Phong vân biến đổi,
bởi vì tân hoàng Thanh Loan, Phượng Phi Loan muốn cưới Mộ Di Tuyết làm
hoàng phu nhưng bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận tịch thu tài sản và giết
cả nhà Mộ gia. Quân tiên phong Mộ Di Tuyết phản bội, đầu nhập vào quân
địch, giao bản đồ bày trận hành quân của Thanh Loan quốc ra.
Không tới mấy ngày, quân Thanh Loan tan tác, đệ trình thư xin hàng.
Mông Man đế quốc không có quân liên minh, lấy sức lực một nước đối chiến tam quốc. Năm 220 trước công nguyên, Gia Luật Trục Nguyên đàm phán hòa bình với Hiên Viên đế quốc.
Trận đại chiến thế giới này, chỉ ba tháng đã hạ màn kết thúc.
Cuối cùng Gia Luật Trục Nguyên ước hẹn với Hiên Viên Ngạo, hai người chỉ
dùng binh lực của quốc gia mình đánh một trận, một trận quyết định thắng bại!
Vậy mà, trận chiến này kéo dài ba ngày ba đêm, trận hình
biến ảo vô số lần, tử thương vô số, cực kỳ thảm thiết, cuối cùng kết
thúc trận đánh này là không phân thắng bại! Trận chiến này được khen là
cuộc chiến thảm thiết nhất trong lịch sử, được xưng là "Cuộc chiến Long
thần"! Được liệt tên là một trong bảy cuộc đại chiến thế giới!
Hiên Viên Ngạo và Gia Luật Trục Nguyên nhờ trận chiến này càng thêm hiểu ý
nhau mà không cần phải nói, trở thành bạn tốt tri kỉ của nhau!
. . . . . .
Ba tháng! Ba tháng rồi mà còn chưa trở về, nếu nàng vẫn còn tin tưởng hắn
đã trở lại kinh thành, thì nàng thật sự là đồ ngu rồi! Đặc biệt sao,
nàng chờ không được!
"Hiên Viên Ngạo, ngươi nói cho ta biết, rốt
cuộc Thương Thương đã đi nơi nào!" Nàng một đường vọt tới soái trướng
của Hiên Viên Ngạo, lúc này Hiên Viên Ngạo và Gia Luật Trục Nguyên, Long Ngạo Thiên đang cùng nhau thương nghị công việc sau khi chiến đấu.
Thấy nàng, Gia Luật Trục Nguyên liền ngẩn ra, Thương Thương? Nhìn lại bộ
dáng cô nương trước mặt, đây không phải là tiểu huynh đệ kết bái của
mình sao? Nàng là nữ?
Hiên Viên Ngạo nhìn nàng một chút, nhìn lại tràng diện này, mày kiếm nhíu chặt. Hoàng thúc lâu như vậy vẫn chưa trở lại, chắc là không về được rồi, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn nhìn nàng một chút, vẫn mở miệng nói: "Hoàng thúc ở kinh thành, mấy ngày nữa chúng ta hồi kinh là có thể nhìn thấy thúc ấy rồi!" Kéo được một ngày
thì một ngày đi!
Hắn vừa nói xong, Vũ Văn Tiểu Tam liền hung hăng theo dõi cặp mắt lạnh lẽo kia của hắn, quả nhiên thấy ánh mắt của hắn
có chút né tránh.
Hung hăng cắn răng: "Ngươi không nói phải không, vậy ta tự đi tìm hắn!"
Dứt lời xoay người muốn đi, đi chưa được mấy bước, liền bị người kéo cánh
tay lại: "Nàng nổi điên cái gì! Nàng không nghĩ cho mình, cũng nên vì
đứa nhỏ trong bụng mà suy nghĩ một chút chứ!"
Đứa nhỏ trong bụng? Con ngươi Gia Luật Trục Nguyên trợn to, không dám tin mà nhìn nàng.
"Ngươi buông ra! Ta muốn đi tìm hắn!" Nàng dùng sức muốn hất tay của hắn ra.
