Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 30: Giam cầm




Giây phút Lạc Hạo Đình buông tay khiến toàn thân Tô Uyển Ân tê dại, vô thức lùi về sau, suýt chút nữa thì ngã uỳnh xuống, cô cảm giác thấy rõ, cổ tay mình như thể sắp gãy rời.
“Ân Ân, đi… tớ dẫn cậu tới chỗ bác sĩ…”
Tôn Nguyệt Di run rẩy lao tới, nhẹ đỡ lấy cánh tay thương tích của Tô Uyển Ân, chầm chậm dìu cô đi về phía toà nhà chính của bệnh viện.
“Đứng lại, nếu cô rời đi thì chắc chắn sẽ phải hối hận.”
Thanh âm lạnh lẽo vang tới từ sau lưng, thành công níu bước chân Tô Uyển Ân lại, bất giác thân thể cô run lên cầm cập, một phần vì đau đớn, phần còn lại là sợ hãi.
Nhận thấy sự ấm ức nhưng không thể nói nên lời của Tô Uyển Ân, Tôn Nguyệt Di nhẹ buông tay mình ra, thẳng tiến tới tới gần chỗ Lạc Hạo Đình, đầu tiên là trương mắt nhìn với vẻ khinh bỉ, kế tiếp liền vung chân đá thẳng vào mặt anh, cú đá không chút thủ hạ lưu tình, bay thẳng tới bên gò má, để lại vết thâm tím rõ rệt.
Cho tới khi Lạc Hạo Đình phản ứng lại được thì cơn đau nơi gò má đã truyền tới, anh không ngờ là Tôn Nguyệt Di lại hành xử như thế, càng không thể hiểu một cô gái trông có vẻ yếu ớt thế kia lấy đâu ra sức mạnh lớn tới vậy, cú đá nhìn nhẹ tênh, nhưng thực ra lại khiến anh cảm thấy ran rát như bị dao cứa vào.
Nhìn Tôn Nguyệt Di bé nhỏ thế thôi nhưng chưa có loại võ nào trên thế giới mà cô ấy chưa từng tiếp xúc qua, từ Boxing đến Judo hay Thái cực quyền, cô ấy đã từng học tới mức chỉ đánh thua thầy của mình, còn lại hiếm ai là đối thủ của cô ấy.
Mối hận trong lòng Tôn Nguyệt Di như xả đi được một chút, cô thẳng tay chỉ vào mặt Lạc Hạo Đình, ánh mắt vững vàng và chắc nịch.
“Tôi nói cho anh biết, Tôn Nguyệt Di tôi từ bé tới lớn ra sức bảo vệ chị em của mình, không phải để một tên dã thú như anh bắt nạt đâu! Tôi vốn dĩ muốn chừa lại cho anh chút mặt mũi, nhưng anh lại thích thách thức tính nhẫn nại của tôi.”
Theo bản năng lấy tay xoa dịu vết thương trên mặt, Lạc Hạo Đình hậm hực nhìn Tôn Nguyệt Di. “Rồi cô sẽ phải hối hận.”
“Tôi luôn sẵn sàng đón nhận, muốn gì thì cứ nhắm vào tôi.” Ánh mắt Tôn Nguyệt Di kiên định vô cùng, khoé mắt mở to như muốn ghim chặt thân ảnh cao lớn trước mặt.
Nói xong, cô ấy liền xoay lưng đỡ lấy Tô Uyển Ân tới phòng bác sĩ băng bó lại vết thương, lòng vẫn mang nặng nỗi lo lắng khôn nguôi, nếu Lạc Hạo Đình nhắm vào Tôn Nguyệt Di thì không sao, chỉ sợ anh ta vô lại mà chĩa về phía Uyển Ân thì xem như lớn chuyện. Hiện tại cô đến một chút khả năng phòng bị cũng không có, chứ đừng nói là phản kháng lại những trận đòn roi của anh ta.
“Xin lỗi nhé Uyển Ân, tớ lại gây thêm rắc rối cho cậu rồi.” Tôn Nguyệt Di âm trầm nói.
“Hứ! Cậu ngốc à, cậu là đang bảo vệ tớ có gì mà xin lỗi. Ngược lại tớ thấy rất vui mừng, vì cuối cùng cũng có người đứng về phía mình.” Tô Uyển Ân hiện rõ sự tươi cười, lòng loé lên tia sáng mãnh liệt, nói thực lòng, cú đá của Tôn Nguyệt Di khiến cô thấy rất hả dạ, dường như là niềm an ủi nhỏ nhoi cho miếng linh hồn thoi thóp của cô.
“Cậu mới ngốc ấy, tớ không đứng về phía cậu thì đứng về phía ai nữa.”
Tôn Nguyệt Di vừa nói vừa hung hăng mở cửa, cảnh tượng trước mặt khiến cô ấy sững sờ, đôi nam nữ không biết xấu hổ kia dám ân ái giữ thanh thiên bạch nhật, lại còn ngoại tình ngay trước mắt bạn thân cô, đúng thật là chán sống rồi mà.
