Trải qua mấy đợt chiến sự, mối quan hệ của Đột Quyến và Uyên Quốc hết sức căng thẳng. Mặc dù hiện tại vẫn án binh bất động nhưng đại tướng quân Đột Quyến cũng có chút lo lắng bất an với động thái của Uyên Quốc
Dù đã điều binh đến đóng ở biên cương, Mục Tát Nhĩ vẫn phái người âm thầm lẻn vào kinh thành ám sát Hoàng đế Uyên Quốc. May mắn có đại tướng quân Đoạn Tĩnh Minh ở kinh thành kịp thời phòng thủ bảo vệ được Hoàng Thượng. Nhưng Đoạn tướng quân cũng vì vậy mà trọng thương, trước mắt tính mạng vẫn đang trong vòng nguy hiểm.
Mặc dù đang ở đảo Thần Tiên, đối với tin tức bên ngoài cũng rất hạn chế nhưng tin tức này Đoạn Cửu Ngân vô tình nghe được
Nàng không biết những người làm nghe được tin tức ở đâu, chỉ biết Hoàng Thượng bị người ám sát, may mắn có đại thần kịp thời hộ giá, nhưng vị đại thần kia lại chịu trọng thương, người đại thần đó không ai khác chính là cha nàng Đoạn Tĩnh Minh
Nàng mang theo tâm trạng phức tạp tìm gặp Phượng Kỳ xin hắn cho nàng trở lại kinh thành thăm phụ thân thì lại bị hắn nghiêm nghị phản đối
"Cửu Ngân, chẳng lẽ đến giờ nàng còn chưa hiểu lập trường của mình sao? Nếu nàng đã đồng ý làm thê tử của ta thì từ nay về sau, chuyện của triều đình không còn chút quan hệ nào với nàng, ta không hy vọng nàng đặt nhiều tâm tư về triều đình, hiểu không?"
Khi thấy Cửu Ngân chủ động chạy đến tìm hắn mà câu đầu tiên đã thỉnh cầu hắn cho phép được rời khỏi đảo Thần Tiên, nhất thời khiến hắn nộ hoả công tâm
Từ nhiều năm về trước, hắn đã lập lời thề, nguyện không can dự vào việc triều chánh nữa. Nếu Cửu Ngân đã gả cho hắn, chính là nương tử của hắn, hắn làm sao lại cho phép nữ nhân của mình nhớ nhung chuyện của triều đình?
"Phượng Kỳ, người đó là cha ta, hôm nay người vì bảo vệ Hoàng Thượng mà bị trọng thương, ta là nữ nhi của người, biết tin tức này , sao ta có thể trơ mắt đứng nhìn, không quan tâm đến?"
Mặc dù không hiểu rõ vì sao Phượng Kỳ chán ghét triều đình và đương kim Hoàng Thượng, nhưng nhiều ngày ở chung, nàng phát hiện ra, hắn tuy không dốc sức cho triều đình nhưng cũng không làm chuyện bất lợi với triều đình
Cho nên nàng còn ngây thơ hi vọng rằng một ngày kia Phượng Kỳ sẽ bị mình làm cho động lòng, chia sẻ ưu phiền cho Hoàng Thượng lần nữa. Nàng không ngờ, Đột Quyến lại phái người đi ám sát Hoàng Thượng, khiến cha nàng vì bảo vệ Hoàng Thượng mà nguy hiểm tới tính mạng
"Ta mặc kệ, nếu nàng đã đồng ý làm nữ nhân của Phượng Kỳ ta, chuyện hồi kinh ta vạn vạn không cho phép nàng"
Hắn cũng biết mình yêu cầu thế là vô cùng hà khắc với nàng nhưng nếu đồng ý cho nàng hồi kinh thì hắn không thể làm được. Về mặt tình cảm hắn luôn có tư tưởng bá đạo và ham muốn giữ lấy cực mạnh, tuyệt đối không cho phép người quan trọng nhất trong lòng hắn mạo hiểm hồi kinh
Tình hình hiện nay của Đột Quyến và Uyên Quốc hắn làm sao lại không biết
Nhưng nếu muốn hắn lại dốc sức vì triều đình thì đó là chuyện hắn tuyệt đối không thể làm được
Truyện phàm trần tục thế, đấu tranh quyền lực, hắn không bao giờ muốn quan tâm đến nữa. Hắn chỉ muốn cùng nữ nhân hắn yêu mến sống cuộc sống thế ngoại đào nguyên trên đảo Thần Tiên
Thấy Cửu Ngân trong lòng nhớ thương gia quyến mà nước mắt chực rơi xuống, lòng hắn đau như đao cắt, nhưng một khi gật đầu đồng ý hậu quả thế nào hắn cũng đã dự đoán được
"Cửu Ngân, ngự y trong cung có y thuật vô cùng cao minh nhất định có thể cứu sống cha nàng, lại nói dù bây giờ nàng trở về cũng không thể giải quyết bất cứ việc gì. Hơn nữa cha nàng không chỉ có một mình nữ nhi là nàng, bên cạnh còn có đại huynh và nhị tỷ của nàng, bọn họ sẽ hết lòng chăm sóc cha nàng"
Nói xong, Phương Kỳ ôm nàng dịu dàng an ủi:
“Nàng chớ giận, cùng lắm thì ta phái người đi kinh thành thăm dò tin tức, có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta sẽ nói cho nàng biết đầu tiên, có được hay không?”
Trên mặt Đoạn Cửu Ngân hiện lên vẻ tuyệt vọng:
“Thì ra hiểu nhau, gần nhau mà chàng luôn nói là như vậy? Phượng Kỳ, người đó là phụ thân của ta, chàng có biết phụ tử liên tâm? Chàng có biết máu mủ tình thân? Chàng có biết… nếu cha ta thật sự có việc không hay xảy ra, ta lại không có ở bên cạnh người, là nữ nhi của người, ta sẽ có tâm trạng như thế nào?
Phượng Kỳ bị nàng nói đến hồ đồ không thể phản bác được, không khí giữa hai người nhất thời trở nên nặng nề.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, tâm ý luân chuyển nghĩ tới sự đau khổ mà nàng đang phải chịu đựng, rồi lại ích kỉ không muốn để nàng hồi kinh.
Đoạn Cửu Ngân khe khẽ mở mắt, đáy mắt nàng lóe lên bi thương:
“Nếu người cảm thấy cho phép ta hồi kinh là làm khó cho người, Phượng Kỳ, ta không miễn cưỡng.”
Nàng quay người rời đi. Trong nháy mắt, Phượng Kỳ cố gắng nắm lấy cổ tay của nàng.
