Hàm Thê Tiền Đa Đa

Chương 3:




“Đến giờ tý, cô bé lọ lem cùng chiếc xe bí đỏ trở về nguyên dạng, thừa dịp hoàng tử không chú ý, nàng lén đi ra bằng cửa sau , cho đến khi vương tử biết được thì chỉ còn lại một chiếc giày thuỷ tinh, chàng cầm chiếc giày thuỷ tinh của cô gái trong tay, đem đến từng nhà để các cô nương yếm thử …”
“Vậy hoàng tử có tìm được cô nương ấy không ?”
Mấy nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi quên cả công việc của mình, nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa, muốn được nghe kết cục của câu chuyện xưa
“Hoàng tử phái người đến từng nhà, cuối cùng cũng tìm được nhà của cô bé lọ lem, nhưng nàng lại có tới hai tỷ tỷ rất ác độc, mơ mộng từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, thế nhưng chân lại quá mập không thể mặc vừa chiếc giày …”
“Đáng ghét, vương tử nhất định sẽ không coi trọng các tỷ tỷ ác độc của cô bé lọ lem” Tô Nịnh Nhi lên tiếng, nàng là người nhỏ tuổi nhất nhưng lại rất thích nghe những câu chuyện kỳ quái mà nàng kể
Tuy rằng trên dưới đều truyền, Tiền Đa Đa chính là nương tử sủng vật do vương gia đem về, thân phận xấu hổ, địa vị không rõ, vương gia đều ngầm nói, nếu là nàng làm sai chuyện gì cho dù lớn nhỏ cũng phải chỉnh nàng thật nặng
Nhưng ở chung vài ngày, bọn người hầu đều phát hiện nàng thật sự không phải con người điêu ngoa như vậy
Chẳng những lòng nàng thiện lương, vui vẻ với người khác, còn thường xuyên kể chuyện cho các nàng, thoả mãn tâm tư của người khác
“Cô bé lọ lem sau này có một cuộc sống hạnh phúc cùng với hoàng tử của nàng, lại nói tiếp, có thể gả cho lục vương gia chính là tâm nguyện của tất cả nữ nhân a”
Liên nhi nghe xong câu chuyện, kìm không được lộ vẻ mặt ước ao, nghĩ đến một ngày có thể lọt vào mắt xanh của lục vương gia, chỉ cần ngài thu mình làm thiếp thôi cũng sướng rồi .
“Đúng vậy đúng vậy, lục vương gia chẳng những quyền cao chức trọng, khuôn mặt lại còn anh tuấn, không biết đã làm mê đắm bao nhiêu cô nương trong thành, nếu có thể được vương gia lấy làm thiếp, bỏ đi 20 năm cũng không có gì “
“Đáng tiếc chúng ta không có phúc đó, có thể trà trộn vào lục trong vương phủ làm nha hoàn, thỉnh thoảng được Vương gia nghía mắt một cái đã thỏa mãn lắm rồi ……”
Vài tiểu nha đầu bắt đầu nói lên ý nghĩ của mình, chỉ riêng có Tiểu Vũ là lặng lẽ lắc đầu, trải qua vài ngày ở chung, nàng mới biết tất cả thị nữ ca ca làm việc trong vương phủ đều xem lục vương gia như là thần tượng vậy
Trải qua tìm hiểu, nàng biết được Lục vương gia là con trai của hoàng hậu đương triều, là bào đệ của hoàng thượng, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đứng đầu lục bộ, quyền thế ngập trời.
Khó trách mấy nha đầu này sùng bái hắn như vậy. Phải nói thật, lục vương gia sinh ra chính là để thu hút nữ nhân a
Chỉ tiếc, thời gian trôi qua dưỡng dục nên tính cách con người, làm cho hắn ta tản ra khí chất kiêu căng ngạo mạn, làm không người nào dám đến gần
Nhìn mấy tiểu cô nương này hưng phấn bàn luận về chủ nhân an tuấn nhiều tiền của mình, cô thật sự không muốn tham dự, cũng không có hứng thú tham dự.
Kỳ thật cô rất muốn biết, kiếp trước cô đã làm gì mà hại mình đến mức bị gả cho một cái sủng vật ?
Một người là Vương gia cao cao tại thượng, một người là tiểu thư thiên kim ở Mai Long Trấn, hai người làm sao mà quen biết nhau ?
