Hân Hân Hướng Vinh

Chương 4:




Phần 1
Bảy giờ, một con chim nhỏ từ chiếc đồng hồ báo thức nhảy ra, vừa xoay tròn vừa hót líu lo.
Trong phòng ăn chính của Hướng gia có đặt một cái bàn ăn hình bầu dục bằng gỗ do một nhà điêu khắc nổi tiếng tạo ra, hoa văn rất tinh tế, xung quanh bàn có đặt năm cái ghế dựa. Cách bài trí trong phòng ăn và các phòng khác khá giống nhau, đơn giản nhưng không mất phần quí phái.
Đêm nay, ba trong số năm cái ghế có người ngồi, nhưng chỉ có hai người đang ngồi dùng cơm.
Chân gà hầm ngũ vị, bông cải xào, sườn ram, cà chua xào trứng, còn có một nồi canh cải bắp, bốn món ăn một món canh tất cả đều nóng hổi, có vẻ rất ngon.
Bất quá, người con trai ngồi giữa bàn ăn đối với các món ngon trước mắt lại làm như không thấy, bàn tay nắm chặt đôi đũa, nheo mắt nhìn chằm chằm con chim giả trên bàn, giống như đang nghĩ xem có thể dùng cách gì để làm thịt con chim đó.
“Nó trễ.” Người con gái trẻ tuổi soi mói nói.
“Nó đi xem mắt, đêm nay sẽ không về nhà ăn cơm.” Người con trai lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn em gái đang ngồi trên bàn.
Hướng Nhu đang ăn canh thì chậm chậm dừng lại, con mắt xinh đẹp phía sau cặp mắt kính nhìn anh trai đang ngây người, đôi môi đỏ tươi có chút run run, cố nhịn cười.
“Em đang nói cái đồng hồ, nó chạy trễ.”
Hướng Vinh mặt không đổi sắc, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Chỉ có điều, ăn thì ăn, mặt anh vẫn cứ lạnh ngắt, lông mày nhíu lại không chịu buông ra, nhìn rất đáng sợ, giống như bây giờ ăn vào miệng là hạt sạn, không phải là thức ăn ngon.
Hướng Nhu chậm rãi uống xong chén canh, làm như không có chuyện gì mở miệng.
“Đúng rồi, anh nói xem, ai đi xem mắt ?”
“Hướng Cương.”
“Cùng ai?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
Đầu bên kia bàn ăn im lặng hồi lâu thì mới truyền đến đáp án.
“Hân Hân.”
“Hân Hân? Âu Dương Hân Hân? Có phải là Âu Dương Hân Hân mà em quen từ nhỏ không? Oh, không thể nào, sao cô ấy lại đột nhiên cùng nhị ca đi xem mắt kia chứ?” Hướng Nhu một tay để trên ngực, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Con ngươi đen hẹp lại, ánh mắt sắt như dao bắn ra.
Hướng Nhu lập tức cúi đầu, thức thời câm miệng, nhưng vẫn không khuất phục thầm cười trộm.
Khách!
Tiếng mở cửa vang lên, hai người động tác nhất trí, buông bát đũa nhìn ra cửa.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc tây trang đi vào trong phòng, đứng ở lối vào cởi giày, thay dép lê, xong xuôi mới huýt sáo băng qua phòng khách, khuôn mặt tươi cười đi về phía chỗ hai anh em đang ngồi.
“Xin chào, em đã trở về.” Hướng Cương khoái trá tuyên bố, đứng ở bàn ăn, nhìn chung quanh trong chốc lát.“Ba mẹ đâu? Sao không thấy ai hết?”
“Bọn họ tìm một đám hàng xóm tụ tập ở dưới tầng hầm hát Karaoke rồi. Xem ra, bọn họ đêm nay rất cao hứng, không hát hết một vòng sẽ không nghỉ đâu.” Hướng Nhu chỉ vào cửa vào tầng hầm, nhún vai trả lời.
