Hắc Thị Thục Nữ

Chương 4:




Cho dù cô có mắng thế nào, mắng đến mười tám đời tổ tông nhà anh, mắng đến miệng khô lưỡi khô, anh vẫn duy trì nụ cười  ôn hòa, chưa từ bỏ ý định bám sau cô.
“Cái gối thêu hoa chết tiệt, anh điếc có phải không? Tôi bảo anh cút a!” Dọc theo đường đi, cô bực bội không thể nhẫn nhịn đành rống lên, hai mắt trừng lớn. Nếu không phải cả đêm đi bộ đường núi, khí lực đã sớm dùng hết, cô thật sự sẽ xông lên trước đánh anh vài cái.
“Mèo con, anh đã nói rồi, trước khi đạt được mục đích, anh sẽ không rời đi.” Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp, thấy cô do mỏi mệt mà hai chân sắp nhũn ra, còn rất phong độ thân sĩ đưa tay  muốn đỡ.
Nhưng mà Hạ Lan lại không cảm kích, cô hung ác hất hai  tay anh.“Không được gọi tôi như vậy!” Ngữ khí nghe cứ như gọi con mèo con nhà anh ta a.
“Em không thích cái tên này sao? Mèo con.” Miệng anh  tiếp tục nở nụ cười, nhắm mắt theo đuôi bám phía sau cô.“Cách xưng hô này rất hợp với em mà, em rất giống mèo nhỏ, xinh đẹp,lợi hại, đôi lúc hung bạo và tùy hứng. Anh rất thích gọi em như vậy, thậm chí có thể gọi em như vậy cả đời.”
Cô đứng tại chỗ một lúc,sau đó ngẩng đầu lên nhắm chặt mắt, hai đấm tay nắm chặt, toàn thân tức đến phát run.“Con mẹ nó, tôi đã trêu ai chọc ai, anh theo tôi làm gì sao không bám người khác a, cố tình muốn cắn lấy tôi không buông?”
Thương Trất Phong đưa tay mơn trớn mái tóc dài ẩm ướt mồ hôi của cô, biểu tình trên mặt có vài phần đau lòng.  « Đi một đêm rồi mệt chết đi? Đợi sau khi trở về em có thể hảo hảo nghỉ ngơi. »Tay anh yêu thương xoa nhẹ.
Cô như chạm phải lửa, nhảy dựng lên, đôi mắt trừng lớn nhìn anh, sau cũng không biết lực lượng siêu nhân từ đâu ập tới đây giúp cho thân mình yểu điệu đột nhiên nhảy vào căn nhà cũ nát, vừa chạy vừa hét.
“Tôi muốn giết anh, tôi nhất định phải giết anh!” Từ khi có trí nhớ tới nay, cô chưa từng có xúc cảm muốn đánh chết người như bây giờ.
Bất an cùng thất bại hòa lẫn, hơn nữa anh không ngừng tạo ra những cử chỉ thân thiết, khiến cô có loại cảm giác kỳ lạ, hoàn toàn mất đi lý trí.
Hạ Lan vọt vào phòng, bất chấp mấy đứa trẻ con đang dùng bữa sáng trong mắt hiện ra kinh ngạc khó hiểu,cô nộ khí đằng đằng nhấc tây dương kiếm trên tường, xoay người chuẩn bị đi giải quyết cái căn nguyên khơi nguồn phiền não của cô.
Mà lũ trẻ tất cả đều ném bát đũa, nhìn người đứng trước cửa.
“Mèo con, em quá mệt mỏi rồi.” Thương Trất Phong thản nhiên nói, mắt thấy cô cầm lưỡi kiếm sắc bén chém lại mình, anh dễ dàng tránh thoát.
Chung quy thể lực giữa nam và nữ luôn có sự phân biệt, mà sức cô lại dùng hết vào một đêm đi bộ, hiện tại chỉ có thể dựa vào một cỗ tức giận mà chống đỡ. Bước chân của cô có chút lay động, không cách nào phát huy thực lực thường ngày, vài đường kiếm liên tiếp đều thất bại, cô càng thấp thỏm nóng vội, càng hỏng chuyện.
