"Vương gia, thái hậu mời người cùng vương phi đi vào!" Phượng Hoa từ trong điện bước ra, tươi cười đầy mặt mở miệng.
Phượng Hoa là hầu tì bên người thái hậu , đi theo thái hậu đã vài thập niên rồi.
"Uh`m." Lạnh lùng lên tiếng liền vượt qua đi vào.
Vũ Văn Tiểu Tam cùng Nguyệt Vô Hạ theo sát phía sau, đôi mắt thuần khiết của Nguyệt Vô Hạ hiện lên một tia âm độc , một chân duỗi qua hướng Vũ Văn Tiểu Tam . Ngươi muốn ta ở trước cửa vương phủ mất mặt, ta lại muốn ngươi ở trước điện của thái hậu thất nghi!
Phượng Hoa mắt sắc nhìn thấy , đang muốn nhắc nhở. . . . . .
Đã thấy Vũ Văn Tiểu Tam giống như lòng bàn chân có mắt , đối với chân của Nguyệt Vô Hạ một cước đạp xuống , lại vẫn hung hăng nghiền vài cái. . . . . .
Đau đến nỗi Nguyệt Vô Hạ "A!" một tiếng hô ra tiếng. . . . . .
Hiên Viên Ngạo dừng bước nhìn hai người ở phía sau , khuôn mặt lạnh lùng che kín sát khí, lại làm sao vậy!
"Người nào ở ngoài cung của ai gia hô to gọi nhỏ!" Một giọng nói uy nghiêm lại mang theo một chút lười biếng từ trong điện truyền ra, mọi người có thể nghe ra người nói không chút hờn giận!
Phượng Hoa quét Nguyệt Vô Hạ liếc mắt một cái, đáy mắt xuất hiện một chút khinh thường , nhưng mà che dấu được vô cùng tốt, trước bước vào Phượng Tường cung. . . . . .
"Tiến vào điện rồi nói , mẫu hậu đang chờ!" Hiên Viên Ngạo không kiên nhẫn quét các nàng liếc mắt một cái, chính mình vượt qua đi vào.
Nguyệt Vô Hạ nhìn bộ dáng hắn rõ ràng là phiền muộn , cắn cắn môi dưới, cảm thấy so đo. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam đối với nàng trào phúng cười, cũng đi đến tiến vào, đưa chân ngáng ta? Loại tiểu mưu kế này chỉ có thể ứng phó mấy người cổ đại các ngươi , bản tiểu thư nhưng là người của thế kỷ hai mươi mốt , chiêu này đã sớm quá hạn sử dụng rồi !
Bất luận là Vũ Văn Tiểu Tam hay vẫn là Tiểu Tam( kiếp trước chị ấy cũng tên là Tiểu Tam), cũng không phải là người lương thiện, dám trêu nàng, liền muốn trả giá thật nhiều giác ngộ!
Tươi cười này để cho Nguyệt Vô Hạ sắc mặt xanh mét! Nhắm mắt lại, bình định một phen nỗi lòng, bày ra một khuôn mặt nhu nhược đi vào. . . . . .
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!" Hiên Viên Ngạo khom lưng hành lễ.
Thái hậu cười gật gật đầu, rồi sau đó ý bảo chính hắn tìm vị trí ngồi xuống.
Nàng có ba nhi tử, tất cả đều là rồng trong biển người , nổi tiếng, nhưng Mặc nhi không chịu lập hậu, Triệt nhi tiểu tử kia cứ mỗi lần đề cập tới hôn sự liền giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Ngạo nhi tính tình lạnh như băng , vốn cho rằng trễ thành gia nhất chính là hắn , không nghĩ tới hắn lại cho mình một kinh hỉ!
Một phen cưới hai người không nói, mà ngày đại hôn lại nghe nói nha đầu của Vũ Văn tướng quân kia mang thai , này thật sự là việc vui! Bọn hắn Hiên Viên tộc có hậu rồi ! Nàng rốt cục được làm bà nội rồi !
