sẽ không nghe em giải thích, chỉ cho rằng em và tôi là đồng bọn.” Anh thúc dục cô rời khỏi hiện trường.
“Tôi muốn giết anh!” Cô lớn tiếng quát, nhưng không có cách nào phản kháng.
Thật ra thì ở chợ đen, loại chuyện đen ăn đen này cũng thường xuyên phát sinh, chỉ cần cướp đoạt nhưng trốn được, tức là tất cả không truy cứu nữa, dù sao những thứ hàng kia đều là vật ăn trộm, không thể tới  cục cảnh sát báo án; song cũng có người hỗ trợ cướp lại đồ, lấy tiền thuê.
Chẳng qua là, chưa từng có người to gan như vậy, dám đen ăn đen ở trước mắt bao người, kia chẳng khác gì là Sa Ngư trong đống thịt béo bỏ lại.
Nghe lời của cô, Thương Trất Phong cũng không cho là đúng, thậm chí còn cúi đầu xuống, da thịt phái nam làm nền cho phái nữ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau những lúc nói nhỏ.
“Chỉ cần có thể thoát, sau khi trở về tôi sẽ để mặc cho em xử lý.” Anh ôn hòa cười, tăng thêm phần thân mật.
Phía sau bọn họ, có mấy chiếc xe máy chưa từ bỏ ý định đuổi theo, đạn không ngừng đột kích từ sau tới, nhưng đều bị bọn họ mạo hiểm tránh thoát.
“Xem ra không giải quyết bọn họ trước là không được.” Thương Trất Phong lẩm bẩm, trong giọng nói có mấy phần tiếc nuối, môi lướt nhẹ  qua mái tóc dài của cô, sau buông chân ga, cố ý để cho tốc độ xe chậm lại.
Hạ Lan bị cử động của anh làm cho vừa khẩn trương vừa bất an, cả đời này chưa từng gần một người đàn ông như bây giờ, lồng ngực của anh để ở lưng của cô, không có bất kỳ khe hở nào, làm cho cô cảm nhận được nhịp thở phập phồng ở lồng ngực anh.
“Anh không muốn sống nữa?” Phát giác tốc độ xe chậm dần, cô đột nhiên quay đầu lại, môi đỏ mọng vô tình chạm vào làn môi anh, cô sửng  sốt trong nháy mắt, nhìn vào ngọn lửa trong mắt anh, chỉ cảm thấy giống như là muốn bị đả thương.
Bọn họ thật gần gũi, Hạ Lan có thể phát hiện sinh lý của anh biến hóa, dục vọng kiên quyết để ở phía sau lưng cô, mỗi lần xe máy chấn động,  lại nhẹ nhàng chọc vào mông cô.
Mặt cô trở nên nóng đỏ, hai tay run rẩy, không thể tin được ở giờ phút bị người đuổi giết, anh lại vẫn có tâm tư nghĩ đến cái khác? Hết thảy trước mắt quá mức hoang đường, cũng quá mức thân mật, cô là người giang hồ, thói quen không câu nệ tiểu tiết, thậm chí có mấy phần hào khí của phái nam, nhưng chưa từng cảm nhận mình là con gái rõ như thời khắc này.
“Mèo con, mạng của anh chính là của em.” Thương Trất Phong trêu chọc nói nhỏ, vươn lưỡi khẽ liếm tai cô, hài lòng khi nhìn thấy cô run rẩy.
Phía sau vừa truyền đến tiếng súng kinh thiên động địa, còn có tiếng rít gào bén nhọn, mấy chiếc xe máy một trước một sau truy đuổi trong bóng tối, bởi vì ánh sáng không rõ, đoàn truy binh phía sau rất khó nhắm trúng.
“Những người này thật là có tính nhẫn nại.” Anh thoải mái lên tiếng, tiếp tục thả chậm tốc độ xe, cho đến khi hai xe đến gần hết sức.”Mèo con, xe giao cho anh khống chế, em xoay người lại.” Giọng nói của anh ôn hòa dụ dỗ, thổi tới tai cô, từng chữ từng câu đều nóng rực.