“Con mẹ nó!” Cô lên tiếng mắng chửi, mạnh mẽ lao về phía trước, thình lình dưới chân mềm nhũn, mất trọng tâm ngã về phía trước.
Thương Trất Phong lấy tốc độ quỷ dị ào đến, đảo mắt một cái đã ôm được cô, một tay vòng bên cái hông mảnh khảnh, một tay kia không biết là cố ý hay vô tâm, phủ đúng bộ ngực đẫy đà của cô.“Đừng mắng thô tục a! Còn có, cẩn thận một chút, em sẽ ngã bị thương, đừng làm cho lòng anh đau. Em đi nghỉ tạm trước, chờ thể lực khôi phục, đến lúc đó lại giết anh cũng không muộn.” Anh nói nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng rực phun lên da thịt cô.
Hạ Lan phát ra tiếng thét tuyệt vọng chói tai, cô giãy khỏi vòng tay của anh, giương kiếm chuẩn bị chém vào gương mặt tươi cười đáng ghét kia……“Hạ Lan, dừng tay!” Bỗng giọng nói trầm thấp của một người ngoại quốc vang lên, ngăn lại hành động của cô.“Khua kiếm trong sân làm gì? Ở đây có trẻ con, không sợ dọa đến bọn chúng sao?” Người đó đi ra, ngữ khí ngoài miệng có vài phần trách cứ, nhưng màu lam trong ánh mắt  lại bộc lộ tâm sự quan tâm.
“Nhưng mà Dacke, gối thêu hoa này căn bản không thể nói lý với hắn!” Hạ Lan còn muốn cố nói, có điều thấy màu lam trong ánh mắt kia không đồng ý, cô đành ỉu xíu cúi đầu thu kiếm.
“Cô đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho tôi xử lý.” Dacke đi xuống bậc thang, vừa lật cổ tay, liền đoạt đi vũ khí trong tay cô.
“Còn xử lý cái gì? Trực tiếp chém hắn là xong việc.” Hạ Lan cắn môi, biết có Dacke can thiệp, hơn nữa ánh mắt bọn nhỏ tò mò, tạm thời cô không động đến anh ta. Huống hồ cô xác thực rất mệt mỏi, hiện tại đang vô cùng ao ước được tắm rửa một cái, ôm chăn bông hảo hảo ngủ một giấc.
Cuối cùng lại trừng mắt nhìn Thương Trất Phong, cô không tình nguyện đi vào trong phòng. Một đám trẻ con bám theo cô, có đứa vội vã xả nước ấm, có đứa vội vàng trải chăn đệm.
Trở lại căn phòng quen thuộc,tâm tình Hạ Lan có chút ổn định hơn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người đàn ông đứng thẳng ở trong đình viện, không biết đang nói gì với nhau.
Cô thoáng dừng bước chân, tầm mắt đặt lên người Thương Trất Phong lâu hơn người đàn ông kia.
※      Http://bichsongcac.wordpress.com ※
“Tây dương kiếm của mèo con là ông dậy?” Thương Trất Phong hỏi, ánh mắt lợi hại lướt qua mu bàn tay của Dacke có vài vết thương, đó là vết thương cũ từ rất nhiều năm trước, nhìn ra được là bị tây dương kiếm gây thương tích.
“Ánh mắt của cậu không tồi.” Dacke quay đầu đi, tầm mắt màu lam nhìn đối phương từ trên xuống dưới.
“Ông vừa rồi dễ dàng đoạt kiếm trong tay mèo con, tư thế  kia không lừa được người khác,  Phải là tay kiếm giỏi mới có thân thủ tốt như vậy. Mèo con kiếm pháp vĩ đại, bất luận phòng thủ hay tiến công, hoàn toàn là phương thức đấu kiếm có nguồn gốc từ châu Âu.” Thương Trất Phong nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, đại khái ông ta không vượt qua năm mươi tuổi, thể trạng vô cùng cường kiện. Có thể dạy Hạ Lan kiếm thuật tốt như vậy, kiếm pháp của Dacke hẳn là rất kinh người.
Có điều, Dacke và Hạ Lan có quan hệ gì với nhau.
