Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 29: Thỏ con xuất hiện




Sau giờ ngọ, gió thổi mang theo hơi nóng, Bạch Tế bị chó con nháo tỉnh.
Y nhìn tiểu gia hỏa* bên cạnh ra sức quơ chân, không khỏi tươi cười vui mừng.
*Tiểu gia hỏa: thằng nhóc, đứa trẻ nghịch ngợm. Thường nói với ý cưng chiều.
Vốn tưởng rằng chó con này sống không được lâu, hôm nọ vẫn còn treo một ngụm hơi thở mỏng manh yếu ớt. Ba ngày nay Bạch Tế chăm sóc nó, đúng giờ đút nước đưa cơm, ăn được mấy hôm, tiểu gia hỏa so với trước khi được nhặt về khỏe mạnh lên không ít.
Chó con biết Bạch Tế đối tốt với nó, những lúc Bạch Tế đút cơm nước, nó sẽ dùng đầu lưỡi mềm mềm liếm ướt ngón tay y. Chó con mỗi ngày chỉ có ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, nếu tỉnh lại không thấy y còn phát ra tiếng sủa nhỏ.
Chó con nhặt về được Bạch Tế nuôi bên người, y thỉnh thoảng kêu nó cẩu cẩu, tiểu cẩu, Hoắc Tranh nghe xong, đề nghị nên lấy cho nó một cái tên dễ gọi, tên đương nhiên là do Bạch Tế chọn. Chó con vốn là y phát hiện cứu về còn dốc lòng chăm sóc, không có y, nó liền không còn trên đời.
Màn giường theo gió bay bay, Bạch Tế nằm bên gối, cùng chó con mắt to trừng mắt nhỏ. Chó con gâu gâu kêu, dùng cái mũi ẩm ướt thân mật cọ má y, lông đen bóng một đoàn xù lên, Bạch Tế nghiêm túc nhìn mắt nó, trong lòng nảy ra chủ ý, quay đầu nói với Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, đôi mắt nó giống như trân châu, vậy kêu nó Hắc Trân Châu được không?”
Y chưa từng được đến biển, cũng chưa thấy qua trân châu, nhưng y đã từng nghe rùa thần y nói qua.
Rùa thần y nói dưới đáy biển có con trai, trong người chúng có trân châu, đó là đồ vật cực kỳ mỹ lệ quý giá. Bạch Tế nghĩ, có lẽ trân châu giống như đôi mắt của chó con, tuy rằng mắt nó màu đen cũng không ngăn được y đem nó tưởng tượng thành trân châu.
Hoắc Tranh im lặng một lát, đem Hắc Trân Châu nhấc lên, xem dưới bụng nó, trầm giọng nói: “Nó là chó đực.”
Hắc Trân Châu kẹp chặt chân lắc lắc cái đuôi chạy thoát khỏi lòng bàn tay Hoắc Tranh, bò đến dụi vào bên chân Bạch Tế, gâu gâu kêu, tỏ ý không cho ngươi xem.
Bạch Tế xoa đầu nó, “Hắc Trân Châu không dễ nghe sao?”
“Gâu gâu!” dễ nghe dễ nghe, Hắc Trân Châu không ngừng cọ Bạch Tế, Hoắc Tranh bị bỏ rơi ngồi một bên cũng lên tiếng, “Dễ nghe.”
Vì thế tên của chó con liền quyết định như vậy.
Năm ngày sau Hắc Trân Châu đã có thể đi được, nó đi đường còn chưa xong, thân mình lắc lắc nghiên ngả. Chó con biết mình còn yếu ớt, mỗi ngày ngoan ngoãn nằm một chỗ, duy chỉ khi nhìn thấy Bạch Tế sẽ nhún nhảy bốn chân, vòng bên người làm nũng cầu vuốt lông.
Hoắc Tranh vào nhà, cảnh tượng như vậy liền lọt vào trong mắt.