Ba Hướng đối với việc ca hát là vô cùng yêu thích, sau khi đem sự nghiệp quăng cho trưởng tử, ông đã bỏ ra rất nhiều tiền trang bị các thiết bị chuyên nghiệp cách âm ở tầng hầm, sau đó lại đặt mua dàn máy hát hiện đại nhất, chẳng những bản thân được hát cho sướng miệng, còn có thể dẫn bạn bè về, chiêu đãi hàng xóm, trốn ở bên trong độc diễn hát hò.
Hướng Cương đương nhiên biết sở thích của cha, hiểu biết gật đầu, một mặt tháo caravat ra, nhìn lên bàn ngắm nghía.
“Bữa tối có chân gà hầm ngũ vị? Tốt quá!” Anh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị tấn công bàn ăn toàn món ngon đầy đủ sắc hương vị kia.
Di, chân gà tự nhiên biết chạy?
Hướng Cương ngẩng đầu, mở to mắt nhìn đồ ăn ngon bị đại ca cướp đi. (tiết mục trừng trị tiểu đệ dám hẹn hò với ý trung nhân của đại ca xin được phép bắt đầu!! =D)
“Không có phần của ngươi.” Hướng Vinh lạnh lùng nói.
“Không có phần em? Vì sao?”
“Nhị ca, anh không phải đi coi mắt sao?” Hướng Nhu mỉm cười, kéo chân gà đến trước mặt mình, dùng động tác tao nhã nhất bắt đầu thưởng thức.“Chị Hoàng nghĩ anh không về nhà ăn cho nên không nấu phần của anh.”
“Nhưng trên bàn vẫn còn nguyên mà! Em gái ngoan, chia cho anh một cái –”
Đôi đũa vừa mới lướt qua mặt bàn thì đã bị một đôi khác ở giữa không trung chặn lại.
“Đừng giành ăn với em gái ngươi.” Hướng Vinh lời nói có thể nói là lạnh như nước đá, anh nheo mắt lại, đẩy đôi đũa của Hướng Cương ra.“Đó là của nó.”
“Cả bảy cái sao?” Hướng Cương vẻ mặt không tin được hỏi.“Nó không thể ăn hết được.”
“Em có thể để dành ăn khuya, nếu không, cũng có thể bỏ vào hộp tiện lợi, ngày mai mang đến công ty ăn.” Hướng Nhu cười khanh khách nhìn anh trai, ăn vô cùng khoái trá.“Mà nè, anh đi hẹn hò chẳng lẽ không ăn cơm sao? Hay là cùng đối phương tán ngẫu thích quá cho nên quên ăn?”
Hướng Cương buông đôi đũa xuống, sâu sắc ngửi được mùi thuốc súng, càng phát hiện nụ cười của Hướng Nhu vô cùng gian xảo.
Hai mắt anh nhíu lại, cân nhắc tình thế trước mắt, trước hết nhìn anh trai khuôn mặt tuy điềm nhiên nhưng thật ra là sóng ngầm mãnh liệt, lại nhìn vào đĩa chân gà đã thoát khỏi tầm tay. Đột nhiên, anh nhe răng mỉm cười, nhàn nhã dựa vào ghế ngồi.
“Đúng vậy, đương nhiên rất thích.”
“Oh, thật không? Xem ra anh rất vừa ý đối phương?” Hướng Nhu lửa cháy đổ thêm dầu, khóe mắt liếc nhìn đại ca, không muốn bỏ qua bất cứ hành động gì của anh.“Điều kiện của cô ấy tốt không?”
“Rất tốt.” Hướng Cương vô cùng đắc ý trả lời, làm bộ như không nhìn thấy đại ca ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên chuyển sang xanh mét.“Cô ấy rất đẹp, tóc chấm ngang vai, mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng khi cười lại vô cùng đáng yêu –”
Oh oh, có “ai đó” mặt mày nhăn nhó .
Hướng Nhu cắn môi cố nén cười, có ý định muốn đem nhị ca quăng vô đống lửa.
“Còn gì nữa?”