Căn nhà này nhìn giống trại trẻ, thu nuôi khá đông trẻ con, nhưng về độ tuổi mà xét, mèo con lại lớn tuổi hơn chúng rất nhiều, không giống như hài đồng nơi này. Nghĩ tới mối quan hệ khác, anh liền khó chịu nhíu mày.
“Cậu quả nhiên lợi hại như lão Kha nói, hắn hết lời khen ngợi cậu qua điện thoại, lại còn đoạt hàng rồi chuồn mất.” Dacke vừa lòng gật gật đầu, tùy tay khua khua trường kiếm, quan sát phản ứng của anh.“Lão Kha rất coi trọng cậu, bằng không ông ấy sẽ không tiết lộ chỗ ở của Hạ Lan, để cậu tìm đến đây.”
“Tôi cần mèo con giúp.” Thương Trất Phong nhất châm kiến huyết(lời nói sắc bén) nói.
Dacke nhún nhún vai, gương mặt vẫn duy trì biểu tình thoải mái. Thương Trất Phong là do lão Kha giới thiệu, hắn có thể tin được, biết đối phương không có ác ý.“Như vậy cậu phải có biện pháp làm cho cô ấy đồng ý, tính tình nha đầu kia phóng túng,  ương bướng, hơn nữa vừa rồi còn muốn chém giết cậu, xem ra khả năng cậu nhận được sự giúp đỡ là rất ít a.”
“Tính tình của cô ấy quả thực không tốt.” Thương Trất Phong cười khẽ, nhớ tới cô mỗi lần bị anh chọc giận đến mất đi lý trí, trong hai mắt như bùng lên ngọn lửa, cơ mà bộ dáng ấy lại đẹp đến mức khiến người đối diện quên cả hít thở.
“Hạ Lan sinh sống ở hắc thị đã lâu, thường chỉ nghe lệnh những ai mạnh hơn mình, nhưng mà người như vậy cũng không nhiều.” Dacke khơi mày, nhìn Thương Trất Phong. Tuy Hạ Lan gầm rú, gọi anh ta là gối thêu hoa, nhưng trực giác của Dacke cho biết, người đàn ông này không phải nhân vật bình thường.
Chỉ là đoạt hàng, một đường mang theo Hạ Lan chạy trốn trở về, còn giải quyết hầu hết đám người đuổi theo,riêng điểm ấy thôi đã đủ khiến người khác phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.
“Cô ấy không nên làm công việc này, chẳng những phi pháp  mà còn rất nguy hiểm, sơ ý một chút sẽ có thể đánh mất cái mạng nhỏ.” Nhắc tới vấn đề an toàn của mèo con, khẩu khí của anh hiếm khi trở nên nghiêm khắc.
Bất chợt toát ra dục vọng chiếm giữ, Thương Trất Phong nheo  mắt, cẩn thận phân tích cảm thụ kỳ dị trong đáy lòng.
Khởi điểm là anh cần cô giúp đỡ, thấy cô nóng tính, làm cho anh muốn trêu chọc cô một chút, thế rồi thành nghiện, yêu thích dáng vẻ tức giận của cô. Nhưng sau khi tiếp cận, anh phát hiện   cô gái này ngoài mỹ mạo có lực hấp dẫn trí mạng,còn có những trạng thái cảm xúc hấp dẫn khác, cô khi thì bình tĩnh, khi thì phẫn nộ, lúc hành động thì tao nhã thần bí, cái miệng nhỏ mắng chửi đầy lời thô tục làm người ta phải nhíu mày.
Đôi lúc cô mèo hoang này cũng có điểm yếu ớt đáng yêu, mà mèo con cao ngạo này, có phải luôn lấy cảm xúc phẫn nộ che giấu những bất an khi tiếp xúc với anh không?
Đôi mắt màu lam của Dacke có vài phần bất đắc dĩ, khóe miệng mỉm cười. Sóng gió nào ông cũng đã trải qua, cuối cùng lựa chọn cách sống bình thản, có thể nuôi nấng đám nhỏ này,  là chuyện ông vui thích nhất.
