Hàm Đào

Chương 32: Hù dọa




Đêm trừ tịch, đèn đuốc trong đại điện sáng trưng. Hoàng đế ngồi trên chủ tọa, cười nhìn các phi tần, hoàng tử ngồi thành đoàn ở hai bên, nâng chén khai tiệc.
Đám phi tần ngồi bên phải, chúng hoàng tử ngồi bên trái, công chúa có thể ngồi cạnh mẫu thân của mình. Dựa theo phân vị, cấp bậc để sắp xếp vị trí.
Là một hoàng tử nhỏ tuổi, chỗ ngồi của Thần Tử Thích ở gần cửa ra vào. Trước nửa đêm, trong cung không ngừng ban thưởng cho các gia đình huân quý có công trong kinh thành, cửa điện luôn rộng mở, gió lạnh lùa vào, làm thức ăn trên bàn đều lạnh như băng.
A Mộc ngồi ở vị trí cuối cùng, run rẩy cả người vì lạnh.
Thường Nga ở phía đối diện, nhìn tình hình hai đứa con, xoay người dặn dò Phúc Duyên đi lấy hai cái áo choàng đến.
“Nương nương, mặc áo khoác trong đại điện là không hợp quy định đâu ạ.” Phúc Duyên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Quy định gì nữa, thằng bé đã lạnh thế rồi, còn tiếp nữa sẽ sinh bệnh mất, ngươi cứ lấy đi, Hoàng thượng chỉ trách tội mình ta thôi.” Thường Nga nhướn mày lạnh lùng nói.
Phúc Duyên chỉ đành nhận lệnh đi lấy, không lâu sau mang đến hai cái áo choàng lông cáo.
Thần Tử Thích đang run rẩy ôm bé chim đỏ trong lòng, thấy sắp lạnh chết rồi, xoay đôi mắt trân châu nghĩ có nên nói bị tiêu chảy, trốn vào thiên điện một lát không. Đan Y cảm nhận cậu không ngừng run rẩy, cơ thể bé nhỏ đầy lông xù sáp gần đến, không lâu sau, một cỗ nội lực ấm áp tuôn vào kinh mạch Thần Tử Thích.
“Ố?” Thần Tử Thích nhỏ giọng sợ hãi kêu một cái, cúi đầu nhìn bé chim đỏ trong lòng, thần gà thế mà còn có công hiệu tránh lạnh, thật không tệ á.
Đang đắc ý, Phúc Hỉ ỏ đằng sau khoác áo choàng ấm áp lên người cậu. Thần Tử Thích lập tức kéo áo choàng, bọc kín mình như bọc chăn.
Đan Y có chút bất đắc dĩ, vốn muốn dẫn dắt Thần Tử Thích tự vận chuyển nội lực xua tan cái lạnh, giờ thì hay rồi, có áo choàng, nên định coi y là ấm lô sao? Ngừng chuyển nội lực qua, ló đầu ra khỏi vạt áo. Bên ngoài vạt áo là lông cáo màu xám, vì lông quá dài, nên vùi cả cái đầu chim, không nhìn rõ được gì, chỉ có mỗi cái mỏ vàng nhỏ nhắn lộ ra.
Thần Tử Thích vê một miếng điểm tâm, xé nát, bón cho cái miệng gà nhỏ kia.
“Hắt xì——” Bát hoàng tử ở bên cạnh hắt xì một cái, có chút hâm mộ nhìn Thần Tử Thích, sau đó ngẩng đầu nhìn xin giúp với mẫu phi mình.
Mẫu phi Huệ tần của Bát hoàng tử trừng mắt nhìn cậu ta, ý bảo cậu ta ngồi thành thật tại đó. Thất hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử, là đứa con do thôn phụ nuôi dưỡng, không biết quy củ, con trai nàng ta sao có học cái kiểu không tuân thủ lễ nghi giống hai đứa kia được. Đợi lát nữa, Hoàng hậu nương nương mà phát hiện, đảm bảo bọn chúng sẽ đẹp mặt cho coi.