Còn đang suy tư, bên tai cô đột nhiên vang lên một âm thanh
“Trời ạ ! Chiếc quần này được làm từ Vinh Quế phường mà ra, hàng năm chỉ cung cấp cho hoàng tộc, những chức quan bình thường cho dù có bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không có tư cách mua “
“Đúng vậy, chiếc quần này là do Thái Hậu tự mình sai người mang đến cho Vương gia . Nhưng sau khi Lục Vương gia mặc vài lần, ngại nó quá rực rỡ, liền sai người đem vứt đi, vừa lúc hôm ấy đến phiên ta thu quần áo bẩn trong phòng ngài ấy, liền giữ lại cây vải này “
Nha đầu kia xem nó như là bảo bối, yêu thích không buông ra, hít lấy hít để mùi vị đó, tựa như là đem đến vinh quang cho nàng vậy
Nguyễn Tiểu Vũ nhịn không được rùng mình một cái, ” Làm ơn đi, nếu các ngươi sùng bái vương gia như vậy thì vẽ một bức tranh treo lên đầu giường đi”
Nữ nhân thời này quả là đáng sợ, chỉ một cái quần thôi đã coi trọng như vậy
“Ngươi không biết sao ? Vẽ Vương gia là tối kỵ trong phủ , nghe nói lúc trước có rất nhiều họa sĩ không sợ chết, nhất quyết vẽ hình Vương gia, rốt cuộc bị Vương gia phát hiện, kết quả bị ném vào hình bộ đại lao.”
“Vì……”
“Cái gì ?” Còn chưa kịp nói gì thì một tiếng nói nghiêm khắc đã vang lên bên tai nàng, “Tiền Đa Đa, Vương gia lệnh ngươi qua phòng ngài”
Mấy đứa nha đứa đang tán chuyện hăng say, thấy Liên quản gia liền giả vờ làm việc chăm chỉ, sợ đến mức câm miệng
Nguyễn Tiểu Vũ cau mày, cầm lấy chiếc áo trong tay cọ cọ vài cái, “Liên quản gia, Vương gia tìm ta có chuyện sao ?”
“Trong vương phủ, nô tài phải phục vụ theo lệnh của chủ nhân” Vẻ mặt Liên quản gia không chút thay đổi tựa như một tảng băng lớn
Tiểu Vũ vô lực không cãi lại, cảm thấy Liên quản gia quả thật là một người trung thành
Hắn chính là con người phong kiến mà trong phim truyền hình hay chiếu, chẳng những không hài hước mà lại còn cứng đầu cứng cổ
Một lúc sau, nàng đi sang phòng của Lí Thừa Tuyên, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét đó, nàng đã cảm thấy bực mình
Cổ đại đúng là coi quyền lực lên trên hết, nhất là những người trong hoàng tộc, huống chi nàng chỉ là một tên nô tài nhỏ à mà không, cả nô tài cũng không bằng a
Bởi vì nô tài tốt xấu cũng là người mà nàng lại là lão bà của một cái súc sinh a
Dựa theo cái suy nghĩ của tên nam nhân họ Lý kia, lão bà của súc sinh hẳn cũng là súc sinh đi
Cảm xúc bi ai còn chưa tản ra hết, Tiểu Vũ đã đứng trước phòng vương gia, đằng sau bức rèm che hoa lệ kia, nàng thấy loáng thoáng thân ảnh tuấn mỹ mê người của hắn đang ngồi trên trường ỷ (*ghế dài) đọc sách
“Hồi vương gia, Tiền Đa Đa đã đến”
“Đã biết, lui ra đi” Một giọng nói miễn cưỡng vang lên, toát thêm vài phần mị hoặc
Liên quản gia liếc nàng một cái rồi rời đi. Còn lại một mình Tiểu Vũ, đi không được, lui cũng không xong, tuy rằng nàng không muốn nhưng vẫn đi vào thỉnh an hắn một cái
“Vương gia gọi ta đến có gì dặn dò?”
Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng hắn, nàng liếc thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nàng còn hai mươi bộ quần áo chưa giặt, nếu hôm nay không giặt hết, chắc chắn không được đi ngủ nh. Lại nói tiếp, gần đây nàng làm việc quá nhiều, giấc ngủ không đủ nên mi mắt gần như sập xuống vậy
Biết rõ nàng ở bên ngoài nôn nóng, Lí Thừa Tuyên vẫn tiếp tục làm cho nàng khó xử, hắn chậm rãi đến gần kệ sách, để cho nữ nhân làm chính mình tâm thần không yên ở ngoài nếm mùi vị khổ sở
Nghe người hồi báo nói, mỗi ngày nàng giặt số quần áo nhiều hơn bình thường nhưng nàng không hề than vãn một câu nào
Vốn nghĩ rằng với tính tình của nàng chắc chắn sẽ làm cho người khác xa lánh, nhưng hắn thật không ngờ, không biết nàng dùng cách nào mà có thể làm cho bọn hạ nhân coi nàng như tỷ muội thâm tình
Tốt lắm, nếu nàng có thể sống như thế, hắn sẽ dùng hình thức khác chỉnh nàng
Có thù không báo không phải quân tử, 50 mươi đại bản nàng nợ hắn, hắn nhất định sẽ trả lại hết
Ở ngoài mặt, Lí Thừa Tuyên lật vài trang sách ra làm như là đang xem nhưng đáy lòng lại suy nghĩ vô vàn cách trị Tiền Đa Đa
Điều nàng đến cạnh mình làm tỳ nữ, mỗi ngày cho nàng làm mười hai canh giờ, không cho nàng ăn, không cho nàng ngủ, không cho nàng tiền công …
Mùa đông kêu nàng đi chân không quét tuyết, mùa hè kêu nàng ra ngoài phơi nắng làm thịt …

Đáy lòng sinh ra vô số gian kế ác độc, mỗi một cách đều làm cho nàng sống dở chết dở
Nghĩ tới đó, Lí Thừa Tuyên không nhịn được cười ra tiếng. Khi hắn nhớ tới Tiền Đa Đa còn đang đứng ngoài cửa, cuốn sách trong tay hắn đã bị bóp nát bấy
Sửa lại thanh âm, hắn khinh thường nói : ” Tiền Đa Đa, đi vào”
Chỉ bắt nàng đứng ngoài chờ chừng một canh giờ thôi mà, tuy rằng kỹ xảo này không phải là hay nhưng có cơ hội chỉnh nàng, hắn đâu dại gì bỏ qua
Đợi một lát cũng không có động tĩnh gì, hắn lại hô lớn : “Tiền Đa Đa”
Như trước vẫn không có lời đáp lại
Chẳng lẽ Tiền Đa Đa kia thừa dịp hắn không chú ý bỏ trốn rồi sao ?
Tức giận nhất thời nảy lên trong lòng, bởi vì lúc nãy đã đuổi hết nha đầu hầu hạ trong phòng ra ngoài hết rồi, hắn nhảy dựng lên, vọt ra bên ngoài, khi hắn nhìn thấy Tiền Đa Đa đang dựa vào góc tường, ngoan ngoãn ngủ, tim hắn đột nhiên đập thình thịch
Mấy ngày không gặp, thấy nàng gầy yếu hơn nhiều
Bàn tay đặt lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mi dựng thẳng về phía trước, chiếc mũi nhỏ nhắn phát ra những tiếng hít thở đều đều
Lúc này, những mưu sâu kế độc, ép nàng phải quỳ xuống cầu xin dưới chân hắn bỗng nhiên biến mất hết
Hắn tinh tế đánh giá nữ nhân mà mình hận nhất. Trong trí nhớ của hắn, nàng luôn kiêu ngạo, kiêu ngạo với hắn, với mọi người, ngay cả trong lời nói cũng kiêu ngạo, vô lễ với người khác, hoàn toàn không có tố chất của một tiểu thư khuê các
Chẳng lẽ chỉ một cơn bệnh mà có thể thay đổi bản chất một con người sao ?
Hắn không phải Phật tổ, càng không có tâm từ bi, nhưng không hiểu tại sao nhìn nàng dựa vào vách tường ngủ như vậy, hắn lại thấy động lòng
Khi hắn lấy lại tinh thần mới hoảng hồn nhìn thấy mình dang tay ra định ôm nữ nhân này vào lòng, bỗng một tiếng chân vang tới làm hắn thu tay lại, che dấu vẻ thất thố của chính mình
“Vương gia, trong cung phái người đưa tới vài món y bào……” Liêu quản gia mang theo hai cái tiểu thái giám vừa bước vào, liền thấy vẻ mặt chủ nhân mình cứng ngắc, bên dưới còn có một cô gái đang ngủ
Nhìn lại đúng là người một tiếng trước đã bị vương gia kêu tới – Tiền Đa Đa
Lí Thừa Tuyên cảm thấy mình như bị bắt quả tang vậy, bị ánh mắt của Liên quản gia nhìn chằm chằm vào mình, hắn cảm thấy thật không tự nhiên
Lại nhìn cái người đang ngủ ngon mà vô tình gây hoạ cho mình, hắn giận dữ đứng lên lấy chân đá mông của nàng, “Thật to gan, còn không mau đứng lên ?”
