Hàm Đào

Chương 25: Phù phù




Giữa tiếng hét hoảng sợ, khuôn mặt Thần Tử Thích được Đan Y  ôm chặt vào lòng, cậu chỉ cảm thấy cơ thể người đang ôm mình khẽ run rẩy, rõ ràng nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Khi hai cánh tay ôm cậu bắt đầu buông lỏng, Thần Tử Thích lập tức bật dậy, đỡ lấy bả vai Đan Y. Cảm giác bàn tay dinh dính, vừa mới cúi đầu, đập vào mắt là tay đầy máu tươi, nước mắt Thần Tử Thích nhất thời chảy ra.
Lớn bằng nhường này, ngoài tiểu tiên nữ nhà mình, Đan Y là người đầu tiên dùng mạng bảo vệ cho cậu.
“Hu hức hức, Đan Y, ngươi không được chết! Oa——” Thần Tử Thích ôm chặt Đan Y gào khóc.
“Aiz….đừng nhúc nhích…….” Đan Y hít mạnh một hơi, vỗ nhẹ Thần Tử Thích ý bảo cậu buông ra.
“Thiếu chủ!” Linh Hòa bỏ mặc Tiết Lãng, nháy mắt bay tới bên cạnh hai đứa trẻ.
Tiết Lãng đánh một chưởng vào Linh Quan, hòng muốn chạy đi cứu Trình Châu, vừa đi được hai bước, gã đột nhiên xoay người, tung một nắm hoàng đồng diệp ra sau lưng.
“Đing đing đing…..” Tiếng kim khí va chạm liên tiếp vào nhau, một mảnh ánh vàng lượn qua đầu, nhìn thật kĩ, mới thấy đó là vô số kim châm vàng kim, tựa như gió mạnh mưa rào, ùn ùn kéo đến, đánh rơi toàn bộ hoàng đồng diệp.
Con ngươi Tiết Lãng chợt căng ra, gã vội vàng lùi ra sau, nhưng mà đã quá muộn, một chưởng phong gió sắc bén theo sau kim châm, hung hãn quẳng Tiết Lãng ngã xuống đất.
“A——” Tiết Lãng kêu thảm một tiếng, ước chừng có mười tám cái châm dài, xuyên qua vai, bàn tay, đùi, ghim chặt gã vào mặt đất, tụa như con sâu bị kim đâm chết trong chậu hoa, đợi khi nhìn rõ hình dạng cái châm dài kia, thì tiếng kêu càng thêm hoảng sợ.
Nói thực, đó không phải là châm, mà thứ vũ khí này khá giống với cái trâm mảnh nhỏ để nữ nhân gài trên đầu, phần đuôi điêu khắc linh mắt vàng kim của Khổng tước vô cùng tinh xảo.
Một người mặc bộ trường bào màu thủy lam, nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống, trong tay cầm một cái Khổng Tước Linh ( đuôi khổng tước) màu vàng, người vừa đến này vừa hay là Lam Sơn Vũ.
“Tiết huynh!” Trình Châu hô to một tiếng, mạnh mẽ bật dậy, công kích về phía Lam Sơn Vũ.
Lam Sơn Vũ cười lạnh, bắn ra chiếc Khổng Tước Linh, lúc Trình Châu giơ búa ra đỡ, hắn liền lấy ngọc cốt phiến từ bên hông ra, xoạt một tiếng xòe ra, bắt đầu chiến đấu cùng Trình Châu. Ngọc cốt phiến mỏng manh, chống lại cây búa nặng trăm cân, không những không có vẻ yếu thế, mà trái lại như đang trêu đùa đối phương.
Thần Tử Thích không có thời gian để ý cuộc chiến ở bên kia, bây giờ cậu chỉ đang chăm chú nhìn Đan Y.
Linh Hòa cởi bỏ quần áo của Đan Y, để lộ vết thương trên người. Ngoại sam đã bị đâm thành cái sàng, nội sam băng tàm ti bên trong lại hoàn hảo không bị tổn hại, chỉ có mỗi vết thương trên phần cánh tay, chính là chỗ Thần Tử Thích mới nắm đến, lúc này đang chảy máu không ngừng.
Xé rách ống tay áo, nhanh chóng lấy thuốc mỡ ra, Linh Hòa xé một lớp váy mềm của mình, nhanh nhẹ băng bó vết thương.
