Bóng đêm dần dần chìm sâu, Lạc Hạo Đình ở phòng kế bên nghe rõ mồn một giọng khóc như chứa đầy nỗi oan khuất của Tô Uyển Ân, trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được, người phụ nữ đáng khinh kia khóc lóc cái gì?
Suốt cả đêm đó, hai con người cùng mang một nỗi uỷ khuất, nằm cánh nhau một bức tường ngăn ở giữa, trăn trở người mãi vẫn không ngủ được. Trong lòng trồi lên bao âu lo và hoài niệm…
“Á!” Cánh tay dài vung lên, chiếc gạt tàn thuốc đầu giường hung hăng đập vào vách tường, tiếng khóc ở phòng bên cạnh cũng tuyệt nhiên biến mất, không gian tĩnh lặng được lặp lại.
Tô Uyển Ân cắn chặt môi, cố gắng để không khóc thành tiếng, cô thừa nhận, con người Lạc Hạo Đình chưa bao giờ nói ra rồi để đó, chọc giận phải anh thì cô thật sự không gánh nổi hậu quả.
Sáng sớm hôm sau, trong khi Tô Uyển Ân đang say nồng trong giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa đánh thức cô, đau đớn trườn ra khỏi chăn, cô mệt mỏi bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Cơn buồn ngủ tuyệt nhiên biến mất, thay vào đó là thần sắc u ám, mới sáng ra mà Cố Nhiễm Nhiễm đã cùng chồng cô diễn vở kịch ân ái, cô chợt phát hiện ra một điều kì lạ, trước sân vườn không có lấy một bóng dáng người hầu.
Vì không muốn kẻ địch nhìn thấy sự bối rối, mà cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, thái độ hờ hững như mọi thứ là đương nhiên, cũng đâu phải là lần đầu gặp phải chuyện này, ngay đến cả lên giường với cô ta anh cũng đã, thì có gì nữa mà anh không làm được.
Cười đắng trong lòng, Tô Uyển Ân linh cảm được điềm xấu, nói thực lòng, sự xuất hiện của Cố Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ là việc tốt, cô ta cũng chỉ như công cụ mà anh dùng để hành hạ cô, cấu xé tâm can cô.
“Anh Hạo Đình, em thấy hơi đói.” Cố Nhiễm Nhiễm ôm lấy bụng, yểu điệu nũng nịu, sự thuần thục của cô ta thực khiến người khác phát tởm, loại phụ nữ đó thật không có điểm gì đáng để tôn trọng, thậm chí lại càng tệ hơn cả một con đĩ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi đi.” Thanh âm lạnh lùng bay vào tai Tô Uyển Ân, như muốn đóng băng cô lại. Cô nhìn thấy trong mắt anh là sự hả hê và thoả mãn, chắc là anh đang rất vui?
Nắm lòng bàn tay thành nắm đấm, Tô Uyển Ân cố cắn răng chịu đựng, cho dù thế nào cũng nhất định không hé môi than van nửa lời, cô thừa nhận, ván bài này cô đã thua ngay từ đầu, nhưng cũng không thể thua một cách thảm hại nhất, đối với cô dù thua vẫn phải ngẩng cao đầu.
Dù sao cũng chỉ là chuẩn bị bữa sáng thôi mà, có gì làm khó được cô. Lúc trước, khi còn ở nhà ông bà ngoại cô đã từng tự tay làm hết việc nhà, tuy không phải thuộc hạng giỏi nữ công gia chánh nhưng cũng miễn cưỡng xếp được vào nhóm thành thạo.
Hoàn cảnh khó khăn, cô càng phải học cách kiên cường.
“Khoan đã. Tôi muốn uống nước đậu nành tự nấu.” Cố Nhiễm Nhiễm mặt dày đòi hỏi, bộ cô ta tưởng mình là chủ nhận của nơi này thật sao?
Hứ! Đúng là tưởng bở.
Đối với con người Lạc Hạo Đình, tất thảy phụ nữ trên đời này chỉ xứng làm trò chơi của anh ta, lúc nào chán thì bỏ, không có ý niệm lâu bền.
Đương nhiên, với cô cũng không ngoại lệ, cái danh Lạc thiếu phu nhân chẳng qua cũng chỉ là hư vô, vì anh muốn tăng thêm kịch tính cho cuộc chơi, cũng có thể tương lai nay mai, anh sẽ biến cô trở thành trò cười trước toàn dân thiên hạ.
Khoảnh khắc lướt qua Lạc Hạo Đình khiến trái tim Tô Uyển Ân không nhẫn được mà run rẩy, cô thừa nhận, dù bị tệ bạc hơn nữa thì cô cũng không cách gì thống hận anh, mà thay vào đó, tình yêu cất nơi đáy lòng của cô lại bộc phát dữ dội. Mọi thứ bủa quanh lấy cô, hành hạ cô, khiến cô như chìm trong cơn đau quằn quại, không cách gì thoát ra được.
