Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 35:




Nhờ có Uyên Phương, Tuấn Kiệt phần nào lấy lại được niềm vui cuộc sống. Anh nhanh chóng sốc lại tinh thần và không còn bi sầu như trước nữa. Mọi việc ở tập đoàn, anh đều giao lại cho Thành Mỹ và ban trợ lý. Lâu lâu anh mới ghé lên văn phòng một lần. 
Ngoài việc cúng tuần cho mẹ, Tuấn Kiệt còn bỏ tiền ra nhờ các sư thầy làm các lễ cầu siêu cho gia đình. Như vậy, ngoài những lúc thực hiện các nghi lễ, thời gian còn lại, anh hay ra ngoài vườn chăm sóc cây cảnh. Nói đúng hơn thì việc chăm sóc đều do chú Bảy làm cả. Anh chỉ đi theo học hỏi rồi phụ chú trồng một vườn hoa.
Anh chả biết mẹ mình thích hoa gì, anh cứ trồng đại đủ các loại hoa. Chú Bảy hướng dẫn anh rất nhiều thứ, rồi “thị phạm” cho anh xem. Uyên Phương thì ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, mặc dù cô chả hiểu gì. Cô đơn giản chỉ lo chuẩn bị trà nước và khăn để lau mồ hôi cho chồng mình mà thôi. Hai người chả khác gì một cặp vợ chồng son mới cưới.
Thỉnh thoảng Tuấn Kiệt hay chở Uyên Phương về thăm nhà. Trò chuyện với Bích Hân và ba mẹ Uyên Phương. Và cái mối quan hệ rắc rối này cũng bắt đầu từ đây. Tính ra, nếu Tuấn Kiệt cưới Uyên Phương thì anh phải kêu Bích Hân bằng cô. Đối với Tuấn Kiệt thì chuyện đó chả sao cả, nhưng đối với Bích Hân thì đó là cơ hội để cô dạy dỗ “thằng cháu già” này. Cứ thế, mỗi lần gặp Bích Hân thì Tuấn Kiệt đều bị ăn hiếp. Uyên Phương phải cằn nhằn thì Bích Hân mới thôi.
Ngược lại, khi Uyên Phương cưới Tuấn Kiệt, Thanh Hương và Hoàng Dung đều phải kêu cô bằng mợ. Thùy Chi thì vẫn thản nhiên kêu Tuấn Kiệt bằng anh và Uyên Phương là em. Tính ra, chả ai ngờ người mà ngày xưa Tuấn Kiệt bồng bế trên tay, thì hôm nay lại trở thành vợ của anh.
Thời gian qua đi, cúng tuần, cúng bốn mươi chín ngày rồi đến giáp năm, cứ thế, có rất nhiều việc xảy ra trong thời gian đó.
Đầu tiên là các thói quen của Tuấn Kiệt. Việc cúng cơm cho anh chị mình, giờ đây anh không còn làm nữa. Khi các sư thầy đến nhà làm lễ, họ mới phát hiện ra và nói với anh đó là điều không nên. Sau khi được các sư thầy giảng giải, Tuấn Kiệt hiểu ra rất nhiều điều. Kể từ đó mỗi lần tới bữa, trước khi ăn, anh đều mang một mâm cơm lên phòng thờ. Không những anh cúng cơm cho ba mẹ, anh chị, mà còn cho ông bà tổ tiên nữa. Như vậy vừa đúng nghi lễ, vừa không phải phạm kỵ gì hết. Đối với các vật dụng, những thứ không còn hữu dụng thì đều được Tuấn Kiệt đem đi đốt hoặc đem bỏ. Té ra từ xưa giờ, những chuyện này anh quên không tham vấn các sư thầy, mà đúng hơn là anh không muốn hỏi.
Uyên Phương trong thời gian này cũng đã nắm rõ và hiểu được nhiều chuyện của Tuấn Kiệt. Ngoài việc chăm sóc anh, cùng anh tới văn phòng, thì cô cũng bắt đầu học hỏi thêm các công việc nữ công gia chánh.
Chuyện xảy ra tiếp theo đó là “cuộc sống vợ chồng” của hai người. Một hôm trên đường tới văn phòng làm việc. Quốc Anh quan sát thấy mắt Tuấn Kiệt quầng thâm, gương mặt thì đầy mệt mỏi. 