Đám người vừa nhìn thấy tốc độ xe của Hạ Lan chậm dần, còn tưởng rằng xe của bọn họ xảy ra vấn đề gì, trên mặt không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng, có người thu hồi súng, rối rít thay đao kiếm thích hợp chiến đấu khoảng cách gần, chuẩn bị đoạt lại cái hòm châu báu kia.
Cô nghe anh nói liền mở to mắt.”Biến thái! Anh muốn làm gì?” Thanh âm của cô có chút phát run.
Anh làm vẻ mặt vô tội, trong mắt có ngọn lửa, cũng có nụ cười.:
“Mèo con, em nghĩ cái gì hả? Anh chỉ là muốn em dùng Tây Dương kiếm, giải quyết xong mấy tên khốn kiếp kia.” Anh cười khẽ mấy tiếng.
Hạ Lan đỏ mặt, biết anh suy nghĩ không phải chỉ đơn thuần như vậy, nhưng đang bị đuổi bắt, cô căn bản không có lựa chọn nào khác. Cô gọn gàng xoay người trong khoảng không gian chật hẹo trên xe, huống chi tốc độ xe còn nhanh như vậy, nếu là không cẩn thận, cô sẽ bị ngã  gãy cổ.
Hạ Lan cơ hồ dán chặt lấy thân thể của anh để xoay người. Xoay người  xong, tư thế càng thêm thân mật, cô phải mở hai chân, mới có thể giữ  thăng bằng. Rút ra Tây Dương kiếm bên hông, cô cắn răng, đem tức giận cùng bất an trong lòng phát tiết lên đám người đang đuổi theo.
Trong bóng tối ngân quang chợt lóe, đao phong sắc bén xẹt qua cánh tay của một tên, người nọ kêu rên một tiếng, không cầm được tay lái, chạm vào xe bên cạnh khiến cho hai cái xe máy ngã lăn trên đường.
“Như vậy rất dễ ngã, vòng chân ôm eo anh đi.” Thương Trất Phong luận sự đề nghị nói. Mặc dù anh cố gắng duy trì giọng nói bình thường, nhưng nếu cẩn thận nghe, vẫn có thể nghe thấy sự chờ mong của anh.
Hạ Lan không có cách nào cự tuyệt, nếu muốn tiếp tục giao đấu với đám truy binh, thì đành phải làm theo lời anh, mặc dù anh có chủ tâm bất lương, nhưng đây là biện pháp tốt nhất, chỉ có loại tư thế này, đem thân thể dựa ở trên người của anh, cô mới có thể không cần lo lắng vấn đề thăng bằng, chuyên tâm ứng phó những người đó.
Cô cắn răng một cái, đôi chân thon dài đặt lên bắp đùi anh, nhích người lên một chút, một tay vịn chặt bờ vai của anh, mà tay cầm Tây Dương kiếm ra sức chém tới. Thân thể của bọn họ mặt đối mặt dán chặt nhau, chỗ mẫn cảm kín đáo nhất dựa vào nhau, cô chẳng khác gì đang ngồi lên chỗ thân mật của anh, mỗi lần xe lúc lắc, độ thân mật lại tăng lên đáng kể.
Anh dường như muốn khảm sâu vào cô, cách lớp vải bó sát đụng vào hạch hoa của cô.
“A! Anh thích cái tư thế này.” Anh cảm thán, hơi thở phất phơ ở  trước ngực cô.”Mèo nhỏ, dùng chân kẹp chặt anh.” Anh có dụng ý khác cười.
Bên trong lớp quần áo bó sát, thân thể đẫy đà của cô hết sức mê người, anh cơ hồ sắp chịu đựng không nổi hấp dẫn, cúi đầu hôn lên bộ ngực tròn trịa, chờ mong nụ hoa sau khi được anh hôn sẽ nở rộ. Lúc này, phía sau có một tên cầm vũ khí trong tay ném, đụng phải xe máy của  bọn họ làm nó mãnh liệt đung đưa, thân thể của cô lung lay theo, Thương Trất Phong được thưởng thức cảnh đẹp hoa mắt mê thần, làm anh âm thầm thở gấp.
Nghe thấy anh nói nhỏ, Hạ Lan kinh hoảng tay mềm nhũn, Tây Dương kiếm sắc bén trong tay quét đến tên cuối cùng,hắn kêu thảm buông tay,ngã nằm trên đường chảy máu.
