16.
Tiền triều hậu cung nổi bão sau một đêm.
Tiết hoàng hậu bị phế, biếm vào lãnh cung.
Tiết Trọng bị cắt chức tể tướng, biếm đến một huyện thành chiến loạn không ngừng ở nơi bắc cảnh xa xôi làm huyện lệnh thất phẩm.
So với hai chuyện động trời kia, tin đại tổng quản bên cạnh hoàng đế qua đời quá mờ nhạt.
Một tấm chiếu rách, một chiếc xe cũ, Hồng Hỉ có nằm mơ cũng không ngờ nơi an nghỉ cuối cùng của mình lại là bãi tha ma ngoài thành.
Nhớ đến lời nói hống hách của lão về mẫu đơn và vật bẩn ngày đó, ta không khỏi lắc đầu.
Hoa của biển hãy còn đây mà cổ thụ rễ sâu đã đổ rồi.
Hai nhân vật nắm quyền tiền triều và hậu cung đồng loạt ngã ngựa làm Tiết gia trở tay không kịp. Thọ Xuân quận vương hôm sau gào khóc đến tìm hoàng đế, những mong dùng tình phụ tử đổi lại vinh quang cho Tiết gia lại bị thị vệ chặn lại ở cửa cung.
Thủ lĩnh Ngự Lâm vệ khó xử nói:
- Thọ Xuân quận vương, mời người về cho, bệ hạ nói không muốn gặp người.
Thọ Xuân quận vương không do dự vén áo quỳ trước cửa cung trước ánh mắt kinh ngạc của thần tử và các cung nhân.
Gã tàn bạo chứ không ngu.
Hậu thuẫn của Tiết gia là lợi thế lớn nhất của gã để tranh với các hoàng tử. Không có Tiết hoàng hậu và Tiết tướng, gã không đấu lại Ung vương có quý phi và Dũng Nghị hầu chống lưng.
So với đại nghiệp, chút nhục nhã này có đáng gì.
Lúc tin tức truyền vào cung, hoàng đế đang đặt tên cho đứa con trong bụng ta.
Nghe thị vệ báo cáo xong, hắn ném bút cười lạnh:
- Nó muốn quỳ thì cứ quỳ.
Ta buông thanh mực đang mài, mềm mỏng khuyên:
- Bệ hạ vẫn nên gặp Thọ Xuân quận vương đi ạ, cha con đâu bỏ được nhau. Quận vương bướng bỉnh không hiểu nỗi khổ của người, người dạy dỗ lại là được mà. Trời nắng gắt, quận vương đổ bệnh thì người vẫn đau lòng thôi.
Hoàng đế thở dài hiu hắt:
- Nó mà hiểu chuyện bằng một nửa nàng trẫm đã không đau đầu đến vậy.
Dứt lời, hắn phiền nhiễu vẫy tay với thị vệ:
- Còn đứng ngây ra đó? Gọi nó vào đây!
Giọng nói có khó chịu nhưng không có tức giận.
Ta xoa bụng, con ngươi khẽ chuyển động.
Hoàng đế con cái ít ỏi, đến đứa bé chưa ra đời còn quan tâm như vậy nữa là trưởng tử mình dốc sức đào tạo hơn chục năm.
Hoàng đế căm ghét Tiết gia, nhưng dù sao Thọ Xuân quận vương cũng có nửa huyết thống của hắn. Nên dù có giận đến đâu hắn vẫn không nỡ bỏ.
Ta khẽ nhếch môi.
Vậy hãy để vị thái tử này tự đào hố chôn mình đi.
17.
Thọ Xuân quận vương vừa vào cửa đã quỳ mọp xuống khóc than.
- Phụ hoàng, không biết mẫu hậu và cữu cữu đã làm sai điều gì khiến phụ hoàng giận dữ, người có thể niệm tình nhi tử mà tha lỗi cho họ không?
Gã vừa khóc vừa kể lể:
- Tiết gia luôn trung thành tuyệt đối với phụ hoàng, còn có công nâng đỡ phụ hoàng nhiều năm. Nhi tử thật sự không hiểu họ đã phạm tội tày trời gì mà phụ hoàng lại phẫn nộ đến vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng nghe lời tiểu nhân mà hồ đồ rồi sao?
Hoàng đế không nói gì, mặt mũi tối sầm.
Ta dửng dưng nhìn trong mắt.
