Vài gia tộc đệ tử khác thấy càng lúc càng nhiều tán tu gia nhập vào đoạt linh quả cũng gấp gáp nóng nảy nhìn về người dẫn đầu gia tộc chờ mệnh lệnh, nếu không phải trong đầu bọn họ còn xót lại gia tộc gia huấn lần này rèn luyện mọi chuyện phải nghe dẫn đầu trưởng lão cùng thiếu chủ thì bọn họ hiện tại chỉ muốn đi lên đoạt linh quả kích động.
Lê gia đệ tử cũng chờ không kịp nói.
"Đại thiếu gia chúng ta còn chờ gì nữa, nếu chậm Linh quả sẽ bị người đoạt hết làm sao? "
"Đúng vậy, đại thiếu gia chúng ta không thể bỏ qua cơ hội lần này a, ngài ra lệnh đi." những đệ tử khác cũng chờ không kịp lên tiếng nói.
Lê gia đại thiếu gia thấy mọi người như vậy kích động vừa muốn đồng ý thì nghe được Tuyết Tỉnh Nhu lời nói.
"Đợi đã, chúng ta chờ một chút xem tình hình đã."
Tuyết Tỉnh Nhu vừa dứt lời thì không xa cười nhạo thanh âm của Kiều gia đại tiểu thư truyền đến. Kiều Mỹ Nhi từ đầu tự luyến cho bản thân mình ở trong đám người nơi này là thiên kiêu chi nữ, là nổi bật nhất nữ nhân nên tâm cao khí ngạo, ả nghĩ ngoại trừ dòng chính thiếu gia nơi này mới có tư cách để ả đặc vào mắt mà thôi. Nhưng khi ả vừa ý nhất Vân đại nhân từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn ả một mắt, nhưng lại cười với Tuyết Tỉnh Nhu làm sao ả cam tâm. Bây giờ có cơ hội ly gián Lê gia người đối với Tuyết Tỉnh Nhu có ý kiến ả sao bỏ qua được, vả lại cũng phải có người dọn đường phía trước cho Kiều Gia bọn họ nữa.
"Tuyết tiểu thư ngươi là Tuyết Sơn Thành, thành chủ nữ nhi tất nhiên tài nguyên không thiếu, nhưng chúng ta chỉ là con cháu gia tộc muốn tốt tài nguyên thì phải tự mình tìm kiếm đến."Ả một bộ thất vọng nói." Ta biết những thảo dược, linh quả này Tuyết tiểu thư ngươi không để vào mắt cũng là, nhưng chúng ta mọi người vào đây với mục đích là tìm tài nguyên, giờ gặp được tài nguyên Tuyết tiểu thư không cho bọn họ ra tay không biết có ý đồ gì nữa? Mà nếu như Tuyết tiểu thư ngươi sợ nguy hiểm muốn Lê gia người lưu lại bảo vệ xem như Kiều Mỹ Nhi ta không nói qua vậy."
Lê gia người nghe vậy mày nhíu lại nhìn Tuyết Tỉnh Nhu chờ nàng cho lời giải thích. Tuyết Tỉnh Nhu thấy vậy sắc mặt cũng lạnh xuống dưới nói.
"Kiều tiểu thư đã nói là tìm tài nguyên vì sao Kiều Gia không dẫn đầu làm gương cho chúng ta học hỏi đâu?"
Kiều Mỹ Nhi á khẩu không biết nói gì, chỉ là hừ nhẹ xoay người qua chỗ khác.
Thật ra Tuyết Tỉnh Nhu bản thân cũng không biết là làm sao nữa, từ lúc Vân Phong Nhã bọc lộ thiên phú cùng thông dong thái độ làm nàng có một loại cảm giác chỉ cần đi theo Phong Nhã hành động sẽ an toàn hơn. Cho nên từ lúc bước vào sương mù ánh mắt nàng thường là chú ý đến Vân Phong Nhã. Vân Phong Nhã không hái thuốc nàng cũng không hái, có lẽ là lý do này mà nàng phát hiện ra mọi người càng lúc càng thả lỏng bản thân cảnh giác, đừng nói là Di tích như vậy nguy hiểm nơi, cho dù là rèn luyện bên ngoài mọi người ít nhiều cũng sẽ cảnh giác xung quanh hoàng cảnh, nhưng hiện tại đại bộ phận người lại quên mất này một chuyện quan trọng. Tuyết Tỉnh Nhu nhìn bóng lưng thoan gầy đỉnh bạc phía trước, lúc này trong mắt nàng là kiên định tin tưởng giác quan của mình liền nói.
"Lê gia đại thiếu, nếu tin tưởng ta thì tập trung Lê gia đệ tử lại, đừng để mọi người hái thảo dược nữa." nàng không biết phải giải thích như thế nào nữa, nhưng nàng có một dự cảm không tốt sắp xảy ra.
