Hàm Đào

Chương 203: PN6:Rụng lông ký




Nắng sớm xuyên qua cửa sổ Tử Thần Cung, Tiểu Long đang dùng cả bốn chân quấn lấy Tiểu Hồng Điểu ngủ đến thơm ngọt thì cảm thấy mũi ngưa ngứa, "Hắt xì" một cái tỉnh lại, chợt thấy một cọng lông chim phiêu phiêu bay lên, rồi chậm rãi rơi xuống, vừa vặn rơi trên mũi của hắn.
"Gào gừ!" Thần Tử Thích duỗi một cái chân trước hất hất xuống, cọng lông lại xoay một vòng rồi rơi xuống người Tiểu Hồng Điểu còn đang ngủ say sưa.
"Thu?" Đan Y mở mắt ra, khẽ mổ Tiểu Long một cái, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Thần Tử Thích nhìn sắc trời, chuẩn bị đứng dậy, ôm lấy gáy Tiểu Hồng Điểu dời đi một chút, không ngờ thân thể thì không thấy nhúc nhích, trên vuốt lại xuất hiện một tầng lông tơ màu đỏ, đây là...
"Gào gào ngao!" Tiểu Thanh Long nhảy dựng lên, tay nâng đám lông tơ gào gào gọi.
Đan Y không còn cách nào khác, đành biến thành hình người ôm lấy Tiểu Long, "Làm sao vậy?"
Thần Tử Thích cũng biến thành hình người, giơ đám lông chim trong tay lên cho y nhìn, "Ngươi rụng lông rồi! Sao lại thế này?"
Trong lòng bàn tay thon dài của Đế vương có một lớp lông mịn, như thể lột một lớp da trên thân Tiểu Hồng Điểu, nhìn có chút đáng sợ.
Đã nhiều năm rồi, Đan Y chưa rụng lông, một thân lông tơ ấm áp mềm mại là thứ Thần Tử Thích thích nhất khi mùa đông tới. Bây giờ lại bị rụng nhiều như vậy, chắc chắn không hề bình thường.
Đan Y lập tức tự kiểm tra thân thể của mình, vẫn không phát hiện có bệnh gì, thân thể khoẻ mạnh, máu lưu thông thuận lợi, "Có lẽ là do đêm qua ngâm ôn tuyền hơi lâu."
Bồn tắm trong Tử Thần Cung ở tân cung Kiếm Dương là ôn tuyền, nước chảy không ngừng suốt mười hai canh giờ. Thần Tử Thích rất yêu thích, mỗi ngày đều phải ngâm một lần.
"Ôn tuyền?" Thần Tử Thích nhíu mày, nhớ tới chuyện đầu bếp giết gà thì trước tiên phải dùng nước sôi dội qua cho dễ rút lông, hôm qua Đan Y lăn qua lăn lại hắn trong ôn tuyền cũng phải tới hai canh giờ, đúng là có thể rụng lông, "Ngươi xem, ta đã nói không muốn làm ở đó, ngươi lại không nghe."
Đan Y nhìn hắn đầy mặt lo lắng, âm thầm nhẫn cười, "Phải làm sao bây giờ, sau này chắc ta biến thành phượng hoàng trụi lông mất thôi."
"Có câu nói, phượng hoàng rụng lông còn không bằng gà. Nếu ngươi bị trọc thì đừng có ôm ta ngủ, miễn cho ta nửa đêm nằm mơ coi ngươi thành gà mà gặm." Thần Tử Thích nhe răng hù dọa y.
"Cho ngươi gặm." Đan Y duỗi cho hắn một cánh tay.
Thần Tử Thích không phải người biết khách khí, cầm lấy cánh tay Đan Y, cắn phập một cái.
"Đau.. Ngươi thật sự cắn a?" Đan Y rút lại cánh tay, trên đó đã bị gặm ra một vòng dấu răng.
Thần Tử Thích nhe răng, còn chưa kịp đắc ý đã bị Đan Y nhào lên, ngã ở trên giường, bảo là muốn cắn trả, "A, đau!"
Đan Y cắn một cái trên cổ hắn, còn ngại không đủ, thuận một đường cắn xuống.
"Sao ngươi lại hẹp hòi như vậy a! A..."
Hôm đó, mới sáng sớm, Đế Hậu bắt đầu từ cắn lẫn nhau, cuối cùng kết thúc khi đã đại chiến ba trăm hiệp. Thần Tử Thích thở hồng hộc nằm lỳ trên giường, "Không phải hôm nay ngươi phải về Quy Vân cung sao? Nháo như thế thì khi nào mới xuất môn a!"
