Chú ý: Đây là chương thứ hai trong ngày.
Kiệu nâng đến trên một bình đài, Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn lại, ngỡ ngàng cảm thấy bản thân đã đặt chân lên tiên cảnh.
Ngọc Sơn đầy sương, mây mù lượn lờ giữa các dãy núi, vô số đình đài lầu các ẩn ẩn hiện hiện. Ánh nắng hé qua những rặng mây, phủ một lớp vàng óng lên nóc nhà bảo đỉnh.
Quanh phạm vi mười trượng của mảnh đất bằng phẳng dưới chân đều được lát bằng đá cẩm thạch trắng tinh phẩm, tựa như mặt trăng tròn đầy. Không có hoa văn dư thừa, mà chỉ có hai chữ “Đài dừng chân” chễm chệ to lớn khắc trên đó.
Một mặt giáp với vách núi, mặt còn lại dựa vào thế núi xây thành cây cầu cong cong hình cánh cung.
Qua hết cầu cong, trước mắt đột nhiên bừng sáng. Ở đầu cầu có một tấm bảng vô cùng khí thế khoáng đạt, trên đó ghi: Từng Lấy Ngọc Quy Vân, Kim Đạo Tà Mở Mười Hai Lâu.
Đằng sau đó là một vùng đất rộng lớn, hai bên sườn trồng vô số trúc xanh tươi tốt. Có rất nhiều người mặc đồ ngắn màu nâu, nâng đủ loại rương hòm đi vào bên trong.
Thần Tử Thích hiếu kì ngó nghiêng, hộp cây tử đàn, rương chương mộc, bình phong lăng la tơ tụa nạm ngọc, ngoài những hòm này còn có cả vài cỗ kiệu.
“Tân chủ đăng vị, vẫn chưa mở tiệc chiêu đã các vị hào kiệt, chẳng qua có vài môn phái sốt ruột đến tặng hạ lễ trước.” Lam Khinh Hàn thản nhiên giải thích một câu, dẫn bọn họ vào chính điện.
Thiên Đức đế hơi mất hứng, lễ quan ở bên cạnh lập tức hiểu ý, mở miệng hỏi: “Tại sao khách của các môn phái khác có thể ngồi kiệu đến thế?” Mà đường đường là cửu ngũ chí tôn lại phải tự bước đi.
Lam Khinh Hàn liếc nhìn chiếc nhuyễn kiệu phủ sa liêm kia, lộ ra ý cười trào phúng, vung vạt áo lên, một cơn gió thổi tung một góc sa liêm, lộ ra những nam nữ mặc đồ mỏng manh ở bên trong: “Đây là mỹ nhân các đại môn phái tặng cho cung chủ, tạm coi là hạ lễ. Ti lễ đại nhân nếu ngồi kiểu kiệu này thì ta sai người nâng đến khố phòng lấy, nhưng mà sợ sẽ không ổn đi?”
Lễ quan nhất thời đỏ mặt: “Chuyện này……..là hạ quan kiến thức hẹp hòi.”
Thần Tử Thích nhìn những nhuyễn kiệu màu hồng kia, trong ngực có sự khó chịu vô danh, nghĩ có thể do thứ tà vật kia quấy phá, hối hận vừa rồi không uống thêm vài hớp quân sơn ngân diệp.
Chính điện của Quy Vân cung cột cao hơn mười trượng, cả điện phủ đầy thảm màu thiên thanh. Chính phó lâu chủ của mười hai Kim Linh lâu, lúc này đều đang cùng đứng trong điện, chia thành hai bên. Lam Sơn Vũ đứng đầu bên trái, lén nháy mắt với Thần Tử Thích.
Lam Khinh Hàn dẫn theo vài người tiến vào, mười bốn vị lâu chủ đồng loạt cúi chào hành lễ.
