*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành cung Vân Châu được Võ Đế xây cất lúc còn tại vị, Đan Khuyết chỉ từng thấy mặt ngoài hành cung chứ không biết còn có một tòa địa cung ngầm. Đường đi thật dài được tạc trong lòng núi, không có đường nối nào khác, trên vách đá cách mỗi năm bước lại có một giá cắm nến, nến đỏ to như cánh tay tiểu hài tử, nhìn rất vui mắt.
Nến đỏ vương trướng lụa, tuấn mỹ thiếu niên lang. Trước mắt hết thảy như trở về thời niên thiếu, giữa đêm hạ tế thiên, Võ Đế trẻ tuổi cùng ông chơi đùa giữa một mảnh đen nhánh của Chương Hoa Điện.
"Bắt được ta sẽ cho ngươi ăn anh đào." Đế vương ngày thường uy nghiêm, cũng chỉ khi ở trước mặt thần minh mà mình tín nhiệm mới để lộ ra một mặt ham chơi của mình.
Đan Khuyết trẻ tuổi búng tay, châm lửa mười hai trản nến khổng tước, ánh nến ấm áp soi đại điện sáng như ban ngày, làm đế vương đang ôm một chén anh đào chân trần chạy quanh không chỗ ẩn nấp.
"Chờ đó, ta đây liền bắt được ngươi!"
Tiếng cười sang sảng của thiếu niên vẫn còn vang vọng bên tai, nháy mắt, năm tháng vội vàng đi qua, ông chung quy vẫn không thể bắt lấy tay đế vương, để rồi năm này quan năm khác sống trong cô tịch.
Hiện giờ......
Đan Khuyết cầm lấy bàn tay thon dài hữu lực kia, càng nắm càng chặt, "Thiếu Diễn......"
"Ân?" Đã tới cuối đường, Võ Đế đang chuẩn bị mở ra đại môn địa cung, nghe thấy Đan Khuyết gọi mình thì dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn.
"Không có gì, chỉ muốn gọi ngươi." Đan Khuyết nhe răng cười.
Thần Thiếu Diễn nheo mắt lai, cho ông một quyền.
"Ngô......" Gia gia Đan gia bị đánh đến kêu thành tiếng, cong eo nửa ngày vẫn không đứng thẳng lên được, bị Võ Đế kéo vào địa cung.
Cửa đá ầm ầm mở ra, là một gian cung thất cực kỳ xa hoa, rộng lớn. Trên mặt đất trải thảm nhung thêu hoa mẫu đơn dày bằng ba ngón tay, trên tường khảm ba mươi sáu viên dạ minh châu Nam Hải, bàn trà, trà kỷ, kệ sách, bảo cách, không thiếu thứ gì.
Ở giữa đặt một cái giường lớn bằng gỗ tử đàn, màn lụa xanh được kéo lên bốn góc; trên trà kỷ bằng gỗ hoa lê bày điêu long Hiên Viên cung(1) dát vàng. Từ lư hương bát giác linh lung(2) tỏa ra hương ngô đồng nhẹ nhàng thư sướng; chén trà bằng bạch ngọc không tỳ vết, hương Minh Tiền trà(3) Long Tĩnh vẫn còn vương vấn.
(1) Điêu long Hiên Viên cung
(2) Lư hương bát giác linh lung
(3) Minh Tiền Trà: loại trà Long Tỉnh được thu hái và chế biến trước tiết thanh minh được gọi là Minh Tiền Trà
Sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Nhìn ra được Võ Đế ở đây sống rất tốt, vẫn luôn có người hầu hạ.
Đan Khuyết đi đến trước bàn trà, cầm lên chén trà quơ quơ, "Nơi này còn có khác người à?"
"Ân, người của hành cung." Võ Đế ném người qua một bên, tự mình ngồi vào một bên, bắt đầu lật cuốn 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》kia.