Bên giường há để người khác ngủ ké (*).
(*) Nguyên văn: Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy, ý chỉ lợi ích của bản thân không dễ để người khác chiếm.
Đối với một đế vương mà nói, không gì quan trọng bằng quyền lực.
Những năm này, Tiết gia ỷ có công phò tá mà o ép hoàng đế đủ điều. Tiền triều có Tiết Trọng một tay che trời, nhiều lần lấy danh nghĩa can gián để làm trái thánh ý. Hậu cung có hoàng hậu ám hại hoàng tự, bảo đảm không một ai uy hiếp đến thái tử của Tiết gia.
Hoàng đế càng ngồi vững ngôi vị thì càng bất mãn với Tiết gia.
Đế vương tâm tư sâu thẳm, trong lòng kiêng kỵ nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Mãi mới có cơ hội Tiết Trọng bỏ mặc ý chỉ hoàng đế, cấu kết với tổng quản thái giám xông vào hậu cung để thẳng tay xử lý, dứt khoát loại bỏ uy hiếp ở tiền triều lẫn hậu cung, thâu tóm lại quyền lực vào tay, thì sao có thể để Tiết gia có cơ hội vùng lên nữa?
Nếu Thọ Xuân quận vương thông minh thì phải biết, lúc này chuyện không nên làm nhất là cầu tình cho Tiết gia.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng hoàng đế dành cho trưởng tử của mình. Hắn muốn xem, thái tử sau cùng sẽ chọn Tiết gia hay chọn hắn.
Đáng tiếc thái tử vẫn làm hắn thất vọng đúng như ta dự đoán.
Ta đảo mắt, đã diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Vậy ta sẽ thả thêm một ngọn đuốc, đốt hy vọng của hoàng đế thành tro.
Ta rảo bước tới bên cạnh Thọ Xuân quận vương, khẽ nhíu mày:
- Quận vương, người nói vậy không khỏi khiến bệ hạ đau lòng. Hoàng hậu và Tiết tướng gia quả thật đã làm sai, bệ hạ không nói nguyên nhân cũng vì nghĩ cho quận vương. Sao người nỡ xuyên tạc tấm lòng của bệ hạ như vậy?
Gã nhìn ta đầy căm hận, gằn giọng:
- Phụ hoàng! Mẫu hậu và phụ hoàng quen biết đã lâu, còn trẻ đã kết tóc. Mẫu hậu một lòng son sắt với người, cữu cữu tuy thẳng tính chính trực nhưng cũng trung thành cẩn cẩn. Bây giờ phụ hoàng lại vì mụ yêu phi này và nghiệt chủng trong bụng mà phế bỏ vợ cả, giáng chức công thần, người không sợ khiến dân chúng thất vọng sao?
Hoàng đế tái mặt không kiềm được lửa giận, vung tay tát cho Thọ Xuân quận vương một cái đau điếng.
- Nghịch tử!
Ta giật mình thốt lên, dùng khăn che miệng để giấu nụ cười đắc ý.
Hoàng đế trong cơn giận dữ không hề nương tay, một tát này đánh xuống khiến khóe miệng Thọ Xuân quận vương chảy máu.
Con ngươi gã rụt lại nhưng gã không có đường lui.
Hoàng đế tuy đã hạ quyết tâm nhưng thời gian quá gấp, Tiết tướng gia chưa nhận được thánh chỉ, Tiết hoàng hậu vẫn chưa rời khỏi cung Khôn Ninh. Mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.
Chứ một khi thánh chỉ hạ xuống, Tiết gia chắc chắn phải suy tàn.
Gã cũng mất cơ hội lên ngôi.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt của Thọ Xuân quận vương trở nên cứng rắn.
- Phụ hoàng, nếu Tiết gia đồng ý bỏ tiền tu sửa đê đập Giang Nam, phụ hoàng có thể khai ân cho cữu cữu và mẫu hậu không?
Gã vừa dứt lời, mặt hoàng đế biến sắc.
Ta suýt cười phá lên sau cơn kinh hãi.
Lời hay không khuyên được quỷ đáng chết, từ bi không độ được người muốn chết.
Thái tử tự đâm đầu vào chỗ chết, không trách được ai.
Lúc trước, vùng Giang Nam gặp mưa xối xả, nước lên lũ quét phá sập đê điều.
Quốc khố thì trống rỗng vì liên tục lo chiến sự ở bắc cảnh với Hung Nô.
