Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 17: Cơn thịnh nộ!




Không khí bị đóng băng, hơi thở con người trở nên nặng nề, sát khí trên hai người đàn ông đầy ma ám, như chỉ muốn xông lên đánh một trận sống còn.
Một người là có được nhưng lại chưa từng biết trân trọng, nâng niu.
Một người muốn nhưng lại chẳng thể nào có được.
Cán cân mất thăng bằng, tự nhiên lòng người sẽ chệch về một hướng, cảm nhận được một triền miên đau thương sắp xảy đến, khiến lòng Tô Uyển Ân nôn nao.
Đột nhiên, thân ảnh cao lớn trước mặt như vũ bão lao tới, ghìm chặt lấy bờ môi không phòng bị của cô, nhất thời khiến người cô nóng ran, hơi thở nam tính mà cô thấy ghê tởm cứ quấn chặt lấy cô.
“Buông…”
Cô không thở nổi, càng không thể thốt được nên lời, cứ như thú nhỏ bị thương, càn quấy trong vô vọng, mà anh lại là hổ rình mồi, chớp thời cơ nhanh như chớp.
Anh có ý gì?
Khoe khoang sao?
Hay là cố ý làm nhục cô.
Bờ vai cô bị bàn tay anh bóp chặt, cảm giác nhức nhói tận máu xương, khí lạnh toả ra từ người anh cứ một đường truyền thẳng vào trái tim cô, đóng băng nó lại, dường như muốn giết chết linh hồn cô, dẫm đạp đi chút hi vọng được sống ít ỏi trong cô, nơi sâu thẳm đáy lòng cô truyền tới tia đớn đau khôn nguôi.
Trong mắt mọi người cô là người phụ nữ ngập tràn hạnh phúc, được chồng nâng như nâng trứng, chăm sóc tỉ mỉ như nữ hoàng, lại còn dám công khai âu yếm, hẳn đó là điều mà bao cô gái ao ước có được.
Nhưng cô thì không, hiện tại, cô cảm thấy thực kinh tởm, nụ hôn này chẳng khác gì đang thỏa mãn cơn phẫu nộ của anh, trong mắt anh chỉ có thống hận và giận dữ, hoàn toàn không có một tia ấm áp nào, dù chỉ là an ủi cũng tuyệt nhiên không có.
Trên đời này có vô vàn hạng người, nhưng kẻ tàn nhẫn như anh thì chắc là không còn kẻ thứ hai.
Chỉ đến khi thoả mãn anh mới ngừng lại, khoảnh khắc môi anh rời khỏi mới khiến cô cảm giác mình được sống, cố hít thở thật sâu, để bơm lại khí oxy trong người.
Ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn anh, đó là cái nhìn của sự phẫn uất và nghẹn ngào, tình yêu của cô rơi xuống vực, nguội lạnh như tro tàn. Giờ đây, nhìn anh cô ứ nghẹn ruột gan, chỉ muốn lập tức đâm đầu vào tường, để thần thức được tỉnh táo, thậm chí là chết ngay tức tưởi cô cũng thấy cam lòng.
Nhưng, anh chưa từng buông tay ra khỏi người cô, ánh mắt dịu dàng và thâm tình giả tạo của anh khiến cô cảm giác kinh tởm, cô thực lòng muốn biết, trái tim người đàn ông này bằng sắt đá hay thép gang mà lại cứng như thế, chẳng lẽ anh không từng thương xót hay đau lòng chút nào hay sao?
Hơi thở anh phà bên gáy tai cô, nói ra mấy lời tàn nhẫn: “Tốt nhất cô nên biết điều một chút, đừng để tôi nóng lên, lúc đó, cô sẽ là người phải gánh mọi hậu quả.”
Dứt lời, anh chầm chầm đặt nụ hôn nơi gò má cô, diễn vai người chồng ngọt ngào cứ như thật, khiến cô lạnh tới sống lưng.
“Về nhà thôi vợ yêu! Tối nay anh có bất ngờ muốn dành tặng em.”
Lời anh mật ngọt, mặn nồng, khiến cô còn suýt nữa lầm tưởng là thật, chỉ tới khi cơn đau nơi cánh vai truyền tới mới khiến cô thức tỉnh, mọi thứ đều nằm trong kịch bản của anh, món quà mà anh chuẩn bị đoán chắc sẽ rất hùng hậu, hùng hậu mà đốt cháy đi linh hồn cô.
Ngoái đầu lại nhìn, Tô Uyển Ân cố dùng sự bình tĩnh còn sót lại, nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, nghẹn ngào nói: “Nguyệt Di, tớ phải về trước đây. Hẹn cậu hôm khác nói chuyện tiếp nhé!”
