Hành lang bệnh viện.
Phó Nhất Minh ngồi trên ghế chờ đối diện cửa phòng, laptop đặt trên đùi, anh tháo tai nghe kết thúc cuộc họp online.
Phía xa truyền đến tiếng bước chân, "Cậu ăn gì chưa?"
Phó Nhất Minh lắc đầu, gập laptop đặt sang một bên, tựa lưng về phía sau.
"Thay đồ rồi ăn chút gì đi." Trình Hi Sâm để túi giấy xuống ghế.
Phó Nhất Minh cầm túi giấy nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh đi vào bên trong.
Phòng bệnh VIP có đầy đủ tiện nghi, Trình Hi Sâm đặt đồ ăn lên bàn trong gian nghỉ được ngăn cách với phòng bệnh một bức tường.
Thời điểm nhận cuộc gọi của Hồ Dương Đông, nhóm bọn họ vừa mới rời bữa tiệc họp lớp ở hội sở.
Nghe giọng người đàn ông đầu dây bên kia, Hứa Lộ Triết tròn mắt nghi hoặc: "Ngày mai tận thế à?"
Sau khi nghe điện thoại, Phó Nhất Minh vội vàng lái xe rời đi.
Lúc tìm thấy Hồ Tử Hàm, cửa xe bị khoá từ bên trong, gọi mãi cũng không có động tĩnh, bọn họ bắt buộc phải phá cửa mới có thể đưa người ra ngoài.
Trình Hi Sâm vẫn nhớ rõ hình ảnh trên núi, Hồ Tử Hàm gục đầu vào vô lăng, khuôn mặt trắng không còn chút máu.
"Cậu có nghĩ tối qua con bé đã gặp được ai đó không?" Trình Hi Sâm nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Phó Nhất Minh rót một cốc nước ấm, nhấp vài ngụm xoa dịu cổ họng khô khốc.
"Không phải bọn chúng, năm đó có người đã ra tay trước Dương Đông, làm việc vô cùng sạch sẽ."
Trình Hi Sâm trầm mặc.
Người đang nằm trên giường bệnh kia rốt cuộc đã nhìn thấy gì để bị doạ thành như vậy?
Mệt mỏi tựa lưng vào sofa, Phó Nhất Minh nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt lạnh đi, sắc mặt tối như bầu trời trước cơn giông.
-
Giữa trưa Phó Nhất Minh rời tập đoàn lái xe tới bệnh viện.
Mở cửa phòng, bên trong là hộ lý đang dọn dẹp vệ sinh.
Nhìn giường bênh trống không, ấn đường anh nhíu lại.
"Anh là người nhà bệnh nhân?"
"Là tôi."
"Bệnh nhân lúc xuất viện khá vội nên để quên đồ, anh mang về giúp cô ấy đi." Hộ lý chỉ chiếc đồng hồ trên kệ cạnh giường.
Lấy đồng hồ đeo lên, Phó Nhất Minh nói cảm ơn rồi rời khỏi phòng.
Trở lại xe, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đáy mắt nhuốm màu u ám, anh cười khổ.
Cùng lúc đó, trong phòng Cục trưởng.
"Cháu nói tìm thấy dấu chân ở trong căn nhà hoang đó?"
"Vâng, đám tro vẫn ấm, chứng tỏ người vừa rời đi không lâu, hơn nữa dấu chân lại rất loạn, phía cầu thang là vết giày cao gót không thể sai được." Hồ Tử Hàm đưa điện thoại cho Cục trưởng Lý xem dấu vết được chụp lại.
Bạch Cảnh nhìn tấm ảnh trên màn hình, "Ý của cô bọn họ dừng ở đó để nghỉ chân, đích đến là một nơi khác nhưng cũng ở trên núi?"
"Cũng có thể là để đợi ai đó." Cô quay sang nói với Cục trưởng Lý, "Có lẽ cháu phải đi xác định một lần nữa."
Thời gian đang rất hạn hẹp, đã hơn một ngày trôi qua, Trần Nguyệt Cơ có thể là manh mối duy nhất để giải quyết vụ án này, bằng mọi giá phải tìm được cô ta.
