Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 44: Bị đánh cắp thiết kế




Trong không gian tĩnh lặng vang lên ba tiếng gõ cửa, trước phòng làm việc của Lạc Hạo Đình, lấp ló một nam nhân điển trai, tóc xoăn mì tôm, mắt đeo mắt kính, lại có chút gấp gáp, khẩn trương.
“Vào đi.”
Bên trong vọng ra chất giọng nam lạnh lùng, giống như hơi lạnh từ âm phủ vọng về. Dạo gần đây tâm tình của Lạc Hạo Đình luôn không tốt, thường xuyên cáu kỉnh lại hay bắt lỗi, kì thực, thời điểm nhạy cảm này ai ai cũng muốn tránh thật xa, sợ bản thân bị sự tức giận của anh sát thương. Chỉ mỗi người đàn ông kia, dù mặt nhăn mày nhó, tim thình thịch như sắp rớt khỏi lồng ngực, vẫn một mực phải vào căn phòng kia cho bằng được.
Dùng thân đẩy nhẹ cửa, Châu Triệt bước vào, mặt cúi sấp, mày co rúm lại, nếu được chắc là anh ta can tâm tình nguyện dính luôn mặt xuống sàn, để né tránh đi ánh mắt vũ bão của sếp.
“Chủ tịch, dự án thời trang lần này xảy ra vấn đề rồi. Bên phía Juli vừa tung ra bộ mẫu sản phẩm giống hệt của chúng ta, khiến các nhà đầu tư đang ồ ạt rút vốn khỏi dự án.”
Hành động kí tên trên xấp tài liệu của Lạc Hạo Đình đột nhiên ngưng lại, anh không nói câu gì, nhưng gương mặt hàn băng chuyển sắc thấy rõ. Nếu như là người bình thường gặp phải trường hợp này phải nhảy dựng lên mới phải, còn anh lại yên lặng tới mức làm người đối diện không dám thở mạnh.
Dự án thiết kế lần này là tâm huyết của Lạc Thị suốt nhiều tháng qua, giờ đây sắp tới thời gian công bố, lại bị hớt tay trên, hơn nữa, thiết kế bị bại lộ chắc chắn không phải ngẫu nhiên, mà là có kẻ đứng sau sắp đặt. Đoán chắc kẻ đó phải có tiềm lực trong tập đoàn, mới có khả năng qua được ngưỡng cửa an ninh, dễ dàng mang bản thiết kế ra ngoài.
Ấn đường của Lạc Hạo Đình nhăn lại thành một nhúm, hai tay đan chặt đặt trên bàn, ánh mắt anh vững vàng nhìn thẳng, không chớp, không lung lay. Sau một thoáng suy nghĩ, anh mới quay sang nói với trợ lý Châu. “Bảo mọi người năm phút nữa tới phòng họp.”
“Vâng…” Châu Triệt quay lưng, tay ôm lấy bờ ngực căng phồng sắp nổ tung của mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tại phòng họp, bầu không khí đang bị nhiễu loạn vì có nhiều lời bàn tán trái chiều, đột nhiên lại im bặt, khi chủ tịch Lạc đĩnh đạc bước vào.
Anh ngồi vào vị trí trung tâm, gần với máy chiếu nhất, mở vội khuy áo vest ra, liếc nhìn quanh một thoáng, khi đã chắc chắn đầy đủ thành viên, mới lên tiếng nói.
“Tôi nghĩ là mọi người đều đã nghe chuyện thiết kế bị bại lộ ra ngoài rồi nhỉ? Có cách gì để giải quyết nhanh chóng không?”
Năm ngón tay của Lạc Hạo Đình khẽ dập dập lên xuống trên mặt bàn phẳng, giống như tấu một khúc nhạc trong lòng, để cân bằng cảm xúc, giúp máu lưu thông được lên não, giảm áp lực xuống mức thấp nhất.
“Chủ tịch Lạc, theo tôi nghĩ nên điều tra kẻ gián điệp của Juli, rồi chứng minh là bọn họ ăn cắp thiết kế của chúng ta.” Trưởng phòng truyền thông đưa ra lời gợi ý.
“Không kịp, điều tra thì vẫn phải điều tra, nhưng không ai có thể đảm bảo cách này thành công. Hơn nữa, bên Juli chắc chắn đã có chuẩn bị, bọn họ sẽ sớm tung sản phẩm lên thị trường mà thôi! Đến lúc đó cho dù chúng ta có tra ra bọn họ ăn cắp cũng không được gì nữa.”
