Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

Chương 14: Cùng nam 'nhân' bỏ trốn




Đợi cho đến khi hai hắc y nhân hoàn toàn ra khỏi căn phòng, Cố Thanh Thanh lập tức mở mắt, ngồi dậy.
Nàng nhanh chóng và vô cùng thuần thục co đầu gối lại, luồn tay qua chân, rồi lấy chủy thủ trong hài ra cắt dây thừng trên tay. May mắn là thân thể này của nàng còn nhỏ nên gân cốt khá mềm, dễ dàng uốn nắn, bằng không chỉ sợ là sẽ rất khổ cực.
Song, vì hai tay bị trói nên Cố Thanh Thanh chẳng thể nào một lần cắt trúng dây thừng được. Vài lần nàng cắt trượt trúng vào tay mình. Nàng hít một hơi lạnh, tựa vào tường, cố gắng không để ai nghe thấy.
Không hổ là chủy thủ sắc nhất của Mạn Tiêu sơn trang, Cố Thanh Thanh nàng mới chỉ trượt nhẹ vào tay mà đã bị cắt sâu đến thế, nàng cắt môi, đợi cho đến khi cơn đau giảm bớt mới bắt đầu xé vải từ quần áo trên người bó vào tay để ngăn cho máu chảy thêm.
Sau đó Cố Thanh Thanh cắt dây thừng, trèo lên cửa sổ đằng sau, chuẩn bị dùng khinh công dời đi, hoàn toàn không có ý định giải cứu nam hài gần đó.
Nàng không ngốc mà làm vậy! Mục tiêu của bọn hắc y nhân này là hắn, nàng chỉ đơn thuần là nhìn thấy chuyện không nên nhìn nên mới bị bắt cùng. Bây giờ nếu nàng đưa hắn theo cùng chắc chắn sẽ bị bọn thích khách kia đuổi theo, hơn nữa mang theo hắn thì vô cùng phiền phức, mình nàng đã không tự lo được mà còn phải lo cho hắn nữa?
Nếu nàng chỉ đi một mình thì chắc chắn khả năng trốn thoát sẽ cao hơn, cho dù đám thích khách này có đuổi theo thì cũng không dữ dội so với việc mang theo hắn!
Thực xin lỗi, tiểu mỹ nam! Nàng đành bỏ hắn tại đây thôi! Mặc dù Cố Thanh Thanh nàng là người rất biết thương hương tiếc ngọc nhưng cũng không ngu đến nỗi mà như mấy nàng nữ chính thấy người gặp nạn liền xông ra cứu giúp! Nàng không có vòng hào quang của nữ chính! Nàng càng không phải hạng người Mary Sue thánh mẫu!
Hơn nữa nhìn nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này, hắn không phải nam chính thì cũng là nam phụ của nữ chính đại nhân, chưa gặp được nữ chính thì cũng sẽ được bảo vệ bởi vòng sáng cực hạn hào quang của tác giả thôi.
"Huynh đệ, ngươi định bỏ ta ở đây?" Tiểu mỹ nam vô cùng thản nhiên hỏi, cứ như là đang hỏi chuyện về thời tiết hôm nay như thế nào. Thậm chí nàng còn thấy ý cười phảng phất qua gương mặt hắn!
Làm ơn! Hắn hãy nhìn nàng bằng ánh mắt căm hận đi! Hắn càng bình thản nói chuyện, nàng càng cảm thấy tội lỗi có được không?!
"..." Cố Thanh Thanh im lặng không đáp. Nàng hiện thời đang cố gắng giữ cho trái tim mình thực sắt đá!! Việc nàng làm đâu sai ở đâu đâu?! Hắn và nàng không quen không biết, nàng cũng chẳng phản bội hắn, vậy thì tại sao nàng lại cảm thấy tội lỗi?
Nhẽ nào đây chính là khả năng đặc biệt của nam chính và nam phụ?! Chẳng nhẽ tác động tình cảm của hai loại nhân vật này lên người nữ phụ sẽ mạnh hơn với người qua đường Giáp, Ất?
Cố Thanh Thanh cố gắng giữ mặt than tiếp tục việc đang làm dở - chạy trốn.