"Hai người cùng tới đó đi."
"Vâng."
Rời khỏi phòng Cục trưởng, cả hai lên xe di chuyển tới căn nhà hoang trên núi.
Thời tiết giá rét của mùa đông khiến cho bầu trời dù là ban ngày cũng mang một vẻ âm u, thê lương và ảm đạm.
"Anh có thể đỗ xe ở một góc khuất không?" Hồ Tử Hàm nhìn màn hình, vạch hiển thị sóng điện thoại đã biến mất.
Không hiểu sao càng tới gần ngôi nhà, cảm giác bất an trong lòng cô càng mãnh liệt.
"Được, chúng ta sẽ phải đi bộ một đoạn đấy."
Bạch Cảnh đỗ xe ở một góc sườn núi có bụi cây dại khá lớn, nếu không tới gần sẽ không thể nhìn thấy.
Hai người vừa đi vừa cẩn thận quan sát.
Ngôi nhà được bao bọc bởi những hàng cây cao lớn, ánh sáng yếu ớt của mùa đông bị những tán lá cản lại khiến cho nơi đây toát lên một vẻ ma mị, nguy hiểm.
Nhẹ nhàng bước vào bên trong, đống tro và dấu chân vẫn còn đó.
"Cô chưa lên trên đúng không?" Bạch Cảnh nhìn về phía cầu thang.
"Ừm."
"Vậy giờ chúng ta lên?"
"Khoan đã!" Hồ Tử Hàm vội vã kéo Bạch Cảnh đứng gần cửa sổ chui vào gầm cầu thang.
"Sao thế?" Bạch Cảnh hạ tông giọng xuống mức thấp nhất.
"Có người."
Cô ngửi thấy mùi tanh rất nồng, tối qua không hề có mùi này, ngoài bọn họ ra chắc chắn còn ai đó đang ở đây.
Bầu không khí tĩnh lặng khiến cho tiếng bước chân trên sàn nhà rõ hơn bao giờ hết.
Âm thanh ngày một lớn, sau một lúc nó nhỏ dần rồi biến mất.
Hơn năm phút đồng hồ trôi qua, hai người ra khỏi gầm cầu thang.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho họ không khỏi giật mình, sàn nhà lốm đốm những dấu chân màu đỏ chói mắt. Là dấu chân máu!
Vết máu xuất hiện theo một chiều, chỉ về hướng cầu thang, chủ nhân của chúng đang ở trên tầng.
Hai người nhìn nhau không nói gì, im lặng lắng nghe âm thanh phía trên.
Tiếng lá xào xạc do gió thổi ngoài cửa rút cạn sự kiên nhẫn của Hồ Tử Hàm, cô di chuyển bước chân.
Bạch Cảnh đi lên phía trước, từng bước nhẹ nhàng tiến lên bậc cầu thang.
Tầng hai có ba căn phòng, tất cả đều chưa được lắp cửa, sau khi kiểm tra hai căn phòng không thấy gì, hai người đi về phía căn phòng còn lại.
Lại là mùi máu, nó toả ra từ bên trong.
Hồ Tử Hàm khẽ giật ống tay áo Bạch Cảnh, nhắc nhở anh ta cẩn thận bằng khẩu hình.
Bạch Cảnh chậm rãi nhấc chân, ánh mắt cẩn thận đánh giá xung quanh.
Cảm giác có người ở sau lưng, Hồ Tử Hàm quay đầu nhìn về phía sau, chẳng có ai.
Cô bước lên phía trước, khi tầm mắt dừng ở góc phòng liền thấy một người phụ nữ đang run rẩy cúi gằm mặt ngồi nép vào tường.
Bạch Cảnh tới gần cô ta. Hồ Tử Hàm nhíu mày, người này hình như có chút quen mắt.
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu, không lẽ...
Hồ Tử Hàm bước nhanh tới chỗ người phụ nữ, vén tóc cô ta sang một bên.
Quả nhiên, là Trần Nguyệt Cơ!
Kiểm tra vết thương trên người cô ta, có vài vết bầm ở mặt, da ở cánh tay và chân bị rách, miệng vết thương vẫn còn dính đất.