Màu đen trong con ngươi đọng lại chút âm trầm, đáy mắt anh chất chứa một núi uỷ khuất, có chút bất lực, lại có chút không can tâm. Dù dự án lần này thành công hay thất bại cũng không ảnh hưởng tới vị thế của Lạc Thị trên trường kinh doanh, nhưng anh không thể để những kẻ gian thương kia trục lợi dễ dàng như thế được.
Vốn là một tập đoàn hùng hậu về nhiều mảng kinh doanh: từ thời trang, bất động sản tới khách sạn, du lịch, thể thao, hầu như mảng nào Lạc Thị cũng đều lớn mạnh, chiếm phần trăm lớn trong top các công ty cả nước. Vì thế cho dù một mảng thất bại thì những mảng khác vẫn có thể hỗ trợ qua lại, không tới mức bị suy sụp, nhưng cũng không thể coi thường bất cứ mảng nào.
Từ trước tới nay, mảng thời trang và mỹ phẩm vẫn do chủ tịch Lạc trực tiếp dẫn dắt, vì thế hành động lần này đủ hiểu, là người đó muốn nhắm vào anh.
“Có kịp thiết kế lại toàn bộ trang phục cho dự án lần này hay không?”
Lạc Hạo Đình hướng mắt về trước, ánh mắt mang theo tia hi vọng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, sự âm u và lãnh đạm lại được thiết lập giống như thường lệ.
“Chỉ còn lại hai tuần sợ là không kịp thưa chủ tịch. Nhưng nếu như có được sự giúp đỡ của Tô Thế thì chắc chắn không thành vấn đề. Nghe nói cô Tô Ý Lan là chuyên gia thiết kế, phong cách gần đây của cô ấy rất được ưa chuộng. Có điều, cô ấy vừa mới nhận một show thời trang bên Mỹ, cho nên, sợ là không có thời gian. Nếu như anh dùng tư cách là anh rể nhờ cô ấy giúp đỡ, thì chắc là vẫn còn khả năng.”
Người đàn ông kia nói không trôi chảy lắm, có mấy phần ngập ngừng, mấy phần lưỡng lự, thi thoảng lại run rẩy ngước nhìn sắc mặt Lạc Hạo Đình, thấy bình ổn mới dám nói tiếp. Anh ta biết rõ tính cách chủ tịch Lạc trước nay luôn ghét cầu xin người khác giúp đỡ, lại càng căm ghét thể loại để việc tư xen vào việc công, cũng tuyệt nhiên không muốn mang danh dựa vào nhà vợ.
Anh đang nghĩ nếu bản thân làm như thế, sẽ khiến cho cô vợ nhỏ có cơ hội trả món nợ số tiền đầu tư trước kia. Xong việc cô sẽ lập tức biến mất, không để lại một dấu vết, tới một nơi nào đó, cao chạy xa bay với người nào đó, mà anh không hề hay biết.
Nghĩ tới đây, khiến đầu óc anh muốn nổ tung… không, không thể, anh tuyệt đối sẽ không để cô đạt được ước nguyện đó đâu! Nhất định cả đời này anh phải bó buộc cô bên mình, không cho cô cơ hội trốn thoát, càng không để cô được vui vẻ với người đàn ông kia.
“Không được, không được phép nhờ tới nhà họ Tô. Tôi cho các người thời gian một ngày, ngày mai họp tôi muốn vấn đề này phải được giải quyết.”
Ngang ngược như thế, độc quyền như thế, đúng là không hổ với danh xưng tổng tài bá đạo lang sói.
Nhờ nhà vợ không phải là cách tối ưu nhất rồi hay sao?
Còn chần chừ thêm nữa thì tới miếng bánh cũng không có mà ăn, chứ đừng nói là cả gói bánh.
Nhất mực muốn cứu dự án, nhưng lại không chịu bỏ xuống lòng tự tôn, tự ái của bản thân.
Lại còn ép buộc nhân viên nghĩ cách giải quyết, muốn bức người ta chết luôn hay gì.
“Chủ tịch, theo tôi thấy… nhờ nhà họ Tô giúp đỡ cũng đâu có gì là quá đáng cả. Nếu không dùng danh nghĩa con rể, thì anh cũng có thể lấy danh nghĩa nhà đầu tư mà. Tôi thấy… ngoài cách này ra… thì không có cách nào tốt hơn nữa đâu!” Châu Triệt vừa nối theo gót chân Lạc Hạo Đình, vừa lảm nhảm khuyên can.
“Nếu tôi còn nghe thấy ai nhắc tới vấn đề này một lần nào nữa thì hãy nộp đơn nghỉ việc đi.”
Đôi chân dài thượt vẫn bước, anh không hề ngoảnh đầu, chỉ hắt lại cho Châu Triệt một gáo nước lạnh, khiến anh ta câm như hến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.