Vốn tưởng phải đối mặt với một màn sinh ly tử biệt, kết quả chẳng qua chỉ sợ bóng sợ gió một trận.
“…….” Thần Tử Thích nín khóc, ngơ ngác nhìn, một giọt nước mắt tròn vo đọng lại trên lông mi, không có rơi xuống, nom khá là buồn cười.
“Sao ngươi không khóc nữa?” Đôi môi Đan Y có chút tái nhợt, mặc dù bị thương nhẹ, nhưng nó vẫn rất nặng nề đối với thân thể trẻ con mới tám tuổi đầu.
Thần Tử Thích chớp chớp mắt, giọt nước mắt kia bèn rơi xuống: “Nội sam của ngươi……”
Từ ngày đầu tiên gặp gỡ, Đan Y từng nói, nội sam của y được làm từ băng tàm ti. Băng tàm ti, là sợi tơ của băng tàm trên thiên sơn nhả ra, sợi tơ này lạnh lẽo như băng tuyết, mềm dẻo giống dây cung, nếu dùng ba lớp để may thường phục, thì đao kiếm không nhập thủy hỏa không xâm.
Thần Tử Thích đáng thương không biết phân biệt, chỉ cho rằng băng tàm ti là loại tơ tốt hơn bình thường một chút mà thôi…
Nghe Linh Hòa giải thích xong, Thần Tử Thích mới nhíu mi: “Thế sao không làm luôn ống tay áo cho Đan Y?” Băng tàm ti chỉ dùng một nửa, để lại hai cánh tay cho người ta chém, lý do gì vậy nè?
“Băng tàm trên thiên sơn mười năm mới nhả tơ một lần, không có nguyên liệu để làm ống tay áo.” Linh Hòa ngượng ngùng nói, có thể gom góp sợi tơ làm hai cái áo lót cho thiếu chủ đã rất không dễ rồi, nếu dễ có bằng tàm ti như thế, thì chẳng phải người trên thế giới này đều có thể đao kiếm bất nhập sao?
“Bùm!” Nói tới đây, Trình Châu ở bên kia đã bị Lam Sơn Vũ dùng mấy chiêu tóm gọn, dùng Khổng Tước Linh ghim chặt trên mặt đất.
Trình Châu vốn đã bị nội thương, nay lại bị Lam Sơn Vũ cho một chưởng, gã nằm trên mặt đất một lúc lâu mới chậm chạp thở hắt ra.
“Thuộc hạ đến trễ, mong Thiếu chủ thứ tội.” Lam Sơn Vũ quỳ một gối xuống trước mặt Đan Y, nhỏ giọng nói.
Đan Y vẫy tay: “Hai người này vì sao muốn bắt ta?”
Lam Sơn Vũ đứng dậy, đá một cước lên người Trình Châu.
Trình Châu thấy chết không sờn, hai mắt cự tuyệt không trả lời.
Chẳng qua Lam Sơn Vũ căn bản khôngmở miệng hỏi gã mà nói thẳng: “Ba tháng trước, Thần Vô Song Hiệp từng đến Quy Vân cung hỏi một câu chữ Thiên, đã nhận hồi bài, đến nay vẫn chưa trả lại, chắc không muốn đổi đồ của Quy Vân cung, nên mới nghĩ ra cách này.”
Cái gọi là hồi bài, nghĩa là sau khi đưa ra câu hỏi, Quy Vân cung sẽ đưa ra điều kiện, thỏa mãn được yêu cầu trên bài đưa ra, thì có thể trao đổi đáp án với Quy Vân cung.
Những vấn đề dưới chữ Thiên, căn bản đều có thể dùng tiền tài để trao đuổi, chỉ duy nhất chữ Thiên là không thể.
Khóe miệng Trình Châu rỉ ra một tia máu, người này cái gì cũng biết, đạp gã làm cái quái gì nữa: “Quy Vân cung biết rõ ai đã diệt Cửu Dẫn sơn trang, song không thèm nói ra, lại còn bảo ta đi giết Vô Âm sư thái! Vô Âm sư thái đức cao vọng trọng, hơn nữa còn là ân nhân của Trình gia chúng ta, các ngươi……quả thực khinh người quá đáng!”