Hồ Tử Hàm đỡ Trần Nguyệt Cơ lên lưng Bạch Cảnh, ánh mắt quét qua bàn chân cô ta, tay khẽ khựng lại.
Lòng bàn chân chỉ có đất và bụi, dấu chân máu là của người khác!
Bọn họ đã kiểm tra hết những căn phòng trên tầng, hành lang không hề có vết máu, nhưng dấu chân rõ ràng hướng về cầu thang.
"Bạch Cảnh..."
Không thấy người bên cạnh trả lời, Hồ Tử Hàm ngẩng đầu định gọi anh ta, nhưng khi tầm mắt nâng lên, cổ họng cô nghẹn lại.
Đứng đối diện bọn họ, một người phụ nữ với mái tóc xoã rối tung, cơ thể cô ta như vừa tắm từ bể máu, toả ra một mùi tanh nồng khiến người ta đau đầu.
Hồ Tử Hàm chết lặng tại chỗ. Đây là hiện thực, nhưng đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô phía đối diện, không thể sai được...
Nó đã xuất hiện trong giấc mơ đó!
Bạch Cảnh nhìn người phụ nữ đứng đối diện, ánh mắt cô ta dữ tợn giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ ngay lập tức.
Anh ta đứng chắn trước Hồ Tử Hàm, móc chìa khoá trong túi quần đưa cho cô, "Hai người ra xe trước đi."
"Bỏ mạng ở đây không được tặng huy chương đâu."
"Cô đánh giá thấp tôi quá đó, tôi đã hứa với vợ tối nay sẽ về sớm rồi, không thể thất hứa được."
Bạch Cảnh nhét chìa khoá vào tay Hồ Tử Hàm, "Lái xe tới đây đón tôi, không còn cách khác đâu."
Đỡ Trần Nguyệt Cơ trên lưng anh ta xuống, cô nắm chặt lấy chìa khoá xe.
Dưới sự che chắn của Bạch Cảnh, Hồ Tử Hàm thuận lợi dìu Trần Nguyệt Cơ ra khỏi phòng.
Sau lưng vang lên tiếng va chạm, tốc độ dìu người bên cạnh xuống cầu thang tăng lên.
Sao lại không nghĩ đến trường hợp này chứ, biết vậy đỗ xe ở đây luôn cho rồi.
Ra đến cửa, Hồ Tử Hàm nhìn vết máu xuất hiện trên nền đất, nó chỉ về hướng ngược với đường bọn họ đi.
Nếu theo dấu vết này, là tiếp tục lên trên đỉnh núi.
Dìu người ra xe, nhét Trần Nguyệt Cơ vào hàng ghế phía sau, Hồ Tử Hàm thở hổn hển ngồi khởi động ô tô.
Lái xe tới gần ngôi nhà, cô nhanh chóng chạy lên tầng.
Người phụ nữ đang đè lên người Bạch Cảnh, Hồ Tử Hàm chạy tới đẩy cô ta ra.
"Đây là con người sao?"
"Anh thấy con người nào muốn ăn sống đồng loại chưa?"
"Tôi đang nằm mơ đúng không? Trên đời thực sự tồn tại thứ này?"
Sao có thể?
Trước kia cô cũng từng nghĩ như vậy, tuy nhiên có những điều ngay cả khi bản thân được tận mắt chứng kiến cũng khó mà chấp nhận.
Bạch Cảnh thực sự không muốn tin, nhưng người phụ nữ này vẫn luôn có những biểu hiện giống như một con thú bị kích động chỉ tập trung cắn xé mục tiêu.
"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu thêm người tới sẽ mệt đấy."
Tình hình hiện tại không cho phép bọn họ kéo dài thời gian, ưu tiên hàng đầu là đưa người dưới xe rời đi.
Trần Nguyệt Cơ xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc bọn bắt cóc đã để người lạc mất, vết thương trên cơ thể và bụi đất là minh chứng cho thấy cô ta đã chạy trốn.
Hiện tại chắn chắn chúng đang ráo riết tìm kiếm, nếu như chạm mặt thực sự không phải tình huống tốt.