Đúng là gặp quỷ mà, cư nhiên hắn lại cảm thấy nữ nhân này đáng thương sao ?
Tiểu Vũ đang ngủ ngon lại bị đánh thức, theo bản năng nhảy dựng lên, không nhìn ra người trước mặt là ai, nàng nói cả một tràng dài : “Thực xin lỗi Trần quản lí, tổng tài tập đoàn Phạm thị nói hắn không khoẻ, không thể tiếp nhận phỏng vấn được, ngươi có thể nói ta làm việc bất lực nhưng đừng trừ tiền lương của ta, bởi vì ba của ta còn đang đợi ta …”
Nàng cảm thấy có chỗ không thích hợp, miễn cưỡng mở hai mắt ra, lúc này mới thấy Liên quản gia với Lí Thừa Tuyên dùng ánh mắt không bình thường nhìn nàng
Nàng mới sực nhớ ra mình đang ở cổ đại. Trời ơi, suýt chút nữa là nàng quên mình đã xuyên không rồi
Lí Thừa Tuyên tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Hắc phu nhân vừa rồi ngủ ngon lắm sao ?” Ngữ khí mang theo vài phần châm chọc
“Ưm … đúng là ngon thật” Nàng cười cười, “Chỉ mới mơ được một chút nhưng ngủ cũng ngon …”
“Còn dám nói nữa ? Xem ra quy củ của vương phủ không thể trị được ngươi mà . Liên quản gia …”
Cuối cùng cũng tìm được lý do để báo thù 50 đại bản trước kia, nhưng nhìn nàng mệt mỏi như thế, 20 đại bản còn không chịu nổi, nói chi là 50, không biết nàng bị hắn đánh xong sẽ thành cái dạng gì nữa …
Phạt nàng, không đành lòng …
Không phạt, không cam lòng …
“Không phải nói là trong cung đưa đến vài món bảo vật sao ? Tiền Đa Đa phụ trách thay quần áo cho bổn vương, hầu hạ tốt không phạt, hầu hạ không tốt thì chịu 20 đại bản …” Kết quả, hắn chọn như thế này vậy
Nói tới mấy cái chuyện giúp người khác thay áo này, đối với Tiểu Vũ là dễ như trở bàn tay, không chút nào khó nhọc
Nhớ ngày đó vì kiếm tiền nuôi gia đình, sau khi học xong nàng đều tranh thủ đi làm công kiếm tiền a
Cách mặc quần áo ở Dạ Hi quốc cũng giống như ở Đại Đường, trước kia tổ kịch lấy Đại Đường làm bối cảnh chính, nàng chính là người phụ trách trong chuyên mục này.
Dáng người Lí Thừa Tuyên cao gầy, những y bào từ trong cung đưa đến, mỗi một bộ quần áo mặc lên người hắn đều trở nên cao quý bất phàm, làm người ta không thể không chú ý
Soái ca ai cũng yêu, huống chi soái ca này có làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, ngay cổ còn tản ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt, càng biểu hiện ra sự hoàn mỹ của hắn, tuấn mỹ đến nỗi làm người ta không thể không thèm
Giúp hắn thay quần áo xong, thử sờ sờ hắn một chút xem nào. Woaaaa, không ngờ Lục vương gia cao quý ở Dạ Hi quốc lại bị một nô tài nhỏ như nàng ăn đậu hũ, ủy khuất đọng lại trong đầu đều tan biết hết
Tuy Lý Thừa Tuyên cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng được bàn tay mềm mại của nàng chạm vào, hắn thấy thật là thoải mái
Không biết nàng dùng cách gì, nhìn lại chính mình trong gương, lại có vẻ anh khí bừng bừng, thiếu mất âm nhu tuấn mỹ ngày xưa , ngược lại có vài phần cương khí, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình và ngày xưa khác nhau a
Thấy hắn tự nhìn vào mặt mình trong chiếc gương, Tiểu Vũ cười trộm trong lòng. Kỳ thật nam nhân cũng như nữ nhân thôi, luôn luôn đến quan tâm dung mạo và hình tượng của mình
Cẩn thận sửa sang lại khối ngọc bội bên hông hắn, gấp lại nếp cho bộ quần áo, trong mắt lại cười nói:“Xem ra hai mươi trượng ta thiếu Vương gia có thể miễn rồi.”