Mỹ nhân có vẻ phát hiện ra ý nghĩ của nàng, biết không thể dụ dỗ được, hắn bắt đầu chuyển đổi cách thức. Mỹ nhân cười đến thực trong sáng, thực vô hại, thực đẹp, thực lóa mắt và vô cùng dịu dàng, nói:
"Huynh đệ, nếu như không mang ta ra khỏi đây cùng, ta sẽ gọi lớn~"
Nàng cứng ngắc quay đầu lại, hảo cảm cùng mặc cảm tội lỗi chỉ trong vòng một nốt nhạc biến sạch!
Em gái ngươi! Đây chính là mỹ nhân có độc!! Bọn thích khách kia và chủ tử của bọn hắn không đáng sợ, đáng sợ là mỹ nhân đang mỉm cười kia kìa!! Đây chính là "tối độc mỹ nhân tâm" a!
"Huynh có biết võ công?" Nàng dò hỏi. Nếu hắn không biết, nàng một chưởng đập cho hắn nằm đo đất, hừ! Đe dọa bổn cô nương? Không có cửa đâu! Mặc dù Cố Thanh Thanh nàng võ công chẳng ra sao nhưng cố hết sức hẳn là làm được?
"Ta có biết một ít" Hắn cười đáp lại.
Chỉ cần nghe đến đây thì trong lòng nàng một trận khóc than, định luật trong tiểu thuyết áp dụng với nam chính và nam phụ thường là có thể không học thì không biết, nhưng một khi đã học thì vô cùng tinh thông.
Vì mạng sống của bản thân, vì muốn trốn thoát khỏi bọn thích khách đen từ đầu đến chân này, Cố Thanh Thanh không tình nguyện chậm chạp cắt dây thừng cho hắn. Nam hài vô cũng tao nhã đứng lên, phủi bụi trên quần áo, mỗi động tác giơ tay nhướng mày phải nói là vô cùng đẹp mắt.
Cố Thanh Thanh thở dài, trong lòng không khỏi cảm thán, nam nhân vật trong "Tuyệt sắc giai nhân" quả nhiên là đẹp từ nội tâm đến ngoại hình, chẳng bù cho nàng.
Nàng không tự tổn thương mình nữa, nàng bước về phía cánh cửa rồi khẽ hé mở nhìn ra bên ngoài. Theo như trong trí nhớ lèm nhèm của nàng, đám thích khách bắt nàng có khoảng tám tên, hiện tại có hai tên canh chừng nàng nên còn khoảng sáu tên ở nơi khác, hơn nữa qua đoạn đối thoại của hai tên đó thì chủ tử của bọn chúng sắp tới.
Bởi vậy nên nàng mới không muốn để nam hài đó gọi lớn, nếu như kinh động, gây chú ý đến những tên ở xa thì sẽ xảy ra rắc rối rất lớn! Hai tên nàng còn có thể xử lí được nhưng tám tên nhào vô thì muốn chạy cũng vô cùng khó khăn.
Nàng quyết định hạ mê dược với thích khách số 1 và số 2 để bóp nát khả năng bọn hắn còn có cơ hội phát hiện sự biến mất của nàng khi quay lại kiểm tra lần nữa khi các nàng rời đi từ trong trứng nước.
Cố Thanh Thanh dùng khinh công nhẹ nhàng di chuyển tới vị trí hai tên thích khách. Nàng dắt chủy thủ vào bên hông - nơi dễ lấy, tay cầm chắc gói thuốc mê Ma phí tán.
Nàng chỉ có một cơ hội duy nhất để chuốc thuốc mê bọn chúng mà không bị phát hiện, nếu không thành công, nàng buộc phải dùng chủy thủ xử lý, mà đây là lần đầu Thanh Thanh giết người, khả năng nàng giết chúng là vô cùng nhỏ, mà nàng giết được chúng mà không bị phát hiện gần như là bất khả thi!
Cố Thanh Thanh cố gắng bình ổn tâm trạng, kìm chế nỗi sợ hãi đang làm toàn thân nàng run rẩy. Nàng vung tay ném thuốc mê về phía hai thích khách, ngay lập tức bọn chúng ngã xuống. Lúc này Thanh Thanh mới thở phào một hơi.
