“Chuyện gì vậy?”
Một giọng nữ đột ngột vang lên phá tan sự yên tĩnh, Giang Thừa Vũ nhanh chóng đáp lại: “Không có gì. Nàng thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Nữ tử vừa lên tiếng, chắc chắn là Bạch Diệu Ngôn.
Sau khi cả nhà bị giết sạch, chẳng những không truy cứu thù giết cha giết mẹ, mà còn muốn thành hôn với Giang Thừa Vũ, Tạ Tinh Diêu không thể hiểu nỗi mạch não của nàng ấy, thế là nàng cẩn thận không nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe.
“Ừm.”
Bạch Diêu Ngôn cân nhắc đáp, giọng nói uyển chuyển ôn hòa: “Đêm qua ta lại mơ thấy Bạch phủ?”
“Nàng vẫn không thể buông bỏ sao?”
Giang Thừa Vũ khẽ thở dài: “Yêu tộc làm hại người nhà của nàng, ta cũng rất bất ngờ. Chẳng lẽ bởi vì ta cũng là yêu, nên trong lòng nàng nảy sinh khúc mắc?”
“Không phải!”
Bạch Diệu Ngôn ho nhẹ vài tiếng: “Ta, ta chỉ mơ thấy chàng đứng trong Bạch phủ, người đầy máu…… Ta biết đây chỉ là ác mộng, nhưng mà……”
Chỉ là ác mộng?
Tạ Tinh Diêu thầm nhíu mày, rõ ràng là Giang Thừa Vũ dẫn yêu ma vào Bạch phủ, gây ra mầm tai họa, cũng chính hắn ta, “kẻ cuồng dại”, đâm Bạch Diêu Ngôn một kiếm chí mạng mà.
Nàng cảm thấy kỳ lạ nên vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Yến Hàn Lai một chút.
“Có lẽ hắn ta đã giở trò với hồn phách.”
Hắn liếc mắt một cái thì đã nhận ra hàm nghĩa của ánh mắt này, thản nhiên đáp lại: “Bạch Diệu Ngôn được Giang Thừa Vũ hồi sinh, hắn ta nắm giữ hồn phách nhiều năm như vậy, có thời gian làm lẫn lộn ký ức.”
Giang Thừa Vũ dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không để bất cứ ai ức hiếp nàng.”
Da mặt dày thật, giờ lại đóng vai kẻ si tình.
Trừ lời trào phúng trong âm thầm, Tạ Tinh Diêu luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Giang Thừa Vũ vừa nói, tim nàng liền đập dồn dập, cứ như thể vô cùng căng thẳng, ngay cả mặt cũng nóng bừng lên.
Đây chắc chắn không phải chuyện bình thường, nó thật sự rất kỳ lạ.
Bên kia, Bạch Diệu Ngôn trầm mặc rất lâu.
Một lát sau, nàng ấy nhỏ tiếng nói: “Đúng rồi, chuyện dân chúng trong trấn mất tích…… có phải do yêu ma làm không?”
Giang Thừa Vũ khựng lại rõ rệt.
“Sao chàng không nói cho ta biết chuyện này? Nếu không mau tìm ra hung thủ, sẽ có càng nhiều người ——”
“Bởi vì đây là đại hôn của chúng ta.”
Giang Thừa Vũ ngắt lời nàng ấy: “Diệu Ngôn, ta trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể hồi sinh nàng, ước mong duy nhất của ta là có thể ở bên nàng suốt quãng đời còn lại. Nàng sẽ không phụ lòng ta, đúng không?”
Áp đặt đạo đức rất lưu loát.
Trong lòng Tạ Tinh Diêu cười khẩy.
“Trăm năm trước xảy ra chuyện kia, từ lâu Bạch gia đã……”
Giang Thừa Vũ nói: “Vụ án này ta sẽ tự mình điều tra, nàng không cần hao tâm tổn trí. Diệu Ngôn, so với hậu duệ của Bạch thị, trước hết nàng là thê tử của ta, chẳng lẽ ta không xứng độc hưởng mấy ngày ngắn ngủi này sao?”
Kiểu lý luận ngụy biện gì vậy.
Tạ Tinh Diêu chán ghét nhíu mày, đáng tiếc, cô nương trước mặt Giang Thừa Vũ lại không nghĩ như vậy.
Bạch Diệu Ngôn sửng sốt, vốn muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cuối cùng đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Ta…… xin lỗi.”
