Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 3: Phản bội




Một tiếng xé toạc tàn bạo phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng, tấm áo chíp của Cố Nhiễm Nhiễm vừa bị Lạc Hạo Đình động thủ, bộ ngực mềm mại nhất thời bại lộ trong không gian ánh sáng chập chờn.
“Anh Hạo Đình… sao anh lại nóng lòng dữ vậy?”
Khoé miệng Lạc Hạo Đình nâng lên nụ cười tàn nhẫn, nhìn thẳng vào hai mắt Tô Uyển Ân, giống như nhìn vào linh hồn của cô vậy. Anh muốn xem thử nét mặt xám xịt không chút máu của cô hài hước như thế nào, cô càng đau khổ thì anh càng thoả mãn.
Nhưng thực kì lạ, trong lòng anh chợt thoáng qua một tia không vui, là không nỡ nhìn thấy sự thống khổ trên gương mặt thuần khiết ấy.
Chẳng qua chỉ là ý nghĩ điên rồ, ngay lập tức bị anh xoá bỏ, đây là kế hoạch của anh, không phải sao?
Huống hồ người phụ nữ này không đáng được thương tiếc!
Anh muốn cô chịu sự trừng phạt tàn khốc nhất, đau đớn nhất!
“Đương nhiên là anh nóng lòng rồi.”
Trái tim Tô Uyển Ân bị lời nói của Lạc Hạo Đình khoan một hố sâu, đau đến điên dại. Sắc mặt cô trắng bệch như không có giọt máu nào chảy qua, toàn thân toát ra luồng khí hàn lạnh lẽo.
Cô cảm nhận rõ được ánh mắt nóng rực phóng ra từ cơ thể Lạc Hạo Đình, anh như dã thú hung hăng bắt lấy con mồi, mà Cố Nhiễm Nhiễm cũng không có ý định tránh né, nguyện hiến dâng tất cả dành cho anh.
Hai bọn họ quyện chặt lấy nhau, không chút e dè, ôm hôn thắm thiết ngay trước mắt cô.
Tĩnh lặng, mênh mông, cô độc, bất lực, vô tình tạo nên một bàn tay bóp nghẹn trái tim Tô Uyển Ân. Cô không thể tiếp tục ở lại để chiêm ngưỡng cảnh tượng ghê tởm ấy thêm một giây nào nữa. Đúng! Cô phải nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
Trong lòng thoáng qua vẻ kiên định, nhưng vừa tới cửa, cô đã bị một bàn tay hung bạo níu chặt lại, không thương tiếc mà kéo cô ngã xuống sàn.
“Tôi đã nói cho cô rời đi sao? Cô không được đi đâu hết, cô phải ở lại đây cho đến khi chúng tôi làm xong việc.”
Cú ngã mang theo tiếng “rầm” lớn, khiến toàn thân Tô Uyển Ân nhức nhói, nhưng vết thương thể xác có là gì so với sự rỉ máu trong tim, cô hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Anh muốn tôi ở đây làm gì? Nhìn anh và cô ta ân ái mặn nồng sao?”
Khoé môi cô nhếch lên nụ cười, nụ cười giằng xé cõi lòng, ánh mắt cô như muốn thiêu đốt người đàn ông đối diện, thân thể mỏng manh không ngừng run lên.
Cô cảm giác được cằm mình đang bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, anh bắt ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, bao nhiêu sự dịu dàng đều biến mất, thay vào đó là gương mặt quỷ sứ ác độc.
“Đúng thế! Cô không những chỉ cần nhìn không đâu mà còn phải nhìn thật kĩ.”
Lời anh thành công xé rách tâm can Tô Uyển Ân, toàn thân cô như lạc bước trong sự tăm tối của đôi mắt tràn ngập thù hận, muốn thoát ra nhưng không được, nếu ở lại sẽ rất đau, đau như thể bị người ta róc từng miếng thịt trên xương.
Không do dự mà hắt cằm cô văng sang bên, thoang thoảng trong đầu anh hiện lên chút xót xa, mới chỉ sau một đêm mà trông cô thực tiều tuỵ, nhưng chỉ một giây sau, suy nghĩ ấy hoàn toàn bị anh loại ra khỏi đầu.
Thứ anh muốn không phải là biến cô thành bộ dạng ma chê quỷ hờn như hiện giờ hay sao?
Không, anh không xót xa, mà là hả dạ…
Vứt cô lại một xó xỉnh đầy tuyệt tình, anh tiếp tục công chuyện ôm ấp tình nhân trong đêm tân hôn, mà tình nhân ấy lại là bạn thân của vợ mới cưới, họ làm tình ngay trước mắt cô, tiếng rên âm ỉ vì dục vọng và sung sướng như một mũi tên xuyên thấu tâm can cô.
“Á…ứ…ớ…”
Cố Nhiễm Nhiễm không ngừng phát ra tiếng tỉ tê hoan ái, càng rõ mồn một hơn khi căn phòng thực tĩnh lặng.