Lê gia đại thiếu gia mày đang câu lại do dự khi thì chợt thấy Vân Phong Nhã liếc nhìn lại một mắt làm cả người hắn đơ ra vài giây, hắn cắn răng ra lệnh.
"Lê gia đệ tử tập trung lại, cho ta phòng bị lên. "
Hắn cũng không biết sao nữa, trong đầu cứ thúc đẩy hắn nhanh hái lấy tài nguyên xúc động, trong lúc hắn do dự thì ánh mắt nguy hiểm của thiếu niên ác ma nhìn liếc qua làm hắn như bị người dọi nước lạnh lên đầu làm tỉnh táo vậy, hắn theo bản năng ra lệnh xuống dưới.
Vân Phong Nhã vốn là tập trung tin thần lực dò xét xung quanh tình huống cũng nghe được Tuyết Tỉnh Nhu lời nói trong lòng cũng là tán thưởng, nếu không phải do Tiểu Đằng nói nàng cũng không rõ ràng mùi hương từ cây Cổ thụ phía trước là gì nữa. Theo như Tiểu Đằng truyền lại đại khái tin tức là phía trước Cổ Thụ tu luyện thành Thụ Tinh, thức ăn chính của Thụ Tinh là tu luyện giả cùng Linh thú huyết nhục, mùi hương của nó có thể mê hoặc tâm trí người, nếu như cấp bậc thấp sẽ còn sinh ra ảo giác, bởi vậy nơi nào Xuất hiện Thụ Tinh thì xung quanh mấy trăm mét sẽ không có động vật sống. Giờ Vân Phong Nhã biết vì sao mấy trăm mét trong vòng nàng cả tiếng con vật nhỏ cũng nghe không đến, hóa ra là làm chất bổ phân bón cho Thụ tinh rồi.
" Chủ nhân, Thụ Tinh cấp bậc cao hơn Tiểu Đằng rất nhiều, còn có ngài phải cẩn thận nó dây đằng gai nhỏ có chất độc gây tê."
"Cả Tiểu Đằng ngươi cũng không dò xét được Thụ Tinh cấp bậc, xem ra Tinh hạch bên trong không nhỏ nha, chủ nhân ta phải thận trọng rồi."
Miệng nàng nói thẩn trọng nhưng đôi mắt nhìn Thụ Tinh thân chính là nóng rực, Thụ Tinh Tinh hạch có thể giúp cho Tiểu Đoàn Đoàn nhóm tăng cấp rồi sao nàng không nóng rực được.
Thụ Tinh còn đang hưng phấn nhìn đám thức ăn trước mắt từ từ bị mê hương của nó mê hoặc mà hưng phấn, chợt nó có một loại cảm giác lạnh ập đến làm lá cây cũng phải run nhẹ lên. Có lẽ là nó hưng phấn quá nên sinh ra ảo giác đi.
Còn Lê gia đệ tử cho dù không cam lòng nhưng vẫn là nghe lệnh tập trung lại, những gia tộc đệ tử khác thấy vậy cũng là xem thường Lê gia người nhát gan. Nhưng chưa chờ đám người cười chê thì chợt vài tiếng hét thê thảm vang lên.
"A..."
"A..."
"A..."
"Phục."
"Phục. " thanh âm sắc nhọn xuyên qua thân thể vang lên.
Đám người nghe hét thảm thanh âm theo bản năng nhìn qua thì thấy không ít người vì lo hái lấy thảo dược mà tách ra đoàn người, lúc này bọn họ đều bị dây đằng sắc nhọn từ dưới lòng đất nhô lên xuyên qua thân thể, mắt thường có thể thấy được người bị xuyên qua thân thể máu tươi không nhỏ xuống đất mà là đang bị dây đằng hấp thu...
Còn những người may mắn kịp phản ứng né tránh dây đằng xuyên thân thể, nhưng vẫn không tránh được bị dây đằng gai thương đến, rất nhanh sự tê dại làm động tác của bọn họ không được nhanh nhẹn lên, liền biết dây đằng là có đọc lập tức từ nhẫn chữ vật lấy ra giải dược ăn vào, chỉ vài giây thời gian lại có thêm vài người bị dây đằng cắt cổ.
Mà lúc này bay về Thụ Tinh nhóm người đang trong tình trạng hưng phấn bản thân sẽ hái được Linh quả, nhưng tay còn chưa chạm đến Thụ Tinh thì từng loạt dây đằng gai đua nhau bay ra đem người chối chặc, từng tiếng gai nhọn đâm vào da thịt làm cả núi rừng vang lên kêu ngào thanh âm. Nhưng người chạy đến sau kịp thời phản ứng liền rút đao không ngừng chém đứt dây đằng, dùng linh lực phòng hộ lên. Dù sao những người có thể đi vào nơi này cũng không phải là người bình thường, rất nhanh làm ra phản ứng không tham chiến tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Dẫn đầu các gia tộc trưởng lão cũng quát lớn lên nhắc nhở đệ tử nhà mình.