Cửu Dẫn sơn trang của Trình gia, là một gia tộc nhỏ trực thuộc Tố Tâm tông. Mà Vô Âm sư th ái, lại là chưởng môn hiện tại của Tố Tâm tông.
Lam Sơn Vũ cười lạnh: “Không muốn giết chứ không phải không giết, bọn ta đâu có ép ngươi. Không thể hoàn thành thì có thể tự đi điều tra. Ngươi thì giỏi rồi, ăn tim hùm mật gấu đòi bắt cóc Thiếu chủ của bọn ta. Xem ra ngươi muốn để Quy Vân cùng tìm ra những người còn sót lại của Trình gia hử, đến khi ấy đó mới thực sự là diệt môn.”
Loại người này hắn đã thấy nhiều rồi. Hồi bài của câu hỏi chữ Thiên, nếu có thể hoàn thành dễ dàng, thì không thể dùng chữ Thiên nữa, luôn có một số người mưu toan đi lối tắt, nhưng to gan dám bắt Thiếu chủ Quy Vân cung, thì chỉ có mỗi cái gã này.
Trình Châu giơ cái tay còn cử động được, phong bế đại huyệt của tay kia, tình trạng máu chảy không ngừng rốt cuộc cũng được thay đổi, làm gã không phải chết trước khi nói xong: “Ha, Quy Vân cung các ngươi cấu kết với Huyết Nhẫn các làm việc xấu xa, các ngươi chỉ muốn gieo mầm tai họa, để ta phản bội Tố Tâm tông mà thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt hằn tia máu của gã nhắm thẳng vào Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích nhìn dao ngắn rỉ sắt trong tay, chẳng lẽ cái thứ đồ bỏ được lưu manh ở trấn Cửu Như lượm được này, té ra là bảo bối á?
Giọng nói lạnh lùng của Đan Y vang lên: “Quy Vân cung ta muốn giết người, thì sẽ giết thẳng tay, cần gì phải dùng cách lòng vòng như cấu kết với Huyết Nhẫn các?”
Huyết Nhẫn các, chính là tổ chức sát thủ của Huyền Đạo, bọn họ chỉ nhận tiền chứ không nhận người, chỉ cần ra giá thích hợp thì sẽ tổ chức đi giết người. Người Trình Châu muốn tìm, chính là kẻ đằng sau sai Huyết Nhẫn các diệt cả nhà gã. Quy Vân cung tuy rằng không sợ kẻ thù của Trình Châu, nhưng bọn họ cũng chẳng thích gánh thay cái tội này.
Trình Châu trầm mặc một lúc, nhìn bạn thân bị đâm thành cái sàng, giọng khàn khàn nói: “Đây là chuyện một mình ta gây nên, các ngươi thả Tiết Lãng đi.”
Lam Sơn Vũ nhíu mi, nham hiểm nói: “Để đảm bảo an toàn, Thần Vô Song Diệp vẫn nên biến mất khỏi giang hồ thì hơn, hơn nữa nhất định phải chết sao cho mất mặt mới được.”
Hai mắt Trình Châu trợn to, cả người run rẩy nhìn Lam Sơn Vũ. Hai người bọn họ là anh em kết nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa, vất vả lắm mới được nhận cái danh đại hiệp, thanh danh một đời không thể mất tại đây được: “Ngươi muốn thế nào?”
Lam Sơn Vũ vén vạt áo, ngồi xổm trước mặt Trình Châu, bắn một cái đinh Khổng Tước Linh lên vai gã: “Hai ngày nữa, trên giang hồ sẽ có tin đồn, Thần Vô Song Hiệp vì lật hồng lãng (*), tinh tẫn nhân vong mà chết.”
Thần Tử Thích há to miệng, nhỏ giọng nói với Đan Y: “Hai nam nhân, cũng có thể bị lật hồng lãng sao?”
Đan Y nhíu mi, quay đầu nhìn cậu: “Ngươi biết lật hồng lãng là gì hả?”
“Ta đương nhiên biết nhá, chính là kiểu buôn bán da thịt ý!” Thần Tử Thích có cái hiểu về chuyện này, đây là ngôn ngữ ô uế xuất phát từ Hồng Thường viện và đám lưu manh.
“Phụt——” Trình Châu nghe xong câu này, lập tức phun ra một ngụm máu, hai mắt vừa đảo lập tức hôn mê tại chỗ.
