Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 2: Nhận khiêu chiến của Trần gia




Thế mà hôm nay lại khác xa lúc trước, tay Mộng Cầm chưa kịp buông ra thì bị choáng váng một cái, hoàn hồn lại đã thấy bản thân đã nằm dưới đất, hai tay đã bị bắt lấy đè ở trước ngực. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, người phía trên nở một nụ cười tà mị, gương mặt tuấn mỹ khó phân biệt nam nữ, khuôn mặt vẫn còn đường nét trẻ con phần nào hiện ra nét đẹp khuynh thành. Đôi mắt phượng đen nhánh, sâu thẳm như muốn hút hồn người đối diện vào bên trong. Lúc trước Phong Nhã tuy xinh đẹp, nhưng rụt rè thiếu tự tin, chỉ biết cuối đầu mà đi, làm cho khuôn mặt dù tuấn mỹ cũng không khiến người khác chú ý đến. Hiện tại, trên người hắn như có một hơi thở tà mị, lại cuồng dã, không hiểu sao tim nàng lại đập nhanh như vậy, cảm thấy cả khuôn mặt mình điều nóng lên, nàng cứ vậy mà nhìn Vân Phong Nhã đến ngẩn người.
Vân Phong Nhã thấy Mộng Cầm ngây dại ra đôi mắt to tròn mở to nhìn nàng. Cho rằng mình dùng sức quá mạnh làm đau đến nàng ấy, Vân Phong Nhã buông tay ra ân cần xoa nhẹ.
"Biểu tỷ ngươi không sao chứ? Có phải bị ta làm đau không?" Vân Phong Nhã có chút lo lắng nhìn Mộng Cầm hỏi.
Mộng Cầm lúc này mới hoàn hồn lại, nàng lập tức đem Vân Phong Nhã đẩy ra, mặt đỏ bừng bừng lắp ba lắp bắp nói.
"Gia gia bảo ta đến nói cho đệ biết, người của Trần gia đến, bảo đệ đừng chạy loạn."
" Trần gia? Là người một tháng trước đả thương ta sao? Cũng thật đúng lúc, ta cũng muốn xem bọn hắn một chút đây."
Vân Phong Nhã từ núi giả đứng lên, vỗ vỗ thân áo dính một ít bụi đất, khoé miệng nở ra nụ cười thâm sâu không lường được. Đồng tử đen sâu thẫm vẫn còn chất đầy oán khí động lại trong thân thể, mà hiện tại bên trong cỗ thân thể này là linh hồn của nàng. Nàng sẽ cho những người từng thương tổn Vân Phong Nhã lúc trước gánh chịu hậu quả gấp mười, gấp trăm lần tổn hại mà bọn hắn đã đối với nàng ta, xem như cảm tạ chủ nhân trước đây của thân thể này đi.
"Không được, gia gia đã nói không cho ngươi ra ngoài, ngươi không được đi."
Mộng Cầm cố gắng che đường, chắn lối ngăn không cho Vân Phong Nhã ra ngoài, nếu không may lại bị bọn người Trần gia kiếm chuyện chẳng phải tự chuốc hoạ vào thân sao. Gia gia không cho hắn ra ngoài không phải do sợ Trần gia, nhưng thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện, cuối cùng thì ngài cũng là có ý tốt muốn bảo vệ hắn mà thôi.
"Ta đã chết qua một lần, ta không muốn bản thân cứ bị người che chở phía trước."
Nàng kiên định nhìn Vân Mộng Cầm nói. Giọng nói kiên cường khiến Vân Mộng Cầm có chút hoảng hốt, cảm thấy từ khi Vân Phong Nhã tỉnh lại lúc sau giống như biến thành một người khác, không nhút nhát sợ hãi, từng câu từng chữ đều rất kiên định, bất giác khiến người ta tin tưởng vào như lời hắn nói. Mộng Cầm phảng phất thuận theo chẳng biết từ đâu nàng lại tin hắn có thể tự bảo vệ bản thân, không để bản thân chịu uỷ khuất như trước.
( Đại sảnh Vân gia)
Trong đại sảnh bầu không khí nghiêm túc, nặng nề ngồi ở ghế chủ vị cao nhất là một lão giả tóc điểm hoa râm, khí thế uy nghiêm của một gia chủ. Khí chất ấy không vì năm tháng tàn phá mà yếu ớt suy kiệt, nó chỉ có hơn chứ không kém ngày trước lúc hắn vẫn còn là thanh niên tráng kiện. Đôi tay thô dày lại tràn đầy sức lực, đó chính là ngoại công của Vân Phong Nhã, cũng là gia chủ Vân gia, Vân Chiến.
Phía dưới, ngồi bên phải là một nam nhân trung niên, trấn hộ đằng sau hắn có hai nam tử trẻ tuổi một người khoảng 17 tuổi, một người khoảng 23-24 tuổi. Trên khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra kiêu căng ngạo mạn, còn có bốn người tùy tùng nghiêm chỉnh xếp hàng ngoài sân xem thực lực cũng không thấp.
