21.
Điện Phương Nghi đột nhiên bùng phát dịch bệnh, Dung tần bất hạnh nhiễm bệnh qua đời, để lại Ngũ hoàng tử còn nhỏ được hoàng đế giao cho Cù hoàng hậu nuôi dưỡng.
Vì tránh dịch bệnh lây lan trong cung, hoàng đế giao mọi chuyện cho Trương Văn Cảnh phụ trách. Ngoài Dung tần, trong điện Phương Nghi còn có vài cung nhân cũng nhiễm bệnh mà chết.
Lúc xử lý thi thể Trương Văn Cảnh rất khó xử.
Chiếu theo thông lệ, thi thể chết do nhiễm bệnh phải được đưa đến chỗ xử lý chuyên dụng ngoài cung. Mấy cung nhân thì dễ rồi, nhưng dù sao thân phận Dung tần cũng đặc biệt.
Hoàng đế dùng khăn bịt mũi, đứng trong hậu điện dặn dò Trương Văn Cảnh:
- Dung tần qua đời đột ngột, không thể an táng vào hoàng lăng, thi thể khanh cứ xử lý theo lệ thường của cung nhân.
Trương Văn Cảnh đi xa, hoàng đế mới gỡ khăn xuống thở dài nhẹ nhõm.
Hắn không vui nhìn ta:
- Khanh Khanh thấy trẫm quá mức cẩn thận à?
Ta lắc đầu, mắt đầy nhu tình:
- Sao thiếp lại nghĩ vậy ạ? Long thể bệ hạ liên quan đến thương sinh thiên hạ, cẩn thận thế nào cũng không quá.
Hoàng đế vui mừng ôm lấy ta:
- Chỉ có Khanh Khanh hiểu ta.
Hoàng đế dùng bữa trưa ở cung Diên Khánh.
Hắn nhìn bàn ăn, bất mãn nhíu mày:
- Món canh trai lần trước ở chỗ nàng rất ngon, ta vẫn còn thèm đây, sao hôm nay lại không có?
Ta khẽ cười, gắp một miếng thịt cá trắng mềm đặt vào bát của hoàng đế:
- Trai tính lạnh, ăn nhiều không tốt cho cơ thể đâu ạ, mỗi tháng chỉ nên uống một hai lần thôi. Bệ hạ nếm thử miếng cá này, cũng do vị đầu bếp mới tới kia làm đấy.
Hoàng đế nghe vậy, gắp thịt cá bỏ vào miệng cẩn thận thưởng thức.
- Tươi ngon mềm mịn, rất ngon, chỉ là không giống cách làm trong kinh thành, hình như nấu theo phong cách phương nam.
Ta che miệng cười:
- Bệ hạ giỏi quá, cả chuyện này cũng đoán được. Đầu bếp mới đến quả thật đến từ phương nam, là đồng hương của thiếp.
Hoàng đế sung sướng gật đầu:
- Tay nghề đầu bếp này rất tốt, ban thưởng.
Ta dịu ngoan gật đầu:
- Bệ hạ yên tâm, thần thiếp sẽ không bạc đãi hắn. Đầu bếp kia là người thành thật, nghe nói có thể nấu ăn cho bệ hạ đã rất mừng đấy ạ. Người chỉ cần ăn xong bàn cơm hải sản này đã là phần thưởng tốt nhất với hắn rồi.
22.
Gần đây người xuân phong đắc ý nhất là Ung vương.
Thái tử ngã ngựa, không ai tranh được ngôi hoàng đế với y nữa.
Y cưới công chúa Hung Nô, giải quyết đại họa cho hoàng đế. Tuy bởi vậy mà chọc giận Cù hoàng hậu nhưng lại được hoàng đế tán thưởng. Chẳng phải thái tử bị phế vì giữa Tiết gia và hoàng đế đã chọn Tiết gia ư?
Bây giờ y không do dự mà chọn hoàng đế, Đông cung kia hẳn sẽ thuộc về y rồi.
Bởi vậy khi San Hô, mỹ thiếp mới đến lúc lên giường nũng nịu gọi y một tiếng thái tử, y không những không trách phạt mà còn rất hưởng thụ.
Sau đó San Hô càng to gan hơn nữa. Không chỉ lúc ban đêm vắng người, mà cả ban ngày trước mặt những người khác cũng lấy lòng gọi y là thái tử. Những người khác cũng răm rắp học theo gọi y như vậy.
Ung vương bị nịnh đến sướng rơn.
Dù sao sớm muộn cái danh “thái tử” cũng thuộc về y, gọi sớm một chút thì đã sao?
Nhưng y không biết đầu ngẩng cao quá dễ đứt cổ.