Lí Thừa Tuyên hoàn hồn, không thể để cho nàng kiêu ngạo đắc ý được, lập tức trừng mắt nhìn nàng một cái, tuy không muốn như ý muốn của nàng nhưng thật sự thì nói, kỹ thuật thay quần áo của nàng so với một nha hoàn hầu hạ hắn mấy mươi năm cũng tốt hơn chục lần.
“Ngươi biết hôm nay bổn vương kêu ngươi đến có chuyện gì sao ?” Hắn vòng vo chuyển đề tài
“Thân là nô tài làm sao dám tuỳ tiện phỏng đoán tâm tư của chủ tử ” Dù sao cũng không phải là chuyện tốt
“Nghe nói biểu hiện của ngươi gần đây không tệ lắm ?”
“Tạ vương gia khen thưởng” Tiểu Vũ lập tức cảnh giác
“Bổn vương rất biết trọng dụng những tên nô tài chăm chỉ …” Hắn cúi đầu lén nhìn nàng, cái mũi tròn tròn của nàng thật là dễ thương nha
Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, nàng vốn chán ghét ai để cái chữ “nô tài” lên người nàng nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười, “Tạ vương gia quá khen …” Nàng vừa trả lời vừa giúp hắn sửa lại vạt áo
“Cho nên bổn vương quyết định thăng chức cho ngươi làm nha hoàn hầu hạ bổn vương …”
Nhìn Tiền Đa Đa ngẩng mặt lên mang theo vẻ mặt không chịu, đáy lòng Lí Thừa Tuyên lại cảm thấy nửa vui nửa bực mình
Vui là, nhìn thấy vẻ mặt nàng như vậy, làm cho tâm trả thù của hắn thật là thoả mãn
Bực là, sao nàng lại có vẻ mặt như vậy chứ, hắn đường đường là lục vương gia của Dạ Hi quốc, biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý muốn được như nàng, nàng cư nhiên lại không chịu
“Thế nào ? Hay là ngươi không muốn hầu hạ bổn vương ?”
“Tay chân ta thô kệch, sợ làm thân hình cao quý của Vương gia bị thương thôi…” Hầu hạ hắn á ? Nàng vẫn còn muốn sống nha
“Ngươi muốn cãi lại vương lệnh ? ” Nghe vậy, Lí Thừa Tuyền chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, “Bao nhiêu người trong vương phủ muốn được như thế, ngươi còn không biết trân trọng cơ hội ?”
“Nếu vương gia nói như vậy, ta càng không thể cướp đoạt cơ hội của người khác …”
“Tiền Đa Đa!”
Hắn phát hoả xong mới nhận thấy hành vi của mình buồn cười đến mức nào. Nữ nhân chết tiệt này, dám ở trước mặt hắn làm càn a. Vốn định lợi dụng giáo huấn nàng một chút, sự thể lại thành ra như vầy
“Ngươi cũng biết, nô tài hầu hạ bên cạnh bổn vương sẽ có rất nhiều lợi lộc.” Cưỡng bức không được, chỉ có thể dụ dỗ
“Người biết kiếm tiền thì làm gì cũng kiếm được tiền thôi.” Hơn nữa, nàng không tham tài.
“Hừ! Nói thật là dễ nghe, ngươi chỉ là một người đàn bà, có bản lĩnh gì mà dám mạnh miệng như thế ?”
“Tuy rằng ngài là Vương gia, nhưng trên mặt tinh thần, chúng ta ngang hàng .”
Thấy nàng chu môi, đã không tuân lệnh còn dám cãi lại, làm khơi dậy không ít ý chí chiến đấu của Lí Thừa Tuyên.“Tốt, ngươi đã tự tin như vậy vậy có dám đánh cược cùng bổn vương không ?”
“Đánh cuộc gì?”
“Cho ngươi một tháng, nếu ngươi có bản lĩnh kiếm được 50 lượng bạc, bổn vương sẽ đáp ứng một điều kiên cho ngươi, nếu kiếm không được, ngươi phải ngoan ngoãn nhận sự trừng phạt của bổn vương”
Nguyễn Tiểu Vũ suy nghĩ một lát, cảm thấy này đề nghị đối nàng mà nói dụ hoặc thật lớn. “…… Được, Vương gia ngài muốn cược, ta dĩ nhiên tuân theo”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong một tháng này ngươi phải ở cạnh hầu hạ bổn vương.”
