“Vô liêm sỉ!” Chính Long đế phục hồi tinh thần, phẫn nộ quát. Một phi tần hậu cung, dám dâm loạn trẻ nhỏ, mà đối tượng bị dâm loạn này, còn là hoàng tử! Thật quá ghê tởm!
Những hoàng tử khác nhìn Thần Tử Thích vẫn đang khóc lóc, há mồm một lúc lâu cũng không khép lại.
Tam hoàng tử năm nay mười hai tuổi, đã là người hiểu chuyện, hiển nhiên hiểu ý tứ Thần Tử Thích nói, lấy tay huých nhẹ người nhị hoàng tử: “ Lần đầu đệ thấy chiêu quấy rối này đấy.”
Nhị hoàng tử là con trai Hoàng hậu, thoạt nhìn tao nhã lịch sự, liếc nhìn Tam hoàng tử, chỉ cười không nói.
“Phụ hoàng bớt giận, chuyện này có lẽ có hiểu lầm gì đó.” Đại hoàng tử mặt đỏ tai hồng ngập ngừng nói, nhịn không được khuyên bảo một câu.
Đại hoàng tử là con trai của Quý phi, cậu ta biết chiều nay mẫu phi gọi mẹ con Thần Tử Thích đi ngự hoa viên. Phi tần dâm loạn hoàng tử, đây là tai tiếng lớn. Lệ tần lại có quan hệ gần với mẫu phi, nếu thực sự bị định tội danh, tuyệt không có lợi cho mẫu phi.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tiểu thất bao nhiêu tuổi, nó biết gì chứ?” Chính Long đế liếc nhìn chú chym đang thả rông của Thần Tử Thích, tức giận ném vỡ chén trà trong tay.
“Ài, hoàng thượng đừng tức giận mà hại thân,” Đại tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế Hưng Yên vội vàng khuyên bảo, thân hình mập mạp lạch bạch chạy đến chỗ Thần Tử Thích, ôn hòa nhanh tay kéo quần cậu lên, sửa lại vạt áo. “Điện hạ có đau không?”
Thần Tử Thích nhìn lão thái giám vẻ mặt hiền hòa, vươn tay ôm cổ ông, chậm rãi lắc đầu.
Viên công công ngây người một lát, sắc mắt không khỏi càng ôn hòa.
“Lệ tần nương nương thích thân mật với hoàng tử, chỉ không biết đây có phải lần đầu….” Tam hoàng tử nói một câu ba phải như vậy, rồi ngậm chặt không nói thêm gì nữa. Cậu ta là con trai Đức phi, mà Đức phi thuộc phe cánh Hoàng hậu, tự nhiên sẽ vui khi xem người bên phe Quý phi gặp chuyện xui xẻo.
Chính Long đế tức giận phát run, ánh mắt chậm rãi liếc qua các hoàng tử khác.
Những hoàng tử nhỏ tuổi hơn đều không hé răng, ngay cả Cửu hoàng tử vốn không thích Thần Tử Thích, cũng câm nín. Theo hoàng đế thấy, đây chính là thái độ cam chịu.
“Chuyện ngày hôm nay, không ai được tiết lộ.” Chính Long đế hung ác vỗ bàn một cái, ra lệnh. Buổi tối hôm đó, Lệ tần liền bị giam lỏng.
Nhóm phi tần không rõ chuyện, lặng lẽ hỏi thăm, mới nghe nói chiều qua Lệ tần ức hiếp mẹ con Thường tiệp dư. Lời đồn vừa truyền ra, cả hậu cung đều kinh hoàng, không ngờ hoàng đế lại sủng ái Thường tiệp dư đến vậy!
“Ngươi nói sao? Hoàng đế muốn chặt ngón tay Lệ tần ư?” Quý phi nắm chặt quần áo tiểu thái giám, “Ngươi nghe ai nói?”
“Là Viên công công nói, ông ấy còn bảo nương nương đừng dính líu đến, kẻo liên lụy ạ.” Tiểu thái giám run rẩy, thời điểm cậu ta đi, hoàng đế đang đập đồ, như con sư tử nổi điên ở trong phòng, Viên công công cũng không dám đi vào.
Quý phi buông tiểu thái giám ra, suy sụp ngồi trên ghế, cắn môi trong lòng hoảng hốt.
