Hai Đời Chồng

Chương 7:




Lúc này Long và mẹ chồng tôi mau chóng vào trong để dập lửa. Tôi vì còn sốc chưa kịp biết mình phải làm thế nào, cũng không biết có được phép vào không? Cũng may rất nhanh chóng đám lửa cũng tàn, chỉ là bàn thờ bị cháy hẳn một bên, có điều lạ lùng là mặc dù lửa cháy sát ngay bên di ảnh nhưng cả di ảnh lẫn con búp bê đặt trên đó đều không hề hấn gì.
Khi mẹ chồng tôi bước ra, nhìn thấy tôi liền quát lên:
- Xuống nhà dọn dẹp đi, đứng đực ra đấy à? Vô tích sự!
Tôi nghe vậy liền vội vàng xoay người đi, người giao cơm cũng vừa hay đưa đồ đến. Dọn cơm một lúc lâu sau mọi người mới từ trên tầng xuống. Vẻ mặt Long rất căng thẳng khiến tôi hơi sờ sợ. Thực ra lúc này tôi cũng ngầm hiểu ra căn phòng giữa là căn phòng thờ của vợ cũ anh ta. Chỉ có điều tôi vẫn thấy khó hiểu, bình thường chị ấy đã về đây làm dâu thì có mất đi cũng vẫn là dâu con hay phong tục thờ cúng ở đây khác nên phải có hai bàn thờ như vậy? Vả lại bình thường là phòng thờ sao lại dán đủ loại bùa chú, căn phòng giữa ấy thật sự âm u, chỉ nhìn vào cũng rợn gai ốc. Tôi nhớ lại những giấc mơ khi về đây. Liệu rằng vợ cũ của Long và những giấc mơ ấy có chút gì liên quan đến nhau hay không? Tại sao khi nhìn vào di ảnh kia những câu ru giữa đêm lại văng vẳng bên tai tôi?
Ăn cơm xong mẹ chồng tôi với Long và cái Trinh lên tầng. Nghe đâu mai mẹ chồng tôi lại phải mời thầy đến để thay lại bàn thờ. Tôi dọn dẹp xong bên dưới xong mới lên nhà. Trên tầng ba có tiếng nói chuyện rì rầm, tôi thực sự vô cùng tò mò nhưng không dám nghe mà mở cửa vào đi tắm. Lúc định bước chân vào tôi liền đưa mắt nhìn sang phòng giữa. Bỗng dưng người tôi thấy lạnh buốt, hơi lạnh từ đầu phả ra khiến người tôi run lên. Tôi ở dưới quê, hồi nhỏ bà tôi thường nói người chết trẻ thường rất thiêng. Nghe đâu vợ cũ của Long chết khi mang bầu, có lẽ con búp bê kia tượng trưng cho đứa bé trong bụng, đặt cạnh di ảnh để chị ấy bớt cô đơn. Tuy sợ nhưng tôi lại thấy thương nhiều hơn. Tôi có linh cảm rằng cái chết của chị hình như không đơn giản, càng xâu chuỗi lại càng cảm thấy bức màn bí mật kia vẫn chưa thể vén lên.
Khi tôi tắm xong Long cũng trở về phòng, hôm nay anh ta lại thô bạo khi làm tình khiến tôi đau đến mức không thở được. Sau khi xong việc Long bước ra ngoài, cũng không thấy anh ta sang phòng giữa mà xuống dưới nhà sau đó phóng xe ô tô đi mất. Tôi quen với việc cô đơn rồi, chỉ khẽ kéo chăn rồi chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm khi đang ngủ đột nhiên tôi thấy mình đang đứng trước cửa phòng giữa, xung quanh tôi không hề có ai, lửa cháy nghi ngút trong căn phòng ấy. Tôi ú ớ kêu lên, gọi cả mẹ chồng nhưng không ai nghe thấy. Những lá bùa dán trên tường bay lả tả xuống đất, góc bàn thờ từng đốm lửa bập bùng. Đột nhiên tôi thấy bức di ảnh hình như chuyển động liền giật mình lùi lại. Thế nhưng toàn thân tôi bỗng nặng như có đá đè, một tiếng hét lớn từ di ảnh phát ra:
- Cô đi đi, đi ngay đi, cô đi khỏi đây đi.