Hắn chỉ muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất, cố chấp nhất, bá đạo giữ lấy và bảo hộ người hắn yêu thương, như vậy thì có lỗi gì? Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của nàng, hắn không hề cảm thấy thoải mái.
“Kỳ thiếu…” Không biết qua bao lâu, sau lưng hắn truyền tới thanh âm của Việt Phong: “Ta vừa thấy Đoàn cô nương rất đau lòng rời khỏi nơi này, các người … chẳng lẽ lại có hiểu lầm gì?”
Phượng Kỳ không xoay người, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ: “Không có hiểu lầm gì, có lẽ qua một thời gian sẽ tốt hơn.”
Việt Phong cười nhẹ giống như thường ngày, tay phe phẩy quạt: “Mặc dù ta biết rõ không thể can thiệp vào quyết định của người, nhưng đổi lại góc độ suy nghĩ một chút. Lúc này tâm trạng của Đoàn cô nương cũng rất đau khổ, suy bụng ta ra bụng người, ta tin Kỳ thiếu có thể hiểu.”
Hắn không phải là người nhiều chuyện, nhưng bên trong phủ không biết người nào thả ra tin tức: Phụ thân Đoạn Cửu Ngân xả thân bảo vệ Hoàng Thượng suýt nữa mất mạng, hiện tại không biết khi nào sẽ cưỡi hạc về trời.
Nói xong lời nên nói, hắn lui xuống để Kỳ thiếu suy ngẫm một mình.
Bất tri bất giác đã tới đêm khuya, khi Phượng Kỳ rời khỏi thư phòng về phòng ngủ thì nhìn thấy gian phòng của nàng vẫn sáng rực ánh nến.
Lông mày cau lại, hắn yên lặng đẩy cửa vào.
Chỉ thấy Đoạn Cửu Ngân gục xuống bàn ngủ say sưa, nơi khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ. Trong chớp mắt sự kiên trì của hắn đã bị những giọt nước mắt ấy cuốn trôi. Hắn nhẹ nhàng bước đến bên nàng, lấy ra khăn lụa trắng mềm mại, khẽ khàng lau đi những giọt lệ làm cho hắn đau lòng.
Tuy hắn đã rất nhẹ nhàng nhưng cũng khiến nàng giật mình: “Ưm…”
Nhìn kỹ, hắn mới phát hiện mí mắt nàng sưng đỏ, hiển nhiên là nàng đã khóc rất rất đau lòng.
Mặc dù hắn đã cẩn thận ôm lấy, vẫn khiến nàng thức tỉnh: “Phượng Kỳ…”
Hắn ôm nàng đi về phía giường, động tác êm ái đặt nàng lên giường , giúp nàng cởi giày và áo khoác, kéo chăn qua, bọc nàng trong chăn bông ấm áp.
Những hành động dịu dàng liên tiếp khiến Đoạn Cửu Ngân không biết phải đối mặt như thế nào. Nàng biết hắn quan tâm tới nàng, biết hắn thương nàng, cưng chiều nàng. Lại nghĩ tới phụ thân hiện tại sống chết chưa biết, nghĩ đến lời thỉnh cầu của nàng xin hắn cho phép nàng hồi kinh, hắn cự tuyệt lạnh lùng, lòng nàng vẫn còn khó chịu vài phần
“Cửu Ngân…”
Hai tay trong chăn đột nhiên bị nắm nhẹ, nàng vẫn quay mặt đi, mắt khép hờ, giả như không nghe thấy tiếng gọi của hắn.
“Ta hiểu nàng rất lo lắng cho thương thế của cha nàng, ta cũng biết rõ nếu như ta dùng sức mạnh bắt nàng ở lại, nàng quyết sẽ không cự tuyệt. Nhưng ta không muốn nàng hận ta, bởi vì hạnh phúc do cưỡng đoạt mà có, sẽ chỉ làm hai người đồng thời rơi vào vực sâu của sự đau khổ.”
Thấy nàng vẫn nhắm mắt không nói, Phượng Kỳ nắm thật chặt tay của nàng giống như đang hạ xuống quyết tâm, trầm giọng nói: “Nếu như… nếu như nàng thật sự muốn lập tức trở lại kinh thành, ta để nàng đi!”
Đang giả vờ ngủ, đột nhiên nghe thấy lời này, Đoạn Cửu Ngân mở to hai mắt nhìn về phía hắn. Thấy trong mắt hắn lóe lên tia đau đớn thì trái tim căng cứng: “Phượng Kỳ…”
Ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, hắn nhìn nàng cười cười: “Cái gì cũng không cần nói, tối nay ở bên ta, ngày mai ta sẽ an bài cho người hộ tống nàng hồi kinh.”
Hắn cúi người, hôn nàng tới tê liệt đôi môi. Đoạn Cửu Ngân thấy hắn rốt cuộc chịu thỏa hiệp nước mắt liền không thể khống chế nhẹ nhàng rơi xuống:
“Phượng Kỳ, ta rất xin lỗi vì phải rời đi vào lúc này… người chờ ta, chờ ta tận mắt thấy cha bình an vô sự, ta nhất định sẽ trở về tìm người.”
Mấy ngày kế tiếp, dọc đường đi cũng bình an vô sự. Chỉ là qua những tiếp xúc hàng ngày, Đoạn Cửu Ngân lại phát hiện Phượng Cửu có tính khí và thói quen mấy phần giống Phượng Kỳ.
Buổi tối hai người cùng dùng bữa, Đoạn Cửu Ngân cũng không phải là người nhiều lời, Phượng Cửu lại càng không. Ngoài mặt hắn nhìn rất lạnh lùng nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ hài hước:
“Lần này Kỳ thiếu không tự mình đưa Đoạn cô nương hồi kinh, Đoạn cô nương trong lòng có phải không thoải mái?”
Đoạn Cửu Ngân nhìn hắn, bên môi nở nụ cười yếu ớt: “Mặc dù ta không biết giữa hắn và triều đình có hiểu lầm gì, nhưng mỗi người đều có lập trường riêng, hắn không muốn hồi kinh, ta tự nhiên khong thể cưỡng ép hắn.” Ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút thất vọng.
“ Như vậy trong nội tâm Đoạn cô nương, có hay không hi vọng Kỳ thiếu có thể về kinh dốc sức vì triều đình?”
Đoạn Cửu Ngân chậm dãi ăn cơm, đưa mắt tỉ mỉ quan sát tướng mạo bình thường của nam nhân trước mặt. Chẳng nhẽ hắn biết được điều gì?
