Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

Chương 11: Yên Mộ Quân bị pê-đê




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Quân đánh chiếc xe bò cũ nát vào con đường nhỏ, chật hẹp và vắng vẻ.
Dù sao thì một tên nông dân nghèo nàn và một thiếu gia mặt mày hồng hào, đáng yêu với quần áo lụa đắt giá, mỗi món trên người đều đáng giá mấy chục lượng chẳng phải một tổ hợp bình thường, thậm chí ngược lại, vô cùng dễ gây chú ý.
Mộ Quân đánh xe đến gần trấn Thanh Thủy thì dừng lại, hắn nói:
" Ta vốn có chút việc, nhưng bây giờ phải mang ngươi về Phù Sinh cốc thì không thể làm được. Ta đi hẹn lại lịch" - rồi đưa cho Cố Thanh Thanh một hà bao nặng, ước chừng phải có mấy chục lượng bạc trong này nói tiếp -" Đi thẳng đường này người sẽ thấy Hạc Nhu khách điếm, ngươi cầm số bạc này vào khách điếm thuê phòng chữ Thiên. Nếu có gì nguy hiểm thì cứ lấy Ma phí tán trong hành lí của ngươi, nó là thuốc mê. Khoảng trưa mai ta sẽ quay lại đón ngươi."
Vốn dĩ Cố Thanh Thanh mang rất nhiều ngân phiếu bên người (ngân phiếu đào từ khố đen của Mạn Tiêu sơn trang) nhưng tiền đã đưa đến tay mà không nhận thì chính là một đứa đần!! Nàng mặt không đỏ, tâm không rối, mặt than nhận tiền, bỏ luôn vào tay nải để đảm bảo Yên Mộ Quân không đòi lại đồ.
Cố Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Mộ Quân, trên mặt hiện rõ ràng dòng chữ <Vì cái gì con chưa đi?>
Mộ Quân:... (ngươi không phải nên chào ta sau đó quyến luyến không buông sao?!)
Liên Sương: Mộ Quân, từ bỏ đi, nhưng nếu ngươi thực sự muốn con bé quyến luyến, Liên Sương ta sẽ cho ngươi xuyên về hiện đại làm một cuộc phẫu thuật thẩm mĩ~
Mộ Quân: Ngươi là ai? Ý ngươi là ta quá xấu?!
Liên Sương: Bổn tọa là kẻ nắm mọi thứ trong lòng bàn tay! Hắc Hắc, còn không mau quỳ phục trước chân ta!!
Mộ Quân & Thanh Thanh: Ra là một kẻ có bàn tay bị dị dạng, to đùng...
Liên Sương: Các ngươi!!!)
Và đó là nguyên do trên con đường của một trấn nhỏ xuất hiện một nhân vật phong vân mini. Người dân trong Thanh Thủy trấn chỉ nhìn qua quần áo rồi đến phong thái của Cố Thanh Thanh cũng biết nàng này không phú thì cũng quý.
Thực chất, tại nơi đông người, Thanh Thanh thường bật chế độ hoàn mĩ, cao quý còn ở nơi không người một tên thổ phỉ sẽ thay thế cho con người cao quý đó.
Tiểu phong vân siêu cấp đáng yêu đặt chân vào Hạc Như khách điếm. Hạc Như khách điếm dù dựng ở nơi hẻo lánh, nhưng lại là quan đạo duy nhất nối liền giữa Thanh Thủy trấn và kinh thành nên lúc nào cũng tấp nập.
Cố Thanh Thanh tuy ngoài mặt nở nụ cười tiêu chuẩn xong trong lòng đã sớm phỉ nhổ Yên Mộ Quân và chủ khách điếm cả ngàn lần. Vì sao lại thả nàng ở nơi xa cái khách điếm như vậy!!
Cố Thanh Thanh thực vô cùng kiêm triệt để tức giận!!! Ngươi từng thấy người nào vô trách nhiêm đến mức độ nói với một nữ hài 5 tuổi: Ngươi cầm tiền đi thuê khách sạn nga~ Ta sẽ sớm trở lại thôi nga~ (Mộ Quân: Như thế nào mà trong đầu ngươi nghĩ ta nói như một tên pê-đê như vậy!!! *Lật bàn*)
Cho dù nàng là một người có trái tim của ngự tỷ nhưng nàng đang ở trong thân xác siêu cấp đáng yêu, mong manh và cần người bảo vệ, là một la lỵ nha!! Nàng chính là một Tây Thi năm tuổi! (Cố Thanh Thanh tự ví mình là Tây Thi vì tuy nàng ta xinh đẹp nhưng sức khỏe yếu ớt, ý ám chỉ Thanh Thanh có ngoại hình yếu đuối)
Có phải hay không năm năm không đi luyện tập quyến rũ mỹ nhân nên giá trị quyến rũ của nàng bị giảm xuống?!