Người phụ nữ điên cuồng lao tới đè lên người Hồ Tử Hàm. Hàm răng dính máu nhe ra muốn cắn vào cổ cô.
Bạch Cảnh lôi cô ta ra, đầu gối đè lên bắp đùi người phụ nữ, cố kìm chặt cơ thể đang giãy giụa xuống nền xi măng.
Hồ Tử Hàm chạy sang phòng bên cạnh cầm tấm lưới trong đó xé thành nhiều mảnh, buộc lại với nhau thật chặt rồi quấn nó quanh cơ thể người phụ nữ.
Sau khi trói người thành công, cả hai nhanh chóng xuống tầng rời đi.
Mặc dù rất muốn đưa người phụ nữ kia theo nhưng sức lực cô ta quá lớn, sợi dây đó sớm muộn cũng bị xé rách, bọn họ không thể mạo hiểm.
Đi được đoạn dài hai người gặp một đoàn xe từ phía dưới đi lên, tốc độ của họ khá nhanh, giống như rất vội vàng.
Hồ Tử Hàm nhìn về phía sau thông qua gương bên ngoài.
Đoàn xe sau khi lướt qua bọn họ một đoạn liền dừng lại, chúng đang có ý định đổi hướng.
"Ngay từ đầu cô đã đoán được Trần Nguyệt Cơ không phải hung thủ đúng không?"
"Có đoán ra nhưng không chắc chắn."
Sự xuất hiện của Trần Nguyệt Cơ và người phụ nữ trong căn nhà đó có vấn đề.
Cô ta không hề tấn công Trần Nguyệt Cơ, suy nghĩ này được khẳng định ở việc người phụ nữ đã lên tầng trước bọn họ, nhưng lại không hề có một cuộc tấn công nào xảy ra.
"Tình huống hôm nay..."
"Chúng ta đã tìm thấy người đang mất tích, chỉ vậy thôi." Bạch Cảnh chăm chú nhìn phía trước, giọng thản nhiên.
Hồ Tử Hàm liếc anh ta một cái, điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái rồi tiếp tục nhìn gương chiếu hậu ngoài xe.
Đoàn xe vẫn bám theo phía sau, bởi vì phải quay đầu cho nên bọn họ cách hai người một đoạn.
Nhìn một lúc, những hàng cây bên đường mờ dần, mí mắt cô từ từ sụp xuống.
-
Bệnh viện thành phố.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, một nhóm người vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm kiếm ai đó.
Hồ Tử Hàm ngước mắt, bọn họ đang đi về phía này.
"Hai người không sao chứ?"
"Không sao, đã báo với Cục trưởng chưa?"
"Báo rồi, ông ấy đang đợi hai người."
Bạch Cảnh đứng dậy vỗ vai người đàn ông đứng trước mặt, "Được, vậy chúng tôi đi trước."
Rời khỏi bệnh viện, hai người trở lại Cục cảnh sát.
"Cháu cảm thấy bọn họ có mối quan hệ?"
"Vâng, Trần Nguyệt Cơ đã ở trên đó từ trước, nhưng cháu chắc chắn những vết thương trên người cô ta là do bị ngã và chống cự bọn bắt cóc, hoàn toàn không có vết cắn xé." Hồ Tử Hàm khẳng định.
Cục trưởng Lý trầm mặc, nhìn hai người đứng trước bàn, trên mặt ai cũng mang theo sự mệt mỏi, ông thở dài, "Được rồi, tạm thời chờ người tỉnh lại rồi tính, hôm nay vất vả rồi, để tiểu Cảnh đưa cháu trở về đi."
"Vâng."
Sáng nay Hồ Tử Hàm bắt taxi từ bệnh vện qua đây, Bạch Cảnh nói xe của cô đã được đội cứu hộ đưa đi.
Chiếc xe dừng trước cổng, tháo dây an toàn, Hồ Tử Hàm nói cảm ơn rồi xuống xe đi vào bên trong.
Sau khi vào nhà, thay dép bông trong tủ, cô mệt mỏi lên phòng.
