Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 53: Báo ứng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh Hảo
Người đàn bà chanh chua mắng chửi không ngừng ở dưới lầu, trên miệng giống như có lắp máy mắng chửi lời lẽ bẩn thỉu vậy, chửi mà hơi thở không hề ngắt quãng cứ bắn liên thanh không dứt, năng lực chuyển sang từ mới cũng rất mạnh.
May mà bảo vệ cũng không phải ngồi không, thấy sức chiến đấu của bà ta dữ dội như thế bèn nói đôi câu vào trong bộ đàm kêu thêm hai người tới giúp, chốc lát đã bắt được bà ta đuổi ra ngoài.
Tiếng oanh tạc kia ở bên tai dần dần khuất xa, còn Chu Lộc giống như cây cột vẫn đứng ngây ngốc ở đó không động đậy.
Tống Loan Loan không phải là người nhẫn nại, đứng đó một lát rồi nhìn Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng cảm thấy lúng túng không biết nên làm thế nào.
Tống Loan Loan không ngừng làm mấy động tác ám hiệu, lúc thì kéo vạt áo Nguyễn Kiều, lúc thì chọt eo Chu Lộc.
Ba người đang đứng trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định xoay người giả vờ thản nhiên quay về chỗ của mình.
Không ngờ các cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong thì phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Hoan nghênh đến với Vương Giả Vinh Diệu, còn 5 giây nữa là bắt đầu trận đấu.”
Nguyễn Kiều: “…”
Chu Lộc: “…”
Tống Loan Loan: “…”
Trần Dương Dương tỏ vẻ điềm nhiên xoay ngang điện thoại bắt đầu chơi game, nhân vật anh hùng trong game mà cô ta chọn là Mễ Nguyệt, giọng nói của Mễ Nguyệt khá là lẳng lơ, vừa mở miệng chính là câu: “Chinh phục được đàn ông cũng chính là chinh phục được cả thế giới.”
Nguyễn Kiều không thể nào không khâm phục Trần Dương Dương, thật đúng là có con tim sắt đá.
Lúc này trong phòng ngủ cũng không thích hợp phát ra động tĩnh gì nữa, nên Chu Lộc không nhờ Nguyễn Kiều giảng đề tiếp, Nguyễn Kiều cũng trèo lên giường lặng lẽ bắt đầu ngủ bù.
Tục ngữ nói đúng, chuyện tốt không truyền ra ngoài nhưng chuyện xấu sẽ truyền xa nghìn dặm.
Người phụ nữ trung niên cao quý kia mắng chửi 10 phút ở dưới lầu, đến tối, cả diễn đàn Nam Đại đã truyền khắp chuyện này, mỗi lần làm mới trang chủ là sẽ có mấy bài post thảo luận liên quan đến.
Nguyễn Kiều không hơi đâu quan tâm, nhưng Hứa Ánh thích nhất là bát quái.
Cô ấy vừa đến trường chưa được bao lâu thì đã lôi kéo Nguyễn Kiều đi ăn cơm, việc đầu tiên chính là tám chuyện về Trần Dương Dương ở phòng ngủ của các cô.
Hứa Ánh với vẻ mặt tò mò hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc có đúng như trên diễn đàn đã nói hay không?”
“Trước kia tớ cứ nghĩ nhà cô ta cực kỳ có tiền, mấy nhãn hiệu khác thì tớ không biết, nhưng những nhãn hiệu in logo như LV, Dior nè thì tớ biết đó, không phải lúc trước tụi mình cùng học chung môn tâm lý sao, tớ thấy cô ta xách toàn mấy túi của nhãn hiệu lớn, hơn nữa mấy bộ đồ mặc trên người nhìn qua rất đắt đó.”
Nguyễn Kiều nâng mắt: “Trên diễn đàn đã nói gì?”
“Chính là…” Hứa Ánh khựng lại, nhìn quanh bốn phía rồi đè thấp giọng kề sát vào cô, “Có người nói cô ta được người khác bao nuôi, hôm nay có người đến dưới lầu phòng ngủ của các cậu làm ầm một trận, cậu không biết sao?”
Nguyễn Kiều trả lời: “Có biết.”
Hứa Ánh: “Thì đó, trên diễn đàn có người nói cô ta lúc học cấp ba đã thế rồi.” Giọng của cô ấy lại đè thấp xuống một tí, “Trường cấp ba của cô ta đứng hạng thứ mười mấy, dù sao cũng không phải là một trường tốt gì, có người đồn rằng thời cấp ba có một gia đình giàu có đưa cho cô ta năm vạn để phá t.rinh đó.”