Hắc Trân Châu được Bạch Tế bế lên giường, một người trắng nõn cùng một con cún con đen tuyền cuộn tròn lại ngủ, Hắc Trân Châu cực kỳ bám Bạch Tế, khi ngủ cũng muốn đem móng nhỏ đưa vào lòng bàn tay y.
Bạch Tế ngủ hết nửa ngày, gò má hồng nhuận, khóe miệng cong cong hơi nhếch lên.
Hoắc Tranh đem chăn lật ra, nhìn đến một người một chó trên giường, Hắc Trân Châu giật giật cái mũi, mở ra đôi mắt đen, nhìn thấy Hoắc Tranh liền quay qua cọ Bạch Tế kêu ‘gâu’ một tiếng.
Y thức dậy, đầu óc còn mơ màng chưa tỉnh, nhìn thấy Hoắc Tranh đứng ở mép giường, học theo động tác của Hắc Trân Châu, cọ cọ gò má mình vào tay Hoắc Tranh, mềm mại nói: “Tranh Tranh, ngươi đã về rồi.”
Ý cười ngưng ở khóe miệng, Bạch Tế hít hít chóp mũi, cúi người về phía trước, trèo lên người Hoắc Tranh ngửi ngưởi đầu vai người ta, thần sắc tràn đầy kinh hoảng cùng khẩn trương, “Tại sao lại có mùi máu tươi?”
Sau khi được thông cáo tiền thuế, mấy ngày gần đây Hoắc Tranh thường đi vào núi sâu săn thú.
Bạch Tế luôn muốn cùng hắn đi săn, ngược lại, Hoắc Tranh có điều cố kỵ.
Bạch Tế đối với động vật nhỏ rất thương yêu, nếu cho hắn đi theo săn thú, Hoắc Tranh lo lắng sẽ không bắt được con mồi.
Một con chó bị thương gần chết còn làm Bạch Tế quan tâm đến vậy, nếu để y nhìn thấy động vật bị bắn trúng, bị vướn vào bẫy bắt thú, chỉ sợ sẽ thay chúng nó cầu tình.
Trước mắt cần tiền, hắn phải săn nhiều thú vật. Trải qua mấy ngày cực khổ đi săn, hắn bị dã thú cào bị thương nhưng bù lại thu hoạch được rất nhiều.
Đi vào rừng sâu, săn được rắn cùng hươu, lấy gan rắn, lộc nhung, những loại này đều là dược liệu quý, đưa đến bán cho y quán trong thành có thể thu được không ít bạc.
Thuế ruộng mấy ngày nữa liền phải nộp, trừ bỏ nộp thuế, Hoắc Tranh còn tính toán một việc liên quan đến Bạch Tế.
“Tiểu Bạch, ta có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi.”
Bạch Tế hỏi: “Chuyện gì a?” lại không an tâm Hoắc Tranh, ánh mắt dừng ở vết thương đã băng bó sơ qua, “Tranh Tranh, ngươi không đi xem đại phu sao?”
Hoắc Tranh luôn miệng đảm bảo mình không sao, y mới chịu ngồi xuống, lại nói đến chuyện đang dang dở.
Hiện giờ Bạch Tế khôi phục thân nam nhân, trong viện Hoắc gia chỉ có hai người, Trường Nguyệt thôn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ‘Hoắc tẩu tử’ không thấy sớm muộn cũng bị phát hiện.
Mà Hoắc gia đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, sẽ không giấu được người khác, Bạch Tế bị hỏi một câu liền trả lời đến ba câu là không biết, nếu muốn sinh sống trong thôn, không có hộ khẩu không được. Dù sao cũng không phải việc khó, chỉ cần đưa bạc cho trưởng thôn làm đăng kí, trưởng thôn lại đem danh ngạch báo lên quan phủ, Bạch Tế liền có thể có hộ khẩu.
Bạch Tế nghe Hoắc Tranh nói xong, tức khắc gật đầu đồng ý. Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau hai người sáng sớm đã đến nhà trưởng thôn.