Vũ Văn Tiểu Tam tiến vào điện không hề nhìn thẳng thái hậu, mà là cung kính quỳ xuống: "Con dâu bái kiến thái hậu!"
Thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ nghi cũng là thập toàn thập mỹ, biến thành Hiên Viên Ngạo có một loại kích thích như được rửa mắt , xem nữ nhân này có phải bị đánh tráo hay không !
Nguyệt Vô Hạ theo sát phía sau, lưu luyến ánh mắt nhìn thái hậu liếc mắt một cái, liền quỳ xuống: "Con dâu bái kiến thái hậu!"
Đúng lúc này, Phượng Hoa tiến đến bên tai thái hậu , không biết nói cái gì, thái hậu sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi!
Rồi sau đó đối với Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Tam nhi, mau đứng lên, đến trước mặt ai gia , để cho ai gia nhìn xem!" Thanh âm vô cùng hiền lành.
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, có chút không dám tin, ách. . . . . . Có phải mẹ chồng này chuẩn bị tìm của nàng phiền toái?
Tuy nghi hoặc, nhưng vẫn là đứng dậy, hiện lên một nụ cười linh động bước đến bên cạnh thái hậu, bước nhỏ theo tiêu chuẩn dẫm xuống , nửa điểm không mất phong cách quý phái, cung kính mở miệng: "Thái hậu!"
"Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn một cái!"
Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, đồng thời đánh giá nữ nhân tôn quý nhất của Hiên Viên vương triều , nàng xem ra mới không tới bốn mươi , khí chất ung dung đắt tiền , khuôn mặt vẫn trẻ đẹp, có thể thấy được lúc còn trẻ là xinh đẹp như thế nào !
"Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, xứng đôi Ngạo nhi của ta !" Thái hậu nói xong tâm tình rất tốt vỗ vỗ tay nàng, "Tam nhi, về sau tại vương phủ nếu là Ngạo nhi dám khi dễ ngươi, cứ việc cùng ai gia nói, ai gia sẽ không buông tha hắn!"
Gì? Lại một chỗ dựa vững chắc? Vũ Văn Tiểu Tam đắc ý quét Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái, mãn ý nhìn đến hắn xanh mét sắc mặt, rồi sau đó đối với thái hậu nhu thuận đáp: "Vâng, thái hậu!"
"Như thế nào còn gọi thái hậu ? Nên gọi ai gia là mẫu hậu rồi !" Thái hậu dứt lời, đem trâm cài giữa tóc gỡ xuống, đưa cho nàng, "Đây là ai gia năm đó tiến cung, khi đó tiên đế ban tặng, ai gia nhìn ngươi nha đầu này thật thích , cho nên tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt !"
Hiên Viên Ngạo có chút không dám tin trừng mắt to, hắn còn nhớ rõ Triệt mới trước đây không cẩn thận làm rơi trâm vàng của mẫu hậu trên mặt đất, đã bị mẫu hậu phạt một ngày không được ăn cơm, hôm nay nhưng là hào phóng như vậy liền thưởng cho nữ nhân này ? Nàng có chọc người thích như thế?
"Mẫu hậu, lễ vật quý trọng như vậy con dâu không thể thu !" Ngoài miệng nói không thể thu, một bàn tay đã rất nhanh nhận lấy, hoàng gia gì đó khẳng định giá trị xa xỉ, có tiện nghi không chiếm là dở hơi!
Thái hậu xem nàng giống như thực chối từ, vì thế mở miệng nói: "Không thu mẫu hậu sẽ tức giận !"
Vũ Văn Tiểu Tam làm ra một bộ dáng cực kỳ khó xử , sau cùng cắn răng thở dài một hơi: "Được rồi, vậy con dâu liền cả gan nhận."
"Lúc này mới đúng thôi! Đây mới là con dâu tốt nhất của ai gia ! Tới, ngồi ở bên cạnh ai gia , mẹ chống ta nói chuyện một lát . . . . . ." . . . . . .