Nam nhân trung niên ngồi dựa lưng vào ghế dựa, một bộ dạng ta vì ngươi suy nghĩ cất lời.
" Vân gia chủ, ta vừa rồi kiến nghị Vân gia chủ nghĩ thế nào?”.
Hắn uống một ngụm trà mày đều nhăn lại, trong mắt hoàn toàn biểu lộ ghét bỏ trà này không đủ phẩm chất. Sớm đã biết Vân gia tình trạng chắc chắn không có đủ tài lực mua loại trà cực phẩm, hắn thật hối hận đã uống tách trà này, làm tổn hại vị giác của hắn a. Hắn tằng hắng một tiếng mới tiếp tục nói tiếp.
" Vân gia mấy năm nay suy tàn, không bằng các ngươi đồng ý yêu cầu của ta, đem Vân gia xác nhập vào Trần gia chúng ta không phải tốt hơn sao?"
Trước đây, ở Nguyệt Vân Thành, Vân gia, Trần gia và Chương gia là ba đại gia Tộc, nhưng mười năm trước lão gia chủ và vài vị trưởng lão ở bên trong di tích gặp nạn. Vân gia nhất thời không ngượng dậy nổi, mà tu vi cũng trì trệ không tiến, nên không có biện pháp khôi phục gia tộc như lúc ban đầu.
Vân Chiến nghe vậy, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo, đôi tay nắm thành nắm đấm, kiềm chế bản thân không nên kích động đi lên tấu hắn một trận. Vân Chiến cười châm biếm nói.
"Gia nhập? Ha hả, nói rất dễ nghe, thực chất không phải Trần gia các ngươi muốn thu tóm Vân gia chúng ta ư? Ngươi cho ta là ngốc tử ư... NẰM MƠ ĐI!"
Bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác, sắc mặt Trần gia chủ càng ngày càng khó coi. Ánh mắt hắn bất thiện nhìn Vân Chiến, hắn dằn mạnh tách trà xuống bàn âm trầm nói.
"Vân gia chủ, vẫn là không nên cự tuyệt quá sớm, Vân gia chủ không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con cháu Vân gia không phải sao? Đừng để một ngày nào đó... lần lượt đều mang tiếng ngoài ý muốn mà bất đắc kì tử thiệt mạng." Trần gia chủ nham hiểm con ngươi nhìn Vân Chiến nói lời đe dọa.
Vân Chiến đối với lời đe dọa của hắn chỉ "hừ" một tiếng không chút để ý, với đại Linh sư cấp năm của hắn làm sao là đối thủ của gia chủ họ Vân này. Trừ khi phụ thân của hắn xuất hiện, thì có lẽ sẽ có uy hiếp vì Vân Chiến đã mười mấy năm tu vi không cách nào thăng cấp. Dù vậy, hắn cũng là đại Linh Sư cấp tám, còn tên kia chỉ là đại Linh sư cấp năm, hơn nữa nơi này là Vân gia, không phải Trần gia bọn họ.
Nghe ra ý khinh thường của Vân Chiến, Phía sau thiếu niên tức giận quát lên." Lão nhân, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, để bổn thiếu gia ta cho ngươi biết Trần gia ta lợi hại!".
Hắn trên tay tụ tập Linh lực màu đỏ,( hoả hệ) đánh về hướng Vân Chiến.
Vân Chiến khẽ hừ lạnh một tiếng, tay áo phất lên liền có một đạo màu lam Linh lực, (thủy hệ) bay ra đánh tan đi màu đỏ Linh lực, sau đó bay thẳng đến thiếu niên không biết trời cao đất dày kia, buộc hắn chỉ có thể kinh hoàng trợn trừng hai mắt, thần kinh tê liệt chết trân tại chỗ.
Ngay khi màu lam Linh lực ngần tới trước mặt, một bàn tay kéo thiếu niên tránh khỏi công kích. Trần Tôn còn giữ cánh tay thiếu niên, trên mặt mang theo tức giận, ngoại trừ nhị nhi tử ra, đây là tiểu nhi tử mà hắn thương yêu nhất. Hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận quát lên.
"Vân gia chủ, ngươi là muốn cùng Trần gia ta khai chiến sao?”.
" Trần gia chủ,ngươi cho là Vân gia chúng ta sợ Trần gia các ngươi ư? Vân gia chúng ta cho dù chết cũng không cuối đầu khuất phục. Cho dù hi sinh tất cả, Vân gia này cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng, chính là các ngươi chôn cùng."
Vân Chiến xiết chặt nắm đấm, trong mắt lé lên hận ý không ngừng chất đầy. Mấy năm nay Trần gia hắn chèn ép Vân gia còn ít sao? Một tháng trước tên nhi tử này của hắn còn đánh trọng thương cháu ngoại bảo bối của lão, nếu để nữ nhi lão biết được có bao nhiêu thương tâm...