“Cậu cũng nhìn ra được, đây là cô nhi viện tư nhân, tôi nuôi  bọn trẻ đó, Hạ Lan là đứa bé tôi mang về từ hai mươi năm trước, ba mẹ nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên, Hạ Lan ba tuổi  đã biến thành cô nhi.”
“Tôi chưa từng nhìn thấy ai ở đây xấp xỉ tuổi cô ấy.” Thương Trất Phong dừng ánh mắt ở cửa sổ.
Từ cửa sổ nhìn vào có thể thấy, trên vách tường có rất nhiều nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, mà đình viện có rất nhiều thiết bị trò chơi đơn giản, đơn sơ nhưng cũng an toàn. Như vậy nơi này tình hình kinh tế không tốt lắm, nhưng mà gia đình rất ấm áp.
“Bọn nhỏ sau khi tự lập được sẽ rời đi, trừ Hạ Lan, nó tự nguyện ở lại đây hỗ trợ tôi nuôi bọn trẻ.” Dacke thở dài, tiếp tục nói:“Tôi cũng biết để Hạ Lan đi làm công việc này có bao nhiêu nguy hiểm, bất quá đất này không phải của tôi, chủ nhân tiền nhiệm cho ta sử dụng miễn phí, vài năm trước ông ta đã qua đời,  quyền kế thừa mảnh đất này chuyển cho người khác, người đó bắt đầu đòi tiền thuê của chúng tôi. Vì trả tiền thuê, Hạ Lan mới  buộc phải làm a.”
“Cho nên lần đầu tiên tôi đến đây, đám trẻ cho tôi là  người công ty kiến trúc phái tới?” Anh phân tích tình huống trước mắt, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô gái nhỏ này phải liều mạng kiếm tiền.
“Hiện tại người chủ  mới không hài lòng với số tiền thuê này, muốn thu hồi đất rồi bán cho công ty kiến trúc, Hạ Lan nói   không chịu, nó lớn lên ở đây, nơi này xem như cố hương của nó rồi.” Dacke tùy tay xoay tây dương kiếm, ngân quang lóe lên giữa không trung, làm người ta hoa cả mắt.
“Tôi có thể cung cấp tiền hỗ trợ.” Thương Trất Phong thản nhiên nói, mấy vấn đề này ở trong mắt anh dễ như trở bàn tay.
Dacke giơ kiếm, tươi cười.“Cậu có thể cung cấp, nhưng Hạ Lan chưa chắc đã nhận. Muốn nó giúp đỡ, hoặc là giúp đỡ nó, đều cần sự cho phép của nó.” Tầm mắt của ông hướng lên lầu, tâm tình có chút chờ mong xem kịch vui. Hạ Lan là do ông một tay nuôi lớn, tính tình của cô ông rõ ràng hơn ai hết, người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu trước mắt này, muốn Hạ Lan đồng ý, tất sẽ trải qua một hồi kịch chiến.
“Tôi hiểu ý ông.” Thương Trất Phong gật gật đầu, tao nhã vỗ vỗ ống tay áo, vẫn là bộ dáng học giả nho nhã.
“Như vậy đi, xem như nể mặc lão Kha, tôi cho cậu một cơ hội. Để Hạ Lan nghỉ ngơi vài tiếng, buổi chiều tới căn nhà phía sau đấu kiếm đi, nơi đó không ai quấy rầy hai người.” Dacke cầm trường kiếm trong tay ném cho Thương Trất Phong, nhìn tư thế đón kiếm của đối phương, đôi mắt màu lam của ông lóe sáng
“Đa tạ!” Anh cúi đầu đáp lễ, thái độ không chê vào đâu được.
“Cậu có thể thuyết phục nó mọi lúc mọi nơi, bất quá cần phải cẩn thận, đừng để chưa thuyết phục được, lại bị nó dùng kiếm chém thành trăm mảnh nha.” Dacke cuối cùng hảo tâm cảnh báo, sau đó nghiêng đầu ý bảo Thương Trất Phong cùng ông ta vào nhà nghỉ ngơi.
Dacke một bên mở cửa, một bên suy tư. Người đàn ông này có phải thật sự thần thông quảng đại theo như lời lão Kha hay không, hay chỉ như Hạ Lan vẫn mắng, là một cái gối thêu hoa?