“Hiện nay, triều đình đang cần người, Đột Quyến cậy mạnh lấn áp Đại Uyên ta. Bất kể người nào, đã là con dân đại Uyên trên người đều mang theo thù nhà hận nước. Phượng Kỳ... nếu đã từng là đại nguyên soái lãnh binh đánh giặc, trong lúc đất nước gặp nạn tự nhiên nên dốc sức vì đất nước!”
Hắn đột nhiên cười lớn: “ Hoàng Thượng Uyên Quốc quả nhiên có được một đám ngu trung hiếu nghĩa.”
“Lời này của người là có ý gì?” Đoạn Cửu Ngân bị lời của Phượng Cửu làm cho tức giận: “Chẳng nhẽ khi đất nước gặp nạn, người có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Đột Quyến vì tranh đoạt đất đai mà gây chiến với Uyên Quốc khiến cho rất nhiều dân thường và tướng sĩ phải uổng mạng, người có biết không? Đã là con dân Uyên Quốc thì không thể để cho đất nước mình bị giặc dã xâm phạm.Nếu không có người tài ra sức bảo vệ đất nước, khi dân chúng rơi vào cảnh nước mất nhà tan thì sao có thể an cư lạc nghiệp?”
Nàng bất bình nói lên ý kiến, nhưng trong mắt Phượng Cửu chỉ tràn ngập ý hài hước. Thấy thế Đoạn Cửu Ngân lại càng tức giận. Người này và Phượng Kỳ có cùng một quan điểm, mỗi lần nhắc tới việc gây dựng nghiệp lớn vì Uyên Quốc, liền tỏ vẻ không quan tâm. Khiến nàng nhìn thấy không nhịn được ý nghĩ muốn đánh hắn một trận.
Không thể nuốt trôi, nàng tức giận buông chén đũa, ánh mắt lạnh lùng: “Người là thủ hạ của Phượng Kỳ, cho nên về lập trường chính trị, ta và ngươi không cùng quan điểm, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Ta đã dùng đủ, Phượng công tử xin cứ chậm rãi...”
Thấy nàng lạnh lùng quay người đi, Phượng Cửu từ tốn cầm đũa tiếp tục ăn, khóe miệng có vài phần đùa giỡn. Nữ nhân này, mỗi khi nhắc tới chính sự đều sẽ nổi giận tưng bừng...
Nén đầy một bụng tức giận, Đoạn Cửu Ngân sau khi trở về phòng liền cảm thấy hối hận. Mình tự nhiên lại nổi giận trước mặt người lạ, hơn nữa còn vô tình coi người đó là Phượng Kỳ mà trút giận, rõ là...
Nàng lấy tay gõ mạnh vào trán, ảo não nằm trên giường. Mấy ngày nay nàng càng cảm thấy Phượng Cửu có rất nhiều điểm giống Phượng Kỳ, chẳng nhẽ nàng đã quá nhớ hắn rồi sao!?
Mí mắt càng lúc càng nặng, nàng từ từ tiến vào giấc mộng mang theo nỗi nhớ thương Phượng Kỳ!
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, nàng bỗng nghe thấy tiếng chân rón rén khác thường.
Nàng đột ngột mở mắt, bóng tối bao trùm khắp khoang thuyền. Một bóng đen như ẩn như hiện đang chậm rãi tiến đến gần nàng.
Dưới ánh trăng, lóe lên ánh thép sáng ngời của thanh trường kiếm đâm về phía nàng. Nàng vội vàng nghiêng người thoát được nguy hiểm, thanh kếm sắc bén cắm sâu vào trong chăn.
“Đoạn Cửu Ngân, chịu chết đi!” một tiếng kêu khẽ, trường kiếm lại nhanh nhẹn đâm tới ra chiêu dồn dập muốn đẩy nàng vào chỗ chết...
Tay không tấc sắt, nàng chỉ có thể né tránh, người nọ rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa lại rất có bản lĩnh. Mắt thấy thanh kiếm sắp đâm thẳng vào cổ họng mình, nàng không còn kịp né tránh đành nhắm mắt đứng im chịu trận. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai nàng chợt vang lên tiếng kêu đau...
Người áo đen võ công rất cao, nhưng Phượng Cửu ra chiêu cực kỳ ảo diệu. Chỉ trong mấy chiêu, hắn đã khống chế được người áo đen khiến trường kiếm rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay hắn khẽ đè lên cổ họng của người nọ.
Đoạn Cửu Ngân hơi thở dồn dập, chân mày hơi chau lại. Mới vừa rồi, Phượng Cửu sử dụng mấy chiêu kia càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chẳng lẽ...???
Nàng tiến lên gỡ bỏ khăn che mặt của người áo đen. Khi nàng thấy rõ khuôn mặt của đối phương thì không khỏi giật mình đứng lặng người.
“Thất cô nương?”
Nhiếp Tiểu Kỳ thấy sự việc đã bị bại lộ, dung mạo tuyệt đẹp thoáng qua hận ý: “ Không sai, chính là ta!”
“Nàng có võ công sao?” Đoạn Cửu Ngân không ngờ tới, Thất cô nương thường ngày mảnh mai như nước lại có một thân công phu thật lợi hại. Bộ kiếm pháp nàng vừa sử dụng, người bình thường tuyệt đối không thể luyện được.
Phượng Cửu khẽ “Hừ...” một tiếng: “Người thừa kế duy nhất của Ám Lâu, đã từng danh chấn giang hồ. Nàng từ nhỏ đã được cha nàng hết lòng dạy dỗ thì bản lãnh làm sao có thể bình thường đây?”
“Người nhận ra ta?!” Nhiếp Tiểu Kỳ không nghĩ tới, người nam tử trông hết sức bình thường này chỉ liếc mắt đã nhận ra vừa rồi là nàng sử dụng chiêu thức trong bộ kiếm pháp của Ám Lâu.
Phượng Cửu điểm nhẹ vào hai huyệt đạo của nàng: “Nàng cho là nàng sử dụng chút thủ đoạn kia, có thể qua mặt được ta hay sao? Nhiếp Tiểu Kỳ, Kỳ thiếu đã cho nàng không ít cơ hội, không ngờ rằng nàng vẫn cứng đầu như vậy!”
“Phượng Kỳ sớm đã biết ta sẽ ra tay với Đoạn Cửu Ngân sao?” Ánh mắt của nàng trở nên hoảng loạn.
Phượng Cửu cười lạnh: “Ngay từ lúc Kỳ phủ trên dưới xôn xao tin tức Hoàng Thượng bị ám sát, thì Kỳ thiếu cũng đã biết trong chuyện này chắc chắn có kẻ đang giở trò quỷ. Đảo Thần Tiên luôn cùng bên ngoài ngăn cách, ngoài thủ hạ trong mạng lưới thông tin của Kỳ thiếu thì chỉ còn thuộc hạ trong Ám Lâu của nàng mà thôi”
Nghe vậy, Nhiếp Tiều Kỳ kinh ngạc không thôi.