“Mặc kệ anh nói cái gì, cô ấy đều dịu dàng gật đầu, bộ dáng thật sự là dễ thương làm cho anh nghĩ muốn hôn cô ấy một cái –”
A, có người mắt phun ra lửa.
Hướng Nhu yên lặng dọn dẹp bửa tối, chuẩn bị đóng gói đồ ăn bỏ trốn, một khi chiến tranh bùng nổ cô có thể dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chiến trường, khỏi bị liên lụy.
“Giống như đứa trẻ, dịu dàng đáng yêu, nếu lấy về nhà tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện mẹ chồng con dâu hay em chồng chị dâu.” Hướng Cương hai tay khoanh ở trước ngực, mỉm cười nhìn em gái.“Cho nên, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em không được bắt nạt cô ấy nha!”
Người kia chẳng những mắt phun ra lửa, mà trên đầu còn bắt đầu có khói bốc lên.
Hướng Nhu nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn nhị ca tươi cười.
“Đừng lo, nếu anh còn mạng cưới cô ấy trở về, em tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Hướng Cương khoái trá vỗ tay hoan nghênh.
“Em nói xem, ngày mai anh nên mua cái gì tặng –”
Phút chốc, một bàn tay nhanh như tia chớp chộp tới, nắm áo Hướng Cương, lôi anh ra khỏi chỗ ngồi, ấn chặt vào tường. (đại ca chịu hết nổi rồi nhá =D)
“Những lời trên chỉ là bịa đặt, là tình cờ nghe người ta nói!” Anh đã sớm có chuẩn bị, lập tức giơ tay đầu hàng, mỉm cười nhìn anh trai thanh minh.
“Ngươi –” Hướng Vinh trong mắt bắn ra tia lửa, tức giận đến trán nổi gân xanh.
“Đại ca, bình tĩnh một chút.” Hướng Cương tuy vẫn tươi cười, nhưng thật ra không dám giỡn nữa, không muốn lát nữa thật sự bị ném ra khỏi phòng.“Đừng lo lắng, em đã có ý trung nhân rồi.”
“Ai?” Hướng Nhu đang đứng cách xa chiến trường năm mét xem trò vui nghe vậy liền hỏi.
Hướng Cương nhìn Hướng Nhu liếc mắt một cái, mỉm cười, không chịu tiết lộ thêm.
“Chậc chậc, em gái, cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn của ngươi nếu không mau chóng sửa đổi thì chỉ sợ không ai dám lấy ngươi.”
“Không cần anh quan tâm.” Hướng Nhu ngọt ngào cười, đẩy mắt kính lên mũi.
“Anh đương nhiên phải quan tâm. Nếu em thật sự ế chồng thì chúng ta sẽ phải nuôi ngươi cả đời a!” Tuy nói trong nhà có tiền, muốn nuôi thêm mười con sâu gạo cũng không thành vấn đề, nhưng đứa em gái này mồm miệng rất lanh chanh, nếu cô còn ở trong nhà, quả thực giống như trong chăn có cây kim, không khéo sẽ bị nó chích cho một cái.
“Anh đừng có đánh trống lảng.” Hướng Nhu đương nhiên đâu dễ buông tha, cố ý nhấn mạnh hỏi.“Anh nếu đã có người trong mộng, vậy sao còn đồng ý đi xem mắt?”
“Ta đi xem mắt là có lý do của ta” Hướng Cương câu môi cười, biểu tình cùng với Hướng Vinh có tám phần giống nhau, nhưng còn xảo trá hơn.“Bên cạnh đó, vị Âu Dương Hân Hân kia, sau khi ăn xong mấy miếng salad thì liền lăn ra ngủ, từ đầu tới cuối chưa từng liếc qua ta một cái, ta thực hoài nghi cô ấy thật ra còn không biết bộ dạng của ta là tròn hay méo nữa.”
“Vẫn còn đang ngủ?” Hướng Vinh buông tay ra, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Hướng Cương, hai mắt tuy lạnh lùng nhưng không còn hung ác nữa.