Năm đó luyện đến tầng thứ chín của Long Ngâm Thần Cong, ông liền ẩn ẩn có cảm giác công pháp này hẳn là chưa hết. Vì thế từ bỏ ngôi vị hoàng đế, ở trong núi bế quan, tìm kiếm cảnh giới càng cao hơn. Nhưng mà, nhiều năm như vậy, nội lực tăng lên, kỹ năng thuần túy, không tiến bộ là bao, cho tới mấy năm gần đây, đến nội lực cũng đã tới cực hạn, khó tiến thêm bước nào nữa.
Võ học đã đạt tới độ đăng phong tạo cực(4), đối với hết thảy các loại công pháp bí tịch đã có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu. Lúc mới nhìn thấy mấy câu trong cuốn sách Đan Khuyết đưa này thì ông đã minh bạch, đây hẳn là đáp án mình vẫn luôn tìm kiếm.
(3) Đăng Phong Tạo Cực: lên tới đỉnh cao nhất
Biết là hạ nhân hành cung, tâm tình Đan Khuyết rất tốt, ngửa đầu uống sạch nửa chén trà còn lại, lúc trước một đường bay gấp làm ông khát muốn chết.
"Ai, đó là......" Võ Đế nhìn thấy động tác của ông thì muốn ngăn cản, nhưng không kịp, đơn giản ngậm miệng không nói nữa, tiếp tục đọc sách.
Đan Khuyết trộm ngắm đối phương một cái, thấy người đang chuyên chú đọc sách, liền chắp tay sau lưng dạo địa cung một vòng, cuối cùng trở lại bên cạnh Võ Đế, chen cùng trên một tấm đệm giường.
"Long chi chân nguyên hối với linh đài, là ý gì?" Thần Thiếu Diễn đọc đến một câu này thì không hiểu rõ lắm, ngẩng đầu hỏi ông.
"Là nói người tu luyện Long Ngâm Thần Công cần đem chân nguyên tích trữ trong linh đài." Đan Khuyết nhẹ nhàng giải thích.
"Linh đài(5) có cốt(6), vì sao phải trữ khí? Này không đúng," Võ Đế nhíu mày, phát hiện công pháp có vấn đề, "Nếu công pháp không có vấn đề, chắc chắn là phương pháp tu luyện khác bình thường."
(5) Huyệt Linh đài: Huyệt thứ 10 thuộc Đốc mạch ở dưới đốt xương sống thứ 6, huyệt nằm ở sau tim, khi khom lưng nơi căng rộng và gù nhô cao thấy rõ
(6) Cốt: xương, đoạn này để hán việt cho đúng chất cổ trang
Võ Đế không hổ là kỳ tài, trong mắt Gia Gia Đan gia đầy tán thưởng, "Không sai, công pháp này cần hai người phối hợp tu luyện."
Thần Thiếu Diễn gật gật đầu, ông cũng nhìn ra điểm này, nhưng về chuyện Linh vẫn chưa rõ lắm, liền lật tiếp trang khác. Cả cuốn sách cũng không dài, rất nhanh đã tới điểm cuối.
Ông cũng không phải tiểu tử vắt mũi chưa sạch như Thần Tử Thích, xem một chương liền bắt đầu luyện, công lực gần hai trăm năm đủ để không bị cản trở mà xem hiểu mọi loại bí tịch võ học, cũng không lo bị tẩu hỏa nhập ma.
【 Thải long tinh tính hàn, đổi phượng huyết tính nhiệt, thiên địa giao thái, tuần hoàn lặp lại. 】
Càng xem càng không đúng, Võ Đế dần dần nhíu mày, "Rốt cuộc là muốn phối hợp thế nào?"
Đan Khuyết không trả lời mà hỏi ngược lại, "Vì sao năm đó ngươi một câu không nói đã chạy?" Không cùng ông thương lượng, đột nhiên thoái vị, đi một mạch, bặt vô âm tín.