“Nàng cho là Kỳ thiếu thật không biết? Mấy năm qua nàng mặc dù ở tại đảo Thần Tiên, nhưng những người còn sống sót trong Ám Lâu đã sớm tìm được nàng. Họ hi vọng nàng chấn hưng lại Ám Lâu. Lần này Hoàng Thượng bị ám sát, nàng phái người thả ra tin tức này ở trong phủ là có mục đích, chính là khiến Đoàn cô nương lo lắng. Tiếp theo Đoàn cô nương sẽ yêu cầu được trở về kinh, sau đó nàng có thể thừa dịp Đoàn cô nương trên đường về kinh, liền ra tay giết chết nàng ấy để giải mối hận trong lòng nàng. Ta nói có đúng hay không?”
Lời nói này, chẳng những khiến Nhiếp Tiểu Kỳ khiếp sợ, ngay cả Đoạn Cửu Ngân cũng kinh ngạc không thôi.
Nhiếp Tiểu Kỳ lộ ra nụ cười tuyệt vọng: “Nếu kế hoạch của ta đã bị chàng nhìn thấu, như vậy... Muốn đánh muốn giết thì tùy ngươi”
Vốn là kế hoạch hết sức chu toàn, thật không ngờ tới Phượng Cửu lại xuất hiện phá hư tất cả.
“Tốt, nếu nàng thực sự muốn chết, ta liền thay mặt Kỳ thiếu thành toàn cho nàng!”
Hắn dồn lực vào tay phải phát một chưởng về phía Nhiếp Tiểu Kỳ, giữa chừng thì bị Đoạn Cửu Ngân chặn lại: “Phượng Cửu, chớ đả thương nàng!”
“Vì sao?” Hắn không hiểu, Nhiếp Tiểu Kỳ nhiều lần muốn ám hại nàng, nàng tại sao còn cứu nàng ta?
“Vì ta cảm thấy nàng ấy rất đáng thương...” Đoạn Cửu ngân xoay người nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Nhiếp Tiểu Kỳ: “Thất cô nương, nàng cho rằng chết là có thể giải quyết tất cả? Ban đầu, Ám Lâu trong một đêm bị người ta phá hủy. Cha nàng vì bảo vệ nàng mới cầu xin Phượng Kỳ cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm. Mạng này của nàng là do rất nhiều người đã hi sinh để đổi lấy, nàng cũng không hề biết quý trọng sao? Nàng hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ vì tình yêu mà từ bỏ tính mạng của mình, làm như vậy có phải là đã phụ lại tấm lòng mong mỏi của cha nàng. Phụ lại công sức của Phượng Kỳ lúc trước đã cứu nàng?”
Lúc này Đoạn Cửu Ngân chỉ mặc quần áo ngủ, sợi tóc xốc xếch, nhưng thần sắc kiêu ngạo, thu hút ánh mắt Phượng Cửu không thể rời khỏi người nàng. Kể cả khi đối mặt với kẻ thù muốn giết hại mình, nàng vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo.
Nhiếp Tiểu Kỳ nghe nàng nói một hồi thì quay người nhìn mặt biển mênh mông.
“Tánh mạng của mỗi người đều hết sức quý giá! Thất cô nương, đời này kiếp này, Đoạn Cửu Ngân ta mặc dù không thể làm bằng hữu với nàng, nhưng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của nàng. Nếu trong lòng nàng đã hiểu ra, ta hi vọng chuyện tối nay coi như không xảy ra! Mọi người nước sông không phạm nước giếng, sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
Nói xong, nàng đưa tay giải huyệt đạo cho Nhiếp Tiểu Kỳ: “Nàng hãy đi đi...”
Nhiếp Tiểu Kỳ không ngờ tối nay tới ám sát lại có kết cục như vậy, hận ý đối với Đoạn Cửu Ngân đã không còn, ngược lại còn thấy cảm kích nàng. Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đoạn Cửu Ngân, rõ ràng đều là nữ nhân lại khiến nàng cảm thấy thật khác xa.
Sau khi ý nghĩ đã thông suốt, bên môi nàng xuất hiện nụ cười khổ: “Đoạn Cửu Ngân, đời này kiếp này, ta Nhiếp Tiểu Kỳ sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa, xin hãy bảo trọng.” Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Không bao lâu, sau khoang thuyền truyền tới tiếng “Phịch...” Trong thuyền, hai người biết rằng Nhiếp Tiểu Kỳ đã rời đi. Chắc chắn quanh đây còn có người hỗ trợ cho nàng.
Phượng Cửu nhìn bóng lưng Đoạn Cửu Ngân, cười lớn: “Đoạn cô nương thật là độ lượng, ngay cả tình địch của mình cũng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy! Hôm nay, tại hạ thật sự phải mở to mắt mà nhìn rồi!”
“Phượng Kỳ! chớ có giả bộ nữa, ta biết chính là chàng!”
“Cái gì?!”
Đoạn Cửu Ngân đột ngột quay người lại, tự tin tiến gần, trên môi nàng nở nụ cười khoe hai núm đồng tiền duyên dáng: “Phượng Kỳ, thuật dịch dung của chàng mặc dù cao minh. Nhưng vừa rồi khi đối phó với Thất cô nương, chàng đã sử dụng chiêu thức quen thuộc, cho nên ta dám khẳng định Phượng Cửu chính là Phượng Kỳ!”
Hắn cười một hồi dài, rồi đưa tay kéo chiếc mặt da người trên mặt xuống.
Đằng sau chiếc mặt nạ quả nhiên là gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Phượng Kỳ. Tiếp đó hắn lại uống một viên thuốc, trong chốc lát giọng nói cũng được khôi phục.
Phượng Kỳ cười hì hì, ôm trọn lấy nàng vào trong lòng, mãnh liệt hôn: “ Cửu Ngân, đè nén mấy ngày nay ta sắp không chịu nổi nữa rồi...”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Đoạn Cửu Ngân nội tâm cực kỳ kích động. Mặc dù dựa vào chiêu thức nàng đã đoán ra là hắn, nhưng cũng không ngờ rằng hắn thật sự sẽ theo nàng hồi kinh.
“Cái tên khốn khiếp này, rõ ràng mấy ngày nay đều ở bên cạnh ta! Tại sao chàng phải dịch dung? Dịch dung còn chưa tính, tại sao lại còn cho ta phát hiện được chàng? Ưm... Cái tên khốn khiếp này, chàng có biết hay không?... Mấy ngày này ta rất nhớ chàng!”
