Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Chương 17: Vương gia, nếu không ngươi bỏ ta đi?




Ánh mắt đảo liên tục nhanh chóng suy nghĩ, xem ra Hiên Viên Vô Thương cùng Hiên Viên Ngạo rất tốt, mà mình mới quen biết Hiên Viên Vô Thương có một ngày mà thôi, nếu tên heo này muốn uy hiếp đến an toàn mạng sống của mình, có vẻ tỷ lệ Hiên Viên Vô Thương cứu mình là không lớn. Thôi thì coi như là cho họ xem hí kịch miễn phí.
Vì thế...chỉ thấy nữ nhân nào đó nở nụ cười sáng lạn, vội vàng chạy đến bên người Hiên Viên Ngạo, làm như không thấy sắc mặt xanh mét của hắn, đẩy Nguyệt Vô Hạ sang một bên, quan sát hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, rồi sao đó mở miệng giống như thật là cao hứng “ Vương gia người đã về? May mắn là không sao, làm bổn vương phi thật sự lo lắng gần chết!”
Ta thèm vào ! Nắm tay móng tay cắm vào lòng bàn tay, rõ ràng là không có dấu hiệu sắp chết, hung dữ liếc nhìn Đình Vân một cái, đều tại thông báo lung tung, hại bổn vương phi cao hứng một hồi!
Đình Vân ủy khuất môi mím lại, Tam vương phi, ta đã sớm nói là Tam vương gia chỉ bị thương, là chính người tự cho rằng hắn đã chết, đâu có liên quan đến ta?
Hiên Viên Ngạo nhìn người trước mặt dường như thật cao hứng khi thấy hắn không có việc gì, lạnh như băng mở miệng: “Vương phi không phải cực kỳ hi vọng bổn vương chết sao?”
“Nào có, Vương gia đừng đoán mò, tình yêu bổn vương phi đối với Vương gia trời đất đều biết, nhật nguyệt chứng giám, làm sao có thể hi vọng Vương gia chết được!” Vũ Văn Tiểu Tam làm bộ dáng chỉ tay lên trời thề thốt.
“Ngươi cho là bổn vương bị điếc?” Hiên Viên Ngạo cũng không phải là dễ gạt.
“Ai nha, Vương gia hiểu lầm, lúc ấy bổn vương phi không phải nói ngươi, là nói con chó ‘Vượng Tài’ của phủ tướng quân.” nữ nhân nào đó lại tiếp tục bịa chuyện.
Sắc mặt Hiên Viên Ngạo vốn đã xanh mét giờ lại càng thêm khó coi, gọi con chó “Vương Tài? Nữ nhân này dám mắng hắn !
“Bổn vương như thế nào lại không có nhe nói phủ tướng quân có một con chó như vậy?” Ánh mắt lạnh băng nhìn nữ nhân không biết sống chết này, trong bụng thầm nghĩ có nên một chưởng đánh chết nàng không?
Nữ nhân nào đó cực kì dũng cảm vỗ vỗ tay Hiên Viên Ngạo: “Ai nha, Vương gia thậm chí ngay chó nhà mẹ đẻ của bổn vương phi cũng không biết, thật sự quá cô lậu quả văn ( ám chỉ những người hiểu biết ít) rồi ! Thời điểm Vương gia cùng bổn vương phi về nhà lại mặt, bổn vương sẽ gọi ‘Vượng Tài’ giới thiệu để vương gia biết!”
Hiên Viên Ngạo nhíu chặt mày lại, trên trán vì đau xuất hiện một chút mồ hô lạnh, tiện nhân này thế nào lại vỗ đúng vào cánh tay hắn bị thương, nàng tuyệt đối là cố ý ! Bên tai lại vang lên lời nói của nàng muốn giới thiệu chó cho hắn làm quen, suýt nữa tức giận đến ngất lịm!
Vũ Văn Tiểu Tam đương nhiên là cố ý, ông trời không giúp nàng giết chết tên nam nhân khốn kiếp này, nàng chỉ có thể tự lực cánh sinh giết chết hắn, nơi nào bị thương nàng liền đâm vào, đâm chết hắn! Nhìn biểu tình nhẫn nhịn của hắn, nữ nhân nào đó cảm thấy vô cùng khoái chí!