Hiên Viên Ngạo nhìn nhìn nữ nhân kia rõ ràng tham tài muốn chết, lại vẫn làm bộ làm tịch ra vẻ đức hạnh, cực kì không nói gì quay đầu đi, mẫu hậu thông minh lanh lợi như vậy , cư nhiên bị nàng lừa !
Này đối thoại đã là phí không ít thời gian, lại đem một mình Nguyệt Vô Hạ quỳ ở giữa đại điện .
"Mẫu hậu!" Người quỳ gối trong điện rốt cục nhịn không được mở miệng, chân của nàng quỳ đau quá a! Ngạo ca ca hiếu thuận thiên hạ đều biết, giờ phút này là không có thể cầu Ngạo ca ca mở miệng , nếu không hắn sẽ cho rằng nàng không tôn kính mẫu hậu của hắn .
Này một tiếng"Mẫu hậu" để cho đại điện nháy mắt an tĩnh lại, thái hậu có chút không hờn giận mở miệng: "Như thế nào, mới quỳ một hồi, liền không nguyện ý , ai gia tại trong lòng ngươi chỉ có điểm ấy phân lượng?"
"Mẫu hậu, con dâu không phải ý tứ này, con dâu. . . . . ." Nguyệt Vô Hạ có chút kinh hoàng mở miệng giải thích.
"Không phải ý tứ này là ý tứ gì ? Vừa rồi là ngươi tại cửa đại điện hô to gọi nhỏ đi? Thân đường đường là trắc phi của tam vương phủ , mà lại tại trước điện của ai gia thất nghi, còn thể thống gì! Ngươi là nghĩ muốn ra oai phủ đầu với ai gia đúng không?" Thái hậu thân thể nghiêng tựa vào phượng tọa , sắc mặt khó coi không thể khó coi hơn nữa!
"Không phải, mẫu hậu, mới vừa rồi ở cửa là vương phi tỷ tỷ cố ý giẫm lên chân con dâu , lại vẫn nghiền vài cái, con dâu mới kêu ra tiếng !" Nguyệt Vô Hạ lập tức"Giải thích" .
Hiên Viên Ngạo tuy đoán được Nguyệt Vô Hạ nói có chút nửa thật nửa giả, nhưng vẫn lại có chút không nói gì nhìn Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt một cái, nữ nhân này rõ là. . . . . . !
Giẫm lên thì thôi , vẫn còn nghiền vài cái! Hắn không biết là, có chút chuyện đã ở trong lòng hắn không nhận thức được , hắn đã có thể vì hành vi giẫm lên chân người của nàng mà lặng im rồi !
Thái hậu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt một cái: "Thật không?" Kỳ thật sự thật Phượng Hoa đã nói cho nàng , nàng sở dĩ còn hỏi lại Vũ Văn Tiểu Tam, liền là muốn biết con dâu này của nàng , rốt cuộc có bản lãnh của chủ mẫu hay không .
Vũ Văn Tiểu Tam có chút ủy khuất đối với thái hậu chu mỏ, tiếp theo đối Nguyệt Vô Hạ nói: "Muội muội có thể nào như vậy ngậm máu phun người? Tỷ tỷ đang đi rất bình thường , muội muội đột nhiên đem chân duỗi ra , tỷ tỷ nhất thời không để ý mới giẫm lên , muội muội cũng nên biết, chân rơi xuống mặt đất phẳng tự nhiên là không có gì, nhưng là giẫm lên vật lồi ra , tỷ tỷ tự nhiên lại có chút đứng không vững, vì ổn định thân thể mới động vài cái, ở đâu ra chuyện giẫm lên muội muội vẫn còn nghiền vài cái mà nói? Nếu là muội muội không chịu tha thứ sai lầm vô ý của tỷ tỷ , tỷ tỷ giải thích cũng được!"
Nói xong thật đúng là phi thường ủy khuất cúi đầu. . . . . .