Hướng Cương vừa được tự do liền gật đầu, thong thả sửa sang lại áo.
“Vừa ăn xong salad cô ấy liền nằm lên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự. Bà chủ quán nói cô ấy phải tranh thủ hoàn thành xong bảng vẽ nên đã gần hai ngày không ngủ, bảo em đừng đánh thức cô ấy.”
Hướng Vinh ánh mắt lại phun ra lửa.
“Ngươi bỏ lại cô ấy một mình ở đó?” Anh quát lên, vẻ mặt bừng bừng nổi giận.
“Đừng lo lắng, bà chủ là họ hàng của nhà Âu Dương, là dì của Hân Hân, bà ấy nói chờ Hân Hân ngủ dậy sẽ đưa cô ấy về nhà, bảo em cứ về trước.”
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ rắn. Vì không để cho đối phương lại lầm đối tượng, Lý Nguyệt nhất quyết chọn nơi gặp mặt là nhà người quen, em gái của bà vừa vặn lại vừa khai trương nhà hàng, cho nên liền thuận lý thành chương [1] cung cấp chỗ hẹn, chẳng những có thể quan sát phát triển, còn có thể tùy thời tác động vào.
Anh em hai người đang nói chuyện, Hướng Nhu ở một bên đột nhiên xen mồm.
“Đại ca, em vẫn muốn hỏi anh, trước đêm Hân Hân đính hôn, anh suốt đêm đưa người trong trấn đi Đài Bắc, không phải người của công ty chúng ta đúng không?” Ánh mắt sau cặp kính kia chẳng những xinh đẹp mà còn vô cùng lợi hại.
Người anh này, tuy nói trước giờ đều nghiêm trang ít nói, tìm không ra nửa điểm khuyết điểm, trong mắt người khác là một hình tượng vô cùng chuẩn mực, nhưng cô hiểu rõ nhất, người nhà cô, bất luận đối với người ta biểu hiện như thế nào thì cái máu để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn là tuyệt đối tồn tại. (hic, gia đình nì thực đáng sợ =.=’)
Hướng Vinh mặc dù giỏi che dấu, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt cô, từ sau khi nhận được thiếp cưới của Hân Hân, cô có linh cảm rằng anh nhất định sẽ bắt đầu hành động.
Hướng Nhu chắc chắn chuyện hai người kia bỏ trốn nhất định có liên quan đến đại ca.
Hướng Vinh lựa chọn im lặng, quay đầu nhìn ra bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, anh gọn gàng đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài một chút.”
“Đi thong thả a!” Hai anh em bị bỏ lại trăm miệng một lời, nhìn nhau qua bàn, hiểu rõ lòng nhau, cả hai đều rõ đại ca là vội vã muốn đi đến chỗ nào.
Tiếng xe nổ máy vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh buổi đêm. Chẳng bao lâu, xe rời khỏi nhà để xe, tăng tốc đi về phía nhà hàng của thành phố.
Chú thích:
[1]: hợp lý
Phần 2
Bên trong nhà hàng, Hân Hân nằm trên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự, trên trán còn đè lên một mảnh rau xà lách.
Khách đến và đi đôi khi nhìn cô tò mò, tuy rằng không rõ vì sao cô lại chọn nhà hàng làm chỗ ngủ nhưng cũng không nỡ bước đến phá vỡ giấc mộng đẹp của cô.
Cô giống như con mèo con, cuộn tròn gối đầu lên cánh tay ngủ thật là ngon, mi mắt thật dài như hai cánh quạt, má hồng phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
Bên ngoài nhà hàng, đèn xe chiếu sáng lên vạch trắng trong bãi đỗ xe. Hướng Vinh dừng xe lại, tắt máy, cầm chìa khóa bước xuống xe, đi thẳng vào cổng lớn nhà hàng.
Ban đêm nhiệt độ không khí giảm đột ngột, gió đêm tạt vào người anh lạnh đến thấu xương, anh nheo mắt lại, nhìn cô ngồi bên cửa sổ ngủ say sưa. Khi anh thấy cô, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh cùng váy ngắn, trong mắt anh hiện lên vẻ hờn giận.