Trong không khí có chút cổ quái, Tô Uyển Ân cảm giác được tầm mắt của anh đang dừng ở trên người mình, cho đến khi cô rẽ ngang hướng ở dưới cầu thang, mới cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ánh mắt Lạc Hạo Đình chứa đựng sự thoả mãn, anh thừa nhận là anh thích nhìn thấu sự sợ hãi của cô, cảm thấy khoái cảm khi được chứng kiến sự bối rối và đau lòng trong cô.
Tô Uyển Ân đi vào phòng bếp, không lâu sau, một bữa ăn thịnh soạn cũng hoàn thành, cô hài lòng nhìn tác phẩm của mình. Trước kia, mỗi lần vào bếp cô đều sẽ tưởng tượng ra cảnh mình nấu ăn cho người chồng thân yêu, còn người đàn ông của đời cô sẽ ấm áp ôm choàng cô từ phía sau. Hiện tại, cô đã có chồng, nhưng cũng là người hận cô tận xương tuỷ, thậm chí ngay cả lí do vì sao anh hận cô cũng không biết!
Khoé môi nở nụ cười bất đắc dĩ, Tô Uyển Ân cảm giác ước vọng bình dị của bản thân thực xa vời, nằm ngoài tầm tay với, thậm chí, suốt đời này cô cũng không bao giờ có được.
Nhưng cô không cách gì trốn tránh được thực tại, mang theo điểm tâm đi tới phòng ăn, lòng dạ Tô Uyển Ân như chuồn chuồn gặp nước, thấp thỏm bao âu lo.
Cô thực không muốn chạm mặt anh một chút nào, nhất là khi ở đó có mặt con quỷ cái Cố Nhiễm Nhiễm, chân cô như bước chậm hơn, lòng trồi lên bao cảm giác sợ hãi, khi cô đến trước cửa phòng ăn, cả người đột nhiên cứng đờ, bữa ăn sáng trên tay xém rơi xuống đất.
Cô nhìn thấy chồng mình đang ôm hôn Cố Nhiễm Nhiễm, dây áo trên cánh vai cô ta đã bị đẩy thấp xuống, môi lưỡi quấn quýt nhau, thi thoảng trong sự tĩnh lặng lại âm vang tiếng rên thoả mãn. Như bị dằm đâm vào tim, sắc mặt Tô Uyển Ân trắng bệch, chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức.
Bọn họ đúng thực không có liêm sỉ, giữa ban mày ban mặt mà vẫn có thể làm ra những chuyện đáng khinh như thế!
“Đứng lại đó!”
Lạc Hạo Đình ngừng lại mọi hành động, ánh mắt vững vàng khoá chặt thân ảnh đang run rẩy của cô, thực tế, khi cô bước tới anh đã nhìn thấy, vì thế mà không chút kiêng kỵ nào, mục đích là muốn làm cô bị tổn thương.
“Tôi nấu xong bữa sáng rồi.”
Khoé miệng nhếch lên nụ cười bếu cợt, Tô Uyển Ân tuyệt vọng thốt nên mấy chữ đầy khó khăn.
“Hạo Đình, em có thể cho anh ăn no, chúng ta còn chưa xong việc nữa mà.”
Đôi tay Cố Nhiễm Nhiễm choàng tới ôm lấy cổ, cố ý chèo kéo Lạc Hạo Đình, đôi môi đỏ mọng dần chạm tới gò má cương nghị tuấn tú của anh, trong lòng không khỏi oán hận Tô Uyển Ân tới thật không đúng lúc.
“Ăn sáng trước đi đã. Tối qua anh đã mất không ít thể lực, cần bổ sung năng lượng trước.”
Lạc Hạo Đình buông người phụ nữ trong lòng ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ta, dẫn tới an toạ trước bàn ăn, nhưng, ánh mắt luôn để tâm tới bóng hình mảnh khảnh thập thò ngoài cửa sổ, quả nhiên bả vai yếu mềm đang run run.
Ấn đường của Cố Nhiễm Nhiễm cau lại, nghe thấy chuyện đêm qua Lạc Hạo Đình cùng Tô Uyển Ân mặn nồng, khiến cô ta không vui, trong lòng nổi máu ghen tỵ, một giây sau, bèn xoay người đẩy anh ngồi xuống ghế, còn cô ta lại uốn éo trên đùi anh.
Mặc kệ sức nóng của người phụ nữ trong lòng, Lạc Hạo Đình một mực để ý tới thân ảnh cô gái đứng ngoài cửa, anh thực muốn xem xem sắc mặt cô hiện tại trông như thế nào, nhếch lên khoé môi châm chọc, anh nhàn nhạt nói: “Còn không đem bữa sáng lên đi.”