“Nương tử xướng một khúc cho gia nghe, xướng một khúc cho gia nghe ……”
“Bỏ!” Nguyễn Tiểu Vũ nắm một củ lạc lên, quăng vào cái miệng nhỏ của con vẹt kia, chuẩn xác không sai một milimét nào
Từ khi bị điều đến bên cạnh Lục vương gia làm nha hoàn, nàng lại trở về cái phòng này, mỗi ngày bốn mắt trợn tròn nhìn nhau với con vẹt này.
Con quỷ này không mở miệng thì nói, vừa mở miệng ra thì toàn nói mấy lời văng tục.
Nàng tức giận trừng mắt liếc mắt một cái, xoay người tiếp tục nghiên cứu chính mình danh mục trong tay mình.
Năm mươi lượng bạc xác thực không phải con số nhỏ, từ khi đồng ý cá cược cùng Lục vương gia, mỗi ngày trừ hầu hạ vị Vương gia kia còn phải đi tìm cho đủ năm mươi bạc này.
Vất vả lắm mới nuốt được củ lạc trong miệng xuống, tiểu tử kia lại hô lên,“Nương tử bưng trà cho gia, bưng trà cho gia…”
Mắt thấy Tiền Đa Đa lại quăng một củ lạc về phía mình, Hắc Bảo vội vàng câm miệng, đôi mắt đen lúng liếng cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Sau một lúc lâu không nhúc nhích, nó mới mở miệng nói:“Đầu đất này!”
Gác chân, tà mắt, Tiểu Vũ lộ ra một nụ cười thiện ác không rõ ràng, “Tướng công …”
Thanh âm của nàng ngọt ngào như vậy làm cho lông của Hắc Bảo dựng cả lên, bộ dạng chấn kinh nhìn nàng
Nàng không có ý tốt sờ sờ người nó, vẻ mặt cười tủm tỉm.“Ngươi đúng là một chú chim nhỏ vừa dễ thương vừa đáng yêu, xem đi, lông chim vừa đen vừa rộng, tiếng hót thì thanh thuý ……”
Hắc Bảo bị khen đến nỗi lâng lâng, lập tức mở cánh kêu cạc cạc.
“Ngươi thông minh như vậy, có thể nói cho ta biết mấy lời này là ai dạy ngươi nói không ?”
“Tướng công, chúng ta là người một nhà đúng không? Chỉ cần ngươi nói , cả đời này ta sẽ thương ngươi.”
Tiểu tử kia nghiêng đầu qua, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:“Vương gia Vương gia, chầu mặn, dạo hoa lâu, cô nương xinh đẹp hát một khúc, Kiều Kiều cô nương xinh đẹp nhất, Kiều Kiều cô nương đáng yêu nhất……”
“Kiều Kiều là ai?”
“Bảo bối của vương gia”
Kiều Kiều cô nương ? Bảo bối của vương gia ? Chầu mặn ? Dạo Hoa lâu ? …
Hay là tên lục vương gia đó đem con chim này đi theo đến kỹ viện ? Kỹ viện có cô nương Kiều Kiều xinh đẹp kia ?
Đoán như vậy làm cho nàng có chút buồn rầu. Quả là trên đời này không có nam nhân nào là tốt hết
“Ngươi cũng biết Lí Thừa Tuyên là ai?”
“Lí Thừa Tuyên, Lí Thừa Tuyên……”
“Lí Thừa Tuyên là vương bát đản!”
“Lí Thừa Tuyên là vương bát đản!” Hắc Bảo nhanh chóng học được.
Nguyễn Tiểu Vũ phốc xích cười, những lời này từ chính miệng nó nói ra thật thú vị
Kỳ thật mấy động vật nhỏ này rất đáng yêu, suy nghĩ của chúng không phức tạp như con người, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, vô ưu vô lự sống, so với con người ta mà nói không biết hạnh phúc hơn bao nhiêu lần
“Aizzz! Ngươi thì vui vẻ rồi, đáng tiếc ta lại cùng Vương gia đánh đố, nếu trong một tháng không kiếm được năm mươi lượng bạc, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra mưu kế nham hiểm để sửa trị ta……”
Nàng bên này lầm bầm lầu bầu, Hắc Bảo bên kia vỗ cánh,“Kiếm tiền kiếm tiền, Vương gia là người có tiền nhất thiên hạ.”
Nghe đến đó, Nguyễn Tiểu Vũ đột nhiên ngẩn ra, vỗ đùi mình một cái, ôm lấy bát ca, dùng sức hôn lên cái đầu đáng yêu của nó một cái.“Ha ha, ta thật sự yêu ngươi chết được.”
“Yêu ngươi yêu ngươi ta yêu ngươi!” Vật nhỏ học theo.