Tôi bị giật mình, cố với lấy con tiện cầu thang mà không chạm tay nổi. Sức nóng càng lúc càng lớn, nóng đến mức toàn thân tôi vã mồ hôi. Trên di ảnh tiếng hét vẫn vang vọng, tôi càng vùng vẫy càng không thoát được, cuối cùng đành nhìn ngọn lửa đang lan dần về phía người mình. Bỗng dưng có một tiếng cạch lớn, tôi mở to mắt nhìn lên mới phát hiện xung quanh không hề có ngọn lửa nào, tôi vẫn nằm trên giường, nhưng người tôi nóng bừng, cổ họng khô khốc. Cơn ác mộng lại đến, nhưng sao lúc này tôi không còn sức lực mà chống chọi nữa chỉ khẽ rên lên hừ hừ. Long thấy tôi như vậy không hỏi han được một câu mà gắt lên:
- Cô lại làm sao thế?
Tôi nhìn anh ta yếu ớt nói:
- Hình như em sốt rồi, anh cho em chút nước được không?
Thế nhưng mặc cho tôi van xin, anh ta nhìn lạnh lùng rồi mở cửa bỏ đi tiếp. Tôi cố lê dậy, mãi mới với được cốc nước bên bàn uống ực một hơi. Uống xong tôi nằm ngủ thiếp đi, cũng may sáng hôm sau tỉnh dậy người tôi chỉ hơi mệt chứ không còn sốt nữa. Tôi gắng gượng dậy đi chợ rồi lau dọn nhà. Những cơn ác mộng ở đây dường như đang vắt kiệt sức lực của tôi, tôi đang dần cảm giác nó còn khiến tôi mệt mỏi hơn cả những công việc nhà ở đây.
Sáng hôm sau cái Trinh không đi làm, từ sáng chị Vân đã sang chơi, mẹ chồng tôi cũng ở nhà chỉ có Long là đi từ đêm chưa về. Khi tôi phụ tắm xong cho ba chồng liền xuống dưới nhưng mới đi đến tầng hai đã nghe tiếng cái Trinh hét toáng lên. Rồi cánh cửa phòng nó mở ra, nó chạy đùng đùng về phía tôi tát bốp một phát lên mặt rít lên:
- Chị giặt áo của tôi kiểu gì mà xước ra như thế này? Tôi đã nói với chị rồi áo của tôi là áo hàng hiệu mà chị dám để nó xước hẳn mấy mảng.
Tôi bị bất ngờ, cố định thần nhìn chiếc áo trên tay nó. Chiếc áo này rõ ràng hôm qua khi tôi lấy xuống còn vẹn nguyên mà giờ quả thật xước rất nhiều. Tôi thở mạnh phân bua:
- Hôm qua chị giặt lúc chị lấy xuống nó vẫn y nguyên mà. Chị giặt tay và phơi riêng ở giữa nên không thể xước được. Hay em để đâu nó bị...
- Ý chị là tôi vu oan cho chị chứ gì? Hay chị nghĩ tôi tự cào áo mình rồi đổ cho chị? Chị nghĩ tôi có điên không đi cào cái áo cả chục triệu này? Cỡ chị trăm ngàn chắc gì đã có mà tôi phải vu oan? Vu oan cho chị tôi được cái gì?
Tôi bị nó nói đến cứng họng, mẹ chồng tôi từ trên tầng nghe tiếng ầm ĩ cũng bước xuống. Cái Trinh được thể gào lên, chị Vân bên cạnh nói mãi nó cũng vẫn không chịu nghe. Mẹ chồng tôi chẳng biết đúng sai, khi bà biết cái áo này có giá gần chục triệu thì đột nhiên vả tôi một cái rồi tru tréo lên:
- Giời ơi là giời, cái loại ngu như con bò vậy. Chị nghĩ nhà này thừa tiền mua chị về mà làm mấy cái việc đơn giản cũng không ra hồn gì hả.