Phượng Kỳ không nói lời nào, trực tiếp ôm nàng ngã xuống giường: “Ta dịch dung vì muốn dụ sát thủ hành động. Về phần cố ý lộ ra sơ hở, đương nhiên là muốn thử nàng một chút, xem nữ nhân này ở sau lưng ta có dám hồng hạnh vượt tường không?”
“Phượng Kỳ, chàng là tên hỗn đản khốn khiếp!”
“Được được, ta là hỗn đản khốn khiếp, nhưng hỗn đản khốn khiếp này mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu mến lại không thể hôn, cũng không được đụng vào. Ta đã kìm nén đến phát điên rồi, bây giờ cho dù có người nhìn thì ta đây cũng mặc kệ...”
“ Ưm... cái tên này, chàng đáng chết!”
Tất cả những lời nói của nàng đều được hắn nuốt vào bằng nụ hôn cuồng nhiệt.
Chỉ là, sau một đêm triền miên này, không biết sắp tới sẽ có những điều gì chờ đón hai người!
Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Kỳ sai Bảo Nhi sửa sang hành lý cho Đoạn Cửu Ngân, giao cho nàng không ít ngân phiếu.
Hắn đã chuẩn bị thuyền bè sẵn sàng, tùy lúc có thể khởi hành đi Kinh thành, đoạn đường từ Kỳ phủ tới bến cảng hắn cũng sai người chuẩn bị sẵn kiệu mềm cho nàng nghỉ ngơi.
Khi tất cả đã được chuẩn bị xong, hắn mang theo Việt Phong cùng mấy người làm thân tín tiễn nàng ra khỏi Kỳ phủ bằng cửa chính. Từ đầu tới cuối hắn thủy chung mặt lạnh, bộ dáng như có người đang thiếu hắn mấy triệu lạng bạc vậy!
Đoạn Cửu Ngân biết trong lòng hắn không được thoải mái, nhưng cha nàng hiện nay chưa biết sống chết thế nào, vẫn là quyết định hồi kinh xem một chút.
“Nhớ, sau khi hồi kinh, thấy cha nàng bình yên vô sự lập tức trở về bên ta, ta sẽ sai người ở bên kia tiếp đón nàng. Còn nữa không cho phép sau lưng ta nghĩ tới nam nhân khác, càng không được ở kinh thành ngàn dặm xa xôi len lén cùng thiếu gia công tử gặp mặt riêng tư. Nếu bị ta bắt gặp được,không cắt nàng làm tám khúc thì không phải là ta...”
Phượng Kỳ nói ra những lời này khiến nàng không biết nên tức hay nên cười. Nàng đưa tay giúp hắn sửa sang lại vạt áo, trong mắt mang theo vài phần lưu luyến không thôi.
“Khi không có ta ở bên cạnh, chàng nhớ phải bảo trọng thân thể. Còn nữa, chàng bình thường quá kiêng ăn, buổi tối ngủ lại hay đạp chăn, ta đã dặn dò Bảo Nhi quản thúc chút tật xấu này của chàng.”
“Nàng nói ta cũng thật có ý tứ, còn nàng thì không phải vậy, thân thể rõ ràng ốm tong teo, còn ăn ít như vậy…”
“Chàng nha! Mới đó đã không nghe lời, công việc bận rôn không phải làm một lúc là xong được, không có ta ở bên cạnh không cho phép được thức khuya.”
Hai người đều xem đối phương là một đứa trẻ, ngươi một lời ta một câu nói chuyện không ngừng.
Việt Phong đứng một bên không nhịn được cau mày ho nhẹ một tiếng:
“Ta nói hai vị, không phải sinh ly tử biệt, làm chi mà hai vị lại buồn nôn đến vậy? Hì hì… Kỳ thiếu nếu là thật sự không yên lòng, đi theo hồi kinh là được.”
Đề nghị của hắn trực tiếp được đổi lấy cái liếc mắt khinh thường của Phượng Kỳ
Thấy thế, hắn ý cười đầy mặt:”Được được được… cứ cho là ta chưa nói, mọi người cứ coi như là ta không tồn tại.”
Đoạn Cửu Ngân mắt mở to nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Kỳ. Lần này về kinh, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, muốn hắn cùng làm bạn đường, nhưng hắn lại cố chấp không chịu. Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa rõ nguyên nhân là do đâu? Nhưng nàng tôn trọng sự lựa chọn của hắn, nếu như kinh thành là nơi cấm địa của hắn , nàng sao có thể ích kỷ mà miễn cưỡng hắn được.
Chỉ là, lần chia tay này không biết tới khi nào mới có thể đoàn tụ cùng hắn. Những ngày gần gũi ngắn ngủi vừa rồi cũng khiến cả hai thấu hiểu được nhau, trong lòng nàng sớm đã khắc sâu bóng hình của hắn.
Phu kiệu đợi cũng đã lâu, Đoạn Cửu Ngân nói lời từ biệt rồi mới nỡ rời đi. Dù cho thiên ngôn vạn ngữ cũng nói không hết nỗi nhớ mong trong lòng nàng.
Vì vậy nàng dứt khoát hạ quyết tâm xoay người bước lên kiệu. Cách màn kiệu bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy được trong mắt Phượng Kỳ những tình cảm nồng nàn không dứt.
Vào giờ phút này, nàng lại kích động muốn xuống kiệu không đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống nỗi kích động trong lòng. Buông màn kiệu khẽ lệnh cho phu kiệu khởi hành, cưỡng bách mình bỏ qua dáng điệu uất ức đáng thương của Phượng Kỳ.
Khi cỗ kiệu đi tới cảng khẩu, một chiếc thuyền lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt. Chiếc thuyền này mặc dù nhỏ hơn chiếc thuyền của Phượng Kỳ rất nhiều, nhưng để chứa tám đến mười người không là vấn đề.
Người lái đò mặc một bộ áo vải thô, vừa nhìn thấy cỗ kiệu, hắn liền tươi cười chào đón:
“Xin hỏi là Đoạn cô nương sao?”
“Đúng vậy.” Đoạn Cửu Ngân mặc trường bào màu trắng, mái tóc được buộc cao, rõ ràng là thân nữ nhi, lúc này lại giống như nam nhi, anh tuấn động lòng người. Da thịt nàng vốn là màu mật ong, trải qua nhiều ngày chăm sóc càng trở nên mềm mại đến mê người.