"Bây giờ nàng về phòng trước, chờ ta xử lý xong công vụ, sẽ nói cho nàng
biết ngay!" Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng, ngay sau đó thu hồi tay
của mình lại.
"Tốt!" Nàng nói xong cũng chuẩn bị đi ra ngoài, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt!
"Hiền đệ!" Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Gia Luật Trục Nguyên, sắc mặt hơi
chuyển biến tốt một chút: "Đại ca, làm sao huynh lại ở chỗ này?"
Thật sự là hắn! "Ha ha. . . . . . Có lẽ ta phải gọi nàng là hiền muội mới
đúng! Quỷ nha đầu này, đại ca cũng bị muội lừa gạt rồi!" Nhìn thấy nàng
lần nữa, mặc dù tất cả đều đã không giống nhau, nhưng tâm tình của hắn
vẫn cực tốt!
"Hắc hắc. . . . . . Đó là bởi vì người ta thông
minh!" Tận lực khiến giọng nói hoạt bát một chút, nhưng tâm tình còn
chưa phải là rất tốt.
Gia Luật Trục Nguyên săn sóc mở miệng: "Nếu đang có chuyện thì đi trước đi, có thời gian chúng ta tụ họp sau!"
"Tốt! Vậy tiểu đệ xin cáo từ trước!" Nói xong ôm quyền một cái.
Sau khi nói xong đã cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, tất cả mọi
người im lặng nhìn nàng, lúc này mới nhớ tới dường như bây giờ mình đang mặc nữ trang, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n lúng túng ho khan
một cái, trên mặt còn xuất hiện chút sắc hồng: "Cái đó, cái đó. . . . . . Ta đi trước!"
Nói xong chạy giống như trối chết, quả nhiên đi
chưa được bao xa, thì nghe thấy gian phòng sau lưng truyền ra một trận
cười thật to. . . . . .
Cứt thối! Dám cười nhạo lão nương, nếu không phải tâm tình lão nương không tốt, sẽ chỉnh chết các ngươi rồi!
Nghĩ tới buồn buồn đá một tảng đá dưới chân, mấy tháng này mỗi lần nàng đi
hỏi Hiên Viên Ngạo, hắn đều nói Thương Thương sắp trở về rồi, rất nhanh
sẽ trở lại. . . . . . Nhưng nàng cảm giác lo lắng, mà mỗi lần Tiểu Triệt Triệt nhìn thấy nàng cũng sẽ lập tức đi lối khác, giống như sợ mình hỏi hắn cái gì!
Hòn đá kia lăn mấy vòng liền dừng lại, bị người giẫm ở dưới chân. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt không nhiễm thế
tục của hắn, sững sờ trong chốc lát, rồi sau đó mở miệng chào hỏi: "Mộ
công tử!" Người này nàng không phải rất ưa thích, mặc dù nói dung mạo
rất đẹp trai, nhưng nàng cảm giác tên này. . . . . . Nói không rõ là cảm giác gì, không giống như người xấu, nhưng lại cứ có cảm giác hắn giống
như có thể nhìn thấu nàng!
Nói xong muốn từ bên cạnh hắn đi qua,
nhưng vừa đi đến bên cạnh hắn, chỉ nghe thấy giọng nói thanh nhã vang
lên: "Hi vương phi không muốn biết Hi Vương Gia ở đâu sao?"
"Ngươi biết?" Quay đầu có chút cảnh giác nhìn hắn.
Thế nhưng hắn lại cười yếu ớt một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Hi Vương Gia ở nơi nào, tại hạ làm sao có thể biết." Nói xong lạnh nhạt rời đi.
Vũ Văn Tiểu Tam hoài nghi nhìn bóng lưng của hắn, bệnh thần kinh! Khi không chạy tới nói năng linh tinh gì thế, động kinh à?
Chạy về gian phòng rầu rĩ ngồi xuống, kỳ quái là nàng lại có thể không bị
thai hành, không nôn nghén gì cả. Nếu không phải là kinh nguyệt không có tới, nàng thật hoài nghi mình có phải là mang thai hay không?
. . . . . .