Tôi bị hai cái tát mạnh đến xây xẩm mặt mày, cái Trinh càng lúc càng lồng lộn chửi rủa tôi bằng những từ ngữ hết sức khó nghe. Dù cho tôi cố hết sức thanh minh cũng không ai chịu nghe tôi nói, mãi đến khi chị Vân lên tiếng xin cho tôi cả hai người mới bắt đầu dịu lại chút. Chị Vân thở dài cầm chiếc áo lên tay khẽ nói:
- Cháu nghĩ em nó cũng không cố ý đâu, giờ cũng đã hỏng rồi dì cũng đừng trách em. Thôi cháu đang có phiếu giảm giá mua hàng ở Chanel cháu đưa mọi người đi mua sắm.
Cái Trinh nhìn tôi nhếch mép nói:
- Em không cần chị đền thay chị ta như vậy, lỗi của chị ta chị ta phải chịu chứ.
- Thì giờ nó cũng hỏng rồi mà em, đánh mắng em ấy cũng đâu thay đổi được, vả lại em ấy cũng không có khả năng đền cho em. Thôi vui vẻ đi, dì với Trinh đi cùng cháu mua sắm cho đỡ bí bách đi.
Tôi nhìn chị Vân vừa tủi thân vừa cảm kích. Cái Trinh chửi tôi thêm mấy câu rồi cũng lủi vào thay đồ đi với chị Vân. Khi cả ba người đi khuất tôi bỗng dưng bật khóc. Đây là lần đầu tôi khóc ở căn nhà này, nhưng tôi thực sự thấy tội nghiệp chính bản thân mình. Cùng là con người nhưng dù ở nhà mình hay ở nơi khác cũng đều không có tư cách của một con người. Xã hội hiện đại rồi, vậy mà tôi lại đang sống như ở thời xa xưa. Thế nhưng đến cả khóc tôi cũng đâu dám khóc nhiều, chỉ khóc một lúc cho nhẹ lòng rồi lại phải tất bật công việc.
Những ngày tiếp theo chuyện tôi làm hỏng áo vẫn là đề tài chỉ trích của mẹ chồng tôi và cái Trinh. Chửi nhiều thành quen nên tôi cũng chai sạn dần. Một buổi sáng khi tôi vừa đi chợ về không hiểu sao bụng dạ rất nôn nao, vừa ngửi thấy mùi trà liền không kìm được nôn khan mấy cái. Mẹ chồng tôi thấy vậy đang định chửi thì đột nhiên khựng lại rồi hỏi:
- Phương! Ra đây tôi có việc hỏi chị
- Dạ! Mẹ nói đi ạ
- Đến kinh chưa?
Tôi lúc này mới nhìn lên lịch, ở đây tôi không biết thứ ngày tháng năm gì nữa nên không để ý. Giờ tôi mới để ý mình trễ kinh đến cả chục ngày rồi. Mẹ chồng tôi thấy tôi đờ đẫn ra thì gắt lên:
- Hỏi không có mồm trả lời à?
- Dạ... dạ con trễ mười ngày rồi mẹ.
Hai mắt mẹ chồng tôi chợt sáng rực như sao vỗ đét vào đùi hỏi tiếp:
- Hai đứa quan hệ đều đặn chứ?
- Dạ... dạ vâng.
- Tốt. Thầy dặn phải căn qua mười giờ đêm quan hệ sẽ ra con trai. Thằng Long có làm đúng như vậy không?
- Dạ đúng ạ. Vì cứ mười giờ, hoặc mười một giờ con mới xong việc để tắm gội.
- Được rồi! Chị cứ làm việc đi, chiều thằng Long về tôi bảo nó đưa chị đi khám xem chắc chắn có thai chưa. Nếu có tôi lại cô Sửu sang giúp việc lại, lương trả một nửa thôi, chị cũng chỉ cần làm một nửa việc. Dân quê như chị chửa đẻ vẫn làm việc ầm ầm chứ đúng không.
- Vâng ạ.