Ra sân, một cục lông nhỏ đen thui cuốn quýt chạy theo, Hắc Trân Châu đang ở ngoài sân cùng đàn gà con vui đùa ầm ĩ, nghe được tiếng mở cửa liền chạy đến, nếu không nhờ Hoắc Tranh nhanh tay bắt được nó, e rằng Hắc Trân Châu đã đâm sầm vào cửa.
“Hắc Trân Châu!” Bạch Tế bế nó lên ôm vào trong lòng, “Ngươi không muốn sống nữa sao!”
Hắc Trân Châu vươn đầu lưỡi liếm ngón tay y, cặp mắt đen trông mong nhìn y, rõ ràng là muốn cùng hai người đi ra ngoài.
Hoắc Tranh đem Hắc Trân Châu đặt trên vai, để nó ngồi xổm lên. Nam nhân bả vai dày rộng rắn chắc, Bạch Tế mới không hâm mộ đâu, y cũng từng biến thành con thỏ ngồi trên vai Hoắc Tranh, còn được ôm nữa cơ.
Trường Nguyệt thôn có một phiên chợ, cái gọi là phiên chợ vì nhiều thôn dân cần tiền nên tụ tập lại cùng trao đổi buôn bán. Mỗi năm vào thời điểm này đều rất náo nhiệt, toàn bộ trên đường chen đầy người, hai người muốn đi đến nhà trưởng thôn nhất định phải ngang qua chợ.
Khi đi qua chợ, Hoắc Tranh đứng lại một chỗ, hắn thấy được Hồng Kim.
Hồng Kim dắt mấy con ngựa ra, hình như có người đang cùng gã cò kè mặc cả, cách xa một khoảng vẫn còn nghe được tiếng hai người tranh chấp.
Ánh mắt Hoắc Tranh lãnh đạm, Bạch Tế cùng hắn đến phía trước nhìn xem.
Giao dịch tựa hồ không được lợi, sau khi thôn dân kia rời đi, Hồng Kim ngó theo bóng dáng thôn dân mắng vài câu, gã vẫn chưa hết bực, đi về phía trước, nhắm ngay vật gì ở phía sau cây đá vài cái. Bạch Tế nghe thanh âm, liền biết Hồng Kim đá ngựa cho hả giận.
Đến gần nhìn kĩ, quả nhiên có một con ngựa bị dây thừng cột vào cây, nó có vẻ đã già, ở trại nuôi ngựa lại không được chăm sóc, gầy trơ cả xương, bụng xẹp lép lộ ra từng hàng xương cốt.
Phát hiện có người nhìn mình, Hồng Kim quay đầu trừng mắt, nhìn thấy Hoắc Tranh, hỏa khí bớt đi thay đổi thành một bộ dạng vô lại mặt dày, cười cười nói: “Nha, ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi, thế nào, muốn mua ngựa sao? Tiền trao cháo múc, cái gì cũng có thể thương lượng.”
Bạch Tế trừng gã, “Người xấu, ngựa rõ ràng là của Tranh Tranh!”
Hồng Kim cười nhìn Bạch Tế, “Tiểu tử này từ nơi nào chạy tới, lớn lên thật giống tiểu bạch kiểm a.”
Một câu tiểu bạch kiểm khiến cho Bạch Tế không vui.
Ở Trường Nguyệt thôn gần nửa năm, Bạch Tế hiểu được tiểu bạch kiểm cũng không phải lời dễ nghe gì.
Nghĩ đến gã chiếm trại nuôi ngựa Hoắc gia, Bạch Tế lập tức nắm chặt tay, Hắc Trân Châu ngồi trên bả vai Hoắc Tranh thấy y không vui cũng hung hăn sủa Hồng Kim, chó con tuy còn chút suy yếu nhưng tiếng sủa thật lớn, đem tầm mắt thôn dân xung quanh hấp dẫn lại đây.
Thanh danh Hồng Kim trong thôn không được tốt lắm, khinh người quá đáng, thậm chí có người hy vọng Hoắc Tranh có thể giáo huấn hắn một chút.