Bất luận như thế nào, ông vẫn là tìm số điện thoại bệnh viện đề phòng trước, miễn cho Hạ Lan phẫn nộ một kiếm bổ đôi Thương Trất Phong, đến lúc đó không kịp gọi xe cứu thương đâu!
※      Http://Bichsongcac.wordpress.com ※
Tắm giặt sạch sẽ, Hạ Lan nằm lên chiếc giường đã được bọn nhỏ trải chăn đệm, chốc lát sau liền chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng mà, không ngờ trong mộng vẫn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thương Trất Phong làm người ta bối rối, chán ghét.
Cô ngủ không ngon, trong mộng còn nhìn thấy thân hình  anh phiêu động trước mắt, thái dương cô giật giật, cô mới hơi hơi tỉnh lại từ cảnh trong mơ hỗn độn, mông lung lại đột nhiên nhớ tới lúc chạy trốn đêm qua, hai người thân mật với nhau.
Ở trong mơ, anh thậm chí buông hai tay đang điều khiển  xe máy, bàn tay ngăm đen đặt trên thân thể cô, cố tình làm bậy khiến cô run rẩy, vô luận như thế nào cô cũng không giãy khỏi vòng ôm của anh, hai cánh tay anh cứng như hai gọng kìm sắt, gắt gao ôm cô vào lòng. Anh còn cúi đầu nhìn cô mỉm cười, nụ cười ấy thâm sâu khiến cô sợ hãi, hoang mang,….
Hạ Lan hét lên một tiếng, dùng sức khua tay, sau bỗng mở bừng mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tịch dương chiếu vào gương mặt nhợt nhạt của cô, đã hoang hôn rồi, không ngờ cô ngủ lâu đến thế.
Cô nâng tay áo rộng thùng thình lên lau mồ hôi trên trán, gọn gàng xoay người xuống giường, cứ như người bị thôi miên, cô vô thức đi đến cửa sổ, nhìn đình viện thăm dò. Bọn nhỏ đại khái đều đang dùng bữa tối, mà trong đình viện không có một bóng người, cô đứng ở cửa sổ thật lâu, trong lòng bỗng có  chút phiền muộn.
Nghĩ nghĩ, đột nhiên lại thấy tức giận bản thân. Cô chờ mong cái gì chứ? Cái gối thêu hoa kia liên lụy cô cả một đêm, còn hại chiếc xe máy yêu quý của cô bị hỏng, cô điên cuồng tức giận, làm sao có thể chờ mong nhìn thấy anh ta đâu?
Sắc mặt cô liên tiếp thay đổi, không biết bản thân vì sao trở nên như vậy? Cô không phải đã sớm quyết định, không thế có liên quan tới anh ta sao, nếu anh ta đã rời đi, cô hẳn là phải cao hứng mới đúng a!
Đi xuống nhà, Hạ Lan đến phòng bếp, thuận tay cầm cái bánh cắn, không vào phòng khách cùng mọi người dùng cơm.
Cô đoán Dacke nhất định đã biết chuyện đêm qua, tạm thời cô lười giải thích, tựa như cô con gái gây tội muốn trốn sự tra khảo của cha mình. Cô cắn bánh, chạy ra căn nhà đằng sau, theo thối quen đi thư giãn gân cốt.
Tịch dương rọi vào qua cửa sổ, bên trong tràn đầy vầng sáng màu vàng óng ánh.
Hạ Lan hai ba miếng đã giải quyết xong cái bánh, làm vài động tác đơn giãn rồi duỗi thân dưới ánh chiều tà. Cô hơi thấp thỏm, luôn nhớ tới đêm hôm qua, cô cùng Thương Trất Phong cưỡi xe máy chạy trốn, anh ta nhìn như lễ phép, kỳ thật hành động cùng lời nói quá mức thân thiết. Cô nhớ rõ giọng nói của anh ôn hòa dụ dỗ, chưa từng có ai nói chuyện như vậy với cô……
“Mèo con, ngủ ngon không?” Âm thanh mang theo ý cười truyền từ bên ngoài vào.