Lo lắng cho thân thể của chủ tịch, Quốc Anh liền quay lại. “Sao trông chủ tịch mệt mỏi vậy?”
Tuấn Kiệt đưa cặp mắt buồn ngủ lên nhìn. “Tối qua mất ngủ.”
“Sao chủ tịch lại mất ngủ?” Quốc Anh miệng hỏi nhưng mắt thì nhìn sang Uyên Phương.
Tội cho ai đó ngơ ngác không hiểu gì.
Tuấn Kiệt nói móc. “Lúc tối tôi mơ thấy một cơn ác mộng. Bị một con heo nặng mấy trăm kg đè lên người. Thế là tỉnh giấc luôn.”
Trong khi Quốc Anh ngơ ngác, Anh Quân đang lái xe cũng chưa hiểu, thì Uyên Phương lại cúi xầm mặt xuống như bị chọc giận. Tối đó, Tuấn Kiệt được thưởng một chiếc chăn riêng để đắp.
Tuấn Kiệt thấy Uyên Phương quay lưng lại với mình nên liền nhích tới. “Cho anh đắp chung với.”
“Dẹp đi. Anh đắp chăn của anh đi.” Uyên Phương tức giận.
“Không thích.” Tuấn Kiệt chui vào chăn của Uyên Phương cho bằng được. “Thích đắp chăn chung với em. Anh quen hơi rồi.”
Uyên Phương quay lại đẩy Tuấn Kiệt ra. “Kệ anh. Mắc công bị heo đè rồi la lối.” Cô biết tỏng lúc sáng Tuấn Kiệt đá xéo chuyện cô ngủ gác chân qua người anh.
“Anh thích bị heo đè.” Tuấn Kiệt nói xong thì hôn Uyên Phương.
Tối đó nàng heo lần đầu tiên bị chàng hổ làm thịt.
Sáng hôm sau, Quốc Anh vẫn tiếp tục thấy Tuấn Kiệt mệt mỏi. Anh liền tiếp tục hỏi. “Tối qua chủ tịch lại gặp ác mộng sao?”
Tuấn Kiệt lắc đầu. “Nai vàng ngơ ngác, đạp chết bác thợ săn.”
Ai đó tủm tỉm cười trong vui sướng. 
Dường như chỉ có mỗi chàng hổ là mệt, còn nàng heo vẫn bình thường. Cảm thấy mình quá già, không còn trẻ trung như xưa, Tuấn Kiệt quyết định đi tập gym để lấy lại sức khỏe và vóc dáng như lúc xưa. Sức khỏe tăng cường thì không thấy, mà sự “sân si” trong người Tuấn Kiệt lại tăng lên thấy rõ. Những đứa “PT” cơ bắp cuồn cuộn trong phòng gym không ngừng ve vãn vợ anh. Khổ nỗi Uyên Phương lại thơ ngây chả biết gì. Cô cứ nghĩ họ đang chỉ dẫn cho mình nên chả quan tâm đến ai đó đang điên tiết lên.
Lần sau đi tập, Tuấn Kiệt lúc này đã chuẩn bị trước thủ đoạn dành cho các “PT”. Cứ anh nào mà tới la liếm vợ anh, thì Quốc Anh, Hữu Nam và Hồng Thái sấp lại để trị. Tập gym chưa được bao lâu thì Tuấn Kiệt cũng phải bỏ ngang. Uyên Phương vợ anh, một bữa tối tự nhiên khóc bù lu, bù loa lên, khiến anh đang ngồi trên giường xem tài liệu cũng phải vứt laptop chạy tới hỏi han.
“Sao em khóc?” Tuấn Kiệt lo lắng.
Uyên Phương đấm túi bụi vào ngực Tuấn Kiệt mà không nói năng gì cả. Cô đi tới ngồi trên giường, mặc cho anh đi theo sau, miệng không ngừng hỏi “vì sao”.
“Vợ nói anh nghe đi.” Tuấn Kiệt năn nỉ.
“Do anh hết á.” Uyên Phương lại bù lu, bù loa lên.
Tuấn Kiệt không hiểu. “Sao lại do anh?”
Uyên Phương nhìn Tuấn Kiệt. “Em có thai rồi.”
Tuấn Kiệt nghe xong mới ngớ người. Giờ anh mới nhận ra, khóc gì mà chả thấy giọt nước mắt nào. “Em có thai thật sao?”
“Chẳng lẽ em lừa anh.” Uyên Phương nói lớn.