“Còn nữa, có người đăng tấm hình giường chiếu nửa người trên của cô ta lên diễn đàn.”
Tay đang gắp thức ăn của Nguyễn Kiều dừng lại giữa không trung.
Hứa Ánh giải thích: “Chính là đang dắp chăn nằm cùng với người con trai trên giường, trong khách sạn đều dùng chăn mền màu trắng, tựa đầu vào giường trông rất thân mật, trên diễn đàn có hình đó, tớ tìm cho cậu xem nha.”
“Không… không cần đâu.”
Nguyễn Kiều nhất thời hoang mang.
Hứa Ánh còn tiếp túc tám: “Bình thường cô ta giở thói kêu căng làm gì, tớ không nhìn nổi điệu bộ ghê tởm đó, cô ta còn mặt nặng mày nhẹ với cậu ở phòng ngủ nữa, phục cô ta luôn đấy, còn có thể giả bộ xem mình như là thiên kim tiểu thư.”
Nguyễn Kiều không nghe rõ những lời ở phía sau, cô hơi mất tập trung.
Buổi tối Trần Dương Dương còn đang ở phòng ngủ, không phải chơi game thì cũng đang chat weixin, nhìn dáng vẻ của cô ta như người không có việc gì xảy ra.
Cô ta tự tại nhưng những người khác trong phòng ngủ không tự do như thế được, nếu không tán gẫu thì mấy người khác chỉ có thể lên giường đi ngủ sớm một tí.
Buổi chiều Nguyễn Kiều có ngủ một lúc nên đến tối không hề thấy buồn ngủ tí nào, vào lúc Nguyễn Kiều định gửi tin weixin cho Lâm Trạm thì đột nhiên có một món đồ được ném từ trong lỗ điều hòa.
Nguyễn Kiều sựng một lúc rồi ngồi dậy xem.
Là bịt mắt hơi nước.
Cô rất nhanh nhận được tin nhắc của Lâm Trạm.
Ớt Chỉ Thiên: [Ngủ sớm một tí, không phải ngày mai em đi phỏng vấn chiêu sinh sao?]
Nguyễn Kiều trả lời tin nhắn rất nhanh.
Sadako không quên người đào giếng: [Anh đang ở phòng ngủ à?]
Đáp lại cô là tiếng gõ khe khẽ từ đầu tường bên kia.
Sadako không quên người đào giếng: [Không phải chuyển ra ngoài rồi sao?]
Ớt Chỉ Thiên: [Vẫn là phòng ngủ tốt hơn, cách em một bức tường giống như đang cùng chăn gối với em vậy, một mình ngủ không được.]
Sau đó anh còn gửi một sticker cười xấu xa.
Nguyễn Kiều đỏ mặt, theo bản năng nhìn vách tường, cô còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Lâm Trạm ở bên kia là gì.
Ớt Chỉ Thiên: [Nhưng mà tốt nhất mấy ngày nay em nên dọn ra ngoài ở với anh, nghe nói Trần Dương Dường xảy ra chuyện rồi, con người một khi bị kích động thì chuyện gì cũng đều làm được, em không hợp với cô ta nên nếu cô ta phát điên, ai mà biết có thể làm ra chuyện gì chứ.]
Thật ra Nguyễn Kiều cũng rất lo điều này.
Nhìn qua trông Trần Dương Dương điềm nhiên ung dung, nhưng dựa theo tốc độ truyền tin thế này, chưa tới hai ngày thôi là cả Nam Đại đều biết đến, cũng không biết Trần Dương Dương có trở thành một Biên Nguyệt không nữa.
Thỏ con bị dồn ép còn biết cắn người, huống hồ Trần Dương Dương cũng không phải là chú thỏ trắng, lỡ như giống kiểu sát nhân giết bạn chung phòng như trong tin tức xã hội gì đó… nghĩ đến điều này, Nguyễn Kiều rùng mình một cái, càng lúc càng không ngủ được.
Sadako không quên người đào giếng: [Ngày mai hẵng nói, anh nói chuyện với em một lúc nha, bây giờ em không ngủ được.]
Kết thúc cuộc nỏi chuyện, cả đêm Nguyễn Kiều vẫn không ngủ được.