Nói rồi tôi đi xuống bếp bỏ thức ăn ra chuẩn bị. Trong lòng tôi bỗng dưng trào dâng một cảm giác khó tả, giống như vừa xúc động lại vừa lo lắng. Nếu như tôi có thai thật là điều đáng mừng, nhưng hình như mẹ chồng lại quá kì vọng đó là con trai. Thực ra con trai hay con gái là do người đàn ông quyết định, nhưng dường như mẹ chồng tôi vẫn tin vào việc căn giờ của một gã thầy bói nào đó. Tôi chưa bao giờ phân biệt giới tính, có điều... tôi rất sợ, nếu đứa bé trong bụng tôi là con gái thì liệu rằng mẹ chồng tôi sẽ thế nào. Đến bản thân tôi tôi còn không bảo vệ nổi liệu có bảo vệ được cho con không? Bao nhiêu suy nghĩ cứ dồn dập, cuối cùng nỗi lo lắng đã lấn át cả niềm vui đang có.
Buổi trưa nấu cơm xong tôi dọn lên bàn, hôm nay chị Vân lại sang ăn cơm, Long cũng về. Trong lúc ăn cơm mẹ chồng tôi giục Long chiều nghỉ một chút đưa tôi đi khám thai. Cái việc nghi tôi có thai cũng được mẹ chồng thông báo trong bữa ăn. Long liếc nhìn tôi rồi gật đầu đáp lại lời mẹ chồng. Ăn cơm xong cũng đến một giờ, mẹ chồng tôi giục Long đưa tôi sang phòng khám tư còn bát đũa ở nhà lát về rửa sau.
Tôi theo Long ra xe, đây là lần đầu được ngồi trên xe ô tô của anh ta, cũng là lần đầu được cùng anh ta đi ra ngoài. Khi đến phòng khám, Long ở ngoài chờ, tôi được dẫn vào siêu âm. Sau khi thăm khám bác sĩ liền nói:
- Chúc mừng cô nhé, thai vào tử cung rồi, thai khoảng năm tuần, đã có âm vang thai nhưng chưa có tim thai, tuần sau cô theo lịch hẹn để siêu âm xem có tim thai chưa nhé. Thường là ở tuần sáu, tuần bảy là sẽ nghe được tim thai rồi.
Tôi nhìn lên cái chấm bé tin hin tự dưng suýt bật khóc. Thực sự nghĩ có một sinh linh trong cơ thể cảm giác khó tả lắm. Khi ra ngoài Long đã chờ sẵn, tôi cũng thông báo với anh ta tình hình như vậy. Thế nhưng anh ta không mấy để ý mà hỏi lại:
- Thế bác sĩ có nói trai hay gái không?
- Thai giờ vẫn còn rất nhỏ làm sao biết được trai hay gái?
Long không nói gì, gật đầu bước ra trước. Tôi không hiểu sao anh ta hỏi được một câu ấu trĩ như vậy, còn chưa có cả phôi thai, tim thai mà hỏi giới tính trong khi anh ta cũng từng suýt có con kia mà? Tôi khẽ thở dài, cố xua đi cảm giác thất vọng rồi lên xe. Khi về đến nhà Long cũng vội đi làm luôn. Mẹ chồng tôi và chị Vân ngồi uống trà rồi cùng xem phiếu siêu âm của tôi. Tôi thì phải nhanh chóng xuống dọn đống bát đũa bên dưới. Rửa bát xong khi đang úp tôi nghe tiếng chị Vân cất lên:
- Vâng giờ y học hiện đại lắm dì. Mà cái này đúng 99,9% luôn. Bạn cháu làm từ tuần tám là con trai, đẻ ra đúng là trai luôn đấy dì ạ.
- Tuần tám đã làm được rồi á cháu?
- Bình thường là làm ở tuần chín nhưng giờ nhiều cơ sở đã làm từ tuần tám được rồi. Làm xong ba ngày đã có kết quả, thực ra giới tính người ta không công khai nhưng sẽ gọi cho mình để báo. Nó sàng lọc đầy đủ 23 cặp Nhiễm sắc thể, nhiễm sắc thể 23 là nhiễm sắc thể giới tính nếu XX là con gái, XY là con trai.
- Hết khoảng bao nhiêu vậy?
- Nếu dì làm nhiều thì hết nhiều, nếu chỉ làm các cặp nhiễm sắc thể thì khoảng mười triệu thôi. Còn nếu sàng lọc cả vi mất đoạn...
- Dì chỉ cần làm cái nào biết trai hay gái thôi. Cháu liên hệ giúp dì được không?
- Dạ vâng.