“Kỳ thiếu lệnh cho ta ở nơi này chờ Đoạn cô nương đã lâu, xin mời Đoạn cô nương lên thuyền”
Nhìn chiếc thuyền được chuẩn bị riêng cho mình, Đoạn Cửu Ngân không khỏi cảm kích Phượng Kỳ dụng tâm vất vả. Mặc dù hắn không cùng mình hồi kinh, nhưng tấm lòng của hắn, sự ân cần quan tâm của hắn đủ để nói rõ tất cả.
Nàng lệnh cho phu kiệu hạ kiệu, từ tốn bước lên thuyền. Nhìn vật dụng trong phòng được hắn chuẩn bị hết sức đầy đủ, mặc dù phòng không lớn nhưng bên trong lại được phủ lên một tấm thảm dày mềm mại, còn có điểm tâm và một bình trà.
Sau khi người chèo thuyền sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nàng xong, liền thông báo với nàng mấy tiếng rồi đi tới mũi thuyền.
Lúc này thuyền đã xuất bến tiến ra biển. Để đến được đất liền, lâu thì bảy ngày mau thì năm ngày. Hi vọng lúc đó phụ thân đã vượt qua được cơn nguy hiểm.
Đang lúc Đoạn Cửu Ngân định thay đổi xiêm y thì phát hiện trên thuyền, ngoài người chèo thuyền tựa như còn có người thứ ba.
“Người nào?” Nàng đột nhiên quay đầu lại, phát hiện rõ ràng một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại khoang thuyền. Gương mặt mặc dù cực kỳ bình thường nhưng lại tỏa ra một cỗ khí thế bén nhọn.
Nàng đề phòng nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện ở khoang thuyền:
“Người là ai?”
Đối phương co lại hai nắm đấm, ánh mắt sắc bén: “Đoạn cô nương, tại hạ Phượng Cửu là Kỳ Thiếu phái tới bảo vệ Đoạn cô nương hồi kinh.”
Nghe vậy, Đoạn Cửu Ngân chau mày liễu.
Phượng Cửu? Vì sao chưa từng nghe Phượng Kỳ đề cập tới bên cạnh hắn còn có một nhân vật như vậy? Chẳng nhẽ, người này là hắn nuôi để làm hộ vệ mật?
Đối phương khẽ cười nhạt, mang theo vài phần ý tứ hài hước:
“Đoạn cô nương không cần đề phòng như thế, Kỳ thiếu làm chuyện tự có sự sắp xếp của hắn. Tuy nói, Đoạn cô nương cũng có công phu phòng thân, nhưng trên biển có nhiều nguy hiểm, Kỳ Thiếu thật sự không yên lòng. Cho nên mới phái tại hạ là người thân cận tới bảo vệ, kính xin Đoạn cô nương yên tâm.”
Đoạn Cửu Ngân nhìn thấy ý hài hước thoáng trên nét mặt hắn thì trái tim đột nhiên khẽ run lên.
Phượng Kỳ? !
Đó là nụ cười quen thuộc của Phượng Kỳ? Nhưng gương mặt và thanh âm người này rõ ràng không hề giống Phượng Kỳ! Nàng hạ xuống tâm trạng hoảng hốt, nhất thời cũng tự cười thầm chính mình, mới chia tay chưa tới nửa ngày đã nhớ nhung hắn.
Nàng hướng đối phương chắp tay: “Vậy làm phiền Phượng công tử, Cửu Ngân xin được cảm tạ trước.”
“Đoạn cô nương không cần đa lễ tại hạ tên là Phượng Cửu, Đoạn cô nương có thể gọi thẳng tên của tại hạ.”
Hắn cùng Phượng Kỳ có tư thái cùng động tác giống nhau như đúc, nam tử trước mắt này giống như là chính Phượng Kỳ vậy, chẳng nhẽ nàng xuất hiện ảo giác?
Trên dưới Kỳ phủ không có người cùng họ Phượng Kỳ, người này nếu được đặt tên là Phượng Cửu chắc chắn cùng Phượng Kỳ có quan hệ mật thiết, nên mới có nụ cười giống nhau đến vậy.
Đoạn Cửu Ngân không muốn tìm hiểu chân tướng nữa, Phượng Kỳ phái người bảo vệ nàng nhất định là có mục đích của hắn. Mặc dù người này trong lúc nói truyện không hề có tư thế khép nép của kẻ dưới, nhưng trên người hắn cũng không tỏa ra ác ý nào.
Mấy ngày kế tiếp, dọc đường đi cũng bình an vô sự. Chỉ là qua những ngày tiếp xúc, Đoạn Cửu Ngân lại phát hiện Phượng Cửu có tính khí và thói quen mấy phần giống Phượng Kỳ.
Buổi tối hai người cùng dùng bữa, Đoạn Cửu Ngân cũng không phải là người nhiều lời, Phượng Cửu lại càng không. Ngoài mặt hắn nhìn rất lạnh lùng nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ hài hước:
“Lần này Kỳ thiếu không tự mình đưa Đoạn cô nương hồi kinh, Đoạn cô nương trong lòng có phải không thoải mái?”
Đoạn Cửu Ngân nhìn hắn, bên môi nở nụ cười yếu ớt: “Mặc dù ta không biết giữa hắn và triều đình có hiểu lầm gì, nhưng mỗi người đều có lập trường riêng, hắn không muốn hồi kinh, ta tự nhiên không thể cưỡng ép hắn.” Ngoài miệng mặc dù nói vậy nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
“Như vậy trong nội tâm Đoạn cô nương, có hay không hi vọng Kỳ thiếu có thể về kinh dốc sức vì triều đình?”
Đoạn Cửu Ngân chậm dãi ăn cơm, đưa mắt tỉ mỉ quan sát tướng mạo bình thường của nam nhân trước mặt. Chẳng nhẽ hắn biết được điều gì?
“Hiện nay, triều đình đang cần người, Đột Quyến cậy mạnh lấn áp Đại Uyên ta. Bất kể người nào, đã là con dân Uyên Quốc trên người đều mang theo thù nhà hận nước. Phượng Kỳ... nếu đã từng là đại nguyên soái lãnh binh đánh giặc, trong lúc đất nước gặp nạn tự nhiên nên dốc sức vì đất nước!”
Hắn đột nhiên cười lớn: “ Hoàng Thượng Uyên Quốc quả nhiên có được một đám ngu trung hiếu nghĩa.”
“Lời này của người là có ý gì?” Đoạn Cửu Ngân bị lời của Phượng Cửu làm cho tức giận: “Chẳng nhẽ khi đất nước gặp nạn, người có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Đột Quyến vì tranh đoạt đất đai mà gây chiến với Uyên Quốc khiến cho rất nhiều dân thường và tướng sĩ phải uổng mạng, người có biết không? Đã là con dân Uyên Quốc thì không thể để cho đất nước mình bị giặc dã xâm phạm.Nếu không có người tài ra sức bảo vệ đất nước, khi dân chúng rơi vào cảnh nước mất nhà tan thì sao có thể an cư lạc nghiệp?”