“Vũ Văn Tiểu Tam!” Tiếng nói nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
Mỗ nữ ngẩng đầu, vẻ mặt ý loạn tình mê: “Vương gia người làm sao vậy? Sao lại đột nhiên gọi tên bổn vương phi thâm tình như vậy?”
Thâm tình? Đến ngay cả Hiên Viên Vô Thương khóe môi anh đào cũng cứng lại một lúc, vẻ mặt Hiên Viên Ngạo như vậy thì biết ngay!
"Thâm tình?" Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này.
Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu rất nhanh, rồi sau đó, để tăng thêm tính chân thực Hiên Viên Ngạo đối với nàng thâm tình trích một ví dụ: “Vương gia hôm nay đem người ta bỏ lại ở cồng Hoàng cung, không phải chứng minh Vương gia cực kỳ yêu ta sao? Nhìn xem, xe ngựa của các ngươi gặp thích khách, bổn Vương phi lại tránh được một kiếp, Vương gia thật sự là thần cơ diệu toán ( tiên đoán được tương lai – dự liệu như thần ), người nhất định là đã sớm biết có thích khách, lo lắng ta gặp chuyện không may, cho nên mới đem người ta bỏ lại đúng không? Vương gia yên tâm, một mảnh thâm tình của người ta đều ghi tạc vào đáy lòng, kỳ thật ta cũng rất yêu Vương gia!” ( làm xong đoạn này mình đúng là yêu chị ý quá =))) )
Mỗ nữ sau khi bịa chuyện, lại cố ý vỗ lên tay bị thương của Hiên Viên Ngạo, trong đôi mắt là tràn đầy ý vị hạnh phúc, ông trời đối với nàng thật tốt mà, Hiên Viên Ngạo này bỏ nàng lại liền gặp thích khách, đúng là báo ứng ! Ha ha ha.....
Nhìn nàng nói càng thái quá, lại vẫn vỗ cái tay bị thương của hắn, Hiên Viên Ngạo sao một lúc ẩn nhẫn cuối cùng tức giận cũng bạo phát: “Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương hiện tại liền muốn bỏ ngươi!”
Lời này vừa nói, nụ cười hạnh phúc của mỗ nữ bị ‘đứng hình’ trên mặt, làm như đây là sự kiện cực kỳ dọa người!
Hiên Viên vô Thương cau mày nhìn hắn, Ngạo đây là . . . . . .
Nguyệt Vô Hạ chờ mong nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vũ Văn Tiểu Tam khi bị hưu, Tiểu Nguyệt không dám tin che miệng lại, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, tiểu thư người không cần chọc giận Vương gia nữa, vào cửa hôm trước hôm sau đã bị hưu, cả đời này của tiểu thư sẽ bị hủy mất !
Nhìn ý cười trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam biết mất, trong lòng Hiên Viên Ngạo cảm thấy khoái chí, có lúc ngươi cũng biết sợ sao?
Rồi sau đó, hốc mắt mỗ nữ phiếm hồng, cầm cánh tay bị thương của hắn: “Vương gia, người không thể hưu ta được, ngươi hưu ta, ta biết sống thế nào? Vương gia....Nô tỳ thật sự biết sai lầm rồi, Vương gia....|
Vừa kêu “Vương gia”, vừa dùng lực kéo tay hắn, kéo tới mức phía ngoài băng gạc thấy có vệt máu....hô hô... Ta kéo chêt ngươi, tốt nhất là cho tay ngươi tàn phế luôn đi! Chỉ bằng ngươi, mà cũng đòi hưu bản tiểu thư, ngươi cho là bản tiểu thư là kẻ dễ khi dễ?
“Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi bỏ tay ra cho bổn vương! Hiên Viện Ngạo nhìn trên tay có vết máu, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, vốn bị thương không nặng, hiện tại bị tiện nhân này kéo làm hắn có cảm giác như muốn gãy xương!