Trăng sáng treo trên trời cao, nàng nằm ở cửa sổ ngắm trăng, nhớ lại hình ảnh nàng ngồi ở trên nóc nhà ngắm trăng với Thương Thương, lỗ mũi có chút ê ẩm. hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Thương Thương rốt cuộc đi chỗ
nào rồi? Nếu hoàng thượng tìm hắn, hắn tuyệt đối không thể không nói
tiếng nào mà bỏ đi!
Trước đó vài ngày không có suy nghĩ kỹ, gần đây đúng là càng nghĩ càng có gì đó không đúng!
Đúng lúc này, Hiên Viên Ngạo đẩy cửa vào, nhìn bóng dáng nàng hơi có vẻ đơn
bạc nằm ở cửa sổ, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Nghe tiếng đẩy cửa, nàng quay đầu nhìn hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi đã nói ngươi sẽ nói cho ta biết…!"
"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, rồi sau đó nói ra từng câu từng chữ mà hoàng
thúc muốn hắn nói "Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân mà thúc
yêu mến!"
"Cái gì?" Trợn to cặp mắt không dám tin nhìn hắn "Ngươi nói cái gì?"
Vừa nói vừa xông lên trước bắt lấy cổ áo của hắn: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Hoàng thúc nói thúc ấy sẽ bỏ đi với nữ nhân thúc yêu mến, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt!" Cắn răng lặp lại một lần nữa, nhìn sắc mặt
nàng trắng bệch.
"Sẽ không! Thương Thương sẽ không như vậy!" Nàng lui từng bước về phía sau, ánh mắt có chút trống rỗng. Làm sao có thể?
Thương Thương yêu nàng như vậy, làm sao có thể bỏ đi!
Hiên Viên Ngạo sải mấy bước lên phía trước, đỡ lấy nàng: "Vũ Văn Tiểu Tam, nàng. . . . . ."
Lại thấy nàng hung hăng che bụng của mình, cắn răng ngồi xổm xuống: "Thật đau, bụng thật là đau. . . . . ."
"Người đâu! Mời đại phu! Mời đại phu!" Vẻ mặt hắn đầy hoảng hốt gào thét về phía cửa.
. . . . . .
"Hi vương phi là do tâm tư biến hóa quá lớn, làm động đến thai khí, về sau
nếu điều dưỡng thật tốt thì vô sự, nếu tâm tình vẫn như vậy thì đại hỉ
sẽ thành đại bi, đứa bé này có thể sẽ không giữ được! Cựu thần phải đi
sắc thuốc ngay!" Quân này y nói xong thì lắc đầu, thai nhi đã bốn tháng
rồi, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn theo lý mà nói phải là vững như bàn thạch, rốt cuộc là xúc động chuyện gì mà động đến thai khí cứ?
"Ừ. Đi xuống đi." Không ngờ lại nghiêm trọng như thế.
Quân y này vuốt vuốt râu, lui xuống. . . . . .
Nhìn nữ nhân trên giường sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Hắn cũng
không biết nói theo ý hoàng thúc như vậy có đúng hay không? Nhưng trực
giác nói cho hắn biết, nếu như nói với nàng hoàng thúc đã. . . . . .
mất, sợ rằng nàng càng không thể tiếp nhận hơn!
"Hiên Viên Ngạo,
ngươi gạt ta đúng không?" Giờ phút này đôi môi đỏ mọng đã không còn một
chút huyết sắc, quay đầu nhìn hắn, đồng thời một giọt lệ dọc theo khóe
mắt chảy xuống. . . . . .
Nàng không tin, không tin Thương Thương sẽ đi cùng người khác. Nhưng nếu như không phải là đi cùng người khác,
vậy hắn đã đi nơi nào rồi?
"Không có!" Hắn độc ác mở miệng lần
nữa, "Mặc kệ như thế nào, nàng hãy chăm sóc đứa bé trong bụng nàng thật
tốt, dù sao nó cũng là vô tội! Còn nữa, ta sẽ chăm sóc cho nàng, dù
không có hoàng thúc, cũng sẽ không đế nàng xảy ra chuyện!"
"Biết!" Nhắm mắt lại, trên sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra suy nghĩ gì.