Nàng kéo hai tên thích khách về phía cửa căn phòng, dựa lưng chúng vào tường. Làm như thế này, nếu nhìn từ xa sẽ trông bình thường hơn với việc trên đất là chúng thích khách nằm la liệt, mặc dù lại gần sẽ bị phát hiện ngay.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Giữa màn đêm đen thẫm, những ánh trăng yếu ớt soi lên hình bóng của hai hài tử. Hai bóng dáng di chuyển nhẹ nhàng như bướm lướt cành, linh động như mèo, tiếp đất như chuồn chuồn chấm nước, đạp ngói không vỡ, rơi xuống đất không có tiếng động.
Cố Thanh Thanh tuy mặt ngoài tỏ vẻ không quan tâm song thực chất đã ức chế vô cùng. Nàng vốn đâu có muốn mang cục nợ này đi theo!!
Vốn tưởng mặc dù tài giỏi như thế nào thì hắn cũng chẳng thể theo kịp nàng, bởi hắn chính là tu luyện toàn diện còn nàng chỉ luyện mỗi khinh công, hơn nữa nàng chính là học qua khinh công đặc biệt của bí tịch Mạn Tiêu sơn trang!! Làm thế nào mà hắn theo đuôi nàng mãi không dứt vậy? Cái này không phải là có tài năng nữa, nó chính là nghịch thiên! Nghịch thiên đó!
(Liên Sương: Thực ra không phải vì Thanh tỷ quá cùi bắp hay nam chính quá khủng mà do Thanh tỷ quên mất hai lí do như sau. Thứ nhất, nàng sử dụng bí tịch tại sao hắn không thể? Người ta đường đường là nam chính, gia thế cực khủng à nha! Thứ hai, Cố Thanh Thanh học lệch còn người ta học cân bằng mà vẫn đuổi theo được Thanh tỷ vì người ta hơn tỷ 3 tuổi~ Nếu ai chú ý sẽ phát hiện ta miêu tả tuổi hai người đó!)
Mang tâm rối loạn, Cố Thanh Thanh dừng lại trước trận pháp của Mạn Tiêu sơn trang.
Đám người thích khách kia đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Thứ nhất chính là không nên dùng Mạn Tiêu sơn trang làm nơi trú ẩn. Mạn Tiêu sơn trang vốn nhiều bẫy vô cùng, lại thêm sự bổ sung mới của nàng, có thể nó ngăn được kẻ địch ở ngoài trận, nhưng chỉ cần kẻ ở trong không cẩn thận hay có chất xúc tác cũng dễ dàng sập bẫy.
Thứ hai, đáng buồn thay bọn chúng lại vác theo chất xúc tác vô cùng lớn - Cố Thanh Thanh. Không ai còn trên đời này quen thuộc sơn trang này hơn nàng.
Dựa vào trận pháp này, Cố Thanh Thanh quyết định bỏ mặc quả bom hẹn giờ đẹp đẽ này ở lại.
Các ngươi nói xem, nếu như một tên khủng bố đưa cho ngươi một quả bom có thắt nơ bướm hồng phấn, chẳng nhẽ ngươi lại có thể vui vẻ giữ nó bên mình đến khi nó phát nổ?!
Nếu ngươi có thể, vậy thì Cố Thanh Thanh nàng xin nhận ngươi làm sư phụ. Nàng không phải là hoa si, tự nguyện đi cùng kẻ có thể sẵn sàng giết nàng và trên mặt ghi rõ là "Thuộc về nữ chính vạn năng"? Nàng còn quá trẻ để chết a!
Cố Thanh Thanh vui sướng, hí hửng vì nghĩ ra kế sách cắt đuôi quả bom hẹn giờ phiền toái, tung tăng bước vào trận đồ.
Bỗng, Cố Thanh Thanh đột ngột bị kéo lại, mỹ nam hài bắt lấy tay nàng, nắm vô cùng chặt. Nàng bất ngờ quay đầu lại.
Nhìn qua thì rất giống trong thể loại phim tình cảm Hàn Quốc chiếu vào buổi tối, tình cảnh này cứ như nữ chính (là nàng) giận dỗi nam chính (là tiểu mỹ nhân), rồi nam chính kéo tay nữ chính lại.
Vâng, quả thực là phấn hồng bay toán loạn, nhưng thực xin lỗi, nàng không có hứng thưởng thức, lại càng không có hứng nhào vào lòng hắn bật khóc! Bây giờ nàng muốn một phát đạp hắn! Lấy chùy thủ dắt bên hông chặt đứt tay hắn! Sau đó bỏ chạy như một tên cướp có được không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.