“Kim cương chỉ?” Chính Long nhìn kết quả điều tra trước mắt, sắc mặt tái xanh. Kim cương chỉ là một môn công phu ngoại gia, khi phi tần vào cung sẽ không thể tra được. Nhớ đến hồi trước thích nhất đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Lệ tần, lúc được nàng ta nắm đến mất hồn, kết quả vậy mà là bàn tay từng luyện Kim cương chỉ, chỉ cần nàng ta thoáng dùng sức, long căn của hắn liền….
Nhớ đến thảm trạng giữa hai chân Thần Tử Thích, lại nhìn chén tào phớ mới được Viên công công bưng lên, Chính Long đế chỉ cảm thấy hạ thân đau lâm râm.
“Chặt hai ngón cái nàng ta, biếm làm Bảo Lâm, chuyển vào cung Vĩnh Lạc.” Chính Long đế đẩy chén tào phớ kia ra, không muốn ăn nữa.
Thần Tử Thích cũng không hề biết, bát nước bẩn mình hắt công hiệu đến thế, giờ phút này, cậu đang ngồi trên giường, bôi thuốc trị thương vào gốc đùi.
Vốn dĩ cậu có làn da trắng nõn, véo nhẹ sẽ liền tím, nhưng thật ra không có gì đáng lo. Chỉ có điều chym nhỏ bị xoa nắn hồng hồng, hơi bị khó trị. Đầu ngón tay dính thuốc mỡ, bôi lên mảng xanh tím non nớt kia, cảm giác lạnh lẽo lập tức từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu.
“Oái ——” Thần Tử Thích gào to một tiếng, ôm háng ngã lên giường. Hự, sao mà lạnh thế!
Lúc Đan Y nhảy lên khung cửa sổ, liền nhìn thấy hình ảnh Thần Tử Thích dùng một tay nắm chym nhỏ, bọc kín bằng áo ngủ.
Gian nan chịu đựng cảm giác lạnh lẽo kia, Thần Tử Thích thoải mái thở phào một hơi, dựa lên gối, cúi đầu nhìn xuống tình hình giữa hai chân, bèn trông thấy một con gà lông đỏ rực đang chễm trệ giữa hai chân mình.
“….” Thần Tử Thích trầm mặc một lúc, quơ cục lông phá đám này vào tay, “Hù ta giật thót á, còn tưởng chym rớt mất rồi.”
“Chíp!” Đan Y tức giận đập cánh, sao có thể coi bổn tọa là cái thứ kia chứ!
“Hai ngày nay mi chạy đi đâu thế?” Thần Tử Thích giày xéo bé chim đỏ, “Sao vẫn chưa mọc lông vũ vậy?” Gà con mới nở, năm ngày sau hẳn sẽ mọc lông vũ. Qua bao ngày rồi, mà con gà này vẫn chỉ có một lớp lông tơ, ngoài hai cọng lông chíp trên đầu, thì chẳng có tí tẹo cọng lông vũ nào khác.
Bé chim đỏ vặn vẹo người, chui ra khỏi lòng bàn tay Thần Tử Thích, nhảy lên giường, lại cắm chốt giữa hai chân Thần Tử Thích, nghiêng đầu ngó ngó vết thương trên gốc đùi cậu.
Bởi vì thuốc bôi lên đùi có tính dính dính, Thần Tử Thích chỉ có thể giạng hai chân, liếc một cái liền sẽ thấy hết trơn.
Vết thương này, nhìn là biết tự mình gây ra. Đan Y yên tâm, quay đầu nhảy qua một bên, lễ phép không nhìn thêm nữa.
“Điện hạ, có muốn dùng điểm tâm không ạ?” Phúc Hỉ ở ngoài gõ cửa.
Thần Tử Thích kéo chăn che kín hai đùi, gọi Phúc Hỉ vào. Hôm nay bởi vì ngốc tại cung Tử Thần rất lâu, bỏ lỡ cơm chiều, tối nay chỉ đành ăn chút điểm tâm chống đói.
Phúc Hỉ bưng một đĩa bánh gạo. Bánh gạo trắng nõn, rắc một lớp hoa quế đường, mới ăn vào, hương thơm đã nhanh chóng lan tỏa trong miệng.
“Từ hôm nay trở đi, điện hạ chỉ có thể ăn chay, ngài cố gắng nhẫn một chút…..” Bảy ngày sau chính là ngày Tế Thiên của mùa hạ, kể từ hôm nay tất cả hoàng tử phải ăn chay, ngày ngày đốt hương tắm rửa. Phúc Hỉ vốn định an ủi hai câu, nhìn thấy Thần Tử Thích ăn ngon miệng, lời an ủi này rốt cuộc vẫn không nói thốt ra được.