"Nàng. . . . . ." Hiên Viên Ngạo muốn nói gì đó, lại bị nàng chặn lại "Ta
không sao, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình!"
Nói xong lau giọt lệ nơi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm thật dài, đem tích tụ trong lòng đều phun ra. . . . . .
Nhìn nàng hình như rất trấn định, nhưng nàng không khóc không nháo, lại càng làm cho hắn cảm thấy không bình thường!
Bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, thấy nàng nhắm mắt lại không nhúc nhích, thở dài một hơi sau đó đi ra ngoài. . . . . .
. . . . . .
"Hoàng huynh, chúng ta làm như vậy đúng không?" Giọng nói ngọt ngào của Hiên
Viên Triệt mang theo chút phức tạp, làm như vậy, công bằng đối với hoàng tẩu sao?
"Có đúng hay không thì cũng chỉ có thể làm như vậy, đây là ý của hoàng thúc!" Mặc dù nữ nhân đó trước kia luôn là một bộ dạng
thiên hạ vô địch, hoangdung_die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on làm cho hắn rất khó tin tưởng nếu biết hoàng thúc chết thì nàng sẽ tự sát vì tình. Nhưng
hắn lại luôn cảm thấy lo lắng, nếu là nữ nhân kia đột nhiên động kinh,
muốn đóng vai sống chết có nhau thì làm sao bây giờ?
"Có lẽ hoàng thúc còn chưa chết!" Hắn nói lên nghi vấn, nhưng lời này đến hắn còn
không tin. Hoàng thúc đã vào rừng rậm Tử Vong hai tháng, sau lại đến
Liên Hoa cũng không trở về nữa.
"Ta cũng hi vọng hoàng thúc không có chết." Giờ khắc này, hắn thật lòng hi vọng người còn sống là hoàng
thúc, nếu như người chết là hắn thì tốt rồi! Như vậy nàng sẽ không khổ
sở, mình cũng không cần khổ sở như vậy.
"Vào rừng rậm Tử Vong hai tháng, làm sao có thể còn sống! Chỉ là hi Vương Gia ngược lại rất thâm
tình, vì giúp mẹ con Hi vương phi giải độc, lại dám đi đến nơi đó. Phải
biết rằng người đã đi vào đó, không một ai có thể còn sống mà ra ngoài!" Giọng nói thanh nhã truyền đến, để cho hai người cùng nhau quay đầu
nhìn người đang đi tới.
"Làm sao Mộ công tử biết chuyện này?" Mày kiếm nhíu chặt, trên khuôn mặt lãnh ngạo dính vào một chút vẻ phức tạp.
"Có thể nổi danh cùng Ngạo vương, tại hạ tự nhiên không thể quá kém cỏi!"
Hời hợt đánh mê tung quyền, cũng không đáp lời trực tiếp, khóe môi còn
nâng lên một nụ cười yếu ớt.
Cách đó không xa phía sau bọn họ,
một nữ tử áo đỏ cắn môi dưới, lặng lẽ lui từng bước ra ngoài, quả nhiên
có ẩn tình khác, nàng biết mà! Nàng biết Thương Thương sẽ không phản bội nàng! Nàng trúng độc sao? Tại sao nàng lại không hề biết gì?
Hiên Viên Vô Thương đáng chết, thế nhưng dám tự chủ trương chạy đi rừng rậm
Tử Vong, đã hỏi ý kiến của nàng chưa? Dám nói hắn thay lòng, mang theo
nữ nhân yêu mến chạy trốn, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam nàng kém thông minh lắm
sao?
Rừng rậm Tử Vong, đã đi vào hai tháng. . . . . .
Nàng cúi đầu sờ sờ bụng của mình, bảo bảo, mẹ muốn cùng con đi tìm cha con,
hoangdung_di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. nên con nhất định phải ngoan ngoãn
nghe lời, cho mẹ dũng khí, có biết không!
Nàng không biết hắn còn sống hay không? Nhưng mặc kệ hắn chết hay sống, nàng đều muốn ở chung
một chỗ với hắn, cả nhà bọn họ sẽ không xa rời nhau!