Khiến người ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tiếng xin lỗi này vừa nhẹ nhàng chấm dứt, trong sân nhanh chóng vang lên tiếng bước chân xa dần.
Chờ đến khi tiếng bước chân biến mất, Tạ Tinh Diêu hít sâu một hơi, kéo dài khoảng cách với Yến Hàn Lai.
Từ khi nghe Giang Thừa Vũ mở miệng nói chuyện, mặt nàng vẫn còn nóng cho đến tận bây giờ.
Nàng không biết nguyên do, nên chỉ có thể giơ tay làm quạt cho bớt nóng.
Quạt quạt rồi nhớ đến khoảng cách vô cùng gần giữa mình và Yến Hàn Lai, thế là nàng lập tức lùi lại một bước.
Nếu ai đó không biết sự thật nhìn thấy hành động như vậy trong tình huống này, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng nàng ngại ngùng vì sự kề cận ban nãy.
Tạ Tinh Diêu không muốn hắn hiểu lầm, thế nên nàng nhỏ giọng giải thích: “Huynh đừng nghĩ nhiều. Chỉ là lúc nhìn thấy Giang Thừa Vũ, ta bỗng nhiên cực kỳ căng thẳng.”
Nàng không tìm được từ thích hợp để hình dung nên sờ lên lồng ngực nóng hổi: “Cảm giác giống hệt như đang ngủ gục trong lớp thì bị đánh thức để trả lời câu hỏi ấy —— Cơ thể này sợ hắn ta đến thế sao?”
Nàng ngơ ngác nói hết câu, thiếu niên trước mặt im lặng một lát, sau đó chợt nói: “Không phải sợ hãi.”
Tạ Tinh Diêu ngước mắt lên.
Yến Hàn Lai cũng đang nhìn nàng, ánh mắt lười nhác, vừa nói chuyện vừa nghiêng người dựa vào gốc cây hòe, khiến vài chiếc lá rơi xuống.
“Là động lòng.”
Yến Hàn Lai nói: “Xem ra Tạ cô nương không hề có kinh nghiệm…… Cô bị hắn ta hạ mị thuật rồi.”
*
Mị thuật.
Đúng như tên gọi, nó khiến người bị trúng thuật không kìm lòng được nảy sinh ấn tượng tốt và dựa dẫm vào người thi thuật.
Cuối cùng Tạ Tinh Diêu cũng hiểu lý do tại sao nguyên chủ, một đệ tử tiên môn được chiều chuộng, lại hết lòng hết dạ vì Giang Thừa Vũ, đến mức từ bỏ tôn nghiêm và lòng tin.
Nhìn dáng vẻ vâng lời răm rắp của Bạch Diêu Ngôn, chẳng lẽ…… nàng ấy cũng trúng chiêu?
Cách giải chú rất rườm rà, không thể bị người khác quấy rầy, sau khi thảo luận, Tạ Tinh Diêu được hắn dẫn vào phòng.
Thành thật mà nói, nàng không muốn ở một mình trong phòng với người này.
Yến Hàn Lai vừa quái gở vừa độc miệng, rõ ràng không hợp với nàng, nhưng đã muốn giải chú, tức là nàng có việc muốn nhờ vả, nên không thể kén chọn.
Tạ Tinh Diêu ngồi nghiêm chỉnh, duỗi thẳng người.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng điệu của Yến Hàn Lai lạnh nhạt: “Chú thuật phân bố khắp kinh mạch toàn thân cô, nếu phạm sai lầm ——”
Nàng sợ nhất là những chuyện tinh vi như thế này, chỉ sợ có rắc rối, nghe thế nàng lập tức ngồi vững vàng, hóa thành người gỗ bất động: “Yến công tử cực kỳ khéo tay, tuyệt đối không phạm sai lầm!”
Đầu của Tạ Tinh Diêu khẽ lắc lư, giọng điệu hơi ngập ngừng không chắn chắn: “Đúng không vậy?”
Yến Hàn Lai không trả lời mà chỉ khẽ cười giễu cợt, sau đó nghe nàng ngồi thẳng người nói tiếp: “Có thể hỏi huynh một chuyện không?”
Yến Hàn Lai: “Bạch Diệu Ngôn cũng trúng mị thuật.”
Tạ Tinh Diêu:...?