Hộ bộ, Công bộ, Binh bộ vì chuyện tiền nong mà cãi nhau ầm ỹ không yên.
Không ít triều thần đến từ Giang Nam lo lắng cho mộ tổ nhà mình cũng tham gia.
Triều thần cãi nhau với đủ thứ lý lẽ trên đời, cuối cùng vẫn quay lại chuyện ngân sách. Vấn đề là, quốc khố không bỏ ra nổi.
Ta nín cười, nặn ra vẻ mặt lo lắng cắn môi khuyên can:
- Ta biết quận vương lo cho hoàng hậu và Tiết đại nhân nhưng không thể ba hoa trước mặt bệ hạ đâu. Chi phí tu sửa đê đập quá lớn, cả nước phải chung tay mới đủ. Người không thể vì cứu người mà khoác lác, đó là tội khi quân. Quận vương nên rút lại lời nói thì hơn.
Thọ Xuân quận vương khinh bỉ nhìn ta:
- Thứ quê mùa nghèo túng, kiến thức hạn hẹp nhà ngươi thì biết gì. Phụ hoàng yên tâm, Tiết gia sẽ gánh toàn bộ chi phí, không tốn một đồng của quốc khố.
Hoàng đế nheo mắt, giọng nhẹ bẫng:
- Không tốn tiền quốc khố, một mình Tiết gia chi hết?
Thọ Xuân quận vương tưởng hoàng đế đã mềm lòng nên vội rèn sắt khi còn nóng:
- Không chỉ tu sửa đê điều, cả chi phí cứu tế nạn dân cũng do Tiết gia đảm nhiệm.
Gã đắc ý nhìn ta lại không để ý ánh mắt nanh nọc của hoàng đế.
Hoàng đế sầm mặt bước tới trước mặt gã.
Thọ Xuân quận vương lòng đầy chờ mong ngẩng đầu lên.
Nhưng thứ gã nhận được là một cú đạp đầy phẫn nộ của hoàng đế.
Hoàng đế nham hiểm ấn chân lên ngực Thọ Xuân quận vương:
- Hay cho Tiết gia phú khả địch quốc! Trẫm mang tiếng giàu có nhất thiên hạ nhưng quốc khố trống rỗng. Một Hành Dương Tiết thị nhỏ bé lại có số tiền trẫm không chi nổi, bây giờ còn dám quá phận đến nỗi muốn thay trẫm động viên con dân cơ đấy!
Hắn rít lên:
- Các ngươi còn định mưu đồ gì nữa? Muốn thiên hạ đổi họ Tiết luôn phải không? Nếu ngươi trung thành với họ Tiết hơn trẫm, chi bằng đổi luôn sang họ Tiết đi!
Giọng hắn lạnh buốt, cơn giận lên đến đỉnh điểm thay vì cháy tưng bừng lại lạnh như băng.
- Trẫm không có đứa con ăn cây táo rào cây sung như ngươi!
Thọ Xuân quận vương cực kỳ hoảng sợ, gã chẳng cố kỵ gì nữa mà nhào lên ôm chặt lấy chân hoàng đế cầu xin:
- Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần biết lỗi rồi, nhi thần thật sự biết lỗi rồi. Nhi thần mặc kệ Tiết gia! Người muốn xử lý thế nào cũng được.
Nước mắt nước mũi của gã dính đầy lên đùi hoàng đế:
- Phụ hoàng, người đã quên mình đã tự tay nuôi nấng nhi thần ư? Nhi thần biết sai rồi, người muốn phạt thế nào nhi thần cũng nghe nhưng xin người đừng tuyệt tình như vậy. Trên người nhi thần có huyết mạch của người! Tình thân máu mủ sao có thể cắt bỏ dễ dàng?
Hoàng đế cau có hất gã ra:
- Hừ, trên người ngươi không chỉ có huyết mạch của trẫm, còn có huyết mạch của Tiết gia!
Hắn gằn giọng:
- Trẫm thấy trong lòng ngươi, vị phụ hoàng như trẫm còn không bằng Tiết gia! Lúc trẫm vì chuyện cứu tế Giang Nam ăn không ngon ngủ không yên thì ngươi đang làm gì? Tiết gia lại đang làm gì? Thánh nhân đã nói, ăn lộc vua phải trung với vua, các ngươi thì hay rồi! Chỉ biết vắt óc mưu lợi cho bản thân, quả thận là ung nhọt quốc gia, lòng dạ đáng chém! Thứ con cái như ngươi, trẫm không dám nhận!