Cô vốn đã cầm tây dương kiếm, nhưng khi cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc, khiếp sợ thiếu chút nữa đánh rơi thanh kiếm trên mặt đất.
Hạ Lan nhanh chóng xoay người, thấy Thương Trất Phong ung dung đi vào phòng đấu kiếm, thân hình cao lớn mặc tây trang vừa người, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép. Nhìn bề ngoài, hết thảy đều không chê vào đâu được, nhưng là cặp con ngươi màu đen kia có một tầng ý niệm khác khiến cô hoang mang.
“Anh còn chưa đi?” Cô kinh ngạc nói, không dự đoán lúc trước bị cô uy hiếp, anh vẫn còn lá gan ở lại.
“Mèo con,anh đi rồi, chẳng phải sẽ làm em thất vọng sao? Làm cho thục nữ thất vọng, là điều không nên làm nhất.”
Anh mỉm cười, tao nhã đi tới gần cô, thân thủ mơn trớn mái  tóc dài.“Anh thích nhìn em thả tóc, xinh đẹp làm cho anh nín thở.”
Bị chọc đến chỗ đau trong lòng, cô thẹn quá thành giận, nhanh chóng tránh anh đụng chạm.“Thất vọng? Nực cười! Tôi hận anh không thể cút sớm một chút, có gặp quỷ mới thất vọng đi?” Cô cười lạnh vài tiếng, không nhìn ánh mắt anh.
Anh đứng tại chỗ, duy trì nụ cười ôn hòa.“Thật không?”
Nghe vậy, cô cắn răng, vững vàng giơ lên tây dương kiếm trong tay, nhắm vào ngực anh.
“Anh rốt cuộc có phiền hay không, tôi chịu đủ rồi. Muốn nói mấy lần anh mới hiểu được? Tôi không chấp nhận cuộc làm ăn này. Dù sao, đoạt lại được đống châu báu kia, anh nên về tranh công a, tại sao còn ở đây?” Nghỉ ngơi xong, thể lực Hạ Lan đã hoàn toàn khôi phục, cô đối với kiếm thuật lúc này rất tự tin, muốn chân chính xuất ra vài chiêu, để cho gối thêu hoa này biết khó mà lui.
“Không đạt mục đích, anh sẽ không rời đi. Châu báu này là ngoài ý muốn lấy về, tìm con chip nhỏ mới là quan trọng.” Anh nhìn lưỡi kiếm sắc bén, tầm mắt trở lại khuôn mặt của cô, không không những không khẩn trương mà còn tựa tiếu phi tiếu.
Hạ Lan nheo đôi mắt xinh đẹp, biết rằng dù có uy hiếp, anh  căn bản là nghe không vào tai. Lúc này đây cô tức giận hơn bao giờ hết, thế nhưng lại lộ ra nụ cười sáng lạn.“Cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp hay, cho dù là bổn cô nương tích chút âm đức, cho anh một lần cơ hội, miễn để truyện ra ngoài tôi bắt nạt con tôm mềm nhũn.” Cô hươ kiếm, lùi về sau vài bước, triển khai tư thế công kích.
Anh đứng bất động, quan sát hành động của cô, con ngươi đen lộ vẻ thưởng thức.“Em nguyện ý giúp anh?”
“Gối thêu hoa, chỉ cần anh có thể đánh thắng được tôi, tôi liền giúp anh vô điều kiện.” Cô châm chọc nói, cho rằng anh chỉ là người chuyên ngồi văn phòng bàn công việc, đại khái không đến vài giây sẽ ngã dưới kiếm của cô, như chó rơi xuống nước a.(==)
Thương Trất Phong nhíu mày, nhìn cô gọn gàng vung kiếm, đao phong sắc bén lưu lại tàn ảnh ở bốn phía xung quanh cô, tựa như quang ảnh của sao băng.“Mèo con, này thực không công bằng, anh không có vũ khí.”
“Quy củ là bổn cô nương định, nơi này tôi làm chủ, muốn  đấu hay không tùy anh. Nếu bây giờ anh quỳ xuống nhận sai, thề không còn xuất hiện, tôi còn có thể lo lắng thả anh một con ngựa.” Cô cười lạnh, đã muốn tiến về phía trước triển khai công kích, mũi kiếm lợi hại cắt qua bộ tây trang, trong nháy mắt liền xuất hiện một vết rách lớn.