Thấy Lạc Hạo Đình có vẻ quan tâm cô, lòng Tôn Nguyệt Di yên tâm hơn nhiều, hi vọng linh cảm của cô ấy chỉ là ảo giác vì lo xa. “Tạm biệt! Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé!”
“Ừm…!” Mím chặt môi đóng băng cảm xúc, Tô Uyển Ân gật đầu, rồi xoay lưng đi về phía cửa.
Lục Cảnh Viêm đau đớn nhìn vợ chồng trẻ ân ái, khoé mắt loè nhoè dần đi, hình ảnh phía trước mỗi lúc một mờ nhạt, ngoài tầm tay với. Thực lòng anh rất muốn đuổi theo, cướp cô lại, nhưng phải dùng tư cách gì đây? Hiện tay, ngay đến trò chuyện anh cũng phải tự tạo ra sự tình cờ, hình như cô cũng đã sớm lãng quên đi chàng trai mập mạp năm ấy.
“Anh… là ai? Anh biết Uyển Ân sao?” Tôn Nguyệt Di cảm thấy thái độ của Lục Cảnh Viêm rất khác lạ, liền tiến tới hỏi.
“Tôi…và cô ấy đã gặp nhau rất lâu trước đây. Nhưng, có lẽ cô ấy đã sớm quên rồi.”
Mỗi câu chữ như một nhát dao chặt chém trong tâm can Lục Cảnh Viêm, thế giới tươi đẹp dường như sụp đổ ngay trước mắt, tất cả những kí ức đẹp đẽ của năm ấy, hay bóng dáng kiều diễm thướt tha của cô giờ đây chỉ còn lại là quá khứ, nếu không phải vì nhút nhát, sợ phải đối mặt, thì có lẽ anh ta sẽ không đánh mất cô.
Cười khổ trong lòng, Lục Cảnh Viêm lững thững rời đi, như người phiêu diêu trong mộng, liêu xiêu và lạc bước, giờ đây anh phải làm sao? Rời xa khỏi nơi này, quên cô đi, bắt đầu cuộc sống mới sao?
Biệt thự Lạc gia đã lên đèn sáng trưng, Lạc Hạo Đình bước xuống xe, lớn tiếng ra lệnh: “Tất cả mọi người hãy nghỉ sớm đi. Nếu không được gọi thì không ai được phép đặt chân tới khu nhà chính.”
“Vâng thưa cậu chủ.”
Không gian huyên náo phút chốc trở nên tĩnh lặng, sự u ám lên ngôi, tạo ra cảm giác đáng sợ.
“Mau xuống xe!”
Sau khi xác nhận là không còn bóng dáng người hầu nào nữa, Lạc Hạo Đình bèn mở cửa xe, thô bạo kéo Tô Uyển Ân xuống, anh lột xác hoàn toàn, không còn đóng vai người chồng ngọt ngào, mà người đứng trước mặt cô đây là ác ma, một con ác ma có thể hút máu, ăn thịt người.
Đây mới đúng là Lạc Hạo Đình, sự tàn nhẫn và độc đoán này khiến người ta dựng tóc gáy.
“Hạo Đình em… em thật sự chỉ tới gặp bạn thôi!”
Tới gặp bạn sao?
Cô nghĩ là anh tin à?
Cặp mặt người đàn ông kia nhìn cô rõ ràng là có vấn đề, tuyệt nhiên không đơn giản chỉ là tình cờ tấu một bản nhạc.
Cảm giác như cổ tay mình sắp bị anh bóp nát, lòng cô trồi lên sự đắng chát vô cùng.
“Chỉ tới gặp bạn sao? Chỉ tới gặp bạn mà người đàn ông kia cứ nhìn cô không ngớt, cứ như sắp lên giường với nhau không bằng.”
Thanh âm nghe thực quỷ dị, mặt đỏ mày cong, trông anh chẳng khác gì quỷ dữ chuẩn bị gằn lên ăn thịt người. Sâu trong đôi con ngươi nhung huyền là mảng tối đen kịt, có mị lực hút người ta vào, khiến người ta vô hồn lạc lối, không chốn quay về, không nơi nương thân.
Anh điên rồi…
Anh không còn lý trí nữa sao?
Lời anh nói như mũi kéo đâm thẳng vào trái tim cô, đau như chưa từng đau, tuyệt vọng như chưa từng hi vọng, cảm giác ấy, cô không diễn tả nổi thành lời, có điều, nó như âm hồn bất tán, cứ bám lấy cô không buông.
Ngậm ngùi ôm nỗi xót xa, cô biết giờ mình có trăm cái miệng để giải thích cũng không lọt vào tai anh, chỉ đành nhắm mắt mặc anh hung bạo, đoán chắc qua đêm nay linh hồn cô sẽ bị chôn vùi dưới vực thẳm vạn trượng, mãi mãi không thể nhìn thấy hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.