Thọ Xuân quận vương biết đã đến lúc sống còn mà không ngại dập đầu cốp cốp.
Gã dùng rất nhiều sức, dập đầu mấy lần trán đã chảy máu be bét. Máu tươi đỏ thẫm chảy chảy từ trán qua đuôi lông mày, chảy cả vào mắt mà gã không dám lau.
Chỉ không ngừng xé ruột xé gan gọi phụ hoàng.
Hoàng đế siết chặt nắm tay, giận dữ trên mặt chưa tiêu hết, không nói lời nào mà nhìn đứa con trưởng mặt đầy máu me vẫn đang cầu xin thảm thiết, hình đã hơi động lòng rồi.
Ta đăm chiêu cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình.
Khổ nhục kế à? Ta cũng biết dùng.
Ta bước lên, bề ngoài nhẹ nhàng nhưng thật ra đang dùng hết sức kéo Thọ Xuân quận vương đang dập đầu.
- Quận vương, cơ thể do cha mẹ ban tặng, người thương bệ hạ thì phải yêu quý chính mình chứ. Bây giờ người tự tổn thương bản thân như vậy chẳng lẽ muốn bệ hạ mang tiếng không nhân từ?
Ta khuyên can:
- Người đừng vội, bệ hạ đang giận, người chờ mấy hôm nữa hãy đến, yên tâm đi ta sẽ khuyên bệ hạ mà.
Sắc mặt hoàng đế lại lạnh đi.
Thọ Xuân quận vương lườm ta đến rách mí mắt.
Móng tay dài nhọn của ta cấu vào cánh tay gã, ánh mắt đầy châm chọc nhưng lời nói vẫn hiền lành:
- Quận vương, người yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta. Nếu người hiếu thảo thì mau về đi, đừng làm bệ hạ đau lòng thêm nữa.
Thọ Xuân quận vương giận tím mặt, xô ta một cái thật mạnh.
Mắt ta đảo qua cạnh bàn, cố tình để bụng va mạnh vào, miệng lại hô lên đầy hoảng sợ, sau đó đau đớn cuộn mình nằm dưới đất.
Bên tai ta vang tiếng gầm giận dữ của hoàng đế:
- Đồ nghiệp chướng! Quả nhiên giống hệt mẫu hậu độc ác của ngươi! Giang sơn của trẫm truyền cho ai cũng không truyền cho tử tôn Tiết gia, ngươi dẹp cái suy nghĩ ấy đi!
Trước khi ngất đi, ta nắm chặt cánh tay hoàng đế, kêu thảm thiết:
- Bệ hạ! Con của chúng ta! Bảo vệ con của chúng ta!
18.
Con của ta bị sảy rồi.
Ta đau lòng vô cùng, đóng chặt cửa cung không nhận thăm hỏi.
Trong cung Diên Khánh, Trương Văn Cảnh bưng thuốc lên cho ta.
- Khí sắc của nương nương quá hồng hào, thuốc này người nhớ uống thêm mấy ngày điều chỉnh. Ngày thường trang điểm cũng bôi thêm chút phấn, tránh người khác nghi ngờ. Phụ nữ vừa sảy thai sắc mặt nên tái một chút, tiều tụy một chút mới giống.
Ta vô cảm uống một hơi cạn sạch chén thuốc.
Vẻ mặt Trương Văn Cảnh rối ren:
- Thọ Xuân quận vương bị biếm làm thứ dân có liên quan đến nương nương phải không? Lúc trước nương nương nhờ ta diễn kịch giả có thai để chờ ngày này sao?
Ta liếc nhìn vẻ mặt dè dặt của hắn, khóe môi cong cong:
- Trương Văn Cảnh, không cần hỏi bóng gió để thăm dò chuyện của ta. Dù ngươi biết rồi cũng không làm gì được đâu. Ngươi chỉ cần giữ kín bí mật của mình, chuyện ta hứa với các ngươi nhất định sẽ làm được.
Trầm ngâm một lát, ta gọi Khoản Đông và Tiểu Phúc Tử đến.
Vết thương của Khoản Đông gần như đã khỏi hẳn, chỉ có lưỡi bị cắt không nối lại được.