Đương lúc cô ấy định xông lên thì bất ngờ Tô Uyển Ân nắm tay cản lại, trông vào ánh mắt cô thì Nguyệt Di có thể đoán ra được đây không phải lần đầu cô nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm kia, điều đó khiến mối hận trong lòng Tôn Nguyệt Di càng đậm sâu.
Lặng lẽ kéo Tôn Nguyệt Di ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Tô Uyển Ân kiếm chỗ nào đó càng xa càng tốt, để tạm thời ức chế đi cơn tức giận, người đàn ông đó giờ vô lại tới mức sẵn sàng vũ nhục cô ngay trước mắt bạn thân cô.
“Ân Ân, cậu định cứ thế mà bỏ qua sao?”
“Mặc kệ đi, tớ muốn cản cũng không cản nổi đâu!”
Cơn đau lòng còn chưa kịp nguôi, Tô Uyển Ân đã bị một luồng sức mạnh lao tới cưỡng ép kéo đi, đến khi giật mình sực tỉnh, thì cô mới nhận ra người bức ép đó lại là Lạc Hạo Đình. Anh ta cố ý sai mấy gã đàn ông cao lớn cản chân Tôn Nguyệt Di lại, để một mình anh ta độc mã dẫn cô đi một cách dễ dàng.
Cười khổ trong lòng, Tô Uyển Ân hiểu rõ, lần này cô có mọc thêm cánh cũng khó lòng thoát ra khỏi bàn tay anh.
Chiếc xe hơi hạng sang dừng lại trước cửa chính biệt thự, Lạc Hạo Đình giận giữ kéo lê Tô Uyển Ân xuống, không chút thương hoa tiếc ngọc mà hành hạ cô, khiến trên da thịt cô chầy xước rớm máu.
Vừa lúc đó, di động Tô Uyển Ân đột nhiên reo lên, nhanh như cắt, túi xách trên tay cô đã rơi vào tay Lạc Hạo Đình, một giây kế tiếp, điện thoại của cô bay vào không trung rồi rơi tự do xuống đất, vỡ tan tành, từ đó tiếng chuông cũng bị đứt đoạn.
“Anh làm cái quái gì vậy?”
Không nói không rằng mà kéo cô vào nhà, trước sân vườn phủ kín những gã đàn ông to lớn mặc đồng phục đen, đội mũ và đeo kính cùng màu, sát khí vô cùng đáng sợ. Điều đó thành công doạ Tô Uyển Ân câm nín, lòng bất an trồi lên dự cảm chẳng lành.
Không lẽ anh định giam lỏng cô ở đây sao?
“Từ nay các anh có nhiệm vụ bảo vệ an toàn của thiếu phu nhân, không để cô ấy rời khỏi nhà nửa bước, nếu ai làm không tốt thì cứ dâng sẵn mạng mình lên cho tôi.”
Anh thật sự muốn lấy danh nghĩa bảo vệ cô nhằm giam cầm cô lại. Và còn lấy tính mạng của những kẻ kia ra làm điều kiện, đố bố cô cũng chẳng thoát được, huống hồ là thân xác gió thổi cũng bay này của cô.
Sợ hãi đến tái xanh mặt, Tô Uyển Ân đau khổ ngước mắt nhìn Lạc Hạo Đình, nhưng điều cô nhận được là sự lãnh đạm dửng dửng của anh, dường như nắng xuân có tới cũng chẳng thế làm tan chảy nổi tản băng cứng cáp kia.
“Hạo Đình, anh thật sự phải làm như thế này sao?”
Tô Uyển Ân trong mắt có chút tĩnh lặng, thở dài thật sâu, ngẩn người nhìn vô định, bất chợt lòng loé lên sự khẩn trương mù mịt, cô rất muốn thoát khỏi nơi ác quỷ này, nhưng phải làm sao qua mắt được đám người áo đen chằng chịt kia?
“Cô đã thấy tôi thử hay đùa giỡn với điều gì chưa?”
Thanh âm trầm thấp mang vài phần dứt khoát, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười gian manh, ý chí kiên định nơi đáy mắt anh đánh gục hoàn toàn linh hồn mỏng manh của cô, chỉ là cô không biết lần này anh lại dùng cách gì để vũ nhục cô nữa?
Nhắm nghiền mắt lại rồi lại mở ra, Tô Uyển Ân tuyệt vọng bước chân vào địa ngục, chẳng hiểu sao lúc này trái tim cô lại truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt, vì tình yêu chăng? Cô đã từng suy nghĩ sẽ phải đóng cửa trái tim mình lại, nhưng dù cô có cố gắng đến đâu vẫn không cách nào đuổi được người đàn ông đã trót yêu thương từ trước khi kết hôn ra khỏi trái tim mình. Và hôm nay bị chính người đó giam cầm, cô cảm giác giống như tim mình bị anh chôn chặt trong chiếc lồng sắt, không cách nào thoát ra khỏi những ám ảnh thương đau, nhưng cũng không cách nào ngừng yêu thương và nghĩ ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.