Tết Thượng nguyên, Ung vương dẫn San Hô đi ngắm hoa đăng đã xảy ra tranh cãi với một ông lão áo xanh.
Đám nô bộc trong phủ Ung vương hằm hè tiến lên đánh đập ông lão không nương tay.
- Con chó già mắt mờ chân chậm này, hôm nay phải dạy cho lão một bài học. Mở to cái mắt cho lên mà nhìn, chủ nhân nhà ta là thái tử đương triều! Có thể tru cửu tộc nhà lão đấy!
Cửu tộc lão nhân không những không bị tru, mà còn tập trung đông đảo quỳ trước cửa điện Thái Cực.
Hai hàng người trái phải chỉnh tề.
Bên trái là quan văn phái thanh lưu, bên phải là học sinh Quốc Tử giám.
Ông lão áo xanh là đại nho nổi tiếng đương triều, Triệu Chi Hoài.
Ông ấy đã giảng dạy ở Quốc Tử giám nhiều năm, học trò đông đảo, hơn nửa quan văn đương triều gặp ông ấy cũng phải cúi đầu gọi một tiếng ân sư.
Một nhân vật lớn như vậy lại bị gia nô phủ Ung vương hành hung trước mắt bao người rồi bỏ mặc nơi phố chợ.
Nếu không nhờ Trương Văn Cảnh đúng lúc đi ngang cứu chữa kịp thời, vị đại nho này đã đi đời tại chỗ rồi.
Hoàng đế dưới tình thế ép buộc phải quất roi Ung vương trước mặt quần thần, lại ra lệnh cho Đại Lý tự đến phủ Ung vương truy bắt đám gia nô hành hung kia.
Chưa được bao lâu Đại Lý tự Khanh đã về với vẻ mặt khó tả.
Còn mang về một bộ long bào mới tinh may theo vóc người của Ung vương.
Hoàng đế giận tím mặt, tước đi phong hào của Ung vương ngay tại chỗ, lập tức đuổi y ra khỏi kinh thành, đi đày đến vùng Tây Nam chướng khí mịt mờ.
23.
Ung vương mất tư cách thừa kế, hòa thân cũng vô nghĩa.
Sứ đoàn của Hung Nô nửa đường rẽ ngang. Thiền vu mới trở mặt gả muội muội đến Đột Quyết, liên thủ chống lại Đại Thịnh.
Khói lửa chiến tranh ở bắc cảnh lại bốc lên.
Cùng lúc đó, khoái mã từ Hành Dương mang cáo phó đến.
Cựu thái tử Tiết Thừa Mẫn qua đời.
Cái chết của Tiết Thừa Mẫn cũng không vẻ vang gì.
Gã chết khi đi vệ sinh, bị mấy vị phụ nhân liên thủ dìm chết. Lúc tìm thấy, xác của gã còn đang cắm đầu trong thùng phân.
Một tháng trước, Tiết Bảo Châu, con gái của tam phòng mới tám tuổi ra ngoài chơi bỗng nhiên mất tích.
Người trong nhà tưởng con bé bị bắt cóc nên hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi.
Mãi đến mấy hôm sau, một ngư dân vớt được thi thể con bé dưới nước, nhờ khóa vàng trên cổ mới tìm được Tiết gia. Tiết Bảo Châu không những bị đánh đập tàn bạo, trước khi chết còn bị kẻ ác xâm hại dã man.
Chủ mẫu tam phòng ngất xỉu tại chỗ, mấy vị thiếp thất ôm nhau khóc thảm.
Mấy năm trước, phụ thân Tiết Bảo Châu đột ngột qua đời, chỉ để lại một đứa con gái này. Ngày thường Tiết Bảo Châu được phu nhân và thiếp thất yêu thương như trân bảo, làm sao họ chấp nhận được việc con bé chết thảm như vậy?
Huống hồ, Tiết gia đều biết hung thủ là ai.
Tộc trưởng giả vờ câm điếc, đối mặt với chất vấn của các vị phụ nhân trong tam phòng một mực thoái thác nói không có chứng cứ.
Một vị thiếp thất tính tình mạnh mẽ cười lạnh:
- Lý lẽ kiểu gì thế? Kẻ hại người vô cớ hành hung lại bắt nạn nhân trình chứng cứ?
Ban đêm họ hợp lại bàn kế, cả đời này họ chẳng còn hy vọng gì nữa, bèn liên thủ dùng thủ đoạn nhục nhã nhất để giết Tiết Thừa Mẫn.
Nghe nói trước khi chết, Tiết Thừa Mẫn vẫn thảm thiết gọi phụ hoàng mẫu hậu.
Hoàng đế nghe xong vừa đau lòng vừa phẫn hận, lúc đứng dậy bủn rủn ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu.