Cũng may cô ấy biết chữ, tuy hơi phiền chút nhưng không ảnh hưởng đến giao tiếp.
Ta giao hai người đó cho Trương Văn Cảnh.
- Về bảo Dung tần chuẩn bị đi, chuyện kia có thể bắt đầu được rồi.
Trương Văn Cảnh phấn chấn hẳn lên.
Qua chuyện ta sảy thai, hoàng đế đã hoàn toàn ghét bỏ Thọ Xuân quận vương và Tiết thị.
Thái tử cao quý từng xuất hiện ở thôn Hải Châu bây giờ bị giáng thành thứ dân, tước bỏ họ của hoàng gia, đổi thành họ Tiết.
Đây là lần đầu tiên ta biết tên kẻ nợ sáu mươi chín mạng người của thôn Hải Châu.
Tiết Thừa Mẫn.
Từ Lý Thừa Mẫn đến Tiết Thừa Mẫn, chỉ đổi họ nhưng dường như đã rút cạn sức sống của gã.
Lão tộc trưởng của Tiết thị phụng chỉ từ Hành Dương đến đón đứa cháu được ngự tứ cho Tiết gia.
Để báo đáp công ơn thêm nhân khẩu của hoàng đế, Tiết thị không thể không nhịn đau dâng nộp tám phần gia sản vào quốc khố. Tiết Thừa Mẫn là đầu sỏ e sau này ở Tiết gia không được yên thân.
Tiết Trọng bị giục rời khỏi kinh thành, đến nhận chức ở bắc cảnh xa xôi.
Với thái độ hiện tại của hoàng đế với Tiết gia, e rằng gia tộc này không thể hưng thịnh lại nữa.
Tiết hoàng hậu tự sát.
Biết con trai bị đổi sang họ Tiết, ả xua cung nhân đi, thản nhiên dùng ba thước lụa trắng treo cổ mình ở chính điện cung Khôn Ninh.
Ả là người tàn nhẫn. Không chỉ tàn nhẫn với người khác mà tàn nhẫn với cả chính mình. Nửa đời ả sống trên đỉnh nhân sinh, có chết cũng phải chết trước khi hào quang chưa tắt.
Lúc ấy, Tiết Thừa Mẫn vẫn chưa rời kinh.
Nghe được tin tức, gã mặc áo tang trắng, quỳ ở cửa cung cầu xin người gã từng gọi là phụ hoàng cho phép gã thắp cho mẫu hậu một nén hương.
Hoàng đế lạnh lùng từ chối:
- Ngươi đã là con cháu Tiết gia, không tiện tham gia tang nghi hoàng thất.
Nghe thị vệ ở cửa cung nói xong, Tiết Thừa Mẫn ói máu tại chỗ, nhuộm đỏ áo tang.
Nhưng gã vẫn không đi.
Gã quỳ trước cửa cung, mặt hướng về cung Khôn Ninh, không ăn không uống, không nói một lời, thủ linh cho Tiết hoàng hậu đủ ba ngày.
Lúc đi, hai chân loạng choạng, mặt trắng bệch như người chết.
Cung nhân lén lút bàn luận, phế thái tử tuy tính tình tàn bạo nhưng vẫn là người có hiếu.
Ta nghe xong chỉ cười nhạt.
Tiết Thừa Mẫn, không chỉ có mẹ của ngươi mới là mẹ.
Những bé gái vô tội chết trên tay ngươi.
Những châu dân thôn Hải Châu chết dưới dục vọng của ngươi.
Họ cũng có cha có mẹ.
Nay phong thủy luân chuyển, ngươi cũng nếm thử nỗi đau tột cùng vì mất người thân đi!
Hoàng đế nhìn khóe miệng cong cong của ta, hỏi ta đang cười gì thế?
Ta nghiêng sang nhìn, nụ cười càng tươi tắn mà tán thưởng:
- Thiếp thấy viên nam châu trên phát quan của người tròn trịa trơn bóng, rất xứng với bệ hạ.
Hoàng đế yêu chiều nắn mũi ta:
- Khanh Khanh ngốc, đây chẳng phải là viên nàng tặng ta ư?
Ta e thẹn cúi đầu:
- Xem thiếp này, hồ đồ rồi, quên mất chính thiếp đã tặng viên trân châu này cho bệ hạ.
19.
Lần thứ hai ta bước chân vào Khôn Ninh cung, người ngồi trên chủ vị đã đổi thành quý phi.
