Hàm Đào

Chương 33: Từ quan




Chính Long đế đang độ trẻ trung khỏe mạnh, mặc dù không có kế sách hùng mạnh to lớn, nhưng ít nhất vẫn duy trì được thế cân bằng của các đại tông phái, làm triều đình đứng sừng sững không ngã. Làm một hoàng tử nhỏ tuổi, không cần tham dự màn tranh giành bên ngoài, cuộc sống trong cung của Thần Tử Thích trôi qua cũng không tệ lắm.
Hàng năm mỗi dịp cuối xuân đầu hạ, Thế tử Phượng Vương sẽ đến cung Đan Dương, đợi đến khi gió thu thổi về sẽ rời đi, tựa như loài chim di trú mỗi khi hè về. Mà những lúc đó, Thần Tử Thích sẽ có thể đến cung Đan Dương, ăn chực uống chực quạt chực.
Chỉ là, kể từ năm ngoái, Đan Y đã không đến nữa.
Thần Tử Thích đã thành thiếu niên, mặc thường phục vàng trầm của hoàng tử, đứng trước cửa cung Đan Dương, thở dài một hơi. Hôm nay lập hạ, Đan Y vẫn chưa tới, vậy chính là không đến rồi. Hay y thực sự giận mình, tính toán tuyệt giao hẳn?
Chuyện này phải nhắc đến chuyện hai năm trước.Lúc đó, Đan Y vừa tròn mười bốn tuổi, Đan Y sau khi dậy thì càng thêm đẹp đẽ.
Hai người nằm trên chiếu ngọc, nương theo ánh trăng, Thần Tử Thích không nhịn được giơ tay sờ lên đôi mắt phượng xinh đẹp kia: “Đan Y, ngươi thật đẹp, phải là con gái thì hay biết  mấy, ta dù nói gì cũng sẽ lấy ngươi về nhà.”
Đan Y nắm cái tay sờ loạn của hắn, nháy mắt mở to:”Ngươi?”
“Sao, ghét ta á?” Thần Tử Thích lăn qua, gối lên gối đầu của Đan Y: “Ngươi ngủ với ta nhiều năm thế này kia mà, đã sớm chả còn trinh tiết, ngươi chỉ có thể gả cho ta thôi.” Nói xong, động tay động chân sờ soạng cái mông của Đan Y một phen, nom như ác bá đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ.
Mặc Đan Y đột nhiên đỏ lên, mặc dù không nhìn rõ trong bóng đêm, song vẫn bị Thần Tử Thích trông thấy.
“Ý ý, lại đỏ mặt, ngươi nhìn ngươi đi, xấu hổ thế này………” Thần Tử Thích uốn éo chưa nói xong, đột nhiên bị Đan Y tóm lấy, đè dưới thân, “A……..ha……đừng đừng, á………..”
Đan Y nắm chặt hai tay hắn, để lên đỉnh đầu, bắt đầu thọc lét. Biết chỗ buồn của Thần Tử Thích, hai ba cái bèn làm hắn phải cầu xin tha.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, á ha ha ha…….Tha cho ta đi, ha ha ha…………….” Thần Tử Thích như cá nằm trên thớt, lắc người giãy dụa không yên.
Nô đùa một lúc, Đan Y mới tha cho hắn, chẳng qua đổi qua trừng phạt bằng cách ôm chặt người vào ngực, không cho hắn động đậy.
“Ca của ta ơi, ngươi buông ra đê, sắp chết nóng rồi này.” Khuôn mặt Thần Tử Thích giật giật đau khổ.
Đan Y mặc kệ, lật hắn qua, để Thần Tử Thích nói chuyện với thành giường, khỏi ồn ào đến mình.
Thần Tử Thích bị bó buộc tay chân, không thể động đậy, chỉ đành tiếp tục lải nhải: “Đan Y, ngươi có nhũ danh không? Ta không có nhũ danh, nương toàn gọi ta là ‘rùa con’ hay ‘dê con’ ấy.”
“Phượng Nguyên.” Đan Y bị hắn quấy không ngủ được, đành phải lên tiếng.