Tắm xong, Hồ Tử Hàm nằm lên giường, mặc kệ mái tóc ướt đang quấn trong khăn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cô cảm nhận cạnh giường hơi lún xuống. Có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán giống như để đo nhiệt độ rồi nhẹ nhàng nhấc đầu cô lên tháo khăn quấn tóc.
-
Hôm sau, Hồ Tử Hàm tỉnh dậy vào buổi trưa.
Rửa mặt và thay đồ xong, cô kiểm tra tin nhắn trên điện thoại rồi xuống nhà.
Mùi thức ăn toả ra từ trong bếp, Hồ Tử Hàm đi tới máy lọc nước rót một cốc nước ấm.
Hồ Dương Đông bê hai đĩa cá hồi đặt lên bàn ăn, liếc cô một cái rồi quay người đi vào bếp.
Hồ Tử Hàm: "..."
"Ngủ tới ngốc luôn rồi?" Anh bưng hai bát canh đi tới bàn ăn.
Hồ Tử Hàm uể oải kéo ghế.
Hồ Dương Đông ngồi xuống phía đối diện, để thìa vào bát canh của cô rồi bắt đầu ăn cơm.
Dùng bữa xong hai người đi làm việc riêng của bản thân, từ đầu đến cuối không ai nói thêm một câu.
Hồ Tử Hàm ở trong phòng làm việc đọc tài liệu Cục cảnh sát gửi qua hộp thư, rất nhiều thông tin nhưng không có thứ cô cần.
Bản sơ yếu lý lịch của Trần Nguyệt Cơ mà Hồ Dương Đông tra được trong cũng không có phần thông tin về gia đình.
Khoé miệng khẽ nhếch lên, Hồ Tử Hàm tựa lưng về phía sau, ngón tay gõ lên bàn theo từng nhịp.
Làm việc cũng sạch sẽ đấy.
Phía cửa truyền tới tiếng động, Hồ Dương Đông đẩy cửa bước vào.
Anh đặt ly sữa lên bàn làm việc rồi ngồi xuống sofa.
Hồ Tử Hàm cầm ly sữa nhấp một ngụm, ánh mắt quét qua khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông rồi nhanh chóng chuyển về màn hình máy tính.
Cô biết anh đang tức giận.
Hồ Dương Đông và cô đều là những người không thích thể hiện cảm xúc.
Hồ Tử Hàm biết anh luôn đứng sau dung túng cho mọi việc làm của cô.
Mặc dù ngoài mặt tỏ ra khó chịu, đôi lúc còn nói lời châm chọc nhưng sau lưng người này sẽ âm thầm giải quyết mọi phiền toái giúp cô.
Duy nhất chỉ có chuyện liên quan đến sức khoẻ anh không bao giờ chấp nhận thoả hiệp.
"Em cùng đoàn cảnh sát lên đó nhưng vì nhiều sương mù nên tầm nhìn bị hạn chế..."
"Một thân một mình lang thang trên núi giữa đêm, em có từng nghĩ tới nếu như không bắt được sóng hoặc ở một nơi xa lạ nào đó thì chuyện gì sẽ xảy ra không?"
Hồ Tử Hàm trầm mặc.
Mỗi tiếng gõ vào cửa sổ khi đó giống như một nhát dao đâm xuống trái tim cô, cảm giác bí bách đến khó thở lúc ấy tới giờ vẫn chưa biến mất.
Hồ Dương Đông nhìn mô hình cây hoa mộc lan trắng được lắp từ nhiều mảnh lego trên bàn, đây là quà sinh nhật anh đặc biệt nhờ một người bạn chuyên về chế tạo đồ chơi làm riêng cho cô.
"Bốn năm trước bởi vì dung túng em làm theo ý mình cho nên mới xảy ra chuyện." Anh đưa tay chạm vào những bông hoa li ti được chế tác tinh xảo, "Lu Lu, đừng biến 'nhà tư bản già' này thành người thất hứa."
Hồ Dương Đông biết trên con đường mà Hồ Tử Hàm chọn, an toàn là một thứ rất xa xỉ.
Thế nhưng cho dù trước hay sau khi bước chân vào đó, cô mãi là nhóc con mà anh bao bọc, nâng niu trong lòng bàn tay, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.