“Người ta không đi. Vương gia, nô tì thật sự biết sai rồi, Vương gia, người hãy tha thứ cho nô tì đi, Vương gia...” Vũ Văn Tiểu Tam lớn tiếng la lên, càng dùng lực kéo tay, kiếp trước nàng được khen là ‘Tiểu công chúa Taekwondo’ và ‘ nữ hoàng Judo’, tuy đánh không lại Hiên Viên Ngạo, nhưng mà đối phó với cánh tay bị thương của hắn thì thừa sức, cho nên lực đạo kia được dùng rất tốt!
Hiên Viên Ngạo muốn tự rút tay ra, nhưng bàn tay của tiện nhân đang ở chỗ vết thương của hắn, một bàn tay ấn vào mạch của hắn, đúng là khiến hắn không thể động đậy!
“Ngươi không bỏ tay ra, bổn vương liền làm thịt ngươi!” Trong mắt là một mảnh lạnh lẽo cùng sát khí sắc bén, mặc kệ tiện nhân này cố ý ấn vào mạch của hắn hay là vô ý, Hiên Viên Ngạo hắn tuyệt đối không cho phép mạch môn ( mạch chủ như kiểu tử mạch )của mình bị người khác nắm trong tay !
Lần này Hiên Viên Vô Thương không bình tĩnh được nữa, đi lên phía trước, muốn đem tư tưởng xấu xa của nha đầu kia đánh bay : Tam Nhi đừng náo loạn nữa.”
Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhào vào trong lòng Hiên Viên Vô Thương, nắm lấy vạt áo trước của hắn, lớn tiếng khóc kể lể: “Người ta không có náo, là hắn muốn hưu ta, hu...oa...Ta muốn nói cho phụ thân ta, muốn nói với ca ca của ta, ta còn muốn nói cho....”
Hừ, Hiên Viên Ngạo, muốn hưu ta sao? Đừng quên lão nương còn có chỗ dựa vững chắc đó, lời này giống như là lầm lầm, kỳ thật là muốn nói cho Hiên Viên Ngạo kia nghe!
Nhìn tiện nhân kia lại muốn câu dẫn Hoàng thúc của hắn, đỉnh đầu Hiên Viên Ngạo có vài vạch hắc tuyến! (_ _||||||)
Khóe miệng Hiên Viên Vô Thương cũng hơi có chút giật giật, biết nàng là đang diễn trò, nhưng lại diễn cùng nàng: “Được rồi, Tam Nhi ngoan, đừng khóc, Hoàng thúc ở đây, Ngạo hắn không dám hưu ngươi đâu!”
Cái gì? Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt to nhìn Hoàng thúc của hắn, lại thấy được ánh mắt cảnh cáo của Hiên Viên Vô Thương, lại nhớ tới nữ nhân kia vừa mới nói liên tiếp “Nói cho....” Cảm thấy giật mình, nhắm mắt định thần lại, hắn muốn bình tĩnh ! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không thể lại tiện nhân này làm cho tức giận đến không biết đúng mực!
Sau một lúc lâu, Hiên Viên Ngạo nghiến răng nghiến lợi, giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên: “Bổn Vương bất quá chỉ là đùa một chút thôi, Vương phi không cần quá thương tâm!”
Cảm thấy thầm nghĩ, tiện nhân, ngươi nhanh lên cho bổn vương từ trong lòng hoàng thúc lăn ra đây!
Mỗ nữ trong lòng soái ca cảm thấy diễn cũng đã đủ, ở trong lòng mỹ nam nở nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt nhỏ ngắn, rồi sau đó lại đánh giá dung nhan tuyệt sắc của Hiên Viên Vô Thương kia quả thật là câu hồn đoạt phách ( mất hồn), bắt đầu tính toán, không được, tuy hiện bị Hiên Viên Ngạo huu, thật mất mặt, nhưng nếu thật sự bị hưu, nàng có thể tái giá !
Tái giá với tên Hiên Viên Vô Thương mỹ mạo lại nhiều tiền này, trong yếu là soái ca đối với nàng cũng không tệ lắm, không phải là tốt sao? So với việc được gả cho soái ca, mặt mũi có đáng là gì!
Tiếp theo, mỗ nữ lau nước mắt không hề tồn tại trên mặt, quay đầu nhìn Hiên Viên Ngạo nói, chỉ một câu nói khiến mọi người suýt té ngã: “Vương gia, hay là ngươi vẫn cứ hưu ta đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.