“Phượng Nguyên á……” Thần Tử Thích nghĩ nghĩ, người bắt đầu, là đầu tiên, Đan Y đang nói bản thân y là đứa con đầu tiên của phụ thân sao? Dùng ót huých lên xương quai xanh của Đan Y, “Phượng Nguyên, Phượng Nguyên, Phượng Nguyên ca ca!”
“Làm chi?” Đan Y ôm chặt hắn, để cằm lên đỉnh đầu Thần Tử Thích, không cho lộn xộn.
“Sau này nếu ta chọc giận ngươi, sẽ gọi ngươi là Phượng Nguyên ca ca nhé, đến lúc đó, ngươi không được quấy ta nữa.” Thần Tử Thích còn tính giao ước.
“………..” Đan Y không thèm để ý, giơ tay điểm á huyệt Thần Tử Thích, trong phòng lập tức im lặng, nhắm mắt, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thần Tử Thích cảm thấy có thứ gì cứng cứng chọc ở sau eo, không thoải mái nhúc nhích, sau đó cảm thấy một mảnh mát lạnh.
“Hở?” Thần Tử Thích lề mề ngồi dậy, “Đan Y, ngươi đái dầm?”
Đan Y bị gọi tỉnh, mơ mơ màng màng mở hai mắ, bèn nhìn thấy Thần Tử Thích xốc chăn lên, nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của mình. Theo bản năng giơ tay sờ thử một cái, sờ đến một mảnh ẩm ướt…..
“Pặc” một cái ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú trắng xanh đan xen, cuối cùng dần dần đỏ ửng, lan từ cổ đến lỗ tai. Đan Y ngẩng đầu, nhìn Thần Tử Thích đang ngồi xổm tò mò nghiêng đầu nhìn mình, đẩy người ta ra, chạy thục mạng như đang trốn tránh.
Ngày hôm sau, Đan Y liền về Quy Vân cung, kể từ ngày đó, cũng không có quay về.
Bây giờ, Thần Tử Thích đã sắp mười bốn, đã hiểu chuyện hồi đó là gì, có chút ảo não, đáng nhẽ mình không nên cười nhạo tên ngạo kiều kia mới phải. Tên Đan Y ấy, vừa da mặt mỏng vừa coi trọng mặt mũi, không bằng lòng cái sẽ ghi thù thật ngay.
“Phượng Nguyên ca ca, ta biết lỗi rồi.” Thần Tử Thích ghé lên bàn, cầm bút viết loạn xạ lên giấy.
Theo học Lạc tiên sinh nhiều năm qua, Thần Tử Thích đã có thể ngâm thơ ăn ý, đề bút viết thơ, chỉ có điều chữ viết vẫn xấu như ngày nào.
“Thất hoàng tử, đang viết thơ gì đó?” Lạc Vân Sinh đến bên cạnh Thần Tử Thích, nhìn chữ như chó bò đầy trang giấy, tức đến đau gan.
Phải nói rằng chữ của Thần Tử Thích tuyệt không thực sự khó coi, phóng khoáng thoải mái tự thành một phái, chỉ có điều không có khí khái, vừa nhìn đã biết kẻ tiểu nhân.
Thần Tử Thích vội vàng vo tờ giấy Tuyên Thành thành một cục, cười hì hì: “Nhàn nên nhớ đến mỹ nhân, câu bậy bạ chứ không thành thơ đâu.”
“Nhớ mỹ nhân?” Lạc Vân Sinh nhíu mày, chẳng nhẽ coi ông không thấy đầy chữ “Đan Y” trên giấy sao?
“Thất hoàng huynh đã bắt đầu biết nhớ nhung mỹ nhân rồi sao, không rõ là tiểu thư nhà ai?” Cửu hoàng tử lên tiếng châm chọc cậu.
Nhóm hoàng tử trưởng thành đều đã rời cung. Hoàng tử tròn mười bốn cần phải dọn ra khỏi hậu cung. Hắc Đản Thần Tử Mặc năm ngoái cũng đã đi, Hoàng đế ban cho hắn một mảnh đất phong nho nhỏ, ở ngay vùng đặt tổ trạch của Trình gia, vì thế hắn bèn đi thẳng đến. Bây giờ trong điện Xuân Hi, Thần Tử Thích là hoàng tử lớn tuổi nhất.