Đúng lúc này, từ xa truyền đến một trận vó ngựa, quân đội của Hoàng đế cuối cùng cũng chạy tới. Người dẫn đầu, ấy thế mà là Nhị hoàng tử bị ngựa dọa hoảng.
“Tiểu Thất, Đan Y, hai đệ không sao chứ?” Nhị hoàng tử nhảy xuống khỏi yên ngựa, kiểm tra tình trạng hai đứa trẻ, thấy Lam Sơn Vũ xuất hiện ở đây, cũng khá kinh ngạc, “Lam lâu chủ?”
“Nhị hoàng tử điện hạ,” Lam Sơn Vũ nhàn nhã hành lễ, “Hai thích khách này có chút liên quan đến Quy Vân cung, gây rắc rối đến chư vị điện hạ, tại hạ lập tức đưa bọn họ đi.”
Chuyện trên giang hồ, nên kết thúc trên chính giang hồ.
“Chậm đã,” Nhị hoàng tử giơ tay, ngăn động tác của Lam Sơn Vũ, “Hoàng đồng diệp, búa tam thước, nếu ta không đoán sai, thì hai người này là Thần Vô Song Hiệp nổi tiếng gần xa trên giang hồ. Trình Châu dẫu gì cũng là cữu công của Lục hoàng tử, nếu đã đến đây, thì cũng nên để hai người gặp mặt.”
Lam Sơn Vũ khẽ nhíu mày, Nhị hoàng tử này tuổi còn nhỏ nhưng mưu kếthì hơi bị nhiều đấy. Vốn là hai thích khách, bây giờ lại dây đến Lục hoàng tử, nói vậy chắc hẳn ý tứ không phải điều này. Mà mục đích cuối cùng, chỉ sợ là chỉ kiếm về phía Thái tử.
Rất nhiều ngự lâm quân cũng chạy đến, vội vàng bao vây nơi này. Lam Sơn Vũ không nói gì nữa, ôm Thiếu chủ bị thương nhà mình dậy, cùng mọi người trở về.
Chính Long đế cực kì tức giận vì chuyện bãi săn có thích khách lợi hại như vậy, phải biết rằng, hiện giờ võ công của hoàng thất đều rất kém cỏi, cần nhờ đến ngoại lực để bảo vệ chính mình. Kim Ngô vệ mà hắn dùng giá cao bồi dưỡng, chính là vì để đảm bảo an toàn cho hoàng thất. Nào ngờ, không chỉ không đề phòng được thích khách, nay còn bị thích khách giết không còn manh giáp.
Chuyện này thực sự đã đụng đến thần kinh mẫn cảm của Chính Long đế, gọi tất cả mọi người vào trong lều Vua, Chính Long đế to tiếng trách cứ tướng lĩnh Ngự Lâm quân.
Trình Châu với Tiết Lãng bị trói gô ném xuống đất, tất cả hoàng tử đều đã quay về, xếp thành hai hàng đứng cạnh vương tọa. Đan Y bị thương, được đặt cách ngồi trên ghế mềm, Thần Tử Thích bèn chạy qua giúp y.
“Có đau không?” Hai mắt Thần Tử Thích trông mong nhìn Đan Y, phải nói ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả trước đây.
“Đau chứ.” Đan Y khẽ lườm cậu, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn thổi giúp ngươi.” Mặt Thần Tử Thích chân thật nói, cái đầu nhỏ kề sát cạnh vết thương trên tay Đan Y, nghiêng đầu thổi nhẹ, “Phù phù, đau ơi mau bay đi!”
Tiểu kịch trường:
Chim tiểu công: Đau quá à!
Thích Thích: Để ta thổi phù phù cho ngươi!
Chim tiểu công: Được ~
Nhiều năm sau
Chim tiểu công: Đau quá à!
Thích Thích: Ngươi đâu có bị thương đâu
Chim tiểu công: Nhưng mà chú chim nho nhỏ hễ trông thấy ngươi thì sẽ bắt đầu đau á! Mau thổi phù phù cho ta đi ~
Thích Thích: Tên lưu manh kia lăn ngay!
:))))))))))))) Ôi zồi ôi
:3 Tình bể bình, huhu em nó mới sáu tuổi thôi đó!!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.