Tay lật sách của Thần Thiếu Diễn hơi dừng lại, giương mắt nhìn ông, cười nhạo nói: "Trẫm muốn thoái vị thì thoái vị, tại sao phải thương lượng với ngươi?" Hơi giương cằm lên, biểu tình lãnh đạm lại ngông cuồng không ai bì nổi, thêm vào mái tóc bạc thật dài chạm xuống đất, tựa như thượng thần cửu thiên khiến người khác không dám nhìn thẳng.
"Sau đó thì sao, vì sao chặt đứt tin tức?" Đan Khuyết chép miệng, nhiều năm như vậy, mình vẫn không nói lại hắn.
"A," Võ Đế ý vị không rõ mà cười lạnh một tiếng, xoạch một tiếng khép sách lại, "Nhi tử của ngươi đã xuất thế, tân đế cũng đăng cơ, trẫm vì sao còn phải liên hệ với ngươi?"
Lời này nói ra mười phần tuyệt tình, như thể giữa bọn họ chỉ là quan hệ thần minh cùng đế vương, đế vương thoái vị, tình nghĩa liền hết. Nhưng làm lão phượng hoàng, một trăm chín mươi năm ăn trúc mễ cũng không phải là ăn không trả tiền, Đan Khuyết nháy mắt liền nghe ra trọng điểm, "Nhi tử ta xuất thế ngươi tức giận cái gì, chính ngươi còn không phải tam cung lục viện nhi nữ thành đàn hay sao?"
"Ngươi còn có mặt mũi nói ta? Rõ ràng là ngươi nạp nữ tử Thanh Tộc trước!" Thần Thiếu Diễn trừng đôi mắt hàn tinh(7) của mình.
(7) hàn tinh mục: đôi mắt trong trẻo mang vẻ lạnh lùng
Lời vừa thốt ra, cả hai người đều ngây ngẩn. Lẳng lặng đối diện một lát rồi đồng thời rời mắt.
Ngực Gia Gia Đan gia nhảy bang bang, khẩn trương đến dựng cả râu. Lời vừa rồi có ý gì, ông làm sao mà không hiểu, Thiếu Diễn là đang trách ông nạp nữ tử Thanh Tộc nên mới mở rộng hậu cung tam cung lục viện...... Ông đến tột cùng, bỏ lỡ điều gì......
Võ Đế ảo não không thôi, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, toàn nói cái gì không đâu! Con chim hư đốn này, mỗi lần đều dễ chọc ông nổi trận lôi đình.
"Thiếu Diễn, ta......" Đan Khuyết hít sâu một hơi, quay đầu định nói gì đó, lại phát hiện người đã dịch đến mép giường đọc sách, lập tức nhảy nhót nhào qua, da mặt dày cọ tới bên người Võ Đế, "Ngươi vừa rồi nói......"
"Luyện công!" Thần Thiếu Diễn mặt vô biểu tình dán 《 Tiêu Thiều 》 vào mặt Đan Khuyết.
"Được được được." Đan Khuyết gạt sách ra, nhìn Võ Đế vẻ mặt nghiêm túc, nhịn không được lộ ra nụ cười đáng khinh, cũng may ông có râu dài che đi...... Từ từ, râu?
Nhớ tới chính mình đang là bộ dạng lão nhân râu dài, nhìn nhìn lại thấy đôi mắt hàn tinh kia ẩn ẩn lộ ra ghét bỏ, Gia Gia Đan gia yên lặng che mặt lại, "Chờ ta một chút." Nhanh chóng chạy đến phòng tắm phía sau bình phong, cạo râu, rửa mặt sạch sẽ, lại chải vuốt tóc gọn gàng một chút, sửa lại y quan, lúc này đi ra.
Thần Thiếu Diễn nhìn lão phượng hoàng đã cao râu, ánh mắt hơi lóe lên.
Đan Khuyết cười tủm tỉm mà ngồi xuống mép giường, chen cùng Võ Đế, "Công pháp này cần một người luyện Đan Dương Thần công và một người luyện Long Ngâm Thần Công đồng thời tu luyện, công lực của hai người cũng không được quá cách biệt. Công pháp của ngươi đã luyện đến đỉnh điểm, trong thiên hạ cũng chỉ có ta có thể hợp luyện."
