Hai Bước Đuổi Tới Bộ Lạc Tương Lai Thủ Lĩnh

Chương 3:




Sau khi bện xong cái sọt nhỏ, Tiểu Ngải cũng không có nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, Tống Phỉ tự hỏi, có lẽ hệ thống thấy, cái ly và cái sọt dùng lá cây bện đều thuộc về một loại công cụ.
Lá cây mềm mại, chờ đến khi Tống Phỉ trở lại lều trại, gần như không thể dùng tiếp.
Hai tay Tống Phỉ muốn che chở ly nước, chỉ có thể dùng đỉnh đầu mở rèm cửa, vừa lúc nghe được Lạc Đề đang rên rỉ thống khổ.
Tuy rằng Tiểu Ngải có thể giúp Lạc Đề sống tiếp năm ngày, lại không có cách nào giúp nàng bớt đau đớn.
So với trước khi Tống Phỉ rời đi, tình trạng của Lạc Đề rõ ràng tồi tệ hơn.
Tống Phỉ nhanh chóng chuyển đổi 152 điểm giá trị thiện ý bản thân vừa thu thập được, cung cấp cho Lạc Đề khôi phục.
"Ngươi cảm thấy thế nào, có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Tống Phỉ không dám đụng vào vết thương của Lạc Đề, từ bên kia đỡ Lạc Đề dậy, đưa ly nước lá cây sắp hỏng lên miệng Lạc Đề: "Đến, uống chút nước."
Lạc Đề hé mắt, nhìn thấy trước mặt là một đồ vật màu xanh lá, hơi nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Tống Phỉ phải chú ý mới nghe được Lạc Đề nói, sợ nàng cho rằng chính mình làm ra đồ vật kỳ quái để yếu hại nàng, vội trấn an Lạc Đề: "Chỉ là cái ly được bện từ lá cây mà thôi, không có độc, ngươi yên tâm uống."
Tống Phỉ đã uống thử nước trước đó, cũng hỏi Tiểu Ngải rằng Lạc Đề có thể uống không mới yên tâm.
Lúc này, nửa người Lạc Đề dựa vào trong lòng ngực Tống Phỉ, đôi mắt khép hờ, ly lá đưa tới bên môi nàng, hơi hơi nghiêng, dòng nước ngọt thanh chảy vào cổ họng Lạc Đề.
Nước trong ly lá vốn không có nhiều, may mà Lạc Đề nhấp một hai ngụm liền lắc đầu. Tống Phỉ thấy Lạc Đề vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái ly xanh xanh, biết rằng nàng có hứng thú với cái này: "Ngày mai, lúc ta đi múc nước lại bện cho ngươi xem, ngươi thích động vật nhỏ nào?"
Lúc này, Lạc Đề nâng mắt nhàn nhạt liếc Tống Phỉ một cái, sau đó nhắm mắt lại không nói nữa. Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Tống Phỉ dàn xếp Lạc Đề ổn thỏa, cẩn thận nhớ lại câu nói nào chọc Lạc Đề không vui.
Nguyên nhân chắc là động vật nhỏ, đối với dã nhân ở thời đại hoang dã, "Động vật nhỏ" căn bản không dính dáng gì đến hai chữ đáng yêu, ví dụ như vết thương hiện tại của Lạc Đề chính là do sói đồng cỏ gây ra.
Tống Phỉ có chút nản lòng, lại nghĩ đến thùng đá múc nước đã bị nàng làm mất, càng thêm rầu rĩ không vui.
Có lẽ không khí nặng nề trong lều trại khiến Lạc Đề cảm thấy không khỏe, cũng có lẽ do không nghe được tiếng nói chuyện của người nào đó khiến nàng khó xử, giọng Lạc Đề bỗng nhiên vang lên: "Không cần phí tâm tư, ta sắp chết rồi."
Tống Phỉ giật mình một cái, nàng chưa kịp suy nghĩ liền nói: "Sẽ không, ngươi nhất định sẽ sống sót."
Lạc Đề mở to đôi mắt xanh, tự giễu một tiếng: "Sống sót? Ta không biết Minh Không đại nhân đã làm gì giúp ta sống lâu hơn vài ngày nhưng vết thương này——" Ngón tay trắng nõn thon dài của Lạc Đề chỉ vào eo bên phải của mình: "Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ chết, không phải hôm nay thì là ngày mai."