Khi giải quyết xong mấy tên chết tiệt,sự chú ý của cô lại trở về trên người anh. Cô có thể cảm giác rõ ràng hơi thở của anh thổi tới trước ngực cô. Người này thậm chí không chuyên tâm ở tình hình giao thông, mắt cứ chăm chăm nhìn vào ngực cô, cô buông tay khỏi bờ vai mạnh mẽ ấy, để thân thể ngồi xuống, muốn tránh khỏi cặp mắt hau háu kia.
Chẳng qua là, một động tác đơn giản như vậy, lại làm cho thân thể mềm mại đụng vào dục vọng kiên quyết của anh, hai người đều phát ra rên rỉ trong nháy mắt.
“Mèo con, như vậy có tính là em ‘cưỡi hổ khó xuống’ không?” Anh tựa vào bên tai cô kêu, nói ra lời hai ý nghĩa làm người ta mặt đỏ tới mang tai.
Thanh âm của anh đã không còn ôn hòa như thường ngày, hô hấp nóng rực có chút dồn dập, lồng ngực thở dốc áp vào khuôn ngực đẫy đà của cô, cảm nhận được đầu ngực của cô bởi vì động tình mà đứng thẳng.
“Dừng xe!” Cô cắn răng nói, chỉ muốn nhanh lên một chút kết thúc thân mật hoang đường trước mắt.
Cô bị làm sao a? Chẳng qua là cùng cái gối thêu hoa này nhích tới gần một chút, cả người cô liền có cái gì đó không đúng! Thân thể vừa lạnh  vừa nóng, lúc như là ở trong lửa, lúc như là ở nước đá, không tự chủ được mà phát run.Cô chỉ muốn nhanh chóng tách khỏi anh, có lẽ đợi đến khi hai người không còn thân cận như vậy nữa, đầu óc của cô sẽ lập tức thanh tỉnh.
Anh nhún nhún vai.”Thục nữ ra lệnh, anh sẽ chấp hành.” Anh hữu lễ  đáp, đè xuống chân phanh, nhưng mà cái  xe vẫn phóng đi với tốc độ như cũ. Anh thử mấy lần, vẫn không có hiệu quả.
“Mèo con. Xem ra không thể như em mong muốn, lúc nãy xô xát chắc là hỏng phanh rồi.” Thương Trất Phong nhàn nhã nói như đi chơi, không có bất kỳ khẩn trương nào, tiếp tục lấy da thịt ma sát mái tóc dài cùng má phấn của cô.
“Cái gì?” Cô kêu thành tiếng, tỉnh táo đã bị ném ra ngoài chín tầng mây.
Anh đại khái là khắc tinh của cô, gặp anh nhất định không có chuyện tốt. Vừa mới giải quyết mấy tên chết tiệt, giờ lại tới cái xe máy hỏng, chờ một chút, đoạn đường tiếp đến là một đại sườn dốc, chẳng lẽ hắc miêu danh tiếng vang dội sẽ bị cái gối thêu hoa này kéo đi chôn cùng sao?
“Không sao, chúng ta vẫn có thể xuống xe.” Anh không thay đổi khẩu khí, thái độ hết sức ung dung.
Hạ Lan còn không kịp phản ứng, ngang hông đã bị một đôi tay kiên cố ôm chặt, Thương Trất Phong buông hai tay lái, vây quanh thân thể  cô. Sau đó cả hai cùng nhảy xuống thảm cỏ mềm mại trong thời gian ngắn nhất.
Chiếc xe không người lái siêu vẹo tiếp tục phóng đi, lao xuống đại sườn dốc với tốc độ lớn, sau phát ra tiếng nổ kinh người, xe máy tuyên cáo tuổi thọ, chấm dứt cuộc sống tại đây.
Mà bọn họ ôm nhau chặt chẽ, bởi vì lực nhảy xuống mà lăn vòng trên thảm cỏ. Suốt quá trình đó, Thương Trất Phong thủy chung ôm chặt Hạ Lan, bảo vệ cô trong lồng ngực, lấy thân thể làm bình phong đỡ cho  cô, không để cô có bất kỳ thương tổn nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.