Nam châu trên phát quan bung ra, lăn xuống đại điện.
24.
Hoàng đế tỉnh lại nhờ Trương Văn Cảnh dốc lòng điều trị. Nhưng tay chân tê liệt, miệng không thể nói.
Đối mặt với các đại thần đến thăm bệnh, hoàng đế chỉ có thể đảo mắt, ê a vài tiếng không tròn.
Hoàng đế bệnh nặng, Đông cung bỏ không.
Các đại thần lo lắng bất an.
Đúng lúc này quân đội còn đang giao chiến ở bắc cảnh, trong triều không thể không có người chủ trì. Việc khẩn cấp hiện tại là định ra thái tử, làm yên lòng dân.
Hiện nay cựu thái tử đã chết, Ung vương đi đày, Nhị hoàng tử do Việt mỹ nhân sinh ra lại bị tàn tật bẩm sinh. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Ngũ hoàng tử dưới gối Cù hoàng hậu có thể thừa kế Đông cung.
Lúc các đại thần vào thỉnh chỉ, ta đang đút canh trai mà hoàng đế thích cho hắn ăn. Hoàng đế nhìn các đại thần không chớp mắt, ô a vài tiếng không biết muốn nói gì
Ta đặt bát sang một bên, ung dung cầm khăn lau miệng cho hoàng đế. Đại thần nội các quý dưới đất tha thiết nhìn ta:
- Nương nương, ý của bệ hạ là gì?
Ta cười ôn hòa:
- Ý của bệ hạ là, cứ theo ý các khanh mà làm.
Bát trên bàn bị hất xuống đất.
Hoàng đế run người, mặt đỏ au, mắt trợn tròn.
Các vị đại thần vừa ra cửa giật mình ngoái lại.
Ta nghiêng người ngồi ở đầu giường, vừa lúc chặn lại tầm mắt của họ, dịu dàng nói:
- Vâng, bệ hạ đừng giận, sau đó thiếp sẽ không để họ quấy rối người nghỉ ngơi nữa.
Ngũ hoàng tử của Dung tần trở thành thái tử, vì còn quá nhỏ nên tạm do Cù hoàng hậu buông rèm nhiếp chính.
Bây giờ Cù hoàng hậu phong quang vô hạn.
Lễ pháp có thái tử danh chính ngôn thuận. Thực quyền có Dũng Nghị hầu đang ác chiến ở bắc cảnh.
Không ai dám đặt thi thể tàn khuyết của phụ thân nàng trước mặt nàng mà bâng quơ khen câu trung nghĩa nữa.
Cù hoàng hậu ngồi trên bảo tọa nguy nga, mắt sắc như dao.
- Thẩm Ngọc Châu, ba món quà của cô ta đã nhận được rồi. Bản cung không phải người hồ đồ nhưng vẫn không nhìn thấu được cô, cô giúp ta đến đây vì mưu đồ gì?
Ta hành lễ:
- Mưu đồ của thiếp chỉ là hai chữ “chính nghĩa”, giúp đỡ nương nương cũng có nguyên nhân. Tiết gia thế lớn, thiếp cần một minh hữu.
Cù hoàng hậu cười lạnh:
- Cô cũng thành thật.
Ta khiêm tốn khen lại:
- Nương nương sáng suốt, thiếp chỉ có vài thủ đoạn vặt vãnh không dám múa rìu qua mắt thợ.
Cù hoàng hậu suy tư, giọng nói không lộ ra hỉ nộ:
- Bản cung không phải người vong ân phụ nghĩa, tuy động cơ của cô không thuần khiết nhưng cô quả thật đã giúp ta rất nhiều. Chuyện đến nước này, cô có nguyện vọng gì? Cứ nói đi, chỉ cần không quá đáng, bản cung sẽ cho cô toại nguyện.
Ta suy nghĩ chốc lát, cung kính dập đầu:
- Thiếp chỉ có một nguyện vọng, xin nương nương hạ chiếu, bãi bỏ việc cống nạp nam châu hàng năm ở Hợp Phổ.
Cù hoàng hậu đăm chiêu:
- Chỉ thế thôi à? Không cần vàng bạc châu báu? Không cần quyền thế?
m cuối của nàng lên cao đầy mê hoặc, tựa một lưỡi kiếm đầy đường mật, kẻ nào nhận lấy sẽ chết ngay tại chỗ.
Kẻ địch của kẻ địch là đồng minh.
Khi kẻ thù chung không còn, liên minh vốn không vững vàng sẽ tự sụp đổ.
Không kẻ nào kín miệng hơn người chết.
Ta khẽ ho vài tiếng, bỏ tay ra thì trên khăn đã dính đầy bọt máu.