Quý phi họ Cù, khuê danh Hồng Anh.
Huynh trưởng là đại tướng uy mãnh nhất triều đình, chiến tranh Hung Nô ở phương bắc đánh đâu thắng đó, được hoàng đế sắc phong Dũng Nghị hầu.
Quý phi cho lui Y Lan, ta cũng cho Thù Du lui xuống.
Quý phi nhìn cung nữ đóng cửa điện, ngạc nhiên hỏi:
- Nha đầu Phục Linh kia đâu rồi?
Phục Linh đã xuất cung với Thôi Hoàn rồi.
Lúc trước hắn dùng bí mật Dung tần và Trương Văn Cảnh có tư tình để trao đổi, xin ta thả tự do cho hắn và Phục Linh.
Ta đồng ý.
Huống chi, Thôi Hoàn ở lại trong cung là mầm họa.
Hồng Hỉ có thể dễ dàng dẫn Tiết Trọng vào cung Khôn Ninh canh phòng nghiêm ngặt bởi vì người trực hôm đó là Thôi Hoàn.
Thôi Hoàn nhờ Dũng Nghị hầu vào được Ngự Lâm vệ, cố ý ra vẻ lười biếng chểnh mảng không chịu làm tròn chức trách. Ngày mồng tám tháng sáu, đêm cầu phúc, đúng lúc là ca trực của Thôi Hoàn.
Hắn lấy cớ đau bụng, tự ý rời khỏi vị trí.
Điều này khiến Hồng Hỉ hết lo lắng mà liều lĩnh làm bừa.
Nếu người tinh ý đi điều tra sẽ có thể tìm được đến ta.
Ta không thể mạo hiểm.
Cho nên ta để Thôi Hoàn lấy danh sợ tội tự sát, dẫn hỏa tự thiêu, sau đó lén lấy một xác chết cháy khác để đổi vào. Ta nhờ Giác Tuệ đại sư dẫn Thôi Hoàn lúc ấy đã cạo trọc đầu ra khỏi cung.
Ta thương tiếc thở dài:
- Nha đầu Phục Linh kia bị vết thương của Khoản Đông dọa ngất, ban đêm phát sốt cao, không chịu được đến bình minh đã mất rồi.
Quý phi, không, bây giờ phải gọi là Cù hoàng hậu nghe xong chỉ ừ một tiếng rồi không hỏi gì thêm nữa. Ánh mắt nàng nhìn quanh trong điện, tâm trạng rất tốt:
- Món quà thứ nhất của cô là quyền quản lý lục cung, món quà thứ hai là vị trí hoàng hậu, ta rất hiếu kỳ, món quà thứ ba của cô sẽ là gì?
Ta bước lên hai bước, đứng giữa đại điện, từ tốn nói:
- Món quà thứ ba thiếp tặng nương nương là một chiếc thang mây, có thể đưa nương nương lên thẳng trời xanh.
Tia sáng sắc bén lóe lên trong mắt Cù hoàng hậu, nàng gằn từng chữ:
- Bản cung đã là chủ lục cung, đứng trên vạn người, có thể lên cao đến đâu?
Ta mỉm cười đón lấy ánh mắt sắc như ưng của nàng:
- Cao hơn mây xanh là mặt trời, nương nương không muốn thay vào đó ư?
Chẳng phải hoàng đế coi trọng nhất là ngôi hoàng đế của hắn, muốn hoàng thất Lý gia thiên thu muôn đời ư?
Đã vậy, ta muốn giang sơn này đổi họ.
20.
Sau khi Tiết Trọng rớt đài, uy vọng của hoàng đế ở tiền triều như mặt trời ban trưa, không ai dám trái.
Hoàng đế cực kỳ say mê cảm giác độc chiếm đỉnh cao quyền lực này.
Nhưng hôm nay, lúc đến cung Diên Khánh, hoàng đế có vẻ không vui.
Bởi vì đây đã là lần thứ ba Dũng Nghị hầu từ chối chỉ hôn của hoàng đế.
Đức Vinh trưởng công chúa có lòng với Dũng Nghị hầu Cù Liệt, kinh thành ai cũng biết. Cô ta là muội muội cùng mẫu thân với hoàng đế, dung mạo xinh đẹp, từ nhỏ đã được cha huynh cưng chiều.