" Các ngươi còn ngơ ngẩn làm gì? Nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. "
"Mọi người cẩn thận dây đằng gai độc!"
Cho dù có các trưởng lão nhắc nhở nhưng vì đám người đều hít phải Thụ Tinh mê hương, vừa phản ứng lại thì có không ít người đã bị dây đằng xuyên qua người, chỉ vài cái chớp mắt đã lấy đi mấy chục người tính mạng. Nhưng người đông thế mạnh rất nhanh những dây đằng xung quanh đã bị bọn họ chém đứt, từng gia tộc từng đoàn đội người cũng bắt đầu tập trung cho nhau hổ trợ thoát khỏi vòng dây. Còn các trưởng lão thì không ngừng đi công kích Thụ Tinh thân cây để nó không có tin lực đi đối phó phía dưới người.
Lúc này Kiều Gia Hạo ánh mắt âm hiểm liếc nhìn về hướng Vân Phong Nhã đang đứng, hắn ăn ý cùng nam nhân trung niên được phụ thân hắn phái đến bảo vệ hắn gật đầu. Nam nhân trung niên từ lúc biết được Vân Phong Nhã thiên phú thì trong lòng đã có sát ý, bây giờ cơ hội đã đến hắn sao có thể bỏ qua. Hắn gật đầu một cái tỏ ra đã hiểu. Kiều Gia Hạo khóe môi nhếch lên nụ cười nham hiểm, đắc tội hắn người chỉ có đường chết.
Vân Phong Nhã cũng không biết có người muốn nhân cơ hội lần này đánh lén sao lưng muốn vồn nàng vào chỗ chết, nàng hiện tại rất là vô ngữ nhìn Tôn Hoàng Bác không ngừng từ nhẫn chữ vật lấy ra nào là phòng hộ trận pháp, linh khí áo giáp gì đó mặt trên người. Trận pháp hư cái này hắn lấy ra cái khác, mà toàn là cấp thấp phòng hộ trận pháp, chỉ cần bị dây đằng công kích chưa đầy 5 phút là nát rồi. Hiện tại nàng có cảm giác Tôn Hoàng Bác đang bài sạp bán đồ vật vậy, nàng biết Luyện Đan sư rất có tiền, nhưng hoa tiền mua hàng thấp kém này cũng quá...
Tôn Hoàng Bác thấy Vân Phong Nhã nhíu mày tưởng nàng sợ hãi liền nói. "Công tử ngài yên tâm, phòng hộ Trận pháp ta còn không ít, có thể cầm cự một thời."
Tuy miệng là nói vậy nhưng tim hắn đang nhỏ máu. Hắn vì bản thân an toàn nên đem toàn bộ tài sản có thể dùng đến đều mua phòng hộ Trận pháp, tốt một chút Trận pháp đều bị gia tộc đặc mua hết rồi, hắn chỉ có thể dùng giá cao mua thấp kém Trận pháp, nát một cái tim hắn đau một lần a, đều là mồ hôi nước mắt của hắn a. Mà cũng vì khuôn mặt của Vân Phong Nhã quá non nớt, quá gạt người ánh mắt nên hắn cũng quên mất Vân Phong Nhã vài canh giờ trước bên ngoài sương mù sức chiến đấu.
Vân Phong Nhã thấy Tôn Hoàng Bác thật sự quên mất nàng sức chiến đấu thì phải, nếu để hắn cứ từ nhẫn chữ vật lấy ra nhiều đồ như vậy người khác không mắt đỏ ai mắt đỏ. Vân Phong Nhã từ chữ vật lấy ra phòng hộ Trận pháp đưa cho Tôn Hoàng Bác nói.
" Dùng tạm cái này đi, những thứ kia thu vào đừng làm người đỏ mắt. "
Tôn Hoàng Bác nhìn Vân Phong Nhã đưa đến Cao giai hộ trận liền từ chối." Không được, như vậy tốt Trận pháp công tử ngài vẫn là giữ lại phòng hộ đi..."
Vân Phong Nhã sợ hắn nói nhiều liền nói."Công tử ta tự làm chơi chơi, cũng không dùng đến, ngươi tự nhiên chơi đi. "
Nàng cũng không xem Tôn Hoàng Bác sắc mặt dạy ra bộ dáng, trên tay đã xuất hiện trường kiếm xong về phía Thụ Tinh nhược điểm mà đi.
Tôn Hoàng Bác tay run rẩy lẩm bẩm. "Công tử kêu ta tự nhiên chơi? Ân công tử tự làm, ta tự nhiên chơi chơi. Là công tử tự làm.... Ta khao...nãi nãi a..."
_________________________________