Thiên Đức đế khẽ hất cằm, chờ người trên đài cao đứng dậy hành lễ. Lễ quan có chút căng thẳng, cao giọng hô một câu: “Hoàng thượng giá lâm——”
Hít vài hơi, trên đài không có chút động tĩnh, lễ quan xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, mồ hôi nhỏ từ cằm, rơi thành một vũng trên hài, tạo nên tiếng ‘tọc tọc”
Ánh mắt Thần Tử Thích thoáng nhìn một lượt các lâu chủ, ngẩng đầu nhìn về phía người đang ngồi trên bảo tọa. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy, toàn bộ ánh sáng của đại diện đều tụ tập trên người y.
Kia là….Đan Y ư? Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng sao mà tạo cảm giác vô cùng xa lạ.
Nếu nói Đan Y của vài năm trước, tựa như trăng sáng trong trẻo, thì Đan Y của bây giờ, lại như ánh mặt trời rực rỡ.
Hoa phục tươi đẹp, đai thắt lưng đen tuyền thắt lại, vạt áo dài buông thả xuống đất, trải lên bậc thang màu thiên thanh, tựa như dòng nham thạch phun trào đổ xuống, nguy hiểm mà yêu dị.
Đôi mắt phượng xinh đẹp không còn trong trẻo như lúc nhỏ, mà bình tĩnh phẳng lặng, ví như con rồng náu mình dưới vực sâu, giấu đi hàng vạn hàng ngàn ý thị huyết giết chóc dưới đầm âm u thăm thẳm, làm người khác nhìn xuống mà rét lạnh cả người.
“Các khách đến từ phương xa, thỉnh mời ngồi.” Đôi môi mỏng khẽ mở, âm sắc hoa lệ, tựa như tiếng côn ngọc sơn vỡ réo rắt động lòng người.
Thần Tử Thích có chút đờ đẫn, hai năm trước, Đan Y vẫn đang trong kì vỡ giọng, giọng nói khàn khàn thô thiển, còn hay bị hắn cười nhạo. Mà giọng nói bây giờ, lại dễ nghe đến độ hắn không dám tin.
Hai người hầu đưa hai cái ghế đến, xếp ở trên đài cao, Lam Khinh Hàn khẽ vẫy tay, ra hiệu Hoàng đế và Thần Tử Thích đi lên.
“To gan, nhìn thấy Hoàng thượng, sao dám không hành lễ?” Lễ quan cảm thấy cơn phẫn nộ của vị Đế vương bên cạnh, cắn răng mở miệng quở trách.
“Trong Quy Vân cung này, không có người nào dám gọi bổn tọa hành lễ.” Đan Y một tay chống cằm, khí thế quanh thân bỗng chốc thay đổi, uy áp mạnh mẽ đánh tới, ép tên lễ quan “bụp” một tiếng nằm úp sấp trên mặt đất.
Thái dương Thiên Đức đế đổ ra một giọt mồ hôi lạnh, tỏ vẻ bình tĩnh nhấc chân đi lên đài, sau đó ngồi xuống. Thần Tử Thích cũng đi theo, ngồi ở bên cạnh.
“Trẫm đích thân đến tham dự lễ lên ngôi của Tân Phượng Vương, lễ gặp mặt của Quy Vân cung chính là vậy sao?” Thiên Đức đế sắc mặt rất khó coi.
“Tổ tiên Thần gia từng ước định với tổ tiên Đan gia, người ở đâu thì phải theo quy củ ở đó. Bổn tọa ở hoàng thành tự nhiên sẽ tôn kính hoàng gia ngươi, hiện giờ ngươi đứng ở đây, phải dựa theo lễ tiết của Quy Vân cung.” Giọng điệu Đan Y lạnh lẽo, từ đầu chí cuối không hề liếc nhìn Thần Tử Thích lấy một lần.
Lam Khinh Hàn đi lên đài, đứng ở bên trái bảo tọa.
Bên phải bảo tọa cũng có một người đang đứng, cả người mặc trang phục đen tuyền, tay áo hẹp dài, đeo bao cổ tay bằng bạc nạm hai viên hắc diệu, thân hình cao lớn, khí thế kinh người. Một đôi mắt ưng sắc bén, nhắm thẳng vào lễ quan đứng sau Thiên Đức đế.
