Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

Chương 96: Về hoắc gia




Rải rác vài giọt sương đọng trên ngọn cây, sân viện còn chưa sáng rõ đã thấy một bóng dáng cao lớn bước ra.
Hôm nay phải về Trường Nguyệt thôn thăm mộ, Hoắc Tranh dậy rất sớm đốt đèn dầu dưới bếp, chuẩn bị nấu cơm.
Bạch Tế và Lan bà còn chưa thức, Hắc Trân Châu ngủ trong ổ nghe được động tĩnh dưới bếp lập tức đứng dậy lắc mình giũ lông trên người, lại liếm liếm Miêu Nhi đang cuộn tròn trong ổ, xong mới giẫm lên lá khô ngoài hành lang chạy đến chỗ Hoắc Tranh.
Nó không ngừng vẫy đuôi, chảy nước miếng, hiển nhiên là đang đói bụng.
Khí hậu dần chuyển lạnh, sức ăn của Hắc Trân Châu tăng lên không ít, Bạch Tế dặn dò mấy lần phải khống chế lượng thức ăn của nó, nhưng Lan bà thật sự rất sủng hai nhóc con trong nhà, lúc Hoắc Tranh Bạch Tế không ở đây lén cho tụi nó ăn mấy lần. Mùa đông chưa tới, Hắc Trân Châu đã phì lên mấy vòng, trên người toàn thịt là thịt.
Cháo nấu xong luôn để trên bếp cho ấm, Hoắc Tranh rửa sạch tay trở về phòng, nhìn người đang cuộn chăn ngủ say trên giường, hơi thở thơm ngọt hơi động, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt dưới chăn.
“Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh trầm thấp gọi ba bốn lần, Bạch Tế vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ.
Hắn đành bế y lên, xe ngựa đã được trải thảm nhung mềm mại, gối nhỏ cũng vừa để vào, vì muốn cho Bạch Tế nằm thoải mái một chút, hắn đã sửa lại thùng xe mấy lần, bây giờ Bạch Tế đã có thể nằm lăn trong xe.
Hộp thức ăn để bên cạnh, có thể giữ ấm khoảng nửa canh giờ. Hoắc Tranh vén lên tóc mai Bạch Tế hôn một cái mới ra ngoài đánh xe, hôm qua đã nói với Lan bà rồi, cho nên không cần sáng sớm đến quấy nhiễu người, trực tiếp đánh xe đến Trường Nguyệt thôn.
Sáng sớm trên đường rất yên tĩnh, xe ngựa lộc cộc ra khỏi Vũ Thành, sau đó không lâu liền vào quan đạo*
*Đường cho triều đình làm ra cho xe ngựa đi.
Ngẫu nhiên cũng có vài chiếc xe ngựa cùng đi, đa số là người làm ăn buôn bán, cũng có một số chuyên chở hàng.
Xe ngựa lắc lư một hồi Bạch Tế mới tỉnh ngủ.
Tiếng vó ngựa giẫm trên đất lọt vào tai, y cuộn chăn nằm nghiêng như tằm, tròng mắt xoay vài vòng chuyển tới hộp sơn đỏ đựng đồ ăn ở góc xe.
Mở hộp lấy đồ ăn ra, Bạch Tế kéo màn xe lên Hoắc Tranh liền quay lại nhìn y, “Tỉnh?”
Tuy trời vẫn còn hơi âm u, gió thổi mang theo một phần hơi nước lạnh lẽo, nhưng nhìn mặt trời mới mọc có vẻ hôm nay sẽ không mưa.
Bạch Tế tự mình ăn một miếng, rồi lại đút cho Hoắc Tranh một miếng, ăn xong y tự mình phủi sạch vụn bánh trên miệng và thảm lông. Thấy trên đường chỉ có một chiếc xe ngựa của mình, y to gan nhão nhão dính dính vào phía sau lưng Hoắc Tranh, một chút lại một chút quấy rối hắn.
Bọn họ rời khỏi Trường Nguyệt thôn đã năm năm, chỉ có ngày giỗ cuối thu mới về một lần.
Một canh giờ rưỡi sau, xe ngựa đi đến địa giới Trường Dương thôn, ngọn cờ phía đầu thôn đón gió phấp phới, đi vào trong thôn Bạch Tế nhìn chằm chằm vào mấy mái hiên thấp bé.
Trong thôn dường như có chuyện náo nhiệt, một đám người liên tiếp cầm đơn thuốc chạy đến, ấn tượng duy nhất của Bạch Tế với cái thôn này là y đã bị lừa gạt khi mới xuống núi.
Hoắc Tranh nói: “Bên ngoài ầm ĩ, ngươi tránh vào trong đi.”
Bạch Tế trở lại thùng xe, dựa vào gối tò mò cảnh tượng vừa rồi.
Người tụ tập ngày một nhiều lên, xe ngựa không thể chạy quá nhanh. Hoắc Tranh nhìn một đám thôn dân trước mắt, kéo cương ngựa từ từ đi qua bọn họ.
Một lát sau, đường đi hoàn toàn bị chắn mất.