Tạ Tinh Diêu: “Sao huynh biết ta muốn hỏi gì —— Không đúng, nếu Bạch Diệu Ngôn cũng trúng mị thuật, chắc huynh cũng có thể giải trừ cho cô ấy nhỉ?”
“Chú thuật của nàng ta sâu hơn và phức tạp hơn của cô, nên tốn rất nhiều thời gian.”
Yến Hàn Lai: “Giang Thừa Vũ ở bên nàng ta cả ngày lẫn đêm, rất khó có cơ hội giải trừ.”
Mọi chuyện sáng tỏ.
Nàng vẫn luôn thắc mắc tại sao Bạch Diệu Ngôn u mê không tỉnh ngộ, hóa ra là bị bóp méo ký ức lừa gạt.
Dù sao nàng ấy cũng là một thiên chi kiêu nữ, bị hại nhà tan cửa nát, tính mạng gặp nguy hiểm, cuối cùng vì không thể thoát khỏi mị thuật của Giang Thừa Vũ nên chết cùng hắn.
Tình tiết nát bét gì thế này, nghĩ thôi đã tức điên người.
Nàng cảm thấy cay cú, không kìm được mà nhíu mày, đến khi hoàn hồn lại, nàng trông thấy trong tay Yến Hàn Lai xuất hiện hàn quang, tiếp đó màu máu khuếch tán.
Thiếu niên quen việc dễ làm cắt vào đầu ngón tay, bàn tay trái nắm lấy cổ tay nàng, huyết châu nhỏ xuống lòng bàn tay, giải phóng nhiệt độ nóng hổi.
Hắn định dùng máu vẽ trận trên tay nàng.
Tạ Tinh Diêu giật nẩy người: “Huynh làm gì vậy? Dùng bút lông chu sa vẽ trận là được rồi mà?”
“Ta luôn dùng thứ này.”
Mái tóc đen được buộc một cách tùy tiện nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt màu hổ phách mau chóng nhìn nàng, không giấu được vẻ giễu cợt trong đáy mắt: “Tạ cô nương cho rằng thứ này dơ bẩn, không muốn chạm vào sao?”
Hắn nói năng không hề nể tình, lạnh lẽo đến mức cùng cực, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Nghe thế Tạ Tinh Diêu sửng sốt, tức giận cười khẩy lại: “Thế nào, chẳng lẽ người ngoài như ta không xứng được Yến công tử châm chước thông cảm?”
Nàng còn nghĩ đến những lời khác, nhưng lại thấy Yến Hàn Lai ném tới một ánh mắt thâm trầm, mắt nhìn mắt trong giây lát, thế mà không quái gở nữa, bắt đầu vẽ trận pháp.
Đối phương thoáng cái đã nản lòng, Tạ Tinh Diêu cũng không có ý định tiếp tục đấu võ mồm:
“Lần nào cũng dùng máu viết bùa vẽ trận, chẳng những đau mà còn lãng phí —— Sắc mặt của huynh tái nhợt như vậy, nói không chừng là thiếu máu đấy.”
Máu bá đạo hơn chu sa, một vầng sáng đỏ sậm dần xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, tụ hợp vào kinh mạch.
Linh lực của Yến Hàn Lai ấm áp nóng rực, nàng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, sau đó dời mắt lên trên.
Hắn có một đôi tay rất đẹp, mười ngón tay trắng lạnh như ngọc, móng tay màu hồng nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy vài vết sẹo cũ với độ nông sâu khác nhau.
Có cái dài, có cái ngắn, có cái đã phai màu hoàn toàn, có cái vẫn còn màu nâu nhạt, phần da thịt trên tay đã thế, không biết những nơi khác của cơ thể thế nào.
《Thiên Đồ》miêu tả về Yến Hàn Lai rất ít.
Lai lịch, thân phận và mục đích của hắn đều không rõ, ấn tượng duy nhất của Tạ Tinh Diêu về hắn, chính là nhân vật phản diện có ngoại hình nổi bật nhưng bản tính hung tàn khát máu, hôm nay tận mắt nhìn thấy……
Quá khứ mà Yến Hàn Lai từng trải qua thoạt nhìn không tốt lắm.
Ngón tay của hắn di chuyển nhanh chóng, ánh sáng và bóng tối chập chờn trên đầu ngón tay, tách ra từng cấm cố mị thuật.
Tạ Tinh Diêu biết không nên quấy nhiễu hắn, cho nên nàng ngoan ngoãn ngồi thẳng người, mặc cho vết chai trên đầu ngón tay của thiếu niên cọ xát lòng bàn tay, gây ra cảm giác hơi ngứa ngáy.