"Hảo, hảo, đủ độc ác." Trần Tôn nét mặt không chỉ không giận mà lại cười, chỉ là trong mắt xẹt qua tia tàn nhẫn.
“Đừng nói ta không cho Vân gia các ngươi một cơ hội. Một tháng sau, Vân gia và Trần gia cho các thành viên trẻ tuổi trong tộc ra tỷ thí. Vân gia thắng liền coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra, còn nếu các ngươi thua thì phải quy thuận Trần gia ta. Thế nào? Ngươi dám nhận lời khiêu chiến của Trần gia ta không?".
Trong mắt hắn tính kế rõ ràng, Vân gia sớm đã không còn được như trước. Điểm qua những người trẻ tuổi ở Vân gia, chỉ có Vân Thiên đại đích tôn của Vân Chiến, thiên phú không tệ, ba năm trước đây đã là Linh sư cấp tám. Cũng là ba năm trước, hắn cùng phụ thân của hắn rời gia tộc đi lịch lãm, đến bây giờ Vân gia cũng không biết chính xác tin tức hai người bọn họ. Cho dù bọn họ biết, trong vòng một tháng như thế nào có thể kịp gọi trở về, cho nên trong lòng hắn rất là đắc ý đưa ra khiêu chiến.
Hắn khiêu khích nhìn Vân Chiến." Như thế nào, ha ha ha, không dám tỷ thí? Đường đường gia chủ Vân gia, cứ nhiên là một kẻ nhu nhược".
Trần Tôn kêu ngạo cười vang, nhìn Vân Chiến cùng vài vị trưởng lão trong mắt toàn là khinh thường, chỉ cần có thể thu phục Vân gia, về sau hắn muốn chà đạp bọn họ như thế nào, thì thoải mái chà đạp như thế đó.
Vân Chiến và các vị trưởng lão mặt xanh đỏ vì tức giận, thời điểm Vân Chiến từ ghế đứng lên muốn phát hỏa, thì một giọng nói có phần lười biếng thản nhiên truyền tới.
“Trần gia thật đúng là uy phong a, đến địa bàn của Vân gia chúng ta mà ra oai, ngang ngược như vậy đâu?”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lãnh đạm như một khúc nhạc trầm lắng, thiếu niên một thân màu tím áo bào từ ngoài cửa đi vào. Khuôn mặt tuấn tú tuy vẫn còn đường nét trẻ con lại hiện ra tuyệt thế phong tư, vừa lãnh khốc lại kiêu ngạo, đôi mắt sắc bén thâm sâu, làm người nhìn không ra suy nghĩ của hắn. Thiếu niên hai tay bắt chéo trước ngực, nhìn Trần Tôn khoé môi hiện ra như có như không ý cười.
" Trần gia chủ, ngươi muốn cùng Vân gia chúng ta khiêu chiến?"
Nàng nhìn hắn lắc lắc đầu trong mắt điều là xem thường," Điều kiện mà ngươi nói ngay cả đứa bé năm tuổi cũng biết là dở hơi, không có ích lợi ai sẽ đồng ý chứ?”
Nàng ngừng lại một chút nói tiếp," Huống chi, Trần gia các ngươi cũng không dám mạo hiểm tiêu trừ Vân gia ta không phải sao? Một khi thực lực Trần gia các ngươi suy giảm thì lấy gì đối chiến với Chương gia, cùng những gia tộc khác? Tuy nói Chương gia thuộc về trung lập, nhưng chỉ sợ vạn nhất không phải sao?"
Xác nhập Vân gia đang suy tàn vào làm một chính là cách tốt nhất để tăng cường thực lực giúp Trần gia vượt qua tất cả, xếp trên cả Chương gia nơi đó. Sau đó dễ dàng chèn ép thêm các gia tộc bên dưới, vơ vét tiền tài và nhân lực, trở thành gia tộc hùng mạnh nhất Nguyệt Vân Thành. Nếu trận tỉ thí này Trần gia thắng thì không tốn một binh một tốt, đã dễ dàng đem Vân gia nắm trong lòng bàn tay mặc bọn hắn sai khiến.
Mọi người trong Vân gia vừa nghe xong có chút giật mình, ngỡ ngàng không nghĩ đến mọi chuyện Trần gia trù tính lại thâm sâu như vậy. Bọn họ nhiều năm chịu cảnh Trần gia cứ như vậy chèn ép Vân gia với ý đồ thâu tóm là chính, tất cả đều đã từng suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau cùng vẫn không thể khẳng định điều gì. Hiện tại nhìn sắc mặt của Trần Tôn, bọn họ đồng loạt được thức tỉnh, tròng mắt đỏ lên vì tức giận.
_________________________________
Cảm ơn bạn.( halarm 122017.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.