Anh không né tránh, chỉ là phức tạp nhìn quần áo bị cắt rách.“Em hình như có đam mê chém rách quần áo anh.” Ý cười trong mắt anh đã giảm đi vài phần, con ngươi đen hiện lên quang mang nguy hiểm, nheo mắt nhìn kỹ cô, quan sát nhất cử nhất động của cô.
“Làm sao vậy? Quần áo rách, sợ về nhà bị mẹ mắng sao?” Cô châm chọc hỏi, tay không ngừng công kích, liên tục tới gần thân hình cao lớn.
Lưỡi kiếm phát ra tiếng vang ong ong, chém vào không khí, theo động tác của cô, nhắm thẳng vào ngực anh. Dưới anh chiều tà, thế công của cô cực nhanh chóng và chuẩn xác, không có ý định muốn đả thương anh, mỗi một chiêu thế đều là hù dọa anh, để anh biết khó mà lui thôi.
Bị mũi kiếm đột kích, anh nguyên bản không chút động đậy, nhưng tại một khắc cuối cùng lại linh hoạt di động, né tránh tiến công của cô.
“Mèo con, đừng ép anh.” Anh thản nhiên nói, ý cười ôn hòa trong ánh mắt chậm rãi biến mất, cả người tản ra không khí nguy hiểm.
Bất quá cô quá mức chuyên chú đả thương anh, đồng thời  quá mức tự tin với kiếm thuật của mình, căn bản không có phát hiện anh chuyển biến. Cô chỉ cảm thấy có chút buồn bực, anh tuy rằng thoải mái né tránh, nhưng mỗi lần đều có thể tránh đi tiến công của cô, mà từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô mới chỉ thành công chém vào bộ tây trang ấy, sau đó mũi kiếm không thể tiếp cận anh.
“Đừng ép anh? Như thế nào, anh muốn kêu cha gọi mẹ, hay té xỉu? Không sao cả, tôi có thể hảo tâm gọi xe cứu thương cho anh.” Cô lên tiếng.
Thương Trất Phong thở dài một hơi, dừng chân không hề di động né tránh.“Mèo con, xác định một việc trước đã, chỉ cần anh có thể thắng em, em sẽ ngoan ngoãn giúp anh tìm con chip  và bản thiết kế?” Anh nhắm mắt lại, lấy ngón trỏ day day huyệt thái dương.
Hạ Lan khinh thường bĩu môi, cho rằng anh không biết tự lượng sức mình. Nhìn bộ dáng anh tao nhã thế này, nói không chừng ngay cả một con gián cũng không dám giết, còn vọng tưởng thắng cô? Quả thực muốn cười sái quai hàm!
“Chỉ cần anh có thể thắng tôi, đừng nói là giúp anh tìm về  cái con chip kia, chính tôi cũng giao cho anh xử lý.” Cô đùa cợt nói xong, hơi khuỵu đầu gối, vẫn duy trì tư thế công kích.
Anh đột nhiên mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hỏa diễm trong mắt cơ hồ muốn thiêu cháy cô.
“Mèo con, em nói phải giữ lời, nói ra hứa hẹn, tuyệt không thể đổi ý.” Anh nói nhỏ, khóe miệng nở nụ cười nguy hiểm, chậm rãi cởi áo khoác tây trang, tháo móc cài tay áo.
Hạ Lan cắn môi, trực giác cảm nhận nguy hiểm, Thương Trất Phong trước mắt cô đột nhiên thay đổi kỳ quái, khí thế  bức người ép tới làm cô khó thở. Khi nghe thấy anh nói vậy, cô liền    hối hận, nhưng nghĩ lại, vẫn không muốn tin anh có năng lực thắng chính mình.
Trong lòng bất an, khiến cô quyết định không thể thủ hạ lưu tình, phải giải quyết anh trong thời gian ngắn nhất. Ý niệm trong đầu một vừa định, cô nhanh chóng tiến lên, trường kiếm run run,  nhắm thẳng cổ họng đối phương.