Hai người cũng không đánh nhau thật, rốt cuộc còn có chính sự phải làm. Sau khi rời đi, Bạch Tế quay đầu lại nhìn Hồng Kim lại đánh con ngựa già yếu, do dự chớp mắt một cái, kéo tay áo Hoắc Tranh, câu lấy đầu ngón tay hắn, “Tranh Tranh...”
Rốt cuộc không thể mở miệng, Hoắc Tranh còn phải nộp thuế, nếu mua con ngựa kia cũng là một số tiền nha.
Một đường đi tới nhà trưởng thôn, bên ngoài đã tụ tập một đám thôn dân, chỉ chốc lát sau đi tởi sáu bảy vị nha sai Vũ Thành, hô lên một tiếng, đem bọn thôn dân dọa đến không dám lên tiếng.
Dân không thể đấu với quan, không ai dám nháo lên.
Mọi người tập hợp xong, lục tục xếp hàng trong sân. Bạch Tế đi theo bên cạnh Hoắc Tranh, thấy y xa lạ, thôn dân thường tò mò liếc nhìn.
Có thôn dân nhỏ giọng nghị luận, Bạch Tế tránh ở phía sau Hoắc Tranh, trốn đi ánh mắt người khác.
Hoắc Tranh thấp giọng trấn an, “Chớ sợ.”
Bạch Tế cong miệng cười cười, Hoắc Tranh so với y cao hơn một cái đầu, y nhón chân nói nhỏ, “Ta không sợ.”
Có Hoắc Tranh ở đây, làm Bạch Tế vô cùng an tâm.
Trường Nguyệt thôn có hơn trăm hộ, người ngoài sân xếp thành mấy hàng. Nha sai kê mấy cái bàn bắt đầu thu thuế.
So với phía trước ầm ĩ, hậu viện yên tĩnh hơn nhiều.
Phía sau phân ra mấy mảnh đất gieo trồng, giá gỗ trồng mấy dây dưa chuột, cải xanh, mà thôn trưởng đang bón phân cho cây, Hoắc Tranh dẫn theo Bạch Tế tìm hắn, đem chuyện hộ khẩu báo lại, lấy xuống túi tiền đưa cho đối phương.
Thôn trưởng tiếp nhận túi tiền, ước lượng, liền hứa giúp hai người đăng kí.
Thôn trưởng là người thấy tiền thì sáng mắt, chỉ cần không chạm đến ích lợi của mình, có tiền liền dễ nói chuyện. Lần trước nhận hối lộ của Hồng Kim, thấy Hoắc Tranh không đề cập tới nữa liền thuận miệng nói, “Có tiền ta cũng không thể vì ngươi đứng ra làm chứng cho trại nuôi ngựa, nhưng ngươi muốn cho một người không rõ lai lịch ở lại sao?”
Dứt lời, tầm mắt chuyển lên người Bạch Tế, gật đầu bình phẩm “Bộ dạng cũng thật đoan chính.” Lại nói với Hoắc Tranh, “Nhìn không giống như người trong thôn, không phải là ngươi dụ dỗ tiểu thiếu gia nhà ai trong thành chứ? Nếu có phiền toái, cũng đừng dính tới ta.”
Bạch Tế vội thay Hoắc Tranh giải thích, “Tranh Tranh không có dụ dỗ ta.”
Thôn trưởng nghe y nói nhìn bọn họ cân nhắc một trận, lộ ra một tia ánh mắt sâu xa. Đợi thôn trưởng đăng kí xong hộ khẩu, Hoắc Tranh mới vòng ra tiền viện nộp thuế.
Mỗi năm thu thuế đều phức tạp vụn vặt, có nông hộ không muốn nộp quá nhiều tiền liền báo sai số ruộng, nha sai thẩm tra lại sổ sách thấy không đúng lại chửi rủa, có người khẩn cầu gia hạn lại tiền thuế, nha sai không muốn đi thu thêm một chuyến, bất luận thôn dân quỳ xuống khẩn cầu thế nào cũng không được. Tranh chấp, khóc nháo, tiền viện một đám người cãi cọ ồn ào, cũng khó trách thôn trưởng trốn đến hậu viện trồng rau, không muốn liếc mắt một cái đến đám hỗn loạn này, để bên tai được thanh tịnh một lúc.