Đôi bàn tay cô theo vô thức bịt kín hai tai mình lại, nhưng không hiểu vì sao, càng như thế cô lại càng nghe rõ ràng tiếng ái ân rên rỉ.
Những lúc anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô rơi vào thế tuyệt vọng như thể không thể nào tuyệt vọng hơn, lòng anh lại dấy lên niềm vui sướng khó tả, nhịp điệu thúc đẩy vào ra càng mạnh bạo khiến Cố Nhiễm Nhiễm gần như đuối sức, tiếng rên mỗi lúc một yếu dần, toàn thân bị bào mào hút kiệt sinh lực.
Góc phòng tối tăm, ánh nhật nguyệt phảng phất trên gương mặt thống khổ của Tô Uyển Ân, giọt nước mắt lắng đọng trên gò má cô đã sớm đóng băng từ lúc nào.
Bầu trời đêm trung thu thật đẹp, thật lung linh, nhưng càng như thế càng khiến lòng cô ảo não. Cô cũng đã từng mong ước cuộc sống màu hồng sau hôn nhân, dù đã lường trước được việc anh sẽ có chút thay đổi, sẽ không cần ân cần và dịu dàng đối với cô như thủa còn yêu, nhưng cô lại chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị đẩy tới bước đường này.
Tô Uyển Ân mơ hồ dự đoán được tương lai mình sẽ bạc bẽo ra sao?
Sự cuồng nhiệt trên giường chưa dừng lại, mà càng lúc càng sung mãn.
“Á…”
Một tiếng thất thanh kêu gào, thanh âm Cố Nhiễm Nhiễm khàn đặc hẳn.
Thoạt nhiên trong đầu Lạc Hạo Đình lại len lói hình ảnh Tô Uyển Ân thuần nhã. Chết tiệt! Sao vào lúc sung sướng nhất anh lại nghĩ đến cô? Anh cực ghét bị phụ nữ điều tiết cảm xúc, càng không muốn người ấy lại là cô.
Tô Uyển Ân…
Tô Uyển Ân…
Anh đối với cô là sự cay nghiệt, thù hận.
Để giải vây cho thần thức của chính mình mà anh điên loạn xâu xé con mồi, không hề quan tâm tới việc có làm cô ta bị thương hay không.
Đợi đến khi Lạc Hạo Đình thoả mãn thì Cố Nhiễm Nhiễm đã bị hành tơi tả, toàn thân đau ê ẩm, phần thân dưới dường như không còn khả năng cử động được nữa. Phải mất một lúc sau cô ta mới lê lết được thân xác héo khô xuống khỏi giường.
Lạc Hạo Đình hướng mắt về phía Tô Uyển Ân, ánh mắt mang theo một tia tàn ác, rồi cũng nhanh chóng biến mất, nhưng lại không tránh được ánh mắt của cô.
“Tôi có thể đi được rồi chứ!
Màu đen trong con ngươi Tô Uyển Ân ngưng tụ một chút âm trầm, cô khó nhọc chống tay đứng dậy, run run quay lưng bước về phía cửa.
“Khoan đã!”
Thanh âm mà Lạc Hạo Đình phát ra như chứa luồng băng tuyết lạnh lẽo hắt lên cơ thể Tô Uyển Ân, khiến toàn thân cô đóng băng lại. Ngay đến cả bờ lưng cô cũng đã nhuốm đầy hàn khí, không chịu được mà run lên cầm cập, trông bộ dạng nhếch nhác ấy của cô anh thực sung sướng.
Cảm giác hơi lạnh truyền từ cánh tay đi thẳng vào xung thần kinh não, Tô Uyển Ân bị một thế lực siết chặt như muốn bóp gãy đi xương cổ tay cô, vừa đau, vừa lạnh, vừa rối bời, tạo cho lòng cô một thứ cảm giác mới mẻ, nhưng cô lại không thích điều này.
“Vợ yêu thân mến, dọn dẹp là phần của em.”
Lạc Hạo Đình tiếp tục tổn thương Tô Uyển Ân bằng lời lẽ khổ nhục.
Nếu là trước kia, khi cô chưa biết đây là cái bẫy mà anh cố ý giăng ra thì cô sẽ ngoan ngoãn như thú cưng, vui vẻ mà vẫy đuôi với anh. Nhưng bây giờ, sâu trong đáy mắt cô hiện rõ sự tuyệt vọng, cô thực không còn chút hi vọng nào đối với người chồng mới cưới này nữa cả.
“Uyển Ân, xin lỗi nhé! Ban nãy cô cũng thấy rồi đấy, Hạo Đình, hôm nay anh ấy sung quá nên giường hơi bẩn, làm phiền cô rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm cố ý cạnh khoé với Tô Uyển Ân, thực lòng mà nói, cô ta với anh thật xứng đôi, hai người đều có thể diễn hoàn mỹ tới thế cơ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.