Nhưng Cù Liệt đã có phu nhân, tuy chỉ là con gái hộ săn bắn nhưng phu thê ân ái vô cùng. Hai lần Cù Liệt từ chối chỉ hôn vì không muốn hưu thê.
Nhưng lần này thì khác.
Đức Vinh trưởng công chúa tự hạ mình, học theo Nga Hoàng Nữ Anh, muốn đứng ngang hàng với thê tử Cù Liệt.
Hoàng đế tự tin muốn thử se duyên lần nữa.
Nhưng Cù Liệt vẫn một mực từ chối, còn cực kỳ kiên quyết.
- Tính tình chuyết kinh(*) cương liệt, thần đã hứa với nàng cả đời không phụ.
(*) Cách gọi vợ với người ngoài.
Công chúa ưu tú nhất của hoàng thất Lý gia đã chịu nhượng bộ đứng ngang hàng với con gái hộ săn tầm thường, vậy mà thần tử lại cả gan từ chối.
Đức Vinh công chúa không còn mặt mũi gặp người khác đang khóc lóc ầm ỹ đòi xuất gia.
Hoàng đế mất mặt, ánh mắt nhìn Dũng Nghị hầu cũng lạnh lùng hơn.
Đúng lúc này, bắc cảnh truyền đến tin Hung Nô nội loạn, Thiền Vu già bị cháu trai soán ngôi.
Thiền Vu mới lên ngôi, chuyện đầu tiên là phái muội muội ruột đến hòa thân để bày tỏ thiện ý.
Ung vương chủ động xin cưới công chúa Hung Nô.
Hoàng đế long nhan đại duyệt.
Ở hậu cung, Cù hoàng hậu tức giận ném vỡ chén trà. Lúc mắng Ung vương vong ơn phụ nghĩa, lúc mắng hoàng thượng hết thỏ giết chó săn.
Hung Nô lấy hòa thân làm hòa, bắc cảnh không còn chiến sự nữa.
Bắc cảnh bình an, Dũng Nghị hầu dũng mãnh thiện chiến trong mắt hoàng đế cũng mất giá trị.
Hoàng đế tính đa nghi, chuyện tứ hôn đã khiến hắn bất mãn với Cù Liệt.
Lấy tư thái lôi đình vạn quân khi đối phó Tiết gia của hoàng đế, chỉ sợ chẳng mấy mà Cù Liệt cũng rơi đài thôi.
Cù hoàng hậu nghiến răng:
- Chỉ trách ca ca và phụ thân ngu trung, nhiều năm như vậy nếu huynh ấy không ngăn cản, ta đã…
Nàng biết mình vừa lỡ lời, cảnh giác nhìn ta.
Ta làm như không nghe thấy, chỉ đặt một chén trà mới trước mặt nàng.
Phụ thân của Cù hoàng hậu vốn là quản sự ở bãi săn, vì cứu tiên đế nhất thời hứng khởi chạy vào rừng sâu mà bị hổ dữ cắn chết.
Có người kể thứ được đưa về nhà chỉ là một thi thể tàn khuyết và một lời khen trung nghĩa vu vơ của tiên đế.
Huynh trưởng Cù Liệt hiểu được tầm quan trọng của sức mạnh, bỏ văn theo võ tòng quân, đi một đường từ tiểu binh đến thống soái lục quân.
Muội muội Cù Hồng Anh lại nhận ra nỗi bi ai của kẻ thấp cổ bé họng.
Nàng ôm dã tâm vào hoàng cung, vượt mọi chông gai trở thành quý phi, còn sinh được hoàng tử.
Huynh muội hai người tâm nguyện đạt thành, vốn nên thỏa mãn.
Nhưng mưa gió khó đoán, họa phúc khó liệu.
Con của quý phi chưa được trăm ngày đã chết yểu.
Quý phi đau lòng nhưng vẫn chưa gục ngã. Nàng còn trẻ, vẫn có thể có con.
Mãi đến khi nàng phát hiện, con mình chết do hoàng đế sai nhũ mẫu làm.
Ta rũ mắt, mặt không biến sắc.
Tướng quân đương triều bị nghi kỵ đã khắc chữ trung quân ái quốc vào xương tủy.
Quý phi thân mật bên gối lại ngày ngày mài dao chờ lúc ra tay.
A, cái đôi mắt mù này của hoàng đế, có khi nên được đổi thành một cặp nam châu.