Đều tại Lâm Trạm cả! Muốn lừa gạt cô dọn ra ngoài ở đến phát rồ lên.
Trần Dương Dương còn chưa làm gì nhưng Nguyễn Kiều đã bị anh dọa sợ dến cảm thấy tối nay Trần Dương Dương sẽ giết hết tất cả để trút giận.
Buổi tối vốn dễ suy nghĩ nhiều, cô nào dám ngủ chứ, lúc nào cũng vểnh tay chú ý đến nhất cử nhất động của Trần Dương Dương, cô ta chỉ trở mình thôi thì toàn thân cô cũng căng thẳng theo.
Cả đêm không ngủ, sáng sớm, Nguyễn Kiều xách cặp da chạy ra ngoài, vừa ra khỏi phòng ngủ thì cô thấy Lâm Trạm đi ra rót nước.
Hai người đều không ngủ, dưới mắt đều có bọng mắt nhàn nhạt, nếu không phải tối hôm qua ngủ ở phòng thì nhìn dáng vẻ vào sáng sớm này của hai người, không biết chừng còn tưởng bọn họ làm vận động gì đó cả đêm.
Lâm Trạm uống nước ấm rồi hỏi: “Quả Hồng muội muội, không phải em nói sáng hôm nay không có tiết sao?”
Nguyễn Kiều trừng anh, “Đều tại anh đó, anh cứ hù dọa em thì làm sao em có thể dám ở phòng ngủ nữa chứ.”
“Em định đi đâu thế?”
Nguyễn Kiều tức giận, giọng rầu rĩ, “Đến phòng tự học ngủ một lát.”
Lâm Trạm khẽ bật cười, trở về phòng ngủ lấy chìa khóa đưa cho Nguyễn Kiều.
“Chìa khóa nhà anh, quét thẻ ra vào, em đến nhà anh ngủ đi.”
Nguyễn Kiều nhìn nhìn, không nhúc nhích.
Lâm Trạm trực tiếp nhét chìa khóa vào trong tay cô, giọng điệu uể oải, “Đặc biệt cho em đó, nếu phòng tự học hết chỗ hoặc muốn nghỉ ngơi thì em có thể đến bất cứ lúc nào, cũng không xa nữa, chạy một chiếc xe đạp ofo ở dưới lầu mất năm phút thôi là đến rồi, đi đi, anh trở về giường ngủ một lát.”
Nguyễn Kiều nhớ chiếc giường kia của Lâm Trạm cực kỳ êm, rất có sức hấp dẫn đó nhỉ.
Nghĩ ngợi hai phút, cô quyết định nghe theo Lâm Trạm, đạp một chiếc xe ofo đến nhà anh ngủ.
Giường của anh êm thật, còn rất lớn nữa, lăn tới lăn lui cũng sẽ không rớt xuống giường.
Nguyễn Kiều mới để ý đầu giường anh còn đặt một khung hình bằng gỗ, trong hình là tấm chụp chung của hai người ở chợ phiên Cam Bái Xung, trông cứ như đã già vậy.
Trong lúc bừng tỉnh… có loại ảo tưởng đây là nhà mình vậy.
Nguyễn Kiều khẽ cười, trùm kín chăn, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Ngủ một giấc đến trưa, Lâm Trạm giống như đang đào măng tre kéo cô dậy từ trên giường.
Nguyễn Kiều mơ mơ màng màng, cảm thấy Lâm Trạm đang lảm nhảm bên tai gì đó.
Mãi đến khi cô nghe thấy hai từ mấu chốt “chiêu sinh”, “Bộ học tập” thì mới chợt bừng tỉnh từ trong cơn buồn ngủ, 12 giờ rưỡi phải đến Bộ học tập phỏng vấn chiêu sinh đó.
Cô vội vàng ăn hai miếng bánh mì rồi nhờ Lâm Trạm chở tới trường.
Năm trước Nguyễn Kiều còn đứng đó chịu những thử thách của đàn anh, đàn chị, năm nay đổi lại là cô đi thử thách người khác, vẫn chưa quen với công việc này lắm.
Tân sinh viên của năm nay dường như vô cùng hoạt bát, họ muốn tìm đến Bộ học tập là để phụ giúp, không cần thiết phải biểu diễn tài nghệ gì, nhưng vẫn không ngăn nổi một số đàn em cứ khăng khăng muốn biểu diễn hip hop, trình bày ca khúc rock and roll.