“Lần này vương gia nhà ngươi chết chắc rồi”
“Chết chắc rồi vương gia chết chắc rồi”
“Hắt … xì” Lí Thừa Tuyên hắt xì một cái thật to. Hắn đâu có bị phong hàn phát sốt gì đâu, chẳng lẽ có người chửi rủa hắn sau lưng ?
Đến tột cùng là người nào to gan như vậy ? Dám nói xấu sau lưng hắn ?
Ngồi trong chính sảnh của vương phủ, Lí Thừa Tuyên vừa lâm triều về nhìn mấy hạ nhân chung quanh.
Nếu hắn đoán không sai, ngoài Tiền Đa Đa to gan lớn mật thì còn ai vào đây ?
Từ khi điều nàng đến bên cạnh hầu hạ, nàng chẳng những không học được khiêm tốn và phục tùng, ngược lại còn thường xuyên làm trái ý hắn
Hắn đường đường là lục vương gia, hoàng thượng cũng phải xem trọng hắn, trong triều không có người nào là không nịnh bợ hắn mà nàng lại dám làm như vậy, thật là to gan mà
Ai như Tiền Đa Đa này, mỗi lần thấy hắn thì tránh đi thật xa, giống như hắn trên người có độc vậy, không chịu chủ động tiếp cận.
Nếu bắt nàng đến trước mặt mình làm khó dễ, nàng luôn đánh Thái Cực cùng hắn, bình thường đều là hắn mắng một câu, nàng trả lại ba câu, tuyệt không chịu thiệt.
Mấy ngày nay, hắn tức giận đến nỗi muốn mắng cũng không được, nhưng tiểu nữ nhân này thấy hắn không làm gì, lại càng kiêu ngạo làm càn hơn.
Nhưng nghĩ tới ước định một tháng, phiền muộn bao nhiêu cũng tản ra hết
Hừ! Một tháng mà muốn kiếm được năm mươi lượng bạc, chỉ bằng nàng sao ? Thật là vọng tưởng !
Để xem một tháng sau nàng không giao được bạc, hắn sẽ chỉnh nàng thế nào!
Chỉ là, nữ nhân đó sao mấy ngày nay lại cười vui vẻ như vậy ? Ngay cả làm việc cũng tràn đầy sức sống ? Chẳng lẽ nàng nhặt được trân bảo sao ?
Lí Thừa Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, đánh giá tiểu nữ nhân lúc ẩn lúc hiện này mấy lần, càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng càng khả nghi.
“Tiền Đa Đa, trà này do ngươi pha sao ? Sao lại nhạt như vậy ? ” Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn không nhịn được làm khó nàng
Không đợi tới thân ảnh bận rộn kia đáp lại, bên tai liền truyền đến tiếng la bén nhọn
“Đúng là tính tình thối, trà ngon như vậy mà không biết uống”
Hắn nhìn lên phát hiện là sủng vật của hắn – Hắc Bảo
Mắt thấy cách đó không xa Tiền Đa Đa che miệng cười, hắn lại tức giận đến nỗi muốn đập bàn !!!
Nói đến Hắc Bảo, gần đây thật không hiểu trúng tà gì, hôm đó hắn chỉ mới răn dạy một hạ nhân thôi, nói phòng ở dọn dẹp không sạch sẽ, nó lại gầm rú lung tung,“Ngại bẩn thì cút đi!”
Còn ngày hôm kia nữa, hắn nhìn thấy trên quần mình còn một vết bẩn chưa được sạch lắm, còn chưa mở miệng trách cứ thì vật nhỏ đó đã hung ác trừng hắn
Dùng ngón chân cũng biết, mấy từ ngữ trong miệng con chim ngu ngốc này từ đâu mà đến.
“Cười cái gì mà cười, có phải ngươi dạy Hắc Bảo mấy từ ngữ ô uế này không ?”
Nguyễn Tiểu Vũ cầm cây chổi lông gà nhún nhún vai, cười vui vẻ.“Hắc Bảo là bảo bối của Vương gia ngài, từ nhỏ đã được yêu chìu, nói gì làm gì đều được Vương gia dạy bảo, chúng nô tài làm sao dám thay ngài dạy dỗ nó.”
“Còn dám nói xạo……”
“Lí Thừa Tuyên, ngậm miệng của ngươi lại” Bát ca không khách khí mắng hắn
“NGươi đúng là súc sinh ..”