"Ta biết." Thần Thiếu Diễn nhẹ gật đầu.
"Ngươi thật sự, nguyện ý cùng ta luyện sao?" Đan Khuyết ghé sát thêm một chút, nghiêm túc nhìn hắn.
Võ Đế hơi nhướng mày, "Ngươi với ta cùng luyện công mấy chục năm rồi, sao già rồi lại lề mề thế hả?"
Đan Khuyết mím môi cười khẽ, "Ân, vậy liền bắt đầu đi." Nói xong, chậm rãi lại gần, hôn lên cánh môi vẫn thường hồi tưởng trong mơ kia, nội lực hồn hậu chảy qua tạo thành chút lực chống cự, hai làn môi chạm nhau, cảm xúc mềm mại lành lạnh làm người như muốn rơi lệ.
"Đông!" Một quyền mạnh mẽ lại dộng vào ngực Gia Gia Đan gia lần nữa.
"Khụ khụ khụ......" Đan Khuyết ôm ngực sặc sụa, vì phòng tiếp tục bị đánh, nhanh chóng khàn giọng giải thích, "Trao đổi tinh khí."
Thần Thiếu Diễn thu hồi nắm tay, bán tín bán nghi gật đầu, không phải ông hiểu sai, vừa rồi thật sự là con chim chết tiệt này biểu hiện quá thâm tình, làm ông sinh ra ảo giác nào đó.
"Ân, sau đó, hai ta cởi áo ngoài lên giường đi." Đan Khuyết cầm lấy 《 Tiêu Thiều 》, vẻ mặt nghiêm túc giải thích.
Xuất phát từ cực độ tò mò đối với công pháp, Thần Thiếu Diễn đều phối hợp làm, hai người dựa theo chỉ dẫn của công pháp, đôi tay chắp vào nhau, trao đổi nội lực, lại cảm giác trong gân mạch ẩn ẩn truyền ra đau đớn, "Ân, đau......"
Một tiếng rên này thiếu chút nữa làm chân khí Đan Dương nghịch hành, Đan Khuyết nuốt nước miếng, ôm lấy eo Võ Đế ấn người ngã trên giường, nhẹ nhàng áp lên, thở hổn hển nói: "Bước cuối cùng, cũng là mấu chốt nhất, phải dựa theo tư thế trong hình vẽ để tu luyện."
Nói xong, mở mặt trái《 Tiêu Thiều 》 ra, là hình người không mặt mà tôn tử nhà mình tùy tay vẽ loạn.
"Này......" Võ Đế nhịn không được đỏ mặt, "Được."
Vì thế, hai người làm theo động tác trong hình, Đan Khuyết lấy thuốc mỡ vừa mới thuận tay lấy ra ở Đa Bảo Cách(8).
(8) Đa Bảo Cách:
......
"Ngô, công pháp này sao lại giống như tà công vậy a?"
"Trường sinh bất lão, nghịch thiên sửa mệnh, vốn dĩ đa rất tà môn."
"Đan Khuyết...... Ngô......"
......
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Điểu Gia Gia: Sao ngươi cứ đánh ta
Võ Đế: Đây là phương thức tán tỉnh lưu hành hiện nay
Điểu gia gia: Gì?
Võ Đế: Người ta dùng quyền đấm đấm ngực ngươi
Điểu gia gia: Một quyền của ngươi đủ để đánh chết đó
Võ Đế: Hừ hừ hừ, con chim chết tiệt, đánh chết ngươi!
Điểu gia gia: ( hộc máu)
- ------------------------
Ngao ngao, hơi chậm, xin lỗi xin lỗi
Đẩy một cái văn cơ hữu:
Máy tính bản —— bản ——
Hai tác giả không đội trời chung cùng xuyên qua
- ------------------------------------------
Địa lôi chương cuối quá nhiều, trước không đính vào, cảm ơn các đại nhân đã thưởng, sao sao pi