Chỉ là, Hoàng hậu chỉ một lòng chờ xem kịch hay, căn bản không chú ý đến tình hình phía dưới. Sau khi màn ban thưởng chấm dứt, gia yến mở màn, bèn cười nói: “Gia yến hôm nay, phải có ca múa góp vui, vốn nô tỳ sắp xếp tiết mục múa kiếm, chỉ có điều các tỷ muội không tiện, nên đổi sang xem kịch.”
Nghe nói đã mời gánh hát, mọi người đều hăng hái tinh thần hẳn. So với ca múa, xem kịch đương nhiên thú vị hơn nhiều.
“Không biết sẽ hát kịch gì ạ?” Quý phi không nhịn được một câu, cứ cảm thấy nụ cười của Hoàng hậu rất lạ thường.
“Màn kịch này có tên ‘Thay mận đổi đào’, bổn cũng cũng muốn nghe thử.” Hoàng hậu ý vị thâm trầm nhìn thoáng qua Trình tiệp dư ngồi ở dưới Thường Nga, giơ tay ra hiệu mở màn.
Một trận trống gõ vang lên, vai đào mặc trang phục biểu diễn bước yểu điệu giống hoa sen vội vàng tiến ra, khuôn mặt vui mừng, bắt đầu hát: “Nghe nói có quý nhân đến nhà. Gia chủ có lệnh phải đi chào đón. Xấu hổ nhát gan ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là một vị tiếu lang quân.”
Nửa đoạn đầu chỉ kể, đó là một vị cô nương khuê nữ, có tên Hồng Lý, được lệnh của gia chủ, tiến đến hầu hạ một vị quý nhân. Cô gái đang độ tuổi xuân vô cùng mừng rỡ. Sau đó thì quý nhân rời đi, thiếu nữ ưu sầu vì phải chia xa, lúc này phát hiện bản thân mình mang thai, chuẩn bị nuôi lớn đứa trẻ này.
Thường Nga nhìn màn kịch có chút ghê tởm này, bĩu môi, nói với Trình tiệp dư ở kế bên: “Có gì vui chứ…….” Nói được một nửa mới nhớ ra, Trình tiệp dư này đâu phải cái người bị dâng lên của năm đó, căn bản không hiểu cảm xúc của nàng, đành thôi không nhiều lời nữa.
Trình tiệp dư im lặng, bàn tay nắm chặt trong ống tay áo, màn kịch này cớ sao quen mắt đến vậy?
“Muội muội, tỷ tặng cho muội cơ hội lên tộc này, chỉ cầu để tỷ nuôi lớn đứa bé.” Khuôn mặt vốn luôn đầy nét cười, nay lại khóc cầu muội muội Hồng Đào.
“Trong thế gian này chỉ có một Hồng Lý, nếu tỷ còn sống, người khác sẽ có thể vạch trần muội.” Hồng Đào mặc quần áo diễm lệ phất tay áo, nói xong, bắt đầu hát, “Để nắm được vinh hoa quý phú nắm trong tay, thích hợp nhất là thay mận đổi đào. Tỷ vốn sinh ra trong mệnh nghèo hèn, tội gì phải tranh cùng muội? Hãy yên giấc dưới vực sâu, đến tiết thanh minh muội sẽ thắp ba nén nhang cúng tỷ.”
Sắc mặt Trình tiệp dư lập tức trở nên trắng bệch, hai tay nắm chặt, run rẩy không ngừng.
Kết cục của màn hí khúc là Hồng Lý bị ép chết trong nhà, Hồng Đào thay nàng nhận danh vọng.
“Lễ mừng năm mới, sao đi diễn tiết mục khóc lóc sướt mướt này, thật là xúi quẩy.” Quý phi rất mất hứng, chẳng thèm ban thưởng cho gánh hát.
“Quý phi muội không hiểu rồi, màn diễn này có ẩn ý lớn lắm đó.” Hoàng hậu chậm rãi nói, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Trình tiệp dư, “Trình tiệp dư muội nói có đúng không?”
“Tần thiếp……..” Trình tiệp dư bị gọi, không thể không đứng lên trả lời, còn chưa kịp đúng thẳng, đột nhiên hai mắt vừa chớp, ngất ngay tại chỗ.