- Canh trai bệ hạ uống lần nào thiếp cũng uống cùng. Đối với một người sắp chết mà nói, vàng bạc quyền lực chỉ là vật ngoài thân.
Ánh mắt phức tạp của Cù hoàng hậu đảo qua ta. Một lúc lâu sau, nàng thở dài tiếc nuối, dựa lưng vào ngự tòa, thu lại khí thế lẫn nanh vuốt sắc bén.
Trước khi rời cung, ta đi gặp hoàng đế lần cuối.
Ta đứng trong tẩm điện nhìn xung quanh.
Này màn che bằng vân hà cẩm của Kim Lăng, này chén trà sứ thiên thanh thành bộ, đến thước chặn giấy cũng làm từ ngọc Hòa Điền.
Lư hương Bác Sơn cổ điển vấn vít mùi Long Tiên Hương.
Ta khẽ than:
- Bệ hạ kim tôn ngọc quý, cuộc sống xa xỉ.
Hoàng đế nằm trên giường, hai mắt chuyển động, ánh mắt nhìn ta như muốn bóp chết ta ngay tức khắc.
Ta khẽ mỉm cười mở hộp gỗ tử đàn trong tay. Bên trong là những viên nam châu hoàng đế sưu tầm, viên nào viên nấy bóng loáng tròn trịa không tì vết.
Tổng cộng có mười tám viên.
Ta cầm một viên trong tay không khỏi khen ngợi:
- Quả thật rất đẹp, chẳng trách bệ hạ lại thích đến vậy.
Ta tháo nút lọ sứ mang bên người trong ánh mắt sợ hãi của hắn.
Nước biển chảy vào chén thuốc bằng men sứ điềm bạch chuyên dùng của hoàng đế. Ta lấy ra từng viên nam châu, thong thả bỏ vào chén.
Nam châu vốn sinh trong biển, bây giờ mới coi như toàn vẹn.
Ta mỉm cười hài lòng.
Ta bưng chén thuốc, dùng thìa khuấy đều.
- Bệ hạ, thiếp phải đi rồi, trước khi đi muốn hầu hạ người lần cuối.
Ta múc một hạt châu tròn trịa lên, trên môi mang ý cười ấm áp.
- Bệ hạ biết đây là gì không? Đây là canh nam châu Hợp Phổ nguyên vị. Nước biển Hợp Phổ, trân châu Hợp Phổ và sinh mạng của ngàn vạn người mò ngọc Hợp Phổ.
- Nào, mau ăn đi.
- Thiếp cũng đang vội lắm.
Nếu đã yêu nam châu đến vậy thì hãy trở thành một thể với nó đi.
Trên đường xuống hoàng tuyền có thể dùng làm phát quan.
Ta tay trắng rời khỏi hoàng cung.
Lúc vào cung, ta chỉ mang theo một lọ nước biển, một viên nam châu.
Bây giờ chúng nó đều đã đến được nơi cần đến.
Trương Văn Cảnh theo sau ta, chần chừ hỏi:
- Nương nương, người lại lừa hoàng hậu nương nương, người…
Ta giơ tay ngắt lời hắn, cười dài mà nói:
- Trương Văn Cảnh, ngoài cung có người đang chờ ngươi.Về sau hãy mai danh ẩn tích, bình an mà sống. Những chuyện không nên nhớ tới, hãy quên cả đi.
Trương Văn Cảnh rúm ró nhìn ta, ngậm miệng lại.
Một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, Khoản Đông ngồi trên càng xe, lặng lẽ chờ đợi.
Ta nhìn lại về sau, cung thành cao ngất gần như hòa làm một với bóng đêm.
Cung điện nguy nga tráng lệ kia tựa con mãnh thú đang ngủ say, không biết khi nào sẽ há miệng chồm lên nhai nuốt máu thịt của những con mồi xấu số.
Sau hôm nay, Cù Hồng Anh sẽ lấy danh thái hậu thao túng triều đình hay thẳng tay phế đế tự lập, ta không đoán được.
Nhưng mà những chuyện của các quý nhân đó, về sau không liên quan đến ta.
Người ngồi trên ngôi hoàng đế họ Cù hay họ Trương thì liên quan gì đến ta?
Dù sao cũng không phải họ Lý.
Hoàng đế lấy nam châu cửu phẩm làm phát quan, vọng tưởng hoàng tộc Lý thị được mãi huy hoàng thiên thu.
Nhưng hắn không ngờ chính viên nam châu này đã chôn vùi giang sơn Lý thị mà hắn tự hào.
Ta điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa sóng vai ngồi với Khoản Đông.
Móng ngựa lộc cộc, xe ngựa lăn bánh, đưa ta về cố hương.
[Hết]