Do nóng lòng,Hạ Lan vô thức xuất toàn lực, đợi thời điểm tới gần anh, tốc độ đã muốn chậm lại, mắt thấy sẽ đâm vào da thịt anh. Lòng cô lập tức chấn động, nhưng lại tràn ngập cảm xúc kinh hoảng……
Đứng dưới ánh đèn điện quang, anh xuất đòn phản công, thân hình cao lớn vẫn duy trì tao nhã, giương cổ tay, dễ dàng nàng nắm tay phải cầm tây dương kiếm của cô.
Hạ Lan cảm thấy cổ tay đau nhói, toàn bộ cánh tay trong một thoáng đều không có tri giác, tây dương kiếm rơi khỏi tay, mà bên hông căng thẳng bởi tay kia của anh quấn quanh thắt lưng mảnh khảnh của cô, kéo thân mình yểu điệu vào lòng anh. Cô hô nhỏ một tiếng, nháy mắt đã tựa vào lồng ngực anh thở dốc, thân thể bị anh khống chế, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn cặp con ngươi màu đen kia
Cô rốt cục biết, tầng hoang mang trong cô là gì, tại thời điểm tới gần như vậy, cô tinh tường nhìn ra càn rỡ trong mắt anh, ánh mắt xâm lược kia, haonf toán khác bộ dáng nho nhã của cô. Cô từ đầu tới cuối đều quá mức khinh địch, không nhìn ra hắn thâm tàng bất lộ(giấu tài).
Tây dương kiếm rời khỏi tay, chưa rơi xuống đất đã bị anh lấy mũi chân đỡ lên, vững chắc đá vào trong bàn tay anh.
Thương Trất Phong thong thả mỉm cười, tươi cười lúc này thật đúng là một trời một vực với lúc trước, con ngươi đen phụt ra tinh quang, tràn ngập dục tình nguy hiểm.
“Mèo con, mèo con xinh đẹp của anh, anh thắng em.” Thương Trất Phong dùng ngón cái ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, anh cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào cô, cảm nhận được cô đang run rẩy.
“Anh gặp vận khí tốt, cầm kiếm của tôi đi, không xem như thắng tôi.” Cô mạnh miệng, càng không ngừng giãy dụa, không muốn thừa nhận đại thế đã mất.
Nếu không phải đang bị khống chế, cô chắc chắn sẽ vươn tay che khuất thân thể, bởi vì anh nhìn cô như vậy, sẽ làm cô   có cảm giác mình trần như nhộng. Anh gắt gao ôm cô, làm cho  bộ ngực đẫy đà ép chặt lên lồng ngực cứng rắn của cô, hô hấp của hai người chậm rãi biến thành thở dốc.
“Muốn nói chuyện không giữ lời sao?” Anh lắc đầu cười, chậm rãi buông lỏng cô.“Mèo con, đây là em ép buộc anh.” Anh tiếc hận nói, trong ánh mắt đã có ý cười thật sâu.
Hạ Lan lùi lại vài bước. Vừa rồi anh nhiệt liệt ôm, cô vẫn còn choáng váng, lay động vài bước mới có biện pháp đứng vững. Thấy anh giơ cao tây dương kiếm, triển khai tư thế, mà tư thế kia chẳng những chính xác, hơn nữa còn thật tao nhã. Cô có chút ngạc nhiên, căn bản không nghĩ đến, thì ra anh cũng tinh thông kiếm thuật.
“Anh muốn làm cái gì?” Cô nhìn thấy quang mang bỡn cợt trong mắt anh, đột nhiên nổi lên bất an, nếu không phải hai chân   như nhũn ra, cô cơ hồ đã xoay người chạy trốn rồi.
Vốn nghĩ rằng có thể uy hiếp anh bỏ đi, kết quả, bị buộc không có chỗ để trốn, cư nhiên là chính cô!
“Mèo con, anh chỉ là muốn chứng minh, anh có thể thắng em, cho em tâm phục khẩu phục mà thôi.” Thương Trất Phong mỉm cười, chợt hướng đao phong bén nhọn về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.