Hướng Vinh bước nhanh vào nhà hàng, chào bà chủ một tiếng rồi bước về phía chỗ cô đang ngồi.
Hân Hân vẫn đang ngủ không hề phòng bị, môi khẽ nhếch lên, buông ra hơi thở ấm áp ngọt ngào.
Cái đầu gà gật trông rất dễ thương, cử chỉ đáng yêu làm cho người ta nhìn thấy muốn hôn cô một cái?
Nhớ đến lời em trai lúc trước đã nói, Hướng Vinh mày cau càng chặt. Cô ngủ bất tỉnh nhân sự như thế, căn bản là không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, làm sao còn có thể phản đối?
Về phần đáng yêu?
Sự uất giận ban đầu dần dần dịu xuống, anh vươn tay chạm nhẹ vào gò má mềm mại của cô.
Chuyện này, vài năm trước anh đã biết.
Anh sớm đã hạ quyết tâm phải giữ chặt cô trong vòng tay quý trọng cả đời. Nhưng cô lại là một người chậm hiểu thật sự, về mặt tình cảm lại đần độn quá mức tưởng tượng. Anh đã hao phí rất nhiều năm, không muốn gây áp lực cho cô, lại càng không muốn làm cô sợ hãi, kiên nhẫn tiến từng bước, toàn tâm toàn ý che chở cô, yêu thương cô.
Những tưởng thời gian qua đi, sẽ có một ngày cô sẽ trở thành của anh, có ngờ đâu, anh đã hao phi bao nhiêu năm chờ đợi để cuối cùng chỉ đổi lấy được tấm thiếp cưới của cô!
Nghĩ đến đây, Hướng Vinh sắc mặt lại chuyển sang xanh mét.
Hân Hân trong lúc ngủ mơ ngáp dài 1 cái, mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở.
“A? Hướng đại ca?” Cô thì thầm nói nhỏ, mê mang nhìn người con trai bên cạnh bàn, không hiểu làm thế nào anh lại có thể chạy từ giấc mơ của cô ra đây.
“Tỉnh chưa?”
“Ân?” Cô mê hoặc gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó chậm rãi ngồi thẳng dậy, hoảng hốt nhìn nhìn chung quanh, phát hiện ra nơi này không phải là phòng mình, mà là nhà hàng của dì cô.
Quái, nàng làm sao cô có thể ngủ ở nhà hàng đây?
Hân Hân cố gắng không mở miệng ngáp, hai tay ôm cái đầu chưa được tỉnh táo, cố gắng nhớ lại.
Mơ hồ nhớ ra trước đó cô đã vẽ một bức tranh cảnh bầu trời đêm, rồi sâu ngủ kéo tới, nhưng vì không thoát được ma chưởng của mẫu thân đại nhân, bị bắt ăn mặc cho thật đẹp, sau đó bị tống đến nhà hàng, giao cho cái gì “Cực phẩm trong cực phẩm” kia.
Kế đó, người đàn ông kia nói nói cái gì đó với cô, cô chống mí mắt, ừ a trả lời cho có lệ, còn miễn cưỡng ăn rau xà lách, sau đó — sau đó –
Trí nhớ đến đây gián đoạn.
“A, không xong .” Hân Hân đột nhiên bừng tỉnh dậy, gỡ miếng rau xà lách trên trán xuống.
“Sao vậy?” Hướng Vinh dấu đi cảm xúc, bình tĩnh hỏi.
“Em xem mắt được một nửa liền ngủ.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tội nhìn anh, bộ dáng dịu dàng đáng yêu rất giống nai con Bambi mà trẻ con hay học. ““cực phẩm trong cực phẩm” kia hình như đã đi mất , làm sao bây giờ?”
“Đi rồi thì thôi .” Anh thản nhiên nói.
“Nhưng mà –” Cô đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, cái mũi ngứa ngái, lập tức hắt hơi thật lớn.“Ha thu!”