Nhất là có người dẫn đầu, các sinh viên xếp hàng đợi phỏng vấn ở phía sau nghĩ rằng đều phải trình diễn nên bắt đầu loạn hết cả lên.
Sau nửa tiếng oanh tạc, Nguyễn Kiều và các bạn “phỏng vấn” khác có hơi kiệt sức, bàn bạc tỏ vẻ buổi phỏng vấn ngày mai phải ra quy định ngay từ lúc bắt đầu, mỗi người chỉ có ba phút, tuyệt đối không có bất kỳ biểu diễn tài năng gì.
Mọi người trò chuyện đôi câu, Nguyễn Kiều còn phải trở về phòng ngủ lấy sách, buổi chiều có tiết.
Trên đường trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều cảm thấy đầu mình như có một đống bùn nhão, choáng váng làm sao.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới trong thẻ lấy nước của mình đã hết tiền, nơi nạp thẻ mình vừa mới đi qua hình như không có ai.
Cô định quay lại nạp thẻ.
Ai dè lúc xoay người lại, cô chạm phải một người, đầu đụng vào trên cánh tay vừa giơ lên của người ta, trên tay có một chiếc vòng bằng vàng nên đụng vào khiến đầu cô khá đau.
Cô ôm đầu, vội bước sang bên cạnh xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi ạ.”
“Cô là con gái nhà ai mà không biết nhìn đường hả.”
Nguyễn Kiều vẫn cúi thấp đầu không ngừng xin lỗi.
Chắc là người đó có việc nên không so đo với cô.
Nhìn bóng bưng đi xa, cơ thở phào nhẹ nhõm.
Khi đang chờ thẻ nạp tiền, cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lúc nãy cô không thấy rõ người đó, nhưng chắc chắn một điều là người phụ nữ này không phải là sinh viên, càng không phải là giáo viên, cách ăn mặc không hề giồng.
Nhưng giọng nói này… nghe hơi quen tai.
Rất nhanh đã đến lúc Nguyễn Kiều nạp thẻ, cô chuyển 20 đồng vào trong thẻ, trong thời gian đợi giao dịch thành công thì cô đột nhiên nhớ lại quý bà trung niên chửi đổng ở dưới lầu phòng ngủ vào ngày hôm qua.
Hình như giọng khá trùng khớp, còn có đôi giày cao gót màu đỏ kia, đế gót rất cao…
Nghĩ đến việc này, Nguyễn Kiều cảm thấy không ổn, tim cứ nhảy bình bịch.
Cô rút thẻ ra vội vàng chạy vào tòa phòng ngủ, trên đường đi còn gọi điện thoại cho Tống Loan Loan và Chu Lộc, hai người không có ở phòng ngủ.
Không biết Trần Dương Dương có ở đó không, Nguyễn Kiều do dự nhưng vẫn muốn nói cho Trần Dương Dương biết, nhưng di động không có ai nhấc máy.
Khi cô đến dưới lầu phòng ngủ thì không phát hiện ra điều bất thường, nhưng cảm giác bất an càng mãnh liệt hơn, lên đến lầu bốn, còn chưa đi vào phòng thì cô chợt nghe thấy tiếng tranh cãi dữ dội.
Mới vừa đến cửa phòng ngủ thi chợt có nguyên thao nước hắt ra ngoài.
Nguyễn Kiều còn chưa phản ứng kịp thì toàn thân đã bị ướt nước lạnh.
Sau đó là tiếng chửi rủa chói tai của người phụ nữ: “Trần Dương Dương, mày là con kỹ nữ không biết xấu hổ, còn dám hắt nước tao nữa hả! Mày là kẻ thứ ba mà còn tỏ ra mình rất tài giỏi nữa ư!”
Trần Dương Dương cũng không yếu thế, cười lạnh một tiếng: “Bà thím, ai là người không biết xấu hổ hả, là chồng của bà đó, suốt ngày cứ quấn tôi muốn chết, tôi còn chưa đi báo cảnh sát ông ta quầy rối nữa đó! Quần áo, túi xách, giầy dép, không phải ông ta mặt dày khăng khăng tặng tôi sao? Bà nhìn bà xem, kiểu loại gì đây, hoa tàn ít bướm còn ra vẻ chị đại chanh chua, ai không biết xấu hổ hả, ai mà coi trọng chồng bà chứ, hai vợ chồng bà không xứng để xách giày nữa!”