Xua tay để Phúc Hỉ ra ngoài, Thần Tử Thích xốc chăn, đưa đĩa điểm tâm lên giường, vừa há miệng ăn, vừa bón vào cái mỏ cho bé chim đỏ.
“Mi nói coi, vì sao cứ phải giữ gìn thân thể thơm mát cho lễ Tế Thiên này nhỉ?” Thần Tử Thích nắm một khối bánh gạo cho bé chim, đợi lúc nó đến mổ, lại vội vàng rụt về.
“Chíp!” Bé chim mổ trúng khoảng không, tức giận kêu một tiếng.
“Nghe nói là phải hiến tế cho Thần bảo hộ, lẽ nào sẽ cho hoàng tử làm tế phẩm sao, để Thần Minh hưởng dụng ư?” Càng nghĩ càng thấy đúng, Thần Tử Thích nhất thời lo lắng.
Có một năm trấn Cửu Như xảy ra ôn dịch, đạo sĩ nói do hà bá giận dữ, phải hiến tế một đôi đồng nam đồng nữ cùng ít tiền tài. Lúc ấy, bọn họ cho hai đứa bé ăn chay mấy ngày, tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến đạo quán. Sau này, cũng chẳng thấy hai đứa bé kia đâu nữa.
Đan Y ngẩng đầu, cọng lông chíp bông trên đầu lắc lư theo động tác, có thể để bổn tạo hưởng dụng, chính là phúc phận của ngươi đấy!
“Chíp…..”
Chưa nói xong một câu, cái mỏ vàng nhạt đã bị nhét một khối bánh gạo lớn, nhất thời không kêu được.
“Ha ha ha ha…..” Thần Tử Thích nhìn bộ dạng ngâu xi của con chim, cười lớn ngã vật xuống giường.
Ngày hôm sau, tin tức Lệ tần bị chặt hai ngón tay cùng tước vị phi, truyền khắp hoàng cung. Buổi sáng Thường Nga đi vấn an Hoàng hậu, nhóm phi tần rõ ràng khách khí với nàng hơn nhiều.
“Tiểu thất đang trong tuổi ăn tuổi lớn, xiêm y mặc mấy tháng đã nhỏ đi rồi. Chỗ ta có bốn cuộn gấm tuyết, muội cầm về cho tiểu thất dùng làm mấy bộ nội sam đi.” Hoàng hậu ôn hòa cười nói, khẽ nâng tay, cung nữ phía sau lập tức đem bốn cuộn vải đến.
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” Thường Nga được sủng mà sợ nhận lấy.
Quý phi ở bên cạnh cười lạnh: “Lục hoàng tử cùng thất hoàng tử tuổi xấp xỉ nhau, Hoàng hậu nương nương sao không thưởng cho Trình tiệp dư một cuộn vậy?”
“Thật không may, mấy cuộn khác bị Tử Kiên lấy hết rồi.” Hoàng hậu lôi nhị hoàng tử Tử Kiên ra làm bia, cười nói, “Bên quý phi chẳng phải cũng không ít hơn bổn cung sao, phần của Trình tiệp dư, cứ để quý phi đưa đi.”
Thường Nga nghe không hiểu những nữ nhân này nói lượn lẹo gì, chỉ cúi đầu nhìn bốn cuộn vải. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy chất vải mềm mại trơn mượt đến thế này, làm nội sam cho nhóc con kia, chắc chắn mặc thoải mái lắm đây.
Buổi sáng Thần Tử Thích thức dậy, lại không thấy bé chim đỏ đâu, cậu cũng mặc kệ, ăn mặc chỉnh tề rồi đến điện Xuân Hi.
Điện Xuân Hi ở phụ cận Đông cung, là địa điểm các hoàng tử phải ngày ngày đọc sách cùng luyện võ. Hiện giờ cả vương triều đều trọng võ khinh văn, chương trình học của hoàng tử cũng vậy. Buổi sáng tập võ, buổi chiều đọc sách.
Sáng sớm trước khi dùng bữa, phải đứng trung bình tấn nửa canh giờ.