Hướng Vinh nhíu đôi mày rậm, cởi áo khoác trên người.
“Thời tiết lạnh, mặc áo khoác vào, anh đưa em về.” (iu anh quóa *mắt long lanh*)
“Ah, được, được –” Hân Hân vụng về mặc áo khoác vào, tay nhỏ bé sờ tới sờ lui muốn tìm được cổ tay áo.“Di, kỳ quái, tìm không thấy.” Cô lẩm bẩm tự nói, áo khoác này thật sự lớn quá, cô loay hoay nửa ngày cũng tìm không ra cổ tay áo.
Cái áo khoác nặng nề đột nhiên nhẹ bổng, Hướng Vinh cầm lấy, trực tiếp giúp cô mặc vào, bao lấy cô trong chiếc áo ấm áp. (óa óa, chít vì anh mất thui >
Lớp áo bên trong được nhiệt độ cơ thể anh ủ ấm, làm cho cô thoải mái thở dài một hơi. Thật ấm áp a, nhiệt độ cơ thể đàn ông đều là ấm áp như vậy sao? (muốn bít thì ôm anh một cái đi >_o)
Hân Hân nghiêng đầu, giống con mèo nhỏ, khép nửa mắt, bản năng dùng hai má ma cọ sát vào cổ áo còn vương hơi ấm của anh, cảm nhận sự ấm áp cùng lưu lại một hơi thở ngọt ngào, không thấy được rằng, ánh mắt mà anh nhìn cô, so với nhiệt độ ấm áp của chiếc áo càng nóng hơn.
“Hướng đại ca, em thật sự không phải cố ý, em buồn ngủ quá, không nhịn được liền ngủ quên.” Cô ngẩng đầu lên, lại nhớ tới bản thân vừa mới ngủ mê man thì cảm thấy bối rối, bắt đầu lo lắng.“Em có nên gọi điện thoại giải thích không?” Cô quay đầu nhìn vào khoảng không.
Hướng Vinh thân hình hơi cứng lại.
“Em thích hắn?”
“Ách — em thậm chí còn không nhớ được anh ta có bộ dạng gì nữa –” Cô xấu hổ nói, cặp mắt vô tội bọc trong chiếc áo khoác lớn, làm cho cô trông giống như một đứa trẻ.
“Vậy không cần.” Miệng anh bất giác cong lên, bước một bước lớn, nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi ra ngoài.
Hân Hân gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh vào bãi đỗ xe. Cô không hề biết rằng câu trả lời của mình vừa rồi đã cứu Hướng Cương một mạng, giúp anh tránh khỏi thảm cảnh bị đại ca mình đánh đập. (Hướng Cương: *vuốt vuốt ngực* hú hồn)
“A, đúng rồi, Hướng đại ca, anh làm sao lại ở đây?” (đón cô chứ chi còn hỏi =.=)
“Anh đưa hoa đến gần đây, vừa vặn đi qua chỗ này.” Anh mặt không đỏ, nhịp thở không thay đổi, lặp lại lý do đã sử dụng nhiều năm này.
Cô đơn thuần là không hề nghi ngờ, dễ dàng chấp nhận câu trả lời này, đi theo anh lên xe. Mới vừa lên xe, bụng của cô lại đột nhiên phát ra kháng nghị.
Ọc ọc –
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh này vang lên nghe rất rõ ràng. Hân Hân ôm bụng, mặt xấu hổ đỏ lên, quẫn bách vô cùng. Ô ô, cái này cũng không thể trách cô được! Cô lúc nãy chỉ có ăn mấy miếng rau xà lách, lúc này đương nhiên hội là đói bụng a!
“Ách, thực xin lỗi, anh, anh chở em đến chợ đêm, cho em xuống xe chỗ nào cũng được. Em muốn ăn gà quay bơ –” Cô nhỏ giọng đưa ra yêu cầu, cái bụng cũng không chịu thua kém tiếng kêu càng vang .