Cảm giác kỳ lạ này rất mỏng manh, trong bầu không khí tĩnh lặng, cứ như thể được phóng đại lên gấp mười lần, khiến nàng vô thức rụt tay phải lại.
Sau đó bị Yến Hàn Lai nắm chặt cổ tay, ngước mắt trừng nàng một cái.
Tạ Tinh Diêu thủ thỉ: “Hơi ngứa.”
Giọng điệu của Yến Hàn Lai lười biếng, khẽ chậc một tiếng: “Vậy ta mạnh tay hơn nhé?”
Tạ Tinh Diêu: “Không cần đâu.”
Kẻ này mở miệng không nói được câu nào hay ho, Tạ Tinh Diêu không nói gì nữa, mà chỉ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn trên bầu trời.
Sau khi giải chú xong, trời đã gần tối rồi.
Cốt truyện chính đã đến gần.
Tuy rằng Bạch Diêu Ngôn trúng mị thuật nhưng nàng ấy vẫn không quên được chuyện cả nhà họ Bạch bị sát hại. Một bên là tình cảm nam nữ, một bên là đại nghĩa trừ yêu, hai tư tưởng va chạm xé rách, tất sẽ nảy sinh tâm ma.
Để loại trừ tâm ma, Giang Thừa Vũ hao phí rất nhiều linh lực, cuối cùng dùng một chiếc trâm đính ước đánh thức tình yêu trong lòng Bạch Diệu Ngôn, để tình yêu chiếm thế thượng phong trong tim nàng.
Mất khá nhiều thời gian để giải chú, đến khi toàn bộ vầng sáng đỏ sậm mờ đi, Yến Hàn Lai lùi lại một bước.
Hắn không muốn ở cùng người ngoài quá lâu, vừa định lên tiếng đuổi khách thì cả người chợt khựng lại, nhanh chóng nhướng mi.
Tạ Tinh Diêu biết rõ, tâm ma đến rồi.
Khi Bạch Diệu Ngôn ngủ say, được rót vào một lượng lớn linh lực, yêu lực và thần đan diệu dược, hiện tại tâm ma bạo phát, những sức mạnh này lập tức cùng tản ra, ảnh hưởng đến toàn bộ Giang phủ.
Toàn bộ phủ đệ bị tâm ma bao phủ, những kẻ có tu vi yếu kém, hoặc có rào cản tâm lý khó giải trừ, đều bị cuốn vào tâm ma, đối diện với những chuyện xưa không dám nhớ lại nhất trong quá khứ.
May mà nhóm của bọn họ đều đã đạt đến Trúc Cơ, nên sẽ không bị ảnh hưởng ——
Khoan đã.
Ánh chiều tà như ánh lửa dập dờn, dưới bầu trời buổi ráng chiều, hoàng hôn nặng trĩu thấm vào song cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là một rừng trúc xanh biếc, Tạ Tinh Diêu ngửi thấy hương hoa đào, chợt có gió nổi lên từ dưới mặt đất, ngay lúc nàng giật mình, một màu hồng nhạt lướt qua trước mắt, che khuất toàn bộ tầm nhìn.
Trước mắt hoa lên, ngay tức thì, khung cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi.
Tình tiết này…… không có trong nguyên tác mà nhỉ?
Tạ Tinh Diêu nín thở tập trung, tay thầm bấm pháp quyết phòng thân, phòng ngừa vạn nhất.
Đây là cảnh tượng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, trong tầm mắt chỉ có cây đào, hoa rơi như mưa. Màu hồng nhạt xen lẫn sắc xanh, tràn đầy sức sống.
Cách nàng không xa, có một đứa bé trai.
Cậu bé chỉ khoảng bảy tám tuổi, tóc được cố định bằng trâm ngọc, mặc áo gấm thêu hoa văn sẫm màu, trường kiếm cầm trong tay tràn ngập hàn quang. Cậu bé vốn đưa lưng về phía nàng, nghe thấy tiếng động, cậu lập tức xoay người lại.
Mặt như bạch ngọc, dáng vẻ thanh tú, mắt phượng dài hẹp tinh xảo đẹp đẽ, lộ ra màu hổ phách quen thuộc.
Đây là tâm ma của Yến Hàn Lai à?
“Tỷ tỷ?”