Hoắc Tranh đem tiền thuế nộp xong canh giờ cũng không còn sớm, hai người trở về, đến gần phiên chợ, phát hiện con ngựa già ốm yếu bị Hồng Kim đánh lúc nãy.
Ngựa già nằm tại chỗ, chân nó không biết bị vật gì đánh ra một vết thương dữ tợn, máu đã khô lại, còn có ruồi bọ bám vào miệng vết thương, hơi thở nó chỉ còn thoi thóp.
Có vài thôn dân nhìn nó vài lần cũng không để ý tới, hiển nhiên nghĩ đem một con ngựa già sắp chết về chỉ thêm phiền toái.
Bạch Tế ôm Hắc Trân Châu đến gần nó, con ngựa mở ra lông mi thật dài, tròng mắt đã vẩn đục, phung ra hơi thở hỗn loạn, nghiễm nhiên là đang chờ chết, có lẽ Hồng Kim không bán được nó liền vứt nó ở đây, cò đánh trọng thương nó.
Ánh mắt ngựa già nhìn Bạch Tế tràn ngập bi ai, y quay đầu nói với Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, có thể đem nó về trị thương không?”
Trong lòng Bạch Tế mơ hồ biết không thể cứu được nữa nhưng vẫn còn ôm hy vọng.
“Ta đi xung quanh xem có thể mượn xe kéo không, đem nó chở về.”
Hoắc Tranh mượn xe kéo tới nhưng con ngựa lại không muốn theo bọn họ trở về.
Nó dùng cái mũi nhẹ nhàn đụng đụng tay Bạch Tế, mũi như không còn hơi thở.
Con ngựa gầy yếu, trên chân bị thương, giãy giụa lên càng thêm tuyệt vọng, Hoắc Tranh cúi đầu nhìn Bạch Tế, y bi thương nhìn ngựa già, đột nhiên lắc đầu, “Tranh Tranh, thôi bỏ đi, nó sẽ không đi.”
Con ngựa thông hiểu nhân tính cọ cọ mu bàn tay Bạch Tế, “Tranh Tranh, nó sinh bệnh nghiêm trọng, lại bị thương, sống không được.”
Thấy con ngựa già không muốn trở về, hai người dùng lá cây dựng nên một cái lều giúp nó che mưa che nắng. Trên đường về Bạch Tế im lặng không nói, giống như cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh.
Ban đêm, Bạch Tế dùng nước ấm tắm cho Hắc Trân Châu, cũng không biết bị chuyện con ngựa già đã chết ảnh hưởng. Trở về liền chóng mặt nhức đầu, tay chân nặng nề, sau khi lau khô cho Hắc Trân Châu ôm nó thả lên giường, tầm nhìn của y đột nhiên thu nhỏ lại, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhỏ, quay đầu lại nhìn Hắc Trân Châu, chó con ngao một tiếng nhào qua, nằm trên người cục bột trắng thỏa sức liếm.
Hoắc Tranh đem đèn dầu vào phòng cho Bạch Tế, cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng kêu của Hắc Trân Châu.
Hoắc Tranh đẩy cửa đi vào, không nhìn thấy Bạch Tế, tìm một vòng, bỗng thấy một con vật trắng lông xù phía sau Hắc Trân Châu, nó lộ ra cái đầu, phía trên còn có một đôi tai cụp.
Là con thỏ lúc trước không biết từ đâu xuất hiện.
Cũng không hiểu tại sao, Hoắc Tranh lại hỏi: “Bạch Tế đâu?”
Thỏ tai cụp cùng Hắc Trân Châu nhìn nhau, xong lại nhìn Hoắc Tranh, một đen một trắng đồng thời lắc đầu.
Hết chương 29
<Edit: Thỏ Cụp Tai>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.