“Không thể nói,” Thần Tử Thích ôm cục giấy vào ngực, “Mùa thu năm nay ca ca ta sẽ được xuất cung, đến khi ấy á, đệ sẽ biết ngay thôi.”
Cửu hoàng tử nhất thời bị nghẹn, hừ một tiếng ngoảnh mặt đi. Hoàng tử nhỏ tuổi đều trông ngóng được xuất cung, nhìn tướng đắc ý của Thần Tử Thích, không nhịn được hơi ghen tị.
“Thất ca, ca đi đất phong có dẫn đệ theo không?” Trên đường trở về, A Mộc kéo góc áo Thần Tử Thích nói.
A Mộc cũng đã mười một tuổi, chẳng qua được Thường Nga nuôi quá tốt, vẫn trắng trẻo mũm mĩm như xưa, lớn hơn cả một vòng so với Thập hoàng tử.
“Mang đệ đi làm gì? Đệ cứ chờ trong cung đi, đến mười bốn tuổi, phụ hoàng sẽ thả đệ đến đất phong.” Thần Tử Thích giơ tay nhéo khuôn mặt của nhóc mập.
“Đệ không thèm đất phong, chỉ muốn theo huynh…..” Nhóc mập ngoan ngoãn để mặc hắn vuốt ve, dùng cái miệng bị kéo hu hu nói.
“Không có tiền đồ.” Thần Tử Thích tát một cái ở sau ót A Mộc, kéo cậu ta về cung Thanh Vân, để tiểu tiên nữ dạy dỗ.
Vừa đi qua một đường, liền bị một tiểu thái giám cản đường: “Bái kiến Thất hoàng tử điện hạ, Thái tử cho mời ngài qua một chuyến.”
Thái tử…….Thần Tử Thích khẽ nhíu mi, kể từ năm ngoái, sức khỏe của Chính Long đế bắt đầu không được như trước, ba ngày hai hôm lại sinh bệnh, rất nhiều việc triều chính đều giao cho Thái tử xử lý. Mà Thái tử cũng không biết vì được Đế vương bồi dưỡng uy nghi hay không, mà dần dần bắt đầu hỉ nộ vô thường, mỗi lần đến Đông cung đều phải dè dặt.
Dặn A Mộc tự về một mình, Thần Tử Thích nhét cho tiểu thái giám hai hạt đậu vàng: “Công công mời.”
“Điện hạ quá khách khí rồi,” Tiểu thái giám cười tủm tỉm nhận lấy, thái độ càng thêm ân cần với Thần Tử Thích, “Nghe nói Quốc sư muốn từ quan, Thái tử không có muốn, nên đang phiền não đấy ạ.”
Thần Tử Thích hiểu ngay. Quốc sư đã nói bản thân chỉ dốc sư phục vụ hoàng thất mười năm, sau khi tròn mười năm, sẽ từ quan rời đi, hôm nay vừa vặn là năm thứ mười. Nhưng mà Thái tử mới lâm chính, Quốc sư đã muốn đi, tuy nói trùng hợp, nhưng lời nói ra sẽ không hay ho. Chắc chắn Thái tử muốn hắn làm thuyết khách, khuyên nhủ Quốc sư ở lại thêm một năm đây mà.
Đông cung sớm đã đông đúc, Đông cung bây giờ đã ồn ào hơn xưa rất nhiều.
Thần Tử Thích theo tiểu thái giám, đi thẳng đến hậu hoa viên, Thái tử đang ngồi trong đình, nhìn kết cục bàn cờ trước mắt.
“Thỉnh an Thái tử ca ca.” Thần Tử Thích hành nửa lễ.
Thái tử ngẩng đầu từ bàn cờ lên, vẫy tay với cậu: “Tiểu thất đó à, đến đúng lúc lắm, mau qua đây đánh với cô một trận.”