Hai người họ ầm ĩ trong phòng ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến Nguyễn Kiều vô tội bị hắt nước đứng ngoài phòng ngủ.
Nguyễn Kiều hơi mông lung.
Nhìn thấy hai người ầm ỹ sắp bắt đầu đánh nhau trong phòng ngủ, bà thím quơ lấy một cái hộp trên bàn ném Trần Dương Dương, Trần Dương Dương còn ác hơn, trực tiếp cởi giày đập người ta.
Nguyễn Kiều chưa bao giờ trông thấy cảnh chỉ xuất hiện trên TV này, chân hơi mềm đi, lòng hơi hoảng loạn, nhưng cô vẫn tiến về trước hai bước nâng cao giọng, “Này, hai người đừng ầm ỹ nữa! Đừng có đánh nhau!”
Hai người hoàn toàn không nhìn cô, mắt điếc tai ngơ với cô.
Phần lớn mọi người đều đi học rồi, tình cờ có mấy bạn bỏ học trốn ở phòng ngủ, lúc này đi ra xem náo nhiệt nhưng không có ý muốn tiến lên giúp.
Nguyễn Kiều sắp tuyệt vọng rồi, hai người đánh nhau thì đánh nhau, tại sao phải dùng đồ của mình để đánh chứ, lúc nãy bà thím kia còn quăng hộp băng dán của cô nữa.
Một giây sau, bà thím lại cầm một hộp bút máy buộc kiểu thắt giày bằng nơ màu hồng sắp ném về phía Trần Dương Dương.
Nguyễn Kiều nhìn thẳng, đồ bà ta đang cầm là cây Pelikan mà mình không nỡ dùng!
Đầu cô nóng lên xông thẳng tới, muốn giành lại đồ của mình.
Nguyễn Kiều xuất hiện quá đột ngột nên chiếc giày cao gót trong tay Trần Dương Dương đang đập tới không kịp thu lại, gót giày cao 10cm đập thẳng lên trên bả vai.
Một cơn đau truyền đến.
“Này, Nguyễn Kiều!”
Khi Lâm Trạm nghe được tin tức chạy tới phòng y tế thì Chu Lộc đang ở bên cạnh Nguyễn Kiều, hai tay nhét vào túi.
Thấy Lâm Trạm đi qua, Chu Lộc khẽ nghiêng người, giọng nhàn nhạt: “Giao cho cậu.”
Cả người Nguyễn Kiều còn ướt sũng, bác sĩ đang bôi thuốc khử trùng cho cô.
Trần Dương Dương xuống tay khá mạnh, bả vai cô chẳng những bị bầm tím mà còn không ngừng ra máu.
Mỗi lần bông băng chạm vào một cái là truyền đến một trận đau như kim chích.
Thấy Nguyễn Kiều cau mày, Lâm Trạm tiến lên nhìn miệng vết thương, thấy tay không bị sao nên bình tĩnh lại được chút.
Thấy dáng vẻ Nguyễn Kiều oan ức, lửa nóng trong lòng anh không biết bốc lên từ đâu, mở miệng chất vấn: “Không phải bình thường em rất thông minh sao? Mấy người đó muốn đánh thì cứ để người ta đánh, em đi lên làm gì, em tính làm thánh mẫu sao, quan hệ giữa em và Trần Dương Dương tốt lắm à? Cô ta làm kẻ thứ ba bị người ta đánh là đáng đời, đó là báo ứng của cô ta.”
Nguyễn Kiều vô cùng đau đớn, không có hơi sức đâu mà cãi với anh, “Em cũng không muốn quan tâm, nhưng đánh nhau còn dùng đồ của em… Nếu em không ngăn lại thì garage kits (*) của Loan Loan và bút máy của em đều bị hỏng hết rồi.”
(*) Hiểu nôm na ý nghĩa là “mô hình gia công tại nhà”, thường được đúc từ nhựa PVC, đôi khi cũng làm từ resin (hình bên dưới).
“?” Lâm Trạm không hiểu đường truyền trong não của cô, “Hỏng thì mua cái khác, đồ mà hai người đó quăng hỏng thì tìm hai người đó bồi thường không phải được rồi sao.”
“Nhưng mà…”
Lâm Trạm trực tiếp cắt ngang lời cô, không có ý thương lượng nói thẳng, “Được rồi, được rồi, em nín cho anh, lát nữa thu dọn đồ đạc dọn về nhà của anh.”
XXXyVXa_57457174jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.