Chợ đêm có quán gà quay, nhưng là dùng bơ để quay, hương vị rất thơm ngon, thường thường cách một khoảng thời gian mà cô chưa ăn thì đến cả nằm mơ cô cũng chảy nước miếng. Cô mỗi lần muốn mua đều phải xếp hàng thật lâu, nhưng vì con gà quay vàng ươm kia cô cam tâm tình nguyện.
Hướng Vinh nghe vậy, chỉ cúi đầu dò vào chỗ ngồi bên cạnh, lấy ra một cái túi giấy, đưa tới trước mặt cô, mùi bơ thơm nồng nhất thời xông vào mũi. (coi anh chu đáo chưa kà, ngưỡng mộ quá đi thui *miệng chảy nước*)
“A!” Ngửi thấy mùi thơm kia, hai mắt cô lập tức sáng rực lên.“Anh làm sao mà biết em muốn ăn cái này?”
“Trùng hợp.” Anh thản nhiên nói.
Nha, cô thật thích sự trùng hợp này nha!
Hân Hân lòng tràn đầy cảm động, tham lam cắn gà quay, ánh mắt cũng không nhàn rỗi, chộp lấy cơ hội lén lút ngắm nhìn anh.
Anh ấy cương nghị ôn nhu như vậy, có anh làm bạn, so với có được một đội quân còn an tâm hơn. Cô cũng từng nghe qua nhóm bà bà mụ mụ lén lút châu đầu ghé tai, tán thưởng nói anh là một người đàn ông tốt trên đời hiếm có, chắc chắn là có rất nhiều phụ nữ yêu anh.
Trái tim của cô khẽ thót lên một cái, thật hâm mộ người phụ nữ có thể độc chiếm trái tim của anh.
Là người phụ nữ như thế nào có thể độc chiếm sự dịu dàng của anh, ánh mắt của anh, sự đụng chạm của anh, tình yêu của anh–
Tâm tư càng bay càng xa, ánh mắt lại dính chặt ở trên người anh, cô mê muội nhìn bàn tay to lớn của anh đặt trên tay lái, không tự chủ được nhớ lại ngày đính hôn, ngày đó anh đã chạm vào cô vô cùng thân mật.
Bàn tay ngăm đen ấy đã nâng cằm của cô lên –
Ngón tay thon dài, chậm rãi, chậm rãi, lướt qua làn da mềm mại của cô, mang đến một cảm giác kích thích rất kỳ lạ–
Mặc dù là hồi tưởng, nhưng cô cũng nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Bàn tay với những ngón tay nam tính, lướt từ cằm từ từ đến huyệt thái dương, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn mi mắt run run, sau đó lại phủ len lớp phấn trang điểm bên ngoài –
Nhớ lại đến mức xuất thần, cô liền cứ như vậy ngốc nhìn Hướng Vinh, nhìn đến nước miếng cũng đã rớt xuống, hoàn toàn quên mất gà quay trong tay.
“Đến rồi.”
“A, cái gì?”
“Đến nhà em.” Hướng Vinh khóe miệng cong lên, chỉ vào bên ngoài cửa sổ.
Hân Hân mờ mịt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa nhà mình. Cô vội vàng dẹp bỏ những ký ức nóng rực trong tâm trí, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
“Ưm, a, cái kia, cám ơn anh đã đưa em về –” Cô luống cuống tay chân mở cửa xuống xe, vội vã muốn chạy trốn vào trong nhà, mới chạy hai bước liền quay lại.“Hướng đại ca, áo khoác của anh–”
“Không cần, em mặc vào nhà đi!” Anh lắc đầu.“Ngày mai trả lại anh.”
“Nha, cám ơn.” Cô đỏ mặt nói lời cảm ơn, thay anh đóng cửa xe.“Vậy anh lái xe cẩn thận, hẹn gặp lại!”
Lý Nguyệt vừa vặn từ trong nhà bước ra, Hướng Vinh phía trong cửa kính cũng gật đầu chào bà mới khởi động xe rời đi.
Hân Hân đứng ở chỗ cũ, cả người bọc trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, vô thức cắn cổ tay áo, nhìn theo xe biến mất ở đường cuối.