Ôi! Nàng đã yếu đến mức độ, một thúc thúc xấu trai cũng không làm hắn thương tiếc được?? (Yên Mộ Quân: này này, ngươi có phải hay không đang ám chỉ ta xấu?? Ngươi chính là, chính là đang ám chỉ ta xấu!! Ta là người mang ngươi về Phù Sinh cốc kia mà! Hình tượng của ta trong ngươi phải thực to lớn chứ!
Liên Sương: Chấp nhận số phận đi ông bạn Đời không như mơ đâu!)
Không được, nàng không thể để tài năng của mình bị mai một đi được.
"Mời vào, mời vào. Khách nhân muốn dùng bữa hay..." Cắt đứt suy nghĩ 'sâu sắc, quan trọng' của Cố Thanh là tiếng nói hồ hởi kèm một phần nụ cười 'xinh tươi' của tiểu nhị ca ca.
Sau đó, tiểu nhị ca ca lập tức đứng hình, khuôn mặt mười phần 'xinh tươi' như tú bà thấy zai tơ, như bọ phân thấy shit..v.v cứng ngắc như tú bà tưởng thấy zai tơ hóa ra là tờ rinh nữ, như bọ phân tưởng thấy 'shit' hóa ra là quả tennit màu 'shit'...v.v (Liên Sương: Miêu tả ghê quá à! Ta thấy hối hận vì cho ngươi làm nữ chính!)
Câu nói chào hàng muôn thuở kèm một suất nụ cười tươi tắn của tiểu nhị ca ca cũng bị ngắt giữa chừng. Mặt hắn thộn ra như bánh bao thiu, như cắn một miếng táo và thấy nửa thân con sâu trong đó.
Nể mặt Cố Thanh Thanh (Liên Sương: mặt là khuôn mặt của Cố Thanh Thanh á! Theo đúng nghĩa đen luôn) tiểu nhị bày ra khuôn mặt mà hắn tự cho là dịu dàng trong khi Thanh Thanh thấy hắn như bị rút gân =-= nói:
" Tiểu tử, ngươi mau về nhà đi để bọn ta còn làm việc, ngươi đứng chỗ này làm sao mà chúng ta tiếp khách?"
Cố Thanh Thanh trong lòng nói <Tiểu nhị ngờ nghệch, chuẩn bị tiếp chiêu quyến rũ của bổn cô nương đây> trong khi ngoài mặt nói:
" Thiếu gia ta chính là khách của ngươi đây!"
Nàng nhập vai tiểu chính thái ngạo kiều vô cùng hoàn mỹ, giọng nói kiêu ngạo nhưng không kém phần ngọt ngào, hai má phúng phính trắng nõn, đôi môi chu lên trông đáng yêu vô cùng.
Thần tình yêu Cupid mới học tuyệt chuyên phân thân của Naruto lập tức phân thân thành hàng ngàn thần Cupid bắt mưa tên. Từ già tới trẻ, từ nam tới nữ đổ rạp như rơm như rạ, kích thích tình mẫu tử của bất kì nữ nhân nào.
Lập tức cả căn trọ trở nên yên lặng, mọi người ngẩn ngơ nhìn vào tiểu chính thái - tức Cố Thanh Thanh nữ phẫn nam trang giữa sảnh. May mắn là Cố Thanh Thanh còn nhỏ, ngực mông chưa phát triển mạnh (=.=||| Liên Sương: Đứa nhỏ đầu lòng Thanh Thanh nhà ta bị tự luyến nặng, hức hức, ta đã gây ra nghiệt chướng gì ở kiếp trước vậy??) khuôn mặt đường nét còn nhỏ, vì vậy trong mắt mọi người Thanh Thanh chỉ là một nam hài có nét âm nhu.
Tiểu nhị bất ngờ ngẩn ngơ, đứng im, chẳng phản ứng gì (Cố Thanh Thanh: Hắc hắc vậy nên người ta mới bảo đừng đứng gần khi ta bắn điện nếu không thì sẽ bị điện giật là tê liệt thần kinh hắc hắc!