Nàng bất bình nói lên ý kiến, nhưng trong mắt Phượng Cửu chỉ tràn ngập ý hài hước. Thấy thế Đoạn Cửu Ngân lại càng tức giận. Người này và Phượng Kỳ có cùng một quan điểm, mỗi lần nhắc tới việc gây dựng nghiệp lớn vì Uyên Quốc, liền tỏ vẻ không quan tâm. Khiến nàng nhìn thấy, không nhịn được ý nghĩ muốn đánh hắn một trận.
Không thể nuốt trôi, nàng tức giận buông chén đũa, ánh mắt lạnh lùng: “Người là thủ hạ của Phượng Kỳ, cho nên về lập trường chính trị, ta và ngươi không cùng quan điểm, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Ta đã dùng đủ, Phượng công tử xin cứ tự nhiên...”
Thấy nàng lạnh lùng quay người đi, Phượng Cửu từ tốn cầm đũa tiếp tục ăn, khóe miệng có vài phần đùa giỡn. Nữ nhân này, mỗi khi nhắc tới chính sự đều sẽ nổi giận tưng bừng...
Nén đầy một bụng tức giận, Đoạn Cửu Ngân sau khi trở về phòng liền cảm thấy hối hận. Mình tự nhiên nổi giận trước mặt người lạ, hơn nữa còn vô tình coi người đó là Phượng Kỳ mà trút giận, rõ là...
Nàng lấy tay gõ mạnh vào trán, ảo não nằm trên giường. Mấy ngày nay nàng càng cảm thấy Phượng Cửu có rất nhiều điểm giống Phượng Kỳ, chẳng nhẽ nàng đã quá nhớ hắn rồi sao!?
Mí mắt càng lúc càng nặng, nàng từ từ tiến vào giấc mộng mang theo nỗi nhớ thương Phượng Kỳ!
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, nàng bỗng nghe thấy tiếng chân rón rén khác thường.
Nàng đột ngột mở mắt, bóng tối bao trùm khắp khoang thuyền. Một bóng đen như ẩn như hiện đang chậm rãi tiến đến gần nàng.
Dưới ánh trăng, lóe lên ánh thép sáng ngời của thanh trường kiếm đâm về phía nàng. Nàng vội vàng nghiêng người thoát được nguy hiểm, thanh kếm sắc bén cắm sâu vào trong chăn.
“Đoạn Cửu Ngân, chịu chết đi!” một tiếng kêu khẽ, trường kiếm lại nhanh nhẹn đâm tới ra chiêu dồn dập muốn đẩy nàng vào chỗ chết...
Tay không tấc sắt, nàng chỉ có thể né tránh, người nọ rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa lại rất có bản lĩnh. Mắt thấy thanh kiếm sắp đâm thẳng vào cổ họng mình, nàng không còn kịp né tránh đành nhắm mắt đứng im chịu trận. Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai nàng chợt vang lên tiếng kêu đau...
Người áo đen võ công rất cao, nhưng Phượng Cửu ra chiêu cực kỳ ảo diệu. Chỉ trong mấy chiêu, hắn đã khống chế được người áo đen khiến trường kiếm rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay hắn khẽ đè lên cổ họng của người nọ.
Đoạn Cửu Ngân hơi thở dồn dập, chân mày hơi chau lại. Mới vừa rồi, Phượng Cửu sử dụng mấy chiêu kia càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chẳng lẽ...???
Nàng tiến lên gỡ bỏ khăn che mặt của người áo đen. Khi nàng thấy rõ khuôn mặt của đối phương thì không khỏi giật mình đứng lặng người.
“Thất cô nương?”
Nhiếp Tiểu Kỳ thấy sự việc đã bị bại lộ, dung mạo tuyệt đẹp thoáng qua hận ý: “ Không sai, chính là ta!”
“Nàng có võ công sao?” Đoạn Cửu Ngân không ngờ tới, Thất cô nương thường ngày mảnh mai như nước lại có một thân công phu thật lợi hại. Bộ kiếm pháp nàng vừa sử dụng, người bình thường tuyệt đối không thể luyện được.
Phượng Cửu khẽ “Hừ...” một tiếng: “Người thừa kế duy nhất của Ám Lâu, từng danh chấn giang hồ. Nàng từ nhỏ đã được cha nàng hết lòng dạy dỗ thì bản lãnh làm sao có thể bình thường đây?”
“Người nhận ra ta?!” Nhiếp Tiểu Kỳ không nghĩ tới, người nam tử trông hết sức bình thường này chỉ liếc mắt đã nhận ra vừa rồi là nàng sử dụng chiêu thức trong bộ kiếm pháp của Ám Lâu.
Phượng Cửu điểm nhẹ vào hai huyệt đạo của nàng: “Nàng cho là nàng sử dụng chút thủ đoạn kia, có thể qua mặt được ta hay sao? Nhiếp Tiểu Kỳ, Kỳ thiếu đã cho nàng không ít cơ hội, không ngờ rằng nàng vẫn cứng đầu như vậy!”
“Phượng Kỳ sớm đã biết ta sẽ ra tay với Đoạn Cửu Ngân sao?” Ánh mắt của nàng trở nên hoảng loạn.
Phượng Cửu cười lạnh: “Ngay từ lúc Kỳ phủ trên dưới xôn xao tin tức Hoàng Thượng bị ám sát, thì Kỳ thiếu cũng đã biết trong chuyện này chắc chắn có kẻ đang giở trò quỷ. Đảo Thần Tiên luôn cùng bên ngoài ngăn cách, ngoài thủ hạ trong mạng lưới thông tin của Kỳ thiếu thì chỉ còn thuộc hạ trong Ám Lâu của nàng mà thôi”
Nghe vậy, Nhiếp Tiều Kỳ kinh ngạc không thôi.
“Nàng cho là Kỳ thiếu thật không biết? Mấy năm quan dù thân nàng ở tại đảo Thần Tiên, nhưng những người còn sống sót trong Ám Lâu đã sớm tìm được nàng. Họ hi vọng nàng chấn hưng lại Ám Lâu. Lần này Hoàng Thượng bị ám sát, nàng phái người thả ra tin tức này ở trong phủ là có mục đích, chính là khiến Đoàn cô nương lo lắng. Tiếp theo Đoàn cô nương sẽ yêu cầu được trở về kinh, sau đó nàng có thể thừa dịp Đoàn cô nương trên đường về kinh, ra tay giết chết nàng ấy để giải mối hận trong lòng. Ta nói có đúng hay không?”