Lễ quan hai chân run rẩy vất vả lắm mới bò được lên đài cao, cảm thấy bản thân phảng phất như con mồi tươi ngon, một khắc sau sẽ bị hắc y nhân xông lên xé tan từng mảnh, sợ tới mức sắp ngất.
“Lễ…..lễ lên ngôi, phải chọn ngày lành tháng tốt để cử hành. Thần đã tính qua, ngày mai là một ngày đại cát.” Lễ quan run rẩy đưa thánh chỉ phong vương qua.
Đan Y liếc nhìn lễ quan một cái, khẽ giơ tay, lâu chủ mười hai Kim Linh đồng loạt hành lễ: “Thuộc hạ cáo lui!” Hai mươi ba người nối đuôi nhau ra, chỉ một mình Lam Sơn Vũ ở lại.
Có tỳ nữ tiến lên, nhanh chóng đặt một cái bàn, Lam Sơn Vũ đích thân pha trà, rót đầy cho ba người.
“Ngươi đi xuống trước đi.” Thiên Đức đế nhìn điệu bộ này, ra hiệu cho lễ quan sau lưng lui xuống trước.
Lễ quan thở nhẹ một hơi, vội vàng bước nhanh theo tỳ nữ rời khỏi đại điện, trong điện chợt bị im lặng bao phủ.
Đan Y cầm chén bạch ngọc, mím môi hớp một ngụm: “Chuyện phong vương không cần nóng vội, bệ hạ vừa mới đăng cơ, bôn ba mệt mỏi đến đây, chắc không phải chỉ riêng chuyện lên ngôi đi?”
Nguyên bản vốn định từ từ, không lường được Đan Y đi thẳng vào vấn đề như thế, Thiên Đức trầm ngâm một lát nói: “Trẫm vừa mới đăng cơ, mọi việc bận rộn, không thể tự mình đến đón Quốc sư, lần này đến đây, là muốn dẫn Quốc sư mới trở về.”
Thần Tử Thích nhìn sống lưng thẳng thắn của Thiên Đúc đế, phải hơi bội phục hắn ta, trong tình huống này mà vẫn có thể giữ được giọng điệu cương quyết, không thể không nói, thực sự rất có uy nghi đế vương.
“À,” Đan Y khẽ cười giễu cợt một tiếng, “Nhiều năm nay Thần gia các ngươi không tôn trọng thần dụ, vẫn còn muốn dùng đến Quốc sư ư?”
Thiên Đức bị nghẹn, trước đây hắn ta cảm thấy chức vị Quốc sư chỉ là thứ hữu danh vô thực, sau khi đăng cơ mới biết, thần tích quan trọng thế nào với hoàng tộc. Nghĩ đến điều này, không nhịn được hỏi một vấn đề luôn làm hắn bối rối từ nhỏ: “Thần Minh trên đài Chương Hoa thật sự tồn tại sao?”
Trước đây hắn không tin, nhưng sau đăng cơ nhìn thấy các thế gia đại tộc khó cân bằng bằng hoàng quyền, mà vẫn kiêng kị Thần Minh, khiến hắn ta không khỏi sinh nghi.
Đan Y rũ mắt, không thèm để ý đến hắn ta.
Thiên Đức đế cắn răng: “Đan Y, ngươi đừng có quá đáng!” Cao thủ hắn dẫn theo đều bị chặn dưới chân núi, ép đến tình huống này, hắn ta có thể nhịn được chút vô lễ của Đan Y, thế nhưng hành vi rẻ rúng hắn như vậy, thật sự không thể nhẫn!
“Bệ hạ đã hỏi một câu chữ Thiên, nếu muốn có đáp án, có thể dùng thẻ gỗ được tặng của năm đó để đổi.” Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm nói.
Trong lòng Thần Tử Thích hồi hộp, ngoảnh đầu nhìn về phía Thiên Đức đế, vấn đề hư vô mờ mịt như vậy, chắc không cần lấy thứ quý giá kia để đổi đi?
Chỉ là, Thiên Đức đế đang xúc động cư nhiên thực sự lấy thẻ gỗ, đập ‘cạch’ một tiếng lên bàn trà.