Thần Tử Thích ngồi xuống vị trí đối diện Thái tử, nắm lấy một quân, sờ cờ trắng được mài nhẵn, lại nắm chặt, hạ ào ào xuống bàn: “Đệ đánh cờ dở lắm, hay chúng ta đổ xúc xắc chơi đại tiểu đi, hai lượng bạc một ván, có được không?”
Thái tử trợn mắt liếc nhìn hắn, ném cờ trong tay: “Lần trước đệ chơi bài bạc với thị vệ, bị phụ hoàng cấm túc nửa tháng vẫn chưa chừa à?”
“Hí hí,” Thần Tử Thích mặt dày cười tươi, gọi cung nữ ở một bên, “Qua đây dẹp bàn cờ này đi, rồi mang một ấm trà ngon đến.”
Cung nữ cười đưa cho cậu một bình quân sơn ngân diệp.
Thần Tử Thích bưng lên uống một ngụm: “Chỉ có trà của Thái tử ca ca là ngon thôi.” Nghĩ đến trong cung Thái tử đều là thứ trà hảo hạng ngon nhất tươi nhất, vị này còn thơm nồng hơn chỗ khác một chút.
“Quân sơn ngân diệp chỗ cô, đều bị đệ uống sạch rồi.” Thái tử nhìn cậu uống hết một tách, mới bàn đến chính sự. Thật sự vẫn là chuyện Quốc sư từ quan hồi hương.
“Trước đây khi Quốc sư vào cung đã từng nói chỉ ở mười năm, cưỡng ép ở lại sợ là không ổn đâu.” Thần Tử Thích mặt nghiêm túc nói, âm thầm bĩu môi, Quốc sư người ta vốn là lâu chủ Khổng Tước Linh, vì bị chọn làm Quốc sư nên mới không thể không buông vị trí lâu chủ, bị nhốt trong cung Thái Chân nhỏ bé, ngày ngày chiêm tinh. Chiêm tinh thì cũng thôi, tính ra gì đó mà Hoàng đế vẫn không thèm nghe, chỉ có thể buồn chán xâu hạt châu, sớm đã chán đợi không nổi rồi.
“Cô cũng không có ý không thả, ngài ấy muốn đi, Lam gia lại không đưa Quốc sư mới đến, đây là có ý gì?” Thái tử mặt âm trầm, nhìn thẳng vào Thần Tử Thích.
Vậy mà không có đưa Quốc sư mới đến á? Thần Tử Thích hơi kinh ngạc: “Lam gia có nói gì không?”
Thái tử im lặng một lát, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cười khinh miệt: “Năm nay Thế tử Phượng vương không đến, đệ có biết vì sao không?”
“Dạ?” Thần Tử Thích khẽ nhấc cốc trà trong tay.
“Nghe nói Quy Vân cung đã xảy ra chuyện.” Hai mắt Thái tử tràn đầy vẻ u ám.
Trong lòng Thần Tử Thích khẩn trương, muốn hỏi chuyện gì, Thái tử lại ngậm miệng không nói, đành nói về Quốc sư: “Quen hai vị chủ nhân, nếu quay về chủ cũ, thường sẽ không có kết quả tốt đẹp. Đệ thay cô đi khuyên nhủ Quốc sư, cứ nghĩ kĩ đi.”
Tiểu kịch trường
Thái tử: Quy Vân cung đã xảy ra chuyện.
Thích Thích: ( ⊙ o ⊙) Xảy ra chuyện gì vậy?
Thái tử: Hừ hừ, đệ đoán đi
Thích Thích: Đệ không thèm, đệ đi hỏi đây
Thái tử:……..
Thích Thích: Xảy ra chuyện gì vậy?
Chim tiểu công: Cha ta cướp sâu trúc ngọc của ta, ta muốn tạo phản, chíp chíp chíp!
Chim cha: Ta đã ăn hết sạch, con qua đây mà đánh đê, quác quác quác!
Giang hồ: Phụ san đặc biệt, phụ tử Quy Vân cung tàn sát lẫn nhau, chưa rõ kết cục.
Thích Thích:??????????
:)) đã đổi ngôi cho Thích Thích thành hắn, bởi Thích Thích đã nhớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.