"Không vội." Đan Y từ trong thân thể Thần Tử Thích lui ra, ôm người vào lòng, nhanh nhẹn đi đến bồn tắm.
"Ai, không được không được, ngươi không được xuống ôn tuyền nữa!" Mông Thần Tử Thích vừa tiếp xúc với mặt nước đã giống như cá giãy nảy lên, mới dứt lời đã thấy mấy sợi tóc dài trên đầu Đan Y đáp xuống, gặp nước liền hóa thành mấy sợi lông chim màu đỏ rực.
"Nha, xong rồi xong rồi, sao tóc cũng rụng rồi! Muốn hói đầu a!" Thần Tử Thích ôm lấy đầu Đan Y sờ sờ, "Nhanh chóng thu thập, chúng ta phải về hỏi Gia Gia."
Phượng hoàng cha lại đưa tức phụ đi ngao du, để hai Gia Gia ở nhà chăm sóc tôn tử. Phượng Nhị mười bốn tuổi đã có thể tự mình chống đỡ một phương, chuyện nhỏ trong Quy Vân Cung đều do cậu xử lý. Bọn thuộc hạ cũng đã quen việc nhỏ thì tìm Nhị Cung chủ, đại sự mới phiền đến Cung chủ.
Tiểu Tiểu Phượng Hoàng ở trước điện bận rộn, hai Gia Gia thì ở hậu viện chơi cờ uống rượu.
"Thiếu Diễn, ngươi đã nghĩ nửa canh giờ rồi, đủ diễn hí khúc Liên Hoa Lạc rồi đó." Đan Khuyết một tay chống cằm, mắt cũng không nhìn bàn cờ mà mang ý cười nhìn người đối diện.
"Nửa canh giờ đâu ra? Ta nghĩ mới được ba hơi thở thôi." Võ Đế bất mãn trừng ông.
"Năm hơi thở, " Đan Khuyết đến gần, mổ một cái lên đôi môi đang mân mê của Thần Thiếu Diễn, "Bây giờ là sáu hơi."
"Lão thiếu tu thân mất nết nhà ngươi!" Thần Thiếu Diễn giơ tay đập một cái, hai người liền giao thủ ngay trên bàn cờ.
Lúc Thần Tử Thích tới thì thấy hai vị gia gia đang đánh nhau túi bụi, nhanh chóng đi tới ngăn cản, "Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau!"
"Hừ!" Võ đế hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo Đan Khuyết ra.
"Khụ, Tử Thích đến à, có chuyện gì sao?" Đan Khuyết vội ho một tiếng, sờ sờ mũi.
"Gia gia, Đan Y rụng lông, " Thần Tử Thích kéo Đan Khuyết qua một bên, sốt ruột nói, "Đêm qua ngâm ôn tuyền quá lâu, sáng sớm hôm nay rụng mất một nắm lông, lúc ở hình người cũng bắt đầu rụng tóc."
"Cái gì!" Đan Khuyết cũng bối rối, "Nhanh gọi Đan Y tới để ta nhìn xem."
Chờ Đan Y đến đây, Gia Gia chụp một cái biến y về nguyên hình, lật trên lật dưới Tiểu Hồng Điểu kiểm tra.
"Pi pi!" Đan Y bất mãn mổ ngón tay Gia Gia, rất nhiều lông tơ màu đỏ theo cái đập cánh của y bay lên đầy trời.
"Ai u, rụng lông nghiêm trọng a, phỏng chừng hai ngày nữa là trọc hết." Đan Khuyết nghiêm trang nói, giật đuôi tôn tử một cái.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thần Tử Thích có chút nóng nảy.
"Đơn giản, nhổ hết đi." Dứt lời, Gia Gia liền muốn ra tay nhổ lông, bị Thần Tử Thích dùng một chiêu Du Long Tùy Nguyệt đoạt lại.
Đan Khuyết thấy thế thì sáng cả mắt, tiện tay tỉ thí với Thần Tử Thích. Một lát đã qua hơn trăm chiêu, Thần Thiếu Diễn thấy Đan Khuyết đánh cháu mình, nhất thời không vui, ra tay chặn lại.
Hai vị Gia Gia lần thứ hai lao vào đánh nhau, từ thủy tạ đánh tới trên thác nước, lại từ thác nước đánh tới trên đỉnh núi, nhất thời nửa khắc cũng không dừng lại được.