Lam Sơn Vũ tiến lên, cầm thẻ gỗ kiểm tra. Mặt sau có vân văn, khắc chữ ‘Thiên’, vết tích rõ ràng, thật đến nỗi không thể nghi ngờ. Cười tươi cất thẻ gỗ đi, gật đầu với Vân Bạch Sử, “Câu hỏi chữ Thiên, ‘ Thần Minh trên đài Chương Hoa có tồn tại hay không’.”
Lam Khinh Hàn từ tốn mở miệng nói, “Đúng, Thần Minh luôn tồn tại, mấy đời Thần gia không luyện được Long Ngâm thần công là vì đã đắc tội Thần Minh.”
Cái tay cầm cốc trà của Thiên Đức đế khẽ run, nước trà bắn ra, dính lên ống tay áo:” Sao có thể…….” Lời tuy nói thế, song hắn đã tin thật rồi.
Câu hỏi chữ Thiên của Quy Vân cung, tuyệt không thể là giả.
“Nói thật, trước đây khi thần làm Quốc sư, vẫn thường hay nói, nhưng mà tiên đế không nghe, còn tân đế thì không tin.” Lam Khinh Hàn hơi trào phúng nói.
Bình thường không nghe lời khuyên miễn phí, cứ muốn tốn một câu chữ Thiên, mới bằng lòng tin cơ.
Thiên Đức đế có chút kích động, lúc này mới hiểu được vì sao hoàng thất có thể nhẫn nhịn mỗi đời Quốc sư đều chỉ nghe theo Quy Vân cung đến vậy. Đó là bởi vì, hỏi Quốc sư sẽ không cần câu hỏi chữ Thiên, không phí phạm tiền, rất nhiều vấn đề, đều có thể hỏi trực tiếp không cần vòng vèo.
“Phụ hoàng hồ đồ, trẫm tự biết khó có thể sửa chữa, còn thỉnh Lam tiên sinh tha thứ một hai phần,” Thiên Đức đế đứng dậy, chắp tay với Lam Khinh Hàn, ngược lại nhìn về phía Đan Y, “Còn thỉnh cung chủ không so hiềm nghi cũ, cho trẫm một vị Quốc sư khác. Trẫm tự nhiên sẽ đối đãi tử tế với tiên sinh.” Nói xong còn nháy mắt Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích không tình nguyện đứng dậy, bị người quản chế, phải ngoan ngoãn nghe lời, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: “Tục ngữ nói, quốc không thể một ngày không có sư, Quy Vân cung có điều kiện gì, ngài cứ nói ra.”
Đan Y nhìn Thần Tử Thích thật sâu: “Năm đó để mời Lam Giang Tuyết, phụ thân người đã dùng năm tòa thành để đổi. Bây giờ ngươi định dùng cái gì đổi với bổn tọa?”
Năm tòa thành……Sắc mặt Thiên Đức đế lập tức xấu xí, bây giờ thành để hoàng thất phân phong càng ngày càng ít, bảo hắn ta lấy một lúc năm tòa thành, tựa như cắt thịt trên đầu quả tim của mình vậy. Hít sâu một hơi, ép bản thân thật tỉnh táo, khàn giọng nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Đan Y giơ ngón tay thon dài trắng nõn, ung dung chỉ vào Thần Tử Thích: “Là hắn.”
Tiểu kịch trường
Thiên Đức: ( ⊙ o ⊙) Thật bất ngờ, bán đất không bằng bán em trai á!
Thích Thích: Ngươi có ngu không đó? Ta vốn là của ngươi, ngươi đòi ít tiền của hắn cũng được mà!
Chim tiểu công: Ngươi vừa nói gì cơ?
Thích Thích: Ngươi có ngu không đó
Chim tiểu công: Sau đó một câu
Thích Thích: Ngươi đòi ít tiền của hắn
Chim tiểu công: Ở giữa ấy
Thích Thích: * ôm mặt*
=))) Ôi zồi ôi tiểu kịch trường….
P.s: Tác giả tả cảnh thật đẹp, mà dịch thì thật khổ huhuhuhu