Tống Phỉ mở miệng vừa định nói gì đó, Lạc Đề đã nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi đã đắc tội ai mà bị phái đến chăm sóc ta? Nhân lúc ta còn thở, ngươi hãy đi tìm dũng sĩ khác cầu thu lưu đi, nếu không ta vừa chết, khẳng định có người muốn ngươi chôn cùng với ta."
Khuôn mặt Tống Phỉ tái nhợt, nàng cắn chặt răng, chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi này, nàng liền biết hiện tại Lạc Đề đã hoàn toàn đánh mất hy vọng. Rốt cuộc ai nhìn thấy vết thương nghiêm trọng như vậy đều sẽ cảm thấy người bị thương không sống được.
Nhưng những thông tin Tiểu Ngải đưa cho nàng đều cho thấy, thiếu nữ này, nữ nhi nhỏ của thủ lĩnh trẻ, không chỉ sống sót sau cuộc tập kích bất ngờ của dã thú này, còn sẽ sống thật tốt, cho tới khi nàng lên làm thủ lĩnh đời kế tiếp của bộ lạc Mã Y, dẫn dắt tộc nhân có một cuộc sống thịnh vượng.
Điều Tống Phỉ phải làm là hỗ trợ nàng vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác. Nhưng tiền đề là Lạc Đề muốn sống sót, nếu nàng đánh mất ý chí chiến đấu, dù cho có cứu được thì nàng làm sao có thể đánh bại hết đối thủ này đến đối thủ khác, thắng được lòng tôn kính và kính yêu của tộc nhân?
"Yêu đương" quả nhiên không phải dễ dàng như vậy.
Tống Phỉ hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Lạc Đề, nhớ lại động tác của Minh Không lúc đó, đặt đôi tay lên trên người Lạc Đề, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm niệm chú ngữ.
Mới đầu Lạc Đề vẫn chưa để ý tới động tác của Tống Phỉ, chờ tới lúc nàng niệm chú ngữ, thậm chí cảm giác được có dòng nước ấm áp chảy xuôi trong cơ thể mình, sắc mặt Lạc Đề cuối cùng cũng thay đổi.
Nàng giật mình nhìn Tống Phỉ, lạnh giọng hỏi: "Ngươi đang làm cái gì!"
Những gì Tống Phỉ làm nãy giờ đều học trộm của Minh Không, không chỉ không sắp xếp thành một hệ thống, mà học trộm còn lác đác lưa thưa, miễn cưỡng làm xong, Tống Phỉ chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, đầu óc quay quồng.
May mắn nàng còn biết là không thể đè lên Lạc Đề, tay chống đất trống chậm rãi hoãn thần, chờ tới khi có thể thấy được đồ vật trước mắt, Tống Phỉ liền nở nụ cười: "Ta có thiên phú tư tế, ta có thể chữa khỏi cho ngươi. Thần Vạn Vật nói với ta, nàng không hy vọng nhìn thấy ngươi sớm như vậy."
Ánh mắt Lạc Đề dần biến hóa, đầu tiên là nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau đó phức tạp khó lường, cuối cùng nàng nhìn chằm chằm Tống Phỉ, nói từng chữ một: "Chuyện này ngươi đừng nói cho ai biết."
Cảm nhận được sự thay đổi của Lạc Đề, Tống Phỉ rất vui mừng, nàng gật đầu như gà mổ thóc: "Ta sẽ không nói cho người khác, ta chỉ dùng cách này chữa trị cho mình ngươi. Lạc Đề, ngươi sẽ khá lên, ngươi nhất định sẽ khá lên."
Nhìn ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ sở hữu mái tóc uốn tự nhiên trước mắt, trong lòng Lạc Đề bỗng nhiên run lên, khi nghe thấy lời nói tràn ngập hi vọng của nàng, Lạc Đề phảng phất như bị cảm nhiễm.
Thiếu nữ tóc đen này, không chỉ có được dòng máu ngoại tộc, còn là một nô lệ nhỏ, lại kỳ tích có được huyết mạch tư tế, đáng tiếc lại ngây ngốc không biết che giấu còn trực tiếp bại lộ ở trước mặt chính mình.
Có lẽ bản thân thật sự có thể sống sót.
Tống Phỉ nhỏ giọng hỏi: "Lạc Đề, ngươi đói sao, ta đi hái trái cây cho ngươi ăn."