Hoàn toàn khác với những gì mà nàng tưởng tượng, tuy đứa bé có khuôn mặt quen thuộc nhưng thần sắc lại sạch sẽ nhu hòa, đôi mắt đẹp đẽ trong veo như nước, đầy vẻ trẻ con và tò mò: “Tỷ tỷ, tỷ là khách mới đến sao?”
Được tiểu ma đầu hung dữ gọi là tỷ tỷ, Tạ Tinh Diêu bối rối chớp mắt mấy cái.
Khi Yến Hàn Lai còn bé, hơi ngoan nhỉ.
Nơi đây tràn ngập cành đào, nàng không phân biệt được phương hướng, nên chỉ đành thử hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Cậu bé lẳng lặng nhìn nàng, đuôi mắt hơi cong lên.
Đây là ý cười chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của Yến Hàn Lai.
Trong ấn tượng của Tạ Tinh Diêu, hắn luôn có vẻ ngoài lười biếng u ám, tuy thường mỉm cười, nhưng luôn mang theo sự trào phúng và mỉa mai, giống như một đóa hoa tẩm thuốc độc, chứa đầy nguy hiểm.
Nụ cười trước mắt ngây thơ và đơn thuần, khiến người ta liên tưởng đến đám mây trên trời, vừa ngọt vừa mềm, kèm theo đó là đôi mắt lấp lánh như sao: “Đây là ——”
Đáng tiếc nàng không chờ được đáp án.
Hai chữ vừa thốt ra, chợt có một làn khói đen mau chóng phóng tới, lao thẳng vào mặt cậu bé.
Tạ Tinh Diêu: “......!”
Đòn đánh bất ngờ này xảy ra mà không có dấu hiệu báo trước, ngay lập tức cậu bé hóa thành một làn khói trắng, rừng đào dần mờ đi, màu nâu sẫm của những ngôi nhà cũng dần phai nhạt.
Tạ Tinh Diêu ngước mắt lên, đối diện là màu hổ phách u ám.
Vẻ mặt của Yến Hàn Lai không tốt lắm, trên tay còn đọng lại một làn khói đen.
“Yến công tử ra tay thật nhanh nhẹn.”
Môi của nàng cong lên như thường lệ: “Ta đã nghĩ ra cách có thể giết chết Giang Thừa Vũ, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đi tìm Ôn Bạc Tuyết và Nguyệt Phạn trước đi.”
Lời này vừa thốt ra, Yến Hàn Lai hơi ngẩn người.
Tạ Tinh Diêu đã nhìn thấy tâm ma của hắn, nếu là người khác, sự tò mò nhất định sẽ tăng vọt, hỏi cái này hỏi cái kia.
Ấy thế mà nàng không hề nhắc tới tâm ma trong rừng đào, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Yến Hàn Lai không hiểu nổi nàng.
Thiếu niên im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cô không tò mò gì về cảnh tưởng lúc nãy sao?”
“Tò mò chứ.”
Tạ Tinh Diêu nhìn hắn: “Nhưng huynh không muốn nói mà, chẳng lẽ ta phải ép huynh nói sao?”
Hiếm khi Yến Hàn Lai chăm chú quan sát nàng, dường như hắn khẽ cười: “Cách gì.”
“Thực lực của Giang Thừa Vũ quá mạnh, giao thủ với hắn ta, dù chúng ta có thắng thì cũng sẽ bị thương nặng.”
Tạ Tinh Diêu đi tới trước cửa, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt: “Nhưng chúng ta chưa từng chú ý đến, trong Giang phủ này, ngoại trừ Giang Thừa Vũ, còn có một người khác có tu vi Kim Đan.”
Yến Hàn Lai nhanh chóng hiểu ý nàng: “...... Bạch Diệu Ngôn.”
Vừa nói hàng mi dài của hắn vừa lay động: “Nàng ta toàn tâm toàn ý với Giang Thừa Vũ, chẳng những trúng mị thuật mà còn bị thay đổi ký ức.”
Ý nói, Bạch Diệu Ngôn không thể là kẻ địch của Giang Thừa Vũ.
Hắn nói một cách chắc nịch, sau đó nghe thấy tiếng cười khẽ của Tạ Tinh Diêu.
“Cho nên, giữa bọn họ vốn không tồn tại quan hệ tình cảm bình thường.”