Thần Tử quét quân cờ qua một bên, thả Tiểu Hồng Điểu trên bàn cờ, nhìn y đầy phiền muộn. Nháo thì nháo, hắn không hy vọng Đan Y bị trọc một chút nào.
"Pi pi!" Đan Y mổ mổ đĩa hạt dưa bên cạnh bàn cờ, ra hiệu mình muốn ăn.
"Thích ca." Phượng Nhị xử lý xong sự vụ đi tới, người giờ đã là thiếu niên, không phải Tiểu Mao Cầu để cho người bắt nạt nữa, hình dáng bây giờ ngọc thụ lâm phong, đôi mắt phượng câu nhân không khác cha nương nhau chút nào, chỉ là miệng mũi giống mẫu thân hơn nên nhìn không ác liệt như Đan Y.
"Tiểu Liệt, đến đây, ăn hạt dưa." Thần Tử Thích muốn so sánh xem Đan Y bị rụng nhiều lông không, liền cầm hạt dưa dụ dỗ tiểu thúc tử biến thành chim.
Cả nhà toàn gộ lão nhị lão nhị làm Phượng Liệt cũng sắp quên mất tên của mình là gì, nghe chị dâu gọi Tiểu Liệt thì sửng sốt. Nhìn thấy ca ca đang há mồm ăn nhân hạt dưa liền không chút do dự biến thành Tiểu Tiểu Hồng Điểu, xúm lại với ca ca.
Đan Y đã cao lớn hơn không ít, Phượng Nhị ngồi bên cạnh rõ ràng nhỏ hơn một vòng. Bất mãn đệ đệ đến cướp đồ ăn, liền uốn éo chen lấn với đệ đệ.
Phượng Nhị tốt tính nên để mặc ca ca đẩy, ngẩng đầu nhỏ đòi ăn hạt dưa. Đuôi Phượng Nhị đã dài, sau mông dựng thẳng một cái lông dài thần khí. Bởi vì đuôi dài nên lông tơ trên mông rơi ra, bị ca ca đụng vào liền rụng mấy sợi.
"Ồ?" Thần Tử Thích nhấc Phượng Nhị lên, nhìn kỹ mông nhỏ một chút.
"Pi pi pi!" Đan Y kêu ré lên, nháy mắt hóa thành hình người cướp đệ đệ đi. Nào có chuyện chị dâu nhìn chằm chằm vào mông của tiểu thúc tử bao giờ, lại còn ngay trước mặt trượng phu, nghĩ y là không khí sao?
"Phượng Nhị sao lại rụng lông?" Thần Tử Thích vê lại mấy sợi lông rơi trên bàn.
"Đuôi dài ra, lông tơ dĩ nhiên sẽ rụng đi." Đan Y nói xong thì đột nhiên im bặt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Thần Tử Thích.
"Ngươi đã sớm biết rồi đúng không?" Thần Tử Thích nhìn Đan Y từ trên xuống dưới, lông tơ trên người tên này hơn ba mươi năm cũng nên đến lúc thay lông rồi. Phượng hoàng sinh ra đã hiểu biết, chuyện như vậy sao y có thể không biết? Vậy mà còn lừa hắn, nói phải ngâm ôn tuyền nhiều hơn, đúng là học xấu!
Đan Y mím môi, cúi đầu liếc mắt nhìn đệ đệ, trước khi Thích Thích ra tay đánh thì biến thành Tiểu Hồng điểu, trốn ra phía sau đệ đệ.
Thần Tử Thích nheo mắt lại, nhảy lên bàn biến thành Tiểu Long, ôm lấy Tiểu Hồng Điểu, gặm. Răng Tiểu Long còn chưa dài đủ, miệng mềm mềm cắn chặt đầu chim nhỏ, nhất thời ngậm một miệng lông.
"Pi pi!" Tiểu Hồng Điểu chạy quanh bàn cờ, Tiểu Long liền vung bốn vuốt bắt đầu đuổi, suýt ngã vì vấp phải quân cờ. Đan Y theo bản năng quay đầu lại dìu hắn, bị tiểu Long một phát bắt được, quấn chặt lấy, rút lông.
Phượng Nhị lắc lắc đầu, đối với chuyện ca ca bị đánh biểu thị không thể giúp sức, ngậm lên một hạt dưa chậm rãi mổ mổ tách vỏ. Gia Gia bị Võ đế Gia Gia đánh, ca ca bị Thích ca đánh, thành thân thật khổ, mình không nên thành thân làm gì...
Tác giả có lời muốn nói: Trên weibo đăng tiểu phiên ngoại, sẽ không đăng trong chính văn bị thu phí, để ở chỗ này nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.