Trong điện nhất thời có chút lộn xộn, Hoàng hậu sai người đưa Trình tiệp dư đến thiên điện nghỉ ngơi. Chính Long đế nhìn ra điều bất thường, ngoảnh đầu hỏi Hoàng hậu: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Hoàng hậu vốn định vạch trần trực tiếp Trình tiệp dư, để Khí tông mất sạch mặt mũi, nay trông thấy phản ứng của Trình tiệp dư, nàng ta đột nhiên nảy ra chủ ý hay hơn. Khẽ cụp mắt, im lặng một lát mới ngẩng đầu nói: “Nô tỳ cũng không rõ chuyện gì, màn kịch này là ca khúc ở quê hương Trình tiệp dư, có lẽ đã làm muội ấy nhớ nhà ạ.”
Màn kịch của đêm trừ tịch kết thúc không đầu không đuôi như thế, ngày hôm sau, Trình tiệp dư quỳ gối trong Phượng Nghi cung.
“Sư phụ Vô Âm sư thái của ngươi biết bà ta đã thu nhận đồ đệ táng tận lương tâm như thế này sao?” Hoàng hậu thong thả nhấp một ngụm trà.
“Danh ngạch này thực sự là do Trình Gia Dao tặng cho tần thiếp. Vì sao nàng ấy chết, tần thiếp cũng không biết,” Đáy mắt Trình tiệp dư lóe ra tia sâu thẳm, nàng ta phải mất cả đêm mới nghĩ ra được lý do thoái thác này, “Tần thiếp thay thế vị trí của nàng ta, tự nhiên phải thực hiện nốt chức trách của nàng, hoàng thất triệu tần thiếp về cung, tần thiếp không oán hận một câu đã phế luôn một thân nội lực…..”
“Không oán hận một câu?” Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, hất chút trà thừa lên mặt Trình tiệp dư, “Nếu thật sự không oán hận đến một câu thì vết thương trên người Lục hoàng tử ở đâu ra?”
Khuôn mặt Trình tiệp dư ướt sũng, hít sâu một hơi, dập đầu nói: “Nương nương hôm qua không vạch trần tần thiếp, chắc chắn là vì tần thiếp vẫn có tác dụng. Miễn có chỗ cần tần thiếp, nương nương chỉ cần lên tiếng, tần thiếp dù có vào nước sôi lửa bỏng sẽ không tiếc, chỉ cầu nương nương đừng để Lục hoàng tử biết chuyện này.”
Hiện tại, Thần Tử Mặc chính là hy vọng duy nhất của nàng ta, thù của Trình gia chỉ có thể dựa vào Thần Tử Mặc.
Hoàng hậu nhìn Trình tiệp dư, cười khinh miệt, vứt một tờ tội trạng đến trước mặt Trình tiệp dư: “Ký tên đồng ý đi, về phần phải dùng ngươi thế nào, bản cung sẽ suy nghĩ thật kĩ.”
Trên tờ tội trạng đó viết vô cùng rõ ràng chuyện Trình gia dùng cách gì giết hại Trình Gia Dao, Trình Gia Trân lấy được danh vọng thế nào. Mặc dù có chút khác biệt với tình hình thực tế, song căn bản đều đúng cả.
Trình tiệp dư run rẩy kí tên, song không được Hoàng hậu cam đoan gì, mà chỉ có được một câu bâng quơ: “Xem biểu hiện của ngươi sao đã.” Nghĩa là, nếu sau này không nghe lời, Lục hoàng tử sẽ được biết.
Đợi sau khi Trình tiệp dư rời đi, Hoàng hậu mới gọi Nhị hoàng tử đến, giao tờ tội trạng kia cho cậu ta: “Con cầm cái này đến Tố Tâm tông. Chép thêm một bản khác, rồi tặng cho tông chủ Khí tông La Hồng Phong đi, nhưng không được nói bất cứ điều gì đấy.”
Chuyện này dính líu đến nhiều chuyện, Khí Tâm tông phải bỏ một vị tai to mặt lớn. Lão ni cô kia tất phải giao một ít lòng thành.
Hai mắt Nhị hoàng tử sáng lên: “Mẫu hậu anh minh.”