Một mình đi săn thì Tống Phỉ không dám nhưng đi hái trái cây dại chung với mọi người thì vẫn có thể. Thuận tiện nhìn xem có thể kiếm thêm chút giá trị thiện ý hay không, thương thế của Lạc Đề không thể kéo dài.
Dù biết chỉ cần có giá trị tình yêu thì Lạc Đề không chết được nhưng nhìn nàng chịu tội như vậy, Tống Phỉ thật sự không đành lòng.
Tống Phỉ dựa theo trí nhớ của bản thân đi tới khu vực nàng thường hái quả dại, bởi vì lần này nàng chỉ đi một mình nên nàng không dám đi vào sâu, chỉ tìm kiếm ở quanh người. Nhưng phần lớn khu vực này đã bị hái hết, Tống Phỉ chỉ tìm được hai quả trái cây nhỏ xíu màu xanh dương.
Nói thật, sau khi làm việc nửa ngày, Tống Phỉ cũng có chút đói. Nàng không thể ăn hai quả này, phải dành cho Lạc Đề đang bị thương ăn.
Là dũng sĩ trong bộ lạc, sau mỗi lần đi săn hoặc chiến đấu, luôn có một phần đồ ăn phân cho Lạc Đề, nhưng chỉ dưới tình huống khi nàng có sức chiến đấu.
Đồ ăn ở thời đại hoang dã vốn đã khó tìm, các bộ lạc đều sẽ không hỗ trợ nuôi dưỡng người mất khả năng chiến đấu hoặc sản xuất, càng miễn bàn ở trong mắt mọi người, Lạc Đề sắp chết, tự nhiên sẽ không lãng phí một phần đồ ăn cho nàng, dù cho nàng có là con gái của thủ lĩnh.
Xin đồ ăn từ bộ lạc, Tống Phỉ trực tiếp bác bỏ. Nếu nàng dám căng da đầu đi xin thủ lĩnh, nàng nghĩ mình sẽ trực tiếp bị đá ra ngoài.
Tống Phỉ chỉ có thể tự cung tự cấp. Nàng chưa từ bỏ tiếp tục tìm kiếm một vòng, cuối cùng phát hiện một quả trái cây nhỏ nhỏ hồng hồng ở trên mặt đất, hiển nhiên là do người hái trước không cẩn thận để sót lại.
Tống Phỉ nhặt lên, để ở trước mũi ngửi, có thể ngửi thấy mùi thơm trái cây chín, hương vị có lẽ không tệ, cái này phải cho Lạc Đề ăn. Xung quanh không còn thức ăn, Tống Phỉ tính đào ít rau dại nhưng sắc trời sắp tối, Tống Phỉ không yên tâm để Lạc Đề ở một mình, chỉ đành phải từ bỏ.
Về tới bộ lạc, hỗn loạn do sói đồng tạo ra đã dần bình ổn, trong bộ lạc người người đi tới đi lui, chậm rãi khôi phục trật tự. Có người vì ăn được sói đồng vui vẻ, như người đàn ông mà Tống Phỉ nhìn thấy khi nàng vừa xuyên qua nhưng cũng có người bi thương vì người thân bị thương hoặc bị chết.
Nhưng mọi người nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và tiếp tục tiến về phía trước, sinh sống ở thời đại hoang dã là tàn khốc như thế, con người nhỏ yếu như vậy, dã thú, thiên tai sẽ đoạt đi tình mạng của mọi người bất cứ lúc nào, quá nhiều bi thương không có ích gì, đa số đều quan tâm tới hôm nay có đồ ăn hay không, ngày mai có đồ ăn hay không.
Tống Phỉ chú ý tới một số người đi ngang qua trong tay đều cầm ít cỏ khô đang cháy, che chở thật cẩn thận, tìm kiếm ký ức, Tống Phỉ nghĩ ra tối nay sẽ có tiệc tối lửa trại để ăn mừng việc đa số người còn sống sau cuộc tập kích của dã thú, cùng với việc bộ lạc đạt được rất nhiều thịt.
Tống Phỉ có tiểu tâm tư: Không biết đêm nay có thể đục nước béo cò lấy được chút đồ ăn không, ba trái quả dại này khẳng định không đủ hai người ăn.