Liên Sương: Thanh Thanh ngoan, con quên uống thuốc rồi!)
Cố Thanh Thanh cố gắng ra vẻ ung dung, thoải mái bước tới chỗ chưởng quầy.
Nhưng nàng đây lại gặp một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Không với được tới quầy =_=. Tại sao?? Tại sao nàng lại lùn vậy?! Nỗi đau ngực lép, lùn tịt của kiếp trước ùn ùn quay về như vạn tiễn xuyên tâm. Đâu đó như vang lên tiếng <Người chơi Cố Thanh Thanh đã bị giây sát> =-=
Cố Thanh Thanh Y-Y
Nàng hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ, cao giọng gọi: "Chưởng quầy, chưởng quầy!"
Tiếng gọi non nớt, nhu nhuyễn của Nhã Nhạc làm không biết bao nhiêu người khách xung quanh tâm nhũn ra như cám. Dĩ nhiên là chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng không ngoại lệ.
Tiểu nhị tiếp tục ngẩn ngơ, còn chưởng quầy dời mắt khỏi bàn tính, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai.
Cố Thanh Thanh gằn từng tiếng, đen mặt, gọi tiếp: "Bên dưới a."
Chưởng quầy sau một hồi gian nan tìm kiếm rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng, chạy ra khỏi quầy, híp mắt cười hỏi: "Tiểu thiếu gia cần gì a?"
Chưởng quầy dù sao cũng là người làm ăn lâu năm, ánh mắt nhìn người cũng không tồi, quan sát một vòng thấy tơ lụa thượng hạng Thanh Thanh mặc trên người cũng biết là nhân vật có bối cảnh không dễ chọc, vội vàng sắp xếp cho nàng vào ở phòng chữ Thiên rồi phân phó 1 tiểu nhị dẫn đường. Thế mới nói, đi ra đường không nên mặc đồ quá đắt tiền. Nhưng khi muốn làm ăn mua bán gì thì phải ăn mặc sao cho sang quý, người ta mới nể trọng mình.
Cố Thanh Thanh cũng vừa tự hồi phục sau nỗi đau lùn tịt vừa tấn công trả lời: "Ta muốn đặt phòng 1 ngày, là phòng chữ Thiên. Chỗ này đủ không?" Rồi đặt 3 lượng bạc vào tay của chưởng quầy. Hắc hắc, không phải tiền của mình, không cần phải tiết kiệm.
Ai bảo Mộ Quân dám bỏ mặc nữ hài 5 tuổi như nàng bơ vơ ở ngoài cơ (dù chỉ có 1 ngày), tiêu cho cháy túi tên đó hắc hắc. [Liên Sương: Vâng, mặc dù tuổi thật của chị là 26. =_=]
Chưởng quầy vội vàng thu bạc, đáp: "Đủ, đủ. Chỗ này còn dư là khác."
Cố Thanh Thanh bày ra vẻ mặt thản nhiên tiêu tiền như rác mà không xấu hổ đáp: "Còn lại là thưởng cho ngươi"
Không khí xung quanh yên lặng đến lạ.
Cố Thanh Thanh tiếp tục phá vỡ yên lặng: "Chiều mai người hầu sẽ đến đón ta, khi đó nhớ gọi ta."
Sau đó nàng bình tĩnh theo tiểu nhị lên lầu.
Theo bóng Thanh Thanh biến mất, tiếng ồn ào lập tức vang lên. Khách sảnh bàn tán xôn xao, đa phần là tiếng của nữ nhân, đặc biệt rõ ràng là tiếng xuýt xoa kích động của mấy dì, mấy thím.
Tiểu nhân trong lòng Cổ Thanh Thanh giơ tay hình chữ Victory, hét hò <Olala, kĩ thuật của ta vẫn điêu luyện như ngày nào, vậy chỉ có thể là Yên Mộ Quân bị Pê-đê thôi>
(Liên Sương: Bà con thông cảm, con nó bị bệnh giai đoạn cuối rồi!
Yên Mộ Quân: ta phản đối, ta không pê-đê!!!)
Song Cố Thanh Thanh vì còn đang mải miết nghĩ xấu Mộ Quân mà không hề hay biết anh mắt hứng thú nồng động dõi theo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.