Bị phán tử hình không phải chuyện đáng sợ nhất, phải sống nơm nớp sống trong lo sợ chờ ngày nào đó sẽ bị phán mới đáng sợ. Trình tiệp dư nóng vội lo sợ không yên trong mấy ngày, cuối cùng cũng ngã bệnh.
Trong cơn ác mộng tối đen, nàng ta đang liều mạng chạy, cơ thể không còn nội lực, hai chân nặng nề như đeo ngàn cân.
“Dì, dì chạy làm gì?” Thần Tử Mặc đã trưởng thành cầm búa lớn của Trình Châu, âm u nhìn nàng ta, giơ tay bổ một búa xuống, “Trả mạng cho nương của ta!”
“A——” Trình tiệp dư hét lớn tỉnh dậy, nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần, run rẩy nhìn chung quanh.
Trong phòng im ắng, chỉ có vài tia sáng u ám, có một người đứng dưới khung cửa đen tối, không nhìn rõ khuôn mặt: “Dì…….”
“A a a!” Trình tiệp dư nghe thấy câu này, hét lên như phát điên, làm vài cung nữ thái giám chạy tới.
“Tiệp dư nương nương, người sao vậy ạ?” Cung nữ cũng bị dọa không nhẹ.
“Thần Tử Mặc!” Trình tiệp dư hét lớn với bóng đen kia, “Ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”
Thần Tử Mặc đi ra khỏi nơi bóng tối, mặt lạnh lùng nói: “Phi mẫu.”
Trình tiệp dư trợn mắt nhìn cậu ta nửa ngày, bỗng thở nhẹ một hơi: “Đây là cách gọi quái gì thế, học ai đấy hả? Sau này không được gọi như vậy nữa.”
Mấy ngày tiếp theo, cứ đến nửa đêm, trong phòng Trình tiệp dư liên tục vang lên vài tiếng hét, cung nhân đều nói, nàng ta điên rồi.
Nhị hoàng tử bẩm tấu, Trình tiệp dư thần trí không rõ, luôn đánh Lục hoàng tử bị thương, giờ tốt nhất là để Lục hoàng tử đến cung Triều Dương. Chính Long đế không cảm thấy Trình tiệp dư bị điên, nhưng Hoàng hậu cũng qua trợ giúp, để hắn thấy rõ vết thương trên người Lục hoàng tử.
Nhìn vết bầm tím ghê người đầy rẫy sau lưng Thần Tử Mặc, Chính Long đế giận dữ hất đổ chén trà trong tay: “Sai thái y đến khám người đàn bà điên này, sau đó chuyển đến cung Dịch Đình đi.”
Cung Dịch Đình nằm ở phía Tây Bắc, hoang vắng không một dấu chân người.
Thần Tử Mặc được vào sống trong cung Triều Dương như ý nguyện, có thể ăn no mặc ấm, vì thế chuyện học võ cũng thuận lợi hơn rất nhiều, cả người đều phấn chấn tinh thần.
“Giữ lại mạng của bà ta, đợi sau khi đệ trưởng thành, sẽ đưa bà ta đến trước mộ nương đệ tạ tội.” Hắc Đản nói vậy xong, bèn tặng điểm tâm mới cho Thần Tử Thích: “Biện pháp của huynh đúng là hiệu quả, sao bà ta lại sợ hãi đến vậy?”
“Tục ngữ nói, bình thường không làm chuyện xấu xa, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, bà ta làm chuyện xấu, tất phải sợ rồi.” Thần Tử Thích đắc ý hất cằm nhỏ.
Đan Y ngồi xổm trên vai Thần Tử Thích, mổ miếng lên miếng điểm tâm, lòng nghĩ, câu tục ngữ này thế mà nói đúng đấy.
Đông đi xuân đến, bảy năm thấm thoát vội vã đi qua.
Tiểu kịch trường
Thích Thích: Gì? Loáng cái đã bảy năm rồi?
Chim tiểu công: Gì? Loáng quá mới bảy năm thôi hả?
Thích Thích: Ta vẫn chưa hưởng thụ tuổi thơ đủ đâu này!
Chim tiểu công: Mười bốn tuổi chưa đủ tuổi lái xe nhé!
Thích Thích:→_→

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.