Cúi đầu không để ai chú ý trực tiếp trở về lều trại của Lạc Đề, lại nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng gọi Tống Phỉ.
Tống Phỉ quay đầu lại, là một thiếu nữ nhỏ gầy và rụt rè. Nàng trạc tuổi Tống Phỉ lại lùn hơn Tống Phỉ nửa cái đầu, gương mặt cũng không đầy đặn như Tống Phỉ, hiển nhiên cuộc sống trong bộ lạc cũng không tốt.
"Tống Phỉ, là ngươi sao?" Đây là Lạc Vũ, bạn tốt duy nhất của Tống Phỉ trong tộc.
Lạc Vũ vẫy tay với Tống Phỉ, ý bảo cùng nàng đi ra sau lều trại nói chuyện.
Đợi đến khi xung quanh không có người, bả vai cứng đờ của Lạc Vũ mới chậm rãi thả lỏng, nàng lo lắng nhìn Tống Phỉ: "Ta nghe nói Tra Na phái ngươi đi chăm sóc Lạc Đề đại nhân nhưng Lạc Đề đại nhân bị thương nặng như vậy, ngươi phải làm sao bây giờ. Đến lúc Lạc Đề đại nhân chết, chắc chắn thủ lĩnh sẽ bắt ngươi chôn cùng."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng chân thành của Lạc Vũ dành cho nàng, Tống Phỉ bất giác an ủi nàng: "Lạc Đề không có việc gì, nàng sẽ không chết, chắc chắn nàng sẽ sống sót."
Lạc Vũ cũng không bị an ủi tới, ngược lại càng bi ai nhìn nàng: "Tống Phỉ, ta biết tình cảm của ngươi dành cho Lạc Đề đại nhân, nhưng thương thế của nàng...." Không nói xong, Lạc Vũ liền lắc đầu, nhìn vẻ mặt kiên định của Tống Phỉ, nàng cũng biết vô pháp khuyên bảo Tống Phỉ.
Người bạn tội nghiệp, yêu thầm Lạc Đề đại nhân mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể tới gần người trong lòng, lại thành ra như vậy.
Lạc Vũ không hi vọng Tống Phỉ chết, chỉ có thể âm thầm nôn nóng, Tống Phỉ nhận thấy cảm xúc của nàng, chỉ có thể tiếp tục ôn tồn an ủi nàng.
"Được rồi, Lạc Vũ, đừng lo lắng cho ta, ta biết nên làm như thế nào."
Lạc Vũ không khỏi thở dài, nhìn quả dại trong tay bạn tốt, nàng lại hỏi: "Tống Phỉ, các ngươi không có đồ ăn sao, thủ lĩnh không mang đồ ăn tới?"
Tống Phỉ tự nhiên cười: "Ở trong mắt bọn họ, Lạc Đề đã là người chết, làm sao có thể lãng phí đồ ăn."
Lạc Vũ nhíu mày: "Nhưng Lạc Đề là con gái mà thủ lĩnh thích nhất a.....Tống Phỉ ngươi đợi chút." Nói xong Lạc Vũ ngay lập tức chạy đi, không lâu sau tiểu tâm cẩn thận quay lại.
Nàng cho Tống Phỉ tất cả quả dại chiếm nửa tấm da thú: "Đây là ta trộm tích góp lại, ngươi lấy ăn đi."
Quả dại có chút héo, rõ ràng là Lạc Vũ không nỡ ăn chậm rãi tích cóp, Tống Phỉ cảm động: "Lạc Vũ, cảm ơn ngươi."
Lạc Vũ thấy có thể giúp đỡ bạn tốt, nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
Có quả dại Lạc Vũ cho, Tống Phỉ cuối cùng cũng có đủ tự tin để trở về gặp Lạc Đề.
Còn chưa đi vào lều trại, liền nghe được thanh âm truyền ra từ bên trong. Giọng nói vênh váo tự đắc, leng keng hữu lực, rõ ràng không phải giọng Lạc Đề.
Tống Phỉ xốc rèm cửa lên, một nữ nhân tóc dài đưa lưng về phía nàng, châm chọc mỉa mai Lạc Đề đang nằm ở trên thảm: "Em gái tốt của ta, ngươi sao lại thành ra thế này, dũng sĩ mạnh mẽ nhất của bộ lạc Mã Y, ngươi còn có thể đứng lên sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.