Hoắc Tranh xuống xe thăm dò phía trước xảy ra chuyện gì, vừa nói với Bạch Tế thì y đã nhảy luôn xuống xe, đi theo hắn.
Xảy ra chuyện chính là Ngô gia ở Trường Nguyệt thôn, Ngô gia này là nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây, mà phát sinh tranh cãi với Ngô gia đúng là Bạch gia đã lừa Bạch Tế.
Hai người chen trong đám thôn dân nghe ngóng sự tình.
Thì ra tiểu thư Bạch gia Bạch Tích Nhi ba năm trước đã gả đi một lần, là gả cho nhà viên ngoại nơi khác, nhưng vào ngày xuất giá, viên ngoại kia bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân chết không rõ, Bạch Tích Nhi bị giam ở nha môn mấy ngày, Bạch gia tốn không ít tiền mới chuộc được nàng ta ra.
Nếu lần đầu gả cho Hoắc Thiên Quân làm quả phụ, lần thứ hai gả cho viên ngoại thì người lại không bệnh không đau mà chết vô cớ. Mạng nàng khắc phu thật nhanh đã truyền khắp thôn, không có nhà giàu nào dám đến cưới, tuy vậy cũng có mấy nhà thôn dân muốn cưới nàng nhưng Bạch gia lại ghét bỏ họ nghèo, không cho nữ nhi gả đi.
Vài năm sau Bạch Tích Nhi xem mắt với con trai độc nhất Ngô gia, tin đồn Bạch Tích Nhi khắc phu truyền đến rộng rãi nhưng Ngô Thêm Phú không thèm để ý đến. Bạch gia không nói gì, Bạch Tích Nhi cũng xinh đẹp, Ngô Thêm Phú quyết tâm muốn cưới nàng, hai nhà qua lại hơn nửa tháng hôn sự mới thành.
Kết hôn qua ba tháng, Ngô Thêm Phú phá vỡ tin đồn khắc phu, bản thân hắn không có chuyện gì nhưng Bạch Tích Nhi lại xảy ra chuyện.
Thủ đoạn trên giường của Ngô Thêm Phú cực kì bạo lực, sau khi Bạch Tích Nhi gả qua ba tháng, hai thai nhi trong bụng đều không giữ được. Bạch Tích Nhi chịu đựng không được liền nói với người nhà, mới ba tháng đã bị Ngô Thêm Phú hành hạ cho người không ra người, ban đêm nàng lén chạy về Bạch gia nói muốn hòa li, vạch trần Ngô Thêm Phú, Bạch gia đau lòng nàng nhưng càng quan trọng mặt mũi hơn, chỉ kêu nàng nhẫn nhịn. Hai lão gia Bạch gia đến tìm Ngô Thêm Phú nói chuyện này, ngày đó hai bên đã thỏa thuận tốt, Ngô Thêm Phú còn đảm bảo sẽ không tái phạm. Tuy vậy, đến tối sự tình càng trầm trọng thêm, Bạch Tích Nhi kéo một chân què chạy về Bạch gia, trên đường bị Ngô Thêm Phú phát hiện đuổi theo, khi chạy trốn thì vô ý té xuống sông chết đuối.
Chuyện đến tai làm lão gia Bạch gia chịu không nổi đả kích ngã bệnh liệt giường, sau khi huynh trưởng lo xong hậu sự cho Bạch Tích Nhi, bọn họ liền đến Ngô gia tính sổ.
Đám thôn dân trước mắt này, đúng là đang đến xem Bạch Ngô hai nhà ẩu đả.
Bạch Tế kéo tay áo Hoắc Tranh trở về xe ngựa, trong lòng thổn thức không thôi.
Vòng đi vòng lại, ai cũng không nghĩ tới Bạch gia lúc trước lừa y lại rơi vào kết cục thế này, y nhớ mang máng bộ dáng thiếu nữ Bạch Tích Nhi, Bạch nãi nãi hòa ái, bọn họ tuy đã lừa gạt y nhưng đã qua nhiều năm y cũng không giận, chỉ trách mình lúc mới hóa hình quá ngốc. Bất quá nhờ vậy y mới gặp được Hoắc Tranh.
Thế gian người lên kẻ xuống, có người ngã xuống bùn thì cũng có người bay lên trời, tùy số mệnh vậy.
Bạch Tế khoanh tay nằm tựa vào cửa sổ nhìn xung quanh, sông Nguyệt Dương văng vẳng truyền đến tiếng người đánh cá hét to, vài cột khói bếp lượn lờ, y nhìn về phía thôn xóm quen thuộc trước mặt, năm năm qua đi, y vẫn nhớ rõ từng nơi Hoắc Tranh và y từng đi qua.
Hoắc Tranh đã nói với y, lần này trở về hắn muốn nói với song thân đã mất.
Y không phải quả phụ giả mạo, mà là con dâu Hoắc gia.
.....
Hết chương 96
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Đố dzui: Nếu Hoắc Tranh và Tiểu Bạch đám cưới.........
Thì ai sẽ là người lên kiệu bông=)))))
A.Đương nhiên là Bạch Tế
B.Có thể là Hoắc Tranh
C.Không ai cả vì có phải con gái méo đâu=)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.