Cổ tay truyền tới cơn đau dữ dội, Tô Uyển Ân bị kéo lê lên phòng, người đàn ông kia mặc nhiên không hề để tâm tới cô, cứ thô kệch mang cô đi, dù bị vấp ngã cũng bắt cô phải tiếp tục trườn dậy lay lắt bước về trước.
“Rầm” lên hai tiếng liên tục, cửa mở ra rồi đóng lại, sự thống hận trong Lạc Hạo Đình không những không nguôi ngoai, mà ngày một lớn thêm.
Tô Uyển Ân cố nén cơn đau, nhìn thẳng vào ánh mắt lợi hại của anh, có cảm giác như mình bị nhìn xuyên thấu. Cũng chỉ là cùng người đàn ông khác đánh đàn, tại sao anh phải nhìn cô bằng ánh mắt giống như thể cô đang ngoại tình?
“Nói đi, người đàn ông đó là ai?” Tức giận của Lạc Hạo Đình vẫn không hề thuyên giảm, đôi mắt tinh nhuệ không hề chớp, vững vàng khoá chặt thân ảnh Tô Uyển Ân lại.
“Tôi không biết anh ta, chỉ là tôi đang đệm piano thì anh ta đột nhiên xuất hiện hoà tấu cùng một đoạn nhạc.” Tô Uyển Ân run sợ né tránh ánh mắt như vũ bão của Lạc Hạo Đình, giọng nói lạc lõng như mèo con bị thương.
“Hừ! Không biết anh ta là ai? Không biết anh ta là ai mà liếc mắt đưa tình trắng trợn giữa ban ngày ban mặt thế kia. Tô Uyển Ân, nhà họ Tô chưa từng giáo dục cô phải biết giữ kẽ với đàn ông khác hay sao? Chẳng lẽ cô đã quên mất là mình đã có chồng rồi à?” Hung ác trong mắt Lạc Hạo Đình sâu thăm thẳm, trong cơn giận dữ anh thốt ra mấy lời tàn nhẫn.
Vừa dứt lời, trên mặt Lạc Hạo Đình hung hăng truyền tới một cái tát, cảm giác đau rát nhanh chóng truyền ra, khiến sắc mặt anh vốn đã đen mịt nay lại càng tăm tối thêm.
Dấu vân tay năm ngón in rõ trên gương mặt anh, từ sững sờ đến nổi trận phong ba, Lạc Hạo Đình như vũ bão lao về phía cô, ghì chặt thân ảnh mảnh khảnh của cô vào tường, lực siết cổ tay mỗi lúc một tàn bạo, như thú hoang muốn xâu xé cô thành hàng vạn mảnh.
“Tô Uyển Ân, gan cô lớn quá nhỉ?”
Thanh âm lạnh như băng, ánh mắt anh tràn ngập sát khí, như hắc ám bay vào lòng cô, khiến nỗi sợ trong cô mỗi lúc một lớn thêm.
“Anh có thể sỉ nhục hành hạ tôi như thế nào cũng được nhưng không được phép động chạm tới nhà họ Tô.”
Cô biết mình đã hết đường lui, cái tát ban nãy dường như đã chạm tới giới hạn của anh, đoán chắc thời gian tới đây, cô sẽ dần dần được nếm đủ các loại hình hành hạ thâm độc trên đời.
Hơn nữa, anh chưa từng tin, cũng không hề muốn tin cô, cho nên, cô tự biết giải thích chỉ là vô nghĩa, chậm rãi nhắm mắt, toàn thân Tô Uyển Ân bị màng đen phủ kín, giống như người sắp bị tiệt đường sống vậy.
“Á…”
Lực cổ tay mạnh thêm, cảm giác đau như đứt rời kinh mạch, một giây kế tiếp, Tô Uyển Ân bị ném lên giường một cách thô bạo. Lạc Hạo Đình muốn nhanh chóng phát tiết cơn bực, anh như hổ đói vồ tới, thô bạo xé rách đi y phục của cô, chỉ trong chớp mắt, quần áo cô đã biến thành dẻ rách trong tay anh, trong ánh mắt anh chợt loé lên tia khinh bỉ.
“Xoẹc…xoẹc…”, liên tiếp tiếng vải rách vang lên, mảnh quần lót che đậy cuối cùng cũng bị anh bần tiện xé thành nhiều mảnh, trước mắt anh lộ ra một thân hình trần trụi quyến rũ, kì thực, cô là người phụ nữ đầu tiên cho anh cảm giác vừa nhìn liền muốn chén, ngay đến cả lúc anh chiếm đoạt trinh trắng của Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn hồi tưởng về sự yêu kiều của cô.
Chết tiệt! Anh cực kì ghét cảm giác này.