Một chưởng đánh về phía bàn sách, không biết có phải do lực đạo quá lớn hay không, giấy bút đều rơi lả tả, một mảnh gỗ nhỏ vụn đâm vào tay, nháy mắt, màu máu đã nhiễm đỏ lòng bàn tay hắn
Lí Thừa Tuyên hổn hển trừng mắt con súc sinh vừa gây hoạ kia, khi hoàn hồn lại thì không biết tay mình đã bị Tiền Đa Đa giật lấy từ lúc nào.
Bản năng muốn rút về, lại bị nàng dùng sức giữ lại.
Nàng tức giận liếc trắng mắt, khẩu khí thối tha nói:“Vương gia, ngài nghĩ thân ngài làm bằng kim cương sao, sao lại nhỏ nhen như vậy, bất quá chỉ là bị một con súc sinh mắng mấy câu thôi, có cần giận đến mức thế này không ?”
“Ngươi……”
“Đừng nhúc nhích, thứ này đâm rất sâu, nếu để lâu nhất định sẽ bị nhiễm trùng.
Nguyễn Tiểu Vũ xoay người lấy một cây châm, đẩy hắn ngồi xuống ghế dựa, nửa ngồi xổm trước người hắn, nhẹ nhàng dùng châm chọc vào da thịt hắn lấy mảnh gỗ vụn ra.
Lí Thừa Tuyên đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho hoảng sợ, lẳng lặng ngồi, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới.
Ánh nắng buổi trưa rọi vào, chiếu vào mặt cô, làm toàn thân cô như toả sáng.
Không biết có phải mắt hắn bị gì hay không, gương mặt trắng nõn tinh xảo của nàng hôm nay mới đáng yêu làm sao!
Năm năm trước khi mới gặp nàng, chỉ cảm thấy nàng không phải là xấu nữ, vài năm không gặp, bình tĩnh mà xem xét, cô nương mới mười bốn tuổi mấy năm trước bây giờ đã trở thành một cô gái dễ dàng làm người ta yêu mến rồi !
Lí Thừa Tuyên đánh giá nàng một cách không kiêng nể như vậy, hưởng thụ ngón tay nhỏ bé của nàng đùa nghịch mình, thỉnh thoảng có đau một chút, nhưng lại có thêm một hương vị đang dâng trên lòng hắn.
Nhìn đôi môi đỏ hồng sáng bóng ướt át của nàng, hơi thở mềm nhẹ mà đều đều thở ra, trên người còn có một hương vị thản nhiên mà tươi mát.
Ôm một thân hình mềm mại như thế vào trong ngực không biết sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ ?
Ánh mắt hắn không tự chủ được mà trở nên sâu thẳm, đột nhiên có một cảm giác không kiềm chế được, muốn mở vòng tay ra mà ôm nàng vào lòng, bá đạo hôn lên cánh môi mềm mại kia, nhấm nháp hương vị tốt đẹp của nàng……
“Sắc lang, sắc lang, Vương gia là đại sắc lang!”
Hắc Bảo kêu lên làm hắn như muốn nhảy dựng lên, toát ra mồ hôi lạnh
Ánh mắt sắc bén như muốn giết người bắn về phía mình, tự biết gây hoạ, Hắc Bảo giương cánh bay đi.
Nguyễn Tiểu Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười nghễ hắn.“Ha ha, ngôn từ của tướng công ta đúng là nhờ Vương gia ban cho.”
Không để ý tới vẻ mặt hắn xanh mét, nàng thong dong đứng dậy, không cẩn thận làm rớt vài thứ đồ.
Không đợi nàng khom người lấy lại, Lí Thừa Tuyên đã nhặt lên. Hắn không khách khí mở mấy thứ này ra, là ngân phiếu, 32 lượng.
Hắn khó hiểu ngẩng đầu, híp mắt nhìn nàng,“Ngươi trộm ?”
Nguyễn Tiểu Vũ không khách khí giật lại ngân phiếu, giận dữ liếc hắn một cái.“Vương gia đừng vu oan người hiền lành, Nguyễn …… Tiền Đa Đa ta đi ngay ngồi thẳng, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc gì đuối lý, bạc này là ta vất vả kiếm được. Hơn nữa, đến hạn định còn đến nửa tháng, bây giờ đã kiếm được ba mươi hai, chắc chắn sẽ thắng Vương gia thôi.”
Gương mặt tự phụ và ôn nhu bỏ lại một nụ cười xong, nàng liền cầm cây chổi lông gà chạy lấy người, không thèm quan tâm đến gương mặt khó coi của Lí Thừa Tuyên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.