Phụ trách dạy dỗ võ công cho hoàng tử, là hoàng thúc Tề vương của bọn họ. Tề vương thoạt nhìn trẻ hơn Chính Long đế một ít, mặc trang phục xanh nhạt, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nhóm tiểu hoàng tử đứng trung bình tấn.
“Hoàng thất Dự Chương, chỉ luyện một loại công pháp, một khi đại thành, có thể quét ngàn quân, phi thường dũng mãnh.” Tề Vương đưa quyển công pháp hoàng thất cho các tiểu hoàng tử mới đến.
Vương triều này, lấy tên Chương, có lẽ vì Thái tổ hoàng đế khởi sự tại Dự Chương, người trong hoàng thất đều tự xưng là Dự Chương thị.
“Hoàng thúc, đừng nói đại thành, biết đến bao giờ ta mới có thể có tiểu thành đây?” Tam hoàng tử không nhịn được xem mồm.
Từ năm ba tuổi cậu ta đã tập luyện công phu này, hiện tại đã tròn chín năm, nhưng chỉ mới tụ được ít nội lực. Cách cái việc đại sát tứ phương của hoàng thất, vẫn rất xa vời.
“Đó là vì ngươi tu luyện không đủ khắc khổ.” Tề vương mặt lạnh nói, bắt cậu ta tiếp tục đứng trung bình tấn.
A Mộc đứng cạnh Thần Tử Thích, tay ngắn chân ngắn căn bản không chống đỡ được, mới vừa đứng trung bình tấn không đến một khắc, đã liêu xiêu, phù phù một tiếng ngồi xuống đất. Tề Vương xách bé lên, cho nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục đứng tập.
Kết thúc chương trình học buổi sáng, tất cả hoàng tử đều mệt rã rời, chẳng có hơi sức nói chuyện, tất cả đều tự quay về tẩm điện nghỉ ngơi. Mới rời khỏi điện Xuân Hi, vạt áo Thần Tử Thích đã bị A Mộc kéo lại
“Ca ca, đệ có thể, về theo huynh không?” Bởi vì sáng nay tập quá lâu, hai chân A Mộc đã phát run, đi đường cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thần Tử Thích nhíu mày, ngẫm nghĩ: “Được, đến chỗ ca ăn ngon thôi.” Nếu quyết định nhận tiểu đệ rồi, ắt phải tặng ưu đãi cho tiểu đệ.
A Mộc được đồng ý, lập tức cười rộ chỉ thấy răng không thấy mắt. Trẻ con rất mẫn cảm, trong hoàng cung này, chỉ có Thần Tử Thích tỏ thiện ý với bé, không có cữu cữu bên cạnh, kề cận Thần Tử Thích sẽ làm bé cảm thấy an toàn hơn.
“Hắc Đản, huynh muốn đi cùng không?” Thần Tử Thích trông thấy Hắc Đản đi ngang qua, hô một câu.
Hắc Đản sững một lát, chậm rãi nói: “Đệ gọi huynh?”
Thần Tử Thích xấu hổ nhe răng, mồm miệng lanh quá, gọi luôn biệt danh mình tự đặt mất rồi. Hắc Đản hiện giờ là Lục hoàng tử, người t có tên tuổi hẳn hoi, là Thần Tử Mặc.
Cũng may Thần Tử Mặc không có để ý, cũng theo Thần Tử Thích đến cung Thanh Vân.
Thường Nga với Thần Tử Thích nhìn Hắc Đản với A Mộc ăn cơm nhoay nhoáy, cùng liếc nhìn nhau. A Mộc không ai chăm sóc, không có cơm canh ngon còn dễ hiểu, chứ tướng ăn tên Hắc Đản này sao cứ y như quỷ chết đói thế?
Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Rốt cuộc Tế Thiên là làm gì?
Chim tướng công: Dùng mùi hương cơ thể ngươi hiến tế cho Thần Minh.
Thích Thích: Hiến thế nào?
Chim tướngcông: Đa dạng lắm, có thể nằm im này, hoặc nằm úp cũng được, bla bla.
Thích Thích: Ồ …( ⊙ o ⊙)
Chim tướng công: Có điều nhớ xắt nhỏ bánh gạo một chút, nghẹn chết Thần Minh chính là trọng tội đó.
Thích Thích: Hả?
P.s: =)))))) Dám véo anh à? Anh sai boss đến chặt tay ~ Tên của Hắc Đản hay phết! Giờ mới nhận ra, công trong này bỉ bựa vãi, =))