Nàng nói: “Trúng mị thuật, vậy thì xóa nó đi, nếu ký ức bị thay đổi vậy thì giúp cô ấy nhớ lại. Đến lúc đó, huynh nghĩ xem, cô ấy sẽ giúp chúng ta hay là giúp Giang Thừa Vũ?”
Đơn phương cố chấp và giam cầm, có thể gọi là tình yêu không?
Tạ Tinh Diêu không nghĩ thế.
Đối với Giang Thừa Vũ, đó là chiếm hữu, lừa dối và tự mãn.
Đối với Bạch Diệu Ngôn, đó là nói dối, bỡn cợt, bị thao túng và đối xử như vật phẩm phụ thuộc.
Câu chuyện này không tốt đẹp tí nào.
Yến Hàn Lai trầm mặc trong giây lát: “Nếu nàng ta nhớ lại tất cả, nhưng vẫn yêu Giang Thừa Vũ thì sao?”
“Vậy thì tùy cơ ứng biến thôi, dù sao chúng ta cũng không lỗ. Có điều ——”
Nàng đứng cạnh cửa, quay người lại, một cơn gió nhẹ lướt qua, những vì sao trên trời mờ ảo, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt của thiếu nữ.
Tạ Tinh Diêu cong môi cười, lộ ra chiếc răng khểnh trắng muốt: “Yến công tử, có lẽ phần lớn thời gian, tình yêu đối với phụ nữ không hề quan trọng như trong thoại bản viết.”
Ngày xưa khi đọc tiểu thuyết, qua những dòng chữ, nàng chỉ thấy sự chia ly rồi đoàn tụ, ân oán tình thù, yêu và hận, quán xuyến thủy chung của nam chính và nữ chính.
Cho đến khi đến đây, nàng mới có thể nhìn thấy nhiều hơn ——
Đấu tranh, bất lực, dối trá lừa lọc, như chim bị nhốt trong lồng, ngay cả ý thức của chính mình cũng bị ma diệt thành tro tàn.
Oán khí tâm ma trỗi dậy khắp vườn này chính là tiếng than khóc thầm lặng và lời cầu xin giúp đỡ của một cô gái.
“Để hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, Giang Thừa Vũ đã cho cô ấy dùng rất nhiều thiên linh địa bảo, giúp tu vi của cô ấy gia tăng.”
Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Nếu con chim hoàng yến mà hắn vất vả nuôi dưỡng cuối cùng hóa thành đao giết hắn, thì……có phải rất thú vị hay không?”
Thiếu niên im lặng nhìn nàng, con ngươi u tối không rõ.
Có thể nói ra lời này, Tạ Tinh Diêu nắm chắc tám mươi phần trăm.
Suy cho cùng, trong nguyên tác, mặc dù Bạch Diệu Ngôn một lòng một dạ với Giang Thừa Vũ, nhưng khi biết chuyện hắn ta tàn sát người dân, nàng ấy đã lựa chọn cách tự sát.
Trước kia Tạ Tinh Diêu cảm thấy điều đó thật buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, dưới sự thao túng của cả mị thuật và chú thuật, đó chính là sự phản kháng kiệt lực nhất của nàng ấy.
Từ đầu đến cuối, Bạch Diệu Ngôn chưa từng làm hại người vô tội, cũng chưa từng nhập bọn với ác yêu.
Chỉ là kết cục như thế, không khỏi khiến người ta cảm thấy không thích.
Hơn nữa, bọn họ còn phải liều sống liều chết, cuối cùng ai cũng bị thương nặng.
Trong 《Cùng Nhau Trừ Tà》, cũng có nhiều nhiệm vụ chính với độ tự do cao, người chơi cần sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ —— Mà Tạ Tinh Diêu chính là người chơi max level của game này.
Đối với nàng mà nói, câu chuyện trong nguyên tác không khác gì một chiến thuật qua ải bình thường, toàn dựa vào chiến đấu cam go, không có chút mẹo đáng nói nào.
Hệ thống chỉ yêu cầu bọn họ “tiêu diệt ác yêu”, mà không hề quy định phương pháp cụ thể, nếu trong nguyên tác không có, vậy thì hãy tạo ra một con đường hoàn toàn mới mà chưa từng có người đi qua.
Đoàn kết tất cả các lực lượng có thể đoàn kết, thành lập mặt trận thống nhất rộng rãi nhất, khiến phản diện không còn sức đánh trả chút nào, và tất cả đồng đội đều qua cửa mà không ai bị thương.
Đây mới là cách người chơi max level vượt ải.