Nhưng lại không thể nào kiềm chế được ham muốn, cảm giác như phần dưới đã ngóc đầu lên đòi hỏi, anh không thể không thừa nhận, cứ mỗi khi chiêm ngưỡng vóc dáng nuột nà của cô là dục vọng trong anh dâng tới đỉnh điểm, anh thực lòng không có cách nào kìm chế.
Cuồng nộ tiến lên, anh thô bạo gỡ hai cánh tay yếu ớt đang ra sức chống chọi của cô, anh muốn chiếm đoạt cô nhằm che giấu đi bao cảm giác điên rồ trong đầu, nhưng, khi anh vừa cúi xuống liền nhìn thấy dấu vết hôn trên da thịt trắng mịn của cô, bỗng chốc mọi hành động đều ngưng lại, trong lòng thoảng qua tia xót thương.
“Không, Lạc Hạo Đình, xin anh ta cho tôi.”
Nhận thấy ý đồ của anh, Tô Uyển Ân nguyên bản bị thương liền ra sức khẩn cầu, cô thực sự không muốn để bàn tay đã đụng tới cơ thể người phụ nữ khác chạm lên người mình.
“Cô nên nhớ chúng ta đã là vợ chồng, cô cần thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.” Lạc Hạo Đình cười khẽ, hành động bảo thủ của cô khiến anh không vui, cô đang thủ trinh tiết vì người nào đó sao?
Ấn đường của Lạc Hạo Đình nhăn lại, anh cực kì không vui khi nhớ đến người đàn ông kia, bén nhọn trên mặt anh, càng lúc càng sâu…
Sắc mặt Tô Uyển Ân tái bệch, thần thức cô dần mờ ảo, hoài niệm về đêm tân hôn ghê tởm, rồi lại nhớ tới ánh mắt ác độc xâm chiếm của anh, sau khi tiêm thứ thuốc tà đạo vào người cô. Sợ hãi trong tiềm thức khống chế cô, cô hiện tại giống như cá mắc phải lưới, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt.
Đàn ông sanh ra vốn chiếm ưu thế ở sức mạnh, sự kháng cự của Tô Uyển Ân chẳng khác gì kiến lay lắt cành cây, thực vô vọng và ngu ngốc.
“Cô đừng cố gắng vô ích nữa, nếu để tôi nổi giận thật thì đừng nói là chỉ đêm nay, mà ngày mai, ngày kia, cô vẫn phải nằm đây phục vụ tôi đấy!”
Cuối cùng, trong lòng Lạc Hạo Đình cũng nổi lòng thương, tốc độ của anh đã thuyên giảm hơn so với lúc bắt đầu, nhưng sự sát thương trong lời nói lại chưa từng ít đi, mà ngược lại mỗi lúc một lớn thêm.
Bất chợt trong đầu Lạc Hạo Đình hiện về hình ảnh Tiêu Vân trắng bệch vì ngộp thở, khi cô ấy được đưa ra khỏi căn phòng tối tăm kia, thì cả người đã lạnh lẽo, không còn lại chút hơi thở nào.
Hung hăng nhìn Tô Uyển Ân, trong đáy mắt anh loé lên tia thống hận ghê rợn, khiến lòng cô đột nhiên hoang mang, rốt cuộc anh hận cô vì điều gì?
“Ưm…”
Trong khi cô đang bị ánh mắt anh khống chế, thì anh lại tuyệt tình mà đẩy một đường xuyên sâu vào người cô, cảm giác như muốn đâm thấu mọi vật cản, xé nát thân thể cô, cơn đau từ giữa hai chân cô vọng lại, âm ỉ từng hồi bất tán.
Cô giật mình cố đẩy lồng ngực cứng rắn của anh ra khỏi mình, hai tay không ngừng đánh anh, nhưng, cả người vẫn bị anh kiềm chế vững vàng, nhịp điệu vào ra mỗi lúc một kịch liệt, cảm giác như muốn xé nát thân xác cô, độc chiếm sự ung dung tự mãn, chiếm thế thượng phong mà ném cô xuống bể tan tành…
Cả căn biệt thự chìm trong lặng im, chỉ còn thổn thức nhịp thở hổn hển của người đàn ông và tiếng rên âm ỉ của Tô Uyển Ân, tựa hồ như đang kêu ca cho số phận bi thảm của cô.
Không biết Lạc Hạo Đình đã rời đi từ bao giờ, Tô Uyển Ân lạnh lẽo co người, cảm giác toàn thân rã rời, thể xác dường như không chịu sự khống chế của cô, nơi ngã ba giữa hai chân rả rích truyền tới cơn đau dữ dội. Mọi thứ như thiên lôi dáng xuống thân cô, khiến cô bất mãn đến đắng lòng, không kìm được mà oà khóc nức nở, tiếng khóc nấc nghẹn hoà trong bầu không gian yên tĩnh, giọng khóc khản đặc như bị ai đó bóp chặt nơi cổ họng nghẹn ngào.