Gió lạnh lùa qua chiếc áo phát ra tiếng kêu vù vù, trên chiếc áo còn vương lại chút hơi ấm nam tính vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô không cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân còn nóng lên –
Mẫu thân đại nhân liền ra chiêu công kích, đứng ở phía sau bắt đầu mở miệng phát công.
“Lại làm phiền Hướng Vinh a? Con a, quen thằng bé lâu như vậy, cũng không thông minh một chút sớm bắt lấy nó. Bây giờ thì tốt lắm, chưa đánh đã phải buông tha một đối tượng tốt như vậy, ai!” Lý Nguyệt không ngừng thở dài, thật hận lúc trước tại sao không dạy dỗ con gái thông minh hơn một chút.
“Anh ấy đã có đối tượng rồi.” Hân Hân kéo dài tay áo, xoay người đi vào trong phòng, nhỏ giọng lẩm bẩm .
“Có sao đâu? Chết rồi còn có thể sống lại, huống chi nó lại còn chưa có kết hôn!” Lý Nguyệt càng nói càng hăng.“Mẹ thấy nó đối với con rất tốt, hình như rất thích con, sao con không cố gắng một chút –”
Cơn đỏ mặt của Hân Hân vừa mới rút đi lại lần nữa kéo đến, cô đẩy cửa vào nhà, không dám quay đầu, chỉ sợ bị mẹ nhìn ra vẻ mặt khác thường của cô.
“Anh ấy chỉ xem con là em gái mà thôi.”
“Hừ, đó là con nói, con có hỏi qua nó sao?” Lý Nguyệt đi theo vào cửa, nhắc đi nhắc lại không ngớt.
Hân Hân thở dài một hơi ~~.
“Này, ngươi thở dài cái gì a, ta nói có sai sao?” Lý Nguyệt hai tay chống hông, tìm thấy đối tượng tấn công.“Ba Hân Hân, ông cũng nói cái gì với nó đi a!”
“Ân.”
Âu Dương gia nam chủ nhân hai mắt nhìn chằm chằm tivi, chỉ trả lời bằng một giọng mũi đơn điệu, thậm chí còn không thèm mở miệng.
“Ân cái gì ân? Ông đừng xem tivi nữa, mau ra mà quảng con gái của ông kìa, ta nói a, Hân Hân nếu có một phần mười thông minh hoặc chủ động của ta năm đó, làm sao đến bây giờ còn chưa kết hôn đây?”
Trả lời bà là một tiếng thở dài khác.
“Này, ông thế nào lại học con gái thở dài a? Đúng là cha nào con nấy, cả hai đều không hé răng, chỉ biết thở dài? A?” Lý Nguyệt ngón trỏ đưa qua đưa lại, như là nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhìn về phía con gái đang cởi áo khoác.“Đúng rồi, ngươi không phải đi coi mắt sao? Tại sao lại là Hướng Vinh đưa ngươi trở về?”
Hân Hân nhăn mặt, ôm áo khoác hướng cầu thang bỏ trốn.
“Ách, anh ấy tình cờ đi ngang qua.”
“Còn đối tượng xem mắt đâu? Gặp nhau thế nào ? Tình huống thế nào? Đối phương nói cái gì? Có lại hẹn ngươi gặp mặt hay không? Hân Hân, ngươi đi đâu? Uy, ta đang hỏi ngươi a, Hân Hân, Âu-Dương-Hân-Hân –”
Mẫu thân đại nhân liên tục công kích, lại lần nữa đánh cho cô vô lực chống đỡ, kế tiếp bại trận mà rút lui, chỉ có thể dựa vào vách tường, bắt chước con thằn lằn hướng cầu thang bỏ trốn.
“Bởi vì điều này — cho nên mới như vậy — nha, con mệt mỏi quá, con muốn đi ngủ, ngày mai nói sau –” Cô mập mờ lẩm bẩm vài câu, liền nhanh như chớp chạy lên lầu, trốn trở về phòng lánh nạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.