Tôi nghe chị Vân nói xong tuy không hiểu hết được những từ ngữ khó nhưng vẫn hiểu được hình như mẹ chồng tôi đang tìm cách biết giới tính đứa bé trong bụng tôi một cách sớm nhất. Nỗi bất an trong tôi càng lúc càng lớn, nhưng rồi tôi cố xua đi, chắc chắn mẹ chồng tôi thích con trai nhưng cháu gái vẫn là cháu bà, có ghẻ lạnh cũng không đến mức tàn nhẫn đâu. Dù sao tôi cũng đang mang bầu, nếu cứ suy nghĩ tiêu cực lại ảnh hưởng đến con.
Từ ngày có bầu công việc nhà tôi cũng không phải làm nhiều như trước vì mẹ chồng tôi thuê lại cô giúp việc cũ, tôi và cô ý chia nhau làm nên đỡ đi rất nhiều. Mọi thứ bắt đầu cảm giác nhẹ nhàng hơn, tôi cũng không nghén quá chỉ thi thoảng nôn mửa chút và siêu âm thì con cũng phát triển bình thường. Về phần Long, khi tôi có bầu anh ta cũng bớt gay gắt hơn, có đôi lúc tôi nôn còn chủ động rót cho tôi cốc nước. Thực ra tôi biết anh ta cũng không yêu thương gì tôi, nhưng bớt cục súc cũng khiến tôi thấy thoải mái hơn rồi.
Một buổi sáng khi tôi được tám tuần ba ngày mẹ chồng tôi dẫn một người phụ nữ về nhà rồi nói với tôi:
- Đây là chị Hoa, nhân viên lấy mẫu máu để xét nghiệm sàng lọc dị tật. Phương ra đây đi để chị ấy lấy máu đi xét nghiệm xem đứa bé thế nào.
Thực ra tôi biết lần lấy máu này chủ yếu để mẹ chồng tôi biết tôi đang mang bầu con trai hay con gái. Hôm nghe chị Vân nói tôi đã lên mạng tìm hiểu thử và biết đó là phương pháp NIPT, một phương pháp sàng lọc trước sinh sớm nhất và độ chính xác cao ngoài ra còn biết bé trong bụng là con trai hay con gái mà không cần siêu âm.
Sau khi lấy máu xong mẹ chồng tôi tiễn chị Hoa ra ngoài rồi cũng đi luôn. Tuy rằng trấn an mình rất nhiều nhưng trong tôi vẫn có linh cảm bất an. Những ngày tiếp theo không chỉ mẹ chồng mà cả tôi cũng sống trong thấp thỏm lo lắng.
Sáng ngày thứ ba sau khi lấy mẫu, vừa ăn sáng xong mẹ chồng tôi có điện thoại. Mặt bà đầy nghiêm trọng lên phòng khách nghe. Tôi không muốn nghe lén nhưng lại có cảm giác bên phân tích sàng lọc gọi cho bà. Quả thực như tôi đoán, không biết đầu dây bên kia nói gì chỉ thấy mẹ chồng tôi gấp gáp hỏi:
- Bình thường là tốt rồi nhưng đứa bé giới tính gì ạ?
Còn chưa kịp ngó mặt lên bất chợt tôi nghe tiếng mẹ chồng tôi rít lên:
- Cái gì cơ? Giống mẹ? Là gái sao? Có chắc chắn không?
Tôi nghe xong toàn thân nhẹ bẫng, trên nhà có tiếng cốc chén vỡ tan tành. Đứa bé trong bụng tôi là con gái! Tôi không oán trách ông trời mà thương thay thân phận con, bước chân cũng khựng lại.
Mẹ chồng tôi đập phá chán chê thì thì đứng dậy, ban đầu tôi còn ngỡ bà sẽ lao xuống đánh chửi tôi, tôi còn đang cố tìm cách để nói với bà nào là đứa này là con gái đứa sau sẽ cố gắng là con trai, nào là trai hay gái không phải do mình con quyết định... thế nhưng không bà mở cửa rồi bước ra ngoài! Vậy mà tôi chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào, cảm giác càng lúc càng thấy sợ hãi! Tôi thương tôi thì ít mà thương đứa bé trong bụng thì nhiều, càng nghĩ càng thấy chua xót, đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.