Lời nói này, chẳng những khiến Nhiếp Tiểu Kỳ khiếp sợ, ngay cả Đoạn Cửu Ngân cũng kinh ngạc không thôi.
Nhiếp Tiểu Kỳ lộ ra nụ cười tuyệt vọng: “Nếu kế hoạch của ta đã bị chàng nhìn thấu, như vậy... Muốn đánh muốn giết thì tùy ngươi”
Vốn là kế hoạch hết sức chu toàn, thật không ngờ tới Phượng Cửu lại xuất hiện phá hư tất cả.
“Tốt, nếu nàng thực sự muốn chết, ta liền thay mặt Kỳ thiếu thành toàn cho nàng!”
Hắn dồn lực vào tay phải đánh một chưởng về phía Nhiếp Tiểu Kỳ, giữa chừng thì bị Đoạn Cửu Ngân chặn lại: “Phượng Cửu, chớ đả thương nàng!”
“Vì sao?” Hắn không hiểu, Nhiếp Tiểu Kỳ nhiều lần muốn ám hại nàng, tại sao nàng còn cứu nàng ta?
“Vì ta cảm thấy nàng ấy rất đáng thương...” Đoạn Cửu ngân xoay người nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Nhiếp Tiểu Kỳ: “Thất cô nương, nàng cho rằng chết là có thể giải quyết tất cả? Ban đầu, Ám Lâu trong một đêm bị người ta phá hủy. Cha nàng vì bảo vệ nàng mới cầu xin Phượng Kỳ cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm. Mạng này của nàng là do rất nhiều người đã hi sinh để đổi lấy, nàng không biết quý trọng sao? Nàng hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ vì tình yêu mà từ bỏ tính mạng của mình, làm như vậy có phải là đã phụ lại tấm lòng mong mỏi của cha nàng. Phụ lại công sức của Phượng Kỳ lúc trước đã cứu nàng?”
Lúc này Đoạn Cửu Ngân chỉ mặc quần áo ngủ, sợi tóc xốc xếch, nhưng thần sắc kiêu ngạo, thu hút ánh mắt Phượng Cửu không thể rời khỏi người nàng. Kể cả khi đối mặt với kẻ thù muốn giết hại mình, nàng vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo.
Nhiếp Tiểu Kỳ nghe nàng nói một hồi thì quay người nhìn mặt biển mênh mông.
“Tính mạng của mỗi người đều hết sức quý giá! Thất cô nương, đời này kiếp này, Đoạn Cửu Ngân ta mặc dù không thể làm bằng hữu với nàng, nhưng ta cũng không muốn trở thành kẻ địch của nàng. Nếu trong lòng nàng đã hiểu ra, ta hi vọng chuyện tối nay coi như không xảy ra! Mọi người nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
Nói xong, nàng đưa tay giải huyệt đạo cho Nhiếp Tiểu Kỳ: “Nàng hãy đi đi...”
Nhiếp Tiểu Kỳ không ngờ tối nay tới ám sát lại có kết cục như vậy, hận ý đối với Đoạn Cửu Ngân đã không còn, ngược lại còn thấy cảm kích nàng. Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Đoạn Cửu Ngân, rõ ràng đều là nữ nhân lại khiến nàng cảm thấy thật khác xa.
Sau khi ý nghĩ đã thông suốt, bên môi nàng xuất hiện nụ cười khổ: “Đoạn Cửu Ngân, đời này kiếp này, ta Nhiếp Tiểu Kỳ sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa, xin hãy bảo trọng.” Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Không bao lâu, sau khoang thuyền truyền tới tiếng “Phịch...” Trong thuyền, hai người biết rằng Nhiếp Tiểu Kỳ đã rời đi. Chắc chắn quanh đây còn có người hỗ trợ cho nàng.
Phượng Cửu nhìn bóng lưng Đoạn Cửu Ngân, cười lớn: “Đoạn cô nương thật là độ lượng, ngay cả tình địch của mình cũng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy! Hôm nay, tại hạ thật sự đã được mở rộng tầm mắt !”
“Phượng Kỳ! chớ có giả bộ nữa, ta biết chính là chàng!”
“Cái gì?!”
Đoạn Cửu Ngân đột ngột quay người lại, tự tin tiến gần, trên môi nàng nở nụ cười khoe hai núm đồng tiền duyên dáng: “Phượng Kỳ, thuật dịch dung của chàng mặc dù cao minh. Nhưng vừa rồi khi đối phó với Thất cô nương, chàng đã sử dụng chiêu thức quen thuộc, cho nên ta dám khẳng định Phượng Cửu chính là Phượng Kỳ!”
Hắn cười một hồi dài, rồi đưa tay kéo chiếc mặt da người trên mặt xuống.
Đằng sau chiếc mặt nạ quả nhiên là gương mặt vô cùng tuấn mỹ của Phượng Kỳ. Tiếp đó hắn lại uống một viên thuốc, trong chốc lát giọng nói cũng được khôi phục.
Phượng Kỳ cười hì hì, ôm nàng vào lòng, mãnh liệt hôn: “ Cửu Ngân, đè nén mấy ngày nay ta sắp không chịu nổi nữa rồi...”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Đoạn Cửu Ngân nội tâm cực kỳ kích động. Mặc dù dựa vào chiêu thức nàng đã đoán ra là hắn, nhưng cũng không ngờ rằng hắn thật sự sẽ theo nàng hồi kinh.
“Cái tên khốn khiếp này, rõ ràng mấy ngày nay đều ở bên cạnh ta! Tại sao chàng phải dịch dung? Dịch dung còn chưa tính, tại sao lại còn cho ta phát hiện được chàng? Ưm... Cái tên khốn khiếp này, chàng có biết hay không?... Mấy ngày này ta rất nhớ chàng!”
Phượng Kỳ không nói lời nào, trực tiếp ôm nàng ngã xuống giường: “Ta dịch dung vì muốn dụ sát thủ hành động. Về phần cố ý lộ ra sơ hở, đương nhiên là muốn thử nàng một chút, xem nữ nhân này ở sau lưng ta có dám hồng hạnh vượt tường không?”
“Phượng Kỳ, chàng là tên hỗn đản khốn khiếp!”
“Được được, ta là hỗn đản khốn khiếp, nhưng hỗn đản khốn khiếp này mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu mến lại không thể hôn, cũng không được đụng vào. Ta đã kìm nén đến phát điên rồi, bây giờ cho dù có người nhìn thì ta đây cũng mặc kệ...”
“Ưm... cái tên này, chàng đáng chết!”