Tuấn Kiệt ôm Uyên Phương bật cười. “Không phải, do anh mừng quá ấy mà.” Anh tò mò. “Mà con trai hay con gái vậy em?”
“Đã khám đâu mà biết.” Uyên Phương lại hét lên.
“Em đừng giận, đừng giận. Coi chừng tổn hại đến thai nhi. Là anh sai, anh sai.” Tuấn Kiệt xoa xoa bụng của Uyên Phương.
Sáng hôm sau, hai người đi tới bệnh viện khám thai. Sau một lúc thì cũng có kết quả. Đứa con đầu lòng của hai người là con gái. Trong khi Tuấn Kiệt mừng quýnh lên thì Uyên Phương lại mếu máo như muốn khóc.
“Em khó chịu chỗ nào sao?” Tuấn Kiệt sợ Uyên Phương đau chỗ nào đó.
Uyên Phương lại mắng nhiếc. “Do anh đó.”
Tuấn Kiệt trầm ngâm giây lát. “Ờ, là do anh. Anh xin lỗi.”
Về tới nhà, vừa lên phòng, Uyên Phương đã móc điện thoại ra gọi cho tùm lum người.
“Ba mẹ ơi, con có thai rồi.”
Cuộc gọi kế tiếp. “Cô ơi, con có thai rồi.”
“Chị Hoài Thư ơi, em có thai rồi.”
Cứ thế, Uyên Phương gọi người này đến người khác để thông báo việc mình có thai. Trong khi đó ở văn phòng, ban trợ lý cũng nhận được tin. Tất cả mọi người đều ngưng việc lại.
Vũ Huy bàn với Ngọc Dương. “Chúng ta nên thiết kế phòng dành cho em bé theo kiểu nào đây?”
Hoàng Dũng điện thoại cho ai đó. “Em hỏi mấy chị em giúp anh, khi mang thai thì cần những gì, làm gì và chuẩn bị cái gì.”
Văn Thanh thì nhanh chóng nắm bắt cơ hội. “Mấy cậu lấy hình tượng người phụ nữ mang thai mà triển khai cho các kế hoạch martketing đi.”
Lê Phúc thì bàn với Bảo Khánh. “Cậu xét từng chữ cho kỹ nha. Những thông tin về việc mang thai hay đi khám ở bệnh viện, đánh sụp hết cho tớ.”
Anh Phát thì liên lạc với phòng game. “Mọi người dừng tất cả các dự án hiện tại lại. Bắt tay vào việc thiết kế ra những game dành cho phụ nữ mới mang thai và sinh con.” Một vài giây sau. “Tôi không cần biết cái gì cả. Làm ngay cho tôi hoặc ngày mai tôi bảo Vũ Huy với Ngọc Dương sang.”
Nhật Long thì nói với Tiến Trường. “Trường, em bảo mọi người thiết kế những bộ quần áo dành cho phụ nữ mang bầu và trẻ sơ sinh cho anh.”
Tiến Trường gật đầu. “Dạ em hiểu rồi. À mà anh nhớ cho các trung tâm thương mại treo những tấm áp phích to to chút nha.”
Ngọc Thành thì liên lạc với Tuấn Kiệt. “Chủ tịch cần em chuẩn bị các giấy tờ cần thiết cho vợ và con chủ tịch không?”
“Cậu biết rồi sao?” Tuấn Kiệt không ngờ lại nhanh như vậy.
“Cả phòng ai cũng biết rồi ạ.” Ngọc Thành bật cười.
Thành Mỹ thì đang gọi cho Uyên Phương. “Con trai hay con gái vậy em?”
Uyên Phương đáp. “Dạ con gái anh.”
Thành Mỹ mừng thay. “Con gái đầu lòng là nhất rồi. Mà em nhớ cho anh với anh Quốc Anh là ba mẹ đỡ đầu nha.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Uyên Phương mỉm cười.
“Giờ có thai rồi nên em phải đi đứng cẩn thận đó. Để anh bảo mẹ anh kho cho em một nối cá bống ăn lấy thảo.” Thành Mỹ nói.
Trong khi đó, Bích Hân, Nhật Thanh, Như Ý và Tuyết Vân nhận được tin thì ngay lập tức gọi cho Tuấn Kiệt chúc mừng